Còn may Trương Thắng rất vừa ý Ninh Khả Nhi, cơ hội vẫn chưa phải là đã hết, chỉ còn cách dâng cho y thôi, Trác Tân cắn răng nói:

- Giám đốc Trương, nếu anh đối phó được với con ngựa hoang nước Nga, tôi cho cậu mượn Khả Nhi, để cho anh tận hứng...

Trương Thắng xua tay:

- Ấy đừng, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, như vậy không được.

- Lời này sai rồi, người xưa có câu anh em như chân tay, vợ như y phục, huống hồ chỉ là một tình nhân? Giám đốc Trương đã thích Khả Nhi cứ dẫn đi, khi nào chơi chán trả lại cũng được, anh tuổi trẻ phong độ hào hoa, Khả Nhi không từ chối đâu.

Trương Thắng còn chưa mở miệng, Ninh Khả Nhi nghe thấy tên của mình, hứng trí sán tới, cười quyến rũ:

- Hai người nói xấu gì tôi đấy?

Trác Tân cười gian:

- Sao lại nói xấu em được, giám đốc Trương nói ở bên cạnh em rất vui vẻ, nếu có thời gian đưa em tới Hong Kong chơi cho thỏa thích, em có muốn đi không?

Ninh Khả Nhi hớn hở:

- Hay quá đi, em chưa bao giờ tới Hong Kong, giám đốc Trương, anh nói thật chứ?

Trương Thắng thấy buồn cười lắm, y đưa mắt liếc về phía Chung Tình, Chung Tình nghe bọn họ đối thoại rất không thoải mái, như giận dỗi cầm ly lên uống cạn. Trương Thắng cười, nâng ly lên, sau đó nhấp một ngụm, cứ như vừa rồi Chung Tình mời rượu y vậy, cô tức giận quay đầu đi, không thèm đối diện với y nữa.

Thong thả búng tàn thuốc vào gạt tàn, Trương Thắng cười với Ninh Khả Nhi:

- Thật, nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ đưa cô Khả Nhi đi chơi... Chỉ cần ông chủ Trác không ý kiến gì.

Trác Tân nói vội:

- Không, không có, tất nhiên là không rồi, người trẻ tuổi chơi hợp với nhau mà, ra ngoài biết thêm về thế giới là điều tốt, tôi tuổi này rồi không muốn di chuyển nhiều nữa.

Rồi hạ thấp giọng xuống:

- Giám đốc Trương, Khả Nhi rất biết phục vụ đấy, anh thử là biết, thực ra tôi thấy không bằng anh đem theo cả cô Chung, trái ôm phải ấp là lạc thú lớn nhất nhân gian mà.

Trương Thắng đối với Chung Tình luôn rất tôn trọng, không muốn lấy cô ra làm đối tượng vui đùa, nên không tiếp lời ông ta.

Trác Tân mấy lần nhắc tới chuyện làm ăn, nhưng Trương Thắng cứ đáp qua loa cho có lệ, nghĩ nữ nhân là đề tài nam nhân chưa bao giờ thấy nhàm chán, lấy đó làm chỗ đột phá, không ngờ người bên gối cũng dâng lên rồi, Trương Thắng vẫn chẳng nóng chẳng lạnh, làm ông ta không biết tiếp tục thế nào.

Quanh co không được nữa, Trác Tân phải đi thẳng vào vấn đề, nhũn nhặn nói:

- Giám đốc Trương, anh xem, giá cả chỗ vật liệu này, chúng ta nên chăng xác định đại khái trước, còn về chi tiết, để sau thương lượng tiện hơn.

Trương Thắng thấy ông ta đã mất hết kiên nhẫn, mới cười nói:

- Vậy cũng được, không biết ông chủ Trác muốn bán cho tôi với giá thế nào?

Tim Trác Tân vọt tới tận cổ:

- Vật liệu xây dựng hiện giờ là thương phẩm khẩn yếu, nếu giám đốc Trương đã muốn nhập hàng chỗ tôi, chúng ta không phân loại ra tính nữa, so với giá thị trường tôi lấy thấp hơn 15%, anh thấy sao?

Do sự kiện nhà thể dục Đông Phong, đại đa số vật liệu xây dựng lai lịch không rõ đều phải hạ giá, giá cả hiện đang chạm đáy, Trác Tân còn giảm 15%, coi như đã tự xẻo một miếng thịt lớn.

Trương Thắng trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu:

- Ông chủ Trác, cao quá.

Trác Tân ngẩn người, hết sức đau đớn giơ hai ngón tay ra:

- Vậy 20%.

Trương Thắng chẳng suy nghĩ đã lắc đầu, Trác Tân chết đứng, chuyến hàng này ông ta định nhân lúc khi khai phát kiến thiết để vơ một mẻ, sau sự kiện kia, giá vật liệu giảm mất 20%, ông ta lại giảm thêm 20% nữa, bằng với bán bằng 60% giá ban đầu, trừ đi phí vận chuyển, bảo quản, ông ta đã không kiếm được đồng nào nữa, vậy mà Trương Thắng chưa đồng ý.

Ngừng một lúc, uống vài ngụm rượu trò chuyện cho hòa hoãn không khí, Trác Tân lại thăm dò:

- Vậy ý giám đốc Trương thế nào?

- Ông chủ Trác, tôi không quen cò kè mặc cả, nên nói thẳng luôn, chỗ vật liệu đó không cần biết ông nhập với giá bao nhiêu, tôi mua lại bằng 30% giá của nó, thế nào?

Trác Tân đứng bật dậy, la lên:

- 30%, anh nói ngược à, 70% còn được.

Trương Thắng tỉnh bơ:

- Tôi không nhầm đâu, 30 %, ba mươi phần của một trăm, ba phần mười, ba thành, ông chủ Trác thích gọi thế nào thì gọi ha ha ha...

Trác Tân biến sắc mặt, giận dữ nói:

- Giám đốc Trương, anh đùa tôi đấy à, trên đời làm gì có chuyện ép giá nhau như thế.

Chung Tình kinh hãi nhìn Trương Thắng, ép giá tới 3 thành, đúng là không ai làm ăn như vậy, thương nhân và người thường buôn bán, thương nhân hô giá cao tận trời, người thường trả giá dưới đất là rất bình thương, nhưng giữa thương nhân với nhau, giá thường không chênh lệch nhiều, vừa mở miệng ép giá chỉ còn 3 thành, căn bản là không muốn làm ăn.

- Ông chủ Trác kích động gì chứ, giá này không đúng à? Tôi thây không phải, bây giờ xí nghiệp xây dựng nào dám dùng vật liệu của ông, công trình có vấn đề là lấy đầu ra đền đấy.

Trương Thắng vỗ ngực, ngạo nghễ nói:

- Nhưng tôi dám, tôi mua hết. Có điều, tôi đem xây nhà, nguy hiểm tôi chịu hết, nguy hiểm cao không có lợi nhuận cao, ai muốn mạo hiểm chứ?

Trác Tân tím mặt tranh cãi:

- Cũng không thể ép giá như vậy, giám đốc Trương, không có kiều làm ăn đó.

Trương Thắng thản nhiên như không:

- Ông chủ Trác, tôi lại không ép ông bán, ông thấy giá không thích hợp thì thôi, hàng là của ông, tôi có cướp được đâu.

Chung Tình cũng thấy ông chủ nhà mình ép giá thái quá, cơ bản không có khả năng thành công, nhưng y đã lên tiếng rồi thì phải tận lực hỗ trợ, cười dịu dàng, từ tốn nói:

- Ông chủ Trác, nếu ông chia nhỏ số hàng ra, tôi tin ông có thể bán đi được, nhưng chẳng biết phải tới ngày tháng năm nào. Khi đó, sắt rỉ sét xi măng vón cục, giá sụt giảm mạnh, còn những thứ vật liệu thời hạn ngắn thì sao, vật liệu cách nhiệt, vôi sống, sơn nữa, cứ để đấy tới lúc có người mua liệu còn bán nổi không?

Trác Tân sắp khóc tới nơi rồi, giọng run run:

- Giám đốc Trương, cô Chung, không cần kẻ hát người bè nữa, tôi, tôi mà bán với giá đó thì lỗ chỏng gọng, làm gì có chuyện mặc cả giết người như vậy?

Trương Thắng chẳng động lòng:

- Ông chủ Trác, luận tuổi tác hay tuổi nghề, tôi đều là vãn bối, vài chuyện không cần tôi dạy ông. Làm ăn vốn có lúc lãi lúc lỗ, phải chấp nhận mạo hiểm, nếu không ai cũng đi làm ăn hết rồi, ai cũng giàu sang hết rồi. Tôi ra giá đó, vì tôi thấy mình phải mạo hiểm, đó là giá tương xứng với nguy hiểm tôi sẽ nhận, còn ông có thể không bán chấp nhận sự mạo hiểm khác.

Lời Trương Thắng tuy khách khí, nhưng ngôn từ mang ý sát phạt, Trác Tân mặt như tro tàn, toàn thân như quả bóng xì hơi, vịn tay ghế ngồi xuống.

- Ông chủ Trác, một vị tiền bối dạy tôi, làm ăn phải có dũng khí tráng sĩ chặt tay, một khi phát hiện ra nguy hiểm là phải sửa chữa kịp thời, chứ đừng mang tâm lý cầu may, biết sai còn sai thêm. Ông tay trắng dựng nghiệp, có cục diện hôm nay, chuyến này dù lỗ vốn, cũng không tới mức mất trắng, chả lẽ không còn dũng khí cược lần nữa cũng mất rồi.

Trương Thắng đứng lên:

- Như vậy đi, ông suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi, tôi đợi ba ngày, ba ngày sau không có tin tức tôi nhập hàng chỗ khác, tin rằng giá cả sẽ cao hơn rất nhiều, nhưng ít nhất không phải mạo hiểm. Chuyện mạo hiểm mà không có đủ lợi ích cám dỗ tương ứng, tin rằng ông chủ Trác cũng không làm đâu nhỉ.

Nói xong quay đầu sang mỉm cười với Ninh Khả Nhi:

- Hẹn gặp lại.

- Xin chào.

Chung Tình khẽ gật đầu, đeo túi sách lên đi theo.

Khi Trương Thắng sắp ra tới cửa Trác Tân mới hoàn hồn gọi:

- Giám đốc Trương.

Trương Thắng dừng chân, Trác Tân há miệng, mấp máy môi mấy lần không nói ra được, bàn tay đưa ra cũng rụt lại, Trương Thắng chỉnh cổ áo, mở cửa làm động tác mời rất lịch sự với Chung Tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện