Thời tiết thay đổi chậm rãi vào mùa đông, trên bàn làm việc của Đường Thu Bạch bày hàng đống văn kiện giấy, một chồng lại một chồng chỉnh tề bày biện ở trước bàn, trong phòng mở máy sưởi, bên góc bàn còn bật máy tạo độ ẩm, ngẫu nhiên sẽ có một tia gió lạnh từ bên cửa sổ thổi qua, thổi bay tóc mái Đường Thu Bạch vén ở sau tai, bay bay tự nhiên cọ lên gương mặt nàng có chút ngứa.

Toàn bộ trong văn phòng ngoại trừ tiếng máy móc đang chạy ra thì không còn âm thanh nào khác.

Gần đây Đường Thu Bạch dường như cũng đã quen yên tĩnh như vậy, bất luận là khi nghỉ ngơi ở nhà, hay là khi làm việc ở văn phòng, cũng có thể nói là thói quen thụ động.

"—— cốc cốc cốc."

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngắn ngủi cắt đứt suy nghĩ của Đường Thu Bạch, trên tay nàng cầm bút ký, thuận thế khoanh một vòng, đánh một dấu ở vị trí trọng điểm.

"Mời vào."

Đường Thu Bạch đáp một tiếng, theo cửa nhìn lại.

"Sư phụ, chị còn đang bận à?"

Hạ Sâm ló đầu nhìn, đối diện với tầm mắt Đường Thu Bạch sau đó đi đến, trên người cô ấy còn đang mặc đồ thực nghiệm màu trắng, trên tay cầm hai cái túi giấy.

"Đúng vậy, gần đây nhiều việc quá." Đường Thu Bạch vươn tay nhận lấy túi giấy trong tay Hạ Sâm, đôi mắt thoáng quét qua mặt bìa, "Ghi chép hai hạng mục này đều đầy đủ hết?"

"Đúng vậy, em đều kiểm tra một lần rồi, chỉ chời chị kiểm tra lần cuối xét duyệt ký tên thôi."

"Được, vậy muộn chút nữa tôi sẽ xem." Đường Thu Bạch đem túi giấy đặt ở chếch phía trên mặt bàn, tách khỏi tài liệu hiện có.

Văn kiện đã giao cho Đường Thu Bạch, nhưng Hạ Sâm còn chưa định đi, hình như có gì đó muốn nói, đứng ở trước bàn bứt rứt xoa xoa tay.

Đường Thu Bạch dư quang chú ý tới động tác của cô ấy, buồn cười hỏi cô ấy, "Làm sao vậy?"

"Hì hì, không có, chính là sư phụ, chị cùng Cảnh tổng tính trải qua lễ Giáng Sinh như thế nào vậy?"

"Giáng Sinh?"

Hạ Sâm vừa hỏi ra, nhưng thật ra làm cho Đường Thu Bạch ngẩn người, sau một lúc lâu mới nghĩ lại mấy ngày nay nàng tan tầm về nhà có thể thấy một ít cửa hàng dọc đường trang trí mấy cây thông Noel gì đó.

Hóa ra đều sắp đến Giáng Sinh rồi.

"Đúng vậy, còn mấy ngày nữa thôi."

"Ừ, gần đây tôi bận quá, còn không biết qua như thế nào, chị ấy cũng còn chưa trở về."

Đường Thu Bạch sâu kín buông tiếng thở dài, cùng Cảnh Thư Vân ở bên nhau không bao lâu sau, cô không phải đi tập đoàn mở họp, chính là người bay giữa trời, đi các tỉnh công tác, đến cả Đường Thu Bạch cũng có một khoảng thời gian rất dài không gặp được cô.

"Haizz cũng phải, nhưng mà có phải Cảnh tổng cũng sắp về không?"

"Ừ, ngày mai." Lòng bàn tay Đường Thu Bạch nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên nắp bút, chân mày lại giãn ra chút, "Đúng rồi, vậy các em thì sao, em và Bạch tỷ định trải qua thế nào?"

"Hey, em cũng còn đang lên kế hoạch đây, chủ yếu là lần đầu tiên cùng nhau đón Giáng Sinh mà."

"Ừm, quả thật." Đường Thu Bạch cười cười.

"Nhưng mà em chính là có hơi...... Khẩn trương, cho nên chẳng phải em tới đây tìm sư phụ học tập chút kinh nghiệm sao."

"Kinh nghiệm...... Thật ra tôi cũng không có kinh nghiệm gì." Đường Thu Bạch cầm lấy ly cà phê bên cạnh bàn nhấp một ngụm, "Dù sao thế giới hai người, chỉ cần hai người đều ở bên cạnh đối phương, trải qua như thế nào cũng đều là tốt nhất."

"Ồ!"

"Trừ cái này ra chuẩn bị một ít bất ngờ gì đó, đúng bài."

Đường Thu Bạch thấy mắt Hạ Sâm sáng rực lên, như suy tư gì, một hồi lâu búng tay một cái như thể nghĩ ra sáng kiến hay vậy, nói với Đường Thu Bạch một câu "Cảm ơn sư phụ" lại rời đi.

Cửa văn phòng một lần nữa đóng lại, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh chỉ có tiếng điều hòa.

Trái tim vốn đang bình lặng của Đường Thu Bạch bởi vì Cảnh Thư Vân lại nổi lên tầng gợn sóng, ngoài cửa sổ là lạnh lẽo tiêu điều của mùa đông, tiếng gió đìu hiu, cây cối xác xơ, người trong công viên sinh thái đã ít hơn rất nhiều so với phía trước, thỉnh thoảng cũng có thể thấy đôi ba bóng người chạy vội qua, thở ra từng mảng khí lạnh, gặp không khí lạnh lại nhanh chóng tiêu tan.

Đường Thu Bạch nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến Cảnh Thư Vân nhất thời thất thần, nhưng rất nhanh lại cưỡng ép bản thân tập trung vào công việc.

Đến buổi trưa ăn cơm, Đường Thu Bạch đều là đóng gói mang về vừa làm việc vừa ăn, khách hàng thúc giục gấp gáp, điều này cũng đồng nghĩa nàng cần phải nắm chặt thời gian hoàn thành hạng mục trên tay.

Buổi chiều, Đường Thu Bạch tổ chức một cuộc họp về hạng mục, thảo luận chi tiết bộ phận, cũng đưa ra một số phương diện cùng một ít trọng điểm cần phải chú ý, xác định thời gian ra ngoài xem hiện trường.

Hạng mục lần này phức tạp, số vốn cũng nhiều, là khách hàng thân quen hợp tác cùng Lam Hoa, bởi vậy các phương diện đều khá coi trọng, Đường Thu Bạch bị phân làm chủ phụ trách cho nên áp lực cũng tăng gấp bội, bởi vậy mặc kệ thế nào nàng cũng muốn đi theo tổ hiện trường một chuyến.

Hội nghị họp rất lâu, hiển nhiên cũng không tránh được phải tăng ca, chờ Đường Thu Bạch nói tan họp, một người cuối cùng từ trong phòng họp đi ra, trời cũng đã tối.

Đường Thu Bạch đi qua hành lang không có một bóng người, buông tiếng thở dài nhỏ đến khó phát hiện, đêm nay cũng là một ngày tăng ca, nàng còn phải xem lại ghi chép cuộc họp vừa rồi.

Lúc tra chìa khóa mở cửa, tay Đường Thu Bạch nắm then cửa không cẩn thận dùng lực, lại không nghĩ rằng cửa thế nhưng liền mở ra, "Cạch" một tiếng, cánh cửa nhẹ nhàng lùi vào phía trong, dọa đến cả người Đường Thu Bạch đều sắp nổ tung, chỉ còn thiếu kêu bảo vệ.

Ánh sáng trong phòng từ khe hở tràn ra, chiếu vào chiếc chìa khóa treo lơ lửng Đường Thu Bạch còn cứng đờ cầm ở trên tay, Đường Thu Bạch khẽ cau mày, xác nhận lúc nàng đi mở họp đã khóa cửa, Đường Thu Bạch suy nghĩ một lúc lâu nghiêng đầu nhìn sang, một người ngồi ở trên bàn làm việc của nàng, khuỷu tay chống mặt bàn đỡ đầu, cười tươi tắn nhìn nàng.

Thoáng chốc hai ánh mắt giao hội, Đường Thu Bạch chợt giật mình, một cảm xúc không thể miêu tả bao phủ lên, trái tim bị treo lên cũng chậm rãi hạ xuống, tay cầm bút xoay chuyển, lại nắm chặt hơn.

Cảm xúc tưởng niệm buổi sáng nhìn ngoài cửa sổ đột nhiên đều mạnh mẽ kéo về, nàng rất nhớ cô.

Trên người Cảnh Thư Vân còn đang mặc áo khoác màu đen, tông màu son môi thiên ấm, vừa khéo tôn lên màu da trắng nõn của cô, lần này không có đeo cặp kính gọng vàng, mà là đổi thành kính sát tròng thuận tiện hơn.

Đường Thu Bạch trông qua, đôi mắt đen nhánh của cô trở nên càng thêm nổi bật cùng lóe sáng, tựa như ngọn hải đăng giữa mặt biển vô tận, làm người khác không tự chủ được mà muốn đuổi theo cô.

"Tôi đã trở về."

Cảnh Thư Vân vẫn như cũ cười rất tươi, khóe môi nở nụ cười, nhanh chóng đứng dậy đến gần Đường Thu Bạch, thừa dịp nàng còn đang sững sờ tại chỗ, một tay nhẹ đẩy cửa văn phòng, một tay ôm lấy eo Đường Thu Bạch, động tác tự nhiên lại thân mật.

"Sao không nói lời nào?"

Mùi nước hoa quen thuộc theo động tác của Cảnh Thư Vân xộc vào, đánh thức khứu giác Đường Thu Bạch, cũng đồng thời kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Ánh mắt Đường Thu Bạch tỉ mỉ đảo qua khuôn mặt Cảnh Thư Vân, hơi nghiêng nghiêng đầu, cong khóe miệng, "Nói cái gì?"

"Tùy tiện nói chút gì đó, tỷ như, em có nhớ tôi không?"

Thời điểm Cảnh Thư Vân hỏi câu này, Đường Thu Bạch thậm chí cảm giác được tay dán ở sau eo nàng siết chặt, cách một lớp áo len tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay cô.

Trong văn phòng ánh sáng rạng ngời, tương phản với đêm tối ở ngoài cửa sổ, phản chiéu vào hai người càng như thể một chùm truy quang, một chùm truy quang chỉ thuộc về các nàng, chỉ duy nhất thuộc về hai người các nàng.

Tia lửa bị châm ngòi là chuyện trong nháy mắt, đến tột cùng là bùng lên từ bên nào, ngay cả bản thân Đường Thu Bạch cũng không phân rõ được, đầu óc vô tri vô giác, chỉ còn lại trống rỗng, hai mắt khép hờ, lông mi như cánh chim run rẩy.

Khi tầm mắt khôi phục bóng tối, ngũ quan bị phóng đại, đông thời xúc giác trên cánh môi đều rõ ràng hơn rất nhiều, sự mềm mại trong khoang miệng, cùng với dục vọng từ nơi nào đó muốn đòi lấy càng nhiều từng chút từng chút kéo căng thần kinh Đường Thu Bạch.

Cảnh Thư Vân theo bước chân Đường Thu Bạch, lùi ra phía sau, thẳng đến khi dựa vào bàn làm việc sau lưng muốn lùi không thể lùi, hai người mới dừng lại.

Sổ sách rơi xuống mặt đất không ai thèm quản, bút cũng lặng lẽ lăn về hướng một bên.

Rốt cuộc đôi tay được giải phóng, trái lại thuận tiện cho Đường Thu Bạch, ngón tay kề sát áo khoác rộng mở hướng vào trong tìm kiếm, lòng bàn tay ôm eo nhỏ của Cảnh Thư Vân, chỉ chốc lát sau lại trượt vào lớp bên trong.

Đầu ngón tay trơn mịn vừa chạm đến da thịt, chủ nhân của nó liền có cảm xúc rất nhỏ, đã không còn ngoại vật ngăn cản, tay liền hóa thành chú cá vùng vẫy giữa biển rộng, du lịch trong đó cực kỳ hào hứng.

Theo động tác của Đường Thu Bạch, hơi thở của Cảnh Thư Vân chợt bị xáo trộn, trở nên dồn dập, tay ôm sau eo Đường Thu Bạch cũng hơi dùng lực.

Nhiệt độ không khí mau chóng tăng lên, ngay khi lý trí cũng đang dần tan rã, Cảnh Thư Vân chợt mở to mắt, nhẹ đẩy Đường Thu Bạch, rời khỏi cánh môi nàng.

"Làm sao vậy?"

Đường Thu Bạch chớp chớp mắt, nhìn cô.

Cảnh Thư Vân thở hổn hển rất khẽ, điều chỉnh hô hấp, nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: "...... Nơi này là phòng làm việc."

"Em biết mà, phòng làm việc của em."

"......"

Chú cá vẫn vui sướng như cũ, du ngoạn từ trên xuống dưới, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải ba bốn trở ngại ở con đường phía trước, lúc này liền sẽ dùng miệng cá tiến đến ngậm mổ.

Miệng cá linh hoạt, xoay chuyển vài lần sau, trở ngại không còn quấy nhiễu, cũng liền cởi bỏ một phần, chú cá thấy thế càng đánh càng hăng, thừa thắng xông lên, lại không thể thực hiện được, dọc đường bị một cái lưới lớn từ dưới vớt ra.

"Còn về nhà hay không đây?"

Đường Thu Bạch nắm ngược lấy tay Cảnh Thư Vân, cười đáp: "Về, lập tức về."

......

Mùa đông, bầu trời ban đêm trong xanh kết hợp với gió lạnh thỉnh thoảng phất quá gương mặt, đối với Đường Thu Bạch mà nói có một cảm giác rất khác.

Đường Thu Bạch khoác áo tắm dài, hơi gập chân ngồi ở phía trước cửa sổ ngửa đầu nhìn tốp năm tốp ba ngôi sao lóng lánh.

Thẳng đến tiếng dòng nước tí ta tí tách cách vách đột nhiên dừng lại, cũng chưa thể khiến cho Đường Thu Bạch chú ý, thời điểm Cảnh Thư Vân khoác áo tắm dài cùng màu đứng ở bên cạnh nàng, giọt nước trong suốt trên tóc chảy xuống, rơi ở trên mu bàn tay Đường Thu Bạch, mới đột nhiên quay đầu lại.

"A, chị ra ngoài rồi."

"Em nhìn cái gì nghiêm túc vậy?"

"Ngắm sao." Đường Thu Bạch đứng lên, thuận tay tiếp nhận khăn lông trong tay Cảnh Thư Vân, để cho cô ngồi ở trên ghế, cẩn thận lau tóc giúp cô.

"Vậy em nên xem vào mùa hè." Cảnh Thư Vân hơi ngửa đầu, nhìn nhìn, "Mùa hè nhiều sao hơn chút."

"Mỗi cái mỗi khác mà."

Đường Thu Bạch lau đi bọt nước còn sót lại, lúc vòng qua bàn tròn đi lấy máy sấy, nhìn thấy notebook trên mặt bàn kẹp bút máy, là cái mà Đường Thu Bạch quen thuộc nhất, cũng là chiếc bút máy Cảnh Thư Vân dùng qua nhiều nhất.

Thời điểm ánh mắt đảo qua, không lý do dừng lại vài giây, một hồi sau Đường Thu Bạch cầm máy sấy trở lại, nêu lên suy nghĩ của nàng với Cảnh Thư Vân.

"Chiếc bút máy em tặng cho chị dùng có tốt không?"

"Hửm?"

Có lẽ là động tác của Đường Thu Bạch quá mềm nhẹ, Cảnh Thư Vân quá thoải mái, cũng có lẽ là nhiều ngày đi công tác, hiện tại rốt cuộc thả lỏng, lúc đáp lại chủ đề của Đường Thu Bạch, Cảnh Thư Vân còn phản ứng hai giây, mới nói thêm: "Rất tốt, tôi rất thích."

"Vậy làm trao đổi, tặng cho em cây bút trước kia chị dùng nha?"

"Hả?" Cảnh Thư Vân hơi quay đầu, nhìn về phía nàng, trong ánh mắt còn mang theo một tia khó hiểu, suy tư hai giây sau nhẹ nhàng lắc đầu.

Tay Đường Thu Bạch cầm máy sấy theo động tác lắc đầu của Cảnh Thư Vân, hơi có chút cứng đờ, tia sáng trong mắt tối xuống chút, lại ở trong lòng an ủi chính mình, có thể là đối với Cảnh Thư Vân tới nói có ý nghĩa đặc biệt gì đó.

Cảnh Thư Vân hơi ngửa đầu, biểu hiện của Đường Thu Bạch đều rơi vào trong mắt cô, Cảnh Thư Vân cười khẽ, tay vừa chuyển nắm tay Đường Thu Bạch, nhẹ nhàng dùng lực, lôi kéo Đường Thu Bạch.

"Nào, em ngồi xuống."

Mái tóc nửa ướt nửa khô bị cô nhẹ nhàng vén lên, khoác ở phía sau, trong không khí nhanh chóng lan tràn mùi hương dầu gội thoang thoảng, mu bàn chân trắng nõn của Cảnh Thư Vân lộ ở trong không khí, ngón chân mượt mà bước trên thảm quẹo một cái vào trong phòng.

Đường Thu Bạch vẻ mặt nghi hoặc nhìn bóng dáng cô, thấy chân cô trần trụi lại nhíu nhíu mày, đứng lên.

Cảnh Thư Vân quay lại trên tay cầm một cái hộp, chờ cô đến gần Đường Thu Bạch mới thấy rõ trên hộp có vẽ một tiểu hoàng tử.

"Xem thử đi?"

"Hả?"

Đường Thu Bạch tiếp nhận nó từ tay Cảnh Thư Vân, thật cẩn thận mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc bút máy.

Đây là một chiếc bút màu dạ lam, trên nắp bút có họa tiết mặt hồ ly, mở bút ra còn có thể nhìn thấy hoa văn ngòi bút, mặt trên bút máy được vẽ hình sơn dương tinh xảo trong cuốn tiểu hoàng tử và phi công.

Lòng bàn tay Đường Thu Bạch tỉ mỉ vuốt ve thân bút mượt mà của nó, từ nắp bút đến họa tiết mặt hồ ly, đến đỉnh nắp bút có khắc hai chữ cái tiếng Anh.

Lòng hiếu kỳ đột nhiên nhảy ra, Đường Thu Bạch xoay thân bút, giải đọc ý nghĩa trên nắp bút, ngay khi vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt vừa lưu luyến vừa nhu hòa của Cảnh Thư Vân.

"Tôi muốn tặng em một chiếc búi máy mới tinh, thích hợp với em hơn, cũng càng có ý nghĩa hơn."

Bàn tay ấm áp của  Cảnh Thư Vân đột nhiên bao phủ lên, nắm tay Đường Thu Bạch, thanh âm uyển chuyển lại êm tai, giây tiếp theo rơi vào lỗ tai Đường Thu Bạch, đuôi mắt Đường Thu Bạch bất giác nhiễm một mạt ửng đỏ.

"Tu seras pour moi unique au monde. Je serai pour toi unique au monde."

Trên thế giới này, em sẽ trở thành duy nhất của tôi, tôi cũng sẽ là duy nhất của em.

_____________________

Editor: Tấn Giang niệm phật chú xích con cá kia lại =]]

Nhân tiện, ai giao lưu TikTok không: @depression1518   nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện