Lấy được lời hứa hẹn của Thái hậu, Trương Khởi vô cùng mừng rỡ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Thái hậu, nụ cười trên mặt nở rộ, vẻ mặt thể hiện cảm kích vô tận. Lại nặng nề hành lễ thêm một lần nữa, lúc này Trương Khởi mới nức nở nói: "Tạ Thái hậu ban ân."

Ai cũng có thể nghe được, lời này của nàng xuất phát thật tâm thật lòng.

Lâu Thái hậu cúi đầu, ảm đạm nhìn ánh mặt trời ở bên trong, nét mặt của bà vẫn còn thoáng kinh ngạc. Bà cứ tưởng rằng, tự động cầu xin rời khỏi đây, Trương Khởi cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, nhưng bây giờ nhìn nàng như vậy, hẳn là vui mừng vô hạn? Đột nhiên, trong lòng Lâu Thái hậu lại dâng lên một niềm thương hại, bà thở dài nói: "Cái người này. Người đâu tới đây...."

"Vâng."

Gọi hai thị vệ đến, Lâu Thái hậu vừa vê Phật châu, vừa chậm rãi nói: "Thưởng cho Trương thị 400 khối vàng, Lâu Tề, ngươi mang theo năm trăm người, đưa Trương thị bình an đến nước Trần ."

Lâu Thái hậu phân phó tới đây, lại thấy Trương Khởi nặng nề cúi đầu cảm tạ, rơi nước mắt nói: "Thiếp còn có một tỳ nữ, tên gọi A Lục, hiện đang ở phủ Lan Lăng vương......."

Đứa nhỏ này, là thật tâm muốn rời đi rồi.

Lâu Thái hậu gật đầu nói: "Đi mang A Lục tới đây."

Trương Khởi cắn răng có chút xấu hổ cúi đầu mà nói tiếp: "Thiếp từ nước Trần tới đây, dẫn theo mười mấy khối vàng, cũng giấu ở trong vương phủ. Vì giấu rất kín đáo, thiếp có thể mang cả đi hay không?" Vì quá gấp, nên không nói được .

Không nghĩ tới nàng sẽ nói những lời này, Lâu Thái hậu xoay đầu lại, dưới ánh sáng yếu ớt ở bên trong, bà chòng chọc nhìn vào Trương Khởi, thấy được ánh mắt vô cùng sáng của nàng cùng với vẻ mặt vô cùng thản nhiên, không khỏi lắc đầu cười nói: "Đứa bé này, nguyên lai cũng là người chính trực."

Nàng đi theo Lan Lăng Vương lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, có chút vàng bạc cũng là chuyện tất nhiên.

Nghĩ tới đây, Thái hậu liền nói: "Đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cũng không cần thiết. Lâu Tề, ngươi nói Lan Lăng Vương đưa lên 300 lượng vàng đến đây, để bù đắp cho Trương thị."

"Vâng."

"Trương thị, ngươi theo Lâu Tề lui xuống trước đi."

"Vâng."

Trương Khởi quay đầu, an tĩnh đi theo sau lưng Lâu Tề, từ đầu đến cuối, nàng đều không nhìn Tiêu Mạc một cái.......

Lúc Trương Khởi ra cửa, nghe thấy Lâu Thái hậu mềm mại nói: "Tiêu thượng thư, chuyện nhân duyên vợ chồng này, cũng không thể cưỡng cầu được. Mặc dù ngươi đến Nghiệp thành không lâu, nên không biết ở đây có rất nhiều quý nữ. Ngươi cứ nói cho ta, ngươi thích quý nữ nhà nào? Hay công chúa cũng được, ta lập tức gả cho ngươi." Nhẹ lời tương đãi, thực là vô cùng coi trọng.

Trương Khởi không tiếp tục nghe tiếp, nàng đi theo Lâu Tề , đi ra bên ngoài cung.

Lúc này, ánh chiều tà mới vừa xuống tới chân trời, từng tia sáng đỏ tươi vẫn hắt đến vô vùng rực rỡ, từ đằng xa nhìn lại, thật xinh đẹp.

Trương Khởi đi rất chậm, nàng lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật bốn phía, lẳng lặng nhìn ánh trời chiều đang hắt lên tường gạch đỏ.

Vào giờ phút này, trong lòng của nàng, thật vô cùng bình tĩnh.

Đi tới đi lui, nàng đột nhiên thi lễ với Lâu Tề, xấu hổ nói: "Thống lĩnh, có thể thay quần áo không?"

Lâu Tề này vốn là một thái giám, hắn lập tức gật đầu đáp: "Xin đi cùng nô tài."

Dẫn Trương Khởi đi tới một cung điện hoa lệ, Trương Khởi lại thi lễ một lần nữa sau đó liền vội vàng vọt vào.

Đi vào bên trong, Trương Khởi vẫy đám cung nữ lui ra, rồi đóng cửa phòng lại, vọt tới chỗ thùng phân nôn mửa liên tục.

... ... Triệu chứng này, đã có ba ngày nay rồi. May là nàng ở trước mặt Lan Lăng Vương ngàn phòng vạn phòng, viên Âm Đan chưa bao giờ bỏ ra chỉ sợ là đã mang thai rồi. Có lẽ, đứa bé này quá mức ương ngạnh, mặc kệ nàng làm gì, vẫn muốn đi tới nơi này , muốn che chở cho nàng.

Hai đời rồi, trời cao rốt cuộc cũng thương xót nàng rồi.

Ở đời trước, mặc dù Trương Khởi chưa từng mang thai, nhưng nàng vẫn luôn mong muốn có một đứa con để có thể dựa dẫm vào nó, do đó vẫn luôn chú ý những biểu hiện có thai của phụ nhân, so với đại phu bình thường có khi còn tinh thông hơn.

Nàng thầm nghĩ, đứa nhỏ này đến thật đúng lúc. Nàng lập tức có thể trở về nước Trần, có đứa bé này, cuối cùng cả đời này cũng có chút hi vọng rồi.

Sau khi rửa mặt, Trương Khởi vội vàng đi ra, đi theo sau lưng Lâu Tề, tiếp tục đi ra ngoài.

Theo phân phó của Thái hậu, trươc khi Trương Khởi rời khỏi Nghiệp thành, sẽ ở lại trong chùa bên cạnh thành Ngô Vân tĩnh dưỡng. Giờ phút này, bọn họ đang đi đến chùa Tĩnh Vân.

Đoàn người vừa đi tới cửa cung thì lập tức dừng lại.

Vì trước cửa cung, có một nhóm người đang đứng, người đứng đầu, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, trong mắt mơ hồ giăng đầy tia máu, trên mặt âm u bất định, không phải ai khác chính là Lan Lăng Vương? Ở sau lưng Lan Lăng Vương, trừ mấy hộ vệ ra, còn lại chính là Trịnh Du, Thu công chúa, cùng đám người Lâu thất nữ .

Thấy Trương Khởi đi ra, Thu công chúa híp mắt cười một tiếng, lúc Trịnh Du trợn mắt nhìn sang, nụ cười kia liền thu hồi lại thật nhanh .

Lúc này, Lan Lăng Vương đang bước nhanh đến phía trước.

Hắn vọt tới trước mặt Trương Khởi .

Cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, khàn giọng nói: "Tiêu Mạc đâu? Thất phu kia đâu?"

Trương Khởi cũng không để ý tới hắn.

Ngược lại Lâu tề liền bước lên trước, nói với Lan Lăng Vương: "Trương thị đã cầu xin Thái hậu trở về cố quốc, đã được ân chuẩn rồi."

Cái gì?

Thì ra là nàng không muốn gả cho Tiêu Mạc? Chính là bị Thái hậu ép gả mà thôi, nàng cũng không gả cho Tiêu Mạc, trong lòng của nàng, chỉ có hắn.......

Cùng với Lan Lăng Vương đang vui mừng, Trương Khởi không ngẩng đầu, cũng có thể cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của đám quý nữ kia đang đứng sau lưng của hắn, Thu công chúa thậm chí còn đang cực kỳ tức giận.

Nghĩ tới đây, cổ họng Lan Lăng Vương chợt cứng lại, hắn đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay của Trương Khởi, nói: "A Khởi, chúng ta về nhà có được hay không? Về sau, chúng ta hảo hảo mà sống qua ngày, ta cũng sẽ không rời nàng nữa, một bước cũng không rời, có được hay không?"

Trương Khởi lại không hề hớn hở ra mặt, thậm chí, cả mắt cũng không ngưc[s lên một lần. Nàng lẳng lặng rút tay ra, nhàn nhạt đáp lại: "Lan Lăng Quận Vương, Thái hậu đã ban thưởng cho ta tiền bạc, cho ta trở về nhà rồi."

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lành lạnh trong vắt như nước mùa thu nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương .

Nàng nhìn thẳng vào hắn, trong mắt của nàng không còn chút nịnh nọt, vô cùng tự nhiên, cũng không có nửa phần tình ý. Nàng an tĩnh nhìn hắn một hồi, rồi cúi đầu, sau khi chào hắn xong liền nói: "Những ngày tháng trước đây, bởi vì A Khởi vô cùng tùy hứng, đã tạo nhiều phiền toái cho Quận Vương rồi."

Nàng không để ý tới sắc mặt của Lan Lăng Vương trầm xuống, liền lướt qua hắn, đi về phía Trịnh Du.

Thấy nàng đến gần, Trịnh Du vội vàng tiến lên hai bước, đưa tay ra định thân mật cầm tay Trương Khởi.

Trương Khởi lui về phía sau nửa bước, tránh được phải thân thiết.

Trong lúc Trịnh Du đang khó chịu, Trương Khởi nhẹ nhàng khẽ chào nàng ta. Rũ mắt xuống, thong thả ung dung nói: "Nữ lang cùng với Lan Lăng Quận Vương là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, duyên phận đã được trời đất tạo thành. Là A Khởi tùy hứng, vẫn đứng giữa hai người, còn tìm mọi cách ngăn trở....... Hiện tại, A Khởi muốn đi rồi, kính xin nữ lang đừng ghi hận việc ngày xưa."

Nói tới đây, nàng lui về phía sau mấy bước, quay đầu mỉm cười nói với Lâu Tề: "Chúng ta đi thôi."

Bốn chữ này vừa mới nói ra, một cái tay đột nhiên đưa ra, vững vàng nắm cổ tay Trương Khởi, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lan Lăng Vương mơ hồ hiện lên vẻ hôt s hoảng trước đây chưa từng có: hắn chưa bao giờ từng thấy qua một Trương Khởi như vậy, hình như đều buông tha cho tất cả , hình như cùng với hắn đoạn tuyệt hết tất cả, vĩnh viễn sẽ không liên quan tới nhau nữa, hắn nắm chặt cổ tay của nàng, hầu kết bỗng chuyển động lên xuống, khàn khàn nói: "A Khởi, đây là ý gì? Ngươi muốn đi? Ta không cho"

Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại.

Dưới ánh trời chiều, trong mắt nàng vẫn còn lưu lại say mê, mơ hồ có chút lạnh lùng nhẹ như hoa trong gió không nói ra được thành lời. Mà vẻ mặt của nàng đều là giễu cợt, lẳng lặng nhìn Lan Lăng Vương, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ giọng nói: "Ngươi không cho phép?". Nàng khẽ cười thật thấp: "Không cần, Thái hậu cũng đã cho ta rồi."

Đưa một cái tay khác lên, đẩy tay của hắn ra, thế nhưng hắn lại vươn một cái tay khác ra giữ thật chặt. Trương Khởi thấy ầm ĩ như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Liền không giãy giụa nữa, ngước mắt nghiêng đầu nhìn hắn, không chút để ý cười một tiếng , cúi đầu mặc cho tóc mai che kín mặt, lẳng lặng nói: "Trường Cung......."

Xưng hô dịu dàng như thế, khiến Lan Lăng Vương mới vừa hốt hoảng liền giảm bơt đi một chút.

Trương Khởi yên lặng nói: "Trường Cung, ngươi là một nam nhi thật tốt, ngươi còn có thể kiến công lập nghiệp, còn có thể lưu danh sử xanh....... Vợ của ngươi thất, cũng sẽ rất dịu dàng rất hiền thục, nàng yêu ngươi, kính ngươi, sẽ giúp cho con đường ngươi đi càng rộng mở." Mặc dù kết quả sau cùng, chưa đến 30 liền công cao chấn chủ rồi biến mất. Nhưng mà điều này cũng không có gì đáng ngại cả, thế gian chi đạo, có mấy người có thể sống đến ba mươi tuổi hay sao? Chính nàng cũng không nhất định có thể sống quá ba mươi tuổi.

Trương Khởi thu hồi giễu cợt trên mặt, ngẩng đầu dịu dàng nhìn hắn.

Vươn tay, Trương Khởi dịu dàng phủ lên đôi mày đang nhíu chặt của hắn, nhẹ nhàng mà nói: "Trường Cung, bây giờ chỉ không thích ứng thôi, thật đấy, ngươi chỉ không thích ứng với hiện tại mà thôi. Nếu như ngươi thật sự không chịu nổi, có thể đi đến hồng lâu ngồi một chút, ngươi sẽ phát hiện, nơi đó có rất nhiều mỹ nhân, nơi đó cũng sẽ có những bông hoa bình thường dịu dàng như ta."

Nàng thật thấp cười một tiếng, khẽ hôn lên môi hắn, nói tiếp: "Thật đấy, nữ nhân đều giống nhau cả, ngươi sẽ rất nhanh buông tha thôi." Nàng ở cùng với hắn thì mặc kệ nàng có giãy giụa như thế nào, hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt . Mặc kệ nàng khát vọng có thể cùng đứng sóng vai với hắn cỡ nào, có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh hắn, thì hắn cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn.

... ... Hắn, thật ra chưa từng khắc ghi nàng vào trong lòng không phảo sao? Cho nên, mấy ngày sau khi nàng mất tích hắn có thể bình tĩnh mà nói với Thái hậu việc chưaó từng nghĩ tới sẽ lấy nàng làm thê.

Nếu như nàng để cho hắn rối loạn, hắn sẽ không bình tĩnh, cũng sẽ không khẳng định như vậy.

Hắn, chỉ vì không có gặp qua nhiều nữ nhân mà thôi. Sau này nếu có nhiều kinh nghiệm hắn cũng sẽ quên nàng thôi.

Nghĩ tới đây, Trương Khởi cười thật thấp, nàng đột nhiên dùng sức rút tay ra, cũng không quay đầu lại đi tới sau lưng Lâu Tề.

Nàng đứng ở sau lưng Lâu Tề, da trắng như ngọc, trong suốt như vẽ, giống như sao sáng trên trời cũng bị nàng che mờ, mọi tinh hoa trong trời đất này tập trung lên người nàng tạo thành một dung nhan tuyệt thế.

Rõ ràng gần như vậy, gần như vậy nhưng cho tới bây giờ Cao Trường Cung lại cảm thấy nàng xa mình đến thế.

Xa đến nỗi bản thân hắn có cố gắng vươn ra cũng không kịp, nàng sẽ không bao giờ quay đầu lại liếc hắn nữa, xa đến mức tưởng như lúc nào nàng cũng có thể sẽ tan biến đi dưới ánh mặt trời, xa đến mức chỉ cần hắn chớp mắt một cái , nàng sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của hắn, không bao giờ có thể tìm ra, không thể nhận ra.......

Chưa từng có lúc nào, hắn cảm nhận rõ ràng như lúc này, rằng hắn đã thật sự mất nàng, thật sự mất nàng rồi.

Nàng sẽ không bao giờ ở trước mặt hắn uyển chuyển cầu xin yêu thương, sẽ không bao giờ thể hiện sự mềm mại đáng yêu, sẽ không bao giờ đỏ mặt mà nói với mọi người , nàng phải làm chính thê của hắn.

Hắn mất đi nàng

Thì ra là, không cần hắn cho vàng thì nàng cũng muốn trở lại cố thổ, thì ra là, hắn chưa bao giờ hoàn toàn có được nàng, chỉ cần nguyện ý, nàng lúc nào cũng có thể sẽ rời đi. Mà hắn, lại không ngăn được nàng, không bảo hộ được nàng, trong lòng của nàng, tất cả quý trọng của hắn cũng chỉ được xem là dục vọng. Đổi bất kỳ một cô gái nào, cho dù là kỹ nữ trong hồng lâu, cũng có thể thay thế được nàng. Chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình Lan Lăng Vương đột nhiên lui về phía sau ra một bước, gian nan nơi sa trường, bởi vì nóng lòng muốn trở về gặp nàng, mà không kịp chờ đợi hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ, mệt mỏi chồng chất, mấy ngày mấy đêm không ngừng tìm kiếm cùng lo lắng, sợ hãi tất cả đều ập đến trong thời gian ngắn. Hắn vươn tay vừa muốn bắt lấy Trương Khởi lần nữa nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm. Thân thể của hắn từ từ mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng trong ý thức sau cùng của hắn lại cảm nhận rất rõ ràng, Trương Khởi chưa từng quay đầu lại, nàng chẳng những chưa từng quay đầu lại, còn nói với Lâu Tề một câu gì đó, rồi vung tay áo lên bước nhanh đi theo Lâu Tề rời đi....Cũng không quay đầu lại nhìn hắn mà đã rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện