Trương Khởi đối diện với ánh mắt của Tiêu Mạc.

Hắn đang hỏi nàng, nàng biết.

Nhưng? Trương Khởi quay đầu nhìn về phía Hoàng đế đi tuốt ở đàng trước, quả nhiên là hắn mua đi bức tranh thêu của nàng, giống như trong trí nhớ.

Nàng biết, Hoàng đế nước Trần, cho dù là Cao Tổ xuất thân nhà nông, đều là thích hội họa ca từ thi phú, con cháu Trần gia, hình như từ trong huyết mạch đã thích những thứ đó. Luôn luôn theo đuổi, không bao giờ mệt mỏi.

Tác phẩm của mình lấy lòng Hoàng đế, đúng như Tiêu Mạc nói, nên nhân lúc này!

Nhưng, nàng vẫn không thể.

Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, không biến sắc lắc đầu một cái với Tiêu Mạc.

Trong khoảnh khắc nàng lắc đầu, chân mày Tiêu Mạc nhíu lại, vẻ mặt, rốt cuộc hiện ra một chút không nhịn được.

Hắn có lẽ đang suy nghĩ, nàng mềm yếu vô năng, không biết phân biệt? Cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm chặt, bị nguy cũng xứng đáng.

Nhưng nàng thật không được, nhất là một khắc trước, Quảng Lăng Vương vừa bỏ lại một câu như vậy với quyền quý Kiến Khang. Nàng hiện tại, tuyệt đối không thể đặt mình trước mắt mọi người. Như vậy, nàng không cách nào che giấu.

Cúi đầu, Trương Khởi mím môi, từ từ lui về phía sau.

Không bao lâu, nàng biến mất ở trong bóng tối lần nữa.

Im hơi lặng tiếng đi một hồi, Trương Khởi đi tới một ngóc ngách trong vườn hoa.

Nơi này, đống lửa đỏ hồng đang tản ra nhiệt độ làm cho người ta ấm áp, mấy cây đèn lồng phấp phới trong gió xuân. Bên cạnh, trên mấy cái bàn có văn phòng tứ bảo.

Trương Khởi bước nhanh tới cạnh bàn nhỏ, nhanh chóng nghiền mực, viết lên trên.

Nàng viết rất rất nhanh, dòng chữ xinh đẹp chảy ra như nguồn nước.

Viết xong bằng tốc độ nhanh nhất, Trương Khởi vội vàng cầm giấy Tuyên Thành lên, thổi thổi vết mực phía trên, nàng chuyển giấy Tuyên Thành qua ngọn lửa, muốn hơ nó cho khô.

"Tiểu cô tử đang viết cái gì?" Một giọng vịt đực ở kỳ trổ mã truyền đến.

Đột nhiên nghe được tiếng người, Trương Khởi kinh hoảng. Theo phản xạ, nàng vội vàng quay lưng lại, cất bước đi vào trong bóng tối.

Người nọ không ngờ nàng tránh né, vội vàng nói: "Đừng sợ đừng sợ, ta không có ác ý." Hắn bước dài vọt tới phía sau nàng, đưa tay chụp vào bả vai nàng, nói: "Đừng sợ đừng sợ, dù ngươi đang viết thơ cho tình lang, ta cũng bảo đảm không nói ra." Trong giọng nói lại mang theo trêu chọc.

Bàn tay người này nóng bỏng mà có lực, vừa đụng đến da thịt Trương Khởi liền làm cho nàng run run. Khi hắn nắm bả vai Trương Khởi, vui mừng cúi đầu nhìn về phía giấy Tuyên Thành trong tay nàng thì Trương Khởi đột nhiên nặng nề đá chân phải về phía sau một cái.

Đầu nàng cũng không xoay lại, cú đá này lại đá vừa vặn. Bắp đùi người nọ trúng chiêu, không khỏi ai yêu một tiếng, cả người loạng choạng về phía sau.

Thừa cơ hội này, Trương Khởi cúi đầu, xông vào trong rừng cây. Người nọ kêu một tiếng, vội vàng xông vào trong cây, nhưng khắp nơi tối sầm, sao có thể thấy bóng người?

Ấm ức quay đầu lại, người nọ khó chịu ngột ngạt nói: "Viết cái chữ gì như gà bới, không hiểu được." Thứ trên giấy Tuyên Thành, đều là một chút ký hiệu cổ quái, thật đúng là xem không hiểu.

Đảo mắt, thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi này nhìn tay mình, đặt ở chóp mũi hít hà, cười he he, tự lẩm bẩm: "Nhìn bóng lưng cũng biết là một tiểu nương xinh đẹp, da thịt cách xiêm áo sờ cũng trơn mềm láng mịn, cũng không biết là tiểu nương nhà ai?" Hắn giậm chân bình bịch, ảo não kêu lên: "Đều tại ta, quên nhìn xiêm áo nàng rồi." Các đại gia tộc, đều có quần áo riêng. Nhìn quần áo nhận người, là chuyện bình thường nhất ở thời đại này.

Đang lúc ấy thì, phía sau hắn truyền tới một tiếng kêu, "Trần Ấp, Trần Ấp."

Thiếu niên vội vàng quay đầu lại, ở ánh lửa đó, gương mặt tuấn tú linh động mang mấy phần không vui, "Ở chỗ này đây, quỷ gào cái gì." dứt lời, hắn chạy bình bịch về phía âm thanh kia.

Trương Khởi xông vào rừng cây, đi một lát sau, giấy Tuyên Thành cũng mất.

Chuyện mới vừa rồi, đối với nàng mà nói là một nhạc đệm nhỏ không thể nào nhỏ hơn, bây giờ một chút gợn sóng cũng không còn lưu lại.

Trở lại bữa tiệc một lần nữa, Trương Khởi ngắm ngắm, tại ngóc ngách bên cạnh, thấy gã sai vặt Tiêu Lộ đang cúi đầu bận rộn.

Nàng dọc theo bóng tối đi về phía hắn.

Khi Trương Khởi từ trong bóng tối đi ra, đi tới bên cạnh Tiêu Lộ thì Tiêu Lộ cũng phát hiện nàng.

Thấy là Trương Khởi, Tiêu Lộ Nhíu nhíu mày, nhưng vẫn còn thả công việc trong tay xuống, đi tới bên cạnh Trương Khởi khép mi buông mắt, hỏi "Thay đổi chủ ý?"

Trương Khởi lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lộ một cái, người lại lui vào trong bóng tối.

Tiêu Lộ thấy thế, chầm chậm về phía nàng mấy bước, hỏi "Có chuyện gì sao?"

Trương Khởi gật đầu, nàng từ trong ngực nhanh chóng lấy ra giấy Tuyên Thành, đưa tới trong tay Tiêu Lộ xong, hạ thấp giọng, nghiêm túc nói: "Đây là một nhạc phổ, tên 《Tiêu Diêu Du》, là khúc cầm tiêu hợp tấu. Ngươi giao cho Tiêu Lang nhà ngươi, bảo hắn lấy danh nghĩa của mình hiến tặng cho bệ hạ."

Thấy gương mặt Tiêu Lộ từ chối cho ý kiến, Trương Khởi hết sức nghiêm túc nói: "Nhạc phổ này nói không chừng có thể khiến bệ hạ thay đổi cái nhìn với Tiêu Lang, không hề hỏi tới chuyện của hắn với Khánh Tú công chúa nữa."

Giọng nói của nàng vô cùng nghiêm túc, tròng mắt vô cùng sáng ngời, làm cho Tiêu Lộ ngớ ngẩn, hắn nhận lấy giấy Tuyên Thành, nghĩ đến lang quân mình cũng đã nói, tiểu cô gan nhỏ hèn nhát trước mắt thông tuệ khác thường, liền gật đầu nói: "Cũng được, ta đi thử một lần."

Thấy Tiêu Lộ rốt cuộc đồng ý rồi, Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nàng giương lên, thoải mái mà nói: "Vậy ta lui xuống."

Tiêu Lộ ừ một tiếng, còn chưa xoay người, một giọng vịt đực bén nhọn đã truyền đến, "A Đường, lang quân nhà ngươi đâu? Tiểu tử Tiêu Mạc kia đâu?"

Tiêu Lộ xoay người, nhìn thấy người tới, vội vàng bắt đầu cười hì hì, hắn cúi người hành lễ, nháy mắt hì hì nói: "Thì ra là Trần gia A Ba, bẩm lang quân, Tiêu Lang nhà ta đang hầu ở cạnh bệ hạ đấy. Lang quân thì sao? Có chọn trúng một cô tử xinh đẹp nào chưa?"

Trần Ấp lắc đầu một cái, không khỏi cảm khái nói: "Vốn là chọn trúng một người, nhưng vừa không để ý, đã để cô tử này chạy mất."

Tiêu Lộ kinh hãi, hắn ngạc nhiên nói: "Ngài chọn trúng, cô tử này còn chịu chạy? Là nhà ai?"

Trần Ấp hì hì nói: "Nếu ta biết rõ là cô tử nhà ai thì tốt. Nàng trượt thật nhanh, mặt cũng chưa cho ta xem rõ đã chạy."

Cả mặt cũng không thấy rõ, còn dám nói chọn trúng người ta. Tiêu Lộ trừng lớn mắt, một hồi lâu hắn chép miệng, quyết định không để ý người nhàm chán này.

Trần Ấp nói mấy câu, cúi đầu nhìn đến giấy Tuyên Thành trong tay hắn, nói: "Đây là cái gì? Lấy đưa ta xem một chút?"

"Cái này?" Tiêu Lộ không chút để ý cầm giấy Tuyên Thành trong tay, đang muốn đưa nó cho Trần Ấp, đảo mắt nghĩ đến sự cẩn thận thận trọng của Trương Khởi, liền lại lắc đầu nói: "Không được, đây là cho lang quân nhà ta."

Dứt lời, hắn nhanh như mèo, "Trần gia lang quân, tiểu nhân đã chào lang quân rồi, đợi có rãnh trở lại với lang quân sao." Trong tiếng cười mắng của Trần Ấp, Tiêu Lộ biến mất ở trong bóng tối.

Nhìn đến đây, Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lui đến chỗ Trương Cẩm.

Khi Trương Khởi đi tới bên người Trương Cẩm, khép mi buông mắt bị nàng quát mắng thì đột nhiên, một hồi tiếng đàn hòa lẫn tiếng tiêu bay tới. Trong đêm yên tĩnh, tiếng đàn vui mừng phóng khoáng hợp với tiếng tiêu trầm thấp hào phóng, từng sợi tơ bay tới, liên tục rót vào trong bóng tối. Thật mát mẻ, thật tự tại, lại có vẻ tịch mịch và phóng khoáng.

Cô tử lang quân ở đây, có không ít đều hiểu rõ âm nhạc, nhưng bọn họ nào có nghe qua khúc này? Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi một người đều không nói thêm gì nữa, chỉ an tĩnh lắng nghe.

Loại an tĩnh này, làm cho Trương Cẩm không dám lên tiếng nữa. Mà Trương Khởi cúi đầu, lúc này cũng là khóe miệng khẽ nhếch cười, tâm tình vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện