Ngày hôm sau, công ty quản lý của Tùng Dương chính thức lên tiếng, không hề nhắc tới bức ảnh kia, chỉ nói công ty đang thu thập chứng cứ về hành vi bôi nhọ danh dự nghệ sĩ, sẵn sàng sử dụng các biện pháp pháp lý. Phía Kỷ Ức Dương chẳng đáp nửa lời, lần tiếp theo lên báo, y đã sang thành phố khác tham dự lễ ký kết hợp đồng đầu tư.
Cũng có phóng viên quen biết gửi tin cho Đàm Thiếu Tông, nhưng Đàm Thiếu Tông không đọc, mặc cho cánh truyền thông diễn giải sự im lặng của anh thành suy sụp vì tình. Đường Ký rủ đi tụ tập mấy lần anh từ chối hết, chiều thứ sáu xong việc hẹn riêng với Đồ Tô.
Đồ Tô làm việc ở đài phát thanh, quen Đàm Thiếu Tông trong một bữa tiệc, hai người trò chuyện hợp ý nên thân thiết rất nhanh. Đồ Tô là kiểu bạn khác với Đường Ký, Đồ Tô không biết gì về quá khứ của Đàm Thiếu Tông, cũng chẳng tiếp xúc nhiều với Kỷ Ức Dương, thế nên Đàm Thiếu Tông có thể nói chuyện rất thoải mái. Truyện Mỹ Thực
Họ hẹn gặp ở căn hộ của Đàm Thiếu Tông. Đồ Tô xuống bếp làm măng hầm thịt, Đàm Thiếu Tông không có hứng ăn nên dừng đũa sớm, kể chuyện không một câu mở bài: “Hôm đó Kỷ Ức Dương hỏi tôi có muốn ly hôn không.”
Đồ Tô tự múc canh, bình tĩnh hỏi: “Cậu trả lời thế nào?”
“Tôi hỏi anh ta muốn mời chuyên gia tư vấn hôn nhân không,” Đàm Thiếu Tông đáp, “Dạo này xem phim hay thấy cảnh đấy, biết đâu lại có tác dụng.”
“Anh ta đồng ý rồi à?”
“Không trả lời, lúc nào chẳng thế, hỏi mười câu đáp ba câu là quý lắm rồi. Nhưng tôi có hẹn chuyên gia, 4 triệu một tiếng, tôi tự đi.”
Chú thích: 1200 Nhân dân tệ = 3,94x,xxx VND, làm tròn 4 triệu
Thực ra tối đó sau khi hỏi Đàm Thiếu Tông muốn ly hôn không, Kỷ Ức Dương cũng không có biểu hiện gì khác lạ. Đàm Thiếu Tông nhắc chuyện mời chuyên gia tư vấn hôn nhân, y chỉ dửng dưng liếc một cái hệt như mọi khi. Hôm sau Kỷ Ức Dương về nhà sớm hơn Đàm Thiếu Tông, y không làm phiền dì giúp việc, xuống bếp tự tay làm cơm cho hai người, thậm chí còn chủ động kể y mới qua nhà Đàm Thiếu Tông ăn cơm. Đàm Thiếu Tông lập tức nhớ tới cảnh hoàng đế ban rượu độc trong phim, hoặc là Kỷ Ức Dương sẽ đặt đơn ly hôn lên bàn ăn, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Trước lúc đi ngủ, Kỷ Ức Dương còn báo anh biết mấy ngày tới y đi công tác xa.
Đây không phải lần đầu tiên Đồ Tô được nghe về cách thức chung sống kỳ diệu của hai người này, chỉ hỏi Đàm Thiếu Tông: “Vậy là cậu không muốn ly hôn?”
“Tôi không biết.” Đàm Thiếu Tông lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm đĩa sứ đựng đồ ăn vặt hồi lâu không dời, quả thực là bộ dạng của người chưa tìm ra đáp án. “Nói thật thì tôi không hiểu tại sao tự dưng anh ta lại nhắc đến chuyện ly hôn, nên tôi cũng chẳng biết mình muốn hay không.”
Tiếng chuông điện thoại reo vang đúng quãng trống câu chuyện, Kỷ Ức Dương đi công tác gọi về cho Đàm Thiếu Tông. Cuộc điện thoại không kéo dài, Đồ Tô không nghe được tiếng Kỷ Ức Dương, chỉ thấy Đàm Thiếu Tông nói hai câu: “Biết rồi” và “Sẽ đến đúng giờ”.
Đàm Thiếu Tông cúp máy than vãn với Đồ Tô: “Nhắc tôi cuối tuần này về nhà bố mẹ anh ta, mệt quá, tôi đã bước vào cửa quan sâu như biển* thật rồi.”
Đồ Tô nói giỡn: “Nhưng chàng Tiêu không đúng lúc dừng trước cửa*.”
—
Chú thích:
Thời Đường có chàng tú tài tên Thôi Giao, cô của Thôi Giao có người tỳ nữ rất đẹp. Thôi Giao và người tỳ nữ có tình ý với nhau. Về sau nàng bị bán cho một vị quan tên Vu Địch, Thôi Giao nhớ nàng khôn nguôi. Một năm Tết Hàn thực nọ, người tỳ nữ được ra ngoài, vô tình gặp Thôi Giao đi ngang qua, Thôi Giao xúc động viết tặng nàng một bài thơ:
“Vương tôn theo mãi bụi trần gian,
Khăn lụa Lục Châu (1) thấm lệ tràn.
Cửa quan đã vướng sâu tựa bể,
Tiêu Lang (2) đành hóa khách qua đàng.”
Khi Vu Địch đọc được bài thơ này, ông đã cho phép Thôi Giao lấy người tỳ nữ ấy. Câu chuyện của họ đã trở thành giai thoại nổi tiếng trên thi đàn đương thời.
Bài thơ có dẫn hai điển tích, mình kể ngắn cho khỏi lan man.
Lục Châu: một người con gái đẹp thời xưa, có vị quan muốn cướp nàng nên vu oan cho chồng nàng, Lục Châu nhảy lầu tự vẫn. → Đại ý chỉ người con gái đẹp có số phận khổ đau.
Tiêu Lang – chàng trai họ Tiêu: anh này và một cô khác diễn nhạc cùng nhau, sau đấy làm sao đó ảnh cưỡi phượng hoàng bay đi mất → Đại ý chỉ người yêu cũ.
Quay lại bài thơ, Thôi Giao ví mình như Tiêu Lang từng thân thiết nhưng giờ chỉ là người dưng, còn người tỳ nữ như nàng Lục Châu xinh đẹp bạc phận. Khi câu chuyện của hai người được lan truyền, “Hào môn tựa hải” – “Cửa quan sâu như biển” (câu thứ 3 trong bài thơ) trở nên nổi tiếng và dần dần trở thành một thành ngữ.
Oke quay trở về câu chuyện, về cơ bản là Đàm Thiếu Tông dùng thành ngữ thở than “Cửa quan sâu như bể” ý chỉ nhà Kỷ Ức Dương rất phức tạp và mệt mỏi. Thế là Đồ Tô ghẹo ảnh, ví Đàm Thiếu Tông như người đẹp hẩm hiu lạc bước vào cửa quan, tiếc rằng chẳng có “chàng Tiêu” nào đi ngang qua bày tỏ tấm chân tình.
(Lưu ý: các điển tích có nhiều dị bản, tác giả nhắc tới dị bản nào thì câu chuyện nó là như thế.)
—
Đàm Thiếu Tông không tiếp lời, bàn tay lần mò trong túi áo rồi vòng ra phòng khách kiếm quanh bàn trà nhưng chẳng tìm thấy.
Đồ Tô thấy anh sốt ruột, cười nói: “Cậu có giá tí đi, gặp mặt đã đành, nghe điện thoại mà cũng phải hút thuốc hả?”
Chủ nhật, Đàm Thiếu Tông dậy sớm hơn thường ngày một tiếng, vỗ nước lạnh lên mặt đập tan cơn buồn ngủ, tâm trạng bi tráng như bước vào phòng thi toán hồi cấp 3.
Kết hôn với Kỷ Ức Dương có một điểm trừ, đó là hai tuần phải tới nhà bố mẹ Kỷ Ức Dương một lần.
Nhà họ Kỷ coi trọng truyền thống gia đình, cứ nửa tháng là tất cả thành viên lại phải tề tựu đông đủ. Tuy Kỷ Ức Dương là con một nhưng y có rất nhiều anh chị em họ. Thời niên thiếu, những người đó thích đi cùng hai cô chị nhà họ Đàm và ngó lơ Đàm Thiếu Tông, chẳng ngờ lại có ngày họ trở thành họ hàng của nhau thông qua Kỷ Ức Dương.
Còn Kỷ Chính Huân – bố Kỷ Ức Dương thì giống như “tộc trưởng” vậy, ông dành trọn cuộc đời cho sự nghiệp, dù cả nhà có sum họp đông đủ, ông vẫn duy trì thói quen gọi Kỷ Ức Dương vào phòng làm việc, hỏi chuyện công ty như kiểm tra bài cũ. Với việc trong nhà, Kỷ Chính Huân luôn kiệm lời, dù nói cũng chỉ nhắc tới đạo hiếu lễ nghĩa, chẳng lần nào gặp ông mà Đàm Thiếu Tông nói được quá ba câu.
Đàm Thiếu Tông từng phân tích, người chịu cú sốc lớn nhất khi Kỷ Ức Dương kết hôn với anh chính là mẹ Kỷ Ức Dương, quý bà Sầm Mỹ Luân.
Quý bà Sầm theo học trường nữ sinh, sau khi cưới Kỷ Chính Huân, mục tiêu của cuộc bà là trở thành một người vợ danh giá mẫu mực. Sau khi sinh Kỷ Ức Dương, mục tiêu của cuộc đời bà là tìm cho Kỷ Ức Dương một người vợ danh giá mẫu mực. Kết quả, năm 18 tuổi Kỷ Ức Dương đột ngột come out, năm gần 30 y về nhà đường hoàng công bố mình đã kết hôn với Đàm Thiếu Tông.
Bà Sầm biết Đàm Thiếu Tông từ bé. Trước đây bà chưa bao giờ bình phẩm ác ý về Đàm Thiếu Tông, thậm chí còn cảm thán với người nhà rằng hàng xóm tệ quá, sao có thể lạnh nhạt với thằng bé như thế. Nhưng nếu Đàm Thiếu Tông muốn lấy Kỷ Ức Dương thì lại là chuyện khác.
Lúc tin đồn hai người dự định kết hôn nổ ra, Kỷ Ức Dương về nhà ăn cơm, Sầm Mỹ Luân túm lấy con trai hỏi han không ngừng, Kỷ Ức Dương chỉ nói đó là bịa đặt vô căn cứ. Nào ngờ một tháng sau Kỷ Ức Dương mang giấy chứng nhận kết hôn từ Mỹ về đúng dịp đại gia đình hội họp, tuyên bố ngắn gọn chuyện kết hôn với Đàm Thiếu Tông. Y còn nói lần họp gia đình tới sẽ về cùng Đàm Thiếu Tông, tin kết hôn cũng đã đăng lên báo đài.
Sầm Mỹ Luân không ngờ tuổi nổi loạn của con trai dài đến thế.
Niềm an ủi duy nhất là Đàm Thiếu Tông biết cư xử hơn bà nghĩ rất nhiều. Nhất là khi ông anh họ thứ hai của Kỷ Ức Dương cưới về một người miệng nhanh hơn não, khiến Sầm Mỹ Luân cảm thấy Đàm Thiếu Tông cũng không đến nỗi nào. Hầu như lúc nào bà cũng khách sáo lịch sự với Đàm Thiếu Tông, nhưng thỉnh thoảng vẫn ấm ức khó chịu… bà chấp nhận con mình đồng tính là một chuyện, còn có chấp nhận Đàm Thiếu Tông làm con dâu hay không lại là chuyện khác. Quý bà Sầm biết mình không nên gọi Đàm Thiếu Tông là “con dâu” nhưng bà chẳng tìm được danh xưng nào thay thế.
Khoảng thời gian Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Tông mới kết hôn, Sầm Mỹ Luân đến dự lễ kỷ niệm thành lập trường cấp 3, nhóm bạn thân năm ấy hẹn nhau uống trà chiều sau buổi lễ, ai nấy đều gọi con gái, con dâu tới chung vui. Sầm Mỹ Luân không có con gái, trong phút bốc đồng đã đánh điện cho Đàm Thiếu Tông. Đàm Thiếu Tông tới rất nhanh, mọi người cũng đã hay tin con trai Sầm Mỹ Luân kết hôn với đàn ông, biết ý không nhắc đến. Một mình Đàm Thiếu Tông ở giữa nhóm phụ nữ mà chẳng lạc lõng xíu nào, nghe nói anh chụp ảnh cho rất nhiều ngôi sao người mẫu, mọi người tranh nhau hỏi anh mấy tin đồn trong giới giải trí. Cuối buổi các cô các bà còn sôi nổi nhờ Đàm Thiếu Tông ra vườn hoa bên ngoài phòng trà chụp ảnh cho họ. Đàm Thiếu Tông trổ tài tác nghiệp, Sầm Mỹ Luân được một phen phổng mũi trước các bạn học cũ.
Lần nào trông thấy Đàm Thiếu Tông, Sầm Mỹ Luân cũng nhắc nhở bản thân nhớ lại chuyện hôm ấy, dặn lòng rằng việc chấp nhận Đàm Thiếu Tông không khó lắm đâu.
Hôm qua Kỷ Ức Dương gọi điện nói y sẽ tới thẳng nhà bố mẹ từ sân bay, Đàm Thiếu Tông đến trước y. Anh quy củ qua phòng làm việc và phòng sinh hoạt chung chào hỏi người lớn rồi ngồi xuống góc khuất nhất trong phòng khách.
Mấy chị dâu của Kỷ Ức Dương đang tụ tập nói chuyện, than thở bạn thân trong giới còn độc thân, chẳng biết đi đâu tìm ý trung nhân.
Đàm Thiếu Tông đã cố gắng tàng hình nhưng vẫn bị lôi cổ lên sân khấu. Người dâu họ thứ hai kia đang vô cùng tò mò phản ứng của anh với chuyện Kỷ Ức Dương dính vào thị phi, nửa đùa nửa thật lái chủ đề: “Hôm đám cưới chị, bạn thân nhất của chị trúng tiếng sét ái tình với Ức Dương, tiếc là chị chưa kịp làm mối Ức Dương đã kết hôn mất rồi. Thương bạn chị quá, đến giờ vẫn chưa yêu ai, cổ nói là không quên được Ức Dương.”
Nghe vậy Đàm Thiếu Tông thầm than không ổn, định viện cớ uống nước chuồn đi nhưng không kịp.
“Thiếu Tông, em và Ức Dương có người bạn nào phù hợp không? Em cướp mất Ức Dương thì phải chịu trách nhiệm với bạn chị chứ.”
Đàm Thiếu Tông quay đầu nhìn dáng vẻ kệch cỡm của bà chị dâu, lòng cảm thán di truyền quả là một phạm trù huyền học, chắc Kỷ Ức Dương đã chiếm hết 90% gen tốt nên anh hai nhà họ Kỷ mới có đủ trí khôn rước vị này về làm vợ.
Nhưng Đàm Thiếu Tông nhanh chóng nhớ ra anh không có tư cách chê trách anh hai nhà họ Kỷ, khách quan mà nói, nếu cuộc hôn nhân của ông anh này là ngu ngốc thì cuộc hôn nhân của Kỷ Ức Dương chính là bị khùng. Người ngoài nhìn vào thấy anh và chị dâu cũng tám lạng nửa cân.
Đứng giữa những ánh mắt châm chọc hóng hớt, Đàm Thiếu Tông cười nói: “Chị dâu đừng lo, bao giờ ly hôn em sẽ báo cho chị đầu tiên, chị nhớ dặn bạn tới tìm Kỷ Ức Dương thật nhanh để xếp hàng lãnh thưởng nhé.”
Thái độ của anh làm người ta chẳng nói tiếp được nữa, giảng hòa tìm đường lui: “Chị chỉ muốn khen Thiếu Tông tốt số thôi mà, Ức Dương “tiền trảm hậu tấu*” cưới em bằng được, bạn chị toàn nhờ chị hỏi bí quyết của em đấy. Thiếu Tông, em có bí quyết gì vậy?”
Đàm Thiếu Tông nhớ tới cảnh quay kinh điển trong bộ phim nổi tiếng hai năm trước, tiện đà chém gió: “Làm nũng.”
Anh còn chưa kịp nhớ ra tên bộ phim đó, cô em họ học cấp 3 của Kỷ Ức Dương đã đứng dậy tươi cười chào hỏi: “Anh Ức Dương!”
Giọng thiếu nữ tươi trẻ ngọt ngào thốt lên ba chữ làm da đầu Đàm Thiếu Tông tê rần. Anh nhìn Kỷ Ức Dương mỉm cười lịch thiệp ôm em họ, thầm nghĩ không ngờ gu Kỷ Ức Dương tầm thường đến vậy, làm nũng kiểu này mà cũng thích.
Trên bàn cơm, Kỷ Chính Huân vốn kiệm lời bỗng kể chuyện hôm trước gặp Đàm Khang ở sân gôn, Đàm Khang nói lâu rồi chưa gặp con trai, Kỷ Chính Huân dặn họ lát nữa nhớ ghé thăm nhà họ Đàm.
Anh và Kỷ Ức Dương chưa kịp đáp lời, chị dâu thấy chủ đề xoay về Đàm Thiếu Tông, lại não phẳng gợi chuyện: “Thiếu Tông, em vừa nhắc chuyện ly hôn là sao thế? Người trong ảnh của Tùng Dương không phải là Ức Dương chứ?”
Đàm Thiếu Tông học hỏi Kỷ Ức Dương, chỉ trả lời một nửa: “Là Kỷ Ức Dương.”
Sầm Mỹ Luân vốn định gạt câu hỏi ngu ngốc này đi, chẳng ngờ Đàm Thiếu Tông lại thẳng thừng thừa nhận, mà con trai bà thì cứ cắm cúi ăn cơm như người ngoài cuộc. Bà đành phải chữa cháy: “Nào, lại nói linh tinh rồi, mấy tin đồn nhảm nhí trên mạng ai biết thật giả ra sao, biết cho vui là được. Thiếu Tông đừng nghĩ nhiều, quan trọng nhất là phải chăm sóc cho Ức Dương, mẹ thấy nó gầy đi rồi đấy.”
Đàm Thiếu Tông trả lời bằng hành động, lập tức gắp cho Kỷ Ức Dương một miếng củ sen.
Lúc về nhà Kỷ Ức Dương không gọi tài xế, Đàm Thiếu Tông tự giác ngồi vào ghế lái, anh biết Kỷ Ức Dương không thích lái xe,
Trước khi cất hành lý vào cốp, Kỷ Ức Dương lấy ra một cái hộp, lên xe mới đưa cho Đàm Thiếu Tông.
Hộp không túi không gói, nhìn thương hiệu là biết đồng hồ, dù Đàm Thiếu Tông đã đoán trước rằng giá không rẻ, khi mở ra anh vẫn hơi ngạc nhiên.
Đúng là Đàm Thiếu Tông thích sưu tập đồng hồ, nhưng chắc chắn anh chưa từng kể cho Kỷ Ức Dương. Anh không đoán ra lý do Kỷ Ức Dương đột ngột tặng đồng hồ, nhất là đồng hồ trị giá hơn 3 tỷ*. Nếu là quà chia tay thì hơi lạ, lúc trước họ đã thỏa thuận phân chia tài sản sau ly hôn đâu ra đấy, Kỷ Ức Dương không cần phải tiêu xài thừa thãi. Lý do hợp lý duy nhất Đàm Thiếu Tông nghĩ ra là thành phố Kỷ Ức Dương công tác đúng lúc có triển lãm đồng hồ.
Chú thích: Trăm vạn tệ bằng khoảng 3,3 tỷ VND
Anh đặt hộp đồng hồ lên phía trên vô lăng, cảm ơn Kỷ Ức Dương qua kính chiếu hậu. 200m nữa là tới nhà Đàm Khang, Đàm Thiếu Tông không nghe lời Kỷ Chính Huân dặn, lái xe đi thẳng.
Kỷ Ức Dương không có ý kiến gì. Xe rời khỏi khu biệt thự, Kỷ Ức Dương không nhắc tới đồng hồ, hỏi anh: “Sao cậu biết người trong ảnh là tôi?”
“Ai mua nổi cái áo khoác đó cũng biết trước khi mặc phải cắt mác tay. Tôi chỉ biết một người mua nổi áo, biết cần cắt mác nhưng không thích cắt mác thôi.”
Đàm Thiếu Tông nói xong, nhớ tới lời mình trên bàn cơm, nhìn hộp đồng hồ rồi chủ động nhận sai với Kỷ Ức Dương: “Vừa nãy tôi không nên nói người trong ảnh là anh nhỉ?”
Kỷ Ức Dương mỉm cười nhìn Đàm Thiếu Tông mặt mày nghiêm túc. Đàm Thiếu Tông nói chuyện không lựa lời, người ăn trái đắng nhiều nhất là y. Vậy nên thỉnh thoảng trông thấy Đàm Thiếu Tông chèn ép người khác, bất kể đó là mẹ y hay chị dâu y, Kỷ Ức Dương rất lấy làm thích chí. Đàm Thiếu Tông vô địch thiên hạ, y không phải kẻ duy nhất bị đánh bại.
“Câu trước cậu mới sai,” Kỷ Ức Dương nói, “Cậu không làm nũng.”
Đàm Thiếu Tông tự hỏi mình có nên bóp giọng gọi “anh Ức Dương” dọa Kỷ Ức Dương chơi không, chưa kịp thực hiện điện thoại Kỷ Ức Dương đã reo vang, hình như đầu dây bên kia có việc quan trọng, hẹn cuối tuần gặp y.
Thực ra không chỉ có một người tìm Kỷ Ức Dương. Nguyên một nhóm đồng nghiệp đang chờ y nghe điện thoại để tiến hành cuộc họp online khẩn cấp.
Hai năm trước, Khoa học Kỹ thuật Hựu Chỉ thành lập một phòng thí nghiệm chuyên phát triển công nghệ thực tế ảo* và thực tế tăng cường*. Hôm nay, dự án thử nghiệm đầu tiên đã hoàn thành, bộ phận marketing muốn tranh thủ dịp cuối tuần mọi người lên mạng nhiều để truyền thông tin tức.
Chú thích ngắn gọn nhé, ai hứng thú có thể tìm hiểu thêm:
Thực tế ảo – Virtual Reality (VR): công nghệ đưa người dùng vào một thế giới hoàn toàn ảo. Cần thiết bị xịn, mạnh.
Thực tế tăng cường – Augmented Reality (AR): Công nghệ thêm các yếu tố ảo vào thế giới thực. Ở mức độ phổ thông, ta có thể trải nghiệm AR chỉ với một chiếc smartphone (VD: trò chơi Pokémon GO!)
Kỷ Ức Dương là người khởi xướng dự án nghiên cứu công nghệ thực tế ảo và thực tế tăng cường, lúc đó công ty chưa niêm yết*, các hoạt động khá tự chủ, nhà đầu tư toàn là những người tin tưởng phán đoán kinh doanh của Kỷ Ức Dương. Ngay từ khi bắt đầu, dự án đã nhận được sự ủng hộ đông đảo, mọi người cho rằng dù ứng dụng trên trò chơi điện tử hay lĩnh vực điện ảnh, hai công nghệ tiên tiến nhất định sẽ mang về lợi nhuận khổng lồ. Cố vấn chuyên môn còn viết báo cáo hơn 40 trang, phân tích chi tiết phương pháp tối đa giá trị của công nghệ thực tế ảo trong kinh doanh.
Chú thích: Công ty niêm yết là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các sàn chứng khoán. Đây được xem là một hình thức phát triển cao nhất của một công ty. Sau khi niêm yết, công ty sẽ phải chịu sự quản lý chặt chẽ từ các cơ quan nhà nước.
Thế nhưng Kỷ Ức Dương không định kiếm tiền bằng cách này. Y nêu rõ quan điểm trong cuộc họp nội bộ, yêu cầu bộ phận marketing thu thập ý kiến quần chúng, tìm ra những khung cảnh mà người già, trẻ nhỏ, nam giới, phụ nữ khắp nơi mong muốn trải nghiệm. Dựa trên nguồn tin này, trong giai đoạn đầu tiên, họ sẽ chọn lọc và phát triển năm dự án mà không thu bất kỳ khoản phí nào.
Đây là quyết định bị phản đối nhiều nhất từ trước đến giờ của Kỷ Ức Dương, thậm chí bộ phận kỹ thuật còn đề xuất phục dựng hình ảnh minh tinh quá cố hoặc ứng dụng trong trò chơi điện tử. Tái hiện ký ức về người đã khuất quả là lãng mạn, nhưng nếu không có bản quyền sử dụng hình ảnh và quảng bá diện rộng thì cũng chỉ tổ đốt tiền.
Hiếm khi Kỷ Ức Dương quyết định độc đoán, khăng khăng thực hiện kế hoạch phi thực tế, còn tự tay viết email cho các nhà đầu tư. Công ty đã hoàn thành niêm yết quốc tế vào năm ngoái, bộ phận tài chính phụ trách báo cáo quý và báo cáo năm đang đau đầu tìm cách giải thích với nhà đầu tư về chi phí R&D* tăng vọt không hề liên quan đến doanh thu.
Chú thích: R&D – Research and Development – Nghiên cứu và Phát triển: hoạt động nghiên cứu và phát triển để tạo sản phẩm mới hoặc cải tiến sản phẩm cũ.
Dự án đầu tiên hoàn thành được nhắc tới ngày hôm nay là về chú chó cưng qua đời do tai nạn ô tô của một bé gái. Gia đình không có nhiều ảnh chụp và video về chú chó nên quá trình phục dựng rất khó khăn.
Bé gái 10 tuổi được mời tới hội nghị, đoàn tụ cùng chú chó cưng gắn bó 6 năm qua một thiết bị đeo. Khi nhìn thấy chú chó nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của em chợt bừng sáng, hạnh phúc nở nụ cười.
Khung cảnh xúc động được camera ghi lại, nhân viên nhanh chóng biên tập và gửi cho Kỷ Ức Dương. Kỷ Ức Dương mở video, ở đầu dây bên kia, giám đốc bộ phận marketing cho biết thông cáo báo chí đã được soạn thảo, sửa đổi tiêu đề tận 10 lần, phiên bản hiện tại là “Ngàn vàng đổi một nụ cười: Khoa học Kỹ thuật Hựu Chỉ thử nghiệm công nghệ thực tế ảo”.
Người kia tiếp tục giải thích, mọi người cho rằng tiêu đề giàu cảm xúc này rất hợp với nội dung video, không nên coi đó như thông báo phát hành sản phẩm lạnh băng thông thường của công ty công nghệ.
Kỷ Ức Dương chăm chú xem video không đáp lời. Camera bình thường tất nhiên không thể quay được hình ảnh chú chó trong thế giới ảo, màn hình chỉ có gương mặt bé gái chợt khóc chợt cười.
Đại diện bộ phận kỹ thuật kịp thời bổ sung: “Trước khi đăng bài truyền thông, chúng tôi sẽ ghép chú chó vào video, video chính thức có trước 6 giờ chiều nay.”
Video kết thúc, màn hình tự động chuyển sang video kế tiếp, Kỷ Ức Dương nói: “Không đăng tin.”
Đầu dây bên kia ồ lên phản đối, Kỷ Ức Dương đau tai, để điện thoại ra xa, bật loa ngoài nghe Giám đốc tài chính gào át số đông: “Kỷ Ức Dương, anh một vừa hai phải thôi! Dự án tiêu tốn hơn 29 nghìn tỷ*, anh không muốn kiếm tiền cũng đừng chê lãi marketing chứ?”
Chú thích: 9000 vạn tệ = 29,518,535,158,344.01 VND
Kỷ Ức Dương kiên quyết: “Không đưa tin, 4 dự án còn lại cũng thế.”
Kỷ Ức Dương ngắt máy nghiêng đầu nhìn Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông đang chăm chú nhìn đèn đỏ, thấy ánh mắt y cũng chẳng quay đầu lại. Anh nghe được nội dung cuộc điện thoại khi nãy, mở miệng trêu chọc: “Được quá nha, Kỷ Ức Dương, không ngờ anh lại thích tiêu tiền phung phí.”
Ma xui quỷ khiến Kỷ Ức Dương nhớ tới tiêu đề tin tức kia, thực ra y thấy sửa tiêu đề 10 lần là quá thừa, ít nhất thì 6 chữ đầu tiên hoàn toàn lệch trọng tâm.
Đâu phải lần đầu tiên lãng phí 29 nghìn tỷ, “ngàn vàng đổi một nụ cười” chẳng có gì đáng để giật tít câu view.
Hộp đồng hồ lăn lộn phía trên bảng điều khiển xe, người tặng có vẻ tùy tiện, mà người nhận cũng chẳng trân trọng gì cho cam.
Kỷ Ức Dương đặt hộp đồng hồ lại ngay ngắn, nói: “Đàm Thiếu Tông, tôi vừa tặng cậu một chiếc Patek Philippe*.”
Đàm Thiếu Tông nghi hoặc quay đầu nhìn y: “Tôi cảm ơn anh rồi mà.”
“Vậy cậu cười một cái đi.”
Cũng có phóng viên quen biết gửi tin cho Đàm Thiếu Tông, nhưng Đàm Thiếu Tông không đọc, mặc cho cánh truyền thông diễn giải sự im lặng của anh thành suy sụp vì tình. Đường Ký rủ đi tụ tập mấy lần anh từ chối hết, chiều thứ sáu xong việc hẹn riêng với Đồ Tô.
Đồ Tô làm việc ở đài phát thanh, quen Đàm Thiếu Tông trong một bữa tiệc, hai người trò chuyện hợp ý nên thân thiết rất nhanh. Đồ Tô là kiểu bạn khác với Đường Ký, Đồ Tô không biết gì về quá khứ của Đàm Thiếu Tông, cũng chẳng tiếp xúc nhiều với Kỷ Ức Dương, thế nên Đàm Thiếu Tông có thể nói chuyện rất thoải mái. Truyện Mỹ Thực
Họ hẹn gặp ở căn hộ của Đàm Thiếu Tông. Đồ Tô xuống bếp làm măng hầm thịt, Đàm Thiếu Tông không có hứng ăn nên dừng đũa sớm, kể chuyện không một câu mở bài: “Hôm đó Kỷ Ức Dương hỏi tôi có muốn ly hôn không.”
Đồ Tô tự múc canh, bình tĩnh hỏi: “Cậu trả lời thế nào?”
“Tôi hỏi anh ta muốn mời chuyên gia tư vấn hôn nhân không,” Đàm Thiếu Tông đáp, “Dạo này xem phim hay thấy cảnh đấy, biết đâu lại có tác dụng.”
“Anh ta đồng ý rồi à?”
“Không trả lời, lúc nào chẳng thế, hỏi mười câu đáp ba câu là quý lắm rồi. Nhưng tôi có hẹn chuyên gia, 4 triệu một tiếng, tôi tự đi.”
Chú thích: 1200 Nhân dân tệ = 3,94x,xxx VND, làm tròn 4 triệu
Thực ra tối đó sau khi hỏi Đàm Thiếu Tông muốn ly hôn không, Kỷ Ức Dương cũng không có biểu hiện gì khác lạ. Đàm Thiếu Tông nhắc chuyện mời chuyên gia tư vấn hôn nhân, y chỉ dửng dưng liếc một cái hệt như mọi khi. Hôm sau Kỷ Ức Dương về nhà sớm hơn Đàm Thiếu Tông, y không làm phiền dì giúp việc, xuống bếp tự tay làm cơm cho hai người, thậm chí còn chủ động kể y mới qua nhà Đàm Thiếu Tông ăn cơm. Đàm Thiếu Tông lập tức nhớ tới cảnh hoàng đế ban rượu độc trong phim, hoặc là Kỷ Ức Dương sẽ đặt đơn ly hôn lên bàn ăn, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Trước lúc đi ngủ, Kỷ Ức Dương còn báo anh biết mấy ngày tới y đi công tác xa.
Đây không phải lần đầu tiên Đồ Tô được nghe về cách thức chung sống kỳ diệu của hai người này, chỉ hỏi Đàm Thiếu Tông: “Vậy là cậu không muốn ly hôn?”
“Tôi không biết.” Đàm Thiếu Tông lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm đĩa sứ đựng đồ ăn vặt hồi lâu không dời, quả thực là bộ dạng của người chưa tìm ra đáp án. “Nói thật thì tôi không hiểu tại sao tự dưng anh ta lại nhắc đến chuyện ly hôn, nên tôi cũng chẳng biết mình muốn hay không.”
Tiếng chuông điện thoại reo vang đúng quãng trống câu chuyện, Kỷ Ức Dương đi công tác gọi về cho Đàm Thiếu Tông. Cuộc điện thoại không kéo dài, Đồ Tô không nghe được tiếng Kỷ Ức Dương, chỉ thấy Đàm Thiếu Tông nói hai câu: “Biết rồi” và “Sẽ đến đúng giờ”.
Đàm Thiếu Tông cúp máy than vãn với Đồ Tô: “Nhắc tôi cuối tuần này về nhà bố mẹ anh ta, mệt quá, tôi đã bước vào cửa quan sâu như biển* thật rồi.”
Đồ Tô nói giỡn: “Nhưng chàng Tiêu không đúng lúc dừng trước cửa*.”
—
Chú thích:
Thời Đường có chàng tú tài tên Thôi Giao, cô của Thôi Giao có người tỳ nữ rất đẹp. Thôi Giao và người tỳ nữ có tình ý với nhau. Về sau nàng bị bán cho một vị quan tên Vu Địch, Thôi Giao nhớ nàng khôn nguôi. Một năm Tết Hàn thực nọ, người tỳ nữ được ra ngoài, vô tình gặp Thôi Giao đi ngang qua, Thôi Giao xúc động viết tặng nàng một bài thơ:
“Vương tôn theo mãi bụi trần gian,
Khăn lụa Lục Châu (1) thấm lệ tràn.
Cửa quan đã vướng sâu tựa bể,
Tiêu Lang (2) đành hóa khách qua đàng.”
Khi Vu Địch đọc được bài thơ này, ông đã cho phép Thôi Giao lấy người tỳ nữ ấy. Câu chuyện của họ đã trở thành giai thoại nổi tiếng trên thi đàn đương thời.
Bài thơ có dẫn hai điển tích, mình kể ngắn cho khỏi lan man.
Lục Châu: một người con gái đẹp thời xưa, có vị quan muốn cướp nàng nên vu oan cho chồng nàng, Lục Châu nhảy lầu tự vẫn. → Đại ý chỉ người con gái đẹp có số phận khổ đau.
Tiêu Lang – chàng trai họ Tiêu: anh này và một cô khác diễn nhạc cùng nhau, sau đấy làm sao đó ảnh cưỡi phượng hoàng bay đi mất → Đại ý chỉ người yêu cũ.
Quay lại bài thơ, Thôi Giao ví mình như Tiêu Lang từng thân thiết nhưng giờ chỉ là người dưng, còn người tỳ nữ như nàng Lục Châu xinh đẹp bạc phận. Khi câu chuyện của hai người được lan truyền, “Hào môn tựa hải” – “Cửa quan sâu như biển” (câu thứ 3 trong bài thơ) trở nên nổi tiếng và dần dần trở thành một thành ngữ.
Oke quay trở về câu chuyện, về cơ bản là Đàm Thiếu Tông dùng thành ngữ thở than “Cửa quan sâu như bể” ý chỉ nhà Kỷ Ức Dương rất phức tạp và mệt mỏi. Thế là Đồ Tô ghẹo ảnh, ví Đàm Thiếu Tông như người đẹp hẩm hiu lạc bước vào cửa quan, tiếc rằng chẳng có “chàng Tiêu” nào đi ngang qua bày tỏ tấm chân tình.
(Lưu ý: các điển tích có nhiều dị bản, tác giả nhắc tới dị bản nào thì câu chuyện nó là như thế.)
—
Đàm Thiếu Tông không tiếp lời, bàn tay lần mò trong túi áo rồi vòng ra phòng khách kiếm quanh bàn trà nhưng chẳng tìm thấy.
Đồ Tô thấy anh sốt ruột, cười nói: “Cậu có giá tí đi, gặp mặt đã đành, nghe điện thoại mà cũng phải hút thuốc hả?”
Chủ nhật, Đàm Thiếu Tông dậy sớm hơn thường ngày một tiếng, vỗ nước lạnh lên mặt đập tan cơn buồn ngủ, tâm trạng bi tráng như bước vào phòng thi toán hồi cấp 3.
Kết hôn với Kỷ Ức Dương có một điểm trừ, đó là hai tuần phải tới nhà bố mẹ Kỷ Ức Dương một lần.
Nhà họ Kỷ coi trọng truyền thống gia đình, cứ nửa tháng là tất cả thành viên lại phải tề tựu đông đủ. Tuy Kỷ Ức Dương là con một nhưng y có rất nhiều anh chị em họ. Thời niên thiếu, những người đó thích đi cùng hai cô chị nhà họ Đàm và ngó lơ Đàm Thiếu Tông, chẳng ngờ lại có ngày họ trở thành họ hàng của nhau thông qua Kỷ Ức Dương.
Còn Kỷ Chính Huân – bố Kỷ Ức Dương thì giống như “tộc trưởng” vậy, ông dành trọn cuộc đời cho sự nghiệp, dù cả nhà có sum họp đông đủ, ông vẫn duy trì thói quen gọi Kỷ Ức Dương vào phòng làm việc, hỏi chuyện công ty như kiểm tra bài cũ. Với việc trong nhà, Kỷ Chính Huân luôn kiệm lời, dù nói cũng chỉ nhắc tới đạo hiếu lễ nghĩa, chẳng lần nào gặp ông mà Đàm Thiếu Tông nói được quá ba câu.
Đàm Thiếu Tông từng phân tích, người chịu cú sốc lớn nhất khi Kỷ Ức Dương kết hôn với anh chính là mẹ Kỷ Ức Dương, quý bà Sầm Mỹ Luân.
Quý bà Sầm theo học trường nữ sinh, sau khi cưới Kỷ Chính Huân, mục tiêu của cuộc bà là trở thành một người vợ danh giá mẫu mực. Sau khi sinh Kỷ Ức Dương, mục tiêu của cuộc đời bà là tìm cho Kỷ Ức Dương một người vợ danh giá mẫu mực. Kết quả, năm 18 tuổi Kỷ Ức Dương đột ngột come out, năm gần 30 y về nhà đường hoàng công bố mình đã kết hôn với Đàm Thiếu Tông.
Bà Sầm biết Đàm Thiếu Tông từ bé. Trước đây bà chưa bao giờ bình phẩm ác ý về Đàm Thiếu Tông, thậm chí còn cảm thán với người nhà rằng hàng xóm tệ quá, sao có thể lạnh nhạt với thằng bé như thế. Nhưng nếu Đàm Thiếu Tông muốn lấy Kỷ Ức Dương thì lại là chuyện khác.
Lúc tin đồn hai người dự định kết hôn nổ ra, Kỷ Ức Dương về nhà ăn cơm, Sầm Mỹ Luân túm lấy con trai hỏi han không ngừng, Kỷ Ức Dương chỉ nói đó là bịa đặt vô căn cứ. Nào ngờ một tháng sau Kỷ Ức Dương mang giấy chứng nhận kết hôn từ Mỹ về đúng dịp đại gia đình hội họp, tuyên bố ngắn gọn chuyện kết hôn với Đàm Thiếu Tông. Y còn nói lần họp gia đình tới sẽ về cùng Đàm Thiếu Tông, tin kết hôn cũng đã đăng lên báo đài.
Sầm Mỹ Luân không ngờ tuổi nổi loạn của con trai dài đến thế.
Niềm an ủi duy nhất là Đàm Thiếu Tông biết cư xử hơn bà nghĩ rất nhiều. Nhất là khi ông anh họ thứ hai của Kỷ Ức Dương cưới về một người miệng nhanh hơn não, khiến Sầm Mỹ Luân cảm thấy Đàm Thiếu Tông cũng không đến nỗi nào. Hầu như lúc nào bà cũng khách sáo lịch sự với Đàm Thiếu Tông, nhưng thỉnh thoảng vẫn ấm ức khó chịu… bà chấp nhận con mình đồng tính là một chuyện, còn có chấp nhận Đàm Thiếu Tông làm con dâu hay không lại là chuyện khác. Quý bà Sầm biết mình không nên gọi Đàm Thiếu Tông là “con dâu” nhưng bà chẳng tìm được danh xưng nào thay thế.
Khoảng thời gian Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Tông mới kết hôn, Sầm Mỹ Luân đến dự lễ kỷ niệm thành lập trường cấp 3, nhóm bạn thân năm ấy hẹn nhau uống trà chiều sau buổi lễ, ai nấy đều gọi con gái, con dâu tới chung vui. Sầm Mỹ Luân không có con gái, trong phút bốc đồng đã đánh điện cho Đàm Thiếu Tông. Đàm Thiếu Tông tới rất nhanh, mọi người cũng đã hay tin con trai Sầm Mỹ Luân kết hôn với đàn ông, biết ý không nhắc đến. Một mình Đàm Thiếu Tông ở giữa nhóm phụ nữ mà chẳng lạc lõng xíu nào, nghe nói anh chụp ảnh cho rất nhiều ngôi sao người mẫu, mọi người tranh nhau hỏi anh mấy tin đồn trong giới giải trí. Cuối buổi các cô các bà còn sôi nổi nhờ Đàm Thiếu Tông ra vườn hoa bên ngoài phòng trà chụp ảnh cho họ. Đàm Thiếu Tông trổ tài tác nghiệp, Sầm Mỹ Luân được một phen phổng mũi trước các bạn học cũ.
Lần nào trông thấy Đàm Thiếu Tông, Sầm Mỹ Luân cũng nhắc nhở bản thân nhớ lại chuyện hôm ấy, dặn lòng rằng việc chấp nhận Đàm Thiếu Tông không khó lắm đâu.
Hôm qua Kỷ Ức Dương gọi điện nói y sẽ tới thẳng nhà bố mẹ từ sân bay, Đàm Thiếu Tông đến trước y. Anh quy củ qua phòng làm việc và phòng sinh hoạt chung chào hỏi người lớn rồi ngồi xuống góc khuất nhất trong phòng khách.
Mấy chị dâu của Kỷ Ức Dương đang tụ tập nói chuyện, than thở bạn thân trong giới còn độc thân, chẳng biết đi đâu tìm ý trung nhân.
Đàm Thiếu Tông đã cố gắng tàng hình nhưng vẫn bị lôi cổ lên sân khấu. Người dâu họ thứ hai kia đang vô cùng tò mò phản ứng của anh với chuyện Kỷ Ức Dương dính vào thị phi, nửa đùa nửa thật lái chủ đề: “Hôm đám cưới chị, bạn thân nhất của chị trúng tiếng sét ái tình với Ức Dương, tiếc là chị chưa kịp làm mối Ức Dương đã kết hôn mất rồi. Thương bạn chị quá, đến giờ vẫn chưa yêu ai, cổ nói là không quên được Ức Dương.”
Nghe vậy Đàm Thiếu Tông thầm than không ổn, định viện cớ uống nước chuồn đi nhưng không kịp.
“Thiếu Tông, em và Ức Dương có người bạn nào phù hợp không? Em cướp mất Ức Dương thì phải chịu trách nhiệm với bạn chị chứ.”
Đàm Thiếu Tông quay đầu nhìn dáng vẻ kệch cỡm của bà chị dâu, lòng cảm thán di truyền quả là một phạm trù huyền học, chắc Kỷ Ức Dương đã chiếm hết 90% gen tốt nên anh hai nhà họ Kỷ mới có đủ trí khôn rước vị này về làm vợ.
Nhưng Đàm Thiếu Tông nhanh chóng nhớ ra anh không có tư cách chê trách anh hai nhà họ Kỷ, khách quan mà nói, nếu cuộc hôn nhân của ông anh này là ngu ngốc thì cuộc hôn nhân của Kỷ Ức Dương chính là bị khùng. Người ngoài nhìn vào thấy anh và chị dâu cũng tám lạng nửa cân.
Đứng giữa những ánh mắt châm chọc hóng hớt, Đàm Thiếu Tông cười nói: “Chị dâu đừng lo, bao giờ ly hôn em sẽ báo cho chị đầu tiên, chị nhớ dặn bạn tới tìm Kỷ Ức Dương thật nhanh để xếp hàng lãnh thưởng nhé.”
Thái độ của anh làm người ta chẳng nói tiếp được nữa, giảng hòa tìm đường lui: “Chị chỉ muốn khen Thiếu Tông tốt số thôi mà, Ức Dương “tiền trảm hậu tấu*” cưới em bằng được, bạn chị toàn nhờ chị hỏi bí quyết của em đấy. Thiếu Tông, em có bí quyết gì vậy?”
Đàm Thiếu Tông nhớ tới cảnh quay kinh điển trong bộ phim nổi tiếng hai năm trước, tiện đà chém gió: “Làm nũng.”
Anh còn chưa kịp nhớ ra tên bộ phim đó, cô em họ học cấp 3 của Kỷ Ức Dương đã đứng dậy tươi cười chào hỏi: “Anh Ức Dương!”
Giọng thiếu nữ tươi trẻ ngọt ngào thốt lên ba chữ làm da đầu Đàm Thiếu Tông tê rần. Anh nhìn Kỷ Ức Dương mỉm cười lịch thiệp ôm em họ, thầm nghĩ không ngờ gu Kỷ Ức Dương tầm thường đến vậy, làm nũng kiểu này mà cũng thích.
Trên bàn cơm, Kỷ Chính Huân vốn kiệm lời bỗng kể chuyện hôm trước gặp Đàm Khang ở sân gôn, Đàm Khang nói lâu rồi chưa gặp con trai, Kỷ Chính Huân dặn họ lát nữa nhớ ghé thăm nhà họ Đàm.
Anh và Kỷ Ức Dương chưa kịp đáp lời, chị dâu thấy chủ đề xoay về Đàm Thiếu Tông, lại não phẳng gợi chuyện: “Thiếu Tông, em vừa nhắc chuyện ly hôn là sao thế? Người trong ảnh của Tùng Dương không phải là Ức Dương chứ?”
Đàm Thiếu Tông học hỏi Kỷ Ức Dương, chỉ trả lời một nửa: “Là Kỷ Ức Dương.”
Sầm Mỹ Luân vốn định gạt câu hỏi ngu ngốc này đi, chẳng ngờ Đàm Thiếu Tông lại thẳng thừng thừa nhận, mà con trai bà thì cứ cắm cúi ăn cơm như người ngoài cuộc. Bà đành phải chữa cháy: “Nào, lại nói linh tinh rồi, mấy tin đồn nhảm nhí trên mạng ai biết thật giả ra sao, biết cho vui là được. Thiếu Tông đừng nghĩ nhiều, quan trọng nhất là phải chăm sóc cho Ức Dương, mẹ thấy nó gầy đi rồi đấy.”
Đàm Thiếu Tông trả lời bằng hành động, lập tức gắp cho Kỷ Ức Dương một miếng củ sen.
Lúc về nhà Kỷ Ức Dương không gọi tài xế, Đàm Thiếu Tông tự giác ngồi vào ghế lái, anh biết Kỷ Ức Dương không thích lái xe,
Trước khi cất hành lý vào cốp, Kỷ Ức Dương lấy ra một cái hộp, lên xe mới đưa cho Đàm Thiếu Tông.
Hộp không túi không gói, nhìn thương hiệu là biết đồng hồ, dù Đàm Thiếu Tông đã đoán trước rằng giá không rẻ, khi mở ra anh vẫn hơi ngạc nhiên.
Đúng là Đàm Thiếu Tông thích sưu tập đồng hồ, nhưng chắc chắn anh chưa từng kể cho Kỷ Ức Dương. Anh không đoán ra lý do Kỷ Ức Dương đột ngột tặng đồng hồ, nhất là đồng hồ trị giá hơn 3 tỷ*. Nếu là quà chia tay thì hơi lạ, lúc trước họ đã thỏa thuận phân chia tài sản sau ly hôn đâu ra đấy, Kỷ Ức Dương không cần phải tiêu xài thừa thãi. Lý do hợp lý duy nhất Đàm Thiếu Tông nghĩ ra là thành phố Kỷ Ức Dương công tác đúng lúc có triển lãm đồng hồ.
Chú thích: Trăm vạn tệ bằng khoảng 3,3 tỷ VND
Anh đặt hộp đồng hồ lên phía trên vô lăng, cảm ơn Kỷ Ức Dương qua kính chiếu hậu. 200m nữa là tới nhà Đàm Khang, Đàm Thiếu Tông không nghe lời Kỷ Chính Huân dặn, lái xe đi thẳng.
Kỷ Ức Dương không có ý kiến gì. Xe rời khỏi khu biệt thự, Kỷ Ức Dương không nhắc tới đồng hồ, hỏi anh: “Sao cậu biết người trong ảnh là tôi?”
“Ai mua nổi cái áo khoác đó cũng biết trước khi mặc phải cắt mác tay. Tôi chỉ biết một người mua nổi áo, biết cần cắt mác nhưng không thích cắt mác thôi.”
Đàm Thiếu Tông nói xong, nhớ tới lời mình trên bàn cơm, nhìn hộp đồng hồ rồi chủ động nhận sai với Kỷ Ức Dương: “Vừa nãy tôi không nên nói người trong ảnh là anh nhỉ?”
Kỷ Ức Dương mỉm cười nhìn Đàm Thiếu Tông mặt mày nghiêm túc. Đàm Thiếu Tông nói chuyện không lựa lời, người ăn trái đắng nhiều nhất là y. Vậy nên thỉnh thoảng trông thấy Đàm Thiếu Tông chèn ép người khác, bất kể đó là mẹ y hay chị dâu y, Kỷ Ức Dương rất lấy làm thích chí. Đàm Thiếu Tông vô địch thiên hạ, y không phải kẻ duy nhất bị đánh bại.
“Câu trước cậu mới sai,” Kỷ Ức Dương nói, “Cậu không làm nũng.”
Đàm Thiếu Tông tự hỏi mình có nên bóp giọng gọi “anh Ức Dương” dọa Kỷ Ức Dương chơi không, chưa kịp thực hiện điện thoại Kỷ Ức Dương đã reo vang, hình như đầu dây bên kia có việc quan trọng, hẹn cuối tuần gặp y.
Thực ra không chỉ có một người tìm Kỷ Ức Dương. Nguyên một nhóm đồng nghiệp đang chờ y nghe điện thoại để tiến hành cuộc họp online khẩn cấp.
Hai năm trước, Khoa học Kỹ thuật Hựu Chỉ thành lập một phòng thí nghiệm chuyên phát triển công nghệ thực tế ảo* và thực tế tăng cường*. Hôm nay, dự án thử nghiệm đầu tiên đã hoàn thành, bộ phận marketing muốn tranh thủ dịp cuối tuần mọi người lên mạng nhiều để truyền thông tin tức.
Chú thích ngắn gọn nhé, ai hứng thú có thể tìm hiểu thêm:
Thực tế ảo – Virtual Reality (VR): công nghệ đưa người dùng vào một thế giới hoàn toàn ảo. Cần thiết bị xịn, mạnh.
Thực tế tăng cường – Augmented Reality (AR): Công nghệ thêm các yếu tố ảo vào thế giới thực. Ở mức độ phổ thông, ta có thể trải nghiệm AR chỉ với một chiếc smartphone (VD: trò chơi Pokémon GO!)
Kỷ Ức Dương là người khởi xướng dự án nghiên cứu công nghệ thực tế ảo và thực tế tăng cường, lúc đó công ty chưa niêm yết*, các hoạt động khá tự chủ, nhà đầu tư toàn là những người tin tưởng phán đoán kinh doanh của Kỷ Ức Dương. Ngay từ khi bắt đầu, dự án đã nhận được sự ủng hộ đông đảo, mọi người cho rằng dù ứng dụng trên trò chơi điện tử hay lĩnh vực điện ảnh, hai công nghệ tiên tiến nhất định sẽ mang về lợi nhuận khổng lồ. Cố vấn chuyên môn còn viết báo cáo hơn 40 trang, phân tích chi tiết phương pháp tối đa giá trị của công nghệ thực tế ảo trong kinh doanh.
Chú thích: Công ty niêm yết là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các sàn chứng khoán. Đây được xem là một hình thức phát triển cao nhất của một công ty. Sau khi niêm yết, công ty sẽ phải chịu sự quản lý chặt chẽ từ các cơ quan nhà nước.
Thế nhưng Kỷ Ức Dương không định kiếm tiền bằng cách này. Y nêu rõ quan điểm trong cuộc họp nội bộ, yêu cầu bộ phận marketing thu thập ý kiến quần chúng, tìm ra những khung cảnh mà người già, trẻ nhỏ, nam giới, phụ nữ khắp nơi mong muốn trải nghiệm. Dựa trên nguồn tin này, trong giai đoạn đầu tiên, họ sẽ chọn lọc và phát triển năm dự án mà không thu bất kỳ khoản phí nào.
Đây là quyết định bị phản đối nhiều nhất từ trước đến giờ của Kỷ Ức Dương, thậm chí bộ phận kỹ thuật còn đề xuất phục dựng hình ảnh minh tinh quá cố hoặc ứng dụng trong trò chơi điện tử. Tái hiện ký ức về người đã khuất quả là lãng mạn, nhưng nếu không có bản quyền sử dụng hình ảnh và quảng bá diện rộng thì cũng chỉ tổ đốt tiền.
Hiếm khi Kỷ Ức Dương quyết định độc đoán, khăng khăng thực hiện kế hoạch phi thực tế, còn tự tay viết email cho các nhà đầu tư. Công ty đã hoàn thành niêm yết quốc tế vào năm ngoái, bộ phận tài chính phụ trách báo cáo quý và báo cáo năm đang đau đầu tìm cách giải thích với nhà đầu tư về chi phí R&D* tăng vọt không hề liên quan đến doanh thu.
Chú thích: R&D – Research and Development – Nghiên cứu và Phát triển: hoạt động nghiên cứu và phát triển để tạo sản phẩm mới hoặc cải tiến sản phẩm cũ.
Dự án đầu tiên hoàn thành được nhắc tới ngày hôm nay là về chú chó cưng qua đời do tai nạn ô tô của một bé gái. Gia đình không có nhiều ảnh chụp và video về chú chó nên quá trình phục dựng rất khó khăn.
Bé gái 10 tuổi được mời tới hội nghị, đoàn tụ cùng chú chó cưng gắn bó 6 năm qua một thiết bị đeo. Khi nhìn thấy chú chó nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của em chợt bừng sáng, hạnh phúc nở nụ cười.
Khung cảnh xúc động được camera ghi lại, nhân viên nhanh chóng biên tập và gửi cho Kỷ Ức Dương. Kỷ Ức Dương mở video, ở đầu dây bên kia, giám đốc bộ phận marketing cho biết thông cáo báo chí đã được soạn thảo, sửa đổi tiêu đề tận 10 lần, phiên bản hiện tại là “Ngàn vàng đổi một nụ cười: Khoa học Kỹ thuật Hựu Chỉ thử nghiệm công nghệ thực tế ảo”.
Người kia tiếp tục giải thích, mọi người cho rằng tiêu đề giàu cảm xúc này rất hợp với nội dung video, không nên coi đó như thông báo phát hành sản phẩm lạnh băng thông thường của công ty công nghệ.
Kỷ Ức Dương chăm chú xem video không đáp lời. Camera bình thường tất nhiên không thể quay được hình ảnh chú chó trong thế giới ảo, màn hình chỉ có gương mặt bé gái chợt khóc chợt cười.
Đại diện bộ phận kỹ thuật kịp thời bổ sung: “Trước khi đăng bài truyền thông, chúng tôi sẽ ghép chú chó vào video, video chính thức có trước 6 giờ chiều nay.”
Video kết thúc, màn hình tự động chuyển sang video kế tiếp, Kỷ Ức Dương nói: “Không đăng tin.”
Đầu dây bên kia ồ lên phản đối, Kỷ Ức Dương đau tai, để điện thoại ra xa, bật loa ngoài nghe Giám đốc tài chính gào át số đông: “Kỷ Ức Dương, anh một vừa hai phải thôi! Dự án tiêu tốn hơn 29 nghìn tỷ*, anh không muốn kiếm tiền cũng đừng chê lãi marketing chứ?”
Chú thích: 9000 vạn tệ = 29,518,535,158,344.01 VND
Kỷ Ức Dương kiên quyết: “Không đưa tin, 4 dự án còn lại cũng thế.”
Kỷ Ức Dương ngắt máy nghiêng đầu nhìn Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông đang chăm chú nhìn đèn đỏ, thấy ánh mắt y cũng chẳng quay đầu lại. Anh nghe được nội dung cuộc điện thoại khi nãy, mở miệng trêu chọc: “Được quá nha, Kỷ Ức Dương, không ngờ anh lại thích tiêu tiền phung phí.”
Ma xui quỷ khiến Kỷ Ức Dương nhớ tới tiêu đề tin tức kia, thực ra y thấy sửa tiêu đề 10 lần là quá thừa, ít nhất thì 6 chữ đầu tiên hoàn toàn lệch trọng tâm.
Đâu phải lần đầu tiên lãng phí 29 nghìn tỷ, “ngàn vàng đổi một nụ cười” chẳng có gì đáng để giật tít câu view.
Hộp đồng hồ lăn lộn phía trên bảng điều khiển xe, người tặng có vẻ tùy tiện, mà người nhận cũng chẳng trân trọng gì cho cam.
Kỷ Ức Dương đặt hộp đồng hồ lại ngay ngắn, nói: “Đàm Thiếu Tông, tôi vừa tặng cậu một chiếc Patek Philippe*.”
Đàm Thiếu Tông nghi hoặc quay đầu nhìn y: “Tôi cảm ơn anh rồi mà.”
“Vậy cậu cười một cái đi.”
Danh sách chương