Va chạm kịch liệt, làm tình điên cuồng.

"Ha… Ưm… Sâu quá… Hoa huyệt và hậu huyệt sắp… Sắp bị chơi hư… Hậu huyệt sắp rách…"

"Tam ca… Đại ca… Đừng… Ha… Đừng làm nhanh như thế…"

“Ta… Á… Ưm… Ta không chịu nổi... Hoa huyệt sắp hỏng rồi…"

"Chậm chút… Chậm chút ah…"

Tiếng rên rỉ của Vân Lạc nghe có vẻ rất đau đớn, nhưng hoa huyệt và hậu huyệt thì vẫn tham lam mút chặt lấy dương vật, dụ dỗ dương vật thô to liên tục đụ mình.

Hai người kia đương nhiên biết rằng những gì cậu đang nói không phải thật lòng, cậu chỉ đang bị họ đụ sung sướng đến mức nói năng lộn xộn mà thôi. Vì vậy, không ai trong số họ giảm tốc độ đâm rút.

"Lạc Lạc… Đại ca không chậm lại được… Hoa huyệt của đệ đụ sướng quá… Dương vật sắp bị hoa huyệt kẹp…" Vân Thanh ngửa đầu ra sau, dương vật dưới háng giã điên cuồng vào hoa huyệt đã sưng húp tạo ra những tiếng vang phụt phụt.

Dương vật nện vừa dữ dội vừa nhanh chóng vào hoa huyệt, mỗi lần dương vật rút ra cũng kéo theo thịt non đỏ tươi bên trong hoa huyệt ra ngoài. Thịt non bao bọc trong nước dâm ướt đẫm, dương vật cọ sát vào hoa huyệt đang không ngừng mấp máy, khuấy đảo bên trong làm hoa huyệt trào ra nước dâm lầy lội và bọt trắng trơn nhớt.

Từng trận âm thanh dâm loạn làm người khác nhộn nhạo vang lên không dứt, Vân Dật kề sát vào chiếc cổ trắng nõn của Vân Lạc rồi để lại hàng loạt nụ hôn trên đó.

"Lạc Lạc... Đừng sợ... Ta sẽ không chơi rách hậu huyệt đâu..."

"Tam ca đang thương đệ…"

"Ngoan nào… Kẹp chặt… Tam ca dùng dương vật thương đệ…"

"Đụ chết Lạc Lạc dâm đãng… Làm Lạc Lạc mang thai… Sinh một đứa hồ ly cho ta…"

Vân Dật có vẻ ngoài thánh khiết và tuyệt mỹ như bạch ngọc, vừa có sự hung mãnh của sói vừa có sự xảo quyệt của hồ ly, bề ngoài cấm dục nhưng bên trong lại có dục vọng dâm đãng với chính đệ đệ của mình. Khuôn mặt của chàng trai mắt đỏ vừa nguy hiểm mà lại vừa gợi cảm giờ đây đã nhuốm màu nhục dục, dục vọng đã hoàn toàn xâm chiếm toàn bộ lý trí lẫn linh hồn của hắn.

Hắn giơ dương vật to dài bất thường đụ vào hoa huyệt một cách dữ dội, vừa nhanh vừa vội, đâm vào cực kỳ sâu. 

Vân Thanh đứng phía trước nện dương vật vào hoa huyệt nhỏ, làm hoa huyệt căng ra cực to và liên tục tràn ra nước dâm lênh láng.

Vân Dật đứng ở phía sau đụ hậu huyệt nhỏ khít, hậu huyệt bị nện kịch liệt khiến nước dâm phun ra tung tóe.

Thiếu niên đứng giữa hai người đã sung sướng ngất ngây, chẳng còn biết trời trăng mây nước gì nữa.

"Hừm…Hậu huyệt bị chơi hư…"

"Tam ca… Đừng… Đừng mà… Dừng lại…"

"Á ha… Hoa huyệt hỏng rồi… Đại ca chậm một chút… Đại ca… Đại ca…"

Vân Lạc hét lớn rồi đạt cực khoái.

Cả cơ thể của Vân Lạc run lên, hai mắt trợn trắng, thân hình nhỏ bé rung lẩy bẩy như sắp chết.

Hai người nam nhân đã đụ đỏ mắt, vẫn chưa nhận ra cậu sắp bị bọn họ chơi chết.

Quy đầu thô to hình nón cụt cọ xát vào hoa huyệt non nớt phía trước, dương vật khổng lồ đâm rút vào hậu huyệt phía sau, mỗi khi hai dương vật này rút ra cũng đồng thời kéo theo thịt non mềm mại bên trong hai cái huyệt ra, nước dâm thi nhau phun ra tung tóe trông cực kỳ dâm đãng.

Vân Lạc trông vật vã như người chết đuối, há to mồm thở hổn hển làm nước bọt chảy xuống ròng rã. Cậu không thể nhớ nổi đây là lần thứ mấy đại ca và tam ca đụ mình, cũng chẳng nhớ nổi mình đã bị đụ lên đỉnh bao nhiêu lần, càng không nhớ nổi họ đã bắn mấy lần vào trong hoa huyệt và hậu huyệt, giờ phút này cậu chỉ biết hai cái huyệt đã bị đụ đến tê rần. 

Khoái cảm vẫn ập đến liên tục, tê dại không dứt, cả người lâng lâng trong khi đầu óc trống rỗng làm cậu cảm giác thân thể không thuộc về chính mình nữa.

"Hức hức... Làm ơn đừng làm nữa... Đừng mà..."

Vân Lạc khóc thút thít, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu ngay lập tức bị át đi bởi tiếng va chạm thân thể của hai nam nhân có đôi mắt đỏ ngầu.

Hai người nam nhân đều là những đứa con cưng của trời. Họ luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ tiếp xúc với nữ càng không thân mật với nam. Người duy nhất họ gần gũi chính là người đệ đệ nhỏ tuổi nhất của mình, cũng chính là người hiện tại đang bị họ đụ kịch liệt.

Sau bao nhiêu năm ăn chay, rốt cuộc cũng đã được ăn mặn.

Giờ phút này trong đầu họ không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc đụ Vân Lạc.

Dương vật của hai người thay phiên nhau đâm vào rút ra, hai người cứ như thế rơi vào trạng thái điên cuồng không còn lý trí.

"Lạc Lạc... Đại ca thấy sướng quá..."

Hoa huyệt của Vân Lạc khít khao với tầng tầng lớp lớp thịt non xếp chồng lên nhau như cái miệng nhỏ nhắn mút chặt lấy dương vật của y, khoái cảm sung sướng đến mức y ước gì mình có thể hợp nhất với hoa huyệt để mình được đụ hoa huyệt mãi mãi.

Vân Dật không nói lời nào, nhưng hơi thở gấp gáp và nặng nhọc của hắn đã bộc lộ tất cả.

Ba người quấn quít vào nhau trong khi phần thân dưới kết nối chặt chẽ, hai người càng đụ  càng lúc càng nhanh và mạnh.

Khi họ còn đang làm tình hăng say đến mức không thể thoát ra khoái cảm sung sướng, bỗng nhiên một tiếng quát lớn đầy phẫn nộ vang lên.

"Khốn khiếp!! Các người làm gì vậy!!!"

Người nọ có thân hình cao lớn nhưng không kém phần cường tráng, phần thân trên trần truồng, đeo một chuỗi răng sói ở cổ, cơ ngực đầy đặn cùng với cơ bụng săn chắc, đôi chân dài rắn chắc không mang giày và chỉ quấn một tấm da thú quanh eo. Khuôn mặt gã vốn sắc sảo, bởi vì tức giận nên trông càng dữ tợn giống như dã thú, hung ác mà lại tàn nhẫn làm cho người ta sởn tóc gáy.

Gã không phải ai khác mà chính là Vân Viêm, vừa mới từ bộ lạc trở về hang động nhưng không thấy Vân Lạc, nên gã mới lần theo mùi hương của cậu để tìm tới đây.

Trong khi nói, Vân Viêm đã đến gần bọn họ.

Đầu óc của Vân Lạc đã trở nên mông lung vì bị hai nam nhân địt một cách thô bạo, giờ đây cậu chỉ biết mở ra hoa huyệt với hậu huyệt nghênh đón dương vật của đại ca và tam ca.

Nhìn thấy Vân Viêm đi tới, Vân Thanh và Vân Dật đồng thời đưa mắt nhìn gã.

"Không thấy sao? Đang xoạc Lạc Lạc." Động tác dưới háng của Vân Thanh không dừng lại mà vẫn tiếp tục đụ mạnh hoa huyệt.

Đối với kẻ đã phá hỏng kế hoạch cướp đi lần bắt tiên của Vân Lạc, đương nhiên Vân Thanh không còn một chút thiện cảm nào với gã.

"Nhị ca, ta sắp bắn tinh rồi. Có chuyện gì thì nói sau đi." Vân Dật không có ác cảm với Vân Viêm, nên mới nói ra những lời này.

Nghe những lời họ nói, Vân Viêm tức giận đến mức muốn ra tay đánh người. Nhưng Vân Viêm nhìn Vân Lạc bị kẹt giữa họ, gã lại nghĩ đến việc nếu mình ra tay đánh bọn họ sẽ đẩy Vân Lạc vào một tình huống khó xử, thậm chí có thể để lại một cái bóng ma tâm lý trong lòng cậu nên gã đành kiềm nén cơn phẫn nộ của mình.

Lạc Lạc, đều tại nhị ca vô dụng!! Trách ta không có năng lực bảo vệ đệ!!

Trái tim Vân Viêm như bị dao cứa vì cơn tức giận và nỗi hối hận chồng chéo lên nhau, gã chưa bao giờ căm ghét sự xuất thân của mình nhiều như lúc này.

Lạc Lạc… Lạc Lạc…

Vân Viêm nghiến răng đứng ở phía xa, hai mắt đỏ ngầu nhìn thân hình của Vân Lạc nhấp nhô lên xuống vì bị bọn họ nện, trong miệng gã dần dần nồng nặc mùi máu tươi.

Vậy mà Vân Thanh còn cố tình hỏi Vân Lạc, "Lạc Lạc, đại ca đụ đệ có sướng không?"

"Hưm... Ư... Sướng... Sướng lắm..." Vân Lạc bị đụ đến đầu óc hồ bèn đáp lại một cách máy móc.

"Ngoan, đại ca cũng thấy rất sướng." Vân Thanh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu.

"Lạc Lạc, có muốn sướng hơn không?" Vân Thanh lại hỏi.

"Á... Hừm... Muốn... Muốn..." Vân Lạc đáp.

"Ngoan, gọi đại ca thật lớn, đại ca sẽ đụ mạnh hơn, chơi hư hoa huyệt của đệ, làm đệ sướng muốn bay lên trời." Vân Thanh thở hổn hển dụ dỗ.

"Ưm… Ha… Đại ca… Đại ca… Chơi mạnh lên… Chơi chết ta… Chơi hư hoa huyệt… Đại ca… Đại ca…" Tiếng kêu mất kiểm soát của Vân Lạc mang theo tiếng khóc nức nở, nghe vừa phóng đãng vừa lẳng lơ, dâm đãng không sao kể xiết.

Rõ ràng cậu sắp lên đỉnh một lần nữa.

Thấy thế nên Vân Thanh càng nấc nhanh như như một kẻ điên, bắt đầu chạy nước rút lần cuối cùng.

Khi Vân Thanh tăng tốc, Vân Dật cũng tăng tốc theo. Cả hai cùng dồn toàn bộ sức lực, như thể Vân Lạc bị bọn họ kẹp ở giữa đã biến thành một cái bao đựng tinh dịch của họ.

Bạch bạch bạch, bạch bạch bạch.

Phụt, phụt, phụt, phụt.

"Á a… Hai cái huyệt bị chơi hư rồi… Ta sẽ chết mất… Sắp chết… Ha hưm a a..."

Vân Lạc hét lên vì đạt cực khoái.

Hoa huyệt và hậu huyệt kẹp chặt lấy hai cái dương vật, kẹp đến nỗi cả cơ thể bọn họ sung sướng muốn bay lên trời.

"Ha... A..." Cả hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, sau đó gần như bắn ra cùng một lúc.

Trong khi họ còn đang tận hưởng khoái cảm, Vân Viêm đang nôn nóng và đau khổ đi đến gần họn họ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhuốm màu dục vọng nên càng trở nên kiều diễm như đóa hoa mơ đỏ đang nở rộ.

"Lạc Lạc, có sao không?"

Hai tên khốn nạn vội vã đụ hoa huyệt với hậu huyệt chắc không để ý, nhưng gã thấy rõ sự mệt mỏi của Vân Lạc.

Mặc dù Vân Lạc đang trong trạng thái mơ màng, nhưng cậu vẫn nhận ra giọng nói của người mình thích. Đôi mắt mông lung của Vân Lạc hiện tại không thể nhìn rõ mọi thứ, cậu quay đầu lại rồi đưa mắt về phía Vân Viêm. Lúc đầu, cậu không nhìn rõ khuôn mặt của Vân Viêm. Một lúc sau, bóng dáng của Vân Viêm mới dần hiện lên trong mắt cậu.

"Nhị ca?"

"Quai, là ta." Vân Viêm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy sự đau lòng.

Vân Lạc dần dần tỉnh táo, nhưng cậu đột ngột đẩy Vân Viêm ra rồi vùi đầu vào sâu trong lòng ngực của Vân Thanh.

"Nhị ca, đừng xem... Đừng xem..."

Xin nhị ca, đừng xem những lúc ta dâm đãng...

Đừng xem... Đừng xem...

Dục vọng của Vân Lạc hoàn toàn biến mất, cơ thể cậu run lên, trong lòng ngập tràn nỗi xấu hổ và tuyệt vọng không thể diễn tả được.

Thấy tình trạng của cậu không ổn nên Vân Dật nhanh chóng rút dương vật ra khỏi hậu huyệt, ngăn chặn tầm mắt của Vân Viêm.

"Lạc Lạc, đừng khóc, ta sẽ che cho đệ, ta che cho đệ." Vân Dật vội vã nói.

Vân Thanh cũng nhanh chóng ôm chặt lấy cậu, dịu dàng an ủi: "Lạc Lạc, đừng khóc, đại ca sẽ đưa đệ rời khỏi đây, chúng ta đừng nhìn gã nữa, ngoan nào." Nói xong, Vân Thanh rút dương vật ra khỏi hoa huyệt, rồi bế cậu ra khỏi nước.

Vân Dật trở lại hình dạng dã thú và đi theo bọn họ.

Mãi cho đến khi bóng dáng của họ biến mất, thì Vân Viêm vẫn chưa thể hoàn hồn.

"Lạc Lạc..."

Lạc Lạc chán ghét gã sao? Vân Viêm ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng hoảng loạn vì không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.

Thời gian trôi qua hai ngày.

Hai ngày nay Vân Viêm không ăn uống gì, cứ như một khúc gỗ không có cảm xúc ngồi ở cửa hang động, không chịu đi đâu cả.

Tự trách, hối hận, dằn vặt, đau đớn, tất cả các loại cảm xúc dồn nén trong lòng sắp khiến gã phát điên lên.

"Lạc Lạc..."

"Lạc Lạc..."

Vân Viêm gọi đi gọi lại tên của đệ đệ, như thể điều đó sẽ xua tan nỗi hoảng sợ sẽ mất đi đệ đệ của mình.

Trong khi gã không ngừng kêu hai chữ này và nhìn chằm chằm về phía trước, bỗng thấy một thiếu niên mảnh mai xuất hiện từ khu rừng phía trước đang đi về phía gã.

Vân Viêm nhìn thấy thiếu niên xuất hiện lập tức đứng dậy lao về phía cậu với tốc độ nhanh nhất.

"Lạc Lạc." Vân Viêm ôm lấy thiếu niên nhỏ xinh trước mặt, ôm chặt cậu vào trong lòng ngực.

Vân Lạc cũng ôm lại gã và áp mặt vào ngực gã.

"Nhị ca."

Họ không nói thêm bất kỳ lời nào thừa thãi.

Vân Viêm không hỏi tại sao Vân Lạc rời đi hai ngày qua.

Vân Lạc cũng không giải thích cho gã lý do mình rời đi hai ngày qua.

Họ ôm nhau thật chặt, như thể trên thế gian chỉ còn lại hai người.

Rất lâu sau...

Vân Lạc nhẹ nhàng nói: "Nhị ca, huynh hứa với ta một điều được không?"

"Ta hứa." Vân Viêm không hỏi mà đã lập tức trả lời.

Nghe đến đây, Vân Lạc im lặng một lúc.

Một lúc sau, cậu lại nói: "Nhị ca, sau này đừng ở bên cạnh giống cái khác, đừng tìm ai khác mà chỉ ở bên cạnh một mình ta thôi được không?"

"Được." Vân Viêm đồng ý không chút do dự.

"Huynh hứa nhanh quá, làm ta chẳng biết nói gì nữa." Vân Lạc nói.

Vân Viêm ôm cậu vào lòng, khát khao muốn được hợp thành một với cậu.

"Lạc Lạc, đệ không cần phải nói cái gì cả. Chỉ cần đệ muốn, cho dù muốn tính mạng của nhị ca thì nhị ca cũng sẽ đưa cho đệ."

Vân Lạc lại im lặng.

Thật lâu sau, Vân Lạc mới nói: "Nhị ca ngốc nghếch, ta không nỡ để huynh chết đâu."

"Huynh nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi huynh là của ta. Ta muốn huynh xây một căn nhà cạnh hồ, và cày một mảnh đất. Sẵn sàng chờ ta gọi huynh bất cứ lúc nào, đáp ứng mọi yêu cầu của ta. Không được phép tự ý đi tìm ta, không được đối xử tệ bạc với bản thân, không được… Tranh giành với… Không được… Ư ưm…"

Vân Viêm cúi đầu che kín cái miệng nhỏ nhắn đang nói, hung hăng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cậu rồi liên tục mút tới mút lui.

Lạc Lạc ngốc nghếch của gã luôn nói gã ngốc, gã thật sự rất ngốc sao?

Không.

Gã biết tất cả, gã biết rằng Lạc Lạc của gã đang lo lắng cho gã, lo rằng gã sẽ nổi nóng lên rồi chống lại phụ thân, đại ca và những người ca ca khác, cuối cùng kết thúc bằng một cái chết thương tâm.

Gã thậm chí còn biết rằng Lạc Lạc của gã vẫn luôn cố gắng chu toàn mối quan hệ giữa phụ thân với những người ca ca còn lại, vừa cân bằng mối quan hệ của bọn họ vừa tìm ra một khoảng trống thích hợp để ở bên cạnh gã, cẩn thận che chở và bảo vệ gã.

Gã biết cậu đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện cho đã, đã phải trả giá bao nhiêu vì gã.

Trên đời không có gì là hoàn mỹ.

Ai cũng có điều bất lực của riêng mình.

Bên trên gã có một người phụ thân quyền lực, hùng mạnh nhất vùng đất thú nhân, bên dưới gã thì có những huynh đệ như hổ rình mồi luôn luôn khao khát chiếm được Vân Lạc. Bỏ qua mấy người huynh đệ, chỉ cần một mình phụ thân thôi cũng đủ để áp đảo gã về mọi mặt, khiến gã không còn chỗ dung thân trong vùng đất thú nhân.

Gã có thể liều mình chiến đấu với phụ thân, nhưng sau cuộc chiến thì sao?

Một số điều không thể nghĩ đến và càng không thể làm được, vì hậu quả quá nghiêm trọng.

Không thể độc chiếm Vân Lạc là điều tiếc nuối trong lòng gã.

Nhưng nếu có thể sử dụng phương thức độc chiếm trái tim để có được cậu cả đời, thì đó cũng là một loại hạnh phúc.

Gã sẵn sàng chịu đựng.

(Toàn văn hoàn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện