Bọn họ vốn tưởng lần hợp sức tấn
công này sắp thành công, người đàn ông Đảo Quốc lại đột nhiên hừ lên một tiếng lạnh lùng.
Chỉ thấy tay trái hắn hơi nâng lên, đón lấy bàn tay của Kỷ Nhược Yên, sau đó tay phải cầm đao hơi dang ra, đao Katana chuyển hướng đâm ngược về phía sau.
“Bụp!”.
Bàn tay của Kỷ Nhược Yên và tay hắn va vào nhau phát ra một tiếng bụp mạnh, cơ thể Kỷ Nhược Yên run một cái rồi lùi mạnh về phía sau, lùi khoảng hơn 10 bước mới dừng lại được, khóe miệng cô ta đã có một dòng máu chảy ra.
Chưởng đối đầu này thế mà lại khiến cô ta bị thương đến mức ộc máu, khoảnh khắc vừa rồi cô ta chỉ cảm thấy một lực cực khủng trên cánh tay đối phương truyền tới, nội lực hùng hậu, mạnh hơn cô ta rất
nhiều, chỉ một chưởng thôi, cô ta lập tức đã bị chấn thương nội tạng.
Còn Liêu Như Thành lại bị người đàn ông Đảo Quốc đâm một nhát kiếm về phía sau và trúng bụng dưới của cậu ta, nếu không phải trong lúc cấp bách cậu ta dịch chuyển vị trí, thì nhát đao vừa rồi không còn là bụng dưới nữa, mà là trúng tim.
Nhưng cho dù là vậy, cậu ta cũng coi như đã bị thương nặng.
“Bụp!”.
Người đàn ông Đảo Quốc đá sang ngang một phát, đá cho Liêu Như Thành bay xa vài mét, rồi ngã xuống bên cạnh Kỷ Nhược Yên, hai cao thủ thiên tài mạnh nhất của Tam Tuyệt Môn thế mà lại không chịu nổi ba chiêu đã gục ngã.
“Anh là chí tôn võ thuật?”.
Kỷ Nhược Yên đỡ lấy Liêu Như Thành, trong lòng nặng trĩu, một
chưởng đối kháng vừa rồi cô ta đã bị đối phương đánh cho ộc máu bay ra xa, người có thể dùng một chưởng đánh chấn thương một người ở đỉnh cao tông tượng như cô ta, ngoài chí tôn võ thuật ra cô ta không nghĩ ra võ giả cấp nào lại có được bản lĩnh như vậy.
Cô ta cũng không thể ngờ một vị chí tôn võ thuật đến từ Đảo Quốc lại ra tay với các thiên tài võ thuật ở hai tỉnh Xuyên Kiềm.
“Chí tôn võ thuật ư? Tôi vẫn chưa phải đâu!”.
Người đàn ông Đảo Quốc một tay cầm đao, lắc đầu nói.
“Tôi còn khoảng cách khá xa mới đạt đến chí tôn võ thuật, nhưng đối phó với những thiên tài võ thuật cỏn con của Hoa Hạ thì dư sức, vì bây giờ tôi đã là chí tôn bán bộ rồi!”.
Hắn đứng cách bọn Kỷ Nhược
Yên hàng chục mét nhưng lại không vội ra tay, trầm giọng nói: “Mấy võ giả thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ các người còn quá trẻ, chỉ biết từ đỉnh cao tông tường là sẽ đến chí tôn võ thuật, mà không biết giữa đỉnh cao tông tượng và chí tôn võ thuật còn có một cành giới nhỏ, được gọi là chí tôn bán bộ!”
“Chí tôn bán bộ tuy chưa bằng chí tôn võ thuật, nhưng lại hổn hẳn đỉnh cao tông tượng, một vị chí tôn bán bộ có thể dễ dàng đánh bại cả chục vị đỉnh cao tông tượng!”
“Tôi vốn tưởng trong các võ giả thiên tài của Hoa Hạ ngày nay chắc có tồn tại chí tôn bán bộ, nhưng bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là mấy loại tép riu, cho dù là một đệ tử ưu tú của Tam Tuyệt Môn là một trong chín thiên tài đỉnh cao võ thuật Hoa Hạ như cô, cũng không chịu được một
cú đánh của tôi, xem ra giới võ thuật Hoa Hạ bây giờ đúng là đã kém đi nhiều, sau Tứ Tuyệt thì chưa thấy có một thiên tài thực sự nào xuất hiện!”.
Kỷ Nhược Yên tức tối nói: “Anh đừng có mà hống hách, trong số chín thiên tài võ thuật Hoa Hạ, tôi chỉ ở mức dưới trung bình, còn những người mạnh như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, anh chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ đâu!”
“Hoa Hạ chúng tôi đất rộng của nhiều, là vùng đất linh thiêng bồi dưỡng nhân tài, sao phải sợ giới võ thuật của Đảo Quốc các anh?”
Người đàn ông Đảo Quốc cười khẩy một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
“Các người không cần phải dùng chiêu khích tướng với tôi, Lí Thanh Du rất ít khi đặt chân vào cõi tục, dường như luôn ở hồ Ngọc Nguyệt để luyện kiếm, hồ Ngọc Nguyệt có
một chí tôn võ thuật ‘tiên tử Ngọc Nguyệt’ như vậy, tôi sẽ không đường đột đến đó đâu!”.
“Còn về Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, bọn họ đều ở thủ đô, mà thủ đô có một vị chí tôn võ thuật đứng đầu như Diệp Vân Long trấn giữ, tôi càng sẽ không đến đó để nộp mạng!”.
“Sau khi giết hai người tối nay, tôi sẽ lập tức quay về Đảo Quốc, đến lúc thầy giáo tôi đến Hoa Hạ, các võ giả Hoa Hạ các người sẽ biết thế nào là sức mạnh thật sự!”.
.
công này sắp thành công, người đàn ông Đảo Quốc lại đột nhiên hừ lên một tiếng lạnh lùng.
Chỉ thấy tay trái hắn hơi nâng lên, đón lấy bàn tay của Kỷ Nhược Yên, sau đó tay phải cầm đao hơi dang ra, đao Katana chuyển hướng đâm ngược về phía sau.
“Bụp!”.
Bàn tay của Kỷ Nhược Yên và tay hắn va vào nhau phát ra một tiếng bụp mạnh, cơ thể Kỷ Nhược Yên run một cái rồi lùi mạnh về phía sau, lùi khoảng hơn 10 bước mới dừng lại được, khóe miệng cô ta đã có một dòng máu chảy ra.
Chưởng đối đầu này thế mà lại khiến cô ta bị thương đến mức ộc máu, khoảnh khắc vừa rồi cô ta chỉ cảm thấy một lực cực khủng trên cánh tay đối phương truyền tới, nội lực hùng hậu, mạnh hơn cô ta rất
nhiều, chỉ một chưởng thôi, cô ta lập tức đã bị chấn thương nội tạng.
Còn Liêu Như Thành lại bị người đàn ông Đảo Quốc đâm một nhát kiếm về phía sau và trúng bụng dưới của cậu ta, nếu không phải trong lúc cấp bách cậu ta dịch chuyển vị trí, thì nhát đao vừa rồi không còn là bụng dưới nữa, mà là trúng tim.
Nhưng cho dù là vậy, cậu ta cũng coi như đã bị thương nặng.
“Bụp!”.
Người đàn ông Đảo Quốc đá sang ngang một phát, đá cho Liêu Như Thành bay xa vài mét, rồi ngã xuống bên cạnh Kỷ Nhược Yên, hai cao thủ thiên tài mạnh nhất của Tam Tuyệt Môn thế mà lại không chịu nổi ba chiêu đã gục ngã.
“Anh là chí tôn võ thuật?”.
Kỷ Nhược Yên đỡ lấy Liêu Như Thành, trong lòng nặng trĩu, một
chưởng đối kháng vừa rồi cô ta đã bị đối phương đánh cho ộc máu bay ra xa, người có thể dùng một chưởng đánh chấn thương một người ở đỉnh cao tông tượng như cô ta, ngoài chí tôn võ thuật ra cô ta không nghĩ ra võ giả cấp nào lại có được bản lĩnh như vậy.
Cô ta cũng không thể ngờ một vị chí tôn võ thuật đến từ Đảo Quốc lại ra tay với các thiên tài võ thuật ở hai tỉnh Xuyên Kiềm.
“Chí tôn võ thuật ư? Tôi vẫn chưa phải đâu!”.
Người đàn ông Đảo Quốc một tay cầm đao, lắc đầu nói.
“Tôi còn khoảng cách khá xa mới đạt đến chí tôn võ thuật, nhưng đối phó với những thiên tài võ thuật cỏn con của Hoa Hạ thì dư sức, vì bây giờ tôi đã là chí tôn bán bộ rồi!”.
Hắn đứng cách bọn Kỷ Nhược
Yên hàng chục mét nhưng lại không vội ra tay, trầm giọng nói: “Mấy võ giả thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ các người còn quá trẻ, chỉ biết từ đỉnh cao tông tường là sẽ đến chí tôn võ thuật, mà không biết giữa đỉnh cao tông tượng và chí tôn võ thuật còn có một cành giới nhỏ, được gọi là chí tôn bán bộ!”
“Chí tôn bán bộ tuy chưa bằng chí tôn võ thuật, nhưng lại hổn hẳn đỉnh cao tông tượng, một vị chí tôn bán bộ có thể dễ dàng đánh bại cả chục vị đỉnh cao tông tượng!”
“Tôi vốn tưởng trong các võ giả thiên tài của Hoa Hạ ngày nay chắc có tồn tại chí tôn bán bộ, nhưng bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là mấy loại tép riu, cho dù là một đệ tử ưu tú của Tam Tuyệt Môn là một trong chín thiên tài đỉnh cao võ thuật Hoa Hạ như cô, cũng không chịu được một
cú đánh của tôi, xem ra giới võ thuật Hoa Hạ bây giờ đúng là đã kém đi nhiều, sau Tứ Tuyệt thì chưa thấy có một thiên tài thực sự nào xuất hiện!”.
Kỷ Nhược Yên tức tối nói: “Anh đừng có mà hống hách, trong số chín thiên tài võ thuật Hoa Hạ, tôi chỉ ở mức dưới trung bình, còn những người mạnh như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, anh chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ đâu!”
“Hoa Hạ chúng tôi đất rộng của nhiều, là vùng đất linh thiêng bồi dưỡng nhân tài, sao phải sợ giới võ thuật của Đảo Quốc các anh?”
Người đàn ông Đảo Quốc cười khẩy một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
“Các người không cần phải dùng chiêu khích tướng với tôi, Lí Thanh Du rất ít khi đặt chân vào cõi tục, dường như luôn ở hồ Ngọc Nguyệt để luyện kiếm, hồ Ngọc Nguyệt có
một chí tôn võ thuật ‘tiên tử Ngọc Nguyệt’ như vậy, tôi sẽ không đường đột đến đó đâu!”.
“Còn về Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, bọn họ đều ở thủ đô, mà thủ đô có một vị chí tôn võ thuật đứng đầu như Diệp Vân Long trấn giữ, tôi càng sẽ không đến đó để nộp mạng!”.
“Sau khi giết hai người tối nay, tôi sẽ lập tức quay về Đảo Quốc, đến lúc thầy giáo tôi đến Hoa Hạ, các võ giả Hoa Hạ các người sẽ biết thế nào là sức mạnh thật sự!”.
.
Danh sách chương