Ở bên ngoài văn phòng Trương Nhị Đản, thư ký Lục gọi điện xong nói với Trương Thắng:

- Anh Trương, giám đốc Sở không có ở văn phòng, để tôi xuống lầu tìm.

Trương Thắng muốn tỏ thành ý, nói:

- Làm phiền cô rồi, để tôi đi cùng cô.

Trên đường đi hỏi:

- Giám đốc Sở hiện đang làm việc ở bộ phận nào?

- Giám đốc Sở vừa mới tới, anh ấy vốn là kế toán trạm cung ứng dầu số năm, sau khi nghỉ việc tới xĩ nghiệp Bảo Nguyên, bây giờ làm phó giám đốc câu cấu tài vụ.

Hai người vừa mới đi qua cầu thang thì một cô gái xinh xắn đeo ba lô chuột Mickey nhảy chân sáo đi lên, cô gái bện tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen giống trong mấy manga Nhật, vóc người nhỏ nhắn, má còn chút phúng phính, trông như chú ngựa con đầy sức sống.

Tuổi đoán chừng khoảng 15, 16, còn là học sinh trung học, da dẻ căng mịn, có vài nốt trứng cá tuổi dậy thì, khi đi qua bên Trương Thắng, len lén đưa mắt nhìn mấy lượt, cô gái nào có thể ngó lơ sự tồn tại của anh chàng đẹp trai như thế chứ?

Nơi tiểu mỹ nhân đi qua đi qua, để lại làn hương thơm mát của nước hoa cao cấp, giống như mùi cỏ, rất thuần, thấm vào tận gan.

" Cô gái ít tuổi như vậy, không thể tới làm việc, chắc là cháu chủ tịch Trương rồi, không ngờ ông già cục mịch có cháu gái xinh đẹp như thế!"

Cô gái tung tăng lên lầu, đẩy cửa văn phòng ra, gọi:

- Chủ tịch Trương...

Thấy bên trong còn có khách, liền lè lưỡi ra, vẫy vẫy tay coi như chào hỏi, gạt cây cối chắn đường, lui ra.

Cửa đóng lại, Từ Hải Sinh mỉm cười:

- Cô bé... không tệ.

Trương Nhị Đản cũng cười:

- Ừ, rất xinh xắn, chỉ là năm sau lên cao trung, tuổi hơi nhiều một chút.

“Thế mà còn nhiều? Một tiểu nha đầu, biết cái gì chứ?” Từ Hải Sinh nghĩ thế nhưng không bình luận thêm, vì nhắc tới đề tài này, lão già có nói một tiếng cũng chẳng hết...

Thư ký Lục tới phòng tài vụ tìm một vòng, không thấy bóng dáng Sở Văn Lâu đâu, vì thế hỏi số di động của hắn, gọi mấy lần cũng máy bận, nghe nói hắn ở lầu bên, hai người lại một phen đi tìm.

Hai người rời tòa nhà chính, liền thấy một nam nhân cầm cái mobile to tướng di sát vào tai, cả cái đầu nghiêng đi, vừa đi vừa nói oang oang.

Thư ký Lục gọi:

- Giám đốc Sở, ông cụ gọi anh lên lầu một chuyến.

Sở Văn Lâu gật đầu, vẫn cứ nói như chỗ không người:

-... Đúng đúng đúng... Đúng đúng đúng, tôi nói... Sao cũng phải giảm giá 5% chứ? Đúng... Mẹ vợ tôi muốn đi Thâm Quyến thăm em vợ tôi, đúng đúng đúng... Gì? Không kiếm được vé giá rẻ? Bỏ đi, tôi bảo bà ấy đi tàu hỏa vậy...

Đây chính là người sẽ hợp tác với mình sau này à? Trương Thắng cố gạt bỏ ấn tượng không hay lắm ban đầu, đánh giá, tuổi hắn chừng 26, tướng mạo khôn ra sao, mắt cá vàng, mồm rộng ngoác, loại mà tục ngữ nói là miệng to ăn được tám hướng ấy. Cao chưa tới 1m 6, đừng nói là đứng bên cạnh Trương Thắng, dù là đứng cạnh thư ký Lục cũng chẳng chiếm phần hơn, mặc đồ tây, đeo cái ca vát đỏ chót, bụng bự nên không cài cúc áo được, đợi hắn tới gần còn nhìn thấy nhãn hiệu Gaius ở ống tay áo.

- Thư ký Lục, ông cụ tìm tôi làm gì?

Sở Văn Lâu hạ điện thoại xuống cười hi hí hỏi:

Thư ký Lục nghiêm mặt chỉ Trương Thắng:

- Giám đốc Sở, đây là anh Trương, khách của lão gia tử.

- A, chào, chào!

Sở Văn Lâu khuỳnh chân chữ bát đi tới, nắm chặt tay Trương Thắng, lắc liên hồi, có vẻ thân thiết lắm, nhưng vóc dáng khôi ngô, khuôn mặt tuấn lãng của Trương Thắng làm hắn không thoải mái:

- Giám đốc Sở, tôi họ Trương, tên Trương Thắng.

- Chào anh, chào anh, anh tới tập đoàn Bảo Nguyên là...

- À, tôi có một vụ làm ăn hợp tác với Bảo Nguyên, chủ tịch Trương chỉ định anh làm người hợp tác với tôi, nên tôi chuyên môn đi gặp anh.

Sở Văn Lâu nghe thế mừng húm, thân thích đời ba đời bảy của Trương Nhị Đản còn thân cận hơn hắn, ai cũng nhậm chức ở xĩ nghiệp, hắn vừa ở trong thành phố tới, đeo chức danh phó giám đốc ăn lương mà chẳng kiếm được việc ra hồn, chẳng có quyền lực gì, đám họ hàng nhìn hắn coi như người dưng, cuối cùng đã thấy một tia sáng.

Người này tới bàn chuyện làm ăn với Bảo Nguyên ắt phải có thực lực, mình đại biểu cho Bảo Nguyên hợp tác với y, thế có nghĩa là thoát khỏi lãnh cung rồi.

Nãy còn không ưa Trương Thắng, giờ nhìn y như yêu quái thấy Đường Tăng, Sở Văn Lâu vừa béo vừa lùn, thường ngày sợ nhất đi gặp lão gia tử, lúc này sức lực không biết đâu ra, leo một lèo mười một tầng lầu mà mặt không đổi sắc, nói cười tự nhiên.

Trương Nhị Đản chính thức giới thiệu hai bên, nói ý hướng đầu tư, muốn Sở Văn Lâu theo Trương Thắng tới Kiều Tây hợp tác, đợi nghiệm chứng các loại giấy tờ, ký hiệp ước xong, do hắn làm đại biểu Bảo Nguyên hợp tác với Trương Thắng lập xĩ nghiệp.

Trương Nhị Đản xưa nay luôn làm việc nhanh gọn dứt khoát, đã quyết định cái gì là không bao giờ đắn trước đo sau, vài ba câu đã căn dặn rõ ràng, tiễn khách.

Từ Hải Sinh lái xe chở ba người tới Kiều Tây, ông ta là loại người đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, Sở Văn Lâu cũng là kẻ quen luồn lách xã hội, hai bên đều có ý kết thân, nên trên đường đi đã cực kỳ quen thuộc.

Sau khi khảo sát xong đất đai thì đã tới giờ cơm trưa, Từ Hải Sinh mời khách, kéo hai người tới quán cơm gần đó.

- Một khi khoản đầu tư của chủ tịch Trương gửi vào, chúng ta mời đội xây dựng tới thi công, trước tiên xây một tòa nhà văn phòng đã, đồng thời tranh thủ thời gian đăng ký thành lập công ty. Trương Thắng đã chấp nhận tên sẽ có chữ Bảo Nguyên, nên tôi thấy chúng ta đặt tên là công ty cổ phần hữu hạn khai phát thực nghiệp tài chính Bảo Nguyên, thế nào?

Sở Văn Lâu vừa nghe đã vỗ tay, cười nịnh:

- Tên hay, rất hay, vừa khí thế vừa vang dội, lại tốt lành, bằng vào cái tên như vậy, muốn không phát tài cũng khó...

Còn chưa phét lác xong di động kêu, hắn cầm lên, theo thói quen nghiêng đầu, giơ máy, giọng lớn lên như muốn toàn thiên hạ biết:

- A lô, Ngưng Nhi hả, anh về thành phố rồi, không có ở nhà máy, phải... Lát nữa anh về nhà... Đúng đúng đúng, vé máy bay của mẹ? Đừng nhắc nữa, lão Khổng toàn bốc phét, nhờ tí việc không xong...

Chẳng biết là do tín hiệu quá nhỏ hay do quán ăn ồn ào, Sở Văn Lâu cầm điện thoại ra ngoài, giọng trầm bổng của hắn vẫn cứ truyền vào trong.

Từ Hai Sinh tranh thủ nói với Trương Thắng:

- Trương Nhị Đản có sức ảnh hưởng rất lớn tới các giới, quen biết quan viên tỉnh thành, kéo ông ta vào, khó khăn của chúng ta sẽ được thuận lợi giải quyết. Cho nên nhất định phải lôi kéo được Sở Văn Lâu, ông ta cử hắn tới hiển nhiên là không yên tâm về cậu. Hãy hứa cho hắn làm giám đốc tài vụ của công ty để tỏ thành ý, có như thế Trương Nhị Đàn mới yên tâm cấp tiền đầu tư, giúp chúng ta lo thủ tục.

- Tôi hiểu, nghi người thì không dùng, đã hợp tác rồi, nếu còn đề phòng cảnh giác thì không hay, chẳng ai ngốc hết, anh không thật tâm thì tôi không yên tâm. Anh Từ, công ty sắp thành lập rồi, dù nói thế nào anh cũng chiếm phần lớn, không có chức danh gì không được, huống hồ, tôi thực sự vẫn cần anh giúp lèo lái.

Từ Hải Sinh cười:

- Cho tôi chức chủ tịch thường vụ là được rồi, còn sự vụ cụ thể do cậu làm, tự tin lên. À phải, trước kia chúng ta ký hợp đồng là đất dùng nông nghiệp, hiện giờ phải lên uy ban quản lý khu khai phát để thay đổi mục đích sử dụng, còn phải đóng bù thuế.

- Tuy nói chúng ta mà trồng rau thật thì bọn họ đau đầu, có điều làm thủ tục khó tránh khỏi ăn uống biếu tặng. Nhất là... Nghe nói lão già Giả Cổ Văn đó chạy tới ủy ban quản lý khu khai phát làm phó chủ nhiệm rồi, ông ta mà biết là phiền đấy. Cậu đừng lộ diện, chuyện này để Sở Văn Lâu mang chiêu bài Bảo Nguyên ra xử lý.

Trương Thắng càng phục Từ Hải Sinh, y vẫn lo Giả Cổ Văn, dù sao vẫn làm ăn trên địa bàn của ông ta, giờ có Bảo Nguyên làm chỗ dựa, dù hai bên thù oán thế nào, ông ta cũng không dám làm khó Trương Nhị Đản, nếu không người ta kể khổ vài câu với lãnh đạo bên trên rằng ông cản trở xí nghiệp vào đầu tư, Giả Cổ Văn sẽ ăn đủ, hay nhất là không phải giáp mặt với ông ta.

Từ Hải Sinh mỉm cười giơ chén rượu lên:

- Nào, đại sự đã định, cạn một chén.

- Cạn!

Trương Thắng hưng phấn giơ chén rượu lên, chạm "cạch" một tiếng, ngửa cổ uống cạn đầy khí thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện