Trương Thắng vốn chỉ định đùa chút thôi, nghe thấy tiền thuê nhà muốn đùa chẳng đùa nổi nữa rồi, hai tên công nhân chẳng có chút kinh nghiệm, nhất thời nóng đầu đi mở quán ăn, trông vào trường ĐH Y khoa ở phía sau. Sinh viên đúng là chẳng ít, nhưng sinh viên ăn uống tiết kiệm, nhiều lắm một bát mỳ, đĩa khoai tây rán hay đĩa lạc rang. Gặp phải hôm có đá bóng mới đông một chút, nhưng bốn năm đứa gọi mỗi đĩa lạc rang thôi mà ngồi 90 phút, không tới hỏi thì chẳng thèm gọi thêm, thế nên lời lãi được là bao, trong khi tiền thuê nhà, tiền TV, tiền quạt, tiền phục vụ, cứ tính là thấy làm ăn tốt thế nào rồi.

Ài, cái quán này riêng tiền thuê nhà hàng tháng thôi đã tốn mất 2000, đầu bếp 1200, hai phục vụ mỗi người 500, rồi điện nước 800, vi chi 5000, kinh doanh đữa nửa năm, mỗi tháng kết toán miễn cưỡng chỉ đủ trả mấy chi phí này, làm hai người bọn họ biến thành làm công không lương cho chủ nhà.

Một câu nói vô tâm, làm cả hai người mặt mày tiu nghỉu, Trương Thắng tiếp tục đi cất cờ.

Quách Y Tinh đợi Trương Thắng đem cờ cất đi rồi, ngồi xuống cái bàn nhếch nhác mà phục vụ chẳng buồn lau, nói:

- Thắng này, anh tính mãi rồi, cái quán ăn này của chúng ta chả kiếm chác được gì đâu, hôm nọ nghe đám sinh viên nói cuối năm cái trường đó mở phân viện hai, sẽ chuyển đi một đám sinh viên, lúc đó khách càng ít, làm ăn càng kém, cậu thấy sao? Trương Thắng cất cờ đi rồi, đứng dựa vào tường nhìn quá ăn vì trời nóng nực mà chẳng có mống khách nào, mỗi cô gái phục vụ rảnh rỗi cả ngày ngồi soi gương đánh phấn, thở dài:

- Anh Quách, hai chúng ta còn phải rào trước chắn sau thế à, anh tính thế nào cứ nói!

- Hai anh em mình thật khờ dại, chẳng hiểu trước kia ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà bị người ta lừa chứ? Giờ muốn thoát thân cũng không được rồi, anh nghĩ thôi mà nóng ruột. Hai tháng trước đã dán thông báo sang tay quán ăn rồi mà chả ai nhận cho, dân làm ăn đều ranh như ma, phái người ngầm tới quán nhà ta, đếm khách, tính toán chi phí xong là lắc đầu cả.

Quách Y Tinh nhụt chí, hắn đã huy động cả bạn bè thân thích tới đóng giả khách, tốn tiền cho đám người đó ăn uống phủ phê, nhưng không qua nổi cặp mắt cú vọ của người ta, thực sự là hết cách rồi.

Trương Thắng gật đầu, cũng như chơi cờ, đối phương chưa thể hiện ý đồ thì y chưa phản ứng.

Quách Y Tinh vỗ đùi bốp một phát, sau đó tự xuýt xoa kêu đau:

- Không kiếm được người sang tay, mở quán thì chỉ lỗ, tiếp tục thế này là không xong, anh tính ... hay là chúng ta nghỉ thôi, bán hết đi, chỉ cần hồi vốn là được.

Cô phục vụ bấy giờ mới bỏ cái gương xuống, lo lắng nhìn Trương Thắng, quán ăn đóng cửa có nghĩa là cô phải tìm việc khác, ở đâu có chủ hiền hòa, công việc nhẹ nhàng như ở đây?

Trương Thắng trải qua cú va vấp này đã không còn khờ khạo đơn thuần như nửa năm trước, khốn cảnh của quán ăn làm y canh cánh từ lâu, chỉ có điều y tương đối cố chấp, chưa tới bước đường cùng thì vẫn mang một tia hi vọng, mong có thể sang tay quán ăn, nhưng dán thông báo mấy tháng rồi không kết quả, lại còn ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh, ai mà muốn tới cái quán mà chính chủ nó còn đang tính đường bỏ đi chứ?

Trong ánh mắt trông đợi của cô phục vụ, Trương Thắng rốt cuộc lên tiếng:

- Thực ra em cũng tính tới đường này rồi, càng nghĩ càng nản, không làm thì thôi, đã làm phải dứt khoát .. Thế này, chiều nay mời chủ nhà tới, làm vài món ăn, thương lượng với người ta, anh em mình không làm nữa.

- Được, cứ thế mà làm.

Quách Y Tinh vỗ đùi phát nữa, được Trương Thắng tán đồng song cũng chẳng vui vẻ thêm chút nào, cô phục vụ bĩu môi quay đầu đi, Trương Thắng vẫn kịp nhận ra ánh mắt trong khoảnh khắc đó, không còn chút tôn trọng nào với họ nữa.

Cuộc sống giống như đi trong mê cung vậy, anh sẽ mãi mãi chẳng biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, giống như anh chẳng thể biết cuối cùng mình có thoát khỏi mê cung không, đi mãi rồi bản thân sẽ đâm hoang mang liệu mê cung có lối thoát hay không? Kinh doanh cái quán này với hai bọn họ chẳng khác nào cái mê cung không lối thoát.

Quyết định xong, chẳng ai nói được một lời.

Xế chiều, nhờ đám mâu đen trên đầu làm nắng có phần dịu đi, song mây không đủ dầy, khó mà trông chờ một trận mưa, trời vì thế càng oi nóng khiến người ta buồn ngủ, rõ ràng không phải thời điểm thích hợp lắm để mời khách, Trương Thắng và Quách Y Tinh vẫn dặn đầu bếp làm mấy món nhắm tươm tất, bầy đầy bàn, lấy chai rượu gạo ngon nhất ra, mời chủ nhà tới nói chuyện.

- Không được, chuyện nào ra chuyện đó, hai chú em, không phải anh mày làm khó các chú, nhưng cho dù là anh em ruột thịt thì tiền bạc cũng phải rạch ròi, đúng không? Chúng ta ký hợp đồng là hai năm, mới làm được nửa năm đã nói không làm nữa là thế nào, tôi phải làm sao đây? Nếu hai chú sang tay người ta, tiền nhà thanh toán đủ hai năm thì anh chẳng nói gì, nhưng hai chú bỏ không chơi nữa ... Không được! Không thể được!

Chủ nhà tên Diệp Tri Thu, năm nay 35 tuổi, không cao, đen gầy nhỏ thó, tóc thì lưa thưa, cố gắng vớt tóc qua che đi cái trán bóng lưỡng không mọc nổi sợi tóc nào. Hắn uống sụp ngụm rượu lại chép miệng làm miếng thức ăn nhai ngon lành, kệ cho hai người bọn họ nói hết nước hết cái, kể nghèo kể khổ vẫn không chịu đổi ý.

Quách Y Tính mất kiên nhẫn, hơi thở nặng dần:

- Anh Diệp, anh nói thế là không được rồi, hai chúng tôi nửa năm qua chẳng khác nào làm công không lương cho anh đấy. Chúng tôi có vợ có con phải nuôi, có cha mẹ phải phụng dưỡng, chúng tôi lỗ vốn, còn anh mất gì chứ, nhà trả lại nguyên vẹn cho anh mà, làm người đừng có quá đáng.

Diệp Tri Thu ném xoạch đũa xuống bàn, cười nhạt:

- Này hai vị, tôi có ép uổng gì các vị không, hợp đồng giấy trắng mực đen ra đó, hai người nếu muốn ngừng kinh doanh tôi mặc, có điều tiền thuê nhà phải trả như cũ, nếu không là vi phạm hợp đồng, bồi thường 10.000, chúng ta giao ước rồi.

Quách Y Tinh hùng hổ:

- Làm gì có chuyện đó, thế thành anh em tôi làm việc không công cho anh hai năm à? Tôi đếch chơi, muốn trả nhà lại cho anh cũng không được à? Thiên hạ đâu có lý đó, anh muốn ép con nhà lành làm đi gái sao?

Trương Thắng không nói không rằng, ngồi bên bàng quan, y muốn đợi nắm rõ được bài tẩy của chủ nhà rồi mới thuyết phục, nhưng lời của Diệp Tri Thu làm y trầm xuống, tên chủ nhà này là loại đểu cáng, vòng vo nửa ngày trời vẫn dứt khoát lôi hợp đồng ra, toàn bộ tình nghĩa vứt sang bên hết, thế thì còn bàn bạc gì được nữa.

Nói ra thì do trước kia bọn họ quá cả tin, thiếu kinh nghiệm xã hội, nếu trước kia khi mới nghỉ việc ở nhà máy mà khôn bằng nửa bây giờ thôi đã không bị tên chủ nhà bất lương này dụ dỗ, khi ấy chỉ sợ bị người khác chiếm mất chỗ “phong thủy bảo địa” này nên ký hợp đồng tới tận hai năm.

Diệp Tri Thu ung dung mỉm cười, chẳng bận tâm tới thái độ của Quách Y Tinh:

- Lý là lý nào? Cứ theo hợp đồng mà làm, đó mới là lý.

Nhận ra Trương Thắng mặt âm trầm nãy giờ, thể hình y rất đáng ngại, nên Diệp Tri Thu hơi chột dạ bổ xung thêm:

- Hai người chắc không biết nhỉ, em vợ tôi là quan chức chính phủ đấy, trước kia học luật, hợp đồng này là do cô ấy giúp tôi soạn thảo, đảm bảo không có chút sơ hở pháp luật nào, có giỏi thì đi kiện đi, xem ai thắng.

Quách Y Tinh vung chân múa tay chửi um xùm một hồi, sau đó ngồi bịch xuống, khổ cho cái ghế gỗ run ken két, hắn mệt mỏi ngồi nghiêng đi, đổi giọng vô lại:

- Anh Diệp, đừng có mà cứ lấy cái đó ép tôi, tôi không làm nữa đấy, anh thích sao thì tùy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện