Một bàn tay đỡ lấy ông ta, chính là sư phụ Quách.
Sư phụ Quách tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt Na Hy Nghiêu.
“Nhóc con, cậu đúng là có tài, chịu một chưởng như thế của tôi mà còn có thể sống”, sư phụ Quách nói.
Có sư phụ Quách cản trở, cuối cùng Na Hy Nghiêu cũng ổn định lại, nhỏ giọng nói: “Sư phụ Quách, nhờ ông cả đấy”.
Những thành viên khác nhà họ Na đều giơ cánh tay lên hô to: “Sư phụ Quách, giết ông ta! Giết anh ta đi!”
Na Nhữ An cười hì hì nhìn sư phụ Quách: “Ông cho rằng chút bản lĩnh ấy của ông có thể giết được tôi ư? Tôi chỉ cảm thấy chơi vui, muốn nhìn xem nhà họ Na còn có ai ủng hộ tôi hay không. Xem ra là không có, haiz, nhưng mà không sao cả, đợi một lát nữa là mấy người sẽ đều ủng hộ tôi thôi, bởi vì người không ủng hộ tôi, hôm nay sẽ phải chết!”
Chữ “chết” kéo rất dài, nghe rất đáng sợ.
Khi tiếng này vừa kết thúc, thân thể của sư phụ Quách đột nhiên đổ sập xuống.
Giống như một con rối được xếp bằng những khối gỗ, bị đứa trẻ nào đó đụng một cái, liền sập rầm một tiếng.
Lại nhìn trên mặt đất, chỉ còn lại một cái đầu của sư phụ Quách và một bãi máu dày đặc, cùng với xương trắng lộ ra từ trong vũng máu.
Một màn này thực sự quá kinh dị.
Đám người vừa rồi còn vung tay hô to giống như hóa đá, gần như không thể hô hấp được.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Không biết qua bao lâu, một người phụ nữ nôn mửa liên tục đầu tiên, tiếng và mùi nôn mửa đã khiến đám người tỉnh lại.
Đám người tỉnh lại từ trong khiếp sợ và chết lặng càng thêm sợ hãi.
Giọng nói của Na Nhữ An vang lên: “Na Hy Nghiêu, ông có thể thoái vị, vị trí gia chủ cứ để tôi làm đi. Tôi đã nói xong, ai tán thành, ai phản đối?”
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người đều cúi đầu xuống, giống như thầy giáo trên lớp học sắp điểm danh đặt câu hỏi, cứ như học sinh chỉ cần phảng phất cúi đầu xuống ngừng thở, thầy giáo sẽ không nhìn thấy vậy.
Chợt nghe thấy một giọng nói vang dội: “Tôi phản đối!”
Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bị đẩy ra.
Mọi người giống như trốn được một kiếp, nhẹ nhàng thở ra, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Na Nhữ Bình đi vào từ ngoài cửa, đi cùng ông ta là một Lạt Ma đội mũ vàng.
Na Hy Nghiêu thấy con trai gọi được cứu binh đến thì có dũng khí, hỏi: “Nhữ Bình, vị này chính là cao tăng chùa Bạch Tháp sao?”
Na Nhữ Bình giới thiệu nói: “Đúng vậy, bố, đây là Tác Lãng đại sư”.
“Ồ, Tác Lãng đại sư”, Na Hy Nghiêu cũng không biết nên dùng lễ tiết gì, đành phải chắp tay trước ngực: “Làm phiền đại sư”.
Tác Lãng nói: “Na gia chủ không cần khách khí, chùa Bạch Tháp từng chịu hoàng ân, nhà họ Na là hậu duệ hoàng tộc, nhà họ Na gặp nạn, lẽ ra tôi nên tương trợ”.
Na Hy Nghiêu có chút lo âu nhìn thoáng qua Na Nhữ An, nói: “Đại sư, tên nhóc này có chút tà môn, ông cẩn thận một chút”.
“Cảm ơn đã nhắc nhở”.
Sư phụ Quách tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt Na Hy Nghiêu.
“Nhóc con, cậu đúng là có tài, chịu một chưởng như thế của tôi mà còn có thể sống”, sư phụ Quách nói.
Có sư phụ Quách cản trở, cuối cùng Na Hy Nghiêu cũng ổn định lại, nhỏ giọng nói: “Sư phụ Quách, nhờ ông cả đấy”.
Những thành viên khác nhà họ Na đều giơ cánh tay lên hô to: “Sư phụ Quách, giết ông ta! Giết anh ta đi!”
Na Nhữ An cười hì hì nhìn sư phụ Quách: “Ông cho rằng chút bản lĩnh ấy của ông có thể giết được tôi ư? Tôi chỉ cảm thấy chơi vui, muốn nhìn xem nhà họ Na còn có ai ủng hộ tôi hay không. Xem ra là không có, haiz, nhưng mà không sao cả, đợi một lát nữa là mấy người sẽ đều ủng hộ tôi thôi, bởi vì người không ủng hộ tôi, hôm nay sẽ phải chết!”
Chữ “chết” kéo rất dài, nghe rất đáng sợ.
Khi tiếng này vừa kết thúc, thân thể của sư phụ Quách đột nhiên đổ sập xuống.
Giống như một con rối được xếp bằng những khối gỗ, bị đứa trẻ nào đó đụng một cái, liền sập rầm một tiếng.
Lại nhìn trên mặt đất, chỉ còn lại một cái đầu của sư phụ Quách và một bãi máu dày đặc, cùng với xương trắng lộ ra từ trong vũng máu.
Một màn này thực sự quá kinh dị.
Đám người vừa rồi còn vung tay hô to giống như hóa đá, gần như không thể hô hấp được.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Không biết qua bao lâu, một người phụ nữ nôn mửa liên tục đầu tiên, tiếng và mùi nôn mửa đã khiến đám người tỉnh lại.
Đám người tỉnh lại từ trong khiếp sợ và chết lặng càng thêm sợ hãi.
Giọng nói của Na Nhữ An vang lên: “Na Hy Nghiêu, ông có thể thoái vị, vị trí gia chủ cứ để tôi làm đi. Tôi đã nói xong, ai tán thành, ai phản đối?”
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người đều cúi đầu xuống, giống như thầy giáo trên lớp học sắp điểm danh đặt câu hỏi, cứ như học sinh chỉ cần phảng phất cúi đầu xuống ngừng thở, thầy giáo sẽ không nhìn thấy vậy.
Chợt nghe thấy một giọng nói vang dội: “Tôi phản đối!”
Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bị đẩy ra.
Mọi người giống như trốn được một kiếp, nhẹ nhàng thở ra, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Na Nhữ Bình đi vào từ ngoài cửa, đi cùng ông ta là một Lạt Ma đội mũ vàng.
Na Hy Nghiêu thấy con trai gọi được cứu binh đến thì có dũng khí, hỏi: “Nhữ Bình, vị này chính là cao tăng chùa Bạch Tháp sao?”
Na Nhữ Bình giới thiệu nói: “Đúng vậy, bố, đây là Tác Lãng đại sư”.
“Ồ, Tác Lãng đại sư”, Na Hy Nghiêu cũng không biết nên dùng lễ tiết gì, đành phải chắp tay trước ngực: “Làm phiền đại sư”.
Tác Lãng nói: “Na gia chủ không cần khách khí, chùa Bạch Tháp từng chịu hoàng ân, nhà họ Na là hậu duệ hoàng tộc, nhà họ Na gặp nạn, lẽ ra tôi nên tương trợ”.
Na Hy Nghiêu có chút lo âu nhìn thoáng qua Na Nhữ An, nói: “Đại sư, tên nhóc này có chút tà môn, ông cẩn thận một chút”.
“Cảm ơn đã nhắc nhở”.
Danh sách chương