Chương 3368

Từng phút từng giây qua đi, khoảng một tiếng sau, cuối cùng ngọn núi cũng không còn động tĩnh. Sau khi nó rung chuyển dữ dội lại chậm rãi chìm xuống dưới mặt đất. Chỉ qua mấy nhịp thở, ngọn núi cao mấy trăm trượng đã hoàn toàn chìm xuống lòng đất, giống như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại một bãi cỏ bị tổn hại với diện tích lớn, báo hiệu nơi đây từng xảy ra hiện tượng gì đó…

Lúc này, trước mặt Diệp Thiên là một mảnh hỗn độn, so với bóng tối đã trải qua trong thời gian ngắn ở vũ trụ lại tinh thuần hơn nhiều.

“Đây là đâu?”.

Cậu nhìn quanh, nhưng không tìm được bất cứ sự vật nào có thể cảm ứng. Nơi này chỉ có một mảnh hư vô, hơn nữa càng giống như một không gian bị phong tỏa kín bưng, không tìm được lối ra.

Một khắc sau, cậu đột nhiên bừng tỉnh, nhớ lại chuyện trước đó. Cậu còn nhớ rõ, mình và Dương U Minh vừa mới tới Tinh Ngân Chi Nhãn đã bị một bàn tay hắc ám khổng lồ tấn công.

Vừa nghĩ đến đó, trong lòng cậu bỗng run lên.

“Khi ấy mình đã kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể, nhưng vẫn không chống lại được đòn tấn công của bàn tay hắc ám, thậm chí còn bị đánh ngất”.

“Người ra tay rốt cuộc là thần thánh phương nào?”.

Uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể không cần phải nói nữa, sau khi Diệp Thiên tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, thế như chẻ tre, đánh bại nhiều tu sĩ cảnh giới nguyên anh, hơn nữa đều áp đảo nghiêng về một phía.

Thế nhưng, ngay cả khi cậu đã kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể, cậu vẫn không thể chống lại sức mạnh của bàn tay hắc ám khổng lồ đó, có thể thấy nó đáng sợ đến mức nào.

Nghĩ tới bàn tay hắc ám khổng lồ, Diệp Thiên lại nhớ tới lúc cậu bước lên Tiên Lộ rời khỏi Trái Đất, bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện phá hủy Tiên Lộ, ma xui quỷ khiến cậu đã đến sao Tử Khúc bởi sự dịch chuyển của dòng chảy rối không gian, cũng nhờ đó mà có chuyến đi đến sao Ly hiện tại.

Cậu có thể khẳng định, uy lực của bàn tay hắc ám khổng lồ này không hề thua kém gì bàn tay đã phá hủy Tiên Lộ. Chỉ là giữa hai bên, bàn tay hắc ám thì tà ác lạnh lẽo, bàn tay phá hủy Tiên Lộ lại đường đường chính trực, là hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau.

“Càng lúc càng thú vị!”.

Diệp Thiên khẽ giọng lẩm bẩm, trong lòng không quá sợ hãi. Có lẽ bây giờ cậu còn cách rất xa hai sự tồn tại bí ẩn này, nhưng cậu tin rằng, cậu của sau này tuyệt đối sẽ không thua kém bọn họ.

Nghĩ đến đó, cậu chuẩn bị vận chuyển sức mạnh, phá vỡ hoàn cảnh bị nhốt lúc này. Ngay khi cậu vừa sử dụng Phệ Thiên Huyền Lực, một tia chớp màu đen nhỏ mảnh lặng lẽ bay nhanh về phía cậu từ trong bóng tối. Tia chớp ấy quá nhanh, hơn nữa còn ẩn giấu trong bóng tối, cho nên Diệp Thiên không phát hiện ra, tức khắc bị đánh trúng lưng.

“Roẹt!”.

Tia chớp vừa chạm vào lưng Diệp Thiên, Diệp Thiên như bị điện giật cả người run rẩy, cảm giác vô lực lan ra toàn thân, từ đầu tới chân.

Cậu còn chưa kịp vận chuyển sức mạnh phòng ngự, tia chớp màu đen đó giống như có sinh mệnh, chui vào gáy cậu từ phía sau lưng, cuối cùng chạy thẳng đến đỉnh đầu.

Chỉ trong chốc lát, cả người Diệp Thiên tê dại, trước mắt tối sầm, hoàn toàn không thể kháng cự, lại ngất đi.

Cùng lúc đó, ở dưới vùng đất lạnh u ám thâm sâu, một bóng người to lớn che phủ trong bóng tối, khịt mũi khinh thường.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện