Chương 3334

Thiên Luân và cậu là kẻ thù định mệnh. Nếu thực lực hiện nay của Thiên Luân vẫn không thể làm cho cậu nghiêm túc thì thật là tẻ nhạt.

“Kiếm Thánh Hồn!”.

Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ánh sáng của thanh kiếm màu xanh lam trên tay cậu cũng mạnh hơn, dao động sức mạnh tinh thần tỏa ra từ thanh kiếm, lan tràn khắp không gian. Giây lát sau, màu xanh lam hóa thành màu trắng thuần, chiếu sáng đất trời, không thua kém gì ánh sáng mặt trời.

“Khi xưa ông có thể nhẹ nhàng đón đỡ kiếm Thánh Hồn của tôi, bây giờ ông cứ thử lại xem!”.

Diệp Thiên nhìn Thiên Luân, ánh mắt bình thản, vẫy nhẹ cổ tay.

“Soạt!”.

Kiếm Thánh Hồn thuận thế chém xuống, sức mạnh tinh thần mạnh mẽ ập đến, hình thành một cơn bão sức mạnh tinh thần, chém rách không gian. Một luồng kiếm ý mãnh liệt ngưng tụ như thực thể ẩn chứa trong đó đang tích lũy sức mạnh.

Thiên Luân tất nhiên đã được thấy kiếm Thánh Hồn của Diệp Thiên, chỉ là năm xưa khi Diệp Thiên sử dụng nó lần đầu, thực lực còn thua kém gã quá nhiều, bị gã hóa giải dễ dàng. Bây giờ, gã không còn ung dung và khinh thường như trước, ngược lại trong lòng sinh ra dấu hiệu cảnh báo, nâng cao đao Hổ Ma lên quá đỉnh đầu.

“Ma Hổ Phách Phong Trảm!”.

Gã nắm đao Hổ Ma bằng hai tay chém xuống, tiếng mãnh hổ thét gào vang vọng trời không, khiến cả đất trời rung chuyển. Sau đó ảo ảnh mãnh hổ xuất hiện, lao vọt về phía trước. Đao khí mạnh mẽ theo sát sau nó, chất chứa sự cuồng bạo quyết không lùi bước.

“Ầm!”.

Ánh kiếm và ánh đao va chạm với nhau giữa không trung, sức mạnh tung hoành, không gian tan vỡ. Mặt đất cũng bị sóng xung kích gọt mất lớp vỏ bề mặt sâu mấy trượng, vô số vết nứt lan tràn bốn phương tám hướng. Ốc đảo hiền hòa ban đầu bỗng chốc hóa thành vùng đất hoang tàn, hiu quạnh.

Hai màu trắng đen giao nhau trên trời, sức mạnh hung hãn va chạm nhau khoảng nửa phút, sau đó hai luồng sức mạnh đột nhiên bùng nổ, đều tan biến thành hư vô. Một bóng người bay ngược ra từ trong đó, đạp bước trên không trung tạo ra mười mấy làn sóng khí, cơ thể hơi lảo đảo, người đó lại là Thiên Luân.

“Cái gì?”.

Thiên Luân cầm đao Hổ Ma trong tay, trên người khoác áo giáp đen Hổ Ma, giống hệt võ sĩ của Đảo Quốc trên Trái Đất thời xưa. Nhưng lúc này, trong mắt gã lại chứa đầy sự kinh ngạc.

Gã lại bị Diệp Thiên đánh lùi bởi một kiếm?

Trước kia tại tiểu thế giới ở Trái Đất, gã từng bại dưới tay Diệp Thiên, nhưng đó là vì vết thương cũ mà Tứ Tượng Thần Quân gây ra cho gã vẫn chưa hồi phục.

Sau này gã chuyển từ tiên thành ma, trở thành ma tu, không những có được xác thịt hoàn hảo dũng mãnh, mà còn khôi phục được vết thương cũ. Gã xuống giới thế tục của trái Đất, từng áp chế Diệp Thiên, dồn Diệp Thiên vào đường cùng.

Dù cuối cùng Diệp Thiên đánh gã rơi vào hố đen vũ trụ, nhưng cậu cũng phải dùng việc thiêu đốt sinh mệnh và sức mạnh tinh thần để trả giá, gọi là thắng một cách thê thảm. Nếu muốn xét tới, sức chiến đấu thật sự của gã vẫn cao hơn Diệp Thiên!

Sau khi được Dương Diệt Sinh cứu ra khỏi hố đen vũ trụ, gã đã trải qua muôn vàn lần tôi luyện, thoát khỏi bờ vực cái chết, sức mạnh tăng cao, bước vào cảnh giới nguyên anh.

Dựa vào sức mạnh này, gã cứ ngỡ cho dù mình không thể thắng Diệp Thiên một cách dễ dàng cũng có thể chiếm ưu thế vững vàng. Nhưng nào ngờ, bây giờ gã lại bị một kiếm của Diệp Thiên dồn ép, gã làm sao chấp nhận nổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện