Thanh đao Katana trong tay người đàn ông Đảo Quốc đột nhiên gãy thành nhiều đoạn, rồi rơi xuống dưới đất.

Lúc này, trong lòng Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành vô cùng bàng hoàng.

“Mạnh quá đi!”
Ngây người một lúc Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mới hoàn hồn, trong lòng bàng hoàng, không kìm được thốt lên thành tiếng.


Người đàn ông Đảo Quốc, một vị chí tôn bán bộ, kiếm đạo truyền thần, xuất đao nhanh nhạy, thế đao mạnh mẽ, hai người bọn họ cùng hợp sức cũng không phải đối thủ của hắn, gần như chỉ cần ba chiêu sẽ bại dưới tay hắn.

Bọn họ cho rằng, cho dù là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh, tuy không nói sẽ thất bại nhanh như vậy, nhưng đa phần cũng không thể thắng nổi người này.

Nhưng một người áo trắng đột nhiên xuất hiện, nghe giọng nói thì là
một thanh niên rất trẻ, thế mà lại chỉ dùng ngón tay đỡ được ba nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc, còn trong nhát đao cuối cùng, lấy nội lực biến thành lưỡi dao rạch một đường trước ngực người đàn ông Đảo Quốc và giết chết hắn, thực lực này đúng là khiến ai nghe thấy cũng phải kinh ngạc.

“Chí tôn võ thuật, người mặc áo trắng vừa rồi tuyệt đối là một vị chí tôn võ thuật!”
Hai mắt Liêu Như Thành nheo lại, có thể dễ dàng giết chết một chí tôn bán bộ, ngoài chí tôn võ thuật thực sự ra, tuyệt đối không ai có thể làm được.

“Nhưng trong tỉnh Xuyên này, cho dù là môn chủ của Thục Trung Đường Môn đều cũng chỉ có thực lực ở cấp đỉnh cao tông tượng, chứ đâu phải chí tôn võ thuật đâu? Giọng nói
của người mặc áo trắng kia vô cùng trẻ, chắc chắn không phải là môn chủ của Đường Môn!”
“Trong tỉnh Kiềm cũng chỉ có sư phụ và ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ là chí tôn võ thuật, nhưng người áo trắng kia không phải là sư phụ, còn Tiêu Ngọc Hoàng ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ bao năm nay sống trên đỉnh Ngọc Hoàng, từ sau trận đấu với Diệp Vân Long thì chưa từng ra khỏi núi!”
“Các chí tôn võ thuật còn lại của Hoa Hạ gần như mỗi người đều trấn áp một phương, sẽ không tùy tiện bước chân đến nơi khác, cho dù là chí tôn võ thuật ở tỉnh khác, nhưng người trẻ như vậy thì chúng ta cũng chưa từng nghe thấy!”
“Người áo trắng đó rốt cuộc là ai đây?”
Liêu Như Thành phân tích kỹ càng một hồi lâu nhưng vẫn không

tìm ra manh mối gì, người áo trắng này như thể xuất hiện trong không trung vậy, không hề để lại chút thông tin gì.

Đôi mắt Kỷ Nhược Yên hơi chớp, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy giọng nói của người áo trắng kia có hơi quen thuộc, hình như gần đây có từng nghe qua.

Hơn nữa bộ quần áo trắng đó trông cũng khá quen mắt.

“ơ?”.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô ta, sắc mặt cô ta thay đổi rõ rệt.

“Nhược Yên, có phải em nhớ ra ai đó không?”.

Liêu Như Thành hỏi.

“Sao tôi cảm thấy người vừa rồi chính là thằng ranh mà chúng ta đi hủy hôn ước trước đó nhỉ?”.


Khi Kỷ Nhược Yên nói câu này ra,
đến cô ta cũng không dám tin.

Tuổi của Diệp Thiên quá trẻ, ít hơn bọn họ đến vài tuổi liền, mới chỉ 17,18 tuổi sao có thể là một vị chí tôn võ thuật, sao có thể có được một sức mạnh để dễ dàng đánh bại một chí tôn bán bộ như thế?
Người áo trắng vừa rồi, bàn tay giữ trời đất, khí phách ngút trời, một thằng ranh tầm thường không có chút khí chất của một võ giả như Diệp Thiên làm sao có được chứ?
“Nhược Yên, em nói ngốc nghếch gì thế, thằng khốn đó lại là chí tôn võ thuật? Một chí tôn võ thuật 17,18 tuổi, em nghĩ là có thật không?”.

Liêu Như Thành lúc đó lắc đầu, căn bản không đồng ý với lời nói của Kỷ Nhược Yên.

Bảo cậu ta tin Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật, chi bằng bảo cậu ta tin trái đất hình vuông còn hơn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện