“Anh cũng đến xem trận đấu của tiền bối Đường Đôn Nho và Diệp Lăng Thiên sao?”.
Đôi mắt to long lanh của cô thiếu nữ tên “Huyên Huyên” nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Biểu cảm của Diệp Thiên bình thản, cậu dửng dưng trả lời: “Nghe khẩu khí của cô thì các người cũng đến để xem trận đấu sao?”.
Huyên Huyên nhếch miệng, chắp hai tay ra sau lưng, giọng nói vô cùng ngạo mạn.
“Đương nhiên, ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi xưa nay có quan hệ rất tốt với Đường Môn, ông nội tôi là bạn thân của môn chủ Đường Môn, lần này người đứng thứ hai Đường Môn là Đường Đôn Nho có cuộc hẹn giao đấu với người khác, chúng tôi sao có thể vắng mặt được?”.
Cô ta nói xong còn chỉ tay sang phía ông lão bên cạnh: “Đây là ông nội tôi, Ngô Vinh Quang, vừa rồi cú đánh chết con gấu đen kia chính là tuyệt kỹ Đại Lực ưng Trảo của ưng Trảo Môn nhà họ Ngô chúng tôi đấy!”.
Huyên Huyên vừa nói vừa liếng mắt nhìn Diệp Thiên, muốn nhìn thấy được vè sợ hãi và kính nể trong mắt Diệp Thiên, ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô bọn họ tuy không nổi tiếng như Đường Môn ở Xuyên Thục, nhưng ở tỉnh Xuyên cũng được coi là một gia tộc võ thuật thuộc hạng nhất.
Còn ông nội cô ta Ngô Vinh Quang rất nổi tiếng trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên, gần như không hề kém cạnh so với Đường Đôn Nho của Đường Môn, bình thường các võ giả nghe thấy danh tiếng của ông ta, đều tôn sùng ngưỡng mộ.
Nhưng biểu cảm của Diệp Thiên lại vẫn không hề thay đổi, ngược lại cậu
còn hỏi một câu: “ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô? Nổi tiếng lắm à? Nhưng tôi lại chưa từng nghe thấy!”.
Nghe thấy vậy, biểu cảm của Huyên Huyên thay đổi rõ rệt, mặt mày tức tối, nhà họ Ngô cũng thuộc top đầu trong những gia tộc môn phái võ thuật lớn ở tỉnh Xuyên, môn phái nào cũng đều biết đến, thế mà Diệp Thiên lại nói là chưa nghe thấy bao giờ? Huyên Huyên hít sâu một hơi, lúc này mới quát Diệp Thiên: “Cái đồ khốn này, rốt cuộc có phải là người trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên không mà lại chưa từng nghe đến ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi?”.
Cô ta đang định bốc hỏa thì Ngô Vinh Quang ở bên cạnh xua tay ngăn cô ta lại.
“Huyên Huyên, bỏ đi!”.
Ông ta nhìn sang Diệp Thiên, nhìn từ đầu đến chân cậu một lượt, liền lộ
ra vè coi thường.
“Nhìn bộ dạng của cậu thì đến nội lực cũng chưa tu luyện được, chỉ ở vòng ngoài của giới võ thuật, không biết Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi cũng là bình thường!”.
Sau đó ông ta nhẹ nhàng vuốt râu, tỏ vẻ sâu xa khó đoán, tiếp tục nói với Diệp Thiên: “Cậu bé, chín đỉnh ở Lư Sơn này được coi như một vùng đất hiểm của tỉnh Xuyên, vì nguồn tài nguyên dồi dào nên thường sẽ xuất hiện một số động vật kỳ lạ, cậu đến xem trận đấu mà lại chạy lung tung đến những nơi này, thực sự không nên đâu!”.
“Với chút tu vi cỏn con của cậu, nếu không có những người lớn tuổi trong môn phái đi cùng, không may gặp phải thú dữ thì chỉ có nước chết!”.
Ông ta nhìn Diệp Thiên hành sự tùy hứng, đến tính mạng của bản thân cũng không màng, nên trong câu nói
của ông ta cũng mang lời dạy dỗ.
“Tôi đúng là không biết Lư sơn còn có nhiều chuyện lạ như vậy đấy!”.
Diệp Thiên không hề quan tâm, chỉ nhún vai ngửa tay nói.
.
Đôi mắt to long lanh của cô thiếu nữ tên “Huyên Huyên” nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Biểu cảm của Diệp Thiên bình thản, cậu dửng dưng trả lời: “Nghe khẩu khí của cô thì các người cũng đến để xem trận đấu sao?”.
Huyên Huyên nhếch miệng, chắp hai tay ra sau lưng, giọng nói vô cùng ngạo mạn.
“Đương nhiên, ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi xưa nay có quan hệ rất tốt với Đường Môn, ông nội tôi là bạn thân của môn chủ Đường Môn, lần này người đứng thứ hai Đường Môn là Đường Đôn Nho có cuộc hẹn giao đấu với người khác, chúng tôi sao có thể vắng mặt được?”.
Cô ta nói xong còn chỉ tay sang phía ông lão bên cạnh: “Đây là ông nội tôi, Ngô Vinh Quang, vừa rồi cú đánh chết con gấu đen kia chính là tuyệt kỹ Đại Lực ưng Trảo của ưng Trảo Môn nhà họ Ngô chúng tôi đấy!”.
Huyên Huyên vừa nói vừa liếng mắt nhìn Diệp Thiên, muốn nhìn thấy được vè sợ hãi và kính nể trong mắt Diệp Thiên, ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô bọn họ tuy không nổi tiếng như Đường Môn ở Xuyên Thục, nhưng ở tỉnh Xuyên cũng được coi là một gia tộc võ thuật thuộc hạng nhất.
Còn ông nội cô ta Ngô Vinh Quang rất nổi tiếng trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên, gần như không hề kém cạnh so với Đường Đôn Nho của Đường Môn, bình thường các võ giả nghe thấy danh tiếng của ông ta, đều tôn sùng ngưỡng mộ.
Nhưng biểu cảm của Diệp Thiên lại vẫn không hề thay đổi, ngược lại cậu
còn hỏi một câu: “ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô? Nổi tiếng lắm à? Nhưng tôi lại chưa từng nghe thấy!”.
Nghe thấy vậy, biểu cảm của Huyên Huyên thay đổi rõ rệt, mặt mày tức tối, nhà họ Ngô cũng thuộc top đầu trong những gia tộc môn phái võ thuật lớn ở tỉnh Xuyên, môn phái nào cũng đều biết đến, thế mà Diệp Thiên lại nói là chưa nghe thấy bao giờ? Huyên Huyên hít sâu một hơi, lúc này mới quát Diệp Thiên: “Cái đồ khốn này, rốt cuộc có phải là người trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên không mà lại chưa từng nghe đến ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi?”.
Cô ta đang định bốc hỏa thì Ngô Vinh Quang ở bên cạnh xua tay ngăn cô ta lại.
“Huyên Huyên, bỏ đi!”.
Ông ta nhìn sang Diệp Thiên, nhìn từ đầu đến chân cậu một lượt, liền lộ
ra vè coi thường.
“Nhìn bộ dạng của cậu thì đến nội lực cũng chưa tu luyện được, chỉ ở vòng ngoài của giới võ thuật, không biết Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi cũng là bình thường!”.
Sau đó ông ta nhẹ nhàng vuốt râu, tỏ vẻ sâu xa khó đoán, tiếp tục nói với Diệp Thiên: “Cậu bé, chín đỉnh ở Lư Sơn này được coi như một vùng đất hiểm của tỉnh Xuyên, vì nguồn tài nguyên dồi dào nên thường sẽ xuất hiện một số động vật kỳ lạ, cậu đến xem trận đấu mà lại chạy lung tung đến những nơi này, thực sự không nên đâu!”.
“Với chút tu vi cỏn con của cậu, nếu không có những người lớn tuổi trong môn phái đi cùng, không may gặp phải thú dữ thì chỉ có nước chết!”.
Ông ta nhìn Diệp Thiên hành sự tùy hứng, đến tính mạng của bản thân cũng không màng, nên trong câu nói
của ông ta cũng mang lời dạy dỗ.
“Tôi đúng là không biết Lư sơn còn có nhiều chuyện lạ như vậy đấy!”.
Diệp Thiên không hề quan tâm, chỉ nhún vai ngửa tay nói.
.
Danh sách chương