Hàn Phong lập tức đứng lên, trịnh trọng chắp tay quyền nói: “Đó là điều hiển nhiên, cậu Diệp cần gì nhà họ Hàn tôi quyết không từ chối!”.
Diệp Thiên gật đầu: “Ngày mai tôi còn có việc, nên giờ tôi sẽ quay về Lư Thành, sau này tôi có chuyện cần nhà họ Hàn giúp sức, hi vọng đến lúc đó chú Hàn đừng quên những lời hôm nay đã nói!”.
Hàn Phong vội vàng lắc đầu, lạy Diệp Thiên một cách trịnh trọng.
“Tất cả mọi người trong nhà họ Hàn tuyệt đối không dám quên ơn của cậu Diệp, sau này cậu có bất kỳ chuyện gì, nhà họ Hàn nhất định sẽ dốc hết sức!”.
Chưa cần nói đến Diệp Thiên vốn là một vị chí tôn võ thuật, chỉ riêng một lần Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và một lần cứu ông cụ Hàn, thì nhà họ Hàn đều không bao giờ quên đại ân đại đức của Diệp Thiên.
Diệp Thiên mỉm cười bước ra khỏi cửa, bước đi phóng khoáng tự nhiên.
Chờ Diệp Thiên đi khuất sau cửa chính, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân mới hoàn hồn, Hàn Uyển cũng như sực tỉnh trong cơn mơ, nhìn chằm chằm về phía cửa chính.
Nhớ lại cảnh tượng Diệp Thiên dùng một chưởng trong không trung đánh cho Trần Sư Hành ộc máu và bị thương nặng, trong lòng Hàn Phong rung động, giọng nói trầm xuống.
“Nếu cậu ấy có thể sống được từ tay của Tiêu Ngọc Hoàng, cậu ấy ắt sẽ uy danh thiên hạ!”.
Trở về căn nhà thuê tại Lư Thành đã là một giờ sáng, Cố Giai Lệ đã tan làm ở quán bar và đi ngủ, Diệp Thiên nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lấy túi hạt giống sáng lấp lánh như pha lê từ trong người ra.
Cậu đặt túi hạt giống lên giường, sau đó lại lôi miếng mặt ngọc lấy được của Trần Sư Hành từ trong túi ra.
Lý do cậu lấy miếng mặt ngọc này vì nó là miếng ngọc bích Linh Lung hiếm có trên đời.
Miếng ngọc bích Linh Lung này có giá trị vô cùng cao, hiếm có trên thị trường, là cực phẩm trong các loại cực phẩm ngọc bích, khó mà khai quật được.
Ngọc bích Linh Lung được chôn dưới lòng đất, được nuôi dưỡng bởi viên ngọc bích lớn, một viên đá thô to bằng nửa căn nhà may ra có thể mở ra được một viên ngọc bích Linh Lung chỉ to bằng đầu ngón tay, vô cùng hiếm có.
Bên trong nó có một luồng năng lượng do trời đất sinh ra, vô cùng thuần khiết, có tác dụng kỳ diệu trong việc hoạt lạc xương cốt, làm ấm cơ thể, đây cũng là điều mà Diệp Thiên cần.
Cậu nắm chặt nó, miếng mặt ngọc đã bị nghiền thành bột, một giọt nước màu xanh lam nhạt có thể nhìn bằng mắt thường chảy từ trong đó ra.
Sau đó Diệp Thiên hơi dang các ngón tay ra, một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy từ lòng bàn tay cậu, nuốt trọn giọt nước kia.
Giọt nước màu xanh lam nhạt lập tức tan ra biến thành một dòng nước trong vắt màu xanh lam nhạt, phủ lên các hạt giống lấp lánh kia, hàng trăm hạt giống đột nhiên tỏa ra ánh sáng, sức sống càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhìn những hạt giống lấp lánh căng tròn, Diệp Thiên thầm gật đầu.
“Xem ra đã đến lúc trồng chúng mày xuống đất rồi đó!”.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên dậy sớm làm đồ ăn sáng, Cố Giai Lệ vừa tỉnh dậy nhìn thấy Diệp Thiên liền cười rạng rỡ.
“Anh Diệp Thiên, anh đi Thành Môn về rồi à?”.
.
Diệp Thiên gật đầu: “Ngày mai tôi còn có việc, nên giờ tôi sẽ quay về Lư Thành, sau này tôi có chuyện cần nhà họ Hàn giúp sức, hi vọng đến lúc đó chú Hàn đừng quên những lời hôm nay đã nói!”.
Hàn Phong vội vàng lắc đầu, lạy Diệp Thiên một cách trịnh trọng.
“Tất cả mọi người trong nhà họ Hàn tuyệt đối không dám quên ơn của cậu Diệp, sau này cậu có bất kỳ chuyện gì, nhà họ Hàn nhất định sẽ dốc hết sức!”.
Chưa cần nói đến Diệp Thiên vốn là một vị chí tôn võ thuật, chỉ riêng một lần Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và một lần cứu ông cụ Hàn, thì nhà họ Hàn đều không bao giờ quên đại ân đại đức của Diệp Thiên.
Diệp Thiên mỉm cười bước ra khỏi cửa, bước đi phóng khoáng tự nhiên.
Chờ Diệp Thiên đi khuất sau cửa chính, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân mới hoàn hồn, Hàn Uyển cũng như sực tỉnh trong cơn mơ, nhìn chằm chằm về phía cửa chính.
Nhớ lại cảnh tượng Diệp Thiên dùng một chưởng trong không trung đánh cho Trần Sư Hành ộc máu và bị thương nặng, trong lòng Hàn Phong rung động, giọng nói trầm xuống.
“Nếu cậu ấy có thể sống được từ tay của Tiêu Ngọc Hoàng, cậu ấy ắt sẽ uy danh thiên hạ!”.
Trở về căn nhà thuê tại Lư Thành đã là một giờ sáng, Cố Giai Lệ đã tan làm ở quán bar và đi ngủ, Diệp Thiên nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lấy túi hạt giống sáng lấp lánh như pha lê từ trong người ra.
Cậu đặt túi hạt giống lên giường, sau đó lại lôi miếng mặt ngọc lấy được của Trần Sư Hành từ trong túi ra.
Lý do cậu lấy miếng mặt ngọc này vì nó là miếng ngọc bích Linh Lung hiếm có trên đời.
Miếng ngọc bích Linh Lung này có giá trị vô cùng cao, hiếm có trên thị trường, là cực phẩm trong các loại cực phẩm ngọc bích, khó mà khai quật được.
Ngọc bích Linh Lung được chôn dưới lòng đất, được nuôi dưỡng bởi viên ngọc bích lớn, một viên đá thô to bằng nửa căn nhà may ra có thể mở ra được một viên ngọc bích Linh Lung chỉ to bằng đầu ngón tay, vô cùng hiếm có.
Bên trong nó có một luồng năng lượng do trời đất sinh ra, vô cùng thuần khiết, có tác dụng kỳ diệu trong việc hoạt lạc xương cốt, làm ấm cơ thể, đây cũng là điều mà Diệp Thiên cần.
Cậu nắm chặt nó, miếng mặt ngọc đã bị nghiền thành bột, một giọt nước màu xanh lam nhạt có thể nhìn bằng mắt thường chảy từ trong đó ra.
Sau đó Diệp Thiên hơi dang các ngón tay ra, một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy từ lòng bàn tay cậu, nuốt trọn giọt nước kia.
Giọt nước màu xanh lam nhạt lập tức tan ra biến thành một dòng nước trong vắt màu xanh lam nhạt, phủ lên các hạt giống lấp lánh kia, hàng trăm hạt giống đột nhiên tỏa ra ánh sáng, sức sống càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhìn những hạt giống lấp lánh căng tròn, Diệp Thiên thầm gật đầu.
“Xem ra đã đến lúc trồng chúng mày xuống đất rồi đó!”.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên dậy sớm làm đồ ăn sáng, Cố Giai Lệ vừa tỉnh dậy nhìn thấy Diệp Thiên liền cười rạng rỡ.
“Anh Diệp Thiên, anh đi Thành Môn về rồi à?”.
.
Danh sách chương