- Ồ, hóa ra là như vậy. Em cứ tưởng là nông thôn thuần nông chứ.

Phùng Thiến Như ồ lên một tiếng, cười khẽ:

- Nếu là như vậy, cũng không tệ lắm. Vậy chúc mừng anh trở thành Chủ tịch thị trấn. Tuy rằng cấp bậc vẫn còn thấp, nhưng cũng được xem làm quan phụ mẫu. Haha.

Phùng Thiến Như trưởng thành trong gia đình quyền quý, theo nhận thức của cô, một xã hoặc thị trấn thì đều là nông thôn.

- Thiến Như à, về sau em cứ đến thị trấn để tham quan. Thật sự không sai đâu. Em cứ ở thủ đô thì không biết ở dưới phát triển như thế nào. Hiện tại, rất nhiều địa khu, nhất là xã thị trấn đều rất phát triển. Thị trấn Vân Thủy là một thị trấn rất mạnh về kinh tế. Người dân ở đây trên cơ bản đều không thuần nông. Đa số đều ở thị trấn làm công cho các xí nghiệp. Nhà của họ đều là nhà lầu, và cuộc sống thì rất tốt.

Đề tài một khi đã có thì không khí xấu hổ cũng bị phá vỡ.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Thiến Như, khi em tốt nghiệp, nếu có ngày rảnh, chúng ta đến đó đi dạo? Phùng Thiến Như gương mặt đỏ lên, thầm nghĩ: "Sao lại cùng một giọng điệu với ông nội nhỉ?"

Bành Viễn Chinh thấy sắc mặt Phùng Thiến Như đỏ lên, ánh mắt lóe ra, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, cũng liền trầm mặc xuống, không nói gì nữa.

- Vâng, tháng sau em sẽ đến Tân An để tham quan.

Thật lâu sau, khi chiếc xe chuẩn bị đến nhà Phùng Bá Đào, Phùng Thiến Như lúc này mới khẽ đồng ý.

Từ lúc vách tường vô hình bị phá vỡ, Bành Viễn Chinh trong lòng Phùng Thiến Như vị trí càng lúc càng rõ. Tuy rằng so với bạch mã hoàng tử của cô thì còn kém một chút, nhưng cũng không thể phủ nhận, từ trước cho đến nay, tình cảm trong cô đối với Bành Viễn Chinh đã dần dần trở thành tình cảm nam nữ.

Tâm trạng phức tạp ban đầu đã từ từ bị loại trừ. Khi chấp nhận được sự thật này đối với cô là cả một quá trình. Và đó cũng là một quá trình chứng tỏ cô đã trưởng thành. Cô đã bắt đầu nhìn thẳng vào nhân duyên mà Phùng gia đã an bài. Và bỗng nhiên phát hiện, bóng dáng Bành Viễn Chinh kỳ thật đã sớm cắm rễ trong lòng của cô. Cô không biết đó có phải là rung động của con tim hay không. Nhưng cô khát vọng bản thân mình có thể có được một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Như thế mới không uổng công sống cuộc đời này.

Nhưng, Bành Viễn Chinh có thể gây cho cô cảm giác này sao?

Phùng Thiến Như trong lòng yên lặng suy nghĩ, tạm thời rơi vào trạng thái không thể dùng lời nào để hình dung.

- Thiến Như, về đến nhà rồi, xuống xe đi.

Bành Viễn Chinh lên tiếng, rồi mở cửa xe bước xuống trước.

Phùng Thiến Như đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt đỏ lên, vâng một tiếng rồi cũng bước xuống xe.

Hai người một trước một sau bước vào nhà. Trong cái chạng vạng của đầu năm, cơn gió ấm áp thổi mái tóc trên trán Phùng Thiến Như. Cô lấy tay vẹt tóc qua một bên, dung nhan tuyệt mỹ bỗng sáng rọi khác thường.

Ở ban công Phùng gia, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm hai chị em dâu đứng sóng vai nhau nhìn xuống lầu. Tống Dư Trân nhíu mày nói:

- Em dâu à, đứa nhỏ Viễn Chinh này của em thật là! Nó chẳng biết từ từ đợi Thiến Như gì cả? Đi gấp như vậy làm gì?

Mạnh Lâm cũng bất mãn phụ họa một câu:

- Đúng vậy, đứa bé này thật không hiểu chuyện. Chờ nó lên lầu em sẽ nói chuyện với nó.

- Em dâu, chị xem Thiến Như đối với nó đã có chút ý tứ. Không được, em tối nay thừa dịp không có ai, phải nói chuyện với Viễn Chinh, bảo nó chủ động một chút. Chẳng lẽ còn muốn để Thiến Như chủ động sao? Nếu nó biết nắm bắt đúng thời cơ, Thiến Như sẽ đồng ý. Chị rất hiểu con bé này.

Tống Dư Trân quay đầu nhìn Mạnh Lâm nói.

Mạnh Lâm gật đầu:

- Vâng, em sẽ nói với nó.

Đang khi nói chuyện, hai người đột nhiên thấy Bành Viễn Chinh dừng bước, xoay người nói với Phùng Thiến Như gì đó khiến cho Phùng Thiến Như một trận cười vui.

Tống Dư Trân cũng mỉm cười:

- Xem ra hai đứa bé này tiến triển cũng không tồi. Em dâu, chúng ta phải nỗ lực thêm cho chúng nó.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Thiến Như đến trường. Kỳ thật thì cô xem như đã tốt nghiệp. Kỳ thi tốt nghiệp chấm dứt, chỉ chờ đến nghi lễ tốt nghiệp. Cô là cán bộ sinh viên, phải giúp khoa của mình một số công việc chuẩn bị cho ngày tốt nghiệp.

9h sáng, Bành Viễn Chinh cũng ra ngoài tìm Vương Bưu. Lần trước hắn đã thất hứa với Vương Bưu, lần này quyết không thể tái diễn. Lúc chuẩn bị đi, Mạnh Lâm và Tống Dư Trân đã ngăn hắn lại, luôn mãi dặn dò hắn nhất định trưa nay phải đến trường đại học Kinh Hoa đón Phùng Thiến Như tan học. Sau đó hai người đi ăn cơm rồi đi mua sắm gì đó.

Bành Viễn Chinh làm sao mà không biết đây là hai vị bề trên tích cực tạo cơ hội cho hắn và Phùng Thiến Như bồi dưỡng cảm tình. Hắn cười khổ rồi đáp ứng, rồi đột nhiên phát hiện, mình tuy có chút xấu hổ nhưng lại không bài xích.

Ra cửa, hắn ngồi xe thẳng đến cổng quảng trường Trung Hoa. Hắn và Vương Bưu đã hẹn gặp mặt trong này. Sau đó hắn sẽ đến gặp Phó chủ tịch công ty máy tính Hoa Vũ Vương An Na.

Hắn vừa mới xuống xe, liếc mắt một cái đã thấy Vương Bưu trên tay cầm chiếc quạt giấy đứng chờ sẵn. Thằng nhãi này mặc chiếc áo trắng bỏ vào trong, quần tây đen, giày da đầu nhọn sáng loáng, ra dáng thành phần tri thức. Chỉ có điều, chiếc quạt giấy trên tay nên đổi thành tập hồ sơ thì sẽ càng hợp lý hơn.

Phỏng chừng Vương Bưu muốn sung thêm vài phần khí chất nho nhã, thư sinh. Tuy nhiên, y chỉ làm cho người ta có cảm giác là lưu manh làm bộ có văn hóa.

Bành Viễn Chinh không kìm nổi mỉm cười, hướng Vương Bưu vẫy tay.

Vương Bưu chạy đến, chiếc giày da phát ra tiếng kêu. Bành Viễn Chinh cúi đầu nhìn chân của y, kinh ngạc nói:

- Bưu tử, anh cũng mang giày loại này à? Đúng là có tật xấu nha.

- Anh bạn, biết cái gì mà nói chứ? Cái này gọi là bảo hộ giày da đấy, biết không? Đôi giày này là giày hàng hiệu thế giới, không chỉ tốt mà còn rất cao quý.

Vương Bưu đắc ý, lại dùng sức chà chân khiên miếng kim loại dưới đế giày lại phát ra tiếng kêu.

Ở thời đại này, những đôi giày da được đóng đế được xem như một loại mốt thời thượng. Vốn chỉ là một sự bảo hộ cho đôi giày, nhưng trong rất nhiều thời điểm, nó lại biến thành một đạo cụ rất tinh tướng. Bình thường nếu đi trên đường thì thôi, nhưng nếu đi ngoài hành lang, hàng hiên thì nó lại phát ra âm thanh khiến người ta phải phát hoảng.

Bành Viễn Chinh bĩu môi:

- Được, là anh thời thượng, được chưa?

- Được rồi, không nói giày da ở đây nữa. Cùng tôi đến công ty đi. Cậu cũng là một trong những cổ đông của công ty, cũng được % cổ phần.

Vương Bưu cười ha hả, cùng Bành Viễn Chinh bước đi.

Công ty của Vương Bưu cách chỗ này không xa, trong một trung tâm thương mại. Hai người đi thang máy lên lầu. Khi bước ra khỏi cửa thang máy, đằng trước mắt hai người là một tấm bảng tên công ty rất bắt mắt "Công ty CP Máy tính Hoa Vũ" mạ vàng kim sáng lóng lánh. Đằng trước tấm bảng là một cô gái mặc bộ quần áo màu hồng, hướng Vương Bưu cúi chào:

- Chào ngài, Vương tổng.

Vương Bưu từ trong lỗ mũi ừ một tiếng. Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn y, thầm nghĩ, lâu ngày không gặp tên tiểu tử này. Khi gặp lại thì rất ra dáng ông chủ công ty.

Hắn đi theo Vương Bưu đến phòng làm việc của công ty máy tính Hoa Vũ dạo qua một vòng, trong lòng ít nhiều có chút bất ngờ. Bộ môn được thiết lập đầy đủ. Hơn một trăm nhân viên, làm việc rất khẩn trương, bận rộn nhưng có trật tự. Có thể nhìn ra được công ty đã bước qua giai đoạn gầy dựng sự nghiệp gian nan, hướng đến giai đoạn phát triển mạnh mẽ.

- Thế nào? Công ty cũng không tệ lắm? Nói cho cậu biết, sản phẩm máy tính cá nhân của chúng tôi đã bắt đầu đưa ra thị trường. Ý của chị họ tôi là, sáu tháng cuối năm, chúng tôi sẽ hợp tác với trường đại học Kinh Hoa thành lập một công ty liên doanh, đem vụ buôn bán này về cho công ty. Về phần công ty chúng ta sẽ cung cấp sản phẩm mẫu. Về sau, khi phát triển tốt thì chúng ta sẽ thành lập một công ty tập đoàn, tranh thủ mở công ty thành viên ở Mỹ.

- Chị họ tôi ở Mỹ cũng đã nói chuyện hợp tác với công ty Microsoft. Theo như cậu nói, chúng ta có thể làm đại lý bán ra ở trong nước cho sản phẩm của Microsoft.

Vương Bưu dẫn Bành Viễn Chinh vào căn phòng làm việc rộng lớn của mình, gương tay chỉ vào khẩu hiệu của công ty trên vách tường, nói:

- Dẫn đầu quốc nội, hạng nhất thế giới. Đây chính là mục tiêu của công ty chúng tôi. Hiện tại, tình hình trong nước rất tốt. Chúng ta ở quốc nội cũng đã chiếm được thị trường. Tin tưởng không quá ba năm, chúng ta sẽ trở thành một thương hiệu máy tính cá nhân lớn nhất cả nước. Tiêu thụ và chế tạo những sản phẩm phụ kiện đi kèm.

- Cũng không tệ lắm. Tôi sớm đã nói, Vương An Na chỉ cần đem lực lượng nghiên cứu ở Mỹ đưa về nước, tham khảo những kỹ thuật tiên tiến của công ty Mỹ, tập trung lực lượng khai thác, phát triển dòng sản phẩm máy tính cá nhân. Công ty của mọi người nhất định sẽ rất phát triển. Bởi vì hiện tại sản xuất và thị trường của ngành này đang còn trong giai đoạn khai thác. Xí nghiệp tham dự vào rất ít. Các người trước chiếm tiên cơ, kiêu ngạo mà làm thì không có vấn đề gì.

- Nhưng sản phẩm máy tính này kỹ thuật đổi mới rất nhanh. Mọi người nhất định phải cam đoan ưu thế về kỹ thuật. Bất cứ lúc nào cũng phải kết nối với thế giới, không ngừng khai thác và phát triển những sản phẩm mới. Nếu không thì thành quả sẽ không đáng kể.

Vương Bưu thật sự lắng nghe, trịnh trọng gật đầu:

- Chị họ của tôi cũng nói như vậy. Đúng rồi, đây là chị họ tôi dặn, muốn tôi giao cho cậu cái này.

Nói xong, Vương Bưu từ trong bàn làm việc của mình lấy một hộp nhỏ tinh xảo:

- Cậu mở ra xem đi.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chậm rãi mở chiếc hộp. Bên trong là một chiếc chìa khóa xe mới tinh, mặt trên khắc dấu hiệu mạc xe của Đức quen thuộc.

Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:

- Xe? Loại này rất đắt tiền, tôi không thể nhận. Kiên quyết không được.

- Cậu không nể mặt à? Lãnh đạo cao tầng của công ty, mỗi người đều có một chiếc xe. Cậu tuy rằng không có ở công ty, nhưng cũng là một trong những ông chủ. Xe này là của cậu. Nếu cậu không cần thì tôi chẳng biết trả lời sao với chị họ của mình nữa.

Vương Bưu cười khổ:

- Chỉ là một công cụ đi lại, chẳng đáng giá bao nhiêu tiền. Chỉ là một chiếc Santana bình thường.

- Không được, đây không thể thương lượng. Tôi có xe cũng vô dụng thôi. Anh thay tôi cảm ơn An Na tỷ.

Bành Viễn Chinh thái độ kiên quyết, đẩy chiếc chìa khóa xe lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện