Editor: HThanh346

________________

Từ khi thời tiết nóng lên, Đàm Thiếu Tông rất không muốn rời khỏi căn phòng bật điều hòa.

Kỷ Ức Dương đã lên kế hoạch cuối tuần đi bộ đường dài đâu ra đấy nhưng anh nhất quyết không chịu đồng ý, mà còn khuyên ngược lại Kỷ Ức Dương: "Ngày nào anh cũng có rất nhiều điện thoại gọi đến, ra ngoại ô sóng kém, nhỡ làm lỡ dở công việc quan trọng thì biết làm sao?"

Kỷ Ức Dương biết anh chỉ viện cớ nên không thèm trả lời. Đàm Thiếu Tông lướt lướt lịch trình trên điện thoại, lại tìm được thêm một lý do: "Với cả cuối tuần này là Thất tịch*, chỗ nào cũng đầy người, có khi tắc đường cả ngày mất."

"Em cũng biết cuối tuần là Thất tịch..."

"Chúng ta đổi dịp khác đi, em xem rồi, sắp tới có một dịp rất thích hợp, cũng rơi vào cuối tuần. Anh đừng lo, em sẽ sắp xếp hết, hơn nữa chắc chắn không phải hoạt động trong nhà."

Kỷ Ức Dương điểm qua những dịp lễ trong mùa hè, y đoán: "Trung thu*?"

Đàm Thiếu Tông gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đúng một nửa, Trung nguyên*."

Kỷ Ức Dương chưa kịp giận đã nghe Đàm Thiếu Tông nói tiếp: "Em muốn dẫn anh đi gặp mẹ em, cả Dư Giảo Giảo nữa."

Nhắc đến người đã ra đi, Đàm Thiếu Tông có vẻ không quá buồn bã, chỉ là nụ cười trên gương mặt đã biến mất không còn dấu tích. Cơn tức giận âm ỉ của Kỷ Ức Dương đã tiêu tan, y cố gắng duy trì bầu không khí nhẹ nhàng: "Đây là lần đầu tiên anh gặp cô, em nói anh nghe cô thích gì đi."

"Thôi khỏi, mẹ em thấy anh là đàn ông là chẳng thèm để ý đến anh đâu."

Tết Trung nguyên là một ngày nắng rực rỡ. Phương Vân Lệ và Dư Giảo Giảo ở hai nghĩa trang khác nhau, họ đến gặp Phương Vân Lệ trước.

Tấm bia Đàm Khang vội vàng chọn là loại bia đơn giản nhất, chỉ có tên, không có ảnh chụp. Lúc trước Đàm Thiếu Tông đã tìm cho Kỷ Ức Dương xem cuốn album ảnh ngày bé, chỉ nhìn ba chữ Phương Vân Lệ trên bia Kỷ Ức Dương cũng có thể hình dung ra gương mặt trẻ trung xinh đẹp ấy ngay tức khắc.

Đàm Thiếu Tông cầm giấy ướt, từng chút từng chút lau sạch tấm bia, Đàm Thiếu Tông nói chuyện với bia mộ đã thành quen, anh giới thiệu cho Phương Vân Lệ: "Hôm nay có thêm một người tới thăm mẹ, anh ấy tên là Kỷ Ức Dương, nhà ở cạnh nhà Đàm Khang. Con chưa bao giờ dẫn người khác đến đây, nên chắc mẹ cũng đoán được anh ấy là ai rồi. Đáng ra con nên dẫn anh ấy đến từ lâu rồi, nhưng bây giờ cũng chưa quá muộn."

Người đi tảo mộ thường mang rượu nhưng Đàm Thiếu Tông lại mang nước chanh Phương Vân Lệ từng hay uống, anh đổ một vòng nước chanh quanh mộ, nói đùa với Phương Vân Lệ: "Ở dưới đó không phải phơi nắng đúng không? Chắc mẹ không cần uống nước chanh làm trắng da nữa đâu nhỉ."

Kỷ Ức Dương cũng nói: "Chắc hẳn cô vẫn rất xinh đẹp."

Ánh nắng làm Đàm Thiếu Tông thấy nóng, anh quỳ xuống mặt đá cẩm thạch: "Đúng, rất đẹp nên mới là hồng nhan bạc phận."

Kỷ Ức Dương quỳ xuống bên cạnh anh. Đàm Thiếu Tông bật cười: "Bọn con quỳ trước mặt mẹ thế này trịnh trọng quá nhỉ, nhưng con đoán mẹ vẫn rất giận vì anh ấy là nam giới. Chuyện này mẹ thực sự chẳng quản lý được con, thêm mấy năm nữa là tính ra mẹ chỉ tham dự một phần ba cuộc đời con."

Người đã rời đi không thể tạo ra ký ức chung được nữa, Phương Vân Lệ không bao giờ có cơ hội biết sau khi tốt nghiệp tiểu học Đàm Thiếu Tông trở thành người như thế nào."

"Nhưng mẹ yên tâm, bây giờ con cảm thấy rất hạnh phúc."

Giọng Đàm Thiếu Tông nói câu này nghe rất lạ, Kỷ Ức Dương nghiêng đầu nhìn sang, nhận ra anh đang khóc.

Kỷ Ức Dương không lên tiếng an ủi, y đưa tay nắm chặt bàn tay Đàm Thiếu Tông, bắt chước anh nói chuyện với tấm bia: "Con rất quý trọng Thiếu Tông, bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ vậy."

Đàm Thiếu Tông than vãn với Phương Vân Lệ: "Anh ấy nói chuyện rất cường điệu đúng không?"

Sau khi ăn trưa, họ di chuyển từ nghĩa trang này sang một nghĩa trang khác. Trước mộ Dư Giảo Giảo có hoa cúc trắng mới, có lẽ sáng nay người nhà cô đã đến thăm. Ảnh chụp trên bia mộ là một gương mặt trẻ trung, cô cười rất tươi, tóc vén sau tai dũng cảm để lộ máy trợ thính.

Đàm Thiếu Tông lại giới thiệu: "Chắc bà vẫn nhớ anh ấy, là tên Kỷ Ức Dương cực kỳ nhỏ nhen đó."

Kỷ Ức Dương thản nhiên nhận cái mác ấy, y mỉm cười nói với Dư Giảo Giảo 17 tuổi trong bức ảnh: "Là tôi, lúc học cấp ba tôi cực kỳ ghen tị với cô."

Kỷ Ức Dương yên lặng đứng bên cạnh nghe Đàm Thiếu Tông trò chuyện với Dư Giảo Giảo, Đàm Thiếu Tông toàn nói những việc vụn vặt, cả chuyện tháng trước họ đi bắn súng, điểm số của Đàm Thiếu Tông nát bét anh cũng nói Dư Giảo Giảo nghe. Sau đó anh kể cho Kỷ Ức Dương những kỷ niệm cũ của anh và Dư Giảo Giảo, cái tên kỳ cục hai người gọi nhau, nuôi cá vàng trong phòng học đàn, và chuyện họ từng nghiêm túc nghiên cứu xem xu hướng tính dục của Đàm Thiếu Tông là gì.

Trên đường rời nghĩa trang họ gặp một người quen không quá quen thuộc.

Khang Giai Nghiên vẫn trang điểm rực rỡ như trước, màu son đỏ càng nổi bật trên nền áo quần đen, trang phục của cô cầu kỳ sang trọng đến mức không giống đến thăm viếng nghĩa trang.

Từ khi Khang Giai Nghiên đột ngột bỏ trốn trước hôn lễ, Đàm Thiếu Tông rất ít thấy tin tức về cô, cũng không ngờ họ lại gặp lại trong hoàn cảnh đặc biệt thế này.

Khang Giai Nghiên lên tiếng trước: "Bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Lần đầu tiên gặp mặt hình như cậu còn chưa thành niên, tôi thì mới sinh nhật 18 tuổi không lâu. Đáng lẽ tôi phải nghiêm túc xin lỗi cậu vì chuyện lúc đó từ lâu, nhưng không ngờ lại gặp được cậu thế này, xin lỗi, tôi thực sự không muốn nhắc đến chuyện cũ ở đây."

Đàm Thiếu Tông lắc đầu: "Tôi không trách cô, cô cũng đâu làm sai chuyện gì, lúc cô báo tin bỏ trốn, lòng tôi chỉ thấy hâm mộ."

Khang Giai Nghiên cười: "Sao cả hai người đều hâm mộ chuyện ngu xuẩn này chứ? Dạo trước nghe Khang Kiều nói tôi còn tưởng hai người ly hôn thật."

"Đúng là ly hôn thật, nhưng lại ở bên nhau," Kỷ Ức Dương trả lời cô: "Vì tiếc nuối khoảnh khắc tim đập nhanh nhất đó."

Đàm Thiếu Tông không hiểu câu nói cuối cùng nhưng Khang Giai Nghiên hiểu rất rõ. Nghe thấy lời đó của Kỷ Ức Dương, hai mắt Khang Giai Nghiên lập tức ngấn lệ, cô chớp mắt, nước mắt trượt trên lớp trang điểm tỉ mỉ, nhưng trông cô vẫn xinh đẹp đến chấn động tâm can. Khang Giai Nghiên không để ý bản thân sơ suất, mỉm cười nói với Kỷ Ức Dương: "Cũng tốt, ít nhất trên đời có người được như ước nguyện, mà cũng không phải trả giá quá đắt."

Khang Giai Nghiên không ở lại lâu, sau khi tạm biệt họ, cô rẽ sang một hướng khác. Cô dừng lại trước một ngôi mộ, Đàm Thiếu Tông đi ngang qua liếc nhanh một lần, mơ hồ nhớ ra đó là một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú.

Họ về đến nội thành thành phố khi trời đã tối đen, dọc đường đi Đàm Thiếu Tông lái xe không nói chuyện, lúc ngang qua trạm xăng, anh nhìn đồng hồ đo, hỏi Kỷ Ức Dương: "Em đổ xăng, anh có muốn tiện mua hai chai nước không?"

Kỷ Ức Dương lấy hai chai nước lọc trong tủ lạnh, ra ngoài thấy Đàm Thiếu Tông đang đứng ngơ ngẩn trước khoảng đất trống. Y đi qua đó, đưa Đàm Thiếu Tông chai nước lạnh hơn, không ngờ vừa cầm lấy Đàm Thiếu Tông đã mở nắp uống một mạch hơn nửa chai.

"Em uống chậm thôi..."

Kỷ Ức Dương chưa nói hết câu Đàm Thiếu Tông đã đột ngột quay sang ôm y rất chặt, cái ôm có vẻ quá mức thân mật ở nơi công cộng. Kỷ Ức Dương nghĩ chắc lưng áo y đã nhăn nhúm không ra hình thù gì nữa rồi, y cũng vòng tay ôm Đàm Thiếu Tông, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đàm Thiếu Tông, cố gắng xoa dịu nhịp thở dồn dập khác hẳn bình thường của anh.

Khoảng cách rất gần, Đàm Thiếu Tông cảm nhận được nhịp tim Kỷ Ức Dương, động mạch chủ trên cổ y đang đập và hơi thở phả sau gáy anh, anh nghĩ đến Phương Vân Lệ, Dư Giảo Giảo, nghĩ đến hôm nay Khang Giai Nghiên ăn mặc lộng lẫy thăm hỏi người cũ... Còn gì tốt đẹp hơn bản thân và người thương đều còn sống.

Đàm Thiếu Tông ghé vào tai Kỷ Ức Dương nói: "Anh chết muộn chút nhé."

"Anh sẽ cố gắng hết sức." Kỷ Ức Dương trả lời.

Kỷ Ức Dương vẫn chưa hết hứng thú với chuyện đi du lịch cùng nhau, mấy tuần sau y hỏi Đàm Thiếu Tông: "Đầu tháng 10* em có rảnh không? Lần này chúng ta có thể tranh thủ kỳ nghỉ tới thăm một địa điểm mới."

Đàm Thiếu Tông nghĩ thời tiết tháng 10 rất dễ chịu, anh hơi dao động: "Đi đâu?"

"Hòn đảo nhỏ của anh."

Đàm Thiếu Tông không đáp, chống cằm nghiêm túc nhìn Kỷ Ức Dương: "Anh có đảo thật à?"

"Anh nhớ là anh đã xác nhận sự thật với em rồi."

Y giới thiệu cho Đàm Thiếu Tông vị trí hòn đảo và cách di chuyển đến đó.

Đàm Thiếu Tông giật mình: "Anh có cả máy bay riêng à?"

"Anh không có, thuê trước là được," Kỷ Ức Dương nói, "Anh không phải người tiêu tiền bừa bãi."

Đàm Thiếu Tông không hề tin: "Thế đang yên đang lành anh mua cả một hòn đảo làm gì?"

"Là bà anh mua vào năm anh sinh ra, có thể coi như món quà đầu tiên anh nhận được khi đến thế giới này."

Quà tặng từ khi sinh ra, cả nhà đã lên kế hoạch tới hòn đảo đó vào sinh nhật sáu tuổi của Kỷ Ức Dương, nhưng chẳng ai ngờ chưa đến Tết Âm lịch năm ấy bà đã bệnh nặng qua đời. Rất nhiều năm sau đó, Kỷ Ức Dương không thể nào thuyết phục bản thân tìm lý do mở món quà bà để lại. Mãi tới khi y quyết định dời Hựu Chỉ về nước, dọn dẹp xong đồ đạc, đứng trong căn hộ trống trải, đột nhiên y cảm thấy cuộc đời đang biến đổi dữ dội. Kỷ Ức Dương gọi điện cho bố, nói y muốn đến hòn đảo đó một lần xem sao.

Tháng một năm ấy y đi máy bay từ New York, lúc xuống máy bay nhiệt độ là hơn 32 độ C, mùa hè. Nóng nực oi bức khiến Kỷ Ức Dương chợt nhớ có người từng hỏi y có thấy kỳ lạ không, mùa xuân ở đây giống như mùa hè.

Kỳ lạ, nhưng có chuyện còn kỳ lạ hơn, mùa hè và mùa đông còn có thể tồn tại cùng một lúc trên thế giới này.

Không biết Đàm Thiếu Tông lấy đâu ra một tấm bản đồ, anh nghiêm túc nghiên cứu kinh độ và vĩ độ một lúc lâu mới tìm thấy hòn đảo nhỏ của Kỷ Ức Dương, sau đó anh đồng ý nhận lời mời của Kỷ Ức Dương.

Đàm Thiếu Tông hiếm khi thoải mái đồng ý đi du lịch, nào ngờ giữa tháng chín anh lại bất ngờ nhận được email từ một tạp chí ở Anh. Mấy tháng trước anh gửi email tự đẩy mạnh tiêu thụ khắp nơi, bây giờ mới chờ được phản hồi đến muộn, nhiếp ảnh gia trong kế hoạch ban đầu không thể xuất cảnh vì vấn đề thị thực, họ hỏi liệu Đàm Thiếu Tông có thể hỗ trợ dự án quay chụp ở Trung Quốc lần này không.

Đây là cơ hội vô cùng tốt, nhưng thời gian chụp và lịch trình du lịch Kỷ Ức Dương sắp xếp từ trước lại kề sát nhau. Đàm Thiếu Tông biết Kỷ Ức Dương đã sắp xếp tất cả công việc vì hành trình này, nếu đòi đổi ngày giữa chừng chắc Sở Tuần sẽ ghét anh đến chết. Anh thảo luận với phía tạp chí vài lần, cuối cùng họ đồng ý kết thúc sớm nửa ngày.

Đàm Thiếu Tông thề son sắt với Kỷ Ức Dương: "Xong việc em sẽ về ngay lập tức, thu dọn đồ đạc thêm lần nữa, dọn xong lên đường ra sân bay luôn, không nghỉ một giây nhất định sẽ đến kịp."

Ngày chụp cuối cùng, Đàm Thiếu Tông tình cờ gặp Đường Ký, lúc ấy Đàm Thiếu Tông mới biết cô gái Đường Ký khăng khăng đòi kết hôn là một trong những người mẫu lần nay. Đường Ký gặp bạn ở nơi xa quê, mừng không kể xiết, cậu ta lập tức vào hậu trường chào hỏi, tiện thể dặn dò Đàm Thiếu Tông nhất định phải chụp ảnh có tâm gấp bội, Đàm Thiếu Tông vô cảm ngồi trên ghế không trả lời cậu ta.

Đường Ký dùng khẩu hình hỏi Kim Khiết: "Làm sao đấy?"

Kim Khiết to giọng trả lời: "Mệt, mấy hôm nay chỉ ngủ mỗi ngày hai tiếng, có bao nhiêu sức lực là dồn vào việc chụp ảnh hết, thế nên không đủ sức chào hỏi anh nữa."

Đường Ký giật mình: "Sao phải vất vả thế? Vẫn chưa giải quyết xong rắc rối của đám người đến studio lần trước à?"

"Không phải," Kim Khiết nói: "Anh ấy dồn hết công việc vào nửa tháng này vì muốn tận hưởng kỳ nghỉ dài không quấy rầy, tự làm tự chịu."

Sau lượt chụp buổi sáng, Đàm Thiếu Tông tranh thủ chợp mắt nửa tiếng trong giờ ăn trưa ngắn ngủi. Lúc tỉnh dậy anh lại thấy Đường Ký tới, lần này cậu ta nhíu mày ngồi một chỗ, rầu rĩ không vui, cậu ta vừa cãi nhau với bạn gái vì cô bạn gái chụp ảnh tạo dáng thân mật với người mẫu nam quá.

Đàm Thiếu Tông hồi phục được chút sức lực, cuối cùng cũng có thể phản ứng lại Đường Ký. Anh bật cười trước tính trẻ con của Đường Ký, đứng dậy lấy một que kẹo mút trong đống đồ ăn vặt Kim Khiết chuẩn bị sẵn, anh bóc vỏ kẹo, dừng lại một lát rồi quay người đưa cho Đường Ký đang tức giận.

Đường Ký vô thức đưa tay nhận nhưng lông mày vẫn nhíu chặt: "Gì đây?"

"Kẹo hỉ*."

Đường Ký quên hết chuyện nữ nhi tình trường, suýt nữa nhảy dựng lên hỏi Đàm Thiếu Tông: "Mày lại kết hôn nữa à?!"

"Không đến mức ấy," Đàm Thiếu Tông nói, "Đang yêu đương giống mày thôi, hẹn hò cũng là chuyện mừng mà."

Đàm Thiếu Tông vẫn tiếp tục làm việc trên chuyến bay quay về, lúc đến nhà anh đã rơi vào trạng thái chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay lập tức.

Anh nhìn đồng hồ, thương lượng với Kỷ Ức Dương: "Em có thể ngủ 15 phút rồi mới dọn đồ không? Anh yên tâm, em sẽ đặt năm cái báo thức, nếu 15 phút sau em vẫn chưa tỉnh, anh cứ gọi em dậy thế nào cũng được."

Kỷ Ức Dương tùy anh quyết. 15 phút sau, báo thức của Đàm Thiếu Tông kêu rất đúng giờ, Kỷ Ức Dương ngồi trong phòng khách mà vẫn nghe rõ. Không ai tắt đồng hồ nên nửa phút sau tiếng chuông lại tiếp tục vang lên, y vào phòng ngủ gọi người đang nằm trên giường: "Đàm Thiếu Tông."

Không có tiếng trả lời.

Hơn ba tiếng sau Đàm Thiếu Tông mới tỉnh lại. Căn phòng sáng trưng, chẳng biết ai đã bật đèn. Trong phút chốc Đàm Thiếu Tông chẳng biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có trực giác cho Đàm Thiếu Tông biết anh đã ngủ quên, anh không kịp xem điện thoại, lập tức xuống giường vọt ra phòng khách hỏi Kỷ Ức Dương: "Muộn giờ rồi à?"

Tất nhiên là muộn, chuyến bay theo lịch trình đã cất cánh, đến giữa trưa mai chuyến bay thẳng kế tiếp mới cất cánh. Chẳng mấy chốc, máy bay thuê riêng chờ sẵn trên sân bay ở bán cầu Nam sẽ bắt đầu tính phí thuê theo giờ, khách hàng không xuất hiện vì lý do cá nhân tất nhiên vẫn phải trả phí thuê như thường, giấc ngủ này của Đàm Thiếu Tông đáng giá ngàn vàng.

Kỷ Ức Dương ngồi trước bàn ăn mỉm cười nhìn Đàm Thiếu Tông ngủ đến hai má đỏ hồng, y trả lời: "Vẫn kịp, lại đây ăn cơm đã."

Trong khoảnh khắc ấy, Đàm Thiếu Tông chợt có một suy nghĩ vừa vội vàng vừa phi lý: Anh muốn kết hôn với Kỷ Ức Dương.

Ký giấy đăng ký kết hôn thêm lần nữa, ở chung một nhà và sống bên nhau đến đầu bạc răng long như nút kết đồng tâm* trên bao lì xì mừng cưới. Khi mệt mỏi anh có thể ngủ một giấc thật ngon trên chiếc giường mềm mại thoải mái, tỉnh dậy có bữa ăn nóng hổi và một người chờ cơm, tất cả vẫn còn kịp.

Sau rất nhiều năm, anh sẽ lại có một gia đình.

Đàm Thiếu Tông ngồi xuống, suy nghĩ bốc đồng làm da đầu râm ran, anh cố gắng bình tĩnh lại. Đàm Thiếu Tông nhìn Kỷ Ức Dương, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Nếu muốn bù đắp một lần bỏ lỡ cảnh mặt trời lặn... hồi cấp ba học địa lý từng có câu hỏi như vậy đúng không, máy bay bay từ đâu đó đến đâu đó, hỏi có thể thấy tổng cộng bao nhiêu lần mặt trời mọc và mặt trời lặn?"

Câu hỏi trắc nghiệm bắt buộc kinh điển khi học địa lý cấp ba, một phi công bay dọc đường xích đạo từ 120 độ kinh đông về phía tây, hỏi trên đường đi người phi công có thể thấy bao nhiêu lần mặt trời mọc và mặt trời lặn từ buồng lái. Đàm Thiếu Tông không giỏi bất cứ thứ gì liên quan đến tính toán, gặp đề như vậy anh chỉ biết đoán mò giữa bốn lựa chọn, xác suất chính xác 25%.

Anh hỏi tiếp: "Đi New York có thấy được thêm một lần mặt trời lặn không?"

Hình như Kỷ Ức Dương thấy đề nghị này rất độc đáo, y xác nhận lại với Đàm Thiếu Tông: "Chỉ để ngắm thêm một lần mặt trời lặn trên máy bay à?"

Mặt Đàm Thiếu Tông bắt đầu nóng lên, hiếm khi anh kích động vội vàng, to giọng nói: "Anh đừng có biết rồi còn cố hỏi."

Kỷ Ức Dương mỉm cười đứng dậy vào phòng ngủ, khi quay lại bàn ăn, y đặt một vật nhỏ bằng kim loại xuống trước mặt Đàm Thiếu Tông: "Sau này đừng để đồ đạc lung tung nữa."

Lời chân thật luôn phải loanh quanh lòng vòng trước rồi mới bằng lòng nói ra, giữ một chiếc bật lửa không thuộc về người tặng suốt nhiều năm, chờ một người không tới trong chiều hoàng hôn xinh đẹp, và xáo trộn toàn bộ kế hoạch du lịch, chịu thêm phí thuê máy bay riêng cao ngất ngưởng chỉ để không quấy rầy giấc ngủ của người bên gối. Những tổn thất tiền bạc, thời gian và tâm sức đó đều là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng người trong cuộc sẵn sàng mạo hiểm thêm lần nữa, đó chính là Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Tông ở bên nhau.

HẾT

- -----------------

Lời tác giả:

Ngày 2 tháng 5, chẳng nhớ tại sao tôi lại viết một câu thế này trên giấy ghi chú: "Viết được tám, chín chương "Cảnh xuân lãng phí" mới nhận ra đây là hai con người hoàn toàn không hợp nhau."

Chắc chắn đây không phải hình tượng nhân vật và câu chuyện dễ mến, rất không "sảng" và cũng không hề xuất sắc, vừa vụng về vừa kiêu ngạo, điểm chung duy nhất của hai con người không thích hợp này là cực kỳ cố chấp, người bình thường có thể nói ra, có thể buông tay, nhưng họ không làm được. Cứng đầu đến chết, hiếu thắng hái dưa, kiểu áo yêu thích nhất chỉ còn mỗi một chiếc cỡ nhỏ, thà gọt gót chân cho vừa giày cũng không lùi lại, nhất quyết chọn bước tiếp.

Nhưng có lẽ thế giới thật cũng có rất nhiều Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Tông. Luôn có người băn khoăn lo lắng giậm chân tại chỗ, trúng vé số cũng phải xác nhận con số đến mười lần mới dám tin là đến lượt mình may mắn; mà người yêu đơn phương còn có thói quen không ngừng chỉnh sửa điểm tô người thương trong trí tưởng tượng, rồi một ngày nọ hiện thực xuất hiện những khác biệt và rạn nứt khiến bao nhiệt tình lập tức nguội lạnh, nhưng cũng chẳng thể hoàn toàn nguội lạnh.

Đáng lẽ không nên nhắc đến bất kỳ bài hát nào, nhưng lúc viết những chương cuối cùng tôi cứ luôn nghĩ đến bài "Ba phút sau" - 《三分钟后》

"Một ngày nào đó rồi anh ấy sẽ gặp được tôi

Loanh quanh lòng vòng, cuối cùng cũng sẽ gặp được anh, anh, anh."

Tình yêu có thể nảy sinh giữa người cùng giới và người khác giới, hy vọng tình yêu cũng có thể ưu ái những người vừa nhạy cảm, vừa kiêu ngạo, vừa mâu thuẫn, vừa khiến người khác phải bực bội như bạn, tôi, cô ấy và anh ấy.

Dù đã nói một nghìn lần nhưng tôi vẫn muốn nói thêm một lần nữa, cảm ơn.

- -----------------

Chú thích:

1) Thất tịch: 7/7 Âm lịch, được coi là Lễ Tình nhân của người Trung Quốc

2) Tết Trung thu: 15/8 Âm lịch, được coi là Tết Đoàn viên, dịp người thân trong gia đình quây quần đoàn tụ

3) Tết Trung nguyên: 15/7 Âm lịch, một dịp thăm viếng người thân đã khuất

4) Ngày 1/10: Quốc khánh Trung Quốc, người dân có kỳ nghỉ 3 ngày (01/10 đến 03/10), tùy năm có thể gộp thêm các ngày nghỉ bù.

5) Kẹo hỉ: tên gọi chung chỉ những loại kẹo dùng trong đám cưới ở Trung Quốc. (Tương tự ở Việt Nam có bánh hỉ làm sính lễ, bánh hỉ có thể là bánh phu thê, bánh dày, bánh pía... tùy vùng miền.)

6) Kết đồng tâm: thường được biết đến với ý nghĩa "kết tóc se duyên" hay "vĩnh kết đồng tâm", được tết từ một sợi dây dài, đầu đuôi nối liền quấn quýt. Chính vì thế mà nút thắt này rất được các cặp đôi ưa chuộng như một lời chúc, sự mong muốn hạnh phúc, trọn đời bên nhau, vĩnh viễn không chia cách. (Ảnh: bao lì xì đỏ có kết đồng tâm)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện