Chỉ còn lại một bức tường lẻ loi trơ trọi nơi xa, trên tường cắm một thanh kiếm, trên thân kiếm treo một người.
Một Lạt Ma đứng lên từ trong phế tích, ngơ ngác đứng dựa vào tường.
Trang viên đổ sụp tạo ra vô số bụi bặm phiêu lãng theo gió.
Cũng may nơi này không phải khu náo nhiệt, gần đây không có nhà cửa nào cả.
Nếu người ở ngoài xa nhìn sang còn tưởng rằng lại xuất hiện bão cát.
Đám người nhà họ Na bò dậy từ dưới đất, nhìn phế tích trang viên đã trở thành bột mịn, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Lúc này bọn họ mới biết được Lý Dục Thần cũng không phải khoác lác nói suông, anh thật sự có thể san bằng nhà họ Na.
Một cú đạp mà thôi.
Nhà họ Na quả thật đã bị san bằng dễ dàng như vậy.
Nhìn qua một vùng phế tích và bức tường lẻ loi trơ trụi đứng trong bụi mù, bọn họ nhớ tới Viên Minh Viên, nhớ tới triều đại cũ đã sụp đổ.
“Đại Thanh sắp bị diệt rồi!”, một lão già nằm sấp trên mặt đất cất tiếng kêu khóc đau buồn.
“Đại Thanh đã sớm kết thúc rồi!”, Na Nhữ Bình nhìn phế tích, lại nhìn bụi mù tung bay, sâu xa nói: “Là chính chúng ta vẫn còn sống ở trong mộng!”
Anh ta bỗng nhiên đứng lên, đi về phía Lý Dục Thần trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quỳ một chân trên đất, nói:
“Cậu Lý, kể từ hôm nay, nhà họ Na tự động rời khỏi vị trí bốn gia tộc lớn thủ đô. Thủ đô vốn không nên có bốn gia tộc lớn! Na Nhữ Bình tôi đại diện nhà họ Na, hết mình ủng hộ cậu Lý phục hưng nhà họ Lý. Sau này phàm có chỗ cần dung, cậu Lý cứ việc mở miệng, Na Nhữ Bình sẽ xông pha khói lửa, nguyện ý đi đầu!”
Lý Dục Thần không nghĩ tới người đầu tiên của nhà họ Na tỉnh lại chính là vị công tử này.
Mà những người khác của nhà họ Na mặc dù rất kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản.
Na Nhữ Bình xoay người, nói: “Bố, các vị chú bác, các ông, thời đại đã thay đổi, chúng ta không thể giống như quá khứ nữa. Tiền triều hoàng mộng không phải vinh quang của chúng ta, mà là gánh nặng của chúng ta. Tôi muốn vứt bỏ gánh nặng này, để nhà họ Na nhẹ nhàng vùng lên. Hi vọng mọi người có thể ủng hộ tôi!”
Na Hy Nghiêu nhìn Na Nhữ Bình, sau khi kinh ngạc là có chút mừng rỡ.
Ông ta không nghĩ tới, đứa con trai từ trước đến nay vẫn luôn bình thường này của mình, vậy mà lại có quyết đoán như thế.
Mặc dù từ bỏ thân phận hoàng tộc sẽ khiến bọn họ khó chịu như bị vả mặt, nhưng con trai nói đúng, thời đại đã thay đổi. Có rất nhiều thứ đã sớm biến thành gánh nặng.
Hoàng Thượng đã sớm không phải chỗ dựa của nhà họ Na.
Nhà họ Na cần tìm kiếm một chỗ dựa mới.
Ông ta nhìn về phía người trẻ tuổi trước mắt này, với năng lực dậm chân một cái san bằng cả trang viên, điều này không trâu bò hơn Hoàng Thượng sao?
Trong nháy mắt Na Hy Nghiêu đã nghĩ thông suốt, thở dài nói: “Tôi già rồi, không theo kịp thời đại. Sự nghiệp cải cách to lớn, cứ giao cho mấy người người trẻ tuổi làm đi. Nhữ Bình, bây giờ bố sẽ truyền vị trí gia chủ cho con ngay trước mặt các ông các chú các bác”.
“Hi Nghiêu, ông làm cái gì vậy?”, một lão già nói.
Na Hy Nghiêu chắp tay với ông ta, lại cúi đầu với mọi người: “Tôi đã quyết định rồi, nếu như mọi người có ý kiến gì thì hãy nói ra luôn bây giờ, cứ coi như là hội nghị bầu cử của gia tộc chúng ta đi”.
Mọi người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không có ai nói chuyện.
Một Lạt Ma đứng lên từ trong phế tích, ngơ ngác đứng dựa vào tường.
Trang viên đổ sụp tạo ra vô số bụi bặm phiêu lãng theo gió.
Cũng may nơi này không phải khu náo nhiệt, gần đây không có nhà cửa nào cả.
Nếu người ở ngoài xa nhìn sang còn tưởng rằng lại xuất hiện bão cát.
Đám người nhà họ Na bò dậy từ dưới đất, nhìn phế tích trang viên đã trở thành bột mịn, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Lúc này bọn họ mới biết được Lý Dục Thần cũng không phải khoác lác nói suông, anh thật sự có thể san bằng nhà họ Na.
Một cú đạp mà thôi.
Nhà họ Na quả thật đã bị san bằng dễ dàng như vậy.
Nhìn qua một vùng phế tích và bức tường lẻ loi trơ trụi đứng trong bụi mù, bọn họ nhớ tới Viên Minh Viên, nhớ tới triều đại cũ đã sụp đổ.
“Đại Thanh sắp bị diệt rồi!”, một lão già nằm sấp trên mặt đất cất tiếng kêu khóc đau buồn.
“Đại Thanh đã sớm kết thúc rồi!”, Na Nhữ Bình nhìn phế tích, lại nhìn bụi mù tung bay, sâu xa nói: “Là chính chúng ta vẫn còn sống ở trong mộng!”
Anh ta bỗng nhiên đứng lên, đi về phía Lý Dục Thần trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quỳ một chân trên đất, nói:
“Cậu Lý, kể từ hôm nay, nhà họ Na tự động rời khỏi vị trí bốn gia tộc lớn thủ đô. Thủ đô vốn không nên có bốn gia tộc lớn! Na Nhữ Bình tôi đại diện nhà họ Na, hết mình ủng hộ cậu Lý phục hưng nhà họ Lý. Sau này phàm có chỗ cần dung, cậu Lý cứ việc mở miệng, Na Nhữ Bình sẽ xông pha khói lửa, nguyện ý đi đầu!”
Lý Dục Thần không nghĩ tới người đầu tiên của nhà họ Na tỉnh lại chính là vị công tử này.
Mà những người khác của nhà họ Na mặc dù rất kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản.
Na Nhữ Bình xoay người, nói: “Bố, các vị chú bác, các ông, thời đại đã thay đổi, chúng ta không thể giống như quá khứ nữa. Tiền triều hoàng mộng không phải vinh quang của chúng ta, mà là gánh nặng của chúng ta. Tôi muốn vứt bỏ gánh nặng này, để nhà họ Na nhẹ nhàng vùng lên. Hi vọng mọi người có thể ủng hộ tôi!”
Na Hy Nghiêu nhìn Na Nhữ Bình, sau khi kinh ngạc là có chút mừng rỡ.
Ông ta không nghĩ tới, đứa con trai từ trước đến nay vẫn luôn bình thường này của mình, vậy mà lại có quyết đoán như thế.
Mặc dù từ bỏ thân phận hoàng tộc sẽ khiến bọn họ khó chịu như bị vả mặt, nhưng con trai nói đúng, thời đại đã thay đổi. Có rất nhiều thứ đã sớm biến thành gánh nặng.
Hoàng Thượng đã sớm không phải chỗ dựa của nhà họ Na.
Nhà họ Na cần tìm kiếm một chỗ dựa mới.
Ông ta nhìn về phía người trẻ tuổi trước mắt này, với năng lực dậm chân một cái san bằng cả trang viên, điều này không trâu bò hơn Hoàng Thượng sao?
Trong nháy mắt Na Hy Nghiêu đã nghĩ thông suốt, thở dài nói: “Tôi già rồi, không theo kịp thời đại. Sự nghiệp cải cách to lớn, cứ giao cho mấy người người trẻ tuổi làm đi. Nhữ Bình, bây giờ bố sẽ truyền vị trí gia chủ cho con ngay trước mặt các ông các chú các bác”.
“Hi Nghiêu, ông làm cái gì vậy?”, một lão già nói.
Na Hy Nghiêu chắp tay với ông ta, lại cúi đầu với mọi người: “Tôi đã quyết định rồi, nếu như mọi người có ý kiến gì thì hãy nói ra luôn bây giờ, cứ coi như là hội nghị bầu cử của gia tộc chúng ta đi”.
Mọi người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không có ai nói chuyện.
Danh sách chương