“Lạ thật, hình như sau buổi tối hôm đó, thái độ của sếp đối xử với em thay đổi rất nhiều!”
Cố Giai Lệ nhìn về phía Lục Tử Thiên đang tất bật, cô lẩm bẩm nói.

Diệp Thiên đương nhiên là biết nguyên nhân, hai tay cậu gối lên đầu, ngồi dựa vào ghế sofa, mỉm cười nói: “Chắc vì bình thường em làm việc chăm chỉ, cẩn thận chịu khó nên anh ta thưởng cho em thôi!”.

“Vậy sao?”.

Cố Giai Lệ cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Khoảng hơn 20 phút sau, phía

cầu thang vọng đến tiếng giày cao gót.

Tiếu Văn Nguyệt đi đôi giày cao gót đính đá, mặc chiếc váy liền thân đến đầu gối màu tím nhạt, lộ ra đôi chân trắng nõn, trông rất sang trọng, mang vẻ đẹp của nữ thần.

Bên cạnh cô ta là Lí Tinh Tinh, hôm nay mặc bộ đồ da bó sát màu đen, trông như một nữ hoàng hộp đêm vậy.

“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh!”.

Cố Giai Lệ vẫy tay gọi hai người, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều đi đến phía họ.

“Lâu rồi không gặp!”.

Thấy Diệp Thiên cũng ở đó, Tiếu Văn Nguyệt hơi chớp mắt, chào Diệp Thiên một câu, còn Lí Tinh Tinh lại đảo mắt một cái, vô cùng coi thường.

“Ừ!”.

______________
Diệp Thiên dửng dưng trả lời một câu, sau đó rót một ly rượu tự uống, gần như ba cô gái đẹp ngồi cùng bàn đây không có chút hấp dẫn gì với cậu vậy.

Thấy phản ứng như vậy của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, tối hôm đó cô ta dốc hết ruột gan nói với Diệp Thiên rất nhiều đạo lý về cách cư xử, tạo mạng lưới và duy trì các mối quan hệ, nhưng Diệp Thiên gần như không hề cho vào đầu, vẫn cứ tự làm theo ý mình, giữ nguyên không chịu thay đổi.


Ngay lập tức, cô ta cảm thấy trong lòng hơi bực bội, Diệp Thiên là người “không biết điều”, không nghe người khác khuyên như vậy, nhưng mấy hôm nay không gặp Diệp Thiên, cô ta lại thỉnh thoảng nhớ đến Diệp Thiên, điều này khiến cô ta vừa thấy lạ vừa thấy bất lực.

Cô ta không hiểu bản thân sao lại quan tâm đến một người lần đầu tiên gặp mặt ăn mặc không khác gì ăn mày như vậy.

Cô ta tự hỏi cho dù là những nhân vật làm mưa làm gió trong trường, xuất sắc như Âu Hạo Thần, Vương Hiên, cô ta đều chưa từng quan tâm như vậy, cho dù thanh niên kiệt xuất ở Lư Thành như Sở Thần Quang thì cô ta cũng chưa từng lo lắng như thế, chỉ có mình Diệp Thiên là cô ta lại cứ luôn yêu cầu nghiêm khắc, cảm giác như luôn hi vọng Diệp Thiên ngày càng trở nên xuất sắc hơn.

“Có thể do anh ta từng cứu mình, lại quen biết với mẹ mình nên mới vậy!”.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cũng chỉ nghĩ ra được lý do này.

Trong bàn rượu, ba cô gái nói đủ
thứ chuyện trên đời, Diệp Thiên trở thành người ngoài cuộc, cậu ngồi dựa vào một bên uống rượu, cậu đến đây chỉ là đi cùng cố Giai Lệ, chứ cậu thực sự không có chút hứng thú gì với chủ đề mà bọn họ đang nói chuyện.

Mấy người uống được 30 phút, lại có người đi lên tầng hai, người này mặc một bộ vest đơn giản, cơ thể cao dong dỏng, khí chất nho nhã, trông vô cùng đôn hậu và thân thiện, chính là Sở Thần Quang, người mà Diệp Thiên từng gặp một lần.

“Anh Thần Quang!”.

Rõ ràng là do Tiếu Văn Nguyệt hẹn Sở Thần Quang đến đây, cô ta đứng dậy, nhường một chỗ ngồi cho Sở Thần Quang, để Sở Thần Quang ngồi giữa cô ta và Lí Tinh Tinh.

Sở Thần Quang lần lượt chào ba cô gái, sau đó nhìn sang Diệp Thiên.

“Người anh em Diệp Thiên cũng ở đây à!”

Mặt cậu ta cố nở nụ cười, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh bỉ, nếu không phải Diệp Thiên quen với cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt, thì hạng người ở “dưới đáy xã hội” như Diệp Thiên rõ ràng không đủ tư cách ngồi uống rượu cùng bàn với cậu ta.

Diệp Thiên căn bản không thèm chú ý đến cậu ta, chỉ ngồi đó uống rượu, khiến cậu ta càng thêm khó chịu.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy thái độ của Diệp Thiên, thầm thở dài thất vọng.

“Diệp Thiên, anh không thể trở nên trưởng thành hơn chút sao?”.

Quãng thời gian tiếp theo đó, Sở Thần Quang hoàn toàn trở thành nhân vật chính, cậu ta vốn có thân phận cao, lăn lộn trên thương trường
không ít, tuy không lớn hơn bọn Tiếu Văn Nguyệt bao nhiêu tuổi, nhưng lại có hiểu biết vô cùng rộng, kinh nghiệm và độ am hiểu về các lĩnh vực cũng rất sâu rộng, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh rất thích nghe cậu ta bàn luận về cục diện thời sự trong giới thượng lưu ở tỉnh Xuyên, đến ngay cả cố Giai Lệ cũng vô cùng thích thú.

Bọn họ nghe Sở Thần Quang kể về một vài vụ việc lớn xảy ra ở tỉnh Xuyên gần đây, Lí Tinh Tinh chăm chú lắng nghe, đúng lúc này cô ta dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên buột miệng hỏi.

“Phải rồi anh Thần Quang, anh có thể kể cho em về Diệp tiên sinh mà Xuyên Bắc đang bàn luận sôi nổi gần đây không?”.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện