Từ khi bắt đầu Tề Tĩnh Uyển còn có thể diễn tả ý nghĩ rõ ràng , đến lúc sau đã biến thành hồ ngôn loạn ngữ, một câu có một câu không nói liên miên.
Đêm đông, nhiệt độ bên ngoài tự nhiên cũng thấp hơn rất nhiều so với ban ngày, trong nhà có máy sưởi, ngược lại làm người ta sinh ra một tia buồn ngủ, trộn lẫn men say, chẳng mất nhiều thời gian, Tề Tĩnh Uyển đã cúi đầu nằm ở cạnh quầy bar.
Trên đỉnh đầu là ánh đèn mờ nhạt, chiếu vào gương mặt cô ấy, cũng như một chùm sáng ngời giữa đêm tối chiếu vào Đường Thu Bạch trong mắt Cảnh Thư Vân.
Đường Thu Bạch nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, kéo Cảnh Thư Vân đang thất thần trở về.
"Em đưa chị Tĩnh Uyển tới phòng cho khách nghỉ ngơi."
"Tôi giúp em."
Cảnh Thư Vân liền đứng dậy, Đường Thu Bạch lại đỡ vai cô, ấn cô trở lại chỗ ngồi, mỉm cười, "Không cần, chị ở đây chờ em."
Cảnh Thư Vân không nói gì, hơi ngửa đầu ngước nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh lạnh thấu xương lại hòa tan đi không ít, cũng học theo dáng vẻ Đường Thu Bạch nhẹ nhàng giương khóe môi, "Được."
Tề Tĩnh Uyển mơ màng ngủ, Đường Thu Bạch báo với cô ấy một tiếng, mới hai tay đỡ cô ấy, dẫn đường cho cô ấy, rốt cuộc đem cô ấy đến phòng xong, lại xuống dưới, còn ở lầu hai, từ phía xa Đường Thu Bạch thấy Cảnh Thư Vân thẫn thờ nhìn chiếc ly còn dư rượu vang đỏ không chớp mắt, ngón trỏ đứt quãng gõ lên mặt bàn, như là đang nghĩ đến gì đó.
"Đang nghĩ gì vậy?" Đường Thu Bạch đến gần bên cạnh cô.
"Hửm?" Cảnh Thư Vân nghe thấy thanh âm hơi nghiêng đầu nhìn nàng, tầm mắt dần có tiêu cự, dừng một chút mới nói, "Suy nghĩ chút chuyện."
"A, cư nhiên không có nghĩ đến em." Đường Thu Bạch ra vẻ mất mát nói, chống hai khuỷu tay, lưng dựa vào quầy bar.
"Nghĩ chứ." Cảnh Thư Vân cười cười, một tay xoa gương mặt Đường Thu Bạch, nhẹ nhàng nhéo nhéo, "Sao có thể không nghĩ."
"Vậy chị nghĩ về em cái gì?"
"Suy nghĩ thời điểm em mới vừa tốt nghiệp đại học là dáng vẻ thế nào." Đầu ngón tay Cảnh Thư Vân mang theo lạnh lẽo, một lần lại một lần phất qua hàng mi Đường Thu Bạch.
"Tốt nghiệp đại học à......" Đường Thu Bạch nghiêng đầu, suy tư nheo nheo mắt, "Thì giống như rất nhiều người trẻ tuổi khác thôi, nhiệt huyết hừng hực, tuổi trẻ khí thịnh, có hàng đống ý tưởng đối với tương lai của bản thân."
"Ừm, có ý tưởng gì?"
"Ví dụ như, tốt nghiệp xong nói đi du lịch là đi ngay, lúc ấy hình như còn có hơi chờ mong đi làm diễn giả, cũng nghĩ luyện chữ nhiều một chút, sau đó kiếm ít tiền giúp mẹ em mở rộng cửa hàng sau đó mặt tiền cửa hiệu bla bla......"
Đường Thu Bạch nói rất dông dài, nghĩ đến cái gì nói cái đấy.
"Thế sau này đều hoàn thành sao?"
"Oh, ngoại trừ mở rộng mặt tiền cửa tiệm chưa thể hoàn thành, mẹ em nói quán mì nhỏ diện tích liền vừa vặn rồi, lớn hơn một chút bà sẽ phải mệt chết, hơn nữa sau này mỗi năm em đều muốn đi du lịch, nên cũng không có tiền dư."
Cảnh Thư Vân ngửa đầu nhìn nàng, ý cười mềm mại, đôi mắt lại xẹt qua một tia hâm mộ không dễ phát hiện, Đường Thu Bạch nhìn vào mắt cô, sao chớp mắt.
"Coi như là trao đổi, có phải chị cũng nên kể với emvề chị lúc mới vừa tốt nghiệp đại học hay không?"
"Tôi sao, không phải như em đang nhìn thấy hiện tại sao." Cảnh Thư Vân nhấp ngụm rượu vang đỏ trong ly, chậm rãi nói.
"Từ Cảnh học sinh vô phùng trở thành Cảnh tổng sao?"
Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng "Xùy" một tiếng, lại tiếp tục nói: "Em nói như vậy, cảm giác tôi còn rất lợi hại."
"Còn không phải là lợi hại sao, người bình thường cũng không có năng lực như chị đâu."
Cảnh Thư Vân bị Đường Thu Bạch dỗ cười lắc đầu, "So với năng lực, càng giống như là một kiểu bị bắt trưởng thành."
Đường Thu Bạch không lên tiếng, một tay nắm lấy tay Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân cảm nhận được lực từ Đường Thu Bạch, cũng hơi nhẹ nắm, an ủi nàng, sau một lúc lâu chậm rãi nói: "Cũng giống như em, tôi mới vừa tốt nghiệp cũng từng có rất nhiều dự định," cô dừng một chút, "Nhưng điều không giống nhau chính là, khi tôi một lòng nhiệt huyết mang những ý tưởng này về nước, trong nhà đã sắp xếp xong xuôi công tác tiếp theo cho tôi."
"Tĩnh Uyển lúc ấy cũng giống tôi, gặp phải cái gọi là 'trách nhiệm' gia đình."
"Vậy......?"
Đường Thu Bạch còn chưa hỏi xong nghi vấn, Cảnh Thư Vân đã nhìn nàng, gật đầu nói: "Đúng vậy, thế nhưng bọn tôi làm ra quyết định hoàn toàn trái ngược nhau."
"Tôi tiếp nhận phần 'trách nhiệm' này, còn cậu ấy lựa chọn cự tuyệt, sau nhiều lần nói qua lại với đám người chú Tề, đã rời khỏi nhà trong sự tức giận, đến làm việc ở một công ty nhỏ."
"Tôi......" Cảnh Thư Vân há miệng thở dốc, lại trầm mặc một hồi lâu, mới có chút bất lực nói, "Thật ra tôi rất hâm mộ Tĩnh Uyển."
Đường Thu Bạch nhìn Cảnh Thư Vân, chân mày chợt nhíu lại, sắc mặt người trước mắt là dáng vẻ mỏi mệt nàng chưa từng thấy qua, Cảnh Thư Vân mím chặt cánh môi, dáng vẻ ẩn nhẫn lại cam chịu, không lý do khiến trái tim Đường Thu Bạch đột nhiên co rút.
Đường Thu Bạch nắm tay cô càng chặt, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô, một tay khác đỡ lên bờ vai thon gầy của cô, xoay người ôm lấy cô.
Nàng muốn an ủi cô, cho dù Đường Thu Bạch không biết nàng phải mở miệng thế nào, nhưng động tác có lẽ là phương thức trực tiếp nhất để bày tỏ tâm ý của một người.
Đường Thu Bạch siết chặt cái ôm, dùng thân thể cảm thụ được trạng thái người trong lòng, nhiệt độ cơ thể thông qua đụng chạm da thịt, từng đợt từng đợt truyền qua cho đối phương, giống như ngọn nguồn ấm áp, cho đối phương một cảng tránh gió, một ngọn lửa sưởi ấm giữa trời đông giá rét lạnh thấu xương.
Sau một lúc lâu, Đường Thu Bạch dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu Cảnh Thư Vân, nỉ non nói: "A Cảnh, chị vất vả nhiều rồi."
Người trong lòng ngực hơi ngẩn ra, như là hô hấp bị dừng lại, ngay cả nhịp tim cũng đình trệ, đầu óc trống rỗng, trong bất giác Đường Thu Bạch giống như đang dỗ trẻ con, vỗ nhẹ lưng cô, nhân tiện ôm người trong lòng càng chặt hơn.
"Thế nhưng chị rất dũng cảm, trực tiếp đối diện với nó."
Tuy Đường Thu Bạch không thể hoàn toàn đồng cảm như bản thân mình trải qua, nhưng nàng biết Cảnh Thư Vân đã phải vứt bỏ những gì, đã phải dùng bao nhiêu dũng khí, mới có thể đưa ra quyết định gian nan này.
Một người bị bắt gánh vác trách nhiệm trên vai quá sớm, có thể hiểu cô sẽ phải trải qua những gì.
Bị bắt trưởng thành, bốn chữ này bao trùm quá nhiều vất vả cùng chua xót mà người ngoài nhìn không thấu.
Người trong lồng ngực không đáp lại lời Đường Thu Bạch nói, một hồi lâu, một tay ôm Đường Thu Bạch, một tay vỗ nhẹ lưng Đường Thu Bạch, tựa như cũng đang an ủi nàng, nói cho nàng biết chính mình không có việc gì.
Đường Thu Bạch cắn cắn môi đem cảm xúc đau lòng áp xuống.
"Nhưng từ nay về sau, chị có em, dự định chị chưa hoàn thành, em cùng chị đi hoàn thành, áp lực trách nhiệm chị gánh vác, em sẽ giúp chị sẻ chia."
Đường Thu Bạch nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xõa trên vai Cảnh Thư Vân.
"Chị đã không còn một mình nữa, chị quên mất sao?"
Người trong lòng ngực nghe thấy vậy lắc lắc đầu.
"Đúng rồi, cho nên," Đường Thu Bạch dừng một chút, ôn nhu nói, "Quá khứ để cho nó qua đi, hiện tại có em bên cạnh chị."
Người trong ngực lặng im một hồi lâu, mới có động tác, Đường Thu Bạch cảm nhận được cô nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người cứ như vậy yên tĩnh, một người đứng một người ngồi ôm, thời gian từng phút từng giây trôi qua, không biết qua bao lâu, Cảnh Thư Vân thoáng buông lỏng tay, rời khỏi cái ôm của Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch dư quang vừa lúc quét thấy mạt hồng đuôi mắt cô, như là ở trên bức vải màu trắng không cẩn thận vẽ trúng một giọt mực nước hồng, lan từ phía trong ra ngoài.
Hồng tươi đẹp, hồng động lòng người.
"Vốn dĩ đã để cho nó đi qua, nếu như không phải vì chuyện hôm nay......"
Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn Đường Thu Bạch, đúng lúc vừa nhấc mắt, lại vừa lúc đón nhận ánh mắt dịu dàng như nước của Đường Thu Bạch, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người ta sa vào trong đó, khó có thể bước ra.
Nhưng ngôn từ sau đó đều biến thành nụ hôn tình thâm ý thiết, lúc Đường Thu Bạch cúi người xuống, Cảnh Thư Vân còn có chút ngơ ngác, vô thức cảm nhận được nhiệt độ trên môi, mới hoàn hồn.
Trong lòng hai người một đốm lửa, bị đối phương nhen nhóm, từ tâm thiêu ra ngoài, lại từng chút da thịt đụng chạm.
"Tĩnh Uyển......" Cảnh Thư Vân đẩy Đường Thu Bạch về phòng ngủ.
Đường Thu Bạch một bên ôm cô, một bên dùng chút lý trí còn sót lại đi đúng hướng, bảo đảm hai người không té ngã.
Lên lầu hai một cách gian nan, trên đường đi hướng phòng ngủ, Đường Thu Bạch vội vàng liếc qua cửa phòng bên cạnh, tâm niệm khẽ nhúc nhích, liền ôm lấy người vào một căn phòng khác.
Đẩy cửa ra, đóng cửa, chốt khóa, Đường Thu Bạch động tác liền mạch lưu loát.
Không nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc trong dự đoán, Cảnh Thư Vân dừng động tác, nhìn trái nhìn phải, hơi nhướng mày, "Thư phòng?"
Đối diện cửa thư phòng là một chiếc, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, vừa lúc xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào, nhẹ nhàng chiếu vào bàn sách phía trước cửa sổ, ánh sáng chiếu vào trong nhà, Đường Thu Bạch vừa lúc mượn chút ánh áng mỏng manh này, thấy đuôi mắt ửng hồng theo động tác hơi nhướng chân mày của Cảnh Thư Vân.
Đây là bàn sách lần trước Cảnh Thư Vân dạy nàng luyện chữ.
Đường Thu Bạch nhìn cô cười chớp chớp mắt, "Không phải chị muốn bồi thường sao?"
Cảnh Thư Vân suy nghĩ vừa chuyển, đã hiểu rõ ý nàng, khóe môi ngậm cười, không tỏ ý kiến nói: "Đường bộ trưởng trí nhớ tốt thật."
"Lời em nói ra, tất nhiên phải để em tới thực hiện, huống chi," Đường Thu Bạch học dáng vẻ ban ngày của Cảnh Thư Vân, ghé sát bên tai cô, mềm giọng nói, "Vẫn là Cảnh lão sư dạy giỏi."
Giọng điệu ấm áp không nhanh không chậm rơi vào tai Cảnh Thư Vân, nói xong, Đường Thu Bạch còn nhẹ nhàng hướng bên tai cô thổi khí.
Sau khi nhìn thấy vành tai Cảnh Thư Vân dần dần phiếm hồng, Đường Thu Bạch tiếp tục nói: "Lúc đó là ai nói 'vậy đều tới một lần'?"
Trên người Cảnh Thư Vân vẫn là hương hoa hồng cùng quảng hoắc hương nhàn nhạt, dần dần xâm nhập, hút hồn người, Đường Thu Bạch không chờ cô trả lời, bờ môi mang theo độ ấm đã hạ xuống.
Cánh môi như là trời sinh mang theo nhiệt, để lại dấu hôn ở trên trên da thịt trắng nõn, dễ như trở bàn tay, khiến cho làn da bốc cháy lên trở nên càng nóng bỏng.
Thân thể Cảnh Thư Vân dần dần chống đỡ hết nổi đem trọng lượng giao cho người phía trước, người kia kịp phát hiện, tay đỡ ở sau thắt lưng càng dùng lực.
Đường Thu Bạch dư quang đảo qua cách bài trí thư phòng, nhẹ giọng hỏi: "Ghế dựa hay là bàn sách?"
Cảnh Thư Vân sâu kín liếc xéo nàng một cái, "Ghế."
Đường Thu Bạch mỉm cười, mang theo người ngồi xuống, chỉ là ghế thư phòng ở bên cạnh bàn sách, ánh trăng mông lung đúng lúc xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gò má ửng đỏ của Cảnh Thư Vân, hình thành một bức mỹ hoạ.
Đường Thu Bạch nhìn cô có chút si mê, ngay cả động tác kế tiếp cũng ngừng lại, Cảnh Thư Vân nhìn lại nàng, dáng vẻ như thể rất hài lòng, hơi cong cong môi.
Sau một lúc lâu, nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống, đêm nay Đường Thu Bạch hôn đuôi mắt cô không chỉ một lần, làm như có tình tố nào đó.
Ánh trăng nghiêng bóng, phản chiếu một phòng cảnh xuân, không cẩn thận chạm vào cuốn nhật ký du lịch của Cảnh Thư Vân ở trên bàn, Đường Thu Bạch trông thấy bên trong kẹp một tấm ảnh cực quang, nàng nhận ra nó, đây cũng là ảnh nền Weibo Cảnh Thư Vân dừng từ trước tới nay.
Mạc danh Đường Thu Bạch quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng lên, "Chúng ta đi du lịch được không?"
"Được, nhưng hiện tại em phải chuyên tâm." Cảnh Thư Vân vòng lấy cổ Đường Thu Bạch, chủ động hôn lên, kéo tâm trí nàng quay về.
"Ưm......"
_____________________________
Editor: Sắp nghỉ lễ 30/4, ai có thể đề xuất cho Tà địa điểm du lịch không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương