Lại đến đêm khuya.
Trong thư phòng đèn dầu sáng rỡ, dù là bên ngoài bông tuyết không ngừng rơi xuống, mười hộ vệ cũng đứng không nhúc nhích.
Phương lão đẩy cửa vào thì thấy Lan Lăng Vương đứng ở phía trước cửa sổ, tự rót rượu tự uống.
Hôm nay hắn muốn say một cuộc, Phương lão biết.
Ông không có khuyên hắn, cũng không có ngăn hắn.
Đứng ở nơi ngóc ngách, Phương lão từ ái nhìn quận vương nhà mình, nhìn hắn ngước đầu, vừa uống rượu, vừa lệ rơi đầy mặt.
Ngài ấy đã có bao lâu chưa khóc? Kể từ sau khi Trương cơ chết, Quận Vương chưa từng khóc. Rõ ràng đau lòng muốn chết, rõ ràng vô số lần cầm bội kiếm, chỉa mũi kiếm rét lạnh vào mình, nhưng trong mắt ngài ấy, vẫn không có lệ.
Mà bây giờ, Quận Vương chảy nước mắt rồi. Thật tốt.
Giống như biết Phương lão đang đến gần, Lan Lăng Vương đang đứng nghiêm thẳng tắp, thân hình cao lớn giống như núi ngọc, khàn khàn trầm thấp mở miệng, "Phương lão, ông biết không? Nàng ấy còn sống."
Khạc ra bốn chữ cuối cùng, hắn phát ra một hồi tiếng ngẹn ngào như khóc như cười, một giọt hai giọt nước mắt, theo động tác ngửa đầu uống rượu của hắn, tung tóe ở trên sàn nhà.
Hắn vừa uống rượu, vừa nghẹn ngào lặp lại: "Nàng ấy còn sống, còn sống. . . . . ."
Phương lão tiến lên, ông ân cần nhìn Lan Lăng Vương, nhỏ giọng nói: "Nếu Trương cơ còn sống, Quận Vương càng phải bảo vệ thân thể. Nếu sức khỏe ngài không tốt, làm sao bảo hộ nàng ấy?"
Lan Lăng Vương chợt ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Sau đó, hắn ném ly qua một bên, khàn khàn, vui mừng nói: "Uh, chưa tìm được nàng ấy, ta còn chưa thể uống say"
Từ ngày Tiêu Mạc lộ ra tung tích, Lan Lăng Vương đã quyết định thật nhanh, phái người len lén bắt hết quản sự, cận thân thị vệ và mấy vú già hay được dùng ở Tiêu phủ.
Đáng thương đường đường thượng thư phủ, ở trong loạn thế, sao có thể chống đỡ được một cây đao trong tay binh lính? Đêm đó đại binh vung đao lên, mười mấy người chưa kịp giãy giụa đã phải ngoan ngoãn đi theo.
Mấy lần thẩm vấn đầu, Lan Lăng Vương chẳng hỏi ra gì cả
Cộng thêm hắn vốn cũng không tin tưởng Trương Khởi còn sống trên đời, liền có chút nhục chí, vừa vặn lúc này, Bắc Sóc châu truyền đến chim bồ câu, trên đó viết, Tiêu Mạc hỏi thăm vệ sĩ thủ thành thì trọng điểm nhắc tới một nữ nhân.
. . . . . Trên trời dưới đất, nữ nhân có thể làm cho Tiêu thượng thư hắn để ý, trừ Trương Khởi còn có ai?
Lập tức Lan Lăng Vương vừa mừng như điên vừa tức giận, hắn nhìn chằm chằm mấy người Tiêu phủ bị chộp tới Tiêu phủ, có câu nô như chủ nhân, những nô tài này, thật đúng là giảo hoạt như Tiêu Mạc, khi bắt bọn họ đều không phản kháng, bị bắt lại đều nói xằng nói bậy qua loa tắc trách mình.
Có mục tiêu, tất cả cũng liền đơn giản, dưới trọng hình, rốt cuộc có một tỳ nữ khai ra, nói là khi hỏa hoạn thì trong chủ viện thượng thư phủ, thỉnh thoảng có thể nghe được giọng nói của nữ nhân xa lạ.
Tỳ nữ này khai xong, rốt cuộc, quản sự bị Lan Lăng Vương dùng con cái uy hiếp cũng chịu khai.
Từ trong miệng quản sự biết được Trương Khởi quả nhiên còn sống. Tiêu Mạc đã sớm khoét ra một đường ngầm trong kim ốc, khi hỏa hoạn thì Trương Khởi thông qua đường ngầm lặng lẽ chuyển tới phủ thượng thư.
Hôm sau, Trương Khởi liền được người của Tiêu Mạc chuyển giao đến Bắc Sóc châu.
Tiếp đó, hắn dẫn người đào sàn nhà ra, rốt cuộc tìm được con đường dài chừng mười thước đi thông khỏi vương phủ.
Tất cả đã hiểu rõ.
A Khởi thật không có chết.
Thật là một tiểu phụ nhân giảo hoạt, lại dám chơi chết giả với mình!
Trong vui sướng vô biên, Lan Lăng Vương vẫy lui mọi người, ôm một hũ rượu, uống đến hiện tại.
Sau khi ném ly đi, cặp mắt Lan Lăng Vương sáng lên như sao, ra lệnh: "Lấy bản đồ Tấn Dương và chung quanh Tấn Dương ra"
Phương lão ngẩn ra, khuyên nhủ: "Quận Vương, hiện tại đã là đêm khuya." Mới khuyên một câu, ông nhìn vào cặp mắt của quận vương, không khỏi nghĩ ngợi: hiện tại muốn Quận Vương đi ngủ, ngài ấy cũng không ngủ được, thôi, tất cả theo ngài ấy đi.
Vì vậy ông gọi người làm, kêu họ mang bản đồ tới đây.
Lan Lăng Vương xem cả một đêm. Mỗi lần chỉ vào một thôn trang thật nhỏ, hắn đều có thể tưởng tượng phụ nhân của hắn đang ở trong cái sân nào, rồi nhìn bão tuyết tung bay bên ngoài đờ đẫn. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không còn ngơ ngác mất hồn, chỉ là mỉm cười không ngừng uống rượu. Nhưng uống uống, liền đã lệ rơi đầy mặt.
Bị Phương lão khuyên mãi, rốt cuộc đêm khuya cũng đi ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa.
Thì ra tin tức Trương cơ vẫn còn sống, chẳng những khiến Quận Vương mừng như điên, ngay cả chính ông, cũng giống như được giải thoát, lần đầu tiên ngủ thật ngon trong một tháng qua.
Mới vừa rửa mặt ra ngoài, một vệ binh đã đến, gọi Phương lão: "Lão thúc, Quận Vương gọi ông đi qua."
"Uhm."
Phương lão bước nhẹ nhàng về phía trước.
Đi tới cửa viện thì ông thấy Lan Lăng Vương đang chắp tay vòng tới vòng lui ở trong sân. Khác với lúc trươc là, bây giờ Lan Lăng Vương đã không còn vẻ băng hàn, càng không lộ vẻ đau đến không muốn sống, thay vào đó là gương mặt phiền não.
Nhưng phiền não cũng còn tốt hơn trước, vẻ mặt như thế, thật làm cho Phương lão xem mãi không chán.
Phương lão cười méo miệng.
Ông bước vào sau cửa uyển, nhanh chóng giấu sạch vẻ vui mừng trên mặt, cúi đầu nói: "Quận Vương, ngài tìm ta?"
Lan Lăng Vương xoay đầu lại, chỉ vào mấy cuộn giấy trắng trên bàn, nói: "Phương lão, tới xem xem, mười hai toà thành trấn này, A Khởi có khả năng trốn ở nơi nào nhất?"
Hắn vuốt vuốt đôi mắt bởi vì không nghỉ ngơi tốt mà đỏ lên, thì thào nói ra: "Trời đông giá rét, cũng không biết nàng ấy có măc đủ áo ấm không? Ta không ở bên người, nàng ấy đói bụng thì phải làm sao?"
Suy nghĩ chốc lát, Lan Lăng Vương nâng cao âm thanh, ra lệnh: "Người tới"
"Có"
"Triệu tập tất cả Hắc Giáp Vệ và đội thân vệ của ta. Bảo họ đi đến Bắc Sóc châu, Bắc Hoàn châu. . . . . mười hai toà thành trấn này, nói cho bọn họ biết,
Trương cơ của ta ở trong đó, bảo bọn họ dù liều mạng cũng phải tìm nàng ấy ra cho ta.”
“Vâng.”
“Tất cả đỉnh núi, thôn trang chung quanh cũng không thể bỏ qua.”
“Vâng”
Sau khi ra mấy mệnh lệnh liên tục, rồi cho mọi người lui ra xong, Lan Lăng Vương tiếp tục xem bản đồ, cau mày suy nghĩ.
Thời tiết lạnh lẽo, bão tuyết rối rít xuống, Trương Khởi trước giờ thông tuệ, nhất định sẽ không chạy xa. Nơi nàng ấy có thể xuất hiện, chỉ có thể là những chỗ này.
Ông trời thương ta, để ta tìm được phụ nhân của ta… chỉ cần có thể tìm nàng ấy về, Cao Trường Cung ta nhất định ba quỳ chin lạy bái tạ chư thần thiên hạ.
Phương lão tiến đến phía trước, ông nhìn bản đồ mấy lần, rồi lắc đầu nói: “Lão nô cũng không biết Trương cơ ẩn thân nơi nào.” Dừng một lát, ông lại hỏi: “Tiêu thượng thư nói thế nào?”
Vừa nhắc tới mấy từ Tiêu thượng thư, Lan Lăng Vương vốn đang hơi hoảng hốt lập tức mài hàm răng ken két vang dội, hắn cười lạnh nói: “Hắn ta cũng nói như thế.”
Nếu không phải tìm kiếm Trương Khởi cần người và lực lượng của Tiêu Mạc và Tân Đế mới vừa kế vị, lúc này làm việc phải thu lại, hắn đã đánh cho Tiêu Mạc một trận tơi bời rồi.
Bắc Hằng Châu.
Bông tuyết bay tán loạn, trong một cái sân bình thường ở thành tây, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng cười.
Trong sân đóng chặt, Trương Khởi với một gương mặt mộc, mỉm cười nhìn A Lục và Hạ Chi Trắc đánh gậy trợt tuyết.
Tô Uy thì đứng bên cạnh nàng.
Tô Uy đang nhìn mặt bên của nàng.
Thấy nàng quay đầu lại, Tô Uy tằng hắng một cái, nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, trở về phòng đi.”
Trương Khởi ừ một tiếng, khéo léo đi theo phía sau hắn. chưa đi được một bước, Tô Uy đã vươn tay đỡ nàng. Trương Khởi khẽ cười nói: “Không cần, ta lại không bệnh không đau.”
“Nhưng ta luôn không yên lòng.” Mỉm cười nói ra những lời này, chuyển qua dắt Trương KHởi, sau khi dẫn nàng tới trên giường ngồi xuống, hắn liền nhấc bình trà, vừa rót một chung cho Trương Khởi và mình, vừa nói: “Người của Tiêu Mạc xuất hiện ở Bắc Hàng Châu rồi.”
Trương Khởi đang cúi đầu uống trà, nghe vậy chung trà trong tay nhoáng một cái, vài giọt nước trà bắn tung tóe ra ngoài.
Nàng mất hồn nhìn về lửa than thiêu đốt phía trước, thì thào nói ra: “Sao mùa xuân tới trễ như vậy?”
Tô Uy nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Không cần quá lo lắng. mấy ngày nay có bão tuyết, hắn muốn sưu tầm mấy thành lân cận, cực kỳ không dễ.”
Rốt cuộc Trương Khởi hiểu.
Nàng chỉ sợ sự thần thông quảng đại của nam nhân kia.
Thấy nàng vừa kinh ngạc vừa mất hồn, Tô Uy chỉ an tĩnh rút than đốt lửa ra, không có quấy rầy nàng.
Hắn biết, nàng lại đang nghĩ về Lan Lăng Vương rồi.
Cho dù trong lòng hết sức không muốn, cho dù mơ hồ có hận, nàng cũng không cách nào ngăn cản chính mình nhớ nhung người nam nhân kia.
Thích một người, có lẽ chỉ có một cái chớp mắt, nhưng quên một người, làm sao chỉ cần một cái chớp mắt chứ…
Một hồi lâu, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại, nàng ngẩng đầu lên, kiên định nhìn về phía Tô Uy nói: “A Uy, ta vô luận như thế nào cũng không thể rơi vào trong tay bọn họ.” rơi vào trong tay Tiêu Mạc, chỉ cần hắn không rời đi Bắc Tề, sớm muộn sẽ bị Lan Lăng Vương phát giác.
Nàng buồn bã cười một tiếng, nói nhỏ: “Ngày như vậy, ta không muốn sống thêm ngày nào nữa.”
Yêu thì thế nào? Nếu như trong yêu có hận, trong yêu có không cam lòng và khổ sở, như vậy quả quyết rút người ra, mới là tha thứ cho mình.
Tô Uy biết, nàng đang tỏ rõ lập trường của nàng, cũng đang cầu viện hắn.
Gật đầu một cái, Tô Uy nói: “Ta biết.” hắn dịu dàng vươn tay ấn lên tay của nàng, nói nhỏ: “A Khởi, đừng nghĩ nữa.”
Trương Khởi cười cười với Tô Uy, rút tay trở về. không chú ý tới việc hắn đang ngây ra, cúi đầu suy nghĩ một hồi, thì thào nói: “A Uy, nếu chúng ta là ở Trường An, vậy cso tốt không?”
Mới nói đến đây, nàng lập tức hối hận. Tô Uy đã hết lực, mình lại nói lời này, không phải khiến huynh ấy áy náy sao? Lập tức nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng che trên bàn tay to của hắn, vội vàng nói: “A Uy, ta không trách huynh, ta chỉ hơi sợ.”
“Ta biết, ta biết.” Tô Uy thu hẹp mười ngón tay, nhẹ nhàng giữ tay nhỏ của nàng trong lòng bàn tay. Mà Trương Khởi lại lâm vào hoảng hốt trầm tư, lần này cũng không phát hiện hắn một mực nắm tay của mình.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến. ngay sau đó, vệ sĩ kêu lên ở dưới bậc thang trong sân: “Có chuyện bẩm lang quân.”
Tô Uy cất bước đi ra ngoài.
Âm thanh của vệ sĩ bên ngoài truyền đến rõ ràng: “Lang quân, Lan Lăng Vương dán bố cáo ở tất cả các thành, nói là vô luận tên ăn xin hay anh hào, hoặc người có tội, phàm cung cấp chỗ ở của Trương cơ, đều thưởng 200, tội nghiệt lúc trước, Lan Lăng Vương sẽ xin bệ hạ miễn xá. Khác, các cửa thành, đều có Hắc Giáp Vệ xuất hiện, tìm kiếm khắp bên trong thành.”
Thưởng cho 200, hắn thật là rộng rãi!
Trong thư phòng đèn dầu sáng rỡ, dù là bên ngoài bông tuyết không ngừng rơi xuống, mười hộ vệ cũng đứng không nhúc nhích.
Phương lão đẩy cửa vào thì thấy Lan Lăng Vương đứng ở phía trước cửa sổ, tự rót rượu tự uống.
Hôm nay hắn muốn say một cuộc, Phương lão biết.
Ông không có khuyên hắn, cũng không có ngăn hắn.
Đứng ở nơi ngóc ngách, Phương lão từ ái nhìn quận vương nhà mình, nhìn hắn ngước đầu, vừa uống rượu, vừa lệ rơi đầy mặt.
Ngài ấy đã có bao lâu chưa khóc? Kể từ sau khi Trương cơ chết, Quận Vương chưa từng khóc. Rõ ràng đau lòng muốn chết, rõ ràng vô số lần cầm bội kiếm, chỉa mũi kiếm rét lạnh vào mình, nhưng trong mắt ngài ấy, vẫn không có lệ.
Mà bây giờ, Quận Vương chảy nước mắt rồi. Thật tốt.
Giống như biết Phương lão đang đến gần, Lan Lăng Vương đang đứng nghiêm thẳng tắp, thân hình cao lớn giống như núi ngọc, khàn khàn trầm thấp mở miệng, "Phương lão, ông biết không? Nàng ấy còn sống."
Khạc ra bốn chữ cuối cùng, hắn phát ra một hồi tiếng ngẹn ngào như khóc như cười, một giọt hai giọt nước mắt, theo động tác ngửa đầu uống rượu của hắn, tung tóe ở trên sàn nhà.
Hắn vừa uống rượu, vừa nghẹn ngào lặp lại: "Nàng ấy còn sống, còn sống. . . . . ."
Phương lão tiến lên, ông ân cần nhìn Lan Lăng Vương, nhỏ giọng nói: "Nếu Trương cơ còn sống, Quận Vương càng phải bảo vệ thân thể. Nếu sức khỏe ngài không tốt, làm sao bảo hộ nàng ấy?"
Lan Lăng Vương chợt ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Sau đó, hắn ném ly qua một bên, khàn khàn, vui mừng nói: "Uh, chưa tìm được nàng ấy, ta còn chưa thể uống say"
Từ ngày Tiêu Mạc lộ ra tung tích, Lan Lăng Vương đã quyết định thật nhanh, phái người len lén bắt hết quản sự, cận thân thị vệ và mấy vú già hay được dùng ở Tiêu phủ.
Đáng thương đường đường thượng thư phủ, ở trong loạn thế, sao có thể chống đỡ được một cây đao trong tay binh lính? Đêm đó đại binh vung đao lên, mười mấy người chưa kịp giãy giụa đã phải ngoan ngoãn đi theo.
Mấy lần thẩm vấn đầu, Lan Lăng Vương chẳng hỏi ra gì cả
Cộng thêm hắn vốn cũng không tin tưởng Trương Khởi còn sống trên đời, liền có chút nhục chí, vừa vặn lúc này, Bắc Sóc châu truyền đến chim bồ câu, trên đó viết, Tiêu Mạc hỏi thăm vệ sĩ thủ thành thì trọng điểm nhắc tới một nữ nhân.
. . . . . Trên trời dưới đất, nữ nhân có thể làm cho Tiêu thượng thư hắn để ý, trừ Trương Khởi còn có ai?
Lập tức Lan Lăng Vương vừa mừng như điên vừa tức giận, hắn nhìn chằm chằm mấy người Tiêu phủ bị chộp tới Tiêu phủ, có câu nô như chủ nhân, những nô tài này, thật đúng là giảo hoạt như Tiêu Mạc, khi bắt bọn họ đều không phản kháng, bị bắt lại đều nói xằng nói bậy qua loa tắc trách mình.
Có mục tiêu, tất cả cũng liền đơn giản, dưới trọng hình, rốt cuộc có một tỳ nữ khai ra, nói là khi hỏa hoạn thì trong chủ viện thượng thư phủ, thỉnh thoảng có thể nghe được giọng nói của nữ nhân xa lạ.
Tỳ nữ này khai xong, rốt cuộc, quản sự bị Lan Lăng Vương dùng con cái uy hiếp cũng chịu khai.
Từ trong miệng quản sự biết được Trương Khởi quả nhiên còn sống. Tiêu Mạc đã sớm khoét ra một đường ngầm trong kim ốc, khi hỏa hoạn thì Trương Khởi thông qua đường ngầm lặng lẽ chuyển tới phủ thượng thư.
Hôm sau, Trương Khởi liền được người của Tiêu Mạc chuyển giao đến Bắc Sóc châu.
Tiếp đó, hắn dẫn người đào sàn nhà ra, rốt cuộc tìm được con đường dài chừng mười thước đi thông khỏi vương phủ.
Tất cả đã hiểu rõ.
A Khởi thật không có chết.
Thật là một tiểu phụ nhân giảo hoạt, lại dám chơi chết giả với mình!
Trong vui sướng vô biên, Lan Lăng Vương vẫy lui mọi người, ôm một hũ rượu, uống đến hiện tại.
Sau khi ném ly đi, cặp mắt Lan Lăng Vương sáng lên như sao, ra lệnh: "Lấy bản đồ Tấn Dương và chung quanh Tấn Dương ra"
Phương lão ngẩn ra, khuyên nhủ: "Quận Vương, hiện tại đã là đêm khuya." Mới khuyên một câu, ông nhìn vào cặp mắt của quận vương, không khỏi nghĩ ngợi: hiện tại muốn Quận Vương đi ngủ, ngài ấy cũng không ngủ được, thôi, tất cả theo ngài ấy đi.
Vì vậy ông gọi người làm, kêu họ mang bản đồ tới đây.
Lan Lăng Vương xem cả một đêm. Mỗi lần chỉ vào một thôn trang thật nhỏ, hắn đều có thể tưởng tượng phụ nhân của hắn đang ở trong cái sân nào, rồi nhìn bão tuyết tung bay bên ngoài đờ đẫn. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không còn ngơ ngác mất hồn, chỉ là mỉm cười không ngừng uống rượu. Nhưng uống uống, liền đã lệ rơi đầy mặt.
Bị Phương lão khuyên mãi, rốt cuộc đêm khuya cũng đi ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa.
Thì ra tin tức Trương cơ vẫn còn sống, chẳng những khiến Quận Vương mừng như điên, ngay cả chính ông, cũng giống như được giải thoát, lần đầu tiên ngủ thật ngon trong một tháng qua.
Mới vừa rửa mặt ra ngoài, một vệ binh đã đến, gọi Phương lão: "Lão thúc, Quận Vương gọi ông đi qua."
"Uhm."
Phương lão bước nhẹ nhàng về phía trước.
Đi tới cửa viện thì ông thấy Lan Lăng Vương đang chắp tay vòng tới vòng lui ở trong sân. Khác với lúc trươc là, bây giờ Lan Lăng Vương đã không còn vẻ băng hàn, càng không lộ vẻ đau đến không muốn sống, thay vào đó là gương mặt phiền não.
Nhưng phiền não cũng còn tốt hơn trước, vẻ mặt như thế, thật làm cho Phương lão xem mãi không chán.
Phương lão cười méo miệng.
Ông bước vào sau cửa uyển, nhanh chóng giấu sạch vẻ vui mừng trên mặt, cúi đầu nói: "Quận Vương, ngài tìm ta?"
Lan Lăng Vương xoay đầu lại, chỉ vào mấy cuộn giấy trắng trên bàn, nói: "Phương lão, tới xem xem, mười hai toà thành trấn này, A Khởi có khả năng trốn ở nơi nào nhất?"
Hắn vuốt vuốt đôi mắt bởi vì không nghỉ ngơi tốt mà đỏ lên, thì thào nói ra: "Trời đông giá rét, cũng không biết nàng ấy có măc đủ áo ấm không? Ta không ở bên người, nàng ấy đói bụng thì phải làm sao?"
Suy nghĩ chốc lát, Lan Lăng Vương nâng cao âm thanh, ra lệnh: "Người tới"
"Có"
"Triệu tập tất cả Hắc Giáp Vệ và đội thân vệ của ta. Bảo họ đi đến Bắc Sóc châu, Bắc Hoàn châu. . . . . mười hai toà thành trấn này, nói cho bọn họ biết,
Trương cơ của ta ở trong đó, bảo bọn họ dù liều mạng cũng phải tìm nàng ấy ra cho ta.”
“Vâng.”
“Tất cả đỉnh núi, thôn trang chung quanh cũng không thể bỏ qua.”
“Vâng”
Sau khi ra mấy mệnh lệnh liên tục, rồi cho mọi người lui ra xong, Lan Lăng Vương tiếp tục xem bản đồ, cau mày suy nghĩ.
Thời tiết lạnh lẽo, bão tuyết rối rít xuống, Trương Khởi trước giờ thông tuệ, nhất định sẽ không chạy xa. Nơi nàng ấy có thể xuất hiện, chỉ có thể là những chỗ này.
Ông trời thương ta, để ta tìm được phụ nhân của ta… chỉ cần có thể tìm nàng ấy về, Cao Trường Cung ta nhất định ba quỳ chin lạy bái tạ chư thần thiên hạ.
Phương lão tiến đến phía trước, ông nhìn bản đồ mấy lần, rồi lắc đầu nói: “Lão nô cũng không biết Trương cơ ẩn thân nơi nào.” Dừng một lát, ông lại hỏi: “Tiêu thượng thư nói thế nào?”
Vừa nhắc tới mấy từ Tiêu thượng thư, Lan Lăng Vương vốn đang hơi hoảng hốt lập tức mài hàm răng ken két vang dội, hắn cười lạnh nói: “Hắn ta cũng nói như thế.”
Nếu không phải tìm kiếm Trương Khởi cần người và lực lượng của Tiêu Mạc và Tân Đế mới vừa kế vị, lúc này làm việc phải thu lại, hắn đã đánh cho Tiêu Mạc một trận tơi bời rồi.
Bắc Hằng Châu.
Bông tuyết bay tán loạn, trong một cái sân bình thường ở thành tây, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng cười.
Trong sân đóng chặt, Trương Khởi với một gương mặt mộc, mỉm cười nhìn A Lục và Hạ Chi Trắc đánh gậy trợt tuyết.
Tô Uy thì đứng bên cạnh nàng.
Tô Uy đang nhìn mặt bên của nàng.
Thấy nàng quay đầu lại, Tô Uy tằng hắng một cái, nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, trở về phòng đi.”
Trương Khởi ừ một tiếng, khéo léo đi theo phía sau hắn. chưa đi được một bước, Tô Uy đã vươn tay đỡ nàng. Trương Khởi khẽ cười nói: “Không cần, ta lại không bệnh không đau.”
“Nhưng ta luôn không yên lòng.” Mỉm cười nói ra những lời này, chuyển qua dắt Trương KHởi, sau khi dẫn nàng tới trên giường ngồi xuống, hắn liền nhấc bình trà, vừa rót một chung cho Trương Khởi và mình, vừa nói: “Người của Tiêu Mạc xuất hiện ở Bắc Hàng Châu rồi.”
Trương Khởi đang cúi đầu uống trà, nghe vậy chung trà trong tay nhoáng một cái, vài giọt nước trà bắn tung tóe ra ngoài.
Nàng mất hồn nhìn về lửa than thiêu đốt phía trước, thì thào nói ra: “Sao mùa xuân tới trễ như vậy?”
Tô Uy nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Không cần quá lo lắng. mấy ngày nay có bão tuyết, hắn muốn sưu tầm mấy thành lân cận, cực kỳ không dễ.”
Rốt cuộc Trương Khởi hiểu.
Nàng chỉ sợ sự thần thông quảng đại của nam nhân kia.
Thấy nàng vừa kinh ngạc vừa mất hồn, Tô Uy chỉ an tĩnh rút than đốt lửa ra, không có quấy rầy nàng.
Hắn biết, nàng lại đang nghĩ về Lan Lăng Vương rồi.
Cho dù trong lòng hết sức không muốn, cho dù mơ hồ có hận, nàng cũng không cách nào ngăn cản chính mình nhớ nhung người nam nhân kia.
Thích một người, có lẽ chỉ có một cái chớp mắt, nhưng quên một người, làm sao chỉ cần một cái chớp mắt chứ…
Một hồi lâu, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại, nàng ngẩng đầu lên, kiên định nhìn về phía Tô Uy nói: “A Uy, ta vô luận như thế nào cũng không thể rơi vào trong tay bọn họ.” rơi vào trong tay Tiêu Mạc, chỉ cần hắn không rời đi Bắc Tề, sớm muộn sẽ bị Lan Lăng Vương phát giác.
Nàng buồn bã cười một tiếng, nói nhỏ: “Ngày như vậy, ta không muốn sống thêm ngày nào nữa.”
Yêu thì thế nào? Nếu như trong yêu có hận, trong yêu có không cam lòng và khổ sở, như vậy quả quyết rút người ra, mới là tha thứ cho mình.
Tô Uy biết, nàng đang tỏ rõ lập trường của nàng, cũng đang cầu viện hắn.
Gật đầu một cái, Tô Uy nói: “Ta biết.” hắn dịu dàng vươn tay ấn lên tay của nàng, nói nhỏ: “A Khởi, đừng nghĩ nữa.”
Trương Khởi cười cười với Tô Uy, rút tay trở về. không chú ý tới việc hắn đang ngây ra, cúi đầu suy nghĩ một hồi, thì thào nói: “A Uy, nếu chúng ta là ở Trường An, vậy cso tốt không?”
Mới nói đến đây, nàng lập tức hối hận. Tô Uy đã hết lực, mình lại nói lời này, không phải khiến huynh ấy áy náy sao? Lập tức nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng che trên bàn tay to của hắn, vội vàng nói: “A Uy, ta không trách huynh, ta chỉ hơi sợ.”
“Ta biết, ta biết.” Tô Uy thu hẹp mười ngón tay, nhẹ nhàng giữ tay nhỏ của nàng trong lòng bàn tay. Mà Trương Khởi lại lâm vào hoảng hốt trầm tư, lần này cũng không phát hiện hắn một mực nắm tay của mình.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến. ngay sau đó, vệ sĩ kêu lên ở dưới bậc thang trong sân: “Có chuyện bẩm lang quân.”
Tô Uy cất bước đi ra ngoài.
Âm thanh của vệ sĩ bên ngoài truyền đến rõ ràng: “Lang quân, Lan Lăng Vương dán bố cáo ở tất cả các thành, nói là vô luận tên ăn xin hay anh hào, hoặc người có tội, phàm cung cấp chỗ ở của Trương cơ, đều thưởng 200, tội nghiệt lúc trước, Lan Lăng Vương sẽ xin bệ hạ miễn xá. Khác, các cửa thành, đều có Hắc Giáp Vệ xuất hiện, tìm kiếm khắp bên trong thành.”
Thưởng cho 200, hắn thật là rộng rãi!
Danh sách chương