Tám mươi lượng hoàng kim giao cho Trương Hiên đều được A Lục mang về còn
nguyên vẹn không sức mẻ giao tới tay cho Trương Khởi. Trương Khởi đem số vàng cất kỹ đâu đó xong, đoàn xe lại tiếp tục xuất phát.
Đi suốt một ngày, người ngựa đều mệt mỏi rã rời, liền chọn ngay một nơi để hạ trại nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường hẳn sẽ tới Trường An trước khi mặt trời lặn.
Bên trong lều vải, đôi mắt to đầy uy lực của A Lục nhìn chằm chằm Tiêu Mạc đang ngồi dựa trên sập. Kể từ khi tuyên cáo Trương Khởi là cơ thiếp của hắn vào ban sáng, Tiêu Mạc lập tức thay đổi mọi hoạt động. Hiện tại càng ngang nhiên công khai ở cùng một lều với các nàng.
Tiêu Mạc cũng chẳng để ý đến A Lục, hắn thản nhiên mở ra một phong thư vừa mới được chim bồ câu truyền tới, càng xem chân mày hắn càng nhíu chặt.
Trương Khởi được A Lục bảo hộ ở sau lưng, thấy thế ló đầu ra nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Mạc nhỏ giọng nói: "Kiến Khang xảy ra chuyện lớn rồi."
Trước vẻ mặt kinh ngạc của hai chủ tớ, hắn đem phong thư nọ ném vào trong lửa than nói: Vì có liên quan đến một số chuyện, bệ hạ cùng các đại thế gia xảy ra tranh chấp. Trong vòng một đêm, phủ đệ của các đại thế gia ở thành Kiến Khang đều bị binh mã vây kín. Phần đông lang chủ cùng lang quân của thế gia đã bị bệ hạ giết chết....Mấy cô tử Vương Tạ Tiêu thị vào cung cũng đều tự vận hết. Quý Phi hiện tại lập theo thứ tự là cô tử của Uông thị, Khổng thị, nữ nhi của Thục Viện là Nghiêm thị."
Liên quan đến một số chuyện xảy ra tranh chấp? Có thể nảy sinh chém giết lang chủ cùng lang quân của đại thế gia, đâu hẳn chỉ là một số chuyện? Có thể là do phân chia lợi ích từng được đề cập đến trước đó không lâu? Trương Khởi luôn biết rõ, vị hoàng đế hiện tại này rất khôn ngoan quả quyết. Một vị minh chủ có thể từ sau khi thượng vị luôn nhún nhường nhượng bộ với các thế gia, nhường bước cho đến khi cô tử của các đại thế gia mỗi lần nhắc tới Hoàng thất đều mang vẻ khinh thường, phi tần các dòng chính nữ thế gia nhắc tới Hoàng thất đều tỏ ra giễu cợt thì hắn mới bất ngờ ra tay.
Lần này ra tay, tình thế lập tức nghịch chuyển. Mặc dù không nói hoàn toàn trấn áp hết các đại thế gia, nhưng cũng gần như dẹp bỏ được sự kiêu căng lớn lối của bọn họ.
Tiêu Mạc tiếp tục nói: "Trong số những người chết lần này, đều là các đại thế gia có năng lực, Tiêu Sách hắn cũng đã bị giế...."
Trong giọng nói của Tiêu Mạc mang theo sự ưu thương cùng mất mác, nhưng những chuyện này cũng không ngoài dự kiến.
Qua một hồi lâu, Tiêu Mạc lại nhỏ giọng nói: "Trải qua trận chiến lần này, các thế gia có thực lực lớn mạnh đều bị suy sụp, e rằng trong vòng mấy năm những người này cũng chưa thể ngốc đầu lên nổi."
Tiêu Mạc cười khổ, hắn nặng nề nói: "Chiến loạn vừa qua khỏi, các đại thế gia đúng là quá hung hăng ngang ngược.... Bọn họ nhìn thấy Tân đế yêu thích thư pháp nhạc khí cùng đủ môn vui chơi khác liền cho rằng hắn là người ăn chơi trác táng, nhưng có ai biết được hắn vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi."
E rằng không chỉ là như thế? Nước Trần lập quốc bao lâu? Chỉ mới mấy năm thôi. Tân đế thượng vị được bao lâu? Cũng chỉ mới một năm mà thôi, là những con cháu thế gia này đã quen thú vui nhục dục, đã quen ăn trên ngồi trước, nghĩ rằng hắn là Trần Bá Tiên xuất thân hàn môn, không bao giờ dám ra tay với thế gia, Tân đế lại có thú vui tao nhã như cầm kỳ thư họa cho nên bị bọn họ coi thường.
Lại nói, thật sự buồn cười nhất chính là những con cháu thế gia này, đã thay đổi không biết bao nhiêu triều đại, những thế gia diệt vong nhiều không đếm xuể, nhưng hết tốp này tới tốp khác vẫn sống trong vinh quang của ngày xưa, quan điểm nông cạn muốn đạt được tham vọng đến mức điên cuồng.
Cũng như lần này bệ hạ tuyển phi, hắn không chọn nữ nhi Vương Tạ Tiêu thị, có lý nào xem nhẹ các đại thế gia?
Dù rằng lúc ấy Trương Khởi có nghĩ tới điểm này, nhưng chuyện không liên quan tới mình, nàng sẽ không hơi đâu để ý tới. Vả lại, đối với sở trường suy đoán tâm lý nam nhân, sở trường quan sát nét mặt, bốn chữ mà nàng luôn khắc ghi trong lòng đó chính là "Hòa Quang Đồng Trần"*. (Nghĩa edit là: Vầng sáng lẫn trong đám bụi trần. Thành ngữ này xuất xứ từ Đạo đức Kinh của Đạo giáo. Ẩn dụ là không để lộ tài năng, đối nhân xử thế theo kiểu bàng quang không tranh với sự đời.)
Không ai yêu cầu nàng quan tâm thì nàng sẽ yên lặng làm một tiểu cô tử có chút khôn vặt của mình. Hơn nữa còn làm tốt đến nỗi ngay cả một chút xíu cơ trí cũng không để lộ ra.
Đột nhiên Tiêu Mạc hỏi "A Khởi, muội không lo lắng cho Trương phủ? Không lo lắng cho Cửu huynh của muội sao?"
Trương Khởi cụp mắt nhỏ giọng nói: "Tính tình Cửu huynh đơn giản, ngày thường chỉ yêu thích thơ ca, bệ hạ sẽ không giết huynh ấy."
Tiêu Mạc bật cười, "Theo cách nói của muội....Tức là nói Cửu huynh đó của muội không có tài cán gì, cho nên mới không bị lọt vào tầm ngấm của bệ hạ à." Dừng một chút, hắn lại nói: "Ngũ huynh của muội đã bị bệ hạ giết rồi. "
Ngũ huynh chính là con cả của Trương Tiêu thị. Trương Khởi cũng chưa từng gặp hắn lần nào, đối với người huynh trưởng này kể cả chút ấn tượng cũng không có. Nghe Tiêu Mạc nói, nàng chỉ chớp chớp mắt, dường như phải suy nghĩ kỹ một hồi mới nhớ ra Ngũ huynh là ai.
Tiêu Mạc quay đầu lại nói tiếp: "Ta đã đánh giá thấp bệ hạ...."
Giọng nói hết sức chán chường, Trương Khởi thầm nghĩ: Huynh thật đã đánh giá cao hắn. Lần này, hắn bắt những kẻ có tài và nhân tài mới nổi của thế gia toàn bộ giết hết, điều này rất có lợi cho việc cũng cố lại thế lực hoàng tộc. Có thể đếm được trăm năm qua, những chức vị quan trọng xưa nay vẫn do thế gia khống chế, những thứ này là nền móng vững chắc của thế gia. Tân đế không thể nào động nó, bởi vì một khi động tới, sẽ dẫn đến đại loạn làm ảnh hưởng nền tảng của một quốc gia. Nhưng không động, có quá nhiều chức vị quan trọng, mà những kẻ đó đều là lũ vô năng ngồi không ăn bám. Dưới tình huống ngoại địch vây rình như vậy, một khi kẻ địch bên ngoài cùng lúc tấn công, chẳng phải nước Trần chưa bị đánh đã loạn trước à?
Trong lều vải bốn bề im ắng.
Một hồi lâu, Trương Khởi nhẹ giọng nói ra: "Lần này huynh đi sứ, là có sắp xếp?"
Tiêu Mạc bỗng nhiên quay đầu lại.
Hắn nhìn chăm chăm vào Trương Khởi, nhìn cho đến tới khi nàng cúi đầu rũ mắt hắn mới mím môi hờ hững nói: "Không sai."
Hắn vẫn nhìn chằm chằm Trương Khởi.
Cả Kiến Khang ai cũng cho rằng hắn là vì nàng mà đi sứ, nhưng bây giờ hắn nói thật cho nàng biết, hắn đi là vì muốn tránh họa.
Hẳn là nàng sẽ thất vọng lắm?
Hắn thật sự muốn nhìn thấy nàng thất vọng….
Nhưng Trương Khởi lại không hề giận, nàng vẫn rũ đôi mắt trong suốt cúi đầu xuống.
Cuối cùng Tiêu Mạc không nhịn được hỏi: "Muội không giận sao???"
Trương Khởi mím môi cười, nàng nhỏ nhẹ nói: "Với thân thể ngàn vàng như Tiêu Lang, nếu không phải vì nguyên do nào đó, gia tộc của huynh sao có thể đồng ý cho huynh rời khỏi Kiến Khang? Mặc kệ như thế nào, Tiêu Lang quả thực là vì hộ tống ta mới đi sứ, ta sao có thể giận huynh?"
Trái tim Tiêu Mạc bỗng nhiên vô cùng ấm áp, hắn đứng dậy cười nói với nàng bằng giọng trầm ấm mà dịu dàng trước hai mắt trợn to của A Lục: "A Khởi của ta đúng là thông tuệ động lòng người."
Trương Khởi lại cúi đầu, coi như không thấy hắn đang từng bước đến gần. Nàng nháy hàng lông mi thật dài lí nhí nói: "Nhưng dù A Khởi có động lòng người thế nào đi chăng nữa, ở trong mắt Tiêu Lang chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi."
Câu nói này hơi nặng, ép Tiêu Mạc phải đột ngột dừng bước.
Môi Tiêu Mạc giật giật, muốn giải thích nhưng Trương Khởi đã dịu dàng đứng lên, nàng ngước mắt mỉm cười, ánh mắt như nước nhìn tới hắn, mềm mỏng nói: "Không còn sớm nữa, Tiêu Lang không đi nghỉ sao?"
Nàng dịu dàng nhìn hắn bằng ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Nàng xinh đẹp quyến rũ như thế, khiến cho trái tim Tiêu Mạc có chút ngứa, có chút ấm áp, điều khiến hắn hận nhất chính là không thể vươn tay ngay lúc này ôm chặt nàng vào lòng.
Nhưng hắn không thể, vừa rồi nàng cũng đã nói, hắn chỉ coi nàng như một món đồ chơi. Bây giờ, mặc kệ hắn làm ra chuyện gì quá mức gần gũi càng sẽ khiến nàng thêm chán ghét.
Hắn không muốn gương mặt xinh tươi như hoa kia từ nay về sau chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ngơ ngẩn nhìn nàng một hội, cuối cùng hắn không kiềm được nói: "Muội yên tâm, ta sẽ không......" Giọng nói lanh lảnh mới nói đến một nửa hắn lại thấy hối hận, thật ra thì, hắn thật sự rất muốn có được nàng.
Sững sờ một lúc, cuối cùng Tiêu Mạc vung ống tay áo, dứt khoát kiên quyết đi ra khỏi lều vải, theo bước đi của hắn, một trận gió cuốn qua màn cửa, bụi mù màu vàng cũng ùn ùn kéo vào.
Hắn vừa đi ra, A Lục liền oán giận nói: "A Khởi nói nhiều vậy để là gì, nếu hắn đã như vậy, sao không mắng cho hắn một trận."
Mắng hắn là cách làm thỏa đáng nhất sao? Hàng mi thật dài của Trương Khởi cụp xuống, đối phó với hạng nam nhân này, cần phải làm như thế nào, không ai rõ hơn bản thân nàng.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, đoàn sứ đã bắt đầu khỏi hành. Đi được nửa đường, đã có quan lại địa phương nghênh đón ở phía trước.
Tranh thủ lên đường, một khắc trước khi mặt trời lặn, đoàn sứ đã tiến vào thành Trường An.
Đàn ông con trai phương Bắc ai cũng cao lớn vạm vỡ. Kể cả mấy cô nàng cũng đều duyên dáng yêu kiều. Không nhỏ bé thô thiển như con gái phương Nam. A Lục tranh thủ nhìn qua khe hỡ màn xe, thích thú nhìn dòng người xuôi ngược ở bên ngoài.
Giống như nàng, nam nữ ở Trường An cũng đang tò mò nhìn tới đoàn sứ nổi danh giàu có bật nhất Kiến Khang.
Trông thấy ánh mắt của bọn họ, A Lục tò mò nói: "A Khởi, người ở đây cao quá, còn cao hơn cả Tiêu Lang nữa." Tại đất Nam, Tiêu Mạc được tính là một trong những thiếu niên cao nhất, nhưng so với những người phương Bắc này, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nói là không thấp.
Một lúc sau, A Lục lại nhỏ giọng nói: "Nhưng trong đám cô tử ở đây, không có ai đẹp bằng A Khởi nhà ta cả."
Trương Khởi liếc nàng một cái, khẽ cười nói: "Nói linh tinh gì đó? Dung mạo đẹp thật sự đều là tất cả nữ lang luôn trốn ở trong phủ kìa."
"Nhưng mấy người đó làm sao lung linh như nước, dịu dàng mềm mại giống A Khởi được chứ."
"Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa."
Hễ mỗi lần nhắc tới chuyện xấu đẹp là Trương Khởi cảm thấy không vui, A Lục lặng lẽ le lưỡi một cái.
Ngay lúc này, đoàn xe đang chầm chầm tiến về phía trước, thì bỗng đâu một giọng nói truyền đến, "Đoàn sứ nước Tề đã đến."
"Nước Trần cùng nước Tề đồng thời tiến vào Trường An, thật là khéo."
Tiếng ồn ào ầm ĩ vừa nổi lên liền bị tiếng vó ngựa chỉnh tề dập tắt. Nghe âm thanh ùng ùng tưởng chừng như động đất rung chuyển kia, Trương Khởi lặng lẽ xốc lên một góc màn tò mò nhìn tới phương hướng Bắc môn.
Nhưng chỉ nhìn thấy một vùng đen ngòm, tiếng ầm ầm âm vang như mây đen đang từ từ thúc đẩy đội ngũ tiến về phía trước. Thấy người bốn phía Trường An rối rít lùi về hai đường bên, A Lục le lưỡi nói: "Những người Tề này, sao lại phô trương như thế?"
So với người Trần, nếu đổi ngược lại là những người Tề này xuất hiện, hẳn là sẽ không có khoe khoang đến vậy.
Nhưng dù rằng như thế, những người Trường An này cũng đâu phải là chưa từng va chạm với đời, cần gì phải ầm ĩ thế này.
Trong lúc Trương Khởi đang buồn bực thì đội ngũ kia càng đến càng gần, càng đến càng gần.
Hóa ra, tổng cộng có đến cả trăm kỵ sĩ mặc áo giáp bọc thép đen cưỡi hắc mã. Đằng sau nhóm kỵ sĩ là đoàn xe ngựa trùng trùng điệp điệp.
Hóa ra chỉ tầm trăm kỵ sĩ mà đã có thể tạo thành khí thế long trời như vậy, e rằng dù có hơn ngàn người cũng chưa chắc tạo được âm thanh vang dội thế này.
Ngay lúc Trương Khởi đang nghĩ thế thì những kỵ sĩ kia ùng ùng phóng nhanh chạy qua, xuất hiện ở phía sau đoàn người rầm rộ là một thiếu niên mặc áo đen quần bó, tinh anh oai hùng.
Lúc này Trương Khởi mới hiểu ra, tại sao tất cả mọi người lại trở nên yên tĩnh như vậy.
A Lục ở bên cạnh cũng há to miệng đớ lưỡi nhìn tới thiếu niên kia, ngẩn ngơ nhìn một một nàng ta mới chuyển sang nhìn thoáng qua phương hướng Tiêu Mạc. Lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, A Lục thì thầm nói: "Không ngờ thế gian này lại có lang quân tuấn mỹ đến thế!"
Thế gian lại có một lang quân tuấn mỹ như thế?
Tại nước Trần, Tiêu Mạc cũng là mỹ thiếu niện sánh tựa ngọc thụ quỳnh hoa, nếu mang ra so sánh với thiếu niên mặc áo đen trước mắt thì lại hoàn toàn một trời khác biệt. Thiếu niên trước mặt ấy sáng chói tựa như ánh trăng, ngọc bích như Tiêu Mạc vô tình đã mất đi ánh sáng, ảm đạm đến không còn chút thu hút nào.
Lúc thiếu niên kia vọt qua thì vô tình nghiêng mắt nhìn sang phía bên này.
Vừa nhìn thoáng qua, liền khiến hắn ghìm ngựa lại, sau một tiếng hí dài, hắn đá nhẹ bụng ngựa cho nó đi tới gần đoàn sứ nước Trần.
Mà lúc này, đoàn sứ nước Tề vẫn đang ùn ùn dũng mãnh tiến về phía trước, trông thấy động tác quơ quơ tay của thiếu niên mặc áo đen, đoàn sứ liền nhanh chóng giảm chậm tốc độ.
Nhân số đoàn sứ của hai nước đều rất đông, xe ngựa nối dài như rồng uốn lượn. Thiếu niên mặc áo đen mặc dù chói mắt, nhưng thân hình đã bị ngăn cản, người có thể nhìn thấy hành động của hắn không nhiều lắm.
Thiếu niên đi thẳng tới cạnh Tiêu Mạc.
Nhìn chằm chằm vào sắc mặt thay đổi rõ rệt của Tiêu Mạc, thiếu niên hào sảng nói: "Tiêu gia lang quân, đã lâu không gặp." Khóe miệng hắn nhoẻn cười, ưu nhã hỏi tiếp, "Trương thị A Khởi đâu? Nàng ta hiện có khỏe không?"
Thiếu niên mặc áo đen ấy chính là Cao Trường Cung.
Hoàn toàn không còn giống với lúc còn ở Kiến Khang, giờ phút này hắn vô cùng hăng hái phấn khởi, trên vầng trán toát lên đầy vẻ tự tin. Phong thái này phối hợp với dung nhan tuyệt thế của hắn, thực làm cho người ta tiêu tan hồn phách, thần hồn điên đảo, bức bách đến không ai có thể nói nên lời.
Nghe được Cao Trường Cung hỏi thăm, A Lục đang nhìn đến ngây người liền lên tiếng đáp theo bản năng: "A Khởi nhà ta đang ở đây này."
Âm thanh lanh lảnh trong ngọt đột ngột vang lên, Cao Trường Cung quay đầu lại.
Hắn nghiêng mặt nhìn thoáng qua màn xe, cùng với phía sau màn xe là đôi con ngươi sáng bóng dịu dàng.
Không để ý tới Tiêu Mạc nữa, Cao Trường Cung thúc ngựa chạy tới gần, tay phải hắn duỗi ra vù một tiếng vén rèm xe lên, thấy Trương Khởi bên trong xe ngựa đang nhìn mình bằng ánh mắt lóng lánh nước. Hắn nhướng nhướng mắt nhíu hai chân mày lại. Rồi bất thình lình, tay phải hắn tiếp tục vươn tới trước tóm lấy cánh tay Trương Khởi, trong tiếng kinh hô của mọi người, cứ thế phách lối ngang nhiên nhấc Trương Khởi bỏ lên tọa kỵ của mình.
Động tác này của Cao Trường Cung quá đột ngột, quá ngang tàng, quá khó tin. Dù là người có tính tình luôn điềm đạm, làm việc nhìn trước ngó sau như Kiến Khang cũng không thể ngờ tới.
Ngay lúc người nước Trần đang trợn mắt há mồm nhìn, căn bản không ai phản ứng kịp. Cao Trường Cung chắp tay với nhóm người Trần nghiêm túc nói: "Mỹ nhân này lúc còn ở Kiến Khang có cùng Trường Cung đính hữu uyên minh*. Nhưng do lần trước vội vã trở về nên không kịp đưa nàng đi. Tâm ý của Tiêu Lang, Trường Cung vô cùng cảm kích." (*ước hẹn uyên ương)
Dứt lời, hắn quát to chói tai giục ngựa huênh hoang rời đi.
Lúc này Tiêu Mạc mới phản ứng.
Mặt mày hắn giận đến tím tái trướng lên. Vừa tính động thủ thì có hai tay đồng thời bắt lấy cánh tay hắn. Trước ánh mắt tức giận trợn trừng của Tiêu Mạc, chánh sứ Dương đại nhân nhỏ giọng nói: "Tiêu Lang, bệ hạ cũng có ý đó." Một sứ giả còn lại khác cũng hào hứng nói: "Mạc Tiểu Lang có điều không biết, bệ hạ lệnh Trương thị A Khởi đi sứ, chính là muốn đưa nàng cho Cao Trường Cung."
Lời này không nói còn tốt, vừa nói ra liền khiến cho Tiêu Mạc giận đến thiếu điều thở không nổi.
Trương Khởi tuyệt đối không ngờ rằng, Cao Trường Cung vừa thấy mình liền trực tiếp bắt mình lên ngựa của hắn.
Nàng ngây ngô ngơ ngác bị hắn chở đi một đoạn, mãi đến khi vô số ánh mắt nóng bỏng phóng tới, nàng mới đột nhiên sực tỉnh.
Vừa tỉnh táo lại, mặt Trương Khởi liền đỏ tới mang tai, nàng tức giận khẽ thốt lên: "Người...Người muốn làm gì?"
Hai tròng mắt ánh nước thở phì phò nhìn chằm chằm người ở phía sau, hai gò má càng căng phồng lên thật to.
Cao Trường Cung cúi đầu ngắm nhìn nàng.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Một thế gia cô tử như ngươi, sao lại trở thành sứ giả? Phải chăng vị hoàng đế kia của các ngươi muốn hiến tặng ngươi cho Vũ Văn Hộ? Trương thị A Khởi, ngươi có biết Vũ Văn Hộ kia là hạng người nào không? Tâm tính hắn tàn bạo, lại vô cùng hung ác, giết người như giết chó. Ngươi rơi vào tay hắn e rằng sống không quá nửa năm."
Nói tới đây, giọng hắn chợt trở nên ảm đạm, như chuyện đương nhiên nói: "Mới vừa rồi ta cũng thấy ngươi đã nghĩ tới rồi: nếu như để cho đám cầm thú đó hưởng lợi, chi bằng hãy để ta đưa đi."
Lời này có lý, nhưng cũng không đúng.......
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi không nghĩ ra được là không đúng chỗ nào, nàng chỉ thở khì khì trừng mắt nhìn chằm chằm Cao Trường Cung. Diện mạo nàng rất dịu dàng, giận đến hai mắt bốc lửa, hai má đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thấy sự nổi giận nào, ngược lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia còn toát lên vài phần sắc thái hồng hào khiến cho nàng càng kiều diễm hơn bội phần.
Thấy nàng giận nhưng không biết phải làm sao, Cao Trường Cung không nhịn được bật cười ha hả. Cười một hồi hắn mới dịu dàng nói: "Ngươi yên tâm....Ở nước Tề này, lời ta nói cũng rất có trọng lượng, che chở cho một Trương Khởi như ngươi hẳn là không phải việc gì khó." Chốc lát hắn lại nhìn nàng nói: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn có những ngày tháng sống an lành bình lặng hay sao? Ta sẽ toại nguyện ngươi."
Đi suốt một ngày, người ngựa đều mệt mỏi rã rời, liền chọn ngay một nơi để hạ trại nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường hẳn sẽ tới Trường An trước khi mặt trời lặn.
Bên trong lều vải, đôi mắt to đầy uy lực của A Lục nhìn chằm chằm Tiêu Mạc đang ngồi dựa trên sập. Kể từ khi tuyên cáo Trương Khởi là cơ thiếp của hắn vào ban sáng, Tiêu Mạc lập tức thay đổi mọi hoạt động. Hiện tại càng ngang nhiên công khai ở cùng một lều với các nàng.
Tiêu Mạc cũng chẳng để ý đến A Lục, hắn thản nhiên mở ra một phong thư vừa mới được chim bồ câu truyền tới, càng xem chân mày hắn càng nhíu chặt.
Trương Khởi được A Lục bảo hộ ở sau lưng, thấy thế ló đầu ra nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Mạc nhỏ giọng nói: "Kiến Khang xảy ra chuyện lớn rồi."
Trước vẻ mặt kinh ngạc của hai chủ tớ, hắn đem phong thư nọ ném vào trong lửa than nói: Vì có liên quan đến một số chuyện, bệ hạ cùng các đại thế gia xảy ra tranh chấp. Trong vòng một đêm, phủ đệ của các đại thế gia ở thành Kiến Khang đều bị binh mã vây kín. Phần đông lang chủ cùng lang quân của thế gia đã bị bệ hạ giết chết....Mấy cô tử Vương Tạ Tiêu thị vào cung cũng đều tự vận hết. Quý Phi hiện tại lập theo thứ tự là cô tử của Uông thị, Khổng thị, nữ nhi của Thục Viện là Nghiêm thị."
Liên quan đến một số chuyện xảy ra tranh chấp? Có thể nảy sinh chém giết lang chủ cùng lang quân của đại thế gia, đâu hẳn chỉ là một số chuyện? Có thể là do phân chia lợi ích từng được đề cập đến trước đó không lâu? Trương Khởi luôn biết rõ, vị hoàng đế hiện tại này rất khôn ngoan quả quyết. Một vị minh chủ có thể từ sau khi thượng vị luôn nhún nhường nhượng bộ với các thế gia, nhường bước cho đến khi cô tử của các đại thế gia mỗi lần nhắc tới Hoàng thất đều mang vẻ khinh thường, phi tần các dòng chính nữ thế gia nhắc tới Hoàng thất đều tỏ ra giễu cợt thì hắn mới bất ngờ ra tay.
Lần này ra tay, tình thế lập tức nghịch chuyển. Mặc dù không nói hoàn toàn trấn áp hết các đại thế gia, nhưng cũng gần như dẹp bỏ được sự kiêu căng lớn lối của bọn họ.
Tiêu Mạc tiếp tục nói: "Trong số những người chết lần này, đều là các đại thế gia có năng lực, Tiêu Sách hắn cũng đã bị giế...."
Trong giọng nói của Tiêu Mạc mang theo sự ưu thương cùng mất mác, nhưng những chuyện này cũng không ngoài dự kiến.
Qua một hồi lâu, Tiêu Mạc lại nhỏ giọng nói: "Trải qua trận chiến lần này, các thế gia có thực lực lớn mạnh đều bị suy sụp, e rằng trong vòng mấy năm những người này cũng chưa thể ngốc đầu lên nổi."
Tiêu Mạc cười khổ, hắn nặng nề nói: "Chiến loạn vừa qua khỏi, các đại thế gia đúng là quá hung hăng ngang ngược.... Bọn họ nhìn thấy Tân đế yêu thích thư pháp nhạc khí cùng đủ môn vui chơi khác liền cho rằng hắn là người ăn chơi trác táng, nhưng có ai biết được hắn vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi."
E rằng không chỉ là như thế? Nước Trần lập quốc bao lâu? Chỉ mới mấy năm thôi. Tân đế thượng vị được bao lâu? Cũng chỉ mới một năm mà thôi, là những con cháu thế gia này đã quen thú vui nhục dục, đã quen ăn trên ngồi trước, nghĩ rằng hắn là Trần Bá Tiên xuất thân hàn môn, không bao giờ dám ra tay với thế gia, Tân đế lại có thú vui tao nhã như cầm kỳ thư họa cho nên bị bọn họ coi thường.
Lại nói, thật sự buồn cười nhất chính là những con cháu thế gia này, đã thay đổi không biết bao nhiêu triều đại, những thế gia diệt vong nhiều không đếm xuể, nhưng hết tốp này tới tốp khác vẫn sống trong vinh quang của ngày xưa, quan điểm nông cạn muốn đạt được tham vọng đến mức điên cuồng.
Cũng như lần này bệ hạ tuyển phi, hắn không chọn nữ nhi Vương Tạ Tiêu thị, có lý nào xem nhẹ các đại thế gia?
Dù rằng lúc ấy Trương Khởi có nghĩ tới điểm này, nhưng chuyện không liên quan tới mình, nàng sẽ không hơi đâu để ý tới. Vả lại, đối với sở trường suy đoán tâm lý nam nhân, sở trường quan sát nét mặt, bốn chữ mà nàng luôn khắc ghi trong lòng đó chính là "Hòa Quang Đồng Trần"*. (Nghĩa edit là: Vầng sáng lẫn trong đám bụi trần. Thành ngữ này xuất xứ từ Đạo đức Kinh của Đạo giáo. Ẩn dụ là không để lộ tài năng, đối nhân xử thế theo kiểu bàng quang không tranh với sự đời.)
Không ai yêu cầu nàng quan tâm thì nàng sẽ yên lặng làm một tiểu cô tử có chút khôn vặt của mình. Hơn nữa còn làm tốt đến nỗi ngay cả một chút xíu cơ trí cũng không để lộ ra.
Đột nhiên Tiêu Mạc hỏi "A Khởi, muội không lo lắng cho Trương phủ? Không lo lắng cho Cửu huynh của muội sao?"
Trương Khởi cụp mắt nhỏ giọng nói: "Tính tình Cửu huynh đơn giản, ngày thường chỉ yêu thích thơ ca, bệ hạ sẽ không giết huynh ấy."
Tiêu Mạc bật cười, "Theo cách nói của muội....Tức là nói Cửu huynh đó của muội không có tài cán gì, cho nên mới không bị lọt vào tầm ngấm của bệ hạ à." Dừng một chút, hắn lại nói: "Ngũ huynh của muội đã bị bệ hạ giết rồi. "
Ngũ huynh chính là con cả của Trương Tiêu thị. Trương Khởi cũng chưa từng gặp hắn lần nào, đối với người huynh trưởng này kể cả chút ấn tượng cũng không có. Nghe Tiêu Mạc nói, nàng chỉ chớp chớp mắt, dường như phải suy nghĩ kỹ một hồi mới nhớ ra Ngũ huynh là ai.
Tiêu Mạc quay đầu lại nói tiếp: "Ta đã đánh giá thấp bệ hạ...."
Giọng nói hết sức chán chường, Trương Khởi thầm nghĩ: Huynh thật đã đánh giá cao hắn. Lần này, hắn bắt những kẻ có tài và nhân tài mới nổi của thế gia toàn bộ giết hết, điều này rất có lợi cho việc cũng cố lại thế lực hoàng tộc. Có thể đếm được trăm năm qua, những chức vị quan trọng xưa nay vẫn do thế gia khống chế, những thứ này là nền móng vững chắc của thế gia. Tân đế không thể nào động nó, bởi vì một khi động tới, sẽ dẫn đến đại loạn làm ảnh hưởng nền tảng của một quốc gia. Nhưng không động, có quá nhiều chức vị quan trọng, mà những kẻ đó đều là lũ vô năng ngồi không ăn bám. Dưới tình huống ngoại địch vây rình như vậy, một khi kẻ địch bên ngoài cùng lúc tấn công, chẳng phải nước Trần chưa bị đánh đã loạn trước à?
Trong lều vải bốn bề im ắng.
Một hồi lâu, Trương Khởi nhẹ giọng nói ra: "Lần này huynh đi sứ, là có sắp xếp?"
Tiêu Mạc bỗng nhiên quay đầu lại.
Hắn nhìn chăm chăm vào Trương Khởi, nhìn cho đến tới khi nàng cúi đầu rũ mắt hắn mới mím môi hờ hững nói: "Không sai."
Hắn vẫn nhìn chằm chằm Trương Khởi.
Cả Kiến Khang ai cũng cho rằng hắn là vì nàng mà đi sứ, nhưng bây giờ hắn nói thật cho nàng biết, hắn đi là vì muốn tránh họa.
Hẳn là nàng sẽ thất vọng lắm?
Hắn thật sự muốn nhìn thấy nàng thất vọng….
Nhưng Trương Khởi lại không hề giận, nàng vẫn rũ đôi mắt trong suốt cúi đầu xuống.
Cuối cùng Tiêu Mạc không nhịn được hỏi: "Muội không giận sao???"
Trương Khởi mím môi cười, nàng nhỏ nhẹ nói: "Với thân thể ngàn vàng như Tiêu Lang, nếu không phải vì nguyên do nào đó, gia tộc của huynh sao có thể đồng ý cho huynh rời khỏi Kiến Khang? Mặc kệ như thế nào, Tiêu Lang quả thực là vì hộ tống ta mới đi sứ, ta sao có thể giận huynh?"
Trái tim Tiêu Mạc bỗng nhiên vô cùng ấm áp, hắn đứng dậy cười nói với nàng bằng giọng trầm ấm mà dịu dàng trước hai mắt trợn to của A Lục: "A Khởi của ta đúng là thông tuệ động lòng người."
Trương Khởi lại cúi đầu, coi như không thấy hắn đang từng bước đến gần. Nàng nháy hàng lông mi thật dài lí nhí nói: "Nhưng dù A Khởi có động lòng người thế nào đi chăng nữa, ở trong mắt Tiêu Lang chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi."
Câu nói này hơi nặng, ép Tiêu Mạc phải đột ngột dừng bước.
Môi Tiêu Mạc giật giật, muốn giải thích nhưng Trương Khởi đã dịu dàng đứng lên, nàng ngước mắt mỉm cười, ánh mắt như nước nhìn tới hắn, mềm mỏng nói: "Không còn sớm nữa, Tiêu Lang không đi nghỉ sao?"
Nàng dịu dàng nhìn hắn bằng ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Nàng xinh đẹp quyến rũ như thế, khiến cho trái tim Tiêu Mạc có chút ngứa, có chút ấm áp, điều khiến hắn hận nhất chính là không thể vươn tay ngay lúc này ôm chặt nàng vào lòng.
Nhưng hắn không thể, vừa rồi nàng cũng đã nói, hắn chỉ coi nàng như một món đồ chơi. Bây giờ, mặc kệ hắn làm ra chuyện gì quá mức gần gũi càng sẽ khiến nàng thêm chán ghét.
Hắn không muốn gương mặt xinh tươi như hoa kia từ nay về sau chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ngơ ngẩn nhìn nàng một hội, cuối cùng hắn không kiềm được nói: "Muội yên tâm, ta sẽ không......" Giọng nói lanh lảnh mới nói đến một nửa hắn lại thấy hối hận, thật ra thì, hắn thật sự rất muốn có được nàng.
Sững sờ một lúc, cuối cùng Tiêu Mạc vung ống tay áo, dứt khoát kiên quyết đi ra khỏi lều vải, theo bước đi của hắn, một trận gió cuốn qua màn cửa, bụi mù màu vàng cũng ùn ùn kéo vào.
Hắn vừa đi ra, A Lục liền oán giận nói: "A Khởi nói nhiều vậy để là gì, nếu hắn đã như vậy, sao không mắng cho hắn một trận."
Mắng hắn là cách làm thỏa đáng nhất sao? Hàng mi thật dài của Trương Khởi cụp xuống, đối phó với hạng nam nhân này, cần phải làm như thế nào, không ai rõ hơn bản thân nàng.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, đoàn sứ đã bắt đầu khỏi hành. Đi được nửa đường, đã có quan lại địa phương nghênh đón ở phía trước.
Tranh thủ lên đường, một khắc trước khi mặt trời lặn, đoàn sứ đã tiến vào thành Trường An.
Đàn ông con trai phương Bắc ai cũng cao lớn vạm vỡ. Kể cả mấy cô nàng cũng đều duyên dáng yêu kiều. Không nhỏ bé thô thiển như con gái phương Nam. A Lục tranh thủ nhìn qua khe hỡ màn xe, thích thú nhìn dòng người xuôi ngược ở bên ngoài.
Giống như nàng, nam nữ ở Trường An cũng đang tò mò nhìn tới đoàn sứ nổi danh giàu có bật nhất Kiến Khang.
Trông thấy ánh mắt của bọn họ, A Lục tò mò nói: "A Khởi, người ở đây cao quá, còn cao hơn cả Tiêu Lang nữa." Tại đất Nam, Tiêu Mạc được tính là một trong những thiếu niên cao nhất, nhưng so với những người phương Bắc này, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nói là không thấp.
Một lúc sau, A Lục lại nhỏ giọng nói: "Nhưng trong đám cô tử ở đây, không có ai đẹp bằng A Khởi nhà ta cả."
Trương Khởi liếc nàng một cái, khẽ cười nói: "Nói linh tinh gì đó? Dung mạo đẹp thật sự đều là tất cả nữ lang luôn trốn ở trong phủ kìa."
"Nhưng mấy người đó làm sao lung linh như nước, dịu dàng mềm mại giống A Khởi được chứ."
"Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa."
Hễ mỗi lần nhắc tới chuyện xấu đẹp là Trương Khởi cảm thấy không vui, A Lục lặng lẽ le lưỡi một cái.
Ngay lúc này, đoàn xe đang chầm chầm tiến về phía trước, thì bỗng đâu một giọng nói truyền đến, "Đoàn sứ nước Tề đã đến."
"Nước Trần cùng nước Tề đồng thời tiến vào Trường An, thật là khéo."
Tiếng ồn ào ầm ĩ vừa nổi lên liền bị tiếng vó ngựa chỉnh tề dập tắt. Nghe âm thanh ùng ùng tưởng chừng như động đất rung chuyển kia, Trương Khởi lặng lẽ xốc lên một góc màn tò mò nhìn tới phương hướng Bắc môn.
Nhưng chỉ nhìn thấy một vùng đen ngòm, tiếng ầm ầm âm vang như mây đen đang từ từ thúc đẩy đội ngũ tiến về phía trước. Thấy người bốn phía Trường An rối rít lùi về hai đường bên, A Lục le lưỡi nói: "Những người Tề này, sao lại phô trương như thế?"
So với người Trần, nếu đổi ngược lại là những người Tề này xuất hiện, hẳn là sẽ không có khoe khoang đến vậy.
Nhưng dù rằng như thế, những người Trường An này cũng đâu phải là chưa từng va chạm với đời, cần gì phải ầm ĩ thế này.
Trong lúc Trương Khởi đang buồn bực thì đội ngũ kia càng đến càng gần, càng đến càng gần.
Hóa ra, tổng cộng có đến cả trăm kỵ sĩ mặc áo giáp bọc thép đen cưỡi hắc mã. Đằng sau nhóm kỵ sĩ là đoàn xe ngựa trùng trùng điệp điệp.
Hóa ra chỉ tầm trăm kỵ sĩ mà đã có thể tạo thành khí thế long trời như vậy, e rằng dù có hơn ngàn người cũng chưa chắc tạo được âm thanh vang dội thế này.
Ngay lúc Trương Khởi đang nghĩ thế thì những kỵ sĩ kia ùng ùng phóng nhanh chạy qua, xuất hiện ở phía sau đoàn người rầm rộ là một thiếu niên mặc áo đen quần bó, tinh anh oai hùng.
Lúc này Trương Khởi mới hiểu ra, tại sao tất cả mọi người lại trở nên yên tĩnh như vậy.
A Lục ở bên cạnh cũng há to miệng đớ lưỡi nhìn tới thiếu niên kia, ngẩn ngơ nhìn một một nàng ta mới chuyển sang nhìn thoáng qua phương hướng Tiêu Mạc. Lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, A Lục thì thầm nói: "Không ngờ thế gian này lại có lang quân tuấn mỹ đến thế!"
Thế gian lại có một lang quân tuấn mỹ như thế?
Tại nước Trần, Tiêu Mạc cũng là mỹ thiếu niện sánh tựa ngọc thụ quỳnh hoa, nếu mang ra so sánh với thiếu niên mặc áo đen trước mắt thì lại hoàn toàn một trời khác biệt. Thiếu niên trước mặt ấy sáng chói tựa như ánh trăng, ngọc bích như Tiêu Mạc vô tình đã mất đi ánh sáng, ảm đạm đến không còn chút thu hút nào.
Lúc thiếu niên kia vọt qua thì vô tình nghiêng mắt nhìn sang phía bên này.
Vừa nhìn thoáng qua, liền khiến hắn ghìm ngựa lại, sau một tiếng hí dài, hắn đá nhẹ bụng ngựa cho nó đi tới gần đoàn sứ nước Trần.
Mà lúc này, đoàn sứ nước Tề vẫn đang ùn ùn dũng mãnh tiến về phía trước, trông thấy động tác quơ quơ tay của thiếu niên mặc áo đen, đoàn sứ liền nhanh chóng giảm chậm tốc độ.
Nhân số đoàn sứ của hai nước đều rất đông, xe ngựa nối dài như rồng uốn lượn. Thiếu niên mặc áo đen mặc dù chói mắt, nhưng thân hình đã bị ngăn cản, người có thể nhìn thấy hành động của hắn không nhiều lắm.
Thiếu niên đi thẳng tới cạnh Tiêu Mạc.
Nhìn chằm chằm vào sắc mặt thay đổi rõ rệt của Tiêu Mạc, thiếu niên hào sảng nói: "Tiêu gia lang quân, đã lâu không gặp." Khóe miệng hắn nhoẻn cười, ưu nhã hỏi tiếp, "Trương thị A Khởi đâu? Nàng ta hiện có khỏe không?"
Thiếu niên mặc áo đen ấy chính là Cao Trường Cung.
Hoàn toàn không còn giống với lúc còn ở Kiến Khang, giờ phút này hắn vô cùng hăng hái phấn khởi, trên vầng trán toát lên đầy vẻ tự tin. Phong thái này phối hợp với dung nhan tuyệt thế của hắn, thực làm cho người ta tiêu tan hồn phách, thần hồn điên đảo, bức bách đến không ai có thể nói nên lời.
Nghe được Cao Trường Cung hỏi thăm, A Lục đang nhìn đến ngây người liền lên tiếng đáp theo bản năng: "A Khởi nhà ta đang ở đây này."
Âm thanh lanh lảnh trong ngọt đột ngột vang lên, Cao Trường Cung quay đầu lại.
Hắn nghiêng mặt nhìn thoáng qua màn xe, cùng với phía sau màn xe là đôi con ngươi sáng bóng dịu dàng.
Không để ý tới Tiêu Mạc nữa, Cao Trường Cung thúc ngựa chạy tới gần, tay phải hắn duỗi ra vù một tiếng vén rèm xe lên, thấy Trương Khởi bên trong xe ngựa đang nhìn mình bằng ánh mắt lóng lánh nước. Hắn nhướng nhướng mắt nhíu hai chân mày lại. Rồi bất thình lình, tay phải hắn tiếp tục vươn tới trước tóm lấy cánh tay Trương Khởi, trong tiếng kinh hô của mọi người, cứ thế phách lối ngang nhiên nhấc Trương Khởi bỏ lên tọa kỵ của mình.
Động tác này của Cao Trường Cung quá đột ngột, quá ngang tàng, quá khó tin. Dù là người có tính tình luôn điềm đạm, làm việc nhìn trước ngó sau như Kiến Khang cũng không thể ngờ tới.
Ngay lúc người nước Trần đang trợn mắt há mồm nhìn, căn bản không ai phản ứng kịp. Cao Trường Cung chắp tay với nhóm người Trần nghiêm túc nói: "Mỹ nhân này lúc còn ở Kiến Khang có cùng Trường Cung đính hữu uyên minh*. Nhưng do lần trước vội vã trở về nên không kịp đưa nàng đi. Tâm ý của Tiêu Lang, Trường Cung vô cùng cảm kích." (*ước hẹn uyên ương)
Dứt lời, hắn quát to chói tai giục ngựa huênh hoang rời đi.
Lúc này Tiêu Mạc mới phản ứng.
Mặt mày hắn giận đến tím tái trướng lên. Vừa tính động thủ thì có hai tay đồng thời bắt lấy cánh tay hắn. Trước ánh mắt tức giận trợn trừng của Tiêu Mạc, chánh sứ Dương đại nhân nhỏ giọng nói: "Tiêu Lang, bệ hạ cũng có ý đó." Một sứ giả còn lại khác cũng hào hứng nói: "Mạc Tiểu Lang có điều không biết, bệ hạ lệnh Trương thị A Khởi đi sứ, chính là muốn đưa nàng cho Cao Trường Cung."
Lời này không nói còn tốt, vừa nói ra liền khiến cho Tiêu Mạc giận đến thiếu điều thở không nổi.
Trương Khởi tuyệt đối không ngờ rằng, Cao Trường Cung vừa thấy mình liền trực tiếp bắt mình lên ngựa của hắn.
Nàng ngây ngô ngơ ngác bị hắn chở đi một đoạn, mãi đến khi vô số ánh mắt nóng bỏng phóng tới, nàng mới đột nhiên sực tỉnh.
Vừa tỉnh táo lại, mặt Trương Khởi liền đỏ tới mang tai, nàng tức giận khẽ thốt lên: "Người...Người muốn làm gì?"
Hai tròng mắt ánh nước thở phì phò nhìn chằm chằm người ở phía sau, hai gò má càng căng phồng lên thật to.
Cao Trường Cung cúi đầu ngắm nhìn nàng.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Một thế gia cô tử như ngươi, sao lại trở thành sứ giả? Phải chăng vị hoàng đế kia của các ngươi muốn hiến tặng ngươi cho Vũ Văn Hộ? Trương thị A Khởi, ngươi có biết Vũ Văn Hộ kia là hạng người nào không? Tâm tính hắn tàn bạo, lại vô cùng hung ác, giết người như giết chó. Ngươi rơi vào tay hắn e rằng sống không quá nửa năm."
Nói tới đây, giọng hắn chợt trở nên ảm đạm, như chuyện đương nhiên nói: "Mới vừa rồi ta cũng thấy ngươi đã nghĩ tới rồi: nếu như để cho đám cầm thú đó hưởng lợi, chi bằng hãy để ta đưa đi."
Lời này có lý, nhưng cũng không đúng.......
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi không nghĩ ra được là không đúng chỗ nào, nàng chỉ thở khì khì trừng mắt nhìn chằm chằm Cao Trường Cung. Diện mạo nàng rất dịu dàng, giận đến hai mắt bốc lửa, hai má đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thấy sự nổi giận nào, ngược lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia còn toát lên vài phần sắc thái hồng hào khiến cho nàng càng kiều diễm hơn bội phần.
Thấy nàng giận nhưng không biết phải làm sao, Cao Trường Cung không nhịn được bật cười ha hả. Cười một hồi hắn mới dịu dàng nói: "Ngươi yên tâm....Ở nước Tề này, lời ta nói cũng rất có trọng lượng, che chở cho một Trương Khởi như ngươi hẳn là không phải việc gì khó." Chốc lát hắn lại nhìn nàng nói: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn có những ngày tháng sống an lành bình lặng hay sao? Ta sẽ toại nguyện ngươi."
Danh sách chương