Lưu Hằng cho dù là ngoại hình hay gia thế đều hơn hẳn Bành Lượng, nếu Lưu Hằng là tình địch của Bành Lượng thật, thì giấc mơ có người đẹp của Bành Lượng chỉ có nước tan biến thôi!
Ngụy Thi Thi ngồi giữa Bành Lượng và Lưu Hằng, cười nói với Lưu Hằng rôm rả, còn đối với Bành Lượng chỉ là ứng phó cho qua, khiến Bành Lượng vô cùng buồn chán.
Bộ dạng lạnh lùng của Âu Hạo Thần, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với mấy bạn nữ, đối với phong cách hành sự của Lưu Hằng thì cậu ta vô cùng hiểu rõ, cho nên Lưu Hằng đến ngồi đương nhiên cậu ta sẽ không ý kiến gì.
“Lưu Hằng, chuyện đó thực sự cần cậu giúp rồi, tớ nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng!”.
Giữa lúc đó Ngụy Thi Thi có ghé vào tai Lưu Hằng nói thầm vài câu, sau đó cao giọng lên nói, kèm theo giọng nhờ cậy.
“Thi Thi, chuyện này cậu nên nói với tớ sớm mới đúng, chuyện đơn giản như vậy tớ chỉ cần nói một câu là xong, nếu không được thì tớ sẽ bảo anh họ và bố tớ ra mặt!”.
Lưu Hằng gật đầu, mặt đầy tự tin.
Ngụy Thi Thi vừa nói với cậu ta về việc nhà cô ta gặp chuyện, đối với cậu ta mà nói đây không phải là chuyện to tát gì, với năng lực của cậu ta thì giải quyết vô cùng đơn giản.
“Thi Thi, có chuyện gì thế? Nói cho tớ được không, biết đâu tớ có thể giúp cậu!”.
Bành Lượng nghe thấy hai người nói chuyện liền vội vàng hỏi, cậu ta cũng muốn thể hiện, chứ không cam tâm lép vế Lưu Hằng.
Nhưng Ngụy Thi Thi lại khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện này cậu không giúp được!”.
Bành Lượng nghe thấy, trong lòng càng dấy lên cảm giác thất bại, Ngụy Thi Thi nhờ Lưu Hằng giúp đỡ, lên tiếng nhờ cậy, nhưng lại không muốn nói gì với Bành Lượng, rõ ràng trong lòng Ngụy Thi Thi, Lưu Hằng có tác dụng hơn cậu ta rất nhiều.
Ngụy Thi Thi có thể cảm nhận được vẻ thất vọng của Bành Lượng, nhưng cô ta lại không giải thích gì nhiều, chuyện mà cô ta gặp phải vô cùng khó nhằn, người có gia cảnh bình thường như Bành Lượng căn bản không thể giải quyết nổi.
Việc mà cô ta cần làm bây giờ là giữ chặt lấy Lưu Hằng, giúp gia đình vượt qua khó khăn này đã.
Lưu Hằng nói chuyện với Ngụy Thi Thi vô cùng rôm rả, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Bành Lượng, biểu cảm tỏ vẻ coi thường.
“Hừ, dựa vào cậu mà cũng đòi tranh người đẹp với tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”.
Cậu ta bây giờ hoàn toàn trong tư thái của một người chiến thắng và miệt thị Bành Lượng.
Những người bạn cùng lớp đều cảm thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, ai nấy đều không nói nhiều nữa, chỉ cắm đầu vào ăn đồ ăn.
Diệp Thiên lạnh lùng quan sát chứ không nhúng tay vào, suy cho cùng chuyện này là chuyện tình cảm cá nhân của Bành Lượng, cậu can thiệp thì cũng không có ý nghĩa gì, nếu Bành Lượng thực sự cần, thì đến lúc đó cậu ra tay cũng không muộn.
Lưu Hằng đang nói chuyện say sưa với Ngụy Thi Thi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền nhìn sang Âu Hạo Thần: “Phải rồi anh Âu, anh họ tôi dạo này mới mở một quán bar ở khu Đông Thành, tối nay rảnh thì có thể đưa các bạn học của anh qua đó chơi, đồ uống tôi bao hết”.
Câu nói này của cậu ta tuy chỉ nói với một mình Âu Hạo Thần, nhưng tất cả lớp đều nghe rõ mồn một.
Việc học hành ôn tập của năm lớp 12 rất nặng, khiến áp lực bọn họ không ít, nếu nhân cơ hội này được đến ‘quán bar’ thư giãn thì cũng là một chuyện rất hay.
“Woa! Lưu Hằng, quán bar mà anh cậu mở có tên gì thế?”.
Mấy bạn nữ bình thường hay thích đi bar không kìm được liền hỏi.
Lưu Hằng mỉm cười đáp: “Tên là ‘Phong Kỵ’, không biết các cậu nghe thấy bao giờ chưa?”.
Cậu ta nói như vẻ đang hỏi mọi người, nhưng trên mặt đã mang theo vẻ cao ngạo rồi.
“Phong Kỵ? Đó chẳng phải là quán bar âm nhạc đang hot ở khu Đông Thành sao? Nghe nói là đại ca của khu Đông Thành là Lí Bác Lượng mở ra đúng không?”.
Nhiều bạn có mặt ở đây đều sống ở khu Đông Thành, khi nghe thấy hai cái tên “Phong Kỵ”, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên.
Khu Đông Thành dạo này mới mở một quán bar “Phong Kỵ” có thể nói là đang vô cùng nổi tiếng, cho dù là những người bình thường không hay đi bar cũng từng nghe qua, những thanh niên trẻ đến khu Đông Thành chơi gần như đều sẽ lựa chọn đến quán bar “Phong Kỵ”.
Bên trong quán bar “Phong Kỵ”, không gian tương đối sạch sẽ, hơn nữa chưa bao giờ có người dám gây chuyện, điều này không có nghĩa là quán bar “Phong Kỵ” vô cùng đàng hoàng, mà là vì người mở quán bar “Phong Kỵ” này có lai lịch không hề đơn giản.
Người đầu tư quán bar này là Lí Bác Lượng, đại ca của khu Đông Thành đó!
Ở cả khu Đông Thành, Lí Bác Lượng nổi tiếng về việc đã nói là làm, không ai dám nhiều lời với anh ta.
Từng có người không biết trời cao đất dày, đến quán bar “Phong Kỵ” gây chuyện, cuối cùng bị Lí Bác Lượng cho người đánh gãy chân tay rồi ném ra khỏi quán bar, đối phương không dám ho he gì, còn đem số tiền cực khủng đến xin lỗi, đủ thấy được sự hung tợn và sức ảnh hưởng khủng khiếp của Lý Bác Lượng ở khu Đông Thành này, đây hẳn là nhân vật một tay che trời ở khu Đông Thành đó.
Quan trọng nhất là ông chủ đứng trên Lí Bác Lượng là Ngô Quảng Phú của Tập đoàn Thiên Phong, tuy Tập đoàn Thiên Phong đứng đầu Lư Thành, Ngô Quảng Phú lại là người liên tiếp trong nhiều năm giữ vị trí người giàu có nhất Lư Thành, nhưng con người anh ta thì ai cũng biết, đó là đại ca đứng đầu Lư Thành thực thụ.
Nếu gây khó dễ với Lí Bác Lượng, vậy thì chẳng khác nào tuyên chiến với Ngô Quảng Phú, ai có thể gánh nổi hậu quả này chứ?
“Woa, Lưu Hằng, anh Lí là anh họ của cậu à?”.
.
Ngụy Thi Thi ngồi giữa Bành Lượng và Lưu Hằng, cười nói với Lưu Hằng rôm rả, còn đối với Bành Lượng chỉ là ứng phó cho qua, khiến Bành Lượng vô cùng buồn chán.
Bộ dạng lạnh lùng của Âu Hạo Thần, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với mấy bạn nữ, đối với phong cách hành sự của Lưu Hằng thì cậu ta vô cùng hiểu rõ, cho nên Lưu Hằng đến ngồi đương nhiên cậu ta sẽ không ý kiến gì.
“Lưu Hằng, chuyện đó thực sự cần cậu giúp rồi, tớ nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng!”.
Giữa lúc đó Ngụy Thi Thi có ghé vào tai Lưu Hằng nói thầm vài câu, sau đó cao giọng lên nói, kèm theo giọng nhờ cậy.
“Thi Thi, chuyện này cậu nên nói với tớ sớm mới đúng, chuyện đơn giản như vậy tớ chỉ cần nói một câu là xong, nếu không được thì tớ sẽ bảo anh họ và bố tớ ra mặt!”.
Lưu Hằng gật đầu, mặt đầy tự tin.
Ngụy Thi Thi vừa nói với cậu ta về việc nhà cô ta gặp chuyện, đối với cậu ta mà nói đây không phải là chuyện to tát gì, với năng lực của cậu ta thì giải quyết vô cùng đơn giản.
“Thi Thi, có chuyện gì thế? Nói cho tớ được không, biết đâu tớ có thể giúp cậu!”.
Bành Lượng nghe thấy hai người nói chuyện liền vội vàng hỏi, cậu ta cũng muốn thể hiện, chứ không cam tâm lép vế Lưu Hằng.
Nhưng Ngụy Thi Thi lại khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện này cậu không giúp được!”.
Bành Lượng nghe thấy, trong lòng càng dấy lên cảm giác thất bại, Ngụy Thi Thi nhờ Lưu Hằng giúp đỡ, lên tiếng nhờ cậy, nhưng lại không muốn nói gì với Bành Lượng, rõ ràng trong lòng Ngụy Thi Thi, Lưu Hằng có tác dụng hơn cậu ta rất nhiều.
Ngụy Thi Thi có thể cảm nhận được vẻ thất vọng của Bành Lượng, nhưng cô ta lại không giải thích gì nhiều, chuyện mà cô ta gặp phải vô cùng khó nhằn, người có gia cảnh bình thường như Bành Lượng căn bản không thể giải quyết nổi.
Việc mà cô ta cần làm bây giờ là giữ chặt lấy Lưu Hằng, giúp gia đình vượt qua khó khăn này đã.
Lưu Hằng nói chuyện với Ngụy Thi Thi vô cùng rôm rả, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Bành Lượng, biểu cảm tỏ vẻ coi thường.
“Hừ, dựa vào cậu mà cũng đòi tranh người đẹp với tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”.
Cậu ta bây giờ hoàn toàn trong tư thái của một người chiến thắng và miệt thị Bành Lượng.
Những người bạn cùng lớp đều cảm thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, ai nấy đều không nói nhiều nữa, chỉ cắm đầu vào ăn đồ ăn.
Diệp Thiên lạnh lùng quan sát chứ không nhúng tay vào, suy cho cùng chuyện này là chuyện tình cảm cá nhân của Bành Lượng, cậu can thiệp thì cũng không có ý nghĩa gì, nếu Bành Lượng thực sự cần, thì đến lúc đó cậu ra tay cũng không muộn.
Lưu Hằng đang nói chuyện say sưa với Ngụy Thi Thi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền nhìn sang Âu Hạo Thần: “Phải rồi anh Âu, anh họ tôi dạo này mới mở một quán bar ở khu Đông Thành, tối nay rảnh thì có thể đưa các bạn học của anh qua đó chơi, đồ uống tôi bao hết”.
Câu nói này của cậu ta tuy chỉ nói với một mình Âu Hạo Thần, nhưng tất cả lớp đều nghe rõ mồn một.
Việc học hành ôn tập của năm lớp 12 rất nặng, khiến áp lực bọn họ không ít, nếu nhân cơ hội này được đến ‘quán bar’ thư giãn thì cũng là một chuyện rất hay.
“Woa! Lưu Hằng, quán bar mà anh cậu mở có tên gì thế?”.
Mấy bạn nữ bình thường hay thích đi bar không kìm được liền hỏi.
Lưu Hằng mỉm cười đáp: “Tên là ‘Phong Kỵ’, không biết các cậu nghe thấy bao giờ chưa?”.
Cậu ta nói như vẻ đang hỏi mọi người, nhưng trên mặt đã mang theo vẻ cao ngạo rồi.
“Phong Kỵ? Đó chẳng phải là quán bar âm nhạc đang hot ở khu Đông Thành sao? Nghe nói là đại ca của khu Đông Thành là Lí Bác Lượng mở ra đúng không?”.
Nhiều bạn có mặt ở đây đều sống ở khu Đông Thành, khi nghe thấy hai cái tên “Phong Kỵ”, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên.
Khu Đông Thành dạo này mới mở một quán bar “Phong Kỵ” có thể nói là đang vô cùng nổi tiếng, cho dù là những người bình thường không hay đi bar cũng từng nghe qua, những thanh niên trẻ đến khu Đông Thành chơi gần như đều sẽ lựa chọn đến quán bar “Phong Kỵ”.
Bên trong quán bar “Phong Kỵ”, không gian tương đối sạch sẽ, hơn nữa chưa bao giờ có người dám gây chuyện, điều này không có nghĩa là quán bar “Phong Kỵ” vô cùng đàng hoàng, mà là vì người mở quán bar “Phong Kỵ” này có lai lịch không hề đơn giản.
Người đầu tư quán bar này là Lí Bác Lượng, đại ca của khu Đông Thành đó!
Ở cả khu Đông Thành, Lí Bác Lượng nổi tiếng về việc đã nói là làm, không ai dám nhiều lời với anh ta.
Từng có người không biết trời cao đất dày, đến quán bar “Phong Kỵ” gây chuyện, cuối cùng bị Lí Bác Lượng cho người đánh gãy chân tay rồi ném ra khỏi quán bar, đối phương không dám ho he gì, còn đem số tiền cực khủng đến xin lỗi, đủ thấy được sự hung tợn và sức ảnh hưởng khủng khiếp của Lý Bác Lượng ở khu Đông Thành này, đây hẳn là nhân vật một tay che trời ở khu Đông Thành đó.
Quan trọng nhất là ông chủ đứng trên Lí Bác Lượng là Ngô Quảng Phú của Tập đoàn Thiên Phong, tuy Tập đoàn Thiên Phong đứng đầu Lư Thành, Ngô Quảng Phú lại là người liên tiếp trong nhiều năm giữ vị trí người giàu có nhất Lư Thành, nhưng con người anh ta thì ai cũng biết, đó là đại ca đứng đầu Lư Thành thực thụ.
Nếu gây khó dễ với Lí Bác Lượng, vậy thì chẳng khác nào tuyên chiến với Ngô Quảng Phú, ai có thể gánh nổi hậu quả này chứ?
“Woa, Lưu Hằng, anh Lí là anh họ của cậu à?”.
.
Danh sách chương