Chương 3381
Hắn chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ cậu ta đã được Chân Quân chọn lựa, có cơ hội trở thành một cán bộ giống tôi. Nhưng cậu ta lại ngang bướng cố chấp, không chỉ từ chối sự bổ nhiệm của Chân Quân, mà còn buông lời ngông cuồng với Chân Quân!”.
“Hôm nay, tôi sẽ xử tử cậu ta ở đây, để cho tất cả mọi người đều biết chúa tể của Bắc Thương Giới chỉ có một. Chúng ta đều là người phụ thuộc vào ông ấy, sự tồn tại của chúng ta đều lệ thuộc vào ông ấy”.
Dứt lời, hắn giơ tay lên, khí nóng bốc hơi giữa năm ngón tay, tỏa ra nhiệt độ khó mà nói rõ. Cả đất trời dường như đều đang sôi trào vào giờ phút này.
Chỉ cần hắn khẽ ấn bàn tay xuống là có thể bóp nát đầu của Diệp Thiên giống như bóp nát một quả trứng gà, đồng thời thiêu đốt cả thần hồn cậu.
Cái chết đã gần trong gang tấc, nhưng Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nín thở. Điều đó khiến các nô lệ vây xem ở bên dưới đều âm thầm nhíu mày. Bọn họ khâm phục loại khí phách đối mặt với cái chết mà không sợ này, nhưng điều đó không có tác dụng gì, cuối cùng mạng sống của Diệp Thiên cũng sẽ chỉ kết thúc trong ê chề.
Giết gà dọa khỉ, hôm nay Diệp Thiên chính là con gà có kết cục thê thảm đó.
Mai Nhược Lãnh đứng bên dưới bục đá, cứ thế nhìn bàn tay của Liễu Thừa Phong đưa tới đỉnh đầu Diệp Thiên, trong lòng nhất thời rối ren cảm xúc.
“Chết đi!”.
Liễu Thừa Phong lại không hề do dự, bàn tay đột ngột đè xuống, sắp sửa đánh nát đầu Diệp Thiên. Đúng lúc đó, Mai Nhược Lãnh ở dưới bục đá đột nhiên hét lớn.
“Chờ đã!”.
Liễu Thừa Phong chợt dừng tay lại, lúc này bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên có một tấc, mấy sợi tóc trên đầu Diệp Thiên bị uốn cong vì khí nóng sôi sục.
Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Mai Nhược Lãnh, hai mắt khẽ nheo lại: “Mai cô nương, cô còn gì chỉ giáo?”.
Mai Nhược Lãnh liếc sang Diệp Thiên, sau đó cắn chặt môi, giống như đã đưa ra quyết tâm to lớn, gian nan lên tiếng.
“Tha cho cậu ta!”.
“Chỉ cần anh không giết cậu ta, tôi đồng ý với Bắc Thương Chân Quân, tự nguyện trở thành đế phi của ông ta, thỏa mãn mọi nhu cầu của ông ta!”.
Sau khi nói ra lời này, trên mặt Mai Nhược Lãnh hiện lên vẻ vô cùng khuất nhục và bất cam, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, không hề lùi bước.
“Cái gì?”.
Liễu Thừa Phong nghe được lời này, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
Ngay từ khi Mai Nhược Lãnh đến đây, Bắc Thương Chân Quân đã nhìn thấy thiên phú và vẻ đẹp của cô ta, định nạp cô ta làm phi. Nhưng Mai Nhược Lãnh kiêu ngạo như vậy sao có thể đồng ý, thà làm nô lệ chịu khổ chịu cực cũng không muốn thỏa hiệp.
Xưa nay Bắc Thương Chân Quân cũng sẽ không mạnh tay với phụ nữ. Ông ta thích phụ nữ cam tâm tình nguyện phục tùng ông ta hơn, cho nên cũng không cưỡng ép, đợi Mai Nhược Lãnh chủ động thỏa hiệp.
Nhưng mười năm nay, dù Mai Nhược Lãnh chịu khổ thế nào cũng không chủ động cúi đầu. Thế mà bây giờ Mai Nhược Lãnh lại vì cứu Diệp Thiên mà đồng ý từ bỏ tôn nghiêm, chủ động trở thành đế phi của Bắc Thương Chân Quân, sao không khiến Liễu Thừa Phong từng yêu mến Mai Nhược Lãnh đố kị cho được?