Cả đêm Đường Thu Bạch ngủ mơ mơ màng màng, có thể là vì suy nghĩ quá nhiều chuyện, cảm xúc lúc lên lúc xuống, buổi sáng thức dậy còn có chút mê mang.

Tận đến khi Đường Thu Bạch ngồi dậy, dựa vào sô pha hoàn hồn, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Cảnh Thư Vân quần áo chỉnh tề từ bên trong bước ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Thư Vân cũng giật mình, hiển nhiên là không ngờ Đường Thu Bạch có thể tỉnh sớm như vậy.

Đường Thu Bạch mặc áo ngủ dài tay, cổ áo có hơi rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh hơi lõm của nàng, phía dưới lại mặc một chiếc quần đùi, lộ ra mảng lớn làn da trắng như tuyết, tóc xõa trước người có chút loạn, ngồi nghiêng ở trên sô pha nhìn cô, trong ánh mắt còn mang theo vẻ mơ màng mới vừa tỉnh ngủ.

Cảnh Thư Vân nhanh chóng dời mắt, giọng điệu có chút mất tự nhiên, "Em không lạnh sao?"

"Lạnh gì cơ?" Trong thanh âm Đường Thu Bạch còn lẫn theo chút giọng mũi.

"Mặc quần đùi, không lạnh sao?"

"......" Đường Thu Bạch lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, trên người nàng còn đang mặc áo ngủ và quần đùi, quần đùi bởi vì trở người lúc ngủ, gần như bị kéo lên tới đùi rồi.

Cảnh Thư Vân liếc mắt một cái, tỉnh táo lại, có chút quẫn bách kéo chăn qua che khuất chân người kia, lại thu hồi tầm mắt rảo bước tiến đến phòng rửa mặt, "Em vào trong phòng ngủ thêm một lát đi."

"Không ngủ nữa......"

Đường Thu Bạch chờ Cảnh Thư Vân tiến vào sau đó mới đứng dậy về phòng ngủ thay quần áo, trong không khí còn tàn lưu quảng hoắc hương nhàn nhạt, bức màn hơi bị kéo ra, ánh sáng rạng ngời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng lại ở trên chiếc chăn được xếp chỉnh tề ngay ngắn giữa giường, Đường Thu Bạch theo ánh sáng chói mắt nhìn kỹ, không ngờ phát hiện Cảnh Thư Vân đến nếp uốn ga trải giường cũng vuốt đến phẳng.

Trên bàn sách, hộp quà bút máy vẫn nguyên vẹn bày ở vị trí lúc ban đầu của chính nó, nhưng Đường Thu Bạch vẫn cảm thấy hình như còn thiếu cái gì đó, nàng nhất thời làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Đường Thu Bạch thay quần áo ra cửa, lại sửa sang thu dọn đồ vật muốn mang về, đến khi nàng ra tới, trong phòng bếp vang lên tiếng "Xèo xèo xèo", hấp dẫn lực chú ý của nàng.

"Lão bản, chị đang làm bữa sáng?"

Đường Thu Bạch đứng ở cửa phòng bếp, có chút không thể tưởng tượng, người phụ nữ tóc dài tùy ý buộc ở sau lưng, trên người đeo tạp dề một tay đỡ chảo, một tay cầm đũa chiên trứng.

"Không phải em phải về nhà sao?" Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn nàng.

"Đúng vậy."

"Ăn sáng rồi trở về đi." Cảnh Thư Vân nhẹ giọng nói, động tác trên tay lại không hề dừng lại, thuần thục lấy trứng chiên ra khỏi chảo, hơi nghiêng người, Đường Thu Bạch mới chú ý tới bên cạnh còn đang nấu nước.

"Em rửa mặt xong rồi sao?" Cảnh Thư Vân mở nắp nấu nước, không nhìn nàng, hỏi.

"Còn chưa......" Đường Thu Bạch ngửi được mùi thơm của trứng chiên, đôi mắt vô thức chạy theo động tác của cô, ngay cả chân muốn xoay người đi ra cũng dừng lại.

Sau một lúc lâu, người trước mắt Đường Thu Bạch chợt dừng lại, nghiêng người nhìn nàng, Đường Thu Bạch thuận thế đón nhận ánh mắt cô.

Cảnh Thư Vân trong mắt xẹt qua một tia ý cười, sau đó là mang theo chút bất đắc dĩ, "Muốn chị mang em đi rửa mặt sao?"

"Đi đây đi đây." Đường Thu Bạch dời mắt, xoay người vào phòng rửa mặt.

Bữa cơm này, Đường Thu Bạch ăn có chút mất tự nhiên, sau khi ăn xong nàng tổng kết, chủ yếu vẫn là bởi vì người ngồi đối diện cứ luôn nhìn nàng, Đường Thu Bạch ngẫu nhiên ngẩng đầu, luôn có thể thấy Cảnh Thư Vân cũng vừa lúc nhìn nàng, ban đầu Đường Thu Bạch còn cảm thấy là do trùng hợp, sau này số lần nhiều lên, cũng liền thông suốt.

Cảnh Thư Vân vốn dĩ nói muốn tiễn nàng, Đường Thu Bạch nhịn không được cười, lên tiếng nhắc nhở: "Lão bản, xe và di động ví tiền chìa khóa của chị còn ở trung tâm thương mại chỗ hôm qua đó."

Cảnh Thư Vân chợt nhăn mày, tựa hồ có chút bối rối, trầm tư vài giây sau, nói: "Kêu Địch Nghiên trước đưa em trở về cũng được."

"Đừng, từ đây đến nhà em lái xe cũng phải hơn một giờ, các chị đi đi lại lại như vậy, quá tốn thời gian." Đường Thu Bạch quyết đoán cự tuyệt.

"Vậy em làm sao trở về?"

"Ngồi xe điện ngầm thôi, còn không kẹt xe." Đường Thu Bạch cười nói, dừng một chút như suy tư gì bổ sung, "Lão bản, lần sau chị đừng lại để chìa khóa di động khóa trong xe nữa."

"......" Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch không nói gì.

"Lỡ như, không tình cờ gặp em thì phải làm sao?" Đường Thu Bạch hơi mỉm cười.

"Ừm, lần này là ngoài ý muốn." Cảnh Thư Vân khẽ nheo nheo mắt.

Đường Thu Bạch gật đầu không phủ nhận, chỉ là cười đôi mắt cũng cong cong, Cảnh Thư Vân như vậy ngược lại bớt đi lực uy hiếp, như đang cố gắng che giấu gì đó.

Thực ra sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, Đường Thu Bạch rửa mặt xong, kết hợp với phản tứng của Cảnh Thư Vân tối hôm qua đã mơ hồ có thể hiểu ra chút gì đó.

Đường Thu Bạch chờ Địch Nghiên tới đón Cảnh Thư Vân xong, mới cùng bọn họ tách ra.

Cuối tuần tàu điện ngầm vẫn rất đông người, Đường Thu Bạch lên tàu trước tiên trực tiếp đeo tai nghe lên, hoàn mỹ ngăn cách với tạp âm bên ngoài, âm nhạc cũng có tác dụng trợ giúp Đường Thu Bạch suy nghĩ tốt hơn.

Đường Thu Bạch vẫn luôn không chú ý tới sự khác thường của Cảnh Thư Vân, cho rằng cô chỉ đối đãi giống như bằng hữu vậy thôi, hiện tại kết hợp với lời Đường Bác Mẫn nói và cả nụ cười thâm ý của Tề Tĩnh Uyển, lúc này mới hiểu được.

Cảnh Thư Vân có thể đổi ý đối với Đường Thu Bạch mà nói, là chuyện vui vô cùng bất ngờ, thậm chí nàng còn muốn đi mua tờ vé số, nhưng vui mừng qua đi, còn mang theo chút khó tin.

Tuy rằng Đường Thu Bạch chưa từng yêu đương, nhưng ít nhiều cũng xem qua một số tiểu thuyết và phim tình cảm truyền hình, dựa theo lẽ thường tới nói, nếu có yêu thích, lúc ban đầu nàng thổ lộ, Cảnh Thư Vân nên đồng ý rồi, thế nhưng cô không có.

Ngược lại là qua một khoảng thời gian sau, cô mới yêu thích, điểm này là điều Đường Thu Bạch không chắc chắn nhất, cũng là lo lắng nhất.

Tàu điện ngầm đổi trạm, Đường Thu Bạch đi ở trên đường, trong lúc vô tình nhìn thấy học sinh trung học lướt qua bên người cầm sách dán đầy giấy ghi chú, nàng bỗng nhiên nhớ tới gì đó nheo nheo mắt.

Ký ức thoáng chốc lùi lại, Đường Thu Bạch hồi tưởng lại lúc thức dậy thấy hộp quà trên bàn sách, khi đó nàng cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng lại nhớ không ra.

Hiện tại nàng nghĩ tới, thiếu mất giấy ghi chú trên hộp quà, viết "Khi nào có thể tặng cho chị ấy đây".

Đường Thu Bạch một đường đi đến cửa tiểu khu, ngang qua siêu thị, lại lùi trở lại.

Cuối cùng theo Đường Thu Bạch cùng nhau về nhà, trên tay còn có sữa Canxi nàng nhắc tới trước đó, Đường ba ra mở cửa, thời điểm nhìn thấy Đường Thu Bạch, nếp nhăn trên mặt đều cười ra tới, vội vàng tiếp nhận sữa trong tay nàng, "A! Về rồi à."

"Ba, con về rồi."

Đường Thu Bạch nói xong, Đường ba không kịp trả lời nàng lại quay đầu lại, gọi với vào bên trong, "Bà nó à, khuê nữ nhà ta về rồi!"

"Ai! Về rồi a!" Bên trong mơ hồ truyền đến thanh âm của Đường mẹ.

Đường Thu Bạch cười, đi vào bên trong, đổi giày, lạch cạch lạch cạch theo thanh âm của Đường mẹ nhảy đến trước mặt bà, "Tăng tăng tăng tằng, mẹ, con về rồi!"

"Heyzo, con tinh lực dư thừa nhỉ." Đường mẹ dựa ở trên sô pha Quý phi, chân trái bó bột, chân phải hơi gập lại, đang xem TV.

"Chân mẹ thì sao, thế nào rồi?" Đường Thu Bạch cúi người ngồi ở cạnh Đường mẹ, chỉ chỉ chân bó bột của bà.

"Không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói tĩnh dưỡng một thời gian thì tốt rồi." Đường mẹ tùy ý xua xua tay.

"Thật không, mẹ cũng không báo với con một tiếng, nói sớm thì con đã sớm trở về rồi, còn để dì gọi điện thoại cho con con mới được biết."

"Bố và mẹ con còn không phải lo lắng ảnh hưởng công việc của con sao." Đường ba bưng trái cây mới vừa rửa xong đi tới.

"Không ảnh hưởng a."

"Lần này con về mấy ngày thế?" Đường mẹ hỏi.

"Chăm mẹ thêm mấy ngày đi, dù sao con cũng xin nghỉ."

"Lão bản của các con đồng ý?" Đường mẹ có chút kinh ngạc.

"Cái này có cái gì không đồng ý, lão bản của bọn con cũng không xấu nết, nói rõ tình huống là được thôi." Đường Thu Bạch cầm quả táo lên gọt vỏ thay Đường mẹ.

"Vậy cũng đúng, vừa vặn cũng nghỉ ngơi mấy ngày." Đường ba gật đầu, dùng tạp dề trên người lau vệt nước trên tay.

Đường Thu Bạch vừa gọt vỏ trái cây vừa nói:

"Mẹ, mẹ phải chú ý hơn đi, mẹ ở tuổi này mà ngã xuống, thì không nhẹ đâu đó."

"Không phải cửa tiệm thuê người rồi sao, mẹ đừng mệt như vậy, từ từ một chút cũng không có gì đâu."

"Ba cũng vậy, khuyên nhủ mẹ con đi, dù sao con cũng kiếm ra tiền, không mở cửa hàng ở nhà nghỉ ngơi cũng khá tốt."

Lần này đổi thành Đường Thu Bạch tới lải nhải, một nhà ba người ngồi vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm.

......

"Bang bang bang......"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang, là lúc Đường Thu Bạch đỡ Đường mẹ đi đến bàn ăn cơm trưa nghe thấy, thanh âm rất lớn lại còn kịch liệt, thậm chí có thể nói là có chút đáng sợ.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Đường Thu Bạch để Đường mẹ ngồi ở trên ghế, chính mình đứng ở mắt mèo nhìn ra phía ngoài xem, mới nhận ra tiếng vang là từ hàng xóm bên đối diện truyền tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Đường mẹ ở sau lưng hỏi.

Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, "Không thấy rõ."

Thời điểm Đường Thu Bạch muốn xoay người đi vào trong, thanh âm ngoài cửa lại vang lên, xen lẫn tiếng mắng của đàn ông, cùng khóc tiếng la của phụ nữ, trở nên gay gắt ồn ào, Đường Thu Bạch hơi do dự, mở cửa ra.

Cửa hàng xóm đối diện rộng mở, nhìn vào trong có thể thấy một mảnh hỗn độn, trên mặt đất có mảnh vụn thủy tinh cùng bát vỡ, còn có đũa cùng đồ ăn bị hất văng trên mặt đất.

Từ bên trong tiếp tục truyền đến tiếng cãi vã, trở nên càng lúc càng lớn.

"Lão tử không đồng ý chúng mày ở bên nhau!"

"Con chỉ là thông báo với hai người, có đồng ý hay không không phải ba nói có thể tính."

"Bang!"

"Con à, con đây là không bình thường a!"

"Không bình thường? Con thích cậu ấy sao lại không bình thường?"

"Mẹ mày còn có mặt mũi nói ra? Mày đúng là có bệnh rồi, mày biết mày thế này là cái gì không, là biến thái!"

......

Đường Thu Bạch nghe không rõ, nhưng lúc nghe thấy hai chữ "Biến thái", cau mày, giống như có thể đoán ra là xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng không dám xác định.

Đường ba đứng ở bên cạnh Đường Thu Bạch, tựa hồ cũng có chút phát hiện, kéo kéo nàng, "Bỏ đi, chúng ta ăn cơm đi."

Đường Thu Bạch không quay đầu lại, chỉ là tay buông thõng bất tri bất giác siết chặt, giây tiếp theo thanh âm đối diện trở nên càng lớn hơn nữa, rhanh âm đập vỡ đồ vật cũng trở nên cực kỳ chói tai, sau đó rất nhanh, một người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong vọt ra, cùng Đường Thu Bạch nhìn thoáng qua nhau.

Đường Thu Bạch thấy khóe miệng hắn có vết máu, trên trán cũng bị rạch một đường, đang bị chảy máu, bầm tím sưng tấy, bộ dạng rất đáng sợ.

Người đàn ông không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt mang theo kiên định cùng quyết tuyệt, chạy xuống dứt khoát không quay đầu lại.

Đi theo phía sau hắn chính là người đàn ông trung niên cầm một cây gậy lớn lao tới, tròng mắt trợn lên, hùng hùng hổ hổ lớn tiếng kêu, "Nhãi ranh nếu mày chạy, thì mày vĩnh viễn đừng trở về, lão tử không có đứa con trai như mày!"

Sau đó nữa là người phụ nữ trung niên nghiêng ngả lảo đảo sắp ngã gục ở cạnh cửa, khóc không thành tiếng, dường như đã khóc rất lâu, ngay cả lời đều nói không rõ, trên mặt chỉ có thống khổ và bàng hoàng, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

Người đàn ông lúc này chú ý tới Đường Thu Bạch đứng ở cạnh cửa, cùng Đường ba đang lôi kéo nàng, sắc mặt trở nên gượng gạo cùng khó coi, một bên duỗi tay kéo người phụ nữ còn đang ngồi khóc ở cạnh cửa, một bên bức thiết muốn đóng cửa.

"Khóc cái gì mà khóc, đừng khóc nữa! Mau vào đi, lão tử không chịu nổi mất mặt như vậy."

Đường ba tiến lên một bước, kéo Đường Thu Bạch vào trong chút, duỗi tay trước đóng cửa nhà mình lại.

Đường Thu Bạch ngồi ở trên ghế có chút thẫn thờ, trên mặt còn hiện lên vẻ khiếp sợ, cau mày, mím môi không biết nói gì, bàn tay siết chặt vẫn không buông ra, giống như nàng đã quên mất vậy.

Đường ba cùng Đường mẹ liếc nhau, Đường mẹ kéo tay Đường Thu Bạch, lại từng ngón từng ngón gỡ ra cho nàng, ôn nhu nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đây là chuyện nhà người ta."

"Đúng thế, không liên quan đến chúng ta, nào con gái, chúng ta ăn cơm, hôm nay ba làm sườn xào chua ngọt con thích nhất, nào con nếm thử tay nghề của ba so với mẹ con, ai nấu ngon hơn!" Đường ba cũng ở một bên theo tiếng nói, dời đi Đường Thu Bạch lực chú ý.

Đường Thu Bạch lại như là cái gì cũng không nghe thấy, hai mắt rũ xuống, không có tiêu cự, một hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu lên tiếng hỏi: "Nhà bên cạnh, là thích đồng tính sao?"

Thời điểm Đường Thu Bạch hỏi ra miệng, mới phát giác giọng nàng có hơi run.

Đường mẹ sắc mặt hòa hoãn nắm lấy tay Đường Thu Bạch càng chặt, "Phải, nhưng mà không liên quan gì đến con cả, mẹ và ba con đều ủng hộ con, cũng hiểu tình yêu là bình đẳng mà con nói."

Đường Thu Bạch cảm nhận được bàn tay được Đường mẹ nắm lấy, có nhiệt độ ấm áp theo da thịt truyền tới, xuyên thấu qua làn da thẩm thấu vào máu Đường Thu Bạch, an ủi trái tim nàng.

Đường Thu Bạch bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nàng giương mắt nhìn về phía Đường ba Đường mẹ ngồi ở đối diện nàng, trên mặt bọn họ đều là vẻ hòa ái lại hiền từ, nhưng tạn sâu đáy mắt là sự lo lắng cùng quan tâm không thể che giấu của bọn họ đối với nàng.

Đường Thu Bạch thu mí mắt, nhìn làn da nhăn nheo thô ráp, trên mu bàn tay nổi đầy mạch máu màu xanh lơ, thậm chí màu da trở nên ám trầm vàng nhạt trên tay của Đường mẹ, lòng nàng vô cớ cảm giác được nặng nề.

Đường Thu Bạch chớp mắt, lại ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nàng gật đầu, "Đúng vậy, không liên quan đến chúng ta, ba mẹ chúng ta ăn cơm đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện