Chung Tình tiếp tục nhỏ nhẹ nói:
- Đúng thế, là anh ấy, có gì mà không được? Đại cục nắm trong tay giám đốc mà, bây giờ kho lạnh cần gì nào? Một người trung thành, làm việc chịu khó thực tế. Quách Y Tinh từ đội trưởng bảo vệ lên tới giám đốc lò mồ đều làm đâu ra đó, phương diện được lòng người chỉ có hơn chứ không kém Sở Văn Lâu, giám đốc xem có ai thấy anh ấy anh ấy chả giơ tay vui vẻ chào một tiếng, ngay cả giám đốc... Khụ, ừm, anh ấy lại vốn là đồng nghiệp cùng phòng, cùng làm thợ điện như giám đốc, giờ anh là tổng giám đốc công ty rồi, chẳng lẽ anh ấy không làm nổi một giám đốc công ty con?
Trương Thắng bị Chung Tình làm động lòng:
- Nhưng, anh ấy đang điều hành lò mổ rất tốt, điều đi thì ai... A! Có rồi.
Nói tới đó hưng phấn vỗ đùi:
- Làm sao lại quên được người này, nhất định thích hợp.
Chung Tình nghĩ một lúc không ra ai làm Trương Thắng vui vẻ như vậy:
- Ai thế?
Trương Thắng nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, tâm tình tốt hẳn lên, trêu:
- Còn ai được nữa, chị đấy.
- Tôi á?
Chung Tình tin là thật, hết hồn chỉ vào mình, nghĩ tới ngày ngày ra vào cái lò mổ tanh hôi ngợp trời, tiếp xúc với đám đại hán mình trần trùng trục tay cầm dao máu me là cô sợ chết khiếp, cuống quít nói:
- Giám đốc, không phải tôi ngại việc.. Nhưng mà, lò mổ, chỗ đó, tôi sợ mình không thích hợp đâu.
Nhìn Chung Tình hoa dung thất sắc, Trương Thắng cười phá lên:
- Dọa được chị rồi nhé, ha ha ha, chị chịu thì tôi cũng không cho. Người tôi nghĩ tới là Hắc Tử, hắn rất có uy tại lò mổ, nhìn số người mà hắn triệu tập được hôm nay là biết. Ừm, hắn nhất định làm tốt thôi.
Còn điều Trương Thắng không nói, có Bạch Tâm Duyệt làm việc dưới quyền Chung Tình, không khác gì có con tin trong tay.
Chung Tình vừa rồi đúng là sợ hết hồn, thiếu chút nữa không kìm được đấm cho Trương Thắng một trận, có điều thấy y còn đùa được, lòng cũng vui:
- Giám đốc thật đúng là... Được, nếu như có nhân tuyển, vậy mai họp sẽ thông báo cho Quách Y Tinh và... Hắc Tử cùng tham dự.
Cô nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đứng dậy:
- Hơn 12 giờ rồi, giám đốc nghỉ ngơi đi, tôi cũng về đây.
- Để tôi đưa chị về.
Trương Thắng cũng đứng lên:
- Không cần đâu, KTX gần ngay đây mà, bên ngoài có bản vệ trực đêm, hơn nữa trừ tên khốn kiếp háo sắc vô sỉ Sở Văn Lâu, công ty làm gì có ai quấy nhiễu nữ nhân.
Một câu nói vô tâm của Chung Tình làm Trương Thắng lúng túng.
Chung Tình chợt nhớ ra chuyện hay ho Trương Thắng làm tối hôm đó, cũng hơi mất tự nhiên vén tóc, nói nhẹ:
- Giám đốc nghỉ đi, tôi về.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách thân hình quyến rũ của Chung Tình bên ngoài, Trương Thắng xoay cái cổ hơi mỏi, nằm ngửa trên ghế sô pha thả lỏng, chỉ đi vài bước là tới phòng ngủ, nhưng lòng nặng trĩu tâm sự, nên chẳng có chút buồn ngủ nào.
Trương Thắng nằm hồi lâu mời ngồi dậy cầm cốc trà lên uống, hơi nhăn mặt, đây không phải là trà Long Tỉnh mà y thích uống. Vì không đúng khẩu vị, y không uống nữa, lại nắm xuống, tay vỗ trán, do y hay tiếp khách, nên Chung Tình chuẩn bị đủ loại trà đặt trong phòng làm việc, nhưng cô luôn biết y thích cái gì, không thích cái gì, Trương Thắng chỉ uống Long Tỉnh, vậy mà hôm nay lại pha Phổ Nhĩ.
Khoan, trà Phổ Nhĩ?
Trà Phỗ Nhĩ là loại trà duy nhất trên đời ủ lên mên, giống như rượu vang, càng để lâu càng ngon, uống nó có lợi cho giấc ngủ.
Trương Thắng nhớ ra tác dụng của trà Phổ Nhĩ, ngồi dậy, cầm cốc trà lên, ngửi nhẹ, thơm, đó là mùi lắng đọng của năm tháng, thuần, chất phác, khẽ nhấp một ngụm, giống như một làn khói xuyên tuế nguyệt bay tới phế phổi, vị ngọt nhẹ mà kéo dài, giống như người pha trà.
Uống trà nhớ tới người, nhớ tới cơ thể mềm mại đàn hồi của cơ thể Chung Tình, sự chu đáo tỉ mỉ của cô, nhớ những lúc cô giận cô buồn, thế rồi dần dần phiền não dần phai đi, chẳng biết có phải tác dụng của trà không, Trương Thắng thấy lờ đờ buồn ngủ.
Mắt vừa mới khép lại thì có tiếng chuông điện thoại, Trương Thắng mơ mơ màng màng mò mẫn, lấy cái di động trên ghế sô pha, chẳng nhìn màn hình, đưa lên tai ngái ngủ nói:
- Ai đấy.
- Ài.
Trong điện thoại truyền ra tiếng thở dài như u hồn:
Trương Thắng cười khổ:
- Em gái di động, mấy giờ rồi mà còn gọi điện thoại?
- Ài...
Lại tiếng thở dài nữa, như gió thổi qua cửa sổ:
- Định làm bài thơ thở dài ba lần à... Chưa đủ độ đâu, bằng vào tuổi cô, không nghe ra được vị tang thương năm tháng.
- Anh thật là...ài...
Cô gái hờn dỗi, lại thở dài lần thứ ba:
- Thực ra tôi chỉ vô tình bấm số anh thôi, không nghĩ anh lại nhận điện thoại. Ông chủ lớn, đang khoái lạc ở đâu thế?
- Tôi, khoái lạc gì, làm gì có?
Em gái di động xì một tiếng:
- Nếu không sao còn chưa ngủ, vừa rồi tôi gọi điện thoại tới, không quấy nhiễu chuyện tốt của anh chứ?
Lần này tới lượt Trương Thắng thở dài:
- Đại tiểu thư ơi, nếu tôi ở ngoài ăn chơi đàng điếm thì mang theo di động của cô làm gì, nhận máy làm gì?
Em gái di động chấp nhận lời giải thích này:
- Ồ, vậy là có tâm sự à, chuyện làm ăn hay là chuyện nữ nhân?
- Làm gì có, thời tiết nóng quá không ngủ được, một mình ngắm trăng cảm hoài thôi.
Em gái di động bật cười:
- Thì ra là thế, một mình nửa đêm ngắm trăng cảm hoài, sống phong cách ghê.
- Đây là khen hay chê vậy?
- Đương nhiên là khen rồi, nam nhân bình thường làm gì có nhã hứng ấy. Chỉ người có chút lịch duyệt cuộc đời, có cơ sở kinh tế, tức là nam nhân thành đạt mới có cơ sở tinh thần và vật chất làm chuyện ngắm trắng cảm hoài.
- Chẳng qua là không ngủ nổi thôi, vậy cô không ngủ được là vì sao?
Em gái di động lại thở dài, chẳng biết lần thứ mấy:
- Ài, còn chẳng phải vì vụ án hôm nay.
- Vụ án gì, rốt cuộc cô làm nghề gì mà dính líu tới án nọ án kia?
- Anh quên à, tôi là luật sư.
- À phải, chẳng trách mất cái điện thoại cũng chẳng tiếc, nghề của cô kiếm lắm nhỉ, người đi kiện đều coi các cô là thần tiên. Ha ha ha, cầm tiền của người ta, còn gì mà không vui nữa. Nói ra xem nào, tôi sống hơn cô vài năm, để tôi chỉ bảo cho.
Khi đó một cái di động rất đắt, mới đầu cô không tim Trương Thắng có ý trả lại điện thoại cho mình, luôn kiếm cớ cãi nhau với y phát tiết, về sau dần quen nhau rồi, chẳng nhắc tới cái di động nữa, Trương Thắng nói tới, cô còn bảo đã có cái mới rồi, lấy cái cũ về cũng thừa để đấy, hơn nữa cô rất bận, không rảnh đi đợi lấy cái điện thoại..v..v..v... Trương Thắng cảm giác em gái di động không muốn trả máy làm mất mối quan hệ này, khi đó thành bạn bè chính thức, không thể giữ mối quan hệ thân thiết có thể chia sẻ với nhau mọi điều nữa.
Trong tưởng tượng của Trương Thắng, em gái di động là nữ giới trí thức có sự nghiệp, điều kiện kinh tế cực tốt, cho nên không quá để tâm tới vật chất. Có điều người xuất thân từ gia đình như thế, có sự nghiệp như thế, tinh thần luôn có vấn đề này vấn đề nọ, qua trò chuyện là biết cô gái tìm mình là để giãi bày tâm sự, hóa giải áp lực tâm lý. Cho nên cũng vui vẻ làm bác sĩ tâm lý chưa từng đi học dù một ngày.
Quả nhiên em gái di động bắt đầu kể khổ:
- Suốt ngày tôi phải tiếp xúc với những mặt u ám của xã hội, thực sự phiền lòng chết đi được. Hôm nay xử lý một vụ án, tới giờ vẫn không bình tĩnh lại được, trằn trọc mãi rồi gọi điện cho anh.
- Án mạng phải không, có phải vì quá máu me nên bị kích thích.
- Máu me chẳng kích thích tôi, kích thích là hung thủ.
- Là sao?
- Tổng cộng có bốn hung thủ, trong đó có hai là con gái. Bọn chúng đứa lớn nhất 17, đứa nhỏ nhất là 13, người bị giết mới 16.
Trương Thắng có cảm giác hiểu được một chút:
- Thì ra tội phạm vị thành niên, nguyên nhân vì sao?
- Đúng thế, là anh ấy, có gì mà không được? Đại cục nắm trong tay giám đốc mà, bây giờ kho lạnh cần gì nào? Một người trung thành, làm việc chịu khó thực tế. Quách Y Tinh từ đội trưởng bảo vệ lên tới giám đốc lò mồ đều làm đâu ra đó, phương diện được lòng người chỉ có hơn chứ không kém Sở Văn Lâu, giám đốc xem có ai thấy anh ấy anh ấy chả giơ tay vui vẻ chào một tiếng, ngay cả giám đốc... Khụ, ừm, anh ấy lại vốn là đồng nghiệp cùng phòng, cùng làm thợ điện như giám đốc, giờ anh là tổng giám đốc công ty rồi, chẳng lẽ anh ấy không làm nổi một giám đốc công ty con?
Trương Thắng bị Chung Tình làm động lòng:
- Nhưng, anh ấy đang điều hành lò mổ rất tốt, điều đi thì ai... A! Có rồi.
Nói tới đó hưng phấn vỗ đùi:
- Làm sao lại quên được người này, nhất định thích hợp.
Chung Tình nghĩ một lúc không ra ai làm Trương Thắng vui vẻ như vậy:
- Ai thế?
Trương Thắng nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, tâm tình tốt hẳn lên, trêu:
- Còn ai được nữa, chị đấy.
- Tôi á?
Chung Tình tin là thật, hết hồn chỉ vào mình, nghĩ tới ngày ngày ra vào cái lò mổ tanh hôi ngợp trời, tiếp xúc với đám đại hán mình trần trùng trục tay cầm dao máu me là cô sợ chết khiếp, cuống quít nói:
- Giám đốc, không phải tôi ngại việc.. Nhưng mà, lò mổ, chỗ đó, tôi sợ mình không thích hợp đâu.
Nhìn Chung Tình hoa dung thất sắc, Trương Thắng cười phá lên:
- Dọa được chị rồi nhé, ha ha ha, chị chịu thì tôi cũng không cho. Người tôi nghĩ tới là Hắc Tử, hắn rất có uy tại lò mổ, nhìn số người mà hắn triệu tập được hôm nay là biết. Ừm, hắn nhất định làm tốt thôi.
Còn điều Trương Thắng không nói, có Bạch Tâm Duyệt làm việc dưới quyền Chung Tình, không khác gì có con tin trong tay.
Chung Tình vừa rồi đúng là sợ hết hồn, thiếu chút nữa không kìm được đấm cho Trương Thắng một trận, có điều thấy y còn đùa được, lòng cũng vui:
- Giám đốc thật đúng là... Được, nếu như có nhân tuyển, vậy mai họp sẽ thông báo cho Quách Y Tinh và... Hắc Tử cùng tham dự.
Cô nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đứng dậy:
- Hơn 12 giờ rồi, giám đốc nghỉ ngơi đi, tôi cũng về đây.
- Để tôi đưa chị về.
Trương Thắng cũng đứng lên:
- Không cần đâu, KTX gần ngay đây mà, bên ngoài có bản vệ trực đêm, hơn nữa trừ tên khốn kiếp háo sắc vô sỉ Sở Văn Lâu, công ty làm gì có ai quấy nhiễu nữ nhân.
Một câu nói vô tâm của Chung Tình làm Trương Thắng lúng túng.
Chung Tình chợt nhớ ra chuyện hay ho Trương Thắng làm tối hôm đó, cũng hơi mất tự nhiên vén tóc, nói nhẹ:
- Giám đốc nghỉ đi, tôi về.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách thân hình quyến rũ của Chung Tình bên ngoài, Trương Thắng xoay cái cổ hơi mỏi, nằm ngửa trên ghế sô pha thả lỏng, chỉ đi vài bước là tới phòng ngủ, nhưng lòng nặng trĩu tâm sự, nên chẳng có chút buồn ngủ nào.
Trương Thắng nằm hồi lâu mời ngồi dậy cầm cốc trà lên uống, hơi nhăn mặt, đây không phải là trà Long Tỉnh mà y thích uống. Vì không đúng khẩu vị, y không uống nữa, lại nắm xuống, tay vỗ trán, do y hay tiếp khách, nên Chung Tình chuẩn bị đủ loại trà đặt trong phòng làm việc, nhưng cô luôn biết y thích cái gì, không thích cái gì, Trương Thắng chỉ uống Long Tỉnh, vậy mà hôm nay lại pha Phổ Nhĩ.
Khoan, trà Phổ Nhĩ?
Trà Phỗ Nhĩ là loại trà duy nhất trên đời ủ lên mên, giống như rượu vang, càng để lâu càng ngon, uống nó có lợi cho giấc ngủ.
Trương Thắng nhớ ra tác dụng của trà Phổ Nhĩ, ngồi dậy, cầm cốc trà lên, ngửi nhẹ, thơm, đó là mùi lắng đọng của năm tháng, thuần, chất phác, khẽ nhấp một ngụm, giống như một làn khói xuyên tuế nguyệt bay tới phế phổi, vị ngọt nhẹ mà kéo dài, giống như người pha trà.
Uống trà nhớ tới người, nhớ tới cơ thể mềm mại đàn hồi của cơ thể Chung Tình, sự chu đáo tỉ mỉ của cô, nhớ những lúc cô giận cô buồn, thế rồi dần dần phiền não dần phai đi, chẳng biết có phải tác dụng của trà không, Trương Thắng thấy lờ đờ buồn ngủ.
Mắt vừa mới khép lại thì có tiếng chuông điện thoại, Trương Thắng mơ mơ màng màng mò mẫn, lấy cái di động trên ghế sô pha, chẳng nhìn màn hình, đưa lên tai ngái ngủ nói:
- Ai đấy.
- Ài.
Trong điện thoại truyền ra tiếng thở dài như u hồn:
Trương Thắng cười khổ:
- Em gái di động, mấy giờ rồi mà còn gọi điện thoại?
- Ài...
Lại tiếng thở dài nữa, như gió thổi qua cửa sổ:
- Định làm bài thơ thở dài ba lần à... Chưa đủ độ đâu, bằng vào tuổi cô, không nghe ra được vị tang thương năm tháng.
- Anh thật là...ài...
Cô gái hờn dỗi, lại thở dài lần thứ ba:
- Thực ra tôi chỉ vô tình bấm số anh thôi, không nghĩ anh lại nhận điện thoại. Ông chủ lớn, đang khoái lạc ở đâu thế?
- Tôi, khoái lạc gì, làm gì có?
Em gái di động xì một tiếng:
- Nếu không sao còn chưa ngủ, vừa rồi tôi gọi điện thoại tới, không quấy nhiễu chuyện tốt của anh chứ?
Lần này tới lượt Trương Thắng thở dài:
- Đại tiểu thư ơi, nếu tôi ở ngoài ăn chơi đàng điếm thì mang theo di động của cô làm gì, nhận máy làm gì?
Em gái di động chấp nhận lời giải thích này:
- Ồ, vậy là có tâm sự à, chuyện làm ăn hay là chuyện nữ nhân?
- Làm gì có, thời tiết nóng quá không ngủ được, một mình ngắm trăng cảm hoài thôi.
Em gái di động bật cười:
- Thì ra là thế, một mình nửa đêm ngắm trăng cảm hoài, sống phong cách ghê.
- Đây là khen hay chê vậy?
- Đương nhiên là khen rồi, nam nhân bình thường làm gì có nhã hứng ấy. Chỉ người có chút lịch duyệt cuộc đời, có cơ sở kinh tế, tức là nam nhân thành đạt mới có cơ sở tinh thần và vật chất làm chuyện ngắm trắng cảm hoài.
- Chẳng qua là không ngủ nổi thôi, vậy cô không ngủ được là vì sao?
Em gái di động lại thở dài, chẳng biết lần thứ mấy:
- Ài, còn chẳng phải vì vụ án hôm nay.
- Vụ án gì, rốt cuộc cô làm nghề gì mà dính líu tới án nọ án kia?
- Anh quên à, tôi là luật sư.
- À phải, chẳng trách mất cái điện thoại cũng chẳng tiếc, nghề của cô kiếm lắm nhỉ, người đi kiện đều coi các cô là thần tiên. Ha ha ha, cầm tiền của người ta, còn gì mà không vui nữa. Nói ra xem nào, tôi sống hơn cô vài năm, để tôi chỉ bảo cho.
Khi đó một cái di động rất đắt, mới đầu cô không tim Trương Thắng có ý trả lại điện thoại cho mình, luôn kiếm cớ cãi nhau với y phát tiết, về sau dần quen nhau rồi, chẳng nhắc tới cái di động nữa, Trương Thắng nói tới, cô còn bảo đã có cái mới rồi, lấy cái cũ về cũng thừa để đấy, hơn nữa cô rất bận, không rảnh đi đợi lấy cái điện thoại..v..v..v... Trương Thắng cảm giác em gái di động không muốn trả máy làm mất mối quan hệ này, khi đó thành bạn bè chính thức, không thể giữ mối quan hệ thân thiết có thể chia sẻ với nhau mọi điều nữa.
Trong tưởng tượng của Trương Thắng, em gái di động là nữ giới trí thức có sự nghiệp, điều kiện kinh tế cực tốt, cho nên không quá để tâm tới vật chất. Có điều người xuất thân từ gia đình như thế, có sự nghiệp như thế, tinh thần luôn có vấn đề này vấn đề nọ, qua trò chuyện là biết cô gái tìm mình là để giãi bày tâm sự, hóa giải áp lực tâm lý. Cho nên cũng vui vẻ làm bác sĩ tâm lý chưa từng đi học dù một ngày.
Quả nhiên em gái di động bắt đầu kể khổ:
- Suốt ngày tôi phải tiếp xúc với những mặt u ám của xã hội, thực sự phiền lòng chết đi được. Hôm nay xử lý một vụ án, tới giờ vẫn không bình tĩnh lại được, trằn trọc mãi rồi gọi điện cho anh.
- Án mạng phải không, có phải vì quá máu me nên bị kích thích.
- Máu me chẳng kích thích tôi, kích thích là hung thủ.
- Là sao?
- Tổng cộng có bốn hung thủ, trong đó có hai là con gái. Bọn chúng đứa lớn nhất 17, đứa nhỏ nhất là 13, người bị giết mới 16.
Trương Thắng có cảm giác hiểu được một chút:
- Thì ra tội phạm vị thành niên, nguyên nhân vì sao?
Danh sách chương