Đón nhận ánh mắt của mọi người, Lan Lăng Vương nhíu mày lại, mà lúc này, Trịnh Du đã thở hổn hển mở miệng: "Cao Trường Cung, ngươi đừng bức ta".
Các cơ trên mặt nàng vặn vẹo, bởi vì thống hận, nước mắt càng muốn ngừng cũng không ngừng được, nàng trợn to đôi mắt đang rơi lệ, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương, khàn khàn, hạ thấp giọng nói: "Cao Trường Cung, ngươi lấy nghi lễ của vương phi chôn cất nàng, chuyện như vậy nếu đặt ở trên người người khác, chỉ sợ là đã thành kẻ thù rồi? Mà ta thì sao, ta tân tân khổ khổ ngăn trở người trong tộc hướng ngươi hỏi tội, ta nói với bọn họ không cần gấp gáp, có lẽ trong lòng Trường Cung quá khó chịu, nếu làm như vậy có thể làm cho hắn thoải mái một chút, thì cứ mặc kệ hắn thôi."
Nhưng sự thực lại chính là khu mộ đó vẫn còn trong hoạch định, mộ địa còn chưa thi công xây dựng, chỗ đặt hài cốt của Trương cơ là đông là tây là nam hay là bắc, còn phải chờ mộ địa xây xong mới có thể nói được. Cho nên, chỉ cần Trịnh Du nàng trăm năm sau cử hành tang lễ càng thêm long trọng, hoặc vị trí xây dựng mộ địa sẽ chính thức lưu lại ở cánh đông, hành động hôm đó của Cao Trường Cung, cũng chỉ là niên thiếu hồ nháo mà thôi.
Mặc kệ như thế nào, chuyện này đối với nàng mà nói, cũng vô cùng nhục nhã, đối gia tộc của nàng, đều là nhục nhã thấu xương. Nếu không phải đang là lúc chính trị triều quyền thay đổi, thì nhất tộc Trịnh thị, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Cao Trường Cung như vậy.
Trịnh Du nước mắt giàn giụa, bởi vì đau khổ, móng tay của nàng sắp đâm rách lòng bàn tay.
Mở to mắt nhìn thẳng Lan Lăng Vương, sau khi lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, Trịnh Du rốt cuộc đã bình tĩnh lại.
Nàng rũ mắt xuống, tận lực dịu dàng nói: "Trường Cung, nếu Trương cơ không có chết, ngươi cũng đừng đau lòng, trở lại vương phủ thôi....... Đợi khi tìm được Trương cơ, ta nhất định sẽ xin Thái hậu phong nàng làm bình thê. Đến lúc đó hai tỷ muội chúng ta tương thân tương ái, cùng nhau hầu hạ ngươi, để cho ngươi không còn bất kỳ phiền não gì nữa, được không?"
Nói lời này ra, Trịnh Du lại chảy nước mắt, vẻ mặt nhìn hắn đâu chỉ là cầu khẩn không thôi? Thấy Lan Lăng Vương không mở miệng, Trịnh Du lại ôn nhu nói: "Nếu như Trương cơ vẫn không muốn, Trường Cung, ta nguyện nhường lại vị trí Vương phi này." Nàng si tình vô hạn nhìn hắn, mềm mại nói tiếp: "Chỉ cần có thể nương theo bên người Trường Cung, dù có làm thiếp, A Du cũng vui mừng."
Đây là một hành động nhượng bộ đến cỡ nào.
Nói ra lời này, Trịnh Du liền nín thở.
Nàng chờ hắn mừng rỡ, chờ hắn đồng ý
Nàng nghĩ, hắn nhất định sẽ mừng rỡ, nhất định sẽ cảm kích. Nam nhân trong thiên hạ, bất kỳ người đàn ông nào nghe được lời này của nàng cũng sẽ mừng rỡ, cũng sẽ cảm kích.
Dịu dàng si mê nhìn Lan Lăng Vương, từ khóe mắt của Trịnh Du có thể thấy mọi người xung quanh thở dài, đồng loạt ra vẻ đồng tình.
Lâu Thái hậu năm đó, cũng nhường ra thê vị giống như vậy. Nhưng bà nhường một bước, lại thắng cả đời.
Nàng cũng sẽ như thế.
