Trên bàn bày đủ mọi kiểu dáng thiệp mời, Chu Doãn Thịnh và Tiết Diêm đang nghiêm túc lựa chọn. Chiếc laptop trên sô pha đang phát một bản nhạc dương cầm, không biết là ai biểu diễn mà cứ giật cà giật cục rất khó nghe. Tiết lão tứ mới nghe hai phút đã không chịu nổi, gào toáng – “Tiểu Di, tắt bài này đi được không, đau tai quá! Bình thường cậu nhã nhặn thế, trình độ diễn tấu hàng đầu thế giới thế mà sao lại thích nghe thứ nhạc bùm bùm chát chát này? Ai đánh đấy, còn post lên mạng nữa, không sợ chết chìm trong nước miếng à.”

Anh ta vừa nói vừa đưa thông tin mấy tiệm hoa cho ông chủ. Hôm qua anh ta nói mang thiệp mẫu đến cho họ chọn thực ra chỉ là đùa, nào ngờ chưa tới tám giờ sáng, ông chủ đã gọi điện hỏi sao vẫn chưa mang thiệp đến. Không còn cách nào khác, anh ta đành phải xử lý tất cả mọi chuyện cần xử lý. Hai người kia không hổ là một đôi, cái tính làm việc gì cũng phải nhanh gọn lẹ quả thực giống nhau như đúc.

“Cứ nghe đi, nói gì nói lắm!” – Chu Doãn Thịnh vừa cười khì vừa lườm anh ta một cái, đưa một chiếc thiệp đỏ cho Tiết Diêm – “Cái này sao anh?”

“Được.” – Tiết Diêm bày mấy trang quảng cáo của một tiệm hoa lên bàn, cười nói – “Nơi tổ chức hôn lễ trang trí bằng nguyệt quý, không cần hoa hồng.”

“OK, em thích nguyệt quý.” – Chu Doãn Thịnh tán thành. Họ cũng không định tổ chức lớn, chỉ mời bạn bè và họ hàng của Tiết Diêm cùng ăn một bữa là được, sau đó ghi tên vào gia phả. Trung Quốc không thừa nhận hôn nhân đồng giới, nhưng tông tộc Tiết thị thì có, trước kia còn từng có tiền lệ một trưởng họ cưới nam giới làm vợ, tuy trải qua nhiều khúc chiết nhưng cuối cùng cũng được thoả nguyện. Bởi vậy, có thể thấy khả năng hoà nhập của Tiết thị vô cùng mạnh mẽ.

“Hể, trời đụ, nãy giờ cứ nghĩ mãi không biết là thánh nào đang lên đồng, hoá ra là người chị em Tiết Tĩnh Y của cậu. Hai người thực sự chui ra từ một trứng à? Sao nó đánh chán thế? Nghe cậu diễn tấu xong, giờ nghe nó diễn tấu, anh đến chết mất!” – Tiết lão tứ thực sự không chịu nổi ô nhiễm tiếng ồn, chạy đến sô pha tắt máy tính, nào ngờ vừa nhìn vào màn hình, mắt anh ta suýt nữa lọt tròng.

“Có lần Tiết Nhị tổ chức tiệc sinh nhật ở Trung Hoa Cẩm Tú, cho hai đứa con của mình lên biểu diễn dương cầm, lúc đấy anh còn cảm thấy con bé này có năng khiếu, đánh cũng hay phết, sao giờ lại ra nông nỗi này?” – Tiết lão tứ gắng gượng nghe một hồi, hỏi – “Đây là Đế quốc tôi?”

“Chính xác, anh nghe ra à?” – Ngay từ sáng sớm hôm nay, Chu Doãn Thịnh đã bật camera giám sát mà mình đặt trong nhà họ Tiết, xem xét tình hình Tiết Tĩnh Y.

“Thật lòng thì căn bản là không nghe ra, tại thấy chữ trên nhạc phổ nên mới biết.” – Thấy vẻ mặt Tiết Tĩnh Y vặn vẹo đến đáng sợ, Tiết lão tứ không khỏi lắc đầu – “Không đánh được thì đừng đánh, thế này khác nào tự mình hành mình đâu cơ chứ.” – Nhờ Chu Doãn Thịnh, hiện nay anh ta đã trang bị được cho mình những kiến thức âm nhạc cơ bản, biết Đế quốc tôi là một siêu phẩm như thế nào, cũng biết trình độ của Tiết Tĩnh Y rốt cuộc đến đâu. Nói toạc ra thì là chỉ nhỉnh hơn người mới học một tí teo mà thôi.

“Nó không thể không đánh. Tôi rời khỏi nhà họ Tiết, nó sẽ phải biểu diễn tại Hội nghị thượng đỉnh mười nước thay tôi.”

“Xì, trình này mà đòi đi biểu diễn cho các nguyên thủ quốc gia? Đầu óc Tiết nhị không bị sao chứ? Ông ta chán sống à?” – Tiết lão tứ cười phá lên.

“Tôi thì tôi mong nó đi, nhưng Tiết Lý Đan Ny và Tiết Tử Hiên không dễ lừa, chắc chắn sẽ ngăn cản.” – Chu Doãn Thịnh lắc đầu một cách tiếc nuối. Hắn vốn cũng không định dùng chuyện biểu diễn này để xử Tiết Tĩnh Y. Tiết Tĩnh Y điên, nhưng người nhà họ Tiết không điên, tuyệt đối sẽ không để cô ta trở thành trò cười xuyên lục địa.

Tiết Diêm cười nói – “Thế thì chờ Tiết lão Nhị đến đây cầu xin em đi. Khi nào ông ta đến, anh sẽ báo cho ông ta tin mình chuẩn bị kết hôn.”

“Nhớ em là bông sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đấy nhé, em không biết gì đâu đấy.” – Chu Doãn Thịnh quàng tay quanh cổ hắn, vừa dặn dò vừa gặm môi chồng mình, ánh mắt loé vẻ ranh mãnh.

“Ừ, em không biết gì hết, em là đoá cúc nhỏ nở rộ trong nhà kính, là chú chim non núp dưới cánh anh. Em chỉ cần ngoan ngoãn để anh bảo vệ, không cần biết thế giới tàn khốc bên ngoài.” – Tiết Diêm vươn lưỡi tách răng hắn ra, lúng búng thì thầm.

Không ngờ người xưa nay luôn bạo ngược như ông chủ cũng biết nói những lời âu yếm ngọt chết người không đền mạng như vậy, Tiết lão tứ bày tỏ mình thực sự hết chịu nổi rồi. Với cả đoá cúc nhỏ, chú chim non gì đó thực sự là hình dung Hoàng Di? Cha nội này rõ ràng là sói đội lốt cừu OK? Không thấy cả nhà Tiết Thuỵ bị hắn đùa quay như chong chóng hả?

——————–

Ba ngày sau, nhà họ Tiết.

Tiết Thuỵ gọi con trai vào phòng đàn – “Mấy ngày nay em gái con vẫn luôn chăm chỉ luyện tập. Mới đầu đúng là đánh không quá trôi chảy thật, nhưng giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Con xem hộ em xem còn chỗ nào chưa được không thì mau sửa lại cho đúng. Bộ Ngoại giao nhắc bố mai đưa em con đến tham gia diễn tập.”

Suốt khoảng thời gian này, Tiết Tử Hiên vẫn luôn giam mình trong phòng, mới mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng vô cùng tiều tuỵ. Giọng anh ta khản đặc – “Bố, khi nào bố mới đón Tiểu Di về?”

“Nó có thể đi đâu cơ chứ? Tiết Diêm tính tình bạo ngược, tráo trở, ôn hoà với nó được vài lần là cùng, không đến mấy ngày là lại ngán đá nó đi ngay mà. Đến lúc đấy hãy đi, cho nó biết thế nào là lễ độ. Mình cho nó ăn cho nó mặc mà nó lại còn dám ra điều kiện với mình, thứ con hoang mất dạy.”

Tiết Tử Hiên vô cùng bất mãn với lời lẽ ác độc của cha mình, cười khẩy nói – “Bố cho em ấy ăn cho em ấy mặc là để làm gì? Để moi tim em ấy! Em ấy còn phải biết lễ độ thế nào nữa? Chủ động nằm lên bàn mổ cho mấy người mổ bụng?”

“Sao, con không nỡ à?” – Tiết Thuỵ nhìn chòng chọc con trai mình bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Đúng, con không nỡ.” – Tiết Tử Hiên thản nhiên nhìn lại.

“Bố mẹ làm thế vì để cứu em con!”

“Vậy thì tìm cái khác. Nếu bố mẹ dám động vào em ấy, con sẽ đến đồn cảnh sát tố giác tất cả.”

Tiết Thuỵ tức điên, đang định nổi sùng thì thấy Tiết Tử Hiên bình tĩnh mở cửa phòng, bước lại gần đàn dương cầm, nơi Tiết Tĩnh Y đang ngồi. Tiết Tĩnh Y là một người giàu nghị lực, đã xác định chuyện gì thì sẽ dũng cảm tiến lên, nếu không kiếp trước cũng sẽ không kiên trì biểu diễn dù cho bệnh tim tái phát. Trong ba ngày này, cô ta luyện tập bất kể ngày đêm, rốt cuộc có thể đánh trôi chảy Đế quốc tôi. Việc mà cô ta vốn cho rằng tuyệt đối không thể làm được, thực ra chỉ cần bức ép bản thân một chút là có thể bước lên một bậc thang mới. Điều này khiến trái tim chìm trong áp lực suốt thời gian dài của cô ta cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

“Anh hai, anh nghe thử xem em đánh thế nào nhé.” – Cô ta ngẩng đầu, cười vui vẻ.

Tiết Tử Hiên lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, bước đến bên cửa sổ, kéo hết rèm cửa ra.

Tiết Thuỵ lập tức ẩn đi vẻ giận dữ, nhếch nhếch môi cười gượng – “Tĩnh Y, đánh cho anh nghe đi con. Hôm nay tận dụng thời gian luyện thêm vài lần nữa, mai bố đưa con đến toà nhà Quốc hội diễn tập.”

“Vâng ạ.” – Tiết Tĩnh Y gật đầu. Trong khoảng thời gian này, cô ta vẫn luôn sống trong cái bóng của Chu Doãn Thịnh, ban ngày xem hắn diễn tấu, ban đêm liền mơ thấy mình hoá thành hắn, mặc áo đuôi tôm lên sân khấu. Cô ta gần như hoá thành cái bóng của Chu Doãn Thịnh, ảo tưởng mình có thể sở hữu tài năng và vinh quanh của hắn. Hơn nữa, do liên tiếp xem một số bài báo về những trường hợp tính cách người bệnh thay đổi hoàn toàn sau khi được ghép tim, dần dà, cô ta đánh mất tâm trí, hình thành nên tâm tính cố chấp cực độ. Trước mặt Chu Doãn Thịnh, cô ta sẽ yếu đuối, tự ti như một cái bóng. Nhưng khi không có Chu Doãn Thịnh, cô ta lại sẽ cho rằng mình có thể thay thế hắn.

Cô ta đã sớm rơi vào cạm bẫy mà Chu Doãn Thịnh bày ra cho cô ta, ngày càng trở nên điên khùng, cố chấp. Điều này khiến cô ta không thể nào nhận rõ bản thân và người khác. Cô ta sống trong ảo tưởng, lại cho rằng ảo tưởng mới là thật. Cô ta trong quá khứ sẽ không bao giờ xung động cho rằng mình có thể diễn tấu Đế quốc tôi một cách hoàn mỹ, cũng như đại diện cho Trung Quốc biểu diễn trước mặt bao nhiêu nguyên thủ quốc gia như vậy.

Tiết Tử Hiên hai tay đút túi, nhìn hai cha con tự tin quá độ với ánh mắt đầy trào phúng. Họ điên cả rồi.

Tiết Lý Đan Ny hoãn lịch làm việc, gấp rút trở về, vì đồng nghiệp của bà ta nói với bà ta rằng Tiết Thuỵ đã nhận lời mời của Bộ Ngoại giao, ngày mai sẽ đưa Tiết Tĩnh Y đi diễn tập, dàn nhạc của họ phụ trách tấu đệm cho Tiết Tĩnh Y, đến lúc đó sẽ đi cùng. Tiết Tĩnh Y định diễn tấu Đế quốc tôi trước mặt các nguyên thủ quốc gia? Đùa gì vậy! Lúc ấy, bà ta suýt nữa ngất xỉu.

Khi bà ta về đến nhà, Tiết Tĩnh Y đã đánh đến chương thứ ba. Cô ta nhìn nhạc phổ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Lần này, cô ta không nhấn sai một nốt nào, giai điệu cũng rất lưu loát. Tiết Thuỵ lắc lư đầu, nghe mê mẩn. Trong mắt ông ta, chỉ cần bản nhạc liền mạch là được, đủ để bước lên sân khấu quốc tế.

Nhưng tâm trạng của Tiết Tử Hiên và Tiết Lý Đan Ny chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “hoang đường”.

Không nhẫn nhịn được đến khi bản nhạc kết thúc, Tiết Tử Hiên bước đến sập mạnh nắp đàn. Đôi tay suýt nữa bị nghiến gãy, Tiết Tĩnh Y kêu thảm thiết, khoé mắt tức thì ầng ậng nước, nhìn về phía anh ta với vẻ sợ hãi, không dám tin tưởng. Tiết Thuỵ và Tiết Lý Đan Ny hoàn hồn, vội vàng kéo anh ta ra, chất vấn – “Sao mày làm thế với em mày? Mày điên à?”

“Con điên? Là mấy người điên mới đúng! Trình độ như vậy mà cũng đòi biểu diễn ở toà nhà Quốc hội, mấy người cho rằng người khác đều điếc hết chắc?” – Anh ta thong thả cởi găng tay, lạnh lùng nói – “Tránh ra, tao đánh một lần cho mà nghe.”

Tiết Tĩnh Y sợ đến nỗi cả trái tim đều co giật đau đớn, vội vàng che mười ngón tay sưng tấy chui vào lòng Tiết Lý Đan Ny, nước mắt như mưa. Tiết Lý Đan Ny vốn cũng muốn trách cứ cô ta mơ tưởng hão huyền, nhưng thấy bộ dạng chật vật của cô ta, bà ta lại tức khắc mềm lòng.

Tiết Thuỵ bị con trai chọc giận hai lần, đã sớm mất hết kiên nhẫn. Nhưng biểu diễn là chuyện lớn, không thể qua loa. Nếu con trai nói không được, ông ta ở lại nghe một chút cũng không sao, mặc dù ông ta cho rằng con gái mình đã diễn tấu hoàn mỹ lắm rồi.

Tiết Tử Hiên hít sâu, nhấn xuống phím đàn. Anh ta cố gắng đưa suy nghĩ của mình về với niên đại mưa bom bão đạn kia, cố gắng lý giải cảm xúc của những phận người trong tình cảnh nguy nan đứng lên đấu tranh bảo vệ quê nhà. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn thất bại. Đây là bản nhạc duy nhất anh ta không thể diễn tấu. Mặc dù đã luyện tập suốt năm năm ròng, anh ta vẫn không dám diễn tấu trước công chúng.

Nhưng trình độ của anh ta ở đó, dẫu thế nào cũng cao hơn Tiết Tĩnh Y vô số lần. Tiếng đàn của anh ta vô cùng kiên định, bao hàm một sức mạnh bất khuất, người không có kiến thức âm nhạc cũng có thể dễ dàng phân biệt rõ sự khác nhau giữa anh ta và Tiết Tĩnh Y. Tiếng đàn của anh ta như tảng đá, có thể va chạm vào lòng người; mà tiếng đàn của Tiết Tĩnh Y thì như một viên kẹo dẻo, thừa ngọt ngào, thiếu vững chãi. Nhưng Đế quốc tôi vốn không phải điệu Valse ngọt ngào, lãng mạn gì, mà là tiếng gọi hào hùng, bi tráng.

So sánh với đó, màn biểu diễn trước đó của Tiết Tĩnh Y tựa như một trò cười.

Tiết Lý Đan Ny biết chồng mình mù kiến thức, bèn lấy di động tìm thông tin về Đế quốc tôi rồi đưa cho ông ta xem, lặng lẽ lắc đầu thở dài. Bà ta dùng cách thức uyển chuyển để nhắc cho chồng mình, rằng con gái mình không thể được.

Vẻ mặt lơ đễnh của ông ta dần dần trở nên nghiêm túc. Đến khi con trai đánh xong, thái dương ông ta bắt đầu đau rần rật. Thì ra đánh đàn không phải chỉ cần lưu loát là được.

Tiết Tử Hiên trầm mặc một hồi, đặt di dộng lên giá nhạc, lạnh nhạt nói – “Bố nghe ra sự khác nhau giữa con và Tiết Tĩnh Y chưa? Giờ con cho bố nghe xem Tiểu Di và tác giả của bản nhạc này đánh như thế nào. Không hiểu âm nhạc cũng không sao, chỉ cần bố không điếc thì con dám chắc bố có thể nghe ra hay dở.”

Anh ta nhếch miệng một cách châm chọc, sau đó ấn play. Đây là clip ngắn do một cư dân mạng người Levine biên chỉnh. Người nọ cắt ghép video Ivanov diễn tấu ở chiến hào năm đó và video Chu Doãn Thịnh diễn tấu ở vòng chung kết lại với nhau, mỗi người diễn tấu hai chương, một ba, hai bốn đan xen, ghép cạnh nhau không hề có cảm giác không phù hợp. Tiếng đàn sục sôi, oanh liệt khiến cả chùm đèn thuỷ tinh trên đầu cũng rung lên. Nếu nói màn diễn tấu của Tiết Tử Hiên tựa như tảng đá, vậy thì màn diễn tấu của hai người này là hoà âm giữa máu và lửa, giữa sắt thép và dung nham, giữa sự sống và cái chết. Lực lượng tuyệt đối này có thể đâm thủng màng nhĩ, tác động đến linh hồn người nghe, châm lên nhiệt huyết của mọi người.

Tiết Thuỵ chưa từng xem Chu Doãn Thịnh biểu diễn bao giờ, không biết trạng thái của hắn khi ngồi trước dương cầm là như vậy. Kiên định, bất bại, không gì không làm được. Ông ta ngồi phịch xuống sô pha, vẻ mặt dần dần trở nên vặn vẹo.

Thì ra đây là nguyên nhân nguyên thủ Đế quốc Levine chỉ định Chu Doãn Thịnh biểu diễn, ông ta rốt cuộc biết. May có con trai ngăn cản, nếu không để con gái lỗ mãng đến toà nhà Quốc hội diễn tập, ông ta còn mặt mũi nào ở lại thủ đô này nữa? Ngay cả người mù tịt về âm nhạc như ông ta còn có thể nghe ra sự khác nhau giữa ba… không, nói chính xác là bốn bản, huống gì người khác.

Tiết Tĩnh Y trốn trong lòng tiết lý đan ny, dùng đôi tay sưng tấy che mặt, không dám nhìn biểu cảm của cha mình. Video này tựa như một bàn tay tát thẳng vào mặt cô ta, kéo cô ta ra khỏi huyễn tưởng của bản thân. Giờ cô ta chỉ muốn đào một cái hố mà chui vào. Tại sao cô ta cứ nhất định muốn thay thế Hoàng Di? Đúng là điên rồ!

“Tĩnh Y, chẳng phải con nói mình chắc chắn có thể hay sao? Nếu ngày mai bố đưa con đến toà nhà Quốc hội, bố sẽ thành trò cười của cả thành phố này! Con có não hay không, hả? Đây là chuyện con có thể hứa hão được à?” – Tiết Thuỵ tức muốn hộc máu, lập tức chất vấn.

“Nó ốm bệnh suốt, lấy đâu ra thời gian tập đàn. Anh to tiếng thế làm gì? Để nó đi biểu diễn thay Hoàng Di không phải là ý của anh à? Sao giờ lại đổ hết lỗi lên đầu con? Anh mau đi gọi điện từ chối Bộ Ngoại giao đi, anh gây hoạ thì tự anh đi mà giải quyết!” – Tiết Lý Đan Ny che chở đứa con gái đang run bần bật của mình.

Tiết Thuỵ trợn trừng, chỉ vào đôi mẹ con cùng một giuộc này, mãi không nói nên lời.

Tiết Tử Hiên đóng nắp đàn, lạnh lùng nói – “Tiết Tĩnh Y, sau này còn dám chạm vào đàn, tao sẽ đánh gãy tay mày.”

“Mày nói gì? Mày dám uy hiếp em mày? Giờ đánh chưa tốt không có nghĩa về sau cũng không tốt! Mày tưởng tất cả mọi người giỏi đàn bẩm sinh như Hoàng Di à?” – Tiết Lý Đan Ny vặc chồng xong lại quay ra mắng con trai.

“Nó sẽ không bao giờ đánh hay được, tình yêu của nó dành cho âm nhạc đã khô cạn rồi, chỉ còn lại những tham vọng dơ bẩn. Mẹ cũng nghe tiếng đàn vừa rồi của nó, chắc mẹ cũng rõ trạng thái của nó bây giờ. Trước kia nó còn hơi chút linh động, chứ giờ chỉ còn lại sát khí.” – Tiết Tử Hiên chậm rãi nói.

Tiết Tĩnh Y tức thì mặt cắt không còn một giọt máu, phải ôm chặt eo Tiết Lý Đan Ny mới không để mình ngất xỉu. Tiết Lý Đan Ny mấp máy miệng, rốt cuộc cũng không tìm được bất kỳ lý do nào để phản bác. Bà ta cũng hoạt động âm nhạc, có thể biết một phần biểu diễn là hay hay dở. Kỹ thuật không thành thạo không thành vấn đề, nhưng không thể không có tình yêu và lòng chấp nhất dành cho âm nhạc. Thiếu hai điều này, điệu nhạc được đánh ra sẽ rất vô hồn, không bao giờ có thể đả động lòng người. Nếu con gái bà ta không thể điều chỉnh lại tâm thái, suốt đời này, cô ta sẽ không thể đạt được bất kỳ thành tựu nào.

Nhưng cô ta có thể điều chỉnh lại ư? Có một Hoàng Di để đối lập, việc này quả thực khó hơn lên trời. Cô ta dường như đã quen ngồi hưởng những lợi ích và vinh dự mà Hoàng Di mang lại, sớm đánh mất tâm tính ban đầu, không bao giờ tìm lại được nữa. Tiết Lý Đan Ny vòng tay ôm lấy con gái mình, trong lòng hối hận tột đỉnh. Nếu bà ta đưa Hoàng Di về từ ngay sau vòng loại thì giờ nhà họ Tiết cũng không gặp phải chuyện này.

Tiết Thuỵ bực bội đi qua đi lại mấy vòng, sau đó hỏi con trai – “Tử Hiên, con có thể đi thay Tĩnh Y không?”

“Bố cho rằng người mà bên trên chỉ định muốn thay là thay được à? Bố là ai? Tổng thống chắc?” – Tiết Tử Hiên đã chịu quá đủ gia đình này, vơ lấy điện thoại bỏ đi một mạch.

Tiết Thuỵ đứng ngây như phỗng trong chốc lát, cuối cùng không thể không gọi điện thương lượng với Bộ Ngoại giao.

“Đổi người? Không, không thể đổi, bên trên chỉ cần cô Tiết, không cần bất kỳ ai khác. Không, anh Tiết cũng không được, chúng tôi chỉ muốn lựa chọn tốt nhất.”

“Phát bệnh? Có nghiêm trọng không? Nếu không nghiêm trọng, mọi người có thể điều trị thêm một thời gian rồi đến diễn tập cũng được. Hội nghị sẽ diễn ra vào hai tháng sau, vẫn còn thời gian. Chúng tôi dự định dùng kỹ thuật 3D tái hiện lại tiết mục diễn tấu của Ivanov trong cuộc kháng chiến bảo vệ Tổ quốc năm ấy, lúc đó cô Tiết sẽ chơi trên cùng một sân khấu với bậc thầy âm nhạc này. Các lãnh đạo rất thích ý tưởng tua lại thời gian này, đã chỉ định nó làm tiết mục áp chót của buổi tiệc tối, nếu cô Tiết không thể lên sân khấu, chúng tôi sẽ rất khó xử. Vậy nên mong cô Tiết nhất định phải tham dự buổi biểu diễn lần này. Nếu cần thiết, chúng tôi có thể phụ trách trợ giúp cô Tiết điều trị. Xin ông cứ yên tâm, chúng tôi sở hữu kỹ thuật điều trị tiên tiến nhất.”

“Không không không, không cần làm phiền các anh, bệnh của Tĩnh Y là bệnh cũ, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ. Tôi chỉ lo tình trạng sức khoẻ của cháu không ổn định, sợ lên sân khấu sẽ xảy ra sự cố gì không hay.”

“Chỉ cần cô ấy đến, chúng tôi dĩ nhiên sẽ phụ trách tình trạng sức khoẻ của cô ấy. Khu luyện tập sẽ có nhân viên y tế túc trực 24/24, mọi người không cần lo lắng. Biểu hiện của cô Tiết ở Vienna vô cùng xuất sắc. Người có thể tái hiện Đế quốc tôi một cách hoàn mỹ như vậy nhất định cũng có nghị lực thép như Ivanov, chúng tôi tin cô ấy.”

Nhân viên công tác càng tôn sùng Chu Doãn Thịnh, mồ hôi Tiết Thuỵ càng vã như tắm. Ông ta biết mình đã không còn đường từ chối, vì vậy đành cười gượng gác máy.

“Bảo sao muốn Hoàng Di đi thi hộ mày, thì ra là do chính mày không có bản lĩnh. Không có bản lĩnh thì về phòng ở yên trong phòng đi, đừng ra ngoài thêm phiền. Nếu thực sự bị mày lừa, chắc tao chẳng còn mặt mũi nào sống trên đất nước này nữa.” – Xoay người nhìn vợ con mình, ông ta lớn tiếng đay nghiến.

Tiết Tĩnh Y áp mặt lên lưng Tiết Lý Đan Ny, lặng lẽ rơi nước mắt. Cha cô ta chưa từng nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu căm ghét đến vậy bao giờ.

Tiết Lý Đan Ny trừng mắt với chồng một cái, nhưng cũng biết con gái mình đuối lý, bèn nhanh chóng ôm cô ta rời khỏi.

“Mẹ ơi, khi nào con có thể phẫu thuật?” – Đi được một đoạn xa, Tiết Tĩnh Y mới lí nhí dò hỏi Tiết Lý Đan Ny. Nếu được cấy trái tim của Hoàng Di, có bản nhạc khó nào cô ta không đánh được? Nỗi ám ảnh bệnh lý này đã chiếm cứ toàn bộ thần trí cô ta.

“Giờ chưa được.” – Ánh mắt Tiết Lý Đan Ny tối sầm, bà ta trầm ngâm – “Ít nhất phải chờ thêm hai tháng nữa.” – Hiện tại, chồng bà ta chắc chắn sẽ rất lo lắng mà đi tìm Hoàng Di. Phải chờ đến khi Hội nghị thượng đỉnh kết thúc, bọn họ mới có thể xử lý hắn, nếu không ai biểu diễn cho?

Thấy con gái toát vẻ thất vọng, bà ta vội vàng an ủi – “Mai mẹ đưa con đi kiểm tra sức khoẻ, hai tháng này con cứ cố gắng điều dưỡng thân thể, không cần quan tâm những chuyện khác.”

Tiết Tĩnh Y gật đầu, miễn cưỡng kìm nén tâm trạng nôn nóng.

——————–

Tiết Thuỵ vừa thay xong comple thì thấy con trai đứng ngoài cửa – “Bố đi đón Tiểu Di à?” – Anh ta nhướn mày, anh mắt đầy trào phúng và chắc chắn.

“Đúng vậy.” – Sắc mặt Tiết Thuỵ xanh mét. Hiện nay, ngoại trừ dỗ Hoàng Di về, ông ta không còn bất cứ biện pháp nào khác.

Hai cha con đêm hôm ghé thăm biệt thự Tiết Diêm đang ở, được người giúp việc dẫn đến phòng khách chờ đợi.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiết Diêm vừa ngồi dậy đã bị thiếu niên toàn thân trần trụi quấn lấy, mơ mơ màng màng thì thào – “Đi đâu?”

“Tiết Thuỵ đến, anh xuống gặp ông ta một lát, em ngủ tiếp đi, anh về ngay bây giờ.”

“Cho anh mười phút.” – Chu Doãn Thịnh hé một mắt liếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

“Được, nhất định về trong mười phút.” – Tiết Diêm cười khẽ, đặt đồng hồ báo thức, sau đó đặt một nụ hôn lên bả vai trơn nhẵn đáng yêu của thiếu niên. Cậu ấy một phút cũng không xa mình được, đặc biệt là ban đêm. Tiết Diêm nhớ có lần mình nửa đêm thức dậy uống nước, mới nán lại phòng bếp hơi lâu vài phút, thiếu niên đã vội vã chạy ra tìm, quần áo cũng chưa kịp mặc. Đến giờ nhớ lại, nét mặt hoảng hốt, ánh mắt tuyệt vọng cùng hai hàng nước mắt lăn dài trên má người nọ vẫn khiến Tiết Diêm đau lòng khôn xiết. Hắn phải gặng hỏi rất lâu mới biết thì ra là vì một cơn ác mộng, không khỏi dở khóc dở cười.

“Sao em dính như keo thế nhỉ?” – Tiết Diêm ngoài miệng than phiền, thực chất cũng chỉ muốn thiếu niên dính mình 24/24.

Chu Doãn Thịnh bất mãn “hứ” một tiếng. Dường như nhớ tới điều gì đó, hắn lại lồm cồm bò dậy, dụi mắt nói – “Em bế anh xuống giường.”

“Anh tự làm được, em ngủ tiếp đi. Trước kia khi chưa gặp em, anh đều tự tắm rửa, thay quần áo, lên xuống giường… Em đừng chiều anh quá, kẻo anh đã tàn còn phế thật mất.” – Tiết Diêm cười bất đắc dĩ, dùng đôi tay khoẻ khoắn chống người dậy, từ từ dịch đến xe lăn bên mép giường, sau đó khoác áo ngủ, thắt đai lưng cẩn thận.

“Diêm gia.”

“Ông trẻ.”

Tiết Thuỵ và Tiết Tử Hiên đồng thời đứng dậy.

“Ngồi đi, muộn thế rồi còn tìm tôi có việc gì?” – Tiết Diêm ra hiệu với người giúp việc châm cho hắn một điếu xì gà.

“Cháu với bố đến đón Tiểu Di.” – Tiết Tử Hiên đi thẳng vào vấn đề.

“Đón cậu ấy về làm gì? Moi tim đổi cho Tiết Tĩnh Y?” – Tiết Diêm rít một hơi xì gà, ánh lửa đỏ sẫm hơi hừng lên, càng làm nổi bật nét mặt tối tăm, đáng sợ của hắn.

Tiết Thuỵ tức thì vã mồ hôi hột. Tiết Tử Hiên siết chặt nắm tay, bình tĩnh nói – “Tiểu Di có biết chuyện này không?”

“Tao sẽ không để chuyện này làm bẩn tai cậu ấy. Bọn mày tốt nhất nên dừng lại trước khi quá muộn, nếu không tao sẽ moi tim cả nhà bọn mày để đền mạng. Tiết Diêm tao là người thế nào, bọn mày cũng biết rồi đấy.”

Tiết Thuỵ gật đầu lia lịa, hiểu quá rõ độ tàn nhẫn, độc ác của Tiết Diêm. Đáng lẽ ngay từ đầu, ông ta nên ý thức được toàn bộ tông tộc họ Tiết không có gì là bí mật đối với Tiết Diêm. Hắn muốn biết gì, hết thảy tài liệu chi tiết nhất, chuẩn xác nhất sẽ được đưa đến tay hắn trong vòng chưa đầy một giờ. Tiết Tử Hiên tuy vẫn căm thù Tiết Diêm, nhưng lúc này cũng không thể không cảm ơn hành động che chở Tiểu Di của hắn. Anh ta nhấc mắt nhìn Tiết Diêm, sau đó tức thì đơ ra như trời trồng.

Tiết Diêm chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm, vạt áo rộng mở, để lộ cả mảng ngực vạm vỡ. Một chuỗi dấu đỏ trải khắp từ ngực đến cổ, có chỗ thậm chí thấy rõ dấu răng, có thể thấy người để lại những vết tích này nhiệt tình, nóng bỏng đến nhường nào.

Nhưng Tiết Diêm không nuôi gái, cũng không nuôi trai, cạnh hắn chỉ có một mình Tiểu Di.

Tiết Tử Hiên như rơi xuống hố băng, thể xác và tinh thần đều lạnh ngắt, cùng với đó là cảm giác hoang mang, tuyệt vọng. Anh ta chậm rãi chuyển tầm mắt, thấy một xấp thiệp mời bày bừa trên bàn, tấm trên cùng có vài dòng chữ rồng bay phượng múa:

Lễ Thành Hôn
Tiết Diêm & Hoàng Di
Trân trọng kính mời ông Tiết Chiếu Hãn tới dự bữa tiệc thân mật cùng gia đình chúng tôi.
Hôn lễ được tổ chức vào thứ hai, 01 – 10 – 2013 (tức ngày 16 tháng 08 năm Quý Tỵ).
Tại: Dinh thự dòng họ Tiết, núi Long Tuyền.
Rất hân hạnh được đón tiếp!
Tiết Diêm kính mời!
Lễ Thành Hôn của Tiết Diêm và Hoàng Di? Họ định kết hôn? Hai người đàn ông!?

Theo ánh mắt hoảng hốt của con trai, Tiết Thuỵ cũng trông thấy thiệp mời, suýt nữa đứng bật dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện