“Hả? Anh Diệp Thiên cũng phải đi làm thêm à? Anh làm ở đâu thế?”.
Cố Giai Lệ vô cùng ngạc nhiên.
“Bí mật, lát nữa em sẽ biết ngay thôi, đi nào, anh đưa em đến chỗ em làm trước!”.
Diệp Thiên không trả lời, chỉ cười với vẻ bí mật.
Cố Giai Lệ được Diệp Thiên đưa đến thẳng quán bar Dạ Yến ở khu phố thương mại ở trung tâm.
Quán bar này được trang trí rất tinh xảo, trông rất tao nhã và có cảm giác thoải mái, là một trong mười quán bar đông khách nhất, được nhiều người yêu thích nhất ở khu thương mại tại trung tâm, đây cũng là nơi Cố Giai Lệ làm thêm.
Chủ quán bar là một thanh niên trẻ khoảng 24, 25 tuổi, thấy Cố Giai Lệ đến liền mỉm cười chào.
“Giai Lệ đến rồi đấy à?”.
“Chào sếp ạ!”, Cố Giai Lệ lịch sự gật đầu chào người thanh niên.
Thấy Cố Giai Lệ trẻ trung mơn mởn, từ sâu trong mắt người thanh niên dấy lên dục vọng và sự thèm thuồng, khi nhìn thấy Diệp Thiên đi bên cạnh Cố Giai Lệ, hai mắt anh ta hơi nheo lại, trong lòng thầm cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh ta kìm nén lại suy nghĩ của mình, lịch sự nói với Cố Giai Lệ: “Sắp đến giờ làm rồi, đi thay đồ trước đi!”.
Cố Giai Lệ ‘vâng’ một tiếng rồi chào Diệp Thiên, quay người đi thay đồ.
Người thanh niên liếc nhìn Diệp Thiên một cái, đang định rời đi thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.
“Sếp, xin hỏi phòng thay đồ ở đâu, và tôi đến đâu để nhận quần áo đồng phục vậy?”.
Người thanh niên quay đầu lại thắc mắc.
“Cậu là?”.
Diệp Thiên nhẹ nhàng trả lời: “Dạ chiều hôm kia tôi có đến xin làm nhân viên phục vụ, giám đốc Hoàng bảo tôi hôm nay đến làm việc!”.
Khi Ngô Quảng Phú đưa tài liệu về Cố Giai Lệ cho cậu thì cậu đã đến quán bar này xin việc rồi, mục đích chính là có thể cùng Cố Giai Lệ đi làm, để cô không phải chịu bất kỳ tổn thương và ấm ức nào.
“Ồ? Là do Hoàng Lỗi tuyển vào đúng không? Tôi biết rồi, cậu cứ đi đến bên kia, sẽ có người đưa cậu đến nhận đồ đồng phục, thay đồ xong là có thể bắt đầu làm việc được rồi, thời gian tan làm là một giờ sáng, chắc cậu cũng biết chứ?”.
Người thanh niên nghe thấy Diệp Thiên lại là nhân viên mới vào làm dưới chướng anh ta, sự khó chịu trong lòng đột nhiên vơi đi nhiều, ánh mắt trở nên sắc hơn, còn mang theo chút coi thường.
Ngày đầu tiên Cố Giai Lệ làm việc ở đây là anh ta đã thích Cố Giai Lệ rồi, chỉ là Cố Giai Lệ lúc nào cũng giữ khoảng cách, tác phong đàng hoàng, lần nào tan làm cũng lập tức về nhà luôn, khiến anh ta chưa có cơ hội ra tay.
Hôm nay nhìn thấy Diệp Thiên cùng Cố Giai Lệ đến, anh ta còn tưởng Diệp Thiên và Cố Giai Lệ là người yêu của nhau, nên trong lòng bực tức.
Nhưng bây giờ anh ta biết Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một thằng ranh đến xin làm thêm, mỗi tháng trả lương bao nhiêu còn phải xem tâm trạng của anh ta thế nào, cho dù là bạn trai của Cố Giai Lệ thật, thì có tư cách gì mà đấu với anh ta, lấy gì để so sánh với anh ta?
“Tôi biết rồi!”.
.
Cố Giai Lệ vô cùng ngạc nhiên.
“Bí mật, lát nữa em sẽ biết ngay thôi, đi nào, anh đưa em đến chỗ em làm trước!”.
Diệp Thiên không trả lời, chỉ cười với vẻ bí mật.
Cố Giai Lệ được Diệp Thiên đưa đến thẳng quán bar Dạ Yến ở khu phố thương mại ở trung tâm.
Quán bar này được trang trí rất tinh xảo, trông rất tao nhã và có cảm giác thoải mái, là một trong mười quán bar đông khách nhất, được nhiều người yêu thích nhất ở khu thương mại tại trung tâm, đây cũng là nơi Cố Giai Lệ làm thêm.
Chủ quán bar là một thanh niên trẻ khoảng 24, 25 tuổi, thấy Cố Giai Lệ đến liền mỉm cười chào.
“Giai Lệ đến rồi đấy à?”.
“Chào sếp ạ!”, Cố Giai Lệ lịch sự gật đầu chào người thanh niên.
Thấy Cố Giai Lệ trẻ trung mơn mởn, từ sâu trong mắt người thanh niên dấy lên dục vọng và sự thèm thuồng, khi nhìn thấy Diệp Thiên đi bên cạnh Cố Giai Lệ, hai mắt anh ta hơi nheo lại, trong lòng thầm cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh ta kìm nén lại suy nghĩ của mình, lịch sự nói với Cố Giai Lệ: “Sắp đến giờ làm rồi, đi thay đồ trước đi!”.
Cố Giai Lệ ‘vâng’ một tiếng rồi chào Diệp Thiên, quay người đi thay đồ.
Người thanh niên liếc nhìn Diệp Thiên một cái, đang định rời đi thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.
“Sếp, xin hỏi phòng thay đồ ở đâu, và tôi đến đâu để nhận quần áo đồng phục vậy?”.
Người thanh niên quay đầu lại thắc mắc.
“Cậu là?”.
Diệp Thiên nhẹ nhàng trả lời: “Dạ chiều hôm kia tôi có đến xin làm nhân viên phục vụ, giám đốc Hoàng bảo tôi hôm nay đến làm việc!”.
Khi Ngô Quảng Phú đưa tài liệu về Cố Giai Lệ cho cậu thì cậu đã đến quán bar này xin việc rồi, mục đích chính là có thể cùng Cố Giai Lệ đi làm, để cô không phải chịu bất kỳ tổn thương và ấm ức nào.
“Ồ? Là do Hoàng Lỗi tuyển vào đúng không? Tôi biết rồi, cậu cứ đi đến bên kia, sẽ có người đưa cậu đến nhận đồ đồng phục, thay đồ xong là có thể bắt đầu làm việc được rồi, thời gian tan làm là một giờ sáng, chắc cậu cũng biết chứ?”.
Người thanh niên nghe thấy Diệp Thiên lại là nhân viên mới vào làm dưới chướng anh ta, sự khó chịu trong lòng đột nhiên vơi đi nhiều, ánh mắt trở nên sắc hơn, còn mang theo chút coi thường.
Ngày đầu tiên Cố Giai Lệ làm việc ở đây là anh ta đã thích Cố Giai Lệ rồi, chỉ là Cố Giai Lệ lúc nào cũng giữ khoảng cách, tác phong đàng hoàng, lần nào tan làm cũng lập tức về nhà luôn, khiến anh ta chưa có cơ hội ra tay.
Hôm nay nhìn thấy Diệp Thiên cùng Cố Giai Lệ đến, anh ta còn tưởng Diệp Thiên và Cố Giai Lệ là người yêu của nhau, nên trong lòng bực tức.
Nhưng bây giờ anh ta biết Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một thằng ranh đến xin làm thêm, mỗi tháng trả lương bao nhiêu còn phải xem tâm trạng của anh ta thế nào, cho dù là bạn trai của Cố Giai Lệ thật, thì có tư cách gì mà đấu với anh ta, lấy gì để so sánh với anh ta?
“Tôi biết rồi!”.
.
Danh sách chương