Đó là nàng thật lòng nguyện ý nhường, quý nữ nước Tề, còn cả những lời rêu rao đầy đường rằng người hiền thục mỹ đức như nàng thực sẽ để một cơ thiếp ti tiện trèo lên trên đầu trở thành chủ mẫu của nàng sao?
Vì vậy lời này, Trịnh Du nói ra thực ra là không có gánh nặng .
Lan Lăng Vương cũng đã nhận ra người vây xem càng ngày càng nhiều.
Hắn liếc Trịnh Du một cái, mặt lạnh từ từ nói: "A Du có lời gì, nhất định ở trước mặt của dân chúng mà nói sao?" Chau mày lại, Lan Lăng Vương thật không kiên nhẫn, cảm thấy lời nói này của nàng quả thật quá vang dội rồi.
Nhìn thấy Trịnh Du cứng đờ ra lần nữa , hắn quay đầu quát khẽ một tiếng: "Tản ra!" vừa quát xong, hắn đã giục ngựa vọt ra khỏi đám người, mắt thấy Lan Lăng Vương sẽ phải rời khỏi, Trịnh Du lặng lẽ chọc vào tỳ nữ bên cạnh.
Tỳ nữ này phản ứng rất nhanh, lập tức hắng giọng, hướng theo bóng lưng của Lan Lăng Vương kêu: "Quận Vương, ngài vẫn chưa trả lời vương phi đâu."
Đám người bắt đầu phát ra tiếng xôn xao nho nhỏ.
Lan Lăng Vương dừng bước lại. Nhìn đám người chung quanh, chân mày chau lại, tức giận vô cùng.
Khi tỳ nữ đó hô lên lần thứ hai thì Lan Lăng Vương mới quay đầu lại.
Hắn liếc tỳ nữ kia một cái, quay đầu, yên lặng nhìn thẳng vào Trịnh Du. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn chăm chú đến mức làm cho Trịnh Du thấy không chịu nổi, lo lắng cúi đầu, lúc này mới chậm rãi lắc lắc đầu, khàn khàn nói: "Ta đã không thể....... A Du, ta đã không thể."
Dứt lời, hắn thét lớn, xua ngựa vọt đi.
Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, lộc cộc, Lan Lăng Vương vội vã rời đi.
Dưới ánh sáng rực rỡ, bóng dáng của hắn cao lớn như vậy, hiên ngang như thế, để cho nàng say mê đắm chìm.
Nàng vẫn biết, hắn là một nam nhi trọng tình. Nam nhi cao quý uy nghiêm, tuấn mỹ phóng khoáng, tìm khắp Tề quốc, thật là độc nhất vô nhị, nếu như không phải vì Trương cơ đó, tất cả ôn tình mà hắn đang có đều là của nàng, đều thuộc về một mình nàng, càng thật hận Trương cơ này.......
Lúc Trịnh Du mờ mịt lệ quang nhẹ nhàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lan Lăng Vương thì mọi nơi đã nổi lên nghị luận ầm ĩ.
"Thật là phụ nhân nghĩa tiết."
"Một quý nữ như thế, vì thành toàn cho phu quân của mình, thế nhưng lại nguyện ý nhường lại ngôi vị vương phi, phẩm hạnh này cao thượng đến bậc nào?"
"Đúng vậy a, thật là cô gái tốt khó có được .......Lan Lăng Vương này, đang ở trong phúc mà chẳng biết.".
"Thật là người si tình. Với gia thế tướng mạo của nàng, nếu nguyện ý tái giá, đừng nói là chánh thê, mà còn có thể gả cho Quận Vương khác làm chánh phi ấy chứ. Nhưng nàng lại tình nguyện làm thiếp để ở bên cạnh Lan Lăng Vương, thật là tình thâm nghĩa trọng.".
Nghị luận ùn ùn kéo đến, đối với những chỉ trích của Lan Lăng Vương, Trịnh Du từ từ cúi đầu xuống.
Nàng dùng động tác này để che giấu nụ cười trên mặt mình.
Ở nơi này, quý nữ và trượng phu căn bản ngang hàng, quý nữ gả lần hai, lần ba là chuyện cực kỳ bình thường. Như Cao Dương Phi, Đoàn Chiêu Nghi, sau khi Cao Dương chết liền tái giá về làm vợ của một Thượng Thư. Như Dương Hiến Dung đời Tấn, làm hoàng hậu của hoàng đế tiền triều, đảo mắt một cái sau một buổi sáng lại có thể trở thành hoàng hậu của Hoàng đế đương triều.
Nếu như Trịnh Du nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể Hòa ly với Lan Lăng Vương, sau đó giống như nữ lang chưa cưới, gả vào cửa hào môn thế gia, cuộc sống vẫn vinh quang như thường.
Nơi này không phải là Trần quốc ở phương Nam, quý nữ ở đất nước này, đến từ tộc Tiên Ti chiếm đa số. Dưới sự dẫn dắt của họ, danh tiết không phải là chuyện quan trọng nhất.
Mà Trịnh Du lại không nghĩ như vậy, tình nguyện làm thiếp cũng muốn ở bên cạnh Lan Lăng Vương, tình nghĩa này, sự cao thượng cùng trung trinh này, khiến cho mọi người chung quanh cực kỳ cảm thán.
Ngày mùng chín tháng giêng năm Công nguyên 562 , Tề chủ cúng tế tại Nam Giao.
Mà tại Bắc Hằng Châu.
Trương Khởi hóa thành mình thành phụ nhân da ngăm đen, trên mũi còn có một nốt ruồi cực lớn, Tô Uy chống lên vai của nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lần nữa.
Thân hình của Trương Khởi quá mềm mại, nên việc giả trang thành nam tử hoàn toàn là điều không thể. Giả trang thành phụ nhân, bộ dạng này đã là xấu nhất rồi.
Hắn chau mày lại, hiển nhiên là vẫn không hài lòng.
Bắc Hằng Châu là thành trì mà Lan Lăng Vương trọng điểm hoài nghi, Hắc Giáp Vệ và hộ vệ canh giữ ở xung quanh cửa thành đều đã nhìn qua diện mạo của Trương Khởi.
Tô Uy cũng hiểu, một mỹ nhân tuyệt sắc như Trương Khởi, chỉ cần là trượng phu, người nào nhìn sẽ không khắc trong tâm khảm, sẽ có thể quên? Chính mình là vừa nhìn liền có thể hoài nghi thì những Hắc Giáp Vệ cùng hộ vệ kia cũng có thể.
Suy nghĩ một lát, Tô Uy liền nói: "Rửa mặt đi."
Trương Khởi kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, với thói quen thuận theo của nàng, vì vậy liền nghe lời đi rửa sạch hóa trang trên mặt .
Tẩy trang xong Trương Khởi trong veo như nước, mềm mại yếu ớt đi tới trước mặt hắn.
Tô Uy không khỏi dịu dàng cười một tiếng, nhỏ giọng mà nói ra: "Đừng lo lắng. Ta đã nhờ bằng hữu ở Bắc Sóc Châu thả ra tin tức, chắc hiện giờ có không ít Hắc Giáp Vệ đã chạy tới nơi đó." Hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Còn một chiêu giương đông kích tây kia nữa. Một ngày nào đó, trừ Bắc Sóc Châu, ba thành lớn khác, cũng sẽ đồng thời xuất hiện lời đồn đãi về Trương thị A Khởi. Đông, nam, tây, bắc, bốn phương tám hướng đều sẽ có một đại mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện. Cho nên, A Khởi, chúng ta sẽ thuận lợi ra khỏi thành ."
Đưa tay lau đi vết hóa trang còn sót lại trên cằm của Trương Khởi , Tô Uy liền vỗ vỗ tay, trong tràng pháo thanh thúy, hắn quát lên: "Đi vào."
Liền đó hai phụ nhân cao lớn ở bên ngoài đi vào. Không để ý sự kinh ngạc của hai phụ nhân kia, Tô Uy chỉ vào Trương Khởi, dùng một loại tiếng mà nàng chưa từng nghe qua nói với bọn họ.
Sau khi hắn nói xong, hai phụ nhân liền đi vào, họ mở ra túi da dê tùy thân, cầm chút bột thoa lên mặt, cổ cùng trên tay của Trương Khởi.
Qua nửa canh giờ, Tô Uy dùng giọng Tề nói: "Được rồi, A Khởi, mở mắt ra ."
Trương Khởi từ từ mở mắt.
Tô Uy giơ gương đồng để ở trước mắt nàng.
Xuất hiện trong tầm nhìn của nàng là một phụ nhân sắc mặt xám xịt không có chút huyết sắc nào, ánh mắt lờ đờ, môi tái nhợt khô nứt, cơ hồ thoi thóp chỉ còn một hơi thở .
Trên đầu của nàng, soi rõ xiêm áo trên người đang mặc. Nhìn xiêm áo này, thế nào lại giống như là mặc cho người chết?
Thấy Trương Khởi nghi ngờ, Tô Uy ra lệnh: "Đem một cỗ quan tài đến." Ra lệnh xong, hắn chuyển sang Trương Khởi, giải thích: "A Khởi, lát nữa ngươi sẽ nằm ở trong quan tài này, nhớ, vô luận xuất hiện tình huống nào, cũng không được mở mắt."
Hắn lại dịu dàng nói: "Cặp mắt của A Khởi là đẹp nhất, chỉ cần nhắm nó lại, muốn nhận ra ngươi cũng không dễ dàng."
Thấy Trương Khởi gật đầu, Tô Uy ra hiệu ý bảo này hai phụ nhân kia tiến lên.
Hai phụ nhân cầm trong tay tấm lụa trắng thật dài, sau khi họ trái một tầng bên phải một tầng bao bọc xong, Trương Khởi đã được mặc vào một y phục khâm niệm, nghiễm nhiên đã là một người chết.
Hóa trang xong xuôi, Trương Khởi thấy Tô Uy kinh ngạc mà nhìn nhìn xem mình, trong ánh mắt đầy bi thương, không khỏi kêu lên: "A Uy?".
Nàng mềm nhẹ nhắc nhở Tô Uy, hắn liền tự tay chà xát trên mặt mình một chút, mới thì thào mà nói ra: "A Khởi, bộ dạng này của người làm cho ta thật sợ.......".
Âm thanh như mặt nước nhộn nhạo, làm cho Trương Khởi không khỏi ngây ngô sững sờ .
Lúc này, quan tài đã được mang đến. Tô Uy đi ra ngoài, lại nhỏ giọng an bài một hồi, Trương Khởi lập tức đưa vào nằm ở trong quan tài.
Đội ngũ lên đường.
A Lục cũng tiến hành cải trang hoàn toàn thay đổ, trông giống y như một vú già trung trung tuổi, đi ở bên đường.
Quý công tử Tô Uy, dĩ nhiên là ngồi ở trên xe ngựa, khi đội ngũ khoảng hơn một trăm người tiến đến cửa thành phía tây thì lập tức có vô số những thân hình đen bóng lạnh lẽo đứng dàn hàng chặn lại.
Đó chính là đội quân Hắc Giáp Vệ.
Đứng bên cạnh Hắc Giáp Vệ, còn có mấy người hộ vệ mà Tiêu Mạc đã từng phái đến Bắc Sóc Châu, bảo vệ cho Trương Khởi.
Bọn họ đồng thời tiến lên.
Ánh mắt xẹt qua thật nhanh cả đám hán tử cao lớn uy mãnh, sau đó liền tập trung rơi vào phụ nhân nhỏ nhắn xinh xắn đang ngồi bên cạnh nam tử kia.
Kéo vú già A Lục qua, đem các nàng tỉ mỉ quan sát một hồi, còn kéo cả mũ khăn lông xuống, sau khi liếc mắt nhìn tóc, liền có hai Hắc Giáp Vệ gõ gõ vào quan tài, ra lệnh: "Mở ra".
Quý công tử Tô Uy lạnh lùng liếc bọn họ mấy lần sau đó mới gật đầu nói: "Mở ra đi.".
"Vâng.".
Hai hộ vệ tiến lên, đem đinh trên quan tài rút ra, cọt kẹt một tiếng nắp quan liền được mở ra.
Quan tài vừa mở, một khuôn mặt tái nhợt của người sắp chết xuất hiện ở trước mặt mọi người. Thấy đám Hắc Giáp Vệ nhìn chằm chằm quan sát thật kỹ, một tên hộ vệ tiến đến phía trước, nhỏ giọng mà nói ra: "Vú già này bệnh nặng, lang quân nhà ta là người trọng nghĩa, vì bà ta đã hầu hạ nhiều năm, liền thưởng cho một cỗ quan tài, chỉ chờ tắt thở liền chôn ngay tại chỗ."
Mấy Hắc Giáp Vệ nghe vậy, liền quay sang nhìn dáng vẻ cao quý, khí phái bất phàm của Tô Uy, lại nhìn vào người đang thoi thóp thở trong quan tài, cơ hồ chính là một cỗ thi thể.
Các cơ trên mặt nàng vặn vẹo, bởi vì thống hận, nước mắt càng muốn ngừng cũng không ngừng được, nàng trợn to đôi mắt đang rơi lệ, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương, khàn khàn, hạ thấp giọng nói: "Cao Trường Cung, ngươi lấy nghi lễ của vương phi chôn cất nàng, chuyện như vậy nếu đặt ở trên người người khác, chỉ sợ là đã thành kẻ thù rồi? Mà ta thì sao, ta tân tân khổ khổ ngăn trở người trong tộc hướng ngươi hỏi tội, ta nói với bọn họ không cần gấp gáp, có lẽ trong lòng Trường Cung quá khó chịu, nếu làm như vậy có thể làm cho hắn thoải mái một chút, thì cứ mặc kệ hắn thôi."
Nhưng sự thực lại chính là khu mộ đó vẫn còn trong hoạch định, mộ địa còn chưa thi công xây dựng, chỗ đặt hài cốt của Trương cơ là đông là tây là nam hay là bắc, còn phải chờ mộ địa xây xong mới có thể nói được. Cho nên, chỉ cần Trịnh Du nàng trăm năm sau cử hành tang lễ càng thêm long trọng, hoặc vị trí xây dựng mộ địa sẽ chính thức lưu lại ở cánh đông, hành động hôm đó của Cao Trường Cung, cũng chỉ là niên thiếu hồ nháo mà thôi.
Mặc kệ như thế nào, chuyện này đối với nàng mà nói, cũng vô cùng nhục nhã, đối gia tộc của nàng, đều là nhục nhã thấu xương. Nếu không phải đang là lúc chính trị triều quyền thay đổi, thì nhất tộc Trịnh thị, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Cao Trường Cung như vậy.
Trịnh Du nước mắt giàn giụa, bởi vì đau khổ, móng tay của nàng sắp đâm rách lòng bàn tay.
Mở to mắt nhìn thẳng Lan Lăng Vương, sau khi lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, Trịnh Du rốt cuộc đã bình tĩnh lại.
Nàng rũ mắt xuống, tận lực dịu dàng nói: "Trường Cung, nếu Trương cơ không có chết, ngươi cũng đừng đau lòng, trở lại vương phủ thôi....... Đợi khi tìm được Trương cơ, ta nhất định sẽ xin Thái hậu phong nàng làm bình thê. Đến lúc đó hai tỷ muội chúng ta tương thân tương ái, cùng nhau hầu hạ ngươi, để cho ngươi không còn bất kỳ phiền não gì nữa, được không?"
Nói lời này ra, Trịnh Du lại chảy nước mắt, vẻ mặt nhìn hắn đâu chỉ là cầu khẩn không thôi? Thấy Lan Lăng Vương không mở miệng, Trịnh Du lại ôn nhu nói: "Nếu như Trương cơ vẫn không muốn, Trường Cung, ta nguyện nhường lại vị trí Vương phi này." Nàng si tình vô hạn nhìn hắn, mềm mại nói tiếp: "Chỉ cần có thể nương theo bên người Trường Cung, dù có làm thiếp, A Du cũng vui mừng."
Đây là một hành động nhượng bộ đến cỡ nào.
Nói ra lời này, Trịnh Du liền nín thở.
Nàng chờ hắn mừng rỡ, chờ hắn đồng ý
Nàng nghĩ, hắn nhất định sẽ mừng rỡ, nhất định sẽ cảm kích. Nam nhân trong thiên hạ, bất kỳ người đàn ông nào nghe được lời này của nàng cũng sẽ mừng rỡ, cũng sẽ cảm kích.
Dịu dàng si mê nhìn Lan Lăng Vương, từ khóe mắt của Trịnh Du có thể thấy mọi người xung quanh thở dài, đồng loạt ra vẻ đồng tình.
Lâu Thái hậu năm đó, cũng nhường ra thê vị giống như vậy. Nhưng bà nhường một bước, lại thắng cả đời.
Nàng cũng sẽ như thế.
Đó là nàng thật lòng nguyện ý nhường, quý nữ nước Tề, còn cả những lời rêu rao đầy đường rằng người hiền thục mỹ đức như nàng thực sẽ để một cơ thiếp ti tiện trèo lên trên đầu trở thành chủ mẫu của nàng sao?
Vì vậy lời này, Trịnh Du nói ra thực ra là không có gánh nặng .
Lan Lăng Vương cũng đã nhận ra người vây xem càng ngày càng nhiều.
Hắn liếc Trịnh Du một cái, mặt lạnh từ từ nói: "A Du có lời gì, nhất định ở trước mặt của dân chúng mà nói sao?" Chau mày lại, Lan Lăng Vương thật không kiên nhẫn, cảm thấy lời nói này của nàng quả thật quá vang dội rồi.
Nhìn thấy Trịnh Du cứng đờ ra lần nữa , hắn quay đầu quát khẽ một tiếng: "Tản ra!" vừa quát xong, hắn đã giục ngựa vọt ra khỏi đám người, mắt thấy Lan Lăng Vương sẽ phải rời khỏi, Trịnh Du lặng lẽ chọc vào tỳ nữ bên cạnh.
Tỳ nữ này phản ứng rất nhanh, lập tức hắng giọng, hướng theo bóng lưng của Lan Lăng Vương kêu: "Quận Vương, ngài vẫn chưa trả lời vương phi đâu."
Đám người bắt đầu phát ra tiếng xôn xao nho nhỏ.
Lan Lăng Vương dừng bước lại. Nhìn đám người chung quanh, chân mày chau lại, tức giận vô cùng.
Khi tỳ nữ đó hô lên lần thứ hai thì Lan Lăng Vương mới quay đầu lại.
Hắn liếc tỳ nữ kia một cái, quay đầu, yên lặng nhìn thẳng vào Trịnh Du. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn chăm chú đến mức làm cho Trịnh Du thấy không chịu nổi, lo lắng cúi đầu, lúc này mới chậm rãi lắc lắc đầu, khàn khàn nói: "Ta đã không thể....... A Du, ta đã không thể."
Dứt lời, hắn thét lớn, xua ngựa vọt đi.
Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, lộc cộc, Lan Lăng Vương vội vã rời đi.
Dưới ánh sáng rực rỡ, bóng dáng của hắn cao lớn như vậy, hiên ngang như thế, để cho nàng say mê đắm chìm.
Nàng vẫn biết, hắn là một nam nhi trọng tình. Nam nhi cao quý uy nghiêm, tuấn mỹ phóng khoáng, tìm khắp Tề quốc, thật là độc nhất vô nhị, nếu như không phải vì Trương cơ đó, tất cả ôn tình mà hắn đang có đều là của nàng, đều thuộc về một mình nàng, càng thật hận Trương cơ này.......
Lúc Trịnh Du mờ mịt lệ quang nhẹ nhàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lan Lăng Vương thì mọi nơi đã nổi lên nghị luận ầm ĩ.
"Thật là phụ nhân nghĩa tiết."
"Một quý nữ như thế, vì thành toàn cho phu quân của mình, thế nhưng lại nguyện ý nhường lại ngôi vị vương phi, phẩm hạnh này cao thượng đến bậc nào?"
"Đúng vậy a, thật là cô gái tốt khó có được .......Lan Lăng Vương này, đang ở trong phúc mà chẳng biết.".
"Thật là người si tình. Với gia thế tướng mạo của nàng, nếu nguyện ý tái giá, đừng nói là chánh thê, mà còn có thể gả cho Quận Vương khác làm chánh phi ấy chứ. Nhưng nàng lại tình nguyện làm thiếp để ở bên cạnh Lan Lăng Vương, thật là tình thâm nghĩa trọng.".
Nghị luận ùn ùn kéo đến, đối với những chỉ trích của Lan Lăng Vương, Trịnh Du từ từ cúi đầu xuống.
Nàng dùng động tác này để che giấu nụ cười trên mặt mình.
Ở nơi này, quý nữ và trượng phu căn bản ngang hàng, quý nữ gả lần hai, lần ba là chuyện cực kỳ bình thường. Như Cao Dương Phi, Đoàn Chiêu Nghi, sau khi Cao Dương chết liền tái giá về làm vợ của một Thượng Thư. Như Dương Hiến Dung đời Tấn, làm hoàng hậu của hoàng đế tiền triều, đảo mắt một cái sau một buổi sáng lại có thể trở thành hoàng hậu của Hoàng đế đương triều.
Nếu như Trịnh Du nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể Hòa ly với Lan Lăng Vương, sau đó giống như nữ lang chưa cưới, gả vào cửa hào môn thế gia, cuộc sống vẫn vinh quang như thường.
Nơi này không phải là Trần quốc ở phương Nam, quý nữ ở đất nước này, đến từ tộc Tiên Ti chiếm đa số. Dưới sự dẫn dắt của họ, danh tiết không phải là chuyện quan trọng nhất.
Mà Trịnh Du lại không nghĩ như vậy, tình nguyện làm thiếp cũng muốn ở bên cạnh Lan Lăng Vương, tình nghĩa này, sự cao thượng cùng trung trinh này, khiến cho mọi người chung quanh cực kỳ cảm thán.
Ngày mùng chín tháng giêng năm Công nguyên 562 , Tề chủ cúng tế tại Nam Giao.
Mà tại Bắc Hằng Châu.
Trương Khởi hóa thành mình thành phụ nhân da ngăm đen, trên mũi còn có một nốt ruồi cực lớn, Tô Uy chống lên vai của nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lần nữa.
Thân hình của Trương Khởi quá mềm mại, nên việc giả trang thành nam tử hoàn toàn là điều không thể. Giả trang thành phụ nhân, bộ dạng này đã là xấu nhất rồi.
Hắn chau mày lại, hiển nhiên là vẫn không hài lòng.
Bắc Hằng Châu là thành trì mà Lan Lăng Vương trọng điểm hoài nghi, Hắc Giáp Vệ và hộ vệ canh giữ ở xung quanh cửa thành đều đã nhìn qua diện mạo của Trương Khởi.
Tô Uy cũng hiểu, một mỹ nhân tuyệt sắc như Trương Khởi, chỉ cần là trượng phu, người nào nhìn sẽ không khắc trong tâm khảm, sẽ có thể quên? Chính mình là vừa nhìn liền có thể hoài nghi thì những Hắc Giáp Vệ cùng hộ vệ kia cũng có thể.
Suy nghĩ một lát, Tô Uy liền nói: "Rửa mặt đi."
Trương Khởi kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, với thói quen thuận theo của nàng, vì vậy liền nghe lời đi rửa sạch hóa trang trên mặt .
Tẩy trang xong Trương Khởi trong veo như nước, mềm mại yếu ớt đi tới trước mặt hắn.
Tô Uy không khỏi dịu dàng cười một tiếng, nhỏ giọng mà nói ra: "Đừng lo lắng. Ta đã nhờ bằng hữu ở Bắc Sóc Châu thả ra tin tức, chắc hiện giờ có không ít Hắc Giáp Vệ đã chạy tới nơi đó." Hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Còn một chiêu giương đông kích tây kia nữa. Một ngày nào đó, trừ Bắc Sóc Châu, ba thành lớn khác, cũng sẽ đồng thời xuất hiện lời đồn đãi về Trương thị A Khởi. Đông, nam, tây, bắc, bốn phương tám hướng đều sẽ có một đại mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện. Cho nên, A Khởi, chúng ta sẽ thuận lợi ra khỏi thành ."
Đưa tay lau đi vết hóa trang còn sót lại trên cằm của Trương Khởi , Tô Uy liền vỗ vỗ tay, trong tràng pháo thanh thúy, hắn quát lên: "Đi vào."
Liền đó hai phụ nhân cao lớn ở bên ngoài đi vào. Không để ý sự kinh ngạc của hai phụ nhân kia, Tô Uy chỉ vào Trương Khởi, dùng một loại tiếng mà nàng chưa từng nghe qua nói với bọn họ.
Sau khi hắn nói xong, hai phụ nhân liền đi vào, họ mở ra túi da dê tùy thân, cầm chút bột thoa lên mặt, cổ cùng trên tay của Trương Khởi.
Qua nửa canh giờ, Tô Uy dùng giọng Tề nói: "Được rồi, A Khởi, mở mắt ra ."
Trương Khởi từ từ mở mắt.
Tô Uy giơ gương đồng để ở trước mắt nàng.
Xuất hiện trong tầm nhìn của nàng là một phụ nhân sắc mặt xám xịt không có chút huyết sắc nào, ánh mắt lờ đờ, môi tái nhợt khô nứt, cơ hồ thoi thóp chỉ còn một hơi thở .
Trên đầu của nàng, soi rõ xiêm áo trên người đang mặc. Nhìn xiêm áo này, thế nào lại giống như là mặc cho người chết?
Thấy Trương Khởi nghi ngờ, Tô Uy ra lệnh: "Đem một cỗ quan tài đến." Ra lệnh xong, hắn chuyển sang Trương Khởi, giải thích: "A Khởi, lát nữa ngươi sẽ nằm ở trong quan tài này, nhớ, vô luận xuất hiện tình huống nào, cũng không được mở mắt."
Hắn lại dịu dàng nói: "Cặp mắt của A Khởi là đẹp nhất, chỉ cần nhắm nó lại, muốn nhận ra ngươi cũng không dễ dàng."
Thấy Trương Khởi gật đầu, Tô Uy ra hiệu ý bảo này hai phụ nhân kia tiến lên.
Hai phụ nhân cầm trong tay tấm lụa trắng thật dài, sau khi họ trái một tầng bên phải một tầng bao bọc xong, Trương Khởi đã được mặc vào một y phục khâm niệm, nghiễm nhiên đã là một người chết.
Hóa trang xong xuôi, Trương Khởi thấy Tô Uy kinh ngạc mà nhìn nhìn xem mình, trong ánh mắt đầy bi thương, không khỏi kêu lên: "A Uy?".
Nàng mềm nhẹ nhắc nhở Tô Uy, hắn liền tự tay chà xát trên mặt mình một chút, mới thì thào mà nói ra: "A Khởi, bộ dạng này của người làm cho ta thật sợ.......".
Âm thanh như mặt nước nhộn nhạo, làm cho Trương Khởi không khỏi ngây ngô sững sờ .
Lúc này, quan tài đã được mang đến. Tô Uy đi ra ngoài, lại nhỏ giọng an bài một hồi, Trương Khởi lập tức đưa vào nằm ở trong quan tài.
Đội ngũ lên đường.
A Lục cũng tiến hành cải trang hoàn toàn thay đổ, trông giống y như một vú già trung trung tuổi, đi ở bên đường.
Quý công tử Tô Uy, dĩ nhiên là ngồi ở trên xe ngựa, khi đội ngũ khoảng hơn một trăm người tiến đến cửa thành phía tây thì lập tức có vô số những thân hình đen bóng lạnh lẽo đứng dàn hàng chặn lại.
Đó chính là đội quân Hắc Giáp Vệ.
Đứng bên cạnh Hắc Giáp Vệ, còn có mấy người hộ vệ mà Tiêu Mạc đã từng phái đến Bắc Sóc Châu, bảo vệ cho Trương Khởi.
Bọn họ đồng thời tiến lên.
Ánh mắt xẹt qua thật nhanh cả đám hán tử cao lớn uy mãnh, sau đó liền tập trung rơi vào phụ nhân nhỏ nhắn xinh xắn đang ngồi bên cạnh nam tử kia.
Kéo vú già A Lục qua, đem các nàng tỉ mỉ quan sát một hồi, còn kéo cả mũ khăn lông xuống, sau khi liếc mắt nhìn tóc, liền có hai Hắc Giáp Vệ gõ gõ vào quan tài, ra lệnh: "Mở ra".
Quý công tử Tô Uy lạnh lùng liếc bọn họ mấy lần sau đó mới gật đầu nói: "Mở ra đi.".
"Vâng.".
Hai hộ vệ tiến lên, đem đinh trên quan tài rút ra, cọt kẹt một tiếng nắp quan liền được mở ra.
Quan tài vừa mở, một khuôn mặt tái nhợt của người sắp chết xuất hiện ở trước mặt mọi người. Thấy đám Hắc Giáp Vệ nhìn chằm chằm quan sát thật kỹ, một tên hộ vệ tiến đến phía trước, nhỏ giọng mà nói ra: "Vú già này bệnh nặng, lang quân nhà ta là người trọng nghĩa, vì bà ta đã hầu hạ nhiều năm, liền thưởng cho một cỗ quan tài, chỉ chờ tắt thở liền chôn ngay tại chỗ."
Mấy Hắc Giáp Vệ nghe vậy, liền quay sang nhìn dáng vẻ cao quý, khí phái bất phàm của Tô Uy, lại nhìn vào người đang thoi thóp thở trong quan tài, cơ hồ chính là một cỗ thi thể.
Danh sách chương