Hắn đi theo thầy giáo luyện kiếm 15 năm, luôn nỗ lực vươn lên, tu vi ngày một tăng mạnh, lĩnh ngộ rất nhiều về kiếm đạo, trong những người cùng độ tuổi, gần như không thể tìm được người thứ hai có thể đấu kiếm cùng hắn.

Hắn ra tay giết người xưa nay cũng chỉ cần ba nhát đao, không ai có thể thoát khỏi cái chết trong ba nhát đao đó, có thể thấy được đao của hắn nhanh và sắc đến mức nào.

Muốn dùng mắt thường để nhìn thì lại vô cùng khó khăn, vậy mà Diệp Thiên không những nắm được quỹ đạo xuất đao của hắn, mà còn dùng hai ngón tay phá vỡ thế tấn công của hắn, sao có thể như vậy được?
Hai tay hắn hội tụ nội lực, mãnh liệt hối thúc nội lực, muốn để cho đao Katana của hắn chém đứt ngón tay Diệp Thiên, nhưng cho dù hắn dùng lực thế nào thì hai ngón tay của Diệp Thiên cứ như kìm sắt vậy, kẹp chắc mũi đao của hắn, không lệch đi chút nào.


“Xem bộ dạng của anh hình như rất tự tin với thanh đao trong tay anh nhỉ, tôi cho anh cờ hội, chấp anh ba nhát đao!”.

“Đây là nhát thứ nhất!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười, thu ngón tay lại, đao của người đàn ông Đảo Quốc lúc này mới được giải thoát.

Hắn loạng choạng lùi về phía sau khoảng vài mét, biểu cảm sa sầm lại.

Nhát đao này của hắn tuy chưa dùng hết sức, nhưng cũng dùng 80% công lực, hơn nữa góc độ ra tay vô cùng xào quyệt, nhưng Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng đã đỡ được nhát đao đó, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng hiếm xảy ra.

Cậu thiếu niên trước mặt thế mà lại có thực lực ngang hàng hắn, hoặc có khi là hơn cả hắn chăng?
Một thằng ranh 17,18 tuổi sao có thể có được thực lực như vậy?
Còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành lại càng khó tin, Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng là cỏ thể đỡ được
nhát đao của người đàn ông Đào Quốc, hơn nữa còn nói sẽ chấp hắn thêm hai nhát nữa, đúng là quá thể hống hách?
Hay nói cách khác, đây là vẻ tự tin mà chỉ người có thực lực thực sự mới có.


“Tiếp đi, anh vẫn còn hai nhát!”
Diệp Thiên một tay đặt sau lưng, một tay hướng về phía người đàn ông Đảo Quốc ngoắc nhẹ, đầy vẻ thách thức.

“Chết đi!”.

Người đàn ông Đảo Quốc luyện kiếm 15 năm, quyết không cho phép người khác làm nhục kiếm đạo của hắn, cho dù là tu vi của Diệp Thiên như thế nào, hắn cũng sẽ dốc toàn lực sống còn một phen.

Lúc đó hắn hừ lên một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất, lao người về phía trước, chĩa thẳng thanh đao
đâm về phía ngực Diệp Thiên.

Nhát đao này là một trong những tuyệt chiêu của hắn, có tên là Đoạt Phách Xuyên Tâm, một nhát có thể đâm xuyên qua tim kẻ địch, một nhát chí mạng.

“Phặp!”.


vẫn là âm thanh nhỏ phát ra, mũi đao của hắn lại như lần trước, bị Diệp Thiên kẹp giữa hai ngón tay.

Người đàn ông Đảo Quốc ngây người, biểu cảm cứng đờ, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành lại hoàn toàn chìm trong im lặng.

“Đây là nhát thứ hai, anh vẫn còn một cơ hội cuối cùng, mong là anh đừng làm tôi thất vọng!”.

Diệp Thiên lại thu ngón tay về, còn người đàn ông Đảo Quốc lần này không lập tức lùi về phía sau luôn, mà đứng như trời trồng tại chỗ
không khác gì người mất hồn, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện