Đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, Thái tử nắm tay Chu Doãn Thịnh, vẻ mặt dịu dàng.

“Sao thế, vừa rồi lo lắng bổn điện hạ sẽ nổi giận lung tung?”

“Vi thần nghĩ lầm, điện hạ uy phong sáng suốt, làm sao có thể bị lời nói của người khác dắt mũi được. Vi thần không thể giúp gì cho điện hạ, cảm thấy rất hổ thẹn.”

Nói như vậy cũng không phải vì Chu Doãn Thịnh khiêm tốn. Sau khi thần trí tỉnh táo trở lại thủ đoạn lão luyện cũng quay trở lại theo. Không cần bất kỳ ai nhắc nhở, hắn cũng có thể ngồi vững trên vị trí Thái tử, thường thường khiến Chu Doãn Thịnh cảm thấy mình là kẻ thừa. Có rất nhiều lúc, Chu Doãn Thịnh còn nghi ngờ không biết liệu Thái tử hoa mắt ù tai bị người khác hãm hại mất đi vị trí Đông cung và người trước mắt này có phải là một người hay không.

Thái tử cười vang, véo véo ngón tay thanh niên, nói nhỏ – “Sự xuất hiện của Doãn Thịnh là trợ giúp lớn nhất đối với bổn điện hạ. Nếu như không có Doãn Thịnh, sẽ không có bổn điện hạ ngày hôm nay.” – Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, thân mật xoa xoa sườn mặt thiếu niên, giọng nói càng trở nên trầm thấp – “Thời thời khắc khắc bổn điện hạ đều cảm ơn ông trời đã đưa ngươi đến bên cạnh bổn điện hạ. Ngươi lo cho bổn điện hạ, bổn điện hạ rất vui.” – Vui vô cùng.

Chu Doãn Thịnh cúi đầu, nói một tiếng không dám. Thời đại khác biệt, thân phận khác biệt, thái độ hắn xử lý tình cảm cũng khác biệt. Tuy rằng người này thường mang lại cho hắn rung động quen thuộc, nhưng hắn cũng sẽ không tuỳ tiện bước ra một bước kia. Nguyện vọng của Thẩm Ý Bân là nhà họ Thẩm phồn vinh thịnh vượng, người thân bình an vui vẻ, nếu như hắn đi nhầm một bước, tất cả nguyên vọng vốn có thể thực hiện được này đều sẽ hoá thành bọt nước.

Thái tử thấy hắn không đáp lại, còn đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng chân từ đằng sau truyền đến, đành phải thôi.

Du Bảo Điền vốn tưởng rằng Thái tử chỉ đang diễn trò mà thôi, chắc chắn sẽ không kiên trì được mấy ngày. Đâu ngờ hắn ngày ngày đến đê thăm dò tình hình, tự mình đến khu tai nạn trấn an dân chúng. Hàng đêm cần mẫn phê duyệt công văn các châu huyện đưa lên, khiến cho Lưỡng Giang vốn xác chết đói khắp nơi dần dần lấy lại sức sống.

Hắn nghĩ suy nghĩ của dân, khổ nỗi khổ của dân, lo nỗi lo của dân, ăn uống đơn sơ, làm việc suốt ngày đêm, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã gầy đến không còn hình người. Du Bảo Điền nhìn mà cảm động, thái độ đối với Thái tử không còn cực đoan như ngày xưa nữa. Cứ ba ngày là gửi tấu lên kinh thành một lần, thuật lại tất cả mọi sự việc, trong ngôn ngữ tràn đầy tôn sùng tâm phục khẩu phục, khiến Thiên Thần đế đọc mà vô cùng vui mừng.

Thái tử tài cán như thế, càng làm nổi bật sự bình thường của Thất hoàng tử. Thất hoàng tử nóng nảy, bắt đầu thực hiện một số thủ đoạn.

———————————-

Ngày hôm nay, Tổng đốc Lưỡng Giang – Vương Bân mở tiệc chiêu đãi Thái tử ở biệt viện.

Vương Bân là thuộc hạ của Thái tử, con gái lão là trắc phi Đông cung, khá được sủng. Vì vậy, quan hệ giữa lão và Thái tử vô cùng thân mật. Mà việc Thái tử bị phế kiếp trước có liên quan rất lớn đến Vương Bân này.

Kiếp trước Thái tử không trúng Hàn Thực Tán, nhưng sự xu nịnh của người bên ngoài cũng không thua gì độc tính của Hàn Thực Tán. Thái tử sống thuận lợi một đời, đứng trên vị trí cao, trải qua năm rộng tháng dài khó tránh khỏi càng ngày càng tự phụ, sự quản lý đối với cấp dưới cũng yếu bớt. Dù là người mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa, nếu bị một đám đồng đội như heo liên luỵ, người đó cũng có thể bị đánh bại một cách dễ dàng, mà Vương Bân chính là kẻ nổi bật trong đám đồng đội heo đó.

Lão rất tham tiền, chiếm giữ tiền bạc triều đình phân phát để gia cố đê điều suốt bảy tám năm liền, khiến đê đập Lưỡng Giang yếu chả khác nào giấy bìa, vừa chọc là rách. Thái tử phụng mệnh đến xử lý thiên tai, lão sợ Thái tử điều tra ra chuyện này nên lại cắt xén tám phần tiền cứu nạn dân cho Thái tử, còn sai khiến hai mỹ nhân mê hoặc Thái tử.

Khi Thái tử và mỹ nhân đang chìm trong sóng hồng, bên ngoài đổ mưa tầm tã, làm sụp đường đê ở thượng nguồn Lưỡng Giang. Lũ lụt cuồn cuộn đổ xuống, nuốt chửng vô số dân chúng và thành quách, uy lực này có thể xưng là một kiếp nạn. Khi được cứu ra khỏi biệt viện, Thái tử thậm chí còn chưa mặc quần, trò hề bại lộ.

Khi tin tức truyền về kinh thành, có thể đoán được Thiên Thần đế phẫn nộ đến mức nào, Thái tử đương nhiên cũng bị phế truất.

Kiếp thứ hai có Hàn Thực Tán của Tạ Ngọc Nhu, hành vi của Thái tử lại càng hoa mắt ù tai, ngay cả những chuyện sau đó đều giảm bớt, trực tiếp bị phán cả đời không thể xoay người. Sau khi Thái tử buồn bực mà chết, chẳng những không có danh hào, thậm chí còn không được vào Hoàng lăng, kết cục vô cùng thê thảm.

Nhưng Chu Doãn Thịnh đã đến, tình hình cũng khác đi. Thái tử trải qua sự nghiền mài của Hàn Thực Tán, trở nên càng tài giỏi càng kiên nhẫn, cảm giác nguy cơ mạnh mẽ khiến hắn không dám thả lỏng bất cứ phút giây nào, cũng giám sát thuộc hạ vô cùng nghiêm khắc. Hắn đã phát hiện ra động tác của Vương Bân từ ba năm trước, ra lệnh bắt lão trả ngân lượng tham ô lại, còn hằng năm gia cố đê đập.

Cho nên giờ đây, cho dù mưa to tầm tã mấy chục ngày liên tiếp, đê ở vùng thượng nguồn vẫn phòng thủ kiên cố như cũ. Tạ Ngọc Nhu ở xa nơi kinh thành cũng không biết động tác ngầm của Thái tử, còn đang yên lặng mong đợi đại nạn đến. Lại nói, Thái tử có thể nhìn rõ mọi việc không có chỗ hở như vậy, cũng là nhờ phúc Tạ Ngọc Nhu.

Tuy rằng Vương Bân không quanh co vòng vèo như kiếp trước, nhưng rốt cuộc bản tính khom lưng uốn gối khó sửa. Chờ Thái tử vừa có thời gian rảnh là vội vã mở tiệc rượu, muốn kéo gần quan hệ. Con gái lão từ ba năm trước đã bắt đầu không nhận được thêm một lần ân sủng nào, bảo làm sao lão không nóng nảy? Vương Bân là quan lớn vùng biên giới, Thái tử dù gì vẫn phải nể mặt một chút, chẳng những đúng giờ đến dự tiệc, còn nói huyện với lão vài câu. May mà Vương Bân cũng biết thời biết thế, tiệc rượu không hề xa hoa, chỉ là mấy món ăn lót dạ bình thường mà thôi. Nhưng đám phụ nữ ngồi cùng trên tiệc rượu lại làm Thái tử nhức mắt vô cùng.

Phải nói là mấy người phụ nữ này thật sự rất đẹp. Dáng người thon thả, sóng mắt đong đưa, cử chỉ ung dung thanh tao lịch sự. Không chỗ nào là không hấp dẫn ánh mắt người khác. Đưa đến hầu hạ hắn thì thôi, đã thế còn sai hai người ngồi bên cạnh trái phải Thẩm Ý Bân, nào thì ánh mắt đưa tình, nào thì ám muội khiêu khích, thế này là muốn làm cái gì?

Thái tử nhịn rồi lại nhịn, thấy một cô ả lại còn cười duyên đổ vào lòng Thẩm Ý Bân, lửa giận ngưng tụ cả đêm rốt cuộc bộc phát. Hắn vứt bát đũa xuống kéo thanh niên dậy, phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại một câu hàm ý sâu xa – “Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt”.

Vương Bân sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu. Du Bảo Điền nghe vậy lại vỗ tay cười to không ngừng, luôn miệng khen Thái tử sáng suốt, là may mắn lớn của quốc gia…, còn viết việc này lên tấu chương báo cho Thiên Thần đế.

Thiên Thần đế xem xong, vui mừng khôn kể.

Thái tử kéo thanh niên lên xe ngựa rồi mà vẫn chưa thể nào khống chế cảm xúc phẫn nộ, lồng ngực phập phồng, dường như có một con thú dữ sắp xông ra.

“Điện hạ, ngài không thể quá kích động, cơ thể sẽ không chịu nổi.” – Chu Doãn Thịnh thở dài, lấy một viên thuốc ra đưa đến miệng Thái tử.

Đôi mắt Thái tử rất đen rất sáng, tình yêu nồng nàn quay cuồng trong con ngươi. Hắn bình tĩnh nhìn thanh niên một cái, sau đó mở miệng, ngậm cả thuốc lẫn ngón tay vào miệng, dùng lưỡi trêu chọc.

Chu Doãn Thịnh lập tức rút ngón tay ra, cúi đầu lặng yên không nói.

Thái tử nắm tay, muốn kéo người nọ vào lòng mình vuốt ve, muốn xé tan trang phục không coi là hoa lệ của người nọ mà dùng sức xâm phạm, muốn dùng lưỡi cạy miệng cậu ấy ra hút hết nước bọt và linh hồn ra khỏi miệng cậu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Hắn biết mình không còn sống được mấy năm nữa, nếu như khiến thanh niên phải đeo một ô danh nịnh thần, con đường làm quan của thanh niên sẽ bị phá hỏng. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là lên ngôi hoàng đế, trèo lên chỗ ngồi cao nhất kia, bảo vệ thanh niên dưới cánh mình, chuẩn bị cho cậu ấy một con đường bằng phẳng rực rỡ chưa từng có.

Nghĩ đến đây, nỗi bi ai và nặng nhọc cực lớn vì không đủ sức tràn ngập cõi lòng, Thái tử thở dài sâu thẳm, vuốt ve sườn mặt thanh niên một chút rồi suy sụp ngồi về chỗ mình.

Trái tim Chu Doãn Thịnh nhói lên một cái, cảm giác đau khổ dày đặc khiến hắn chau mày.

————————————

Khi Thái tử rời khỏi Lưỡng Hà, mấy vạn dân chúng đưa tiễn khắp đầu đường ngõ hẻm. Có người dập đầu, có người rớt nước mắt, cảnh tượng vô cùng cảm động, thậm chí còn có vạn dân tán (*) được đưa đến từ các châu huyện, sau khi chống lên gần như che lấp cả bầu trời. Vị Thái tử này rốt cuộc được mọi người thừa nhận.

(*) Ở xã hội phong kiến, khi tiễn biệt một vị quan thanh liêm (thường là đưa tiễn lúc rời chức), người dân thường đưa tặng “vạn dân tán” để tỏ ý lưu luyến, biết ơn. 

Thất hoàng tử vốn định chờ Thái tử làm sai, có thể tạo ra tì vết cho lần làm việc này của hắn. Nhưng y không ngờ Thái tử lại giận giữ mắng Vương Bân, ngược lại khiến cho danh vọng Thái tử cao hơn một bậc. Thất hoàng tử không bắt được lấy một cái thóp nào, đành phải yên lặng chờ thời cơ.

Tạ Ngọc Nhu ở kinh thành thấy đê điều Lưỡng Giang vẫn bình an vô sự, lại thấy Thái tử sáng suốt tài giỏi như vậy, nỗi lòng kinh sợ quả thực là khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Kiếp này, mục tiêu cuối cùng của ả là thái hậu, là người phụ nữ cao quý nhất Đại Chu. Nếu như Thất hoàng tử không lên ngôi, lần sống lại này của ả còn có ý nghĩa gì? Ít nhất kiếp trước nàng còn bò lên được vị trí chính phi nhị phẩm, nếu kiếp này chỉ là trắc phi của quận vương, vậy thì còn không bằng cả kiếp trước, huống chi kẻ thù của ả – Thẩm Xảo Đan vẫn được sống như cá gặp nước.

Mỗi lần nghĩ đến biến cố có thể sẽ xuất hiện trong tương lai, lục phủ ngũ tạng của Tạ Ngọc Nhu đều thiêu đốt đến ăn không ngon ngủ không yên. May mà ả biết vẫn còn một cơ hội tuyệt đối có thể diệt trừ Thái tử, thế mới trấn định lại.

—————————————

Bởi vì Thái tử làm việc lao lực khiến cơ thể tổn thương, đoàn xe đi rất chậm. Còn chưa ra khỏi vùng Lưỡng Hà, Thất hoàng tử đã đột nhiên ngã bệnh, không bao lâu sau Thái tử cũng hôn mê bất tỉnh.

“Thế, thế này là nhiễm bệnh dịch rồi, phải cách ly bọn họ để chăm sóc!” – Thái y bắt mạch xong hoảng hốt kêu to.

Thị vệ nhanh chóng trưng dụng một khu nhà của thân hào địa phương sắp xếp cho hai vị hoàng tử. Sau đó nhanh chóng viết một bức thư về kinh bẩm báo việc này. Thiên Thần đế hoảng sợ, lập tức phái vài thái y cấp tốc đi đến Lưỡng Giang, còn đưa kèm vài xe dược liệu quý giá.

Mà Đông cung của Thái tử và phủ Thất hoàng tử thì đều phái một trắc phi đi chăm bệnh. Kiếp trước Thất hoàng tử cũng bị lây bệnh dịch, chính là Thẩm Xảo Đan đến chăm sóc. Bởi vậy bồi dưỡng được tình cảm sâu đậm với Thất hoàng tử. Kiếp này, Tạ Ngọc Nhu đã chuẩn bị sẵn sàng để đi chăm bệnh, mà Thẩm Xảo Đan đã không còn tình cảm gì với Thất hoàng tử, đương nhiên không tranh với ả.

Cơ thể Thái tử vốn đã bị Hàn Thực Tán vét sạch, bệnh dịch lại đến một cách dồn dập, bệnh tình vừa phát tác, hắn đã rơi vào hoàn cảnh sắp chết. Số trời đã định Thất hoàng tử có kiếp nạn này, hắn phát bệnh sớm hơn Thái tử, tình huống cũng không quá lạc quan.

Chu Doãn Thịnh ngày ngày chăm sóc Thái tử đang hôn mê bất tỉnh, đợi trắc phi Vương thị vừa đến, hắn không thể không tránh vào phòng phụ kế bên.

Hắn vừa mới đi, Thái tử lập tức tỉnh lại, nhìn bóng dáng trông nom trước giường mình, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia thất vọng, thấp giọng nói – “Doãn Thịnh đâu?”

Vương thị dùng khăn che miệng mũi, dè dặt cẩn thận hỏi – “Doãn Thịnh là ai?”

Người hầu bên cạnh trả lời thay – “Khởi bẩm điện hạ, Thẩm đại nhân chăm sóc cho ngài suốt bốn ngày liền không kể ngày đêm, thấy trắc phi nương nương đến nên đã lui xuống.”

Vẻ thất vọng trong mắt Thái tử hoàn toàn tiêu tán, cười khẽ, chỉ vào Vương thị nói – “Bổn điện hạ không cần nàng ta, gọi Doãn Thịnh đến.”

Vương thị mong còn chả được, vội vàng lui ra ngoài theo người hầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện