"Nhưng A Khởi" A Lục vội vàng nói: "Họ đều nói, Lâu thất nữ đó rất xấu rất xấu "

Trương Khởi ngăn A Lục đang lo lắng không dứt lại, trong ánh sáng mờ mờ, hai tròng mắt của nàng hết sức rõ ràng yên tĩnh, "A Lục, ngươi tin tưởng không? Nếu như Cao Trường Cung nhất định phải lấy vợ, ta tình nguyện hắn cưới Lâu thất nữ này."

Nàng gạt một cành liễu, vừa vung nhẹ, vừa nở nụ cười, chậm rãi nói: "Người trong thiên hạ đều biết, Lâu thất nữ này sẽ không đối xử ta tử tế. . . . . Chỉ có gặp gỡ chủ mẫu như vậy, chàng ấy mới lại cam tâm tình nguyện an bài tốt tất cả cho ta, để cho ta rời xa chàng cũng có thể chết già."

Nàng vẫn tin chắc, chỉ cần Lan Lăng Vương cam tâm tình nguyện che chở nàng, hắn nhất định có thể làm được tốt nhất. Dù từ đất Tề về nước Trần có xa xôi hơn, nhưng có hắc giáp vệ của hắn hộ tống suốt đường, thì làm gì có ai không có mắt dám quầy rầy chứ? Dĩ nhiên, đây là kế sách tệ nhất. Vì dù ẩn cư ở Trần, thì có bao nhiêu đất lành chứa được nàng? Nàng vẫn phải đánh cuộc một phen, nàng còn có cơ hội đánh cuộc một lần.

Khi hai chủ tớ nói chuyện, thì Phương lão quản sự sải bước đi đến, ông đi tới trước người Trương Khởi, thi lễ với nàng một cái xong, mới nghiêm túc nói: "Trương cơ xin chớ hốt hoảng, tất cả sao không chờ Quận Vương trở về rồi nói?" Bên ngoài ồn ào quá sức, người người đều nói Thái hậu và Lâu thị sẽ đuổi Trương cơ đi, nên ông thấy mình phải làm gì đó.

Trương Khởi gật đầu, dịu dàng nói: "Uh, ta không hoảng loạn."

Phương lão quản sự ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhìn thấy trên mặt của nàng, thật không có chút hốt hoảng, không khỏi nghĩ đến Trịnh Du vội vàng hấp tấp rời đi lúc nãy, trong bụng thầm than một tiếng, nghĩ ngợi: thế gia ngàn năm, dù là một người con gái riêng, cũng thắng được mấy quý nữ nhà giàu mới nổi, nghe được Trương Khởi trả lời, Phương lão quản sự mới yên lòng đi ra. Phủ Lan Lăng vương, lại khôi phục yên tĩnh.

Bên ngoài vẫn là tiếng trống mơ hồ.

Theo A Lục nghe được, tiếng trống kia, cũng chỉ là mừng Lan Lăng Vương đánh thắng một trận chiến nhỏ, trong chiến dịch đó, hắn đuổi được 5000 lính Chu xâm phạm biên giới.

Vốn thắng trận này không coi là cái gì, nhưng không biết là Thái hậu hay bệ hạ bày mưu đặt kế, những sứ giả nhắn tin thắng trận lại khua chiêng gõ trống cả đường, hận không thể cho người cả Nghiệp thành đều biết. Lan Lăng Vương nhờ vào tài nghệ giỏi giang, nên vẫn rất được người hồng lâu yêu thích nên khi tin chiến thắng truyền đến thì tất cả người trong hồng lâu, tất cả đều ra múa mừng hắn, hai bên đường phố đều có, khiến cả Nghiệp thành đều náo nhiệt lên.

Lắng nghe bên ngoài vẫn còn đang truyền tới tiếng trống, Trương Khởi âm thầm suy nghĩ: xem ra hoàng tộc Cao thị, là chuẩn bị hết sức nâng Lan Lăng Vương lên rồi.

Bên ngoài trống nhạc tề tụ, nhưng Lan Lăng Vương còn chưa trở về, cả Lâu thất nữ đó cũng chưa về di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Lúc này, Trương Khởi cất bước đi tới chủ viện —— hiện tại, còn chưa phải là lúc nàng quan tâm tới.

Canh giờ từ từ trôi qua.

Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống, trong nháy mắt, trời đất chỉ còn ánh sáng do đèn lồng mang tới.

Buổi tối này, hình như đặc biệt đen tối, ngay cả trên bầu trời cũng không có trăng sao.

Vừa vào đêm, Trương Khởi liền đi ngủ rồi, cũng không biết ngủ bao lâu, trong phòng ngủ, đột nhiên bay tới một mùi thơm lạ lùng, mùi thơm lạ lùng này lan đầy tẩm điện,khiến Trương Khởi vẫn luôn ngủ cạn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Một khắc đồng hồ sau, hai bóng đen trượt vào phòng ngủ, đối mặt mỹ nhân tuyệt sắc ngủ trầm, váy áo nửa mở, hai người này vẫn quy quy củ củ cúi đầu.

Bọn họ nhìn cũng không dám nhìn Trương Khởi một cái, chỉ lấy ra một cái chăn gấm quấn cả người nàng trong đó, sau đó đặt A Lục ngủ ở thiên điện lên giường, rồi ôm Trương Khởi nhảy ra ngoài cửa sổ.

Cả quá trình đều rất an tĩnh, 30 hộ vệ Lan Lăng Vương phái tới bảo vệ, trong đêm nay lại đều ngủ hết, không một người xuất hiện, không một người ngăn cản.

Rất nhanh, hai người áo đen liền ôm Trương Khởi tới bên ngoài tường rào. Ngoài tường còn có hai người hầu, nhờ sự trợ giúp của bọn họ, ba người im hơi lặng tiếng nhảy ra tường rào phủ Lan Lăng vương.

Trong đường tắt, một chiếc xe ngựa đen nhánh mà đắt tiền đang chờ, hai con tuấn mã đều được buộc bố vào mồm và vó. Trương Khởi vừa được để xuống xe ngựa, hai con mã liền đồng thời cất bước, an tĩnh chạy ra khỏi phạm vi vương phủ.

Đêm tối, thật an tĩnh.

Rất nhanh, xe ngựa chạy ra khỏi đường, tiến vào trong một con đường tắt ở lối rẽ giao nhau tại phố đông.

Nơi này là chỗ ở phồn hoa, hồng lâu san sát, khắp nơi đèn dầu sáng rỡ, tiếng ca vui mừng, tiếng người không dứt. Tới lúc này, mấy người áo đen mới nhỏ giọng nói chuyện với nhau, "Có còn xa lắm không d✥đ✥l✥q✥đ?"

"Sắp rồi."

"Quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc. Ta đã thấy vài lần, nhưng cũng chỉ có tối nay mới có thể ôm lên ôm một cái. . . . . ."

"Suỵt câm miệng đệ muốn chết à?"

Người áo đen kia lập tức cười theo nói: "Thất huynh, không phải ở trước mặt huynh, huynh đệ sao dám nói lời này?"

Giọng điệu của người áo đen kia mới ôn hòa hơn chút, hắn thở dài nói: "Nếu đệ muốn, tối nay có thể đến Thúy lâu vui đùa một chút, tiền bạc ta sẽ trả. Về phần người trong xe ngựa, không phải ta đệ có thể mơ ước. Đừng thấy nàng ta hiện tại im hơi lặng tiếng cho bị đệ bắt đi, đợi đến ngày nàng ta có thể ra mặt, hẳn là lúc tất cả mọi người cần quỳ lạy."

"Thất huynh, ta hiểu rõ ."

"Mau mau làm chuyện này, ta đệ liền lập tức rời khỏi Nghiệp thành. Số tiền kia, đủ ta đệ hưởng thụ một đời rồi."

"Đúng, đúng."

Hai người ngưng nói chuyện với nhau, xe ngựa tiếp tục vững vàng chạy về phía trước. Lại đi hai đường tắt, Thất huynh đó mới vui vẻ nói: "Đến."

Nói ra hai chữ này, hắn đặt ngón tay ở bên môi, huýt gió một tiếng.

Theo một tiếng húyt này, trong một căn nhà cực kỳ bình thường bên trái, cửa chính cọt kẹt một tiếng mở ra. Trong ánh đèn lồng, có hai người một mập một gầy đi ra.

Xe ngựa được hai người cung nghênh, chạy vào cửa chính, đến cửa viện, hai người áo đen liền nhảy xuống xe ngựa, cúi đầu hành lễ, "Xin quý nhân tiếp thu."

Tên gầy đi lên phía trước, hắn vén rèm xe lên, cầm đèn lồng chiếu chiếu vào trong chăn gấm, gật đầu nói: "Rất tốt."

Người cao nghe được người gầy nói thế, đôi tay liền nâng lên, vỗ tay "bốp bốp".

Trong tiếng vỗ tay thanh thúy, hai thiếu niên nhu nhược mang một rương gỗ đi ra. Đặt rương gỗ này trước mặt hai người áo đen xong, hai tên thiếu niên liền lui xuống.

Người cao đi lên trước, nhỏ giọng nói: "Như đã nói, các ngươi hãy tránh đi trước, những thứ này là thưởng cho các ngươi."

"Đúng, đúng."

"Đi đi."

Hai người áo đen đặt rương gỗ lên xe ngựa, không bao lâu, liền lái xe ngựa biến mất ở trong bóng đêm.

Hai người kia vừa đi, người cao liền đi tới bên cạnh người gầy, dựa vào ánh đèn lồng, người cao liếc mắt nhìn mỹ nhân trong chăn gấm trên xe ngựa, nhỏ giọng một tiếng, "d☽đ∞l☽q∞đ Lần này chủ thượng quá hao tâm rồi."

Người gầy cười khổ nói: "Không phải chỉ là hơi chăm sóc? Chờ thêm vài năm nữa thì sẽ không để ý vậy nữa đâu."

Rồi hắn nói với hai thiếu niên: "Hiện tại đến phiên các ngươi"

"Vâng"

Hai thiếu niên nhu nhược được lệnh, đưa tay ẵm Trương Khởi xuống xe ngựa, đi tới cửah ông thứ ba của tòa nhà.

Bên cạnh tòa nhà này, lại là một tòa hồng lâu, hơn nữa còn là Tú Nguyệt lâu lớn nhất, buôn bán tốt nhấ Nghiệp thành, từ cửa hông thứ ba ra ngoài, qua một con đường tắt, là đến hậu viện Tú Nguyệt lâu, hai thiếu niên vừa ôm Trương Khởi đến hậu viện Tú Nguyệt lâu, chỉ nghe một tiếng cọt kẹt, cửa gỗ bên kia mở ra. Đón hai thiếu niên vào xong, một người mập lau mồ hôi, nhỏ giọng nói ra: "Tất cả đều sắp xếp xong xuôi."

"Đi thôi."

"Vâng"

Dưới sự dẫn dắt của người mập này, hai tên thiếu niên xuyên qua sân to, đi tới một lâu các đèn dầu sáng rỡ, ồn ào náo động phía sau Túy Nguyệt lâu các.

Tên mập kia chỉ vào một gian phòng trong đó: "Chính là phòng đó, mọi người qua lại đã di chuyển đi, hai vị mau sớm là được."

"Được." Âm thanh của hai thiếu niên có chút bén nhọn.

Bọn họ ôm Trương Khởi, bước nhanh đi đến phía trước. Chỉ chốc lát liền lên lầu các thứ hai. Đi ở trên đường, có thể rõ ràng nghe được tiếng rên rỉ, tiếng trêu chọc của nam nữ từ hai phòng bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến.

Ba người đi nhanh, rốt cuộc đã tới bên ngoài một căn phòng.

Tên mập kia vội đẩy cửa phòng ra.

Trong gian phòng đó, lụa là gấm vóc, bố trí hết sức hoa lệ loè loẹt, hai thiếu niên bước nhanh đến phía trước, vội vàng đặt Trương Khởi trên giường to, một thiếu niên trong đó xoay đầu lại, quát lớn tên mập kia: "Đi ra ngoài"

"Vâng, vâng." diễ↕n❂đ↕àn☾lê❂q↕uý☾đ↕ôn

Lúc tên mập kia đi ra ngoài thì quơ quơ ống tay áo, theo động tác của hắn, một cọc gỗ tản ra mùi thơm vô cùng nhẹ rơi xuống ở trong góc.

Tên mập kia vừa đi ra ngoài, thiếu niên phía sau vội vàng đóng cửa lại. Hắn nén lệ nhìn thiếu niên đứng bên cạnh, nức nở nói: "Tam huynh, bệ hạ đã nói, huynh làm xong chuyện này, huynh đệ cha mẹ của huynh, ngài ấy sẽ an bày ổn thỏa. Huynh cứ thoải mái đi."

Thiếu niên đứng bên cạnh vẫn rũ con mắt, trong ánh mắt của hắn không có bi thương. Nghe được lời đồng bạn nói xong, hắn khàn giọng nói: "Ta biết rõ, ta cũng yên tâm."

Vừa nói, hắn vừa từ từ cởi áo, "Ngươi cũng đi ra ngoài đi, nhớ canh kỹ nơi này, sau nửa canh giờ, theo kế hoạch dẫn những người đó tới đây"

"Vâng"

"Còn nữa, ta sợ đau, một kiếm kia do ngươi ra tay đi, nhớ dứt khoát một chút, đừng làm cho thi thể ta rơi vào trong tay người ngoài. Đừng để cho ta mất mạng, lại hư đại sự của bệ hạ."

". . . . . . Vâng"

Nghe được âm thanh hắn có chút nghẹn ngào, thiếu niên bên người xoay đầu lại, hắn hung ác trợn mắt nhìn hắn ta một cái, mắng: "Lau khô nước mắt, mau rời đi" hai người cũng không có chú ý tới, Trương Khởi trên giường lặng lẽ động đậy.

"Vâng"

Thiếu niên phía sau mạnh mẽ lau lệ, cắn răng một cái liền thối lui ra khỏi cửa phòng.

Đóng cửa phòng, thiếu niên không nhịn được, hốc mắt lại đỏ hồng rồi.

Khi thân thể của hắn chuyển một cái, muốn quay lại, thì gáy của hắn liền bị đau nhức, không đợi thiếu niên này rơi xuống đất, đã có người ôm hắn kéo ra.

Trong phòng, thiếu niên đứng bên cạnh Trương Khởi, vừa cởi áo, vừa nhn mỹ nhân ngủ say trên giường. Nghe bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trống, thiếu niên khàn khàn nói: "Nương nương. . . . . Nô chỉ là một hoạn quan, kính xin nương nương chớ nên ghi hận"

Nói tới đây, hắn liền ném đi xiêm áo, cúi người xuống, bắt đầu đưa tay cởi áo ngoài của Trương Khởi.

Đang lúc này, hắn nhạy cảm phát hiện, sau lưng có chút khác thường.

"Ai?"

Chữ này mới phun tới một nửa, phía sau cổ thiếu niên liền đau nhức kịch liệt. Cặp mắt hắn tối sầm lại, phủ phục một tiếng ngã trên mặt đất.

Thiếu niên ngã xuống, liền có hai người đi ra, bọn họ kéo thiếu niên ra ngoài xong, liền đóng cửa phòng lần nữ. Chỉ chừa lại một thanh niên tuấn mỹ áo trắng nhẹ nhàng, và Trương Khởi không nhúc nhích trên người.

Thanh niên tuấn mỹ ngồi trên giường, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịn của Trương Khởi, mơn trớn lông mày nàng, mơn trớn mắt của nàng, phủ đến bờ môi nàng thì hắn đột nhiên cười nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: "A Khởi, chớ giả bộ, dược hiệu của mê hương, người của ta đã giúp muội giải rồi, muội mở mắt ra đi."

Là âm thanh của Tiêu Mạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện