Vì toàn bộ cuộc thi được truyền hình trực tiếp qua TV và internet, tất cả người yêu âm nhạc trên toàn thế giới đều có thể nghe thấy màn diễn tấu của Chu Doãn Thịnh. Những thí sinh sau đó biểu diễn bài gì, họ đã hoàn toàn không còn hứng thú. Mọi người sôi nổi phát biểu cảm tưởng trên các trang mạng xã hội.
“Tôi đã nghĩ Hannah chắc chắn sẽ là quán quân cuộc thi piano lần này. Cô ấy vừa xuất hiện đã làm rung động cả thính phòng, dù gì thì La Campanella chính là một trong năm Etude Siêu Việt. Lúc ấy, tôi đã nghĩ: Okay Hannah, em thật tàn nhẫn, em muốn những thí sinh sau đấy sống sao? Em gái của ông hoàng dương cầm còn chưa lên sân khấu mà! Nhưng tôi đã nhầm, có lẽ Hannah thực sự có năng khiếu, nhưng cô ấy vẫn kém Joy (tên tiếng Anh của Tiết Tĩnh Y) quá xa. Cô ấy chỉ có thể thi đấu với nhóm thanh thiếu niên, trong khi đó Joy đã có thể sánh vai với rất nhiều nghệ sĩ dương cầm bậc thầy nổi tiếng thế giới. Bản Fur Paluchev này của cô ấy, tôi chỉ có thể miêu tả bằng ba từ hoàn mỹ, rung động, không gì sánh kịp. Ngay cả Sean (Tiết Tử Hiên) anh trai cô ấy, người từng được phong là ông hoàng dương cầm cũng phải chào thua trước mặt cô ấy.”
“Tôi có mặt ngay tại đó đây. Nếu không tận tai nghe Joy diễn tấu, bạn sẽ không bao giờ cảm nhận được sức hút mạnh mẽ khiến người ta ngạt thở ấy. Từ tai đến tim tôi đều bị cô ấy ghì phát đau. Khi màn diễn tấu kết thúc, cả người tôi run lẩy bẩy suốt hơn một phút đồng hồ.”
“Trước nay bản nhạc này vẫn luôn được coi là khúc nhạc của quỷ, mình cũng từng tìm video mà Sean diễn tấu để nghe, nhưng hoàn toàn không thể lĩnh hội sức hấp dẫn của nó. Khi ấy, mình chỉ cảm thấy đinh tai, buồn nôn, chóng mặt. Nhưng ngay vừa rồi, nghe xong màn diễn tấu của Joy, mình đã rơi nước mắt, khóc không dừng lại được. Giờ mình chỉ muốn làm chuyện gì đó điên cuồng để trút hết cảm xúc tuyệt vọng vô cớ xuất hiện.”
“Chúa ơi, tôi chưa từng biết có người có thể chơi piano như vậy! Mọi người có để ý mặt cô ấy không, nhăn nhíu, dữ tợn, cả gương mặt nhoe nhoét mồ hôi với nước mắt. Nhưng sao tôi lại thấy cô ấy đẹp thế nhỉ? Khi cô ấy ấn mạnh phím cuối cùng, tôi đã theo dõi đôi mắt tuyệt vọng và đau khổ của cô ấy, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung!”
“Tui bình thường chỉ nghe nhạc pop, nhạc cổ điển là gì, ăn được không? Okay, đây là câu tui vừa nói một tiếng trước, nhưng giờ tui chỉ muốn nuốt chửng nó. Phần trình diễn của Joy khiến tôi hiểu ra thế nào mới thực sự là âm nhạc đả động đến linh hồn. Kỹ thuật cao siêu của cô ấy đủ cho tất cả nghệ sĩ trên khắp thế giới quỳ bái, đương nhiên trong đó cũng bao gồm anh trai cô ấy. Không ai có thể phỏng lại những cảm xúc mà cô ấy đưa vào điệu nhạc! Đó là một sức mạnh mang tính huỷ diệt! Tui nghĩ sau Joy, sẽ không có ai có thể thể hiện Fur Paluchev một cách hoàn mỹ đến vậy. Màn diễn tấu của Joy sẽ trở thành kinh điển mãi mãi không thể vượt qua.”
“Joy, Joy, Joy, cô ấy quá tuyệt vời! Ngay từ vòng loại đã thể hiện ra trình độ như vậy, độ kỳ vọng của tôi dành cho vòng bán kết và chung kết sắp tới đã đạt mức cao nhất. Tôi vốn đến vì Hannah, nhưng nay tôi chỉ chờ mong phần biểu diễn của một mình Joy.”
“Tôi cảm thấy đáng lẽ ban tổ chức nên xếp Joy vào hạng mục người trưởng thành, để cô ấy so tài với một đám thanh thiếu niên quá không công bằng. Đương nhiên, cho dù ở hạng mục người trưởng thành, cô ấy cũng đủ thực lực đè bẹp người khác! Không hổ là em gái ông hoàng dương cầm, thì ra gen di truyền thực sự có thể quyết định tất cả.”
Hàng loạt lời khen như vậy khiến cuộc thi dương cầm lần này giành được sự chú ý chưa từng có. Màn diễn tấu của Chu Doãn Thịnh quá cuốn hút, cho dù người không hay nghe nhạc cổ điển cũng bất giác bị hắn hấp dẫn, trở thành fan trung thành của hắn. Sau khi nghe hắn diễn tấu, rất nhiều thính giả đều phát biểu cảm tưởng trên mạng xã hội, kèm theo video do mình quay lại. Ngoại hình của thiểu niên vốn đã rất xinh xắn, gương mặt nhăn nhíu khi chìm vào khúc nhạc đau đớn, buồn thảm của hắn không những không làm giảm sắc đẹp của hắn, mà còn toả ra thứ sức mạnh mê hồn người xem.
Những phần biểu diễn tiếp theo đã không còn ai để ý. Họ thất thần nghe hết mấy bài, sau đó chen chúc giữa lối đi hòng nói vài câu với thiếu niên. Hắn mới mười sáu tuổi, vậy mà thân hình nhỏ nhắn gầy yếu ấy lại ẩn chứa một sức bật đáng sợ cũng như thiên phú mà ngay cả thượng đế cũng phải ghen tị.
Phóng viên truyền thông nghe tin mà đến. Trông thấy thiếu niên được Tiết Tử Hiên che chở trong lòng, mọi người đều sôi nổi đưa micro đến bên miệng hắn – “Xin hỏi bạn Tiết đã học piano bao lâu rồi?”
“Xin hỏi bạn sẽ đánh bài gì ở vòng bán kết?”
“Xin hỏi vì sao bạn lại quyết định đánh bản nhạc này? Ngay cả Pfalz cũng phát điên vì bản nhạc này, cảm giác lúc này của bạn thế nào?”
Chu Doãn Thịnh không nói lời nào, dùng một chiếc kính râm thật lớn che khuất nửa khuôn mặt mình. Tiết Tử Hiên một tay ôm lấy bả vai gầy gò của hắn, một tay che sườn mặt hắn, nhíu mày nói – “Xin nhường một chút, em gái tôi có bệnh tim bẩm sinh, không chịu được hoàn cảnh quá mức ồn ào. Nếu em ấy gặp phải sự cố gì, tôi sẽ kiện các người.”
“Vậy thì anh Tiết, xin hỏi anh có vừa lòng với phần biểu diễn của em gái anh hôm nay không? Theo anh Fur Paluchev do em anh thể hiện có gì khác so với bản của anh? Của ai hay hơn?”
Tiết Tử Hiên đã được vệ sĩ hộ tống đến cạnh xe gia đình, nghe vậy bèn quay đầu, trả lời đầy thẳng thắn – “Tôi rất hài lòng với sự thể hiện của em tôi. Trên thực tế, tôi cảm thấy vô cùng hãnh diện vì em ấy. Fur Paluchev mà em ấy diễn tấu đã vượt xa tôi. Nếu Kalanithi còn sống, tôi nghĩ ông ấy cũng sẽ rất hài lòng.” – Anh ta hơi gật đầu, đóng cửa xe, nhanh chóng rời khỏi.
Cách đó năm, sáu mươi mét, Tiết Diêm ngồi trên xe lăn trông ngóng về phía này. Hắn cũng rất muốn ôm thiếu niên vào lòng, che chở hắn đi qua đám đông tấp nập, không để cậu ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào. Nhưng chỉ vì đôi chân khiếm khuyết, hắn không thể làm được bất cứ điều gì cho cậu ấy.
“Khi nào thì phẫu thuật? Tôi muốn nhanh nhất có thể.” – Hắn ra hiệu cho Tiết lão tứ đẩy mình đi.
“Để em gọi điện hỏi bác sĩ Brooke xem thế nào. Hồi đấy em khuyên anh phẫu thuật thì không nghe, giờ không bảo vệ được vợ mình, hối hận chưa?” – Tiết lão tử vừa trêu chọc vừa lấy di động ra gọi điện. Chân của Tiết Diêm vốn không phải không chữa được, mà là hắn ngại phiền hà, cứ để thế không chữa. Hắn tựa hồ không để bụng bất cứ điều gì, bao gồm tình thân, tình bạn, quyền lực, địa vị, thậm chí cả chính bản thân mình. Nhưng bỗng một ngày, Tiết Tấn Di xuất hiện, khiến cơ thể trống rỗng của hắn mọc tim mọc phổi, có máu lưu chuyển, trở thành một người sống, có sinh khí.
Đúng là cảm ơn trời đất.
——————–
Đến tận khi trở về khách sạn, Chu Doãn Thịnh vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, dường như có thứ gì đó đặc quánh tắc trong mạch máu, khiến hắn vô cùng ì trệ, cũng vô cùng áp lực. Fur Paluchev không hổ là bản nhạc báo thù mà Kalanithi tốn bảy năm ròng biên soạn. Ông không chỉ trả thù người nghe, mà còn trả thù cả người diễn tấu. Sau khi kết thúc màn biểu diễn, người diễn tấu phải có khả năng tự điều tiết mạnh mẽ lắm mới có thể khôi phục bình thường.
Lúc này đây, Chu Doãn Thịnh rất cần không gian yên lặng để điều chỉnh tâm trạng, vậy mà Tiết Lý Đan Ny vừa hay tin liền chạy đến khách sạn, liên thanh quở mắng hắn.
“Cậu không thể biểu hiện xuất sắc như vậy! Vòng bán kết và chung kết sắp tới nhớ kìm hãm lại chút.” – Bà ta ra lệnh như đính đóng cột. Bà ta chưa bao giờ chú ý đến thiếu niên này, chỉ biết cậu ta học đàn với con trai mình, có vẻ có năng khiếu. Nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ thiên phú của hắn há chỉ là “có vẻ có năng khiếu”? Nói hắn “tài hoa hơn người” cũng không quá chút nào. Nhân lúc rảnh rỗi trong thời gian luyện tập, Tiết Lý Đan Ny cũng theo dõi truyền hình trực tiếp cuộc thi dương cầm. Suốt năm, sáu phút sau phần biểu diễn của thiếu niên, đầu óc bà ta đều trống rỗng, ngay cả linh hồn cũng run bần bật. Chẳng những Tiết Tĩnh Y không thể đạt đến trình độ như hắn, mà ngay cả người theo nghề nhạc vài chục năm như Tiết Lý Đan Ny cũng hoàn toàn không dám ganh đua với hắn.
Biểu hiện của hắn xuất sắc như vậy, giành lấy nhiều sự chú ý như vậy, nếu sau này con gái mình không thể vượt qua hắn, bọn họ biết phải giải thích ra sao? Vinh dự này quá lớn, cũng quá nặng nề, đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng tiếp thu của Tiết Tĩnh Y.
Chu Doãn Thịnh thản nhiên nhìn bà ta, nói một cách lạnh nhạt – “Cháu không làm được.”
“Sao lại không làm được? Chẳng lẽ đôi tay này không phải của cậu?” – Tiết Lý Đan Ny cáu gắt chất vấn.
“Khi cháu ngồi trước piano, đôi tay này không thuộc về cháu nữa, mà thuộc về những điệu nhạc. Nếu cô muốn cháu phá hỏng những giai điệu đẹp đẽ ấy bằng đôi tay này, vậy thì xin lỗi, cháu không làm được.” – Chu Doãn Thịnh nói từng câu từng chữ với giọng điệu vô cùng kiên định.
Tiết Lý Đan Ny là nghệ sĩ violin, cũng có những cảm xúc như vậy. Chỉ cần cầm lấy archer (*), mọi suy nghĩ trong lòng bà ta đều là biểu diễn bản nhạc một cách hoàn mỹ nhất. Bắt bà ta phá hỏng một bản nhạc chẳng khác nào bắt một con chiên ngoan đạo nhất tự tay đập nát thánh đường ký thác tín ngưỡng của họ. Đó là tội ác không thể tha thứ.
(*) Cây vĩ để kéo đàn dây.
Tiết Lý Đan Ny ngây như phỗng, mấy lần mở miệng đều không nói thành lời. Một mặt, bà ta bị thiếu niên đả động, mặt khác lại lo cho tương lai của con gái mình. Nếu kỹ thuật của con gái bà ta không đạt đến trình độ ngang thiếu niên, những lời khen giờ đây ắt sẽ trở thành lời chửi rủa, châm chọc trong tương lai. Sự xuất sắc của thiếu niên sẽ không giúp cô ta thành công, mà sẽ huỷ diệt cô ta!
Tiết Lý Đan Ny đi đến quầy bar, rót một ly vang đỏ. Bà ta cần cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào. Tiết Tử Hiên vẫn đứng bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Khi thiếu niên nói “ngồi trước piano đôi tay này không thuộc về cháu”, trái tim anh ta chợt lệch nhịp, bỗng quay đầu nhìn về phía hắn.
Sao người nọ có thể hết lần này đến lần khác mê hoặc trái tim anh ta, khiến anh ta không còn tâm trí để tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài cậu ấy và âm nhạc. Thực tế, mấy ngày nay, anh ta đã rất hiếm khi suy nghĩ chuyện khác, trong đầu chỉ toàn hình ảnh thiếu niên nghiêm túc đánh dương cầm.
“Mẹ, mẹ đi ra đi.” – Anh ta mở cửa phòng, giọng nói lạnh băng.
“Gì?” – Tiết Lý Đan Ny hơi ngẩn ra.
“Mẹ đi ra đi, đừng làm phiền bọn con, có gì chờ cuộc thi kết thúc rồi nói.” – Anh ta nhíu mày một cách phiền muộn.
So với con gái, Tiết Lý Đan Ny càng yêu thương con trai mình hơn. Thấy sắc mặt anh ta khó coi hơn bao giờ hết, bà ta không khỏi hơi e ngại, bèn buông ly rượu, chần chờ đi ra cửa.
“Chào mẹ.” – Tiết Tử Hiên đẩy bà ta ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
“Đừng để ý những gì người khác nói, cứ sống là chính mình là được.” – Anh ta đi đến bên cạnh thiếu niên, chăm chú nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh của hắn. Anh ta rất muốn nói vài câu hài hước an ủi thiếu niên như người bình thường hay làm, nhưng lật tung ký ức, ngoài vô vàn sheet nhạc piano, anh ta không thể tìm ra bất cứ thứ gì có giá trị.
Có lẽ mình nên đánh một bản nhạc vui vẻ nào đó – anh ta nhìn chiếc dương cầm tam giác trắng đặt cạnh ban công, nghĩ. Đúng lúc này, thiếu niên lên tiếng với giọng nặng nề – “Anh có thể ra ngoài không? Em muốn ở một mình chốc lát.”
“Nói với anh, có phải em không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của Fur Paluchev không?” – Vẻ mặt Tiết Tử Hiên tức thì trở nên nghiêm túc.
“Em có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của nó, nhưng hiện tại em cần một không gian riêng.” – Chu Doãn Thịnh ngẩng đầu, để lộ đôi mắt đỏ ngầu.
Tiết Tử Hiên hoảng sợ, vô thức đưa tay sờ lên mí mắt hắn.
“Đừng chạm vào tôi.” – Chu Doãn Thịnh nghiêng đầu tránh né, rốt cuộc không tài nào nén nổi sự căm ghét đối với người nhà họ Tiết mà hắn giấu sâu dưới đáy lòng nữa.
Tiết Tử Hiên không thể lý giải cảm nhận của người khác, chỉ có thiếu niên là người duy nhất trên đời có thể khiến anh ta động lòng. Mỗi nụ cười, mỗi nét cau có, mỗi niềm vui, mỗi sự tức giận của hắn đều lưu trữ trong đầu anh ta như một cuộn phim điện ảnh. Chỉ cần anh ta yên tĩnh lại, cuộn phim nọ sẽ chiếu đi chiếu lại không ngừng nghỉ. Có lẽ vì hồi tưởng quá nhiều lần, anh ta có thể nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của người nọ.
Người nọ ghét anh ta, thậm chí là căm hận. Điều này khiến anh ta lần đầu tiên nếm trải cảm giác đau thấu tim gan, lòng đau như cắt. Anh ta cố gắng nhớ lại xem có phải mình đã làm gì sai hay không, càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt. Không đâu, Tiểu Di sẽ không biết mục đích ban đầu mình đón cậu ấy về. Không lý nào cậu ấy biết được. Anh ta an ủi mình như vậy, thầm nhủ đây chỉ là di chứng của Fur Paluchev, chỉ như vậy mới khiến nhịp tim rối bời của anh ta bình thường trở lại.
“Anh đi nhé, em nhớ chú ý nghỉ ngơi.” – Anh ta đứng phỗng ra một lúc, cuối cùng mới nấn ná rời đi.
Trong phòng rốt cuộc yên tĩnh. Chu Doãn Thịnh vứt ly vang đỏ mà Tiết Lý Đan Ny đã uống vào sọt rác, tìm một ly khác, rót đầy rồi uống một hơi cạn sạch. Ba ly liên tiếp vào bụng, hắn mới cảm thấy máu mình bắt đầu chảy lại, cảm giác áp lực, đau khổ dần dần tiêu tán. Hắn không khỏi thở phào một hơi dài. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Tựa như có thần giao cách cảm, hắn bước nhanh ra mở cửa phòng.
Tiết Diêm và Tiết lão tứ quả nhiên đứng bên ngoài.
“Mùi rượu nồng thế.” – Tiết lão tứ hít ngửi tứ phía.
“Em ổn chứ?” – Tiết Diêm lo lắng hỏi.
“Anh đến là em ổn.” – Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười lười nhác, cúi người bế bổng gã đàn ông 1m93 ném lên giường, đặt mông ngồi lên hông hắn.
Tiết lão tứ vội vã đẩy xe lăn đi, đóng cửa phòng chạy biến, lòng thầm nghĩ: Bảo sao ông chủ muốn phẫu thuật. Không phẫu thuật bị vợ mình bế lên bế xuống, quả thực tổn thương lòng tự trọng.
Tiết Diêm xoay người đè thiếu niên xuống, giọng điệu vô cùng căng thẳng – “Em sao thế? Có phải vẫn chưa thoát khỏi bản nhạc kia hay không?” – Nghe nói từng có người bị rối loạn tâm thần vì diễn tấu Fur Paluchev, hắn không thể không nghĩ nhiều.
“Đúng vậy, em rất sợ.” – Chu Doãn Thịnh kéo hắn kề sát vào hơn chút nữa, nhìn người yêu gần trong gang tấc bằng đôi mắt đỏ lừ, nghiến răng nói – “Hứa với em, dù xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ em lại, một mình biến mất. Anh có làm được không? Nếu không làm được, em lập tức ôm anh nhảy qua cửa sổ, chúng ta xong xuôi hết thảy.” – Khi người yêu ném hắn về hiện thực, lựa chọn chết chùm với Chủ Thần, hắn không phải không lo lắng, không phải không oán hận. Chỉ là hắn đã giấu những cảm xúc này đi, bởi hắn tin mình nhất định có thể tìm lại người nọ lần nữa.
Mãi đến khi diễn tấu Fur Paluchev, nỗi hận không biết trút đâu lẫn tình yêu xé lòng này mới bị khơi ra. Lúc nhận uỷ thác của quân đội, hắn từng nghĩ nếu không tìm thấy người yêu, chết trong thế giới ảo chắc gì không phải chuyện tốt, vì thế giới này ít nhất còn có người nọ, mà thế giới thực chỉ có căn phòng trống trải với những con người xa lạ, không hề đáng để lưu luyến.
Giờ hắn vừa muốn yêu thương người này, vừa muốn bóp chết hắn cho rồi, sau này đỡ phải canh cánh trong lòng, tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn.
“Anh có thể, xin em hãy tin anh lần nữa.” – Tiết Diêm không biết vì sao mình phải dùng từ “lần nữa”, tựa như mình đã từng ưng thuận lời hứa tương tự nhưng không thể làm được. Hắn bị thiếu niên siết suýt thì tắt thở, không thể không vươn tay vuốt ve vành tai đeo chiếc khuyên đen của hắn.
Một chuỗi dữ liệu bất ngờ xâm nhập vào cơ sở dữ liệu, khiến Chu Doãn Thịnh nhanh chóng lấy lại lý trí. Biết chọc giận mình thì dùng mã nguồn lấy lòng? Cho dù mất trí nhớ, người này vẫn ranh mãnh y nguyên! Hừ nhẹ một tiếng, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên bờ môi mỏng của người nọ.
Tiết Diêm phủ tay lên gáy hắn, làm sâu nụ hôn này, đôi mắt lấp lánh ý cười.
——————–
Phần diễn tấu của Chu Doãn Thịnh nhanh chóng nổi như cồn, được rất nhiều phương tiện truyền thông đại chúng trong ngoài nước trọng điểm đưa tin suốt mấy ngày liên tiếp. Video biểu diễn cũng được phát đi phát lại trên TV và Internet. Mỗi thính giả đều sẽ có những cảm nhận khác nhau, nhưng không ai là không rung động trước kỹ thuật điêu luyện cùng cảm xúc mãnh liệt của hắn. Có người còn cắt ghép bản của Tiết Tử Hiên với của hắn nhằm so sánh hai bản với nhau, dẫu là người kém nhạy bén với âm nhạc nhất cũng có thể dễ dàng phân biệt ra sự khác nhau giữa hai bên. Tiết Tử Hiên chỉ diễn tấu bằng đôi tay mình, trong khi Chu Doãn Thịnh thì kêu gào bằng cả linh hồn.
Nhiều người bình luận âm nhạc khẳng định: Rất hiển nhiên, Joy đã vượt qua anh trai mình. Cô ấy sẽ trở thành nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nhất thế kỷ này, không ai có thể sánh bằng. Mới mười sáu tuổi đã nhận được lời khen ngợi đắt giá như vậy, hiển nhiên vô cùng hiếm thấy.
Một đạo diễn quốc tế sau khi nghe Fur Paluchev đã lập tức gọi điện thoại liên hệ với ban tổ chức, đưa ra yêu cầu hợp tác với Chu Doãn Thịnh. Hiện nay, ông đang quay một bộ phim thảm hoạ về đề tài tận thế, rất cần mẫu nhạc nền khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Thậm chí, ông cảm thấy nếu không thể lấy tiếng đàn của hắn làm nhạc nền, bộ phim này sẽ trở nên khuyết thiếu, không trọn vẹn, trở thành tiếc nuối trọn đời ông.
Vì bị nhà họ Tiết hạn chế tự do thân thể, ngay cả vật phẩm thiết yếu như di động, Chu Doãn Thịnh còn chưa từng thấy bao giờ, huống gì đi ra ngoài một mình. Những người có ý định tiếp xúc với hắn đều gián tiếp tìm đến Tiết Tử Hiên, khiến Tiết Tử Hiên vô cùng phiền luỵ. Nhưng Tiết Tĩnh Y xa tận Trung Quốc còn phiền não hơn anh ta vô số lần.
Cô ta vừa vui vì thành tựu mà thiếu niên đạt được, vừa sợ sau này mình không thể vượt qua từng tượng đài mà hắn dựng nên. Tiết Lý Đan Ny nói với cô ta rằng tốt nhất nên bảo Hoàng Di nhanh chóng rút khỏi cuộc thi, bởi vì năng khiếu của cô ta sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp hắn, nếu về sau trình độ thụt lùi quá nhiều sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Cô ta kiên quyết từ chối, nhưng trong lòng cực kỳ hoảng loạn.
Chỉ cần có được trái tim của Hoàng Di, mình cũng sẽ đánh được những bản nhạc mà cậu ta đánh. Cô ta phải liên tục an ủi bản thân mới có thể chống chọi với tâm trạng ngày càng thấp thỏm, bất an. Hoàng Di đã xuất sắc đến nỗi khiến cô ta run sợ. Đến nay, cô ta vẫn không thể đánh đàn, đặc biệt là sau khi nghe Fur Paluchev do hắn trình bày. Cô ta không khỏi nghĩ một cách ác ý, rằng có lẽ Hoàng Di chính là ma quỷ, bởi vì chỉ có ma quỷ mới có thể diễn tấu nên thứ âm nhạc mê hoặc lòng người như vậy, chứ người phàm có ai như hắn.
Trái tim của quỷ đến cùng ẩn chứa sức mạnh lớn đến nhường nào? Cô ta vừa sợ hãi, vừa mong chờ gấp bội.
——————–
Vòng bán kết bắt đầu, phòng chờ vắng đi quá nửa, chỉ còn lại hai mươi sáu thí sinh. Họ túm năm tụm ba ngồi tán gẫu với nhau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thiếu niên có vẻ đặc biệt yên lặng, bình tĩnh ngồi trong góc. Lúc này đây, không còn ai nói hắn kiêu. Thiên tài thì kiêu cũng đúng thôi, không cần người phàm thấu hiểu.
Hannah được cả đám người vây quanh. Khi bị hỏi bài mà cô ta chuẩn bị diễn tấu lần này, vẻ mặt cô ta vô cùng khó coi. Vì Chu Doãn Thịnh tự tiện đổi bài, cô ta không thể không lấy ra bản nhạc mà cô ta dành cho vòng chung kết. Qua vòng bán kết, cô ta cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo nữa. Cô ta đã không có bản nhạc nào khác khó hơn mà cô ta có thể đánh một cách thuần thục.
“Oh my God, cậu định diễn tấu Petrouchka á? Bài đấy xếp thứ bảy trong top những bản nhạc piano khó nhất mà các nghệ sĩ dương cầm công nhận. Đây còn là vòng bán kết ư? Tôi đã tuyệt vọng!” – Nghe câu trả lời của cô ta, một thí sinh phát điên, ôm trán mà rú.
“Tớ cảm thấy cậu nên đợi thêm lát nữa thì hơn, nghe đáp án của Joy đã rồi ngất xỉu cũng không muộn.” – Một thí sinh khác chỉ chỉ thiếu niên trong góc.
“Để tớ hỏi bạn ấy.” – Một thí sinh người Hoa xung phong nhận việc. Cậu ta chạy tới, theo lẽ dĩ nhiên bị vệ sĩ chặn lại, bèn nghển cổ la – “Tiết Tĩnh Y, lát nữa cậu định đánh bài gì? Có thể cho bọn tớ biết không?”
Hannah nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng cô ta vẫn nhìn không chớp mắt. Cô ta thực lòng hy vọng bản nhạc mà đối phương lựa chọn sẽ không khó hơn mình.
“Show off.” (*) – Chu Doãn Thịnh thản nhiên nói.
(*) Khoe khoang
“Cậu bảo gì cơ?” – Thí sinh người Hoa ngoáy ngoáy tai.
“Show off của Sears.” – Chu Doãn Thịnh bổ sung.
Thí sinh người Hoa hít ngược một hơi, tiếp đó chạy trở về, nói với thí sinh nữ vừa rồi – “OK, cậu có thể ngất, cậu ấy muốn đánh Show off của Sears.”
“Thần linh ơi! Chắc tui chết!” – Có người gào như chết cha chết mẹ, có người thì hưng phấn, chờ mong, cả phòng chờ tức thì loạn cào cào.
Giới âm nhạc không bao giờ thiếu người tài. Vì thiên phú quá cao và cảm xúc quá dư dật, rất nhiều người làm nhạc thường có tính tình lập dị, khó hoà hợp với đám đông. Ở thế kỷ trước, lớp lớp nghệ sĩ dương cầm bậc thầy xuất hiện, hào quang của họ làm lu mờ hẳn thế hệ nghệ sĩ dương cầm thế kỷ mới. Nếu không xuất hiện một Tiết Tử Hiên, rất nhiều người bình luận âm nhạc thậm chí nói thế kỷ mới là thời kỳ xuống dốc của đàn nhạc dương cầm. Ở thế kỷ trước, thời kỳ mà nhân tài hội tụ, Sears hiển nhiên là một trong những bậc thầy dương cầm được chú ý nhất. Nhưng bản thân ông lại không tiếp thu cụm “một trong những” này.
Từ năm ba tuổi, ông đã bộc lộ thiên phú âm nhạc tuyệt vời của bản thân, sáu tuổi tự sáng tác một điệu Valse, đồng thời diễn tấu trước mọi người, mười một tuổi nổi tiếng thế giới. Tính tình ông vô cùng ngạo mạn, tuyên bố mình là người xuất sắc nhất, đủ để áp đảo tất cả bậc thầy dương cầm đương đại. Ngôn luận này khiến ông rước lấy rất nhiều công kích. Để bác bỏ những lời công kích đó, ông ngẫu hứng sáng tác ra Show off, đồng thời biểu thị ngoại trừ mình, không ai có thể diễn tấu hoàn chỉnh bản nhạc này.
Phong cách của Show off khác hoàn toàn với Fur Paluchev, bản nhạc này không bao hàm cảm xúc mãnh liệt. Thực tế, tác giả của bản nhạc này không hề đặt tình cảm vào nó khi biên soạn, ông chỉ muốn khoe ra kỹ thuật cao siêu của mình. Tên và nội dung bản nhạc có sự thống nhất tuyệt đối, dùng lời của người hiện đại thì ông sáng tác ra bản nhạc này đơn giản là để thể hiện.
Bản nhạc này tổng cộng chia làm bốn chương, từng chương từng nốt đều cần áp dụng những kỹ thuật đánh khác nhau. Bản nhạc này bao gồm mọi cách thức cũng như kỹ xảo nhấn phím. Không ai có thể sánh, so bì kỹ thuật dương cầm với Sears, chỉ cần đánh đến đoạn thứ nhất của chương thứ nhất, người diễn tấu sẽ luống cuống tay chân mà xảy ra sai sót. Cũng bởi vậy, Show off được xưng tụng là một trong những bản dương cầm khó đánh nhất thế giới, thậm chí đứng đầu bảng. Tên ban đầu của bản nhạc này vốn là Sears Rhapsody, nhưng về sau rất nhiều nghệ sĩ dương cầm đã chịu quá đủ bản nhạc này, bèn sửa tên bài thành hai chữ “show off” với hàm ý chê bai, được đông đảo cộng đồng âm nhạc tán thành.
Nếu nói Fur Paluchev là khúc nhạc của quỷ, vậy thì Show off chính là khúc nhạc của chúa ngạo mạn.
Sean, em anh tuỳ hứng thế anh có biết không? Mau đón cô ấy về đi! Đây là tiếng lòng của tất cả thí sinh, bao gồm cả Hannah vẫn luôn kiêu căng, ngạo mạn.
“Tôi đã nghĩ Hannah chắc chắn sẽ là quán quân cuộc thi piano lần này. Cô ấy vừa xuất hiện đã làm rung động cả thính phòng, dù gì thì La Campanella chính là một trong năm Etude Siêu Việt. Lúc ấy, tôi đã nghĩ: Okay Hannah, em thật tàn nhẫn, em muốn những thí sinh sau đấy sống sao? Em gái của ông hoàng dương cầm còn chưa lên sân khấu mà! Nhưng tôi đã nhầm, có lẽ Hannah thực sự có năng khiếu, nhưng cô ấy vẫn kém Joy (tên tiếng Anh của Tiết Tĩnh Y) quá xa. Cô ấy chỉ có thể thi đấu với nhóm thanh thiếu niên, trong khi đó Joy đã có thể sánh vai với rất nhiều nghệ sĩ dương cầm bậc thầy nổi tiếng thế giới. Bản Fur Paluchev này của cô ấy, tôi chỉ có thể miêu tả bằng ba từ hoàn mỹ, rung động, không gì sánh kịp. Ngay cả Sean (Tiết Tử Hiên) anh trai cô ấy, người từng được phong là ông hoàng dương cầm cũng phải chào thua trước mặt cô ấy.”
“Tôi có mặt ngay tại đó đây. Nếu không tận tai nghe Joy diễn tấu, bạn sẽ không bao giờ cảm nhận được sức hút mạnh mẽ khiến người ta ngạt thở ấy. Từ tai đến tim tôi đều bị cô ấy ghì phát đau. Khi màn diễn tấu kết thúc, cả người tôi run lẩy bẩy suốt hơn một phút đồng hồ.”
“Trước nay bản nhạc này vẫn luôn được coi là khúc nhạc của quỷ, mình cũng từng tìm video mà Sean diễn tấu để nghe, nhưng hoàn toàn không thể lĩnh hội sức hấp dẫn của nó. Khi ấy, mình chỉ cảm thấy đinh tai, buồn nôn, chóng mặt. Nhưng ngay vừa rồi, nghe xong màn diễn tấu của Joy, mình đã rơi nước mắt, khóc không dừng lại được. Giờ mình chỉ muốn làm chuyện gì đó điên cuồng để trút hết cảm xúc tuyệt vọng vô cớ xuất hiện.”
“Chúa ơi, tôi chưa từng biết có người có thể chơi piano như vậy! Mọi người có để ý mặt cô ấy không, nhăn nhíu, dữ tợn, cả gương mặt nhoe nhoét mồ hôi với nước mắt. Nhưng sao tôi lại thấy cô ấy đẹp thế nhỉ? Khi cô ấy ấn mạnh phím cuối cùng, tôi đã theo dõi đôi mắt tuyệt vọng và đau khổ của cô ấy, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung!”
“Tui bình thường chỉ nghe nhạc pop, nhạc cổ điển là gì, ăn được không? Okay, đây là câu tui vừa nói một tiếng trước, nhưng giờ tui chỉ muốn nuốt chửng nó. Phần trình diễn của Joy khiến tôi hiểu ra thế nào mới thực sự là âm nhạc đả động đến linh hồn. Kỹ thuật cao siêu của cô ấy đủ cho tất cả nghệ sĩ trên khắp thế giới quỳ bái, đương nhiên trong đó cũng bao gồm anh trai cô ấy. Không ai có thể phỏng lại những cảm xúc mà cô ấy đưa vào điệu nhạc! Đó là một sức mạnh mang tính huỷ diệt! Tui nghĩ sau Joy, sẽ không có ai có thể thể hiện Fur Paluchev một cách hoàn mỹ đến vậy. Màn diễn tấu của Joy sẽ trở thành kinh điển mãi mãi không thể vượt qua.”
“Joy, Joy, Joy, cô ấy quá tuyệt vời! Ngay từ vòng loại đã thể hiện ra trình độ như vậy, độ kỳ vọng của tôi dành cho vòng bán kết và chung kết sắp tới đã đạt mức cao nhất. Tôi vốn đến vì Hannah, nhưng nay tôi chỉ chờ mong phần biểu diễn của một mình Joy.”
“Tôi cảm thấy đáng lẽ ban tổ chức nên xếp Joy vào hạng mục người trưởng thành, để cô ấy so tài với một đám thanh thiếu niên quá không công bằng. Đương nhiên, cho dù ở hạng mục người trưởng thành, cô ấy cũng đủ thực lực đè bẹp người khác! Không hổ là em gái ông hoàng dương cầm, thì ra gen di truyền thực sự có thể quyết định tất cả.”
Hàng loạt lời khen như vậy khiến cuộc thi dương cầm lần này giành được sự chú ý chưa từng có. Màn diễn tấu của Chu Doãn Thịnh quá cuốn hút, cho dù người không hay nghe nhạc cổ điển cũng bất giác bị hắn hấp dẫn, trở thành fan trung thành của hắn. Sau khi nghe hắn diễn tấu, rất nhiều thính giả đều phát biểu cảm tưởng trên mạng xã hội, kèm theo video do mình quay lại. Ngoại hình của thiểu niên vốn đã rất xinh xắn, gương mặt nhăn nhíu khi chìm vào khúc nhạc đau đớn, buồn thảm của hắn không những không làm giảm sắc đẹp của hắn, mà còn toả ra thứ sức mạnh mê hồn người xem.
Những phần biểu diễn tiếp theo đã không còn ai để ý. Họ thất thần nghe hết mấy bài, sau đó chen chúc giữa lối đi hòng nói vài câu với thiếu niên. Hắn mới mười sáu tuổi, vậy mà thân hình nhỏ nhắn gầy yếu ấy lại ẩn chứa một sức bật đáng sợ cũng như thiên phú mà ngay cả thượng đế cũng phải ghen tị.
Phóng viên truyền thông nghe tin mà đến. Trông thấy thiếu niên được Tiết Tử Hiên che chở trong lòng, mọi người đều sôi nổi đưa micro đến bên miệng hắn – “Xin hỏi bạn Tiết đã học piano bao lâu rồi?”
“Xin hỏi bạn sẽ đánh bài gì ở vòng bán kết?”
“Xin hỏi vì sao bạn lại quyết định đánh bản nhạc này? Ngay cả Pfalz cũng phát điên vì bản nhạc này, cảm giác lúc này của bạn thế nào?”
Chu Doãn Thịnh không nói lời nào, dùng một chiếc kính râm thật lớn che khuất nửa khuôn mặt mình. Tiết Tử Hiên một tay ôm lấy bả vai gầy gò của hắn, một tay che sườn mặt hắn, nhíu mày nói – “Xin nhường một chút, em gái tôi có bệnh tim bẩm sinh, không chịu được hoàn cảnh quá mức ồn ào. Nếu em ấy gặp phải sự cố gì, tôi sẽ kiện các người.”
“Vậy thì anh Tiết, xin hỏi anh có vừa lòng với phần biểu diễn của em gái anh hôm nay không? Theo anh Fur Paluchev do em anh thể hiện có gì khác so với bản của anh? Của ai hay hơn?”
Tiết Tử Hiên đã được vệ sĩ hộ tống đến cạnh xe gia đình, nghe vậy bèn quay đầu, trả lời đầy thẳng thắn – “Tôi rất hài lòng với sự thể hiện của em tôi. Trên thực tế, tôi cảm thấy vô cùng hãnh diện vì em ấy. Fur Paluchev mà em ấy diễn tấu đã vượt xa tôi. Nếu Kalanithi còn sống, tôi nghĩ ông ấy cũng sẽ rất hài lòng.” – Anh ta hơi gật đầu, đóng cửa xe, nhanh chóng rời khỏi.
Cách đó năm, sáu mươi mét, Tiết Diêm ngồi trên xe lăn trông ngóng về phía này. Hắn cũng rất muốn ôm thiếu niên vào lòng, che chở hắn đi qua đám đông tấp nập, không để cậu ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào. Nhưng chỉ vì đôi chân khiếm khuyết, hắn không thể làm được bất cứ điều gì cho cậu ấy.
“Khi nào thì phẫu thuật? Tôi muốn nhanh nhất có thể.” – Hắn ra hiệu cho Tiết lão tứ đẩy mình đi.
“Để em gọi điện hỏi bác sĩ Brooke xem thế nào. Hồi đấy em khuyên anh phẫu thuật thì không nghe, giờ không bảo vệ được vợ mình, hối hận chưa?” – Tiết lão tử vừa trêu chọc vừa lấy di động ra gọi điện. Chân của Tiết Diêm vốn không phải không chữa được, mà là hắn ngại phiền hà, cứ để thế không chữa. Hắn tựa hồ không để bụng bất cứ điều gì, bao gồm tình thân, tình bạn, quyền lực, địa vị, thậm chí cả chính bản thân mình. Nhưng bỗng một ngày, Tiết Tấn Di xuất hiện, khiến cơ thể trống rỗng của hắn mọc tim mọc phổi, có máu lưu chuyển, trở thành một người sống, có sinh khí.
Đúng là cảm ơn trời đất.
——————–
Đến tận khi trở về khách sạn, Chu Doãn Thịnh vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, dường như có thứ gì đó đặc quánh tắc trong mạch máu, khiến hắn vô cùng ì trệ, cũng vô cùng áp lực. Fur Paluchev không hổ là bản nhạc báo thù mà Kalanithi tốn bảy năm ròng biên soạn. Ông không chỉ trả thù người nghe, mà còn trả thù cả người diễn tấu. Sau khi kết thúc màn biểu diễn, người diễn tấu phải có khả năng tự điều tiết mạnh mẽ lắm mới có thể khôi phục bình thường.
Lúc này đây, Chu Doãn Thịnh rất cần không gian yên lặng để điều chỉnh tâm trạng, vậy mà Tiết Lý Đan Ny vừa hay tin liền chạy đến khách sạn, liên thanh quở mắng hắn.
“Cậu không thể biểu hiện xuất sắc như vậy! Vòng bán kết và chung kết sắp tới nhớ kìm hãm lại chút.” – Bà ta ra lệnh như đính đóng cột. Bà ta chưa bao giờ chú ý đến thiếu niên này, chỉ biết cậu ta học đàn với con trai mình, có vẻ có năng khiếu. Nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ thiên phú của hắn há chỉ là “có vẻ có năng khiếu”? Nói hắn “tài hoa hơn người” cũng không quá chút nào. Nhân lúc rảnh rỗi trong thời gian luyện tập, Tiết Lý Đan Ny cũng theo dõi truyền hình trực tiếp cuộc thi dương cầm. Suốt năm, sáu phút sau phần biểu diễn của thiếu niên, đầu óc bà ta đều trống rỗng, ngay cả linh hồn cũng run bần bật. Chẳng những Tiết Tĩnh Y không thể đạt đến trình độ như hắn, mà ngay cả người theo nghề nhạc vài chục năm như Tiết Lý Đan Ny cũng hoàn toàn không dám ganh đua với hắn.
Biểu hiện của hắn xuất sắc như vậy, giành lấy nhiều sự chú ý như vậy, nếu sau này con gái mình không thể vượt qua hắn, bọn họ biết phải giải thích ra sao? Vinh dự này quá lớn, cũng quá nặng nề, đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng tiếp thu của Tiết Tĩnh Y.
Chu Doãn Thịnh thản nhiên nhìn bà ta, nói một cách lạnh nhạt – “Cháu không làm được.”
“Sao lại không làm được? Chẳng lẽ đôi tay này không phải của cậu?” – Tiết Lý Đan Ny cáu gắt chất vấn.
“Khi cháu ngồi trước piano, đôi tay này không thuộc về cháu nữa, mà thuộc về những điệu nhạc. Nếu cô muốn cháu phá hỏng những giai điệu đẹp đẽ ấy bằng đôi tay này, vậy thì xin lỗi, cháu không làm được.” – Chu Doãn Thịnh nói từng câu từng chữ với giọng điệu vô cùng kiên định.
Tiết Lý Đan Ny là nghệ sĩ violin, cũng có những cảm xúc như vậy. Chỉ cần cầm lấy archer (*), mọi suy nghĩ trong lòng bà ta đều là biểu diễn bản nhạc một cách hoàn mỹ nhất. Bắt bà ta phá hỏng một bản nhạc chẳng khác nào bắt một con chiên ngoan đạo nhất tự tay đập nát thánh đường ký thác tín ngưỡng của họ. Đó là tội ác không thể tha thứ.
(*) Cây vĩ để kéo đàn dây.
Tiết Lý Đan Ny ngây như phỗng, mấy lần mở miệng đều không nói thành lời. Một mặt, bà ta bị thiếu niên đả động, mặt khác lại lo cho tương lai của con gái mình. Nếu kỹ thuật của con gái bà ta không đạt đến trình độ ngang thiếu niên, những lời khen giờ đây ắt sẽ trở thành lời chửi rủa, châm chọc trong tương lai. Sự xuất sắc của thiếu niên sẽ không giúp cô ta thành công, mà sẽ huỷ diệt cô ta!
Tiết Lý Đan Ny đi đến quầy bar, rót một ly vang đỏ. Bà ta cần cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào. Tiết Tử Hiên vẫn đứng bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Khi thiếu niên nói “ngồi trước piano đôi tay này không thuộc về cháu”, trái tim anh ta chợt lệch nhịp, bỗng quay đầu nhìn về phía hắn.
Sao người nọ có thể hết lần này đến lần khác mê hoặc trái tim anh ta, khiến anh ta không còn tâm trí để tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài cậu ấy và âm nhạc. Thực tế, mấy ngày nay, anh ta đã rất hiếm khi suy nghĩ chuyện khác, trong đầu chỉ toàn hình ảnh thiếu niên nghiêm túc đánh dương cầm.
“Mẹ, mẹ đi ra đi.” – Anh ta mở cửa phòng, giọng nói lạnh băng.
“Gì?” – Tiết Lý Đan Ny hơi ngẩn ra.
“Mẹ đi ra đi, đừng làm phiền bọn con, có gì chờ cuộc thi kết thúc rồi nói.” – Anh ta nhíu mày một cách phiền muộn.
So với con gái, Tiết Lý Đan Ny càng yêu thương con trai mình hơn. Thấy sắc mặt anh ta khó coi hơn bao giờ hết, bà ta không khỏi hơi e ngại, bèn buông ly rượu, chần chờ đi ra cửa.
“Chào mẹ.” – Tiết Tử Hiên đẩy bà ta ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
“Đừng để ý những gì người khác nói, cứ sống là chính mình là được.” – Anh ta đi đến bên cạnh thiếu niên, chăm chú nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh của hắn. Anh ta rất muốn nói vài câu hài hước an ủi thiếu niên như người bình thường hay làm, nhưng lật tung ký ức, ngoài vô vàn sheet nhạc piano, anh ta không thể tìm ra bất cứ thứ gì có giá trị.
Có lẽ mình nên đánh một bản nhạc vui vẻ nào đó – anh ta nhìn chiếc dương cầm tam giác trắng đặt cạnh ban công, nghĩ. Đúng lúc này, thiếu niên lên tiếng với giọng nặng nề – “Anh có thể ra ngoài không? Em muốn ở một mình chốc lát.”
“Nói với anh, có phải em không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của Fur Paluchev không?” – Vẻ mặt Tiết Tử Hiên tức thì trở nên nghiêm túc.
“Em có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của nó, nhưng hiện tại em cần một không gian riêng.” – Chu Doãn Thịnh ngẩng đầu, để lộ đôi mắt đỏ ngầu.
Tiết Tử Hiên hoảng sợ, vô thức đưa tay sờ lên mí mắt hắn.
“Đừng chạm vào tôi.” – Chu Doãn Thịnh nghiêng đầu tránh né, rốt cuộc không tài nào nén nổi sự căm ghét đối với người nhà họ Tiết mà hắn giấu sâu dưới đáy lòng nữa.
Tiết Tử Hiên không thể lý giải cảm nhận của người khác, chỉ có thiếu niên là người duy nhất trên đời có thể khiến anh ta động lòng. Mỗi nụ cười, mỗi nét cau có, mỗi niềm vui, mỗi sự tức giận của hắn đều lưu trữ trong đầu anh ta như một cuộn phim điện ảnh. Chỉ cần anh ta yên tĩnh lại, cuộn phim nọ sẽ chiếu đi chiếu lại không ngừng nghỉ. Có lẽ vì hồi tưởng quá nhiều lần, anh ta có thể nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của người nọ.
Người nọ ghét anh ta, thậm chí là căm hận. Điều này khiến anh ta lần đầu tiên nếm trải cảm giác đau thấu tim gan, lòng đau như cắt. Anh ta cố gắng nhớ lại xem có phải mình đã làm gì sai hay không, càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt. Không đâu, Tiểu Di sẽ không biết mục đích ban đầu mình đón cậu ấy về. Không lý nào cậu ấy biết được. Anh ta an ủi mình như vậy, thầm nhủ đây chỉ là di chứng của Fur Paluchev, chỉ như vậy mới khiến nhịp tim rối bời của anh ta bình thường trở lại.
“Anh đi nhé, em nhớ chú ý nghỉ ngơi.” – Anh ta đứng phỗng ra một lúc, cuối cùng mới nấn ná rời đi.
Trong phòng rốt cuộc yên tĩnh. Chu Doãn Thịnh vứt ly vang đỏ mà Tiết Lý Đan Ny đã uống vào sọt rác, tìm một ly khác, rót đầy rồi uống một hơi cạn sạch. Ba ly liên tiếp vào bụng, hắn mới cảm thấy máu mình bắt đầu chảy lại, cảm giác áp lực, đau khổ dần dần tiêu tán. Hắn không khỏi thở phào một hơi dài. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Tựa như có thần giao cách cảm, hắn bước nhanh ra mở cửa phòng.
Tiết Diêm và Tiết lão tứ quả nhiên đứng bên ngoài.
“Mùi rượu nồng thế.” – Tiết lão tứ hít ngửi tứ phía.
“Em ổn chứ?” – Tiết Diêm lo lắng hỏi.
“Anh đến là em ổn.” – Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười lười nhác, cúi người bế bổng gã đàn ông 1m93 ném lên giường, đặt mông ngồi lên hông hắn.
Tiết lão tứ vội vã đẩy xe lăn đi, đóng cửa phòng chạy biến, lòng thầm nghĩ: Bảo sao ông chủ muốn phẫu thuật. Không phẫu thuật bị vợ mình bế lên bế xuống, quả thực tổn thương lòng tự trọng.
Tiết Diêm xoay người đè thiếu niên xuống, giọng điệu vô cùng căng thẳng – “Em sao thế? Có phải vẫn chưa thoát khỏi bản nhạc kia hay không?” – Nghe nói từng có người bị rối loạn tâm thần vì diễn tấu Fur Paluchev, hắn không thể không nghĩ nhiều.
“Đúng vậy, em rất sợ.” – Chu Doãn Thịnh kéo hắn kề sát vào hơn chút nữa, nhìn người yêu gần trong gang tấc bằng đôi mắt đỏ lừ, nghiến răng nói – “Hứa với em, dù xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ em lại, một mình biến mất. Anh có làm được không? Nếu không làm được, em lập tức ôm anh nhảy qua cửa sổ, chúng ta xong xuôi hết thảy.” – Khi người yêu ném hắn về hiện thực, lựa chọn chết chùm với Chủ Thần, hắn không phải không lo lắng, không phải không oán hận. Chỉ là hắn đã giấu những cảm xúc này đi, bởi hắn tin mình nhất định có thể tìm lại người nọ lần nữa.
Mãi đến khi diễn tấu Fur Paluchev, nỗi hận không biết trút đâu lẫn tình yêu xé lòng này mới bị khơi ra. Lúc nhận uỷ thác của quân đội, hắn từng nghĩ nếu không tìm thấy người yêu, chết trong thế giới ảo chắc gì không phải chuyện tốt, vì thế giới này ít nhất còn có người nọ, mà thế giới thực chỉ có căn phòng trống trải với những con người xa lạ, không hề đáng để lưu luyến.
Giờ hắn vừa muốn yêu thương người này, vừa muốn bóp chết hắn cho rồi, sau này đỡ phải canh cánh trong lòng, tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn.
“Anh có thể, xin em hãy tin anh lần nữa.” – Tiết Diêm không biết vì sao mình phải dùng từ “lần nữa”, tựa như mình đã từng ưng thuận lời hứa tương tự nhưng không thể làm được. Hắn bị thiếu niên siết suýt thì tắt thở, không thể không vươn tay vuốt ve vành tai đeo chiếc khuyên đen của hắn.
Một chuỗi dữ liệu bất ngờ xâm nhập vào cơ sở dữ liệu, khiến Chu Doãn Thịnh nhanh chóng lấy lại lý trí. Biết chọc giận mình thì dùng mã nguồn lấy lòng? Cho dù mất trí nhớ, người này vẫn ranh mãnh y nguyên! Hừ nhẹ một tiếng, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên bờ môi mỏng của người nọ.
Tiết Diêm phủ tay lên gáy hắn, làm sâu nụ hôn này, đôi mắt lấp lánh ý cười.
——————–
Phần diễn tấu của Chu Doãn Thịnh nhanh chóng nổi như cồn, được rất nhiều phương tiện truyền thông đại chúng trong ngoài nước trọng điểm đưa tin suốt mấy ngày liên tiếp. Video biểu diễn cũng được phát đi phát lại trên TV và Internet. Mỗi thính giả đều sẽ có những cảm nhận khác nhau, nhưng không ai là không rung động trước kỹ thuật điêu luyện cùng cảm xúc mãnh liệt của hắn. Có người còn cắt ghép bản của Tiết Tử Hiên với của hắn nhằm so sánh hai bản với nhau, dẫu là người kém nhạy bén với âm nhạc nhất cũng có thể dễ dàng phân biệt ra sự khác nhau giữa hai bên. Tiết Tử Hiên chỉ diễn tấu bằng đôi tay mình, trong khi Chu Doãn Thịnh thì kêu gào bằng cả linh hồn.
Nhiều người bình luận âm nhạc khẳng định: Rất hiển nhiên, Joy đã vượt qua anh trai mình. Cô ấy sẽ trở thành nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nhất thế kỷ này, không ai có thể sánh bằng. Mới mười sáu tuổi đã nhận được lời khen ngợi đắt giá như vậy, hiển nhiên vô cùng hiếm thấy.
Một đạo diễn quốc tế sau khi nghe Fur Paluchev đã lập tức gọi điện thoại liên hệ với ban tổ chức, đưa ra yêu cầu hợp tác với Chu Doãn Thịnh. Hiện nay, ông đang quay một bộ phim thảm hoạ về đề tài tận thế, rất cần mẫu nhạc nền khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Thậm chí, ông cảm thấy nếu không thể lấy tiếng đàn của hắn làm nhạc nền, bộ phim này sẽ trở nên khuyết thiếu, không trọn vẹn, trở thành tiếc nuối trọn đời ông.
Vì bị nhà họ Tiết hạn chế tự do thân thể, ngay cả vật phẩm thiết yếu như di động, Chu Doãn Thịnh còn chưa từng thấy bao giờ, huống gì đi ra ngoài một mình. Những người có ý định tiếp xúc với hắn đều gián tiếp tìm đến Tiết Tử Hiên, khiến Tiết Tử Hiên vô cùng phiền luỵ. Nhưng Tiết Tĩnh Y xa tận Trung Quốc còn phiền não hơn anh ta vô số lần.
Cô ta vừa vui vì thành tựu mà thiếu niên đạt được, vừa sợ sau này mình không thể vượt qua từng tượng đài mà hắn dựng nên. Tiết Lý Đan Ny nói với cô ta rằng tốt nhất nên bảo Hoàng Di nhanh chóng rút khỏi cuộc thi, bởi vì năng khiếu của cô ta sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp hắn, nếu về sau trình độ thụt lùi quá nhiều sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Cô ta kiên quyết từ chối, nhưng trong lòng cực kỳ hoảng loạn.
Chỉ cần có được trái tim của Hoàng Di, mình cũng sẽ đánh được những bản nhạc mà cậu ta đánh. Cô ta phải liên tục an ủi bản thân mới có thể chống chọi với tâm trạng ngày càng thấp thỏm, bất an. Hoàng Di đã xuất sắc đến nỗi khiến cô ta run sợ. Đến nay, cô ta vẫn không thể đánh đàn, đặc biệt là sau khi nghe Fur Paluchev do hắn trình bày. Cô ta không khỏi nghĩ một cách ác ý, rằng có lẽ Hoàng Di chính là ma quỷ, bởi vì chỉ có ma quỷ mới có thể diễn tấu nên thứ âm nhạc mê hoặc lòng người như vậy, chứ người phàm có ai như hắn.
Trái tim của quỷ đến cùng ẩn chứa sức mạnh lớn đến nhường nào? Cô ta vừa sợ hãi, vừa mong chờ gấp bội.
——————–
Vòng bán kết bắt đầu, phòng chờ vắng đi quá nửa, chỉ còn lại hai mươi sáu thí sinh. Họ túm năm tụm ba ngồi tán gẫu với nhau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thiếu niên có vẻ đặc biệt yên lặng, bình tĩnh ngồi trong góc. Lúc này đây, không còn ai nói hắn kiêu. Thiên tài thì kiêu cũng đúng thôi, không cần người phàm thấu hiểu.
Hannah được cả đám người vây quanh. Khi bị hỏi bài mà cô ta chuẩn bị diễn tấu lần này, vẻ mặt cô ta vô cùng khó coi. Vì Chu Doãn Thịnh tự tiện đổi bài, cô ta không thể không lấy ra bản nhạc mà cô ta dành cho vòng chung kết. Qua vòng bán kết, cô ta cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo nữa. Cô ta đã không có bản nhạc nào khác khó hơn mà cô ta có thể đánh một cách thuần thục.
“Oh my God, cậu định diễn tấu Petrouchka á? Bài đấy xếp thứ bảy trong top những bản nhạc piano khó nhất mà các nghệ sĩ dương cầm công nhận. Đây còn là vòng bán kết ư? Tôi đã tuyệt vọng!” – Nghe câu trả lời của cô ta, một thí sinh phát điên, ôm trán mà rú.
“Tớ cảm thấy cậu nên đợi thêm lát nữa thì hơn, nghe đáp án của Joy đã rồi ngất xỉu cũng không muộn.” – Một thí sinh khác chỉ chỉ thiếu niên trong góc.
“Để tớ hỏi bạn ấy.” – Một thí sinh người Hoa xung phong nhận việc. Cậu ta chạy tới, theo lẽ dĩ nhiên bị vệ sĩ chặn lại, bèn nghển cổ la – “Tiết Tĩnh Y, lát nữa cậu định đánh bài gì? Có thể cho bọn tớ biết không?”
Hannah nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng cô ta vẫn nhìn không chớp mắt. Cô ta thực lòng hy vọng bản nhạc mà đối phương lựa chọn sẽ không khó hơn mình.
“Show off.” (*) – Chu Doãn Thịnh thản nhiên nói.
(*) Khoe khoang
“Cậu bảo gì cơ?” – Thí sinh người Hoa ngoáy ngoáy tai.
“Show off của Sears.” – Chu Doãn Thịnh bổ sung.
Thí sinh người Hoa hít ngược một hơi, tiếp đó chạy trở về, nói với thí sinh nữ vừa rồi – “OK, cậu có thể ngất, cậu ấy muốn đánh Show off của Sears.”
“Thần linh ơi! Chắc tui chết!” – Có người gào như chết cha chết mẹ, có người thì hưng phấn, chờ mong, cả phòng chờ tức thì loạn cào cào.
Giới âm nhạc không bao giờ thiếu người tài. Vì thiên phú quá cao và cảm xúc quá dư dật, rất nhiều người làm nhạc thường có tính tình lập dị, khó hoà hợp với đám đông. Ở thế kỷ trước, lớp lớp nghệ sĩ dương cầm bậc thầy xuất hiện, hào quang của họ làm lu mờ hẳn thế hệ nghệ sĩ dương cầm thế kỷ mới. Nếu không xuất hiện một Tiết Tử Hiên, rất nhiều người bình luận âm nhạc thậm chí nói thế kỷ mới là thời kỳ xuống dốc của đàn nhạc dương cầm. Ở thế kỷ trước, thời kỳ mà nhân tài hội tụ, Sears hiển nhiên là một trong những bậc thầy dương cầm được chú ý nhất. Nhưng bản thân ông lại không tiếp thu cụm “một trong những” này.
Từ năm ba tuổi, ông đã bộc lộ thiên phú âm nhạc tuyệt vời của bản thân, sáu tuổi tự sáng tác một điệu Valse, đồng thời diễn tấu trước mọi người, mười một tuổi nổi tiếng thế giới. Tính tình ông vô cùng ngạo mạn, tuyên bố mình là người xuất sắc nhất, đủ để áp đảo tất cả bậc thầy dương cầm đương đại. Ngôn luận này khiến ông rước lấy rất nhiều công kích. Để bác bỏ những lời công kích đó, ông ngẫu hứng sáng tác ra Show off, đồng thời biểu thị ngoại trừ mình, không ai có thể diễn tấu hoàn chỉnh bản nhạc này.
Phong cách của Show off khác hoàn toàn với Fur Paluchev, bản nhạc này không bao hàm cảm xúc mãnh liệt. Thực tế, tác giả của bản nhạc này không hề đặt tình cảm vào nó khi biên soạn, ông chỉ muốn khoe ra kỹ thuật cao siêu của mình. Tên và nội dung bản nhạc có sự thống nhất tuyệt đối, dùng lời của người hiện đại thì ông sáng tác ra bản nhạc này đơn giản là để thể hiện.
Bản nhạc này tổng cộng chia làm bốn chương, từng chương từng nốt đều cần áp dụng những kỹ thuật đánh khác nhau. Bản nhạc này bao gồm mọi cách thức cũng như kỹ xảo nhấn phím. Không ai có thể sánh, so bì kỹ thuật dương cầm với Sears, chỉ cần đánh đến đoạn thứ nhất của chương thứ nhất, người diễn tấu sẽ luống cuống tay chân mà xảy ra sai sót. Cũng bởi vậy, Show off được xưng tụng là một trong những bản dương cầm khó đánh nhất thế giới, thậm chí đứng đầu bảng. Tên ban đầu của bản nhạc này vốn là Sears Rhapsody, nhưng về sau rất nhiều nghệ sĩ dương cầm đã chịu quá đủ bản nhạc này, bèn sửa tên bài thành hai chữ “show off” với hàm ý chê bai, được đông đảo cộng đồng âm nhạc tán thành.
Nếu nói Fur Paluchev là khúc nhạc của quỷ, vậy thì Show off chính là khúc nhạc của chúa ngạo mạn.
Sean, em anh tuỳ hứng thế anh có biết không? Mau đón cô ấy về đi! Đây là tiếng lòng của tất cả thí sinh, bao gồm cả Hannah vẫn luôn kiêu căng, ngạo mạn.
Danh sách chương