Ngô Vinh Quang nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ gật đầu.
“Xem ra trong những người đến Lư Sơn lần này đúng là ngọa hổ tàng long!”.
“Ngoài trận đấu giữa Đường Đôn Nho và Diệp Lăng Thiên ra, còn có thể thấy các cao thủ khác đối đầu!”.
Ngô Duyệt Huyên nhìn hai người trên võ đài khí thê đáng sợ, chuẩn bị ra tay, vẻ mặt tràn đầy hứng thú, vô cùng mong chờ.
Trong khi đó, Diệp Thiên ngồi bên cạnh vẫn không di chuyển ánh mắt, vè mặt hờ hững, giống như mọi thứ đều không liên quan đến cậu.
“Ầm!”.
Trên võ đài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, ông lão áo đen Tiền Trọng bước ra một bước, nặng nề đáp xuống võ đài.
“Rắc!”.
Một bước của ông ta làm bề mặt bằng đá nứt ra, vết nứt dần dần lan rộng, giống như mạng nhện, chỉ một bước chân đã khiến nhiều võ giả tại đây biến sắc.
“Ra tay đi!”.
Tiền Trọng đứng bằng một chân, hệt như cột thép cắm xuống bệ đá, vững như Thái sơn, vẫy tay với Quách Tùng Niên.
“Hay cho Thập Nhị Lộ Đàm Thoái!”.
Ánh mắt Quách Tùng Niên có thay
đổi nhỏ, trong mắt rực cháy ý chí chiến đấu.
Ông ta yêu võ điên cuồng, mục tiêu đời này là có thể chiến đấu với cao thủ khắp thiên hạ, đứng trên đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ giống như “Tứ Tuyệt”.
Ông ta vừa dứt lời, hai tay đổi từ quyền thành chưởng, xông thẳng về phía trước, thoáng cái đã đến trước mặt Tiền Trọng nừa thước, ông ta đánh ra một quyền, cánh tay như sắt như thép.
“Đánh hay lắm!”.
Tiền Trọng không hề hoảng loạn, ngược lại cười lớn thành tiếng, ông ta nhấc cao một chân, nhẹ nhàng vọt lên, sau đó từ trên cao ập thẳng xuống, giống như một chiếc búa lớn nện xuống, gió dưới chân vù vù.
Quách Tùng Niên không tránh né, mà truyền nội lực đến hai cánh tay, giơ cao nắm đấm, chuẩn bị đối chọi với đòn tấn công của Tiền Trọng.
“Rầm!”
Quyền cước va chạm, một tiếng động lớn từ võ đài truyền ra, hai người cùng chấn động toàn thân.
Quách Tùng Niên giẫm chân xuống sàn võ đài, lùi liên tục ba bước.
Tiền Trọng thì lộn nhào trên không, sau khi đáp xuống đất cũng lùi về sau nửa bước.
Những người có mắt nhìn tốt đã nhìn ra trên mặt sàn mà Quách Tùng Niên giẫm chân xuống xuất hiện ba dấu chân lún sâu nửa tấc, bên cạnh đó, chân phải của Tiền Trọng cũng khẽ run rẩy.
Một chiêu này rõ ràng là ngang sức ngang tài.
“Ha ha, hay lắm!”.
Tiền Trọng cười lớn, chân phải bỗng giẫm xuống, tiếp tục vọt lên phía trước lần nữa.
Hai chân linh hoạt như hai tay, hết đòn chân này đến đòn
chân khác liên tục quét ra.
Đương nhiên Quách Tùng Niên không lùi không né, hai nắm đấm vô cùng mạnh mẽ, quyền sau mạnh hơn quyền trước, ra tay với phương hướng và góc độ khác nhau.
Trong phút chốc, trên võ đài, bóng chân và bóng nắm tay đan xen, khiến người nhìn hoa mắt.
.
“Xem ra trong những người đến Lư Sơn lần này đúng là ngọa hổ tàng long!”.
“Ngoài trận đấu giữa Đường Đôn Nho và Diệp Lăng Thiên ra, còn có thể thấy các cao thủ khác đối đầu!”.
Ngô Duyệt Huyên nhìn hai người trên võ đài khí thê đáng sợ, chuẩn bị ra tay, vẻ mặt tràn đầy hứng thú, vô cùng mong chờ.
Trong khi đó, Diệp Thiên ngồi bên cạnh vẫn không di chuyển ánh mắt, vè mặt hờ hững, giống như mọi thứ đều không liên quan đến cậu.
“Ầm!”.
Trên võ đài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, ông lão áo đen Tiền Trọng bước ra một bước, nặng nề đáp xuống võ đài.
“Rắc!”.
Một bước của ông ta làm bề mặt bằng đá nứt ra, vết nứt dần dần lan rộng, giống như mạng nhện, chỉ một bước chân đã khiến nhiều võ giả tại đây biến sắc.
“Ra tay đi!”.
Tiền Trọng đứng bằng một chân, hệt như cột thép cắm xuống bệ đá, vững như Thái sơn, vẫy tay với Quách Tùng Niên.
“Hay cho Thập Nhị Lộ Đàm Thoái!”.
Ánh mắt Quách Tùng Niên có thay
đổi nhỏ, trong mắt rực cháy ý chí chiến đấu.
Ông ta yêu võ điên cuồng, mục tiêu đời này là có thể chiến đấu với cao thủ khắp thiên hạ, đứng trên đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ giống như “Tứ Tuyệt”.
Ông ta vừa dứt lời, hai tay đổi từ quyền thành chưởng, xông thẳng về phía trước, thoáng cái đã đến trước mặt Tiền Trọng nừa thước, ông ta đánh ra một quyền, cánh tay như sắt như thép.
“Đánh hay lắm!”.
Tiền Trọng không hề hoảng loạn, ngược lại cười lớn thành tiếng, ông ta nhấc cao một chân, nhẹ nhàng vọt lên, sau đó từ trên cao ập thẳng xuống, giống như một chiếc búa lớn nện xuống, gió dưới chân vù vù.
Quách Tùng Niên không tránh né, mà truyền nội lực đến hai cánh tay, giơ cao nắm đấm, chuẩn bị đối chọi với đòn tấn công của Tiền Trọng.
“Rầm!”
Quyền cước va chạm, một tiếng động lớn từ võ đài truyền ra, hai người cùng chấn động toàn thân.
Quách Tùng Niên giẫm chân xuống sàn võ đài, lùi liên tục ba bước.
Tiền Trọng thì lộn nhào trên không, sau khi đáp xuống đất cũng lùi về sau nửa bước.
Những người có mắt nhìn tốt đã nhìn ra trên mặt sàn mà Quách Tùng Niên giẫm chân xuống xuất hiện ba dấu chân lún sâu nửa tấc, bên cạnh đó, chân phải của Tiền Trọng cũng khẽ run rẩy.
Một chiêu này rõ ràng là ngang sức ngang tài.
“Ha ha, hay lắm!”.
Tiền Trọng cười lớn, chân phải bỗng giẫm xuống, tiếp tục vọt lên phía trước lần nữa.
Hai chân linh hoạt như hai tay, hết đòn chân này đến đòn
chân khác liên tục quét ra.
Đương nhiên Quách Tùng Niên không lùi không né, hai nắm đấm vô cùng mạnh mẽ, quyền sau mạnh hơn quyền trước, ra tay với phương hướng và góc độ khác nhau.
Trong phút chốc, trên võ đài, bóng chân và bóng nắm tay đan xen, khiến người nhìn hoa mắt.
.
Danh sách chương