Tiếng bàn tán lại càng lao xao, trí tưởng tượng của mọi người cũng càng lúc càng phong phú. Trương Khởi thấy mọi người đến cũng đã đông đủ thì lén lút chuồn êm lẻn vào trong đám người.

Một lát sau, Tiêu Mạc nói: "Không nên nán lại đây lâu nữa, nếu mọi người đã đến đông đủ thì đi thôi." Lên tiếng nhắc nhở mọi người, nơi đây có thể có đạo tặc nên rời đi sớm thì tốt hơn.

Mọi người vội vàng lên xe ngựa, Trương Khởi cũng thuận thế vào xe ngựa của mình.

Trương Cẩm vừa mới ngồi xuống, liền thấy Trương Khởi đã lên xe ngựa bên cạnh. Nàng trừng Trương Khởi, đang định lên cơn thì thấy xe ngựa của Tiêu Mạc, cuối cùng cất giọng mềm nhũn, "Vừa nãy muội đi đâu?"

Thì ra Trương Cẩm vẫn chú ý tới mình.

Trương Khởi không biết, Trương Cẩm vẫn luôn chú ý tới Tiêu Mạc thế nên mới phát hiện Trương Khởi biến đi đâu mất.

Trương Khởi khẽ nói: "Muội, muội đi nhà cầu, đi tới đi lui lạc mất phương hướng." Thấy mặt Trương Cẩm lạnh tanh nàng gấp đến độ cắn phải đầu lưỡi, "Tỷ tỷ đừng giận, muội nói, muội nói. Là muội chưa từng thấy cảnh tượng bên ngoài, nhất thời ham chơi mà lạc mất phương hướng."

Nàng vừa nói thế, Trương Cẩm liền tin ngay. Trương Cẩm trừng mắt với nàng khẽ quát: "Đúng là đứa chưa từng thấy việc đời mà!"

Đang nói thì cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, nàng vội vàng quay đầu lại.

Người nhìn nàng chính là Tiêu Mạc. Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Mạc dịu dàng cười với Trương Cẩm. Nụ cười này bỗng như nước đá giữa ngày hè, Trương Cẩm lạnh toát cả người, chuyến du ngoạn bị vẻ tĩnh lặng lạnh nhạt của hắn làm cho tiêu tan không còn dấu vết.

Chuyến chơi xuân này vốn do Tiêu Mạc đề xướng. Lúc ấy Trương Cẩm còn tưởng mình và ái lang có thể vui vẻ bên nhau nửa ngày.

Có được nụ cười của Tiêu Mạc, tâm tình Trương Cẩm rõ ràng tốt hẳn lên, không còn nhướng mày trợn mắt với Trương Khởi nữa.

Trương Khởi thấy vậy, không khỏi nghĩ tới: Chẳng lẽ đại phu nhân đã đồng ý cho Tiêu Mạc và Trương thị cô tử thân cận rồi ư? Vừa nghĩ như thế, nàng sợ hết hồn, hai tay siết chặt khăn tay. Trương Khởi thầm nghĩ: Nếu đại phu nhân đã gở bỏ lệnh cấm, chuyện của Quảng Lăng vương cũng được giải quyết xong, còn mình sẽ bị một chiếc xe ngựa khác đưa vào Tiêu phủ.

Không được, không thể như vậy!

Nàng cắn môi, suy nghĩ: Cảm giác bị động như vậy thật đáng ghét!

Nghĩ tới đây, cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Trương Khởi vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Trương Hiên đang dịu dàng cười gật đầu với nàng.

Là Cửu huynh.

Trước mặt hắn, Trương Khởi vẫn luôn thoải mái vì thế nàng cười lại với hắn.

Xe ngựa nhanh chóng trở về Trương phủ.

Vừa xuống xe, Trương Khởi bỗng cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Trở về phòng, nàng kiệt sức nằm ỳ lên giường. Nếu không phải vì thân phận, nàng không có tư cách tắm rửa tùy thích, thì nàng muốn ngâm mình trong nước để được tĩnh táo lại.

Nghiêng đầu, nhìn bầu trời bao la ngoài cánh cửa sổ buông rèm, Trương Khởi thầm nghĩ: Chỉ có thể đợi!

Đúng vậy, chỉ có thể đợi, cho dù là quyết định của Quảng Lăng vương hay hành động của Tiêu Mạc, nàng chỉ có thể bị động chấp nhận.

Có lẽ, trong mắt vài người, có thể được hai nam nhân ưu tú như vậy xin lấy, nàng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Nhưng Trương Khởi rất hiểu, họ xin lấy mình cũng chẳng khác gì xin một món đồ có hứng thú, cũng chỉ là đồ chơi mà thôi.

Trong trí nhớ, nàng cũng không phải là đồ chơi, đời này, nàng lại càng không thể là đồ chơi!

Nghĩ đến mỏi mệt, Trương Khởi nhắm nghiền hai mắt.

Cho đến khi tiếng cười của A Lục bất chợt vang lên Trương Khởi mới ngồi dậy. Nàng lấy từ trong ngực ra khế ước mua bán nhà Tiêu Mạc đưa cho các nàng, cắn răng, cúi rạp trên mặt đất moi ra khế ước mua bán nhà khế lúc trước, sau đó để chung một chỗ.

Căn nhà này coi như là món lời của mình!

Chớp mắt đã hết một ngày.

Trương Khởi trải qua ngày này vô cùng bình tĩnh.

Rạng sáng hôm sau, Trương Khởi đi tìm Trương Hiên vẫn luôn đọc sách trên đình đài, ở cùng với hắn sau khi học xong một bài thơ thì Trương Khởi ấm ức rũ mắt xuống.

Trương Hiên nhìn nàng ân cần hỏi: "A Khởi khó chịu à?"

Trương Khởi lắc đầu, khẽ nói: "Không phải." Nàng chớp đôi mắt to, suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Muội có một chuyện gạt Cửu huynh." Nàng nhìn hắn lại hỏi, "Cửu huynh, huynh có trách muội không?"

Trương Hiên thấy vẻ mặt đáng thương dễ mến của nàng, không đành lòng vươn tay xoa tóc nàng dịu dàng nói: "Sao Cửu huynh có thể trách muội được?"

Trương Khởi cười rạng rỡ nói: "Thật ư, Cửu huynh không trách muội thật sao?" Nàng nhìn hắn, khẽ khàng cất lời: "Lần trước, muội thêu một bức tranh gửi bán ở ngoài, kết quả bệ hạ thấy được, cho muội tám mươi lượng vàng....."

Trương Hiên không dám tin, kinh ngạc nói: "Thật không?"

Nhìn vẻ mặt thành thật không hề có vẻ giả bộ của Trương Khởi, hắn đứng lên chắp hai tay nói: "Đương kim bệ hạ có thành tựu sâu đậm về thơ họa, tranh thêu của A Khởi thậm chí ngay cả bệ hạ cũng thích ư? Như vậy đúng là quá tốt rồi."

Trương Khởi được hắn khen thì đỏ mặt, nàng lấy một cái khăn tay từ trong ngực ra, nhìn Trương Hiên qua hàng mi rũ thấp, vừa vui mừng vừa e lệ nói: "Giống hệt như cái này!"

Trương Hiên vươn tay nhận lấy.

Mở khăn tay ra, hắn ngẩn người. Hắn chợt thở dài, nói: "A Khởi vô cùng thông tuệ!" Bỗng chốc, hắn nghĩ đến sự thông minh của nàng khi học thơ văn, cũng không thấy kỳ quái.

Trương Khởi cẩn thận lấy một bọc giấy dầu ra, vừa nhìn thoáng qua thật sự không hề gây chú ý, nàng cắn môi nói: "Trong này có hai khế ước mua bán nhà và một vài khế đất là dùng số vàng kia để đổi lấy. A Khởi muốn cầu xin Cửu huynh bán giùm muội."

Nàng cúi đầu, tay trái siết siết vạt áo, lẩm bẩm: "Muội vẫn luôn nghĩ, nếu có một ngày được gả đi, những thứ này còn có thể dùng làm của hồi môn…..Bây giờ A Khởi đã hiểu, tấm thân này vốn chỉ là bèo trôi, nói không chừng ngày nào đó sẽ trôi dạt tới nơi chân trời. Nên giữ ít tiền bạc bên người vẫn hơn."

Giọng nàng yếu ớt len lỏi trong gió xuân, thân thể nhỏ bé của nàng không chống được cơn lạnh mà khẽ run.

Dù Trương Hiên đã quen thuộc, dù hắn vẫn luôn quan niệm rằng thứ nữ địa vị thấp kém bị lấy làm thiếp là chuyện vô cùng bình thường. Lúc bây giờ lại thấy hơi thương tiếc.

Hắn nhìn Trương Khởi, dường như bây giờ mới phát hiện nàng vẫn là người còn sống sờ sờ, cũng sợ chết sợ cô đơn, sợ bị ức hiếp.

Trương Hiên yên lặng nhận lấy bao giấy dầu từ tay nàng.

Hắn vừa mới nhận lấy, liền thấy Trương Khởi vẫn nhìn chằm chằm vào bao giấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, ngoài niềm hy vọng còn có nỗi lo lắng, sợ hãi, thậm chí cả vẻ ngờ vực......Cứ như vật trong tay hắn tất cả là điểm tựa của cả đời nàng, là nguồn gốc cho sự tồn tại của bản thân. Không có chúng, nàng sẽ trắng tay!

Trương Hiên chợt cảm thấy chua xót.

Hắn cất bao giấy dầu vào trong ngực, vươn tay vỗ về mặt nàng cúi đầu nói: "Muội yên tâm, huynh trưởng sẽ giải quyết ổn thỏa."

Trong chốc lát, hắn lại ân cần hỏi han: "Đổi lấy tiền bạc có được không?"

Trương Khởi lắc đầu, nàng khẽ nói: "A Khởi nghe người ta nói, lúc những kỹ thiếp cơ thị ở những phủ lớn rời khỏi hoặc vào bước vào cửa, có vài người bị nô bộc soát người."

Trương Hiên nhướng mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy đổi hết thành vàng thì sao? Vàng thì dễ giấu hơn."

Trương Khởi gật đầu lia lịa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn vừa đáng yêu vừa đáng thương, "Vâng, vâng, đa tạ Cửu huynh."

Trương Hiên lúc này cũng quyết định, sau khi đổi thành vàng sẽ thêm vào chút ít. Rồi nói là bán với giá cao.

Hắn vươn tay nhéo khuôn mặt non nớt của Trương Khởi, cười nói: "Không cần cám ơn." Dừng một chút, hắn nói: "Sau này muội để ý người nào, nhớ bảo Cửu huynh xem trước. Không đến nỗi rơi vào tay những kẻ hoang dâm cợt nhả."

Như vậy có ích gì? Tiêu Mạc là kẻ hoang dâm sao? Quảng Lăng vương lại càng không phải như vậy. Mấu chốt là nàng không muốn gả cho bất kỳ ai với thân phận ký thiếp hoặc thiếp thị.

Dĩ nhiên, Trương Khởi không nói chuyện này. Nàng nghịch ngợm cúi chào Trương Hiên, cười hì hì nói: "A Khởi đa tạ Cửu huynh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện