Tất cả những việc Trương Thắng làm ở trong mắt Từ Hải Sinh chỉ là trò chơi trẻ con, không đáng để mắt. Ông ta đang làm ăn cực lớn, lợi dụng cơ hội nhiều quốc xĩ chuyển hình, hợp tác với người ta hạ giá rồi thôn tính, sau đó tân trang bán lại với giá cao. Dùng thủ đoạn rắn nuốt voi, biến không ít tài sản quốc hữu thành đồ trong túi, đó mới là nguồn lợi chính của ông ta. Thực nghiệp tài chính Bảo Nguyên chỉ là trạm trung chuyển tài chính.

Lợi nhuận của nghề xây dựng chừng 15%, lợi nhuận làm địa ốc từ 100% - 200%, khu khai phát mới đầu giá thấp, lợi nhuận càng kinh người. Công ty tuy nói nhờ thế chấp vay được rất nhiều tiền từ ngân hàng, nhưng do kinh doanh giàn trải, chỗ cần tiền rất nhiều, hơn nữa Trương Thắng đang mở rộng quy mô kho lạnh, xây dựng chợ thủy sản, cho nên Từ Hải Sinh sau khi thành công cho thuê được đợt nhà xưởng đầu tiên, bắt đầu thay đổi sách lược kinh doanh.

Hiện giờ đang khai phát đợt nhà xưởng thứ hai, Từ Hải Sinh chuẩn bị dùng phương thức nửa bán nửa cho thuê, bộ phận cho thuê làm thủ tục xong sẽ tiếp tục thế chấp ngân hàng vay tiền, dùng bộ phận này làm tài chính kiến thiết công trình hiện tại, còn bộ phận đem bán, tiền thuy được dùng vào thôn tính trọng tổ của ông ta.

Do tài vụ đều là người mình khống chế, Từ Hải Sinh không lo Trương Thắng phát hiện vấn đề trong đó, huống hồ hiện Trương Thắng suốt ngày bận rộn mở rộng công ty, xuất phát từ sự tin tưởng với ông ta, cho nên chỉ cần đảm bảo được tài chính lưu động, y cũng không nắm quá rõ toàn bộ tình hình tài chính của công ty. Tất cả vẫn nằm trong sự khống chế của Từ Hải Sinh, Trương Thắng còn trẻ, thích làm thực nghiệp, vậy cứ để y hăng hái mà làm đi.

Còn về phần tốc độ khuếch trương nhanh như vậy có thể đảm bảo toàn bộ nhà xưởng cho thuê hay bán được hay không thì Từ Hải Sinh chẳng bận tâm, không bán được ông ta cũng có cách, chỉ cần nâng giá niêm yết lên, đem nhà xưởng giá 1 triệu nâng lên 1.5 triệu, sai người "mua", sau đó lấy cái nhà xưởng giá 1.5 triệu đó thế chấp vay tiền với 70% giá trị, thế là thành công có tiền trong tay.

Đây là trò tay không bắt sói, nhưng nguy hiểm cũng cực lớn, cuối cùng nó rơi vào ai? Ông ta không nói hết cho Trương Thắng.

Ông ta là người một tay đưa Trương Thắng từ công nhân giảm biên chế lên thành tổng giám đốc cả công ty lớn, dạy cho y kinh doanh, dẫn y va chạm với cuộc đời, Trương Thắng coi ông ta như anh, như thầy, tin tưởng tuyệt đối, đồng thời sùng bái năng lực của ông ta.

Trương Thắng đang nỗ lực bón phân, tưới nước, chờ mong công ty thành đại thủ chọc trời, không biết sâu mọt sớm đã nằm bên trong đang ăn mòn từng chút một.

Nhà lạnh kết cấu kiểu mới xây dựng rất nhanh, một tháng sau đã xây xong ba cái, Trương Thắng liền đem một số thương phẩm vốn cất giữ trong các kho cỡ trung chuyển sang, loại kho lạnh sạch sẽ tươi mát này thích hợp giữ những thứ cần điều kiện lưu giữ cao. Còn kho lạnh cũ thì dọn ra chuyên môn chứa thịt thừ lò mỏ đem tới.

Quách Y Tinh cười khì khì:

- Giám đốc, bây giờ cái kho lạnh của chúng ta làm ăn bá cháy luôn, riêng thịt chút ta mua đã không đủ cung ứng, bên lò mổ mỗi ngày giết hai trăm con, trước còn cần cả xã đi giúp thu mua gia súc, giờ đã có nhà cung cấp cố định.

Hiện hắn không còn là đội trưởng bảo vệ nữa, thăng lên làm giám đốc lò mổ, mặc dù ở lò mổ môi trường không tốt lắm, nhưng là việc cực kỳ béo bở lại không cần kiến thức cao, cần một người có thể tin tưởng trông coi, Quách Y Tinh là nhân tuyển số một.

Hôm nay hắn dẫn người mang hàng tới, vừa vặn gặp Trương Thắng đi tuần thị, thế là đứng lại tán gẫu.

Công nhân đang đem từng con lợn mổ sạch sẽ đưa vào kho lạnh, người cân thì bận rộn viết sổ sách, có một nam nhân véc tây đứng đợi, là ông chủ tới nhập hàng.

Nhìn khung cảnh bận rộn đó Trương Thắng cũng rất vui vẻ:

- Bây giờ anh thường xuyên ở lại khu khai phát, chị dâu có oán trách không?

Quách Y Tinh ưỡn bụng lên, vênh váo nói:

- Dám à? Lão tử làm một tháng còn kiếm nhiều hơn cô ấy làm bốn tháng, dám nhiều lời sao? Có điều... Hề hề...

Ghé tới gần Trương Thắng nói nhỏ:

- Để cô ấy ở thành phố, tôi cũng nhớ lắm, cuối tuần dứt khoán phải về. Đừng thấy cô ấy thường ngày mặt nặng mày nhẹ với tôi, thực ra trong lòng thương tôi lắm, chuyện đó rất nhiệt tình... Gọi là gì nhỉ? Đúng, tiểu biệt thắng tân hôn! Hiện giờ giám đốc bận không biết ngày đêm, chắc cũng ít gặp Tiểu Lộ phải không?

Trương Thắng gật đầu than thở:

- Ừ, không phải tôi có việc thì cô ấy bận, bây giờ số lần tôi gặp cô ấy còn chẳng bằng gặp bạn bè, sự nghiệp, tình yêu, thế nào cũng phải có thứ hi sinh, vừa muốn sự nghiệp thành công, còn muốn ngày ngày cùng người trong lòng uống rượu ngắm trăng à, trên đời đâu có chuyện tốt như vậy. Có được phải có mất thôi.

Quách Y Tinh lại lên giọng đàn anh từng trải:

- Những cô gái trẻ luôn thích bạn trai ở bên cạnh, giám đốc bận như vậy không hay đâu, hơn nữa hoa thơm luôn có ong bướm lượn quanh. Nếu không bàn bạc với Tiểu Lộ, điều cô ấy tới bên cạnh, như vậy tốt hơn.

Trương Thắng cười tươi:

- Tiểu Lộ rất hiểu cho công việc của tôi, tôi còn trẻ, nên lấy sự nghiệp làm trọng. Vả lại cuối năm nay chúng tôi kết hôn rồi, khi đó khuyên cô ấy tới giúp cũng danh chính ngôn thuận hơn... À, tôi nhận điện thoại đã... Lý Nhĩ, chuyện gì vậy?

Điện thoại chính là do Lý Nhĩ gọi tới:

- Anh Trương, mấy người bạn lần trước em nói đang ở đây này, anh muốn gặp không?

Mấy ngày trước Lý Nhĩ nói với Trương Thắng, có mấy thương buôn thủy sản muốn mở rộng kinh doanh ở Quỳnh Hải, đang tìm kiếm đối tác thích hợp. Trương Thắng rất chú ý việc này, dặn Lý Nhĩ đợi họ tới tỉnh thành nhất định nghĩ cách để y gặp mặt, nên nghe tin này liền hưng phấn nói:

- Tốt, tôi sẽ bố trí khách sạn, tối nay cùng họ tâm tình một phen.

- Không cần đâu anh, mấy người này đều giống anh, đang ở giai đoạn sáng nghiệp, ai nấy đều cuồng công tác tranh thủ từng giây từng phút, bọn họ muốn tranh thủ tối nay lên máy bay trở về, không cần khoản đãi, gặp nhau làm quen một chút, nếu thấy hợp ý, họ sẽ chủ động hợp tác với anh.

Được thế thì quá tốt rồi, Trương Thắng cũng không thích tốn thời gian ở chuyện ăn uống chè chén, xem đồng hồ nói:

- Vậy tôi tới ngay, cậu đang ở đâu?

- Bọn em đang ở nhà hàng Hoàng Đế, anh tới nơi gọi điện thoại em ra đón. Phải rồi, anh an bài chuyện công ty đi, tối cùng đám Tiêu Tử tụ tập một chút, anh biệt tăm một thời gian rồi, chị Tiểu Lan nói muốn truy sát thứ vô tình vô nghĩa anh đó.

Trong điện thoại truyền ra trận cười lớn, Trương Thắng cũng bật cười:

- Được, nhưng nếu đấu rượu thì anh không tiếp đâu.

*****

Trong văn phòng phó tổng giám đốc, Sở Văn Lâu nghiêm mặt răn dạy một nữ nhân viên:

- Chỗ hàng này là cho những nhà hàng lớn trong thành phố, nên mới phải tăng ca làm cho xong, cô làm ăn kiểu gì vậy hả? Ngay cả máy thái thịt cũng không biết trông coi, thịt dầy như thế này cho vào nồi lẩu được không?

Đứng trước bàn làm việc sáng bóng tới có thể soi gương được là cô gái tết hai bím tóc dài, mặc đồng phục xanh lam, đầu cúi thấp, hai mắt ậng nước, trông vô cùng tội nghiệp.

Đó là Bạch Tâm Duyệt một trong số nhân viên đầu tiên được Trương Thắng tuyển dụng, có tiếng xinh đẹp trong công ty, tốt nghiệp cao trung ở Kiều Tây này cũng được coi là có bằng cấp cao rồi. Do tuổi trẻ xinh đẹp, Bạch Tâm Duyệt là đối tượng đám công nhân nam ở kho lạnh khi tán gẫu luôn đeo bên miệng, tiếc là danh hoa đã có chủ, bạn trai cô là Hắc Tử, hiện cũng công tác ở thực nghiệp tài chính Bảo Nguyên, công nhân lò mổ.

Bạch Tâm Duyệt thút thít nói:

- Giám đốc Sở, mong anh giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho tôi lần này. Tôi thực sự không cố ý đâu, mới đầu cái máy còn bình thường, tôi không phải mới làm việc này, dày mỏng định sẵn rồi, nhưng không ngờ bốn máy đều có vấn đề...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện