Mùa xuân đến khiến vạn vật sinh trưởng, đồng thời là mùa động dục để bộ lạc thú nhân duy trì nòi giống.
Vân Lạc biến thành hình thú vì đang động dục, hoa huyệt sưng đỏ chảy nước dâm ròng ròng và hậu huyệt ướt đẫm, cậu vừa đi từng bước mệt nhọc trong rừng rậm vừa cất tiếng gọi với hy vọng có thể tìm được người giao phối với mình.
Khá buồn khi phải nói rằng kể từ lúc xuyên đến bộ lạc thú nhân này, cậu chưa từng giao phối với bất kỳ giống cái nào.
Không phải cậu khinh thường những thư thú đó và không muốn giao phối với họ, mà ngược lại là những thư thú đó khinh bỉ cậu vì họ thấy dương vật của cậu quá nhỏ không thể thỏa mãn được họ.
Lời từ chối này xem ra vẫn còn nhẹ nhàng, vì một số thư thú còn nói thẳng với cậu rằng với dương vật bé tẹo và hoa huyệt thì cậu không nên tìm thú cái để giao phối mà phải tìm hùng thú đụ mình, không biết chừng sau này cậu sẽ sinh được một đàn sói con hay gì đó.
Vân Lạc rất tức giận, quyết tâm chứng minh cho nhóm thú nhân rằng cho dù có hoa huyệt thì cậu vẫn tìm được giống cái giao phối, nên suốt ba năm qua cậu luôn kiên trì tìm kiếm giống cái giao phối.
"Ô... Ô..."
Vân Lạc lê thân thể động dục của mình, mềm mại cất tiếng kêu trong lúc vô tình đi đến một bụi cỏ cao bằng nửa người.
Gió xuân thổi qua khiến bụi cỏ lay động, Vân Lạc bước vào bụi cỏ.
Đang đi, Vân Lạc đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ bụi cỏ bên cạnh.
Chắc là một người nào đó trong bộ lạc bị thương? Vân Lạc chịu đựng cảm giác khó chịu ở phía dưới, xoay người đi vào bụi cỏ bên cạnh.
Nhưng những gì cậu nhìn thấy không phải là hình ảnh của một người nào đó bị thương, mà là...
"Phụ thân... Mẫu thân.. Con... Con tưởng có người bị thương, con không biết là... Con... Con... Con xin lỗi phụ thân..."
Con sói trắng che mắt bằng hai bàn chân đầy lông rồi dúi đầu xuống bãi cỏ.
Cậu tận mắt chứng kiến cảnh mẫu thân xinh đẹp nằm trần truồng trên bãi cỏ mềm mại, còn phụ thân biến thành hình thú đè lên lưng mẫu thân, đâm dương vật to khủng khiếp của mình vào hoa huyệt ướt đẫm của mẫu thân...
Nếu lúc này ở hình người, Vân Lạc đảm bảo mặt của mình rất rất đỏ.
So với sự choáng ngợp và bối rối của Vân Lạc, thì Lang Vương Vân Khải lại bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn biến trở về hình người, rút dương vật khổng lồ đang vùi trong hoa huyệt của thê tử ra, đưa tay vỗ nhẹ vào mông thê tử để ra hiệu cho nàng rời đi.
Không ai dám khiêu khích sự uy nghiêm của Lang Vương, kể cả thê tử của hắn.
Lang Hậu Bạch Thanh đổi trở về hình thú và biến mất trong bụi cỏ chỉ trong nháy mắt.
Sau khi thê tử rời đi, Vân Khải nhìn đứa con trai vẫn nằm đó bèn nói: "Lạc Lạc, đến chỗ của phụ thân."
Dù phụ thân hiếm khi nói những lời tàn nhẫn với cậu, nhưng nhìn thấy hình thú của phụ thân không biết lớn hơn cậu gấp bao nhiêu lần vẫn khiến Vân Lạc cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Vì sợ hãi nên Vân Lạc ngoan ngoãn bỏ đôi chân che mắt xuống, cúi đầu và đến bên Vân Khải.
"Phụ thân." Cậu ngồi xổm xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Vân Khải.
Vân Khải nhìn con trai nhỏ xinh của mình, bỗng hắn vươn tay đẩy cậu nằm xuống rồi vuốt ve cái bụng mềm mại của cậu.
"Chưa tìm được giống cái để giao phối sao?" Những ngón tay mảnh khảnh của Vân Khải trượt xuống bụng cậu, cầm lấy dương vật nhỏ đang cương lên vì động dục của cậu.
"Không... không..." Cơ thể Vân Lạc bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
"Phụ thân... Người..." Vân Lạc muốn cuộn người lại.
Nhưng bị bàn tay kia của Vân Khải đè lại.
"Chưa tìm được giống cái giao phối nên chắc hẳn rất khó chịu, Lạc Lạc." Vân Khải nhẹ nhàng ấn và xoa quy đầu của con trai bằng đầu ngón tay của mình.
Dưới sự đụng chạm của hắn, cơ thể Vân Lạc run lên dữ dội.
"Người... đừng... đừng..."
Bàn tay của hắn nóng hổi, khi chạm vào khiến cậu cảm thấy thật sướng.
"Thật sự không cần sao?" Ngón tay Vân Khải lần mò xuống nắm âm đế sưng đỏ rồi nhẹ nhàng vân vê.
"Ah ưm... Phụ thân..."
Do không kiểm soát được nên sói trắng lập tức biến thành một thiếu niên có mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng, khuôn mặt kiều diễm với làn da trắng ngần như tuyết, và dáng người mảnh mai nhỏ nhắn.
Thiếu niên nằm ngửa dang rộng hai chân, âm đế non nớt bị ngón tay của Vân Khải nhéo nhẹ, mỗi khi ngón tay của hắn đè xuống là trong hoa huyệt lại chảy ra từng luồng nước dâm.
"Sướng lắm phải không, Lạc Lạc." Vân Khải nhìn chằm chằm vào hoa huyệt mềm mại và hồng hào của con trai mình, dương vật lớn dưới háng của hắn bất giác nảy lên vài cái.
"Ha... a... cha... đừng... đừng chạm vào nữa..."
Âm đế bị những ngón tay của phụ thân làm cho sướng quá, cậu muốn phụ thân đè thật mạnh vào âm đế...
"Không cho chạm... Có phải vì ta làm con khó chịu?" Vân Khải thả lỏng ngón tay đang nắm âm đế non nớt của Vân Lạc, rồi cúi người đè lên cơ thể cậu.
"Vậy thì..." Hắn nắm lấy đầu vú nhỏ trên ngực cậu, sau đó đưa ngón tay vào hoa huyệt đang chảy nước lênh láng của cậu.
Hoa huyệt vốn đã trở nên cực kỳ mẫn cảm vì kỳ động dục, bị ngón tay Vân Khải đút vào ngoáy ngoáy mấy lần đã khiến Vân Lạc kêu lên "A a a" rồi lên đỉnh.
Vân Lạc biến thành hình thú vì đang động dục, hoa huyệt sưng đỏ chảy nước dâm ròng ròng và hậu huyệt ướt đẫm, cậu vừa đi từng bước mệt nhọc trong rừng rậm vừa cất tiếng gọi với hy vọng có thể tìm được người giao phối với mình.
Khá buồn khi phải nói rằng kể từ lúc xuyên đến bộ lạc thú nhân này, cậu chưa từng giao phối với bất kỳ giống cái nào.
Không phải cậu khinh thường những thư thú đó và không muốn giao phối với họ, mà ngược lại là những thư thú đó khinh bỉ cậu vì họ thấy dương vật của cậu quá nhỏ không thể thỏa mãn được họ.
Lời từ chối này xem ra vẫn còn nhẹ nhàng, vì một số thư thú còn nói thẳng với cậu rằng với dương vật bé tẹo và hoa huyệt thì cậu không nên tìm thú cái để giao phối mà phải tìm hùng thú đụ mình, không biết chừng sau này cậu sẽ sinh được một đàn sói con hay gì đó.
Vân Lạc rất tức giận, quyết tâm chứng minh cho nhóm thú nhân rằng cho dù có hoa huyệt thì cậu vẫn tìm được giống cái giao phối, nên suốt ba năm qua cậu luôn kiên trì tìm kiếm giống cái giao phối.
"Ô... Ô..."
Vân Lạc lê thân thể động dục của mình, mềm mại cất tiếng kêu trong lúc vô tình đi đến một bụi cỏ cao bằng nửa người.
Gió xuân thổi qua khiến bụi cỏ lay động, Vân Lạc bước vào bụi cỏ.
Đang đi, Vân Lạc đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ bụi cỏ bên cạnh.
Chắc là một người nào đó trong bộ lạc bị thương? Vân Lạc chịu đựng cảm giác khó chịu ở phía dưới, xoay người đi vào bụi cỏ bên cạnh.
Nhưng những gì cậu nhìn thấy không phải là hình ảnh của một người nào đó bị thương, mà là...
"Phụ thân... Mẫu thân.. Con... Con tưởng có người bị thương, con không biết là... Con... Con... Con xin lỗi phụ thân..."
Con sói trắng che mắt bằng hai bàn chân đầy lông rồi dúi đầu xuống bãi cỏ.
Cậu tận mắt chứng kiến cảnh mẫu thân xinh đẹp nằm trần truồng trên bãi cỏ mềm mại, còn phụ thân biến thành hình thú đè lên lưng mẫu thân, đâm dương vật to khủng khiếp của mình vào hoa huyệt ướt đẫm của mẫu thân...
Nếu lúc này ở hình người, Vân Lạc đảm bảo mặt của mình rất rất đỏ.
So với sự choáng ngợp và bối rối của Vân Lạc, thì Lang Vương Vân Khải lại bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn biến trở về hình người, rút dương vật khổng lồ đang vùi trong hoa huyệt của thê tử ra, đưa tay vỗ nhẹ vào mông thê tử để ra hiệu cho nàng rời đi.
Không ai dám khiêu khích sự uy nghiêm của Lang Vương, kể cả thê tử của hắn.
Lang Hậu Bạch Thanh đổi trở về hình thú và biến mất trong bụi cỏ chỉ trong nháy mắt.
Sau khi thê tử rời đi, Vân Khải nhìn đứa con trai vẫn nằm đó bèn nói: "Lạc Lạc, đến chỗ của phụ thân."
Dù phụ thân hiếm khi nói những lời tàn nhẫn với cậu, nhưng nhìn thấy hình thú của phụ thân không biết lớn hơn cậu gấp bao nhiêu lần vẫn khiến Vân Lạc cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Vì sợ hãi nên Vân Lạc ngoan ngoãn bỏ đôi chân che mắt xuống, cúi đầu và đến bên Vân Khải.
"Phụ thân." Cậu ngồi xổm xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Vân Khải.
Vân Khải nhìn con trai nhỏ xinh của mình, bỗng hắn vươn tay đẩy cậu nằm xuống rồi vuốt ve cái bụng mềm mại của cậu.
"Chưa tìm được giống cái để giao phối sao?" Những ngón tay mảnh khảnh của Vân Khải trượt xuống bụng cậu, cầm lấy dương vật nhỏ đang cương lên vì động dục của cậu.
"Không... không..." Cơ thể Vân Lạc bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
"Phụ thân... Người..." Vân Lạc muốn cuộn người lại.
Nhưng bị bàn tay kia của Vân Khải đè lại.
"Chưa tìm được giống cái giao phối nên chắc hẳn rất khó chịu, Lạc Lạc." Vân Khải nhẹ nhàng ấn và xoa quy đầu của con trai bằng đầu ngón tay của mình.
Dưới sự đụng chạm của hắn, cơ thể Vân Lạc run lên dữ dội.
"Người... đừng... đừng..."
Bàn tay của hắn nóng hổi, khi chạm vào khiến cậu cảm thấy thật sướng.
"Thật sự không cần sao?" Ngón tay Vân Khải lần mò xuống nắm âm đế sưng đỏ rồi nhẹ nhàng vân vê.
"Ah ưm... Phụ thân..."
Do không kiểm soát được nên sói trắng lập tức biến thành một thiếu niên có mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng, khuôn mặt kiều diễm với làn da trắng ngần như tuyết, và dáng người mảnh mai nhỏ nhắn.
Thiếu niên nằm ngửa dang rộng hai chân, âm đế non nớt bị ngón tay của Vân Khải nhéo nhẹ, mỗi khi ngón tay của hắn đè xuống là trong hoa huyệt lại chảy ra từng luồng nước dâm.
"Sướng lắm phải không, Lạc Lạc." Vân Khải nhìn chằm chằm vào hoa huyệt mềm mại và hồng hào của con trai mình, dương vật lớn dưới háng của hắn bất giác nảy lên vài cái.
"Ha... a... cha... đừng... đừng chạm vào nữa..."
Âm đế bị những ngón tay của phụ thân làm cho sướng quá, cậu muốn phụ thân đè thật mạnh vào âm đế...
"Không cho chạm... Có phải vì ta làm con khó chịu?" Vân Khải thả lỏng ngón tay đang nắm âm đế non nớt của Vân Lạc, rồi cúi người đè lên cơ thể cậu.
"Vậy thì..." Hắn nắm lấy đầu vú nhỏ trên ngực cậu, sau đó đưa ngón tay vào hoa huyệt đang chảy nước lênh láng của cậu.
Hoa huyệt vốn đã trở nên cực kỳ mẫn cảm vì kỳ động dục, bị ngón tay Vân Khải đút vào ngoáy ngoáy mấy lần đã khiến Vân Lạc kêu lên "A a a" rồi lên đỉnh.
Danh sách chương