Công ty thực nghiệp thương mại Bảo Nguyên bắt đầu tuyển người vào hôm nay, trong lòng Trương Thắng đây là thời khắc vô cùng trọng đại, y sắp chiêu binh mãi mã dựng nghiệp rồi.

Nhưng Từ Hải Sinh thì không tới chỗ tuyển người, ông ta đam mê mạo hiểm, sở trường thao tác đầu cơ vốn, chứng khoán, địa ốc, tiền tệ, sát nhập và trọng tổ, đó mới là võ đài của ông ta, còn làm ăn đàng hoàng không có hứng thú, cũng chẳng cho rằng Trương Thắng làm nên được sự nghiệp nhờ cái này.

Ông ta sở dĩ đồng ý chia ra mười mẫu đất mở kho lạnh, đợi thời cơ chín muồi mở chọ thủy sản chỉ vì muốn lôi kéo Trương Nhị Đản, ổn định Trương Thắng, để họ an tâm làm quân cờ cho ông ta bài bố, Từ Hải Sinh không bỏ tinh lực vào đây, dĩ nhiên chẳng quan tâm Trương Thắng tuyển ai.

Trương Thắng ngồi chính giữa bàn hội nghị, trước mắt là tấm biển tuyển dụng, hôm nay y ăn mặc hết sức chính thức, toàn thân véc đen, còn thắt cà vạt mà y vốn rất ghét, vì cảm thấy gò bó khó thở, nhưng lúc này cảm giác nắm quyền sinh tử người khác trong tay, điều chưa bao giờ Trương Thắng dám nghĩ tới thì chút khó chịu kia có là gì.

Trước kia đi xin việc, nhìn người tuyển dụng là run cầm cập, chớp mắt một cái, tới lượt mình được nhìn những khuôn mặt sợ sệt lo âu đó.

Thực sự phải cám ơn tim Quách Y Tinh ngừng đập đúng lúc, cám ơn cô chủ nhiệm Thôi Trí Diễm hung hãn kia, cuộc đời đôi khi kỳ diệu thế đấy, một tích tắc không ai ngờ lại thay đổi cả cuộc đời.

Có vài vị trí đã được định sẵn, ví như đội trưởng đội bảo vệ kiêm giám sát kho lạnh là Quách Y Tinh, Quách Y Tinh béo tới mức không đuổi nổi lợn, bảo hắn cầm dùi cui điện đi làm bảo vệ thì không đáng tin, nhưng hắn khẳng định trông coi nhà cho mình thật tốt, chỉ cần hắn trông coi được người dưới là đủ. Thêm vào hắn là thợ điện, khi đi tuần tra xem xét đường dây điện luôn thể, cực kỳ thích hợp.

Phương diện tài vụ kế toán, Từ Hải Sinh giới thiệu người có kinh nghiệm, đây là cơ cấu hạch tâm của công ty, dùng người mới không yên tâm, là người Từ Hải Sinh đưa tới thì Trương Thắng nhận hết.

Cương vị còn lại không nhiều, nhìn hàng người dài dằng dặc, Trương Thắng có hơi áy náy, y biết mình không nên có loại cảm xúc đó, bây giờ thân phận mình đã khác, phải nhìn mọi việc ở góc độ khác.

Quảng cáo rất hiệu quả, toàn nhờ vào hai chữ "Bảo Nguyên", cho nên mới nhiều người tới xin việc như vậy, tới tận 300 người.

Một cô gái dáng người rất cao đẩy cửa vào, trước tiên cười với hai người rồi khoan thai đi tới, đây là người ứng tuyển thứ 104 rồi, Trương Thắng đã ngồi hơn 3 tiếng đồng hồ, tiếp đãi đủ loại người, chẳng còn hăng hái như lúc đầu, có điều cô gái này vóc dáng xuất chúng, trang điểm diễm lệ, làm tinh thần khôi phục không ít.

- Xin hỏi cô ứng tuyển chức vụ gì?

Trương Thắng dập tắt điếu thuốc hỏi:

Cô gái cười như hoa nợ, giọng êm ái:

- Em muốn làm thư ký.

Trương Thắng nhìn môi cô gái, thầm nghĩ:" Son quá đỏ", y thích vẻ đẹp tự nhiên hơn, giống Tiểu Lộ vậy, chẳng cần mỹ phẩm vẫn làm y ngây ngất. Cô gái thấy Trương Thắng nhìn mình thì ưỡn ngực lên, liếc y một cái đẩy ẩn ý.

- Khụ! Cô có kinh nghiệm làm thư ký không?

- Tất nhiên rồi ông chủ ~~

Cô gái chớp chớp mắt, nói rất ám muội:

- Ca hát, khiêu vũ, xử lý hồ sơ, cái nào em cũng giỏi, hơn nữa em là người ngoại tỉnh, ở đây một mình, nếu đơn vị thường tăng ca ban đêm... cũng không thành vấn đề.

Sở Văn Lâu đang uống trà, nghe câu cuối lên tinh thần, hậu quả là lá trà trôi tuột vào cổ họng, cố nhịn không được, mặt đỏ rực ngồi dưới gầm bàn khạc ra.

Trương Thắng lạnh nhạt nói:

- Tốt, trên hồ sơ có phương thức liên hệ với cô rồi chứ? Để hồ sơ lại, chúng tôi sẽ thông báo kết quả sau.

- Ông chủ ~~~

Cô gái thỏ thẻ:

Trương Thắng xua tay:

- Cô về đợi điện thoại của công ty đi, nội trong ba ngày có kết quả.

Cô gái "ứ" m ột tiếng hờn dỗi, ngúng nguẩy bỏ đi.

Sở Văn Lâu ngồi dưới gầm bàn nhìn hau háu hai bờ mông tròn mẩy, lòng tiếc lắm.

Trương Thắng thở dài, cô gái này... đúng là trò đùa, mình tuyển thư ký, không phải là tình nhân, cái gì mà khiêu vũ ca hát mới làm ca đêm? Đến thời gian đi chơi với bạn gái còn chả có, chán nản gọi:

- Người tiếp theo.

Tiếp đó là cô gái nông thôn, mặt mũi thanh tú, hai bím tóc đen nhánh dài tới tận eo, ăn mặc hết sức đơn giản, song sạch sẽ, tên Bạch Tâm Duyệt, người bản địa Kiều Tây, tốt nghiệm cao trung, xin làm bảo quản kho lạnh.

Trương Thắng thấy cô gái này ăn nói thật thà, từ bề ngoài có thể thấy là con nhà nghèo, từng chịu khổ, liền bảo cô ngày mai tới báo danh, Bạch Tâm Duyệt rối rít cám hơn, hớn hở ra ngoài.

Trương Thắng xem đồng hồ:

- Buổi sáng tới đây thôi, chúng ta nghỉ chút đi, chiều tiếp tục.

Sở Văn Lâu chưa trả lời thì một nam nhân gầy gò tự ý mở cửa đi vào, làm hắn không hài lòng:

- Chúng tôi đã gọi người tiếp theo đâu.

Nam nhân kia cười ngạo mạn:

- Nhưng người trước tôi đã đi rồi, thời gian là tiền bạc, dù với các anh hay với tôi đều là thế, nên... tôi ngồi được chứ?

Trương Thắng thấy người này khẩu khí rất lớn, quan sát kỹ, tuổi trên 40, tóc cắt sát đầu, mặt khắc khổ, mắt sáng, ăn mặc chuẩn mực, chỉ là thái độ không giống những người đi xin việc mà y từng thấy, chẳng lẽ cái công ty nhỏ của mình có Gia Cát Lượng ghé mắt, mỉm cười gật đầu:

- Được, vậy mời ngồi, mời nói sơ yếu lý lịch đơn giản cùng vị trí anh muốn ứng tuyển.

Người kia thong thả ngồi xuống, giọng nói tự tin:

- Tôi muốn làm quản lý cao tầng của công ty, kinh nghiệm của tôi rất phong phú, hai ba lời không nói hết, anh có thể bỏ chút thời gian đọc hồ sơ của tôi không?

Trương Thắng nhận lấy túi hồ sơ của hắn, lấy lý lịch ra, riêng phần giới thiệu vắn tắt về bản thân đã viết tới 6 trang, chữ rất đẹp.

" Phương Khinh Sầu, nam, sinh tháng 6 năm 1955, tốt nghiệp học viện quản lý Hoa Châu. Quá trình làm việc: 7.1980 tới 2.1983 nhà máy thực phẩm Tân Đại Lục, đảm nhận kỹ thuật viên, chủ nhiệm xưởng, khai phát sản phẩm mới hơn 30 loại, thực tế đi vào sản xuất 7.."

Xem tiếp thấy tác dụng nòng cốt của hắn ở nhà máy, cống hiến to lớn, nghiêm khắc phê bình giám đốc mới vì thích dùng người thân, quản lý bừa bãi làm xí nghiệp tổn thất nghiêm trọng, nên hắn tức giận chuyển chỗ làm.

Ở xí nghiệp mới, tiếp tục cống hiến lớn, sáng tạo số tài sản trị giá chục triệu, được lãnh đạo coi trọng cao độ, phái đi học tập nâng cao, sau đó trở giọng, do cơ hội thăng tiến ít, tiền lương thấp, thế là...

Trương Thắng nhíu mày, tới đây bắt đầu thấy có mùi, được đưa đi học tập sao lại nói ít cơ hội thăng tiến? Xem tiếp, xĩ nghiệp tiếp theo, hắn lại cống hiến... Công ty thành dê đầu đàn nghành nghiệp. Nhưng... lãnh đạo tố chất thấp, tự cho mình là đúng, không biết phải trái, dẫn tới sai lầm, bản thân bị ép rời đi...

Xem sơ qua một lượt, cứ bình quân hai tới bốn năm là vị "Gia Cát Lượng" này lại chuyển đơn vị, cứ tới nơi mới là khiến chỗ đó cải tử hoàn sinh, lần nào do lãnh đạo ngu dốt vô dụng làm hắn không thi triển được hùng tâm tráng trí.

Trương Thắng còn chú ý tới, người này làm việc ở hai xí nghiệp cực kỳ tiếng tăm, như điện lạnh Sơn Đông, thành lập năm 84, từ một xưởng nhỏ bên đường giờ là xí nghiệp điện gia dụng hàng đầu trong nước, người này nghỉ việc ở đó năm 91, còn xí nghiệp nhảy vọt năm 92, xem tới đó khẽ mỉm cười, cảm thấy không cần tiếp tục nữa.

Phương Khinh Sầu thấy y xem xong, vẫn phong thái cả thiên hạ mỗi mình ta cao thủ nói:

- Tôi tích lũy được kinh nghiệm làm việc phong phú ở công ty tư doanh, quốc doanh lẫn liên doanh, am hiểu hệ thống sản xuất, hệ thống tiêu thụ, sở trưởng quản lý điều phối các cơ cấu, có năng lực lãnh đạo. Tôi tin, có mình gia nhập, công ty sẽ sáng tạo hiệu ích lớn, hi vọng được quý công ty coi trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện