Căn thư phòng bị Tô Tử Chiêu san phẳng đến giờ căn bản vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, chỉ được dọn dẹp sơ lại đống gạch ngói vỡ nát và mấy bức tường đổ thôi. Trong một bố cục chỉnh thể vô cùng hài hòa của viện tử, nó tựa như gà ngủ trong bầy hạc, vô cùng nổi bật.

Tiêu Mạc Dự trông thấy không khỏi lên tiếng hỏi: “Đống hoang tàn này là sao đây?”.

Tiêu Sơ đáp: “Đây vốn là thư phòng, con định rằng sau khi rời đi sẽ xây dựng lại, cho nên tạm thời vẫn chưa khởi công”.

Tiêu Mạc Dự chắp tay sau lưng đi tới xem xét mấy vết tích cháy xém còn lưu lại, cảm thấy hơi khó hiểu: “Bị sét đánh à?”.

Ngập ngừng một chút, cuối cùng y cũng không dám trắng trợn lừa dối phụ thân, Tiêu Sơ đành phải thành thật khai báo: “Bị huynh trưởng của Hạ Hạ dùng thuốc nổ phá sập đấy ạ”.

“Tại sao?”

“Là quà mừng chúng con gặp mặt.”

“Lễ nghi của Lương quốc quả thật là… đặc biệt…” Tiêu Mạc Dự nhứng mày, vuốt râu, cũng không truy cứu nữa mà xoay qua hỏi: “Hạ Hạ mà con nói có phải là vị cô nương của Bạch gia kia không? Nếu người nhà thông gia đã đến rồi thì cũng vừa hay để chúng ta có thể gặp mặt thương lượng chuyện hôn lễ".

"Hắn... mấy ngày trước đã khởi hành quay về rồi."

"Bạch cô nương thì sao?"

"Cũng..."     

"Cũng trở về theo rồi?"

Tiêu Sơ không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng cúi đầu.

Tiêu Mạc Dự trầm ngâm chốc lát, rồi khom mình dùng tay áo rộng phủi đi lớp bụi bám trên một đoạn cây gỗ: "Lại đây, ngồi chơi với ta một chút".

"Vâng."

Sau khi hai người cùng sánh vai ngồi xuống, Tiêu Mạc Dự tiện tay nhặt một cành cây khô lên, cầm trong tay bẻ gãy: "Tranh Ngôn, con đã lớn bằng chừng này rồi, ta chỉ đánh con duy nhất một lần, chắc hẳn con nhất định nhớ kỹ không quên".

Tiêu Sơ mỉm cười gật đầu: "Đó là năm con mười sáu tuổi, bởi vì cứ khăng khăng muốn tiếp nhận quan ấn thống lĩnh cấm quân, khiến phụ thân giận dữ dùng đến gia pháp".

"Có ghi hận không?"

Tiêu Sơ vội nói: "Phụ thân giáo huấn rất phải, hài nhi không dám ghi hận, huống hồ gì con cháu mang họ Tiêu không được phép làm quan, con đã phá vỡ gia quy, khiến phụ thân phải khó xử, dù có bị đánh chết cũng đáng lắm".

"Nhưng có những lúc ta vẫn cứ không kiềm chế được nghĩ rằng, khi đó nếu ta ra tay nặng hơn, liệu có thể thay đổi được quyết định của con không", Tiêu Mạc Dự ngừng lại, sau đó lắc đầu khẽ thở dài: “Cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi... Bởi vì con trai ta, ta biết, những yiệc mà con đã xác định thì sẽ không bao giờ hối hận. Mấy năm nay, về văn con có thể an bang, võ có thể định quốc, là niềm tự hào lớn nhất của Tiêu gia ta. Nhưng Tranh Ngôn à, ta vẫn muốn thà rằng con chỉ là một thương nhân bình thường. Có biết tại sao không?".

Giọng nói của Tiêu Sơ nghe rất nhỏ: "Phụ thân không nỡ nhìn thấy hài nhi cực khổ".

"Đây là một trong những nguyên nhân, còn một điều quan trọng hơn chính là...", gương mặt Tiêu Mạc Dự đột nhiên vặn vẹo, vô cùng dữ tợn, đem cành cây khô trong tay bẻ thành hai đoạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không muốn tên kia được sống tiêu diêu tự tại như vậy! Thiên hạ này cũng đâu phải của người họ Tiêu, dựa vào cái gì con trai Tiêu gia ta phải vì gìn giữ giang sơn của hắn mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi chứ?".

Cái "tên kia" chính là chỉ đương kim thánh thượng...

Tiêu Sơ bất đắc dĩ xoa xoa hai bên thái dương, sau đó mới mệt mỏi khuyên giải: "Phụ thân, đó tốt xấu gì cũng là tế tử của người, là phụ thân của cháu ngoại người, con gìn giữ giang sơn cho huynh ấy, chẳng phải là vì muội muội và cháu trai con sao?" 

"Nếu không phải nghĩ tới con gái và cháu ngoại, ta có thể để con bán mạng cho hắn như vậy sao?"

"Thật ra con không chỉ vì..."

"Được rồi, được rồi, mấy đạo lý lớn về quốc gia xã tắc chúng ta khoan hãy nhắc tới", Tiêu Mạc Dự ném cành cây gãy, hời hợt nói: "Trước khi rời kinh, muội phu tốt của con đã nghĩ ra một đạo ý chỉ, nội dung chủ yếu chính là thái tử tương lai nhất định phải do Nguyệt Nguyệt sinh ra".

Tiêu Sơ sửng sốt: "Hoàng thượng đang ở độ tuổi sung sức, sao lại phải vội vàng lập người kế vị như thế? Hơn nữa, nếu muội muội vẫn không thể hạ sinh được hoàng tử...".

"Thế thì lập công chúa."

"... Hoang đường!"

Tiêu Mạc Dự liếc xéo: "Tiểu tử này, tuổi tác còn trẻ mà sao lại cổ hủ quá chừng thế? Có điều luật nào quy định công chúa không thể trở thành người kế vị? Cháu gái ngoại của Tiêu gia ta sao lại không thể làm Hoàng đế?".     V

"Chuyện liên quan đến kế thừa hoàng vị rất quan trọng, há có thể xem như trò đùa con trẻ? Tại sao Hoàng thượng không lượng trước với con rồi mới quyết định, hành sự khinh suất như vậy, lỡ như khiến cho trong triều và dân chúng nổi lên lời chê trách thì há chẳng phải rơi vào thế bị động hay sao?" Tiêu Sơ chau mày, vừa suy nghĩ vừa gấp gáp nói: "Nếu con vẫn chưa nhận được tin tức nghĩa là chỉ ý này vẫn chưa được truyền ra ngoài. Phụ thân, có phải muội muội càn quấy nên Hoàng thượng mới phải bất đắc dĩ dùng kế sách tạm thời này để dỗ nó không?".

"Tuy vẫn chưa công bố trước triều đình, nhưng đã cho mấy vị đại thần quyền cao chức trọng truyền nhau cả rồi, tất cả đều không có dị nghị gì cả", Tiêu Mạc Dự chậm rãi hừ một tiếng: "Muội phu này của con tuy rằng ham ăn nhác làm, bất tài vô năng, mưu mô giảo hoạt không thiếu thứ nào, nhưng dù sao vẫn không phải là một tên hôn quân, những lúc quyết định cũng chưa đến nỗi hoàn toàn không có kế sách gì. Lâu lâu cũng có thể như mèo mù vớ cá rán, may mắn làm đúng được vài chuyện, chẳng hạn như sợ thê tử, chẳng hạn như trọng dụng người đại cữu tử(*)  như con".

(*) Đại cữu tử: Anh rể.

Tiêu Sơ trầm mặc, len lén lau mồ hôi lạnh.

Người có thể mở miệng nói xấu vua của một nước mà không chút kiêng dè, thậm chí có khi còn hay công kích trực diện hoặc mặc sức phi báng, rồi vào những lúc cần thiết còn sử dụng cả vũ lực nữa, chắc chỉ có mỗi vị quốc trượng đại nhân ở trước mặt y đây làm được thôi... 

Tiêu gia là gia tộc nhiều đời kinh doanh buôn bán, khi Tiêu Mạc Dự vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện thì đã bị đính ước với Hoa Thái Du khi đó vừa mới chào đời dưới sự sắp đặt của trưởng bối hai bên. Đến mười năm sau mới gặp được vị hôn thê nhỏ của mình lần đầu tiên.

Khi đó, Hoa Thái Du còn nhỏ đã bị mất đi cả cha lẫn mẹ, nhưng tính tình cô nhóc đến từ Mạc Bắc này lại vô cùng mạnh mẽ.

Chẳng những bà không tỏ ra chút đáng yêu dễ mến nào mà ngược lại cả ngày cứ nhảy lên nhảy xuống múa đao múa kiếm, khiến cho một thiếu chủ Tiêu gia tao nhã lịch thiệp trưởng thành ở Giang Nam như Tiêu Mạc Dự rất chán ghét. Mà một Hoa Thái Du cởi mở phóng khoáng cũng cực kỳ khinh thường tên mỹ nam trắng trẻo cả ngày chỉ biết ngâm thơ đối câu này.

Cả hai cứ ở trong tình trạng khinh thường nhau đến mức không thèm đếm xỉa tới nhau này mà chung sống yên ổn qua sáu năm, sau đó đôi phu thê chưa thành thân này mới chính thức trở thành phu thê thật sự ngay trước giường bệnh của gia chủ Tiêu gia.

Cùng trong tháng họ thành thân, Tiêu gia có đại tang. Nửa năm sau, bởi vì hiểu nhầm Tiêu Mạc Dự có gian tình với biểu muội nên Hoa Thái Du đã dứt khoát để lại một lá thư từ chồng đoạn tuyệt quan hệ, một mình chạy đến tận biên quan. Dưới một tình huống ngẫu nhiên kỳ lạ, Hoa Thái Du đã trở thành bà chủ của một thanh lâu có tiếng tại đó, hay còn gọi là tú bà.

Tiêu Mạc Dự một mạch đuổi tới nơi, tốn biết bao công sức mới giải tỏa được hiểu nhầm, đồng thời cũng tiếp nhận thân phận mới "phu quân tú bà" của mình...

Tiện thể còn nhận một đứa bé chưa dứt sữa chưa tròn một tuổi tại thanh lâu làm nghĩa tử. Sau đó đã mang đứa trẻ có mẹ không cha này đi Đế đô, nhận tổ quy tông, cuối cùng, đăng cơ làm Hoàng đế.

Đứa trẻ này chính là Đương kim Hoàng thượng của Đại Sở ngày nay.

Đáng lẽ ra Tiêu Mạc Dự rất thích đứa nghĩa tử Hoàng đế này, thậm chí còn yêu thương hết mực, có thể gọi là phụ từ tử hiếu(*).

(*). Phụ từ tử hiếu: Phụ thân hiền từ, con trai hiếu thảo.

Chẳng qua có nằm mơ ông cũng không ngờ rằng, sau nhiều năm, tên tiểu tử này lại chẳng những cuỗm mất đứa con gái của mình, còn dụ luôn đứa con trai vì nó mà phải vào sinh ra tử. Tiêu Mạc Dự có nghĩ như thế nào thì cũng thấy mình chịu lỗ nặng, độ với hắn cũng xuống dốc nghiêm trọng...

Tiêu Sơ là nghĩa đệ của Hoàng đế, bảy tuổi đã vào cung làm thư đồng, hai người cùng nhau trưởng thành, cho nên đối với cách chung sống kỳ lạ giữa phụ thân và nghĩa huynh Tiêu Sơ sớm đã chẳng còn thấy lạ nữa, thế là y nhanh chóng nói sang chuyện chính "Ý phụ thân là Hoàng thượng mượn cơ hội này để thăm dò xu thế trong triều?".

Tiêu Mạc Dự gật đầu: "Có được uy thế từ trận chiến của con với Nhung Địch, hơn nữa trong hai năm nay nhờ quyết đoán thanh trừ những hủ bại trong triều chính, căn cơ hoàng vị của hắn đã vững chắc lắm rồi. Có thêm sự phò trợ đắc lực của phụ tử Ngụy bá bá của con, hiện giờ trong triều đình sợ rằng chẳng còn kẻ nào to gan dám mạo phạm long nhan nữa. Bởi thế, nói không chừng Đại Sở ta sau này có thể thật sự nghênh đón một vị nữ hoàng đó!".

Tiêu Sơ ngây ra một thoáng rồi mới cảm thấy mừng rỡ: "Ngụy bá bá?".

"Con trưởng nhà họ thi đậu trạng nguyên, tháng trước đã vào triều làm quan rồi. Cha con này người văn, người võ mà lại phối hợp rất chặt chẽ."

"Thời gian trôi qua nhanh thật, trong ấn tượng của con, đứa trẻ này vẫn chỉ là một tiểu tử hay thẹn thùng xấu hổ."

"Đứa trẻ cái gì mà đứa trẻ chứ? Con chẳng qua cũng chỉ lớn hơn người ta có bốn tuổi thôi, đừng có mà coi mình như một lão già thế chứ!” Tiêu Mạc Dự bất mãn trừng mắt vểnh râu: "Lải nhải với con nhiều như vậy, nói chung, thiên hạ này là thiên hạ của người trong thiên hạ, cho dù trời sụp cũng có người chống đỡ, đâu phải nhất định phải là con! Còn nói riêng, đôi cánh của muội phu con đã chắc chắn lắm rồi, địa vị của muội muội con cũng khó mà suy chuyển, không còn bất kỳ người nào hay thế lực nào có thể động tới Tiêu gia ta. Cho nên Tranh Ngôn à, cũng đến lúc con buông gánh nặng trên vai mình xuống rồi".

Tiêu Sơ mỉm cười, cụp mắt nhìn đá vụn dưới chân mình mà không lên tiếng.

Tiêu Mạc Dự nhìn gương mặt nghiêng nghiêng gầy gò của con trai mình, thầm thở dài, vươn tay vỗ lên lưng y: "Có lẽ con không biết, muội muội con tuy nghịch ngợm phá phách, cứ tối ngày gây họa không ngừng, nhưng so với nó, người mà ta và mẫu thân con lo lắng nhiều hơn lại là con".

Tiêu Sơ hơi cúi đầu, giọng nói lại càng nhẹ hon: "Đều tại hài nhi vẫn chưa đủ tốt".

"Không, cũng bởi vì con quá tốt rồi. Từ nhỏ con đã hết sức hiểu chuyện, hiếu thuận, lại còn thông minh ham học, gần như chưa bao giờ phải để cho chúng ta phải lo lắng. Nhưng con suy nghĩ quá nhiều, phàm là chuyện gì cũng chỉ báo tin vui không báo tin buồn, lúc nào cũng muốn tự mình đảm đương tất cả gánh nặng, tạo ra một khoảng trời tươi đẹp không gió không mưa cho người nhà. Tranh Ngôn, con càng như vậy thì càng khiến cho người ở bên cạnh con bất an hơn. Bởi vì chúng ta chỉ có thể đứng một bên nhìn con chịu cực khổ một mình mà chẳng giúp được gì, chỉ có thể lo lắng suông, chỉ có thể thầm đau lòng. Trên đời này, còn chuyện gì khiến những người làm cha mẹ cảm thấy thất bại và đau khổ hơn thế chứ?"

Tiêu Sơ kinh ngạc ngẩng đầu: "Phụ thân, hài nhi không ngờ...".

Tiêu Mạc Dự khoát tay: "Những lời này ta đã muốn nói với con từ sớm rồi, có điều trước đó triều cục chưa ổn định, thời cơ vẫn chưa chín muồi, dù có nói con cũng không nghe, ngược lại sẽ càng tăng thêm áp lực cho con nữa. Thật ra ta rất muốn nói với con, đừng chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, gặp phải khó khăn gì thì cứ nói ra cho dù vẫn không thể giải quyết được nhưng ít ra mọi người có thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau chia sẻ. Tranh Ngôn, như vậy mới là người một nhà, con hiểu không?".

Tiêu Sơ trầm mặc hồi lâu, mới từ từ gật đầu, sau đó y đưa mắt nhìn lên những đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, vừa như cố ý vừa như vô ý tránh khỏi ánh mắt đau buồn của phụ thân, môt lúc sau y mới chậm rãi nói: "Phụ thân, con nghe nói, người và mẫu thân trước đây đã từng suýt chút nữa sinh tử cách biệt. Khi đó, hai người có từng nghĩ đến việc từ bỏ không?". I

Tiêu Mạc Dự cảm thấy hơi ngạc nhiên khi y đột nhiên nhắc tới chuyện này, suy nghĩ kỹ rồi mới thuận theo ánh mắt của con trai nhìn về phía xa: "Mới đầu quả thật ta cũng đã từng có suy nghĩ này. Bởi vì khi đó mẫu thân con vẫn còn rất trẻ, hơn nữa, bởi vì tranh hơn thua với ta mà bà ấy đã dùng một phong thư từ chồng để đoạn tuyệt quan hệ, là người đã tự do. Nhưng sau khi bà ấy biết được ta chỉ còn sống được một năm, bà ấy bèn giấu ta mở tiệc chiêu đãi người cùng nghề trong cả thành, còn ở trước mặt tất cả mọi người, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người mà đường hoàng tự gả cho ta một lần nữa. Bà ấy nói muốn sinh hài tử cho ta, vì ta mà chấp chưởng Tiêu gia, vì ta mà nuôi dưỡng con cái trưởng thành, vì ta mà sẽ vui vẻ sống cho thật tốt, cho đến khi mái đầu bạc trắng, con cháu đầy nhà... Từ khoảnh khắc đó ta đã biết mình không thể từ bỏ được nữa, cho dù là tình yêu hay là mạng sống. Dẫu có khó khăn đến mức nào đều nhất định phải kiên trì tới cùng, vì đối phương mà kiên trì. Bởi vì chỉ cần kiên trì thì sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế, sẽ có hy vọng".

Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, Tiêu Mạc Dự hơi híp mắt lại, khóe môi nhếch lên khiến cho mỗi sợi râu cũng tràn ngập nụ cười tản mác ra từ trong tận đáy lòng: "Một nữ nhân không để tâm đến khoảng thời gian còn lại ít ỏi của mình, không sợ chẳng thể cùng mình thiên trường địa cửu, dám một mình đối mặt với con đường đời dài đằng đẵng sau này, có được tình yêu sâu nặng như vậy, ta còn cần gì hơn nữa? Cho nên, bây giờ bất luận mẫu thân con có làm chuyện gì đi chăng nữa, có nguy hiểm cỡ nào, hoang đường cỡ nào, vô lý cỡ nào, thậm chí cho dù có đắc tội với toàn thiên hạ thì ta cũng sẽ ủng hộ bà ấy vô điều kiện".

Tiêu Sơ cũng mỉm cười, nhưng trong nụ cười của y vẫn còn chút phân vân: "Nhưng... lỡ như ông trời không rủ lòng thương, phụ thân thật sự buông tay ra đi, vậy chẳng phải phụ lòng mẫu thân rất nhiều sao?".

"Sao lại gọi là phụ? Không có dũng khí đối mặt, khiến cho chân tình của bà ấy không có nơi ký thác, không thể đáp lại tình cảm của bà ấy thậm chí yêu bà ấy nhiều hơn gấp ngàn lần thì đó mới là phụ. Hai người ở bên nhau, rất ít có cơ hội đồng sinh cộng tử, luôn luôn sẽ có một người ra đi trước. Nếu ai ai cũng sợ mình sẽ rời xa người kia trước mà lựa chọn rút lui, người ở trên đời này chẳng phải diệt vong hết rồi sao?" Tiêu Mạc Dự nói xong quay đầu nhìn Tiêu Sơ, đôi mày dài nhướn cao: "Đang yên đang lành sao tự dưng con lại hỏi chuyện này? Giữa con và Bạch cô nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau thành thật khai báo đi!" 

Tiêu Sơ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mắt chân mày cong cong, ẩn chứa một thoáng cười nhẹ nhàng: "Không có gì, trước đó chúng con chỉ xảy ra một cuộc tranh chấp nhỏ thôi. Cũng tại con bận quá, khó tránh khỏi lạnh nhạt với muội ấy, không chăm sóc tốt cho muội ấy".

"Dù không có phần ân nghĩa trị khỏi hàn độc trong người con, chỉ dựa vào cô nương nhà người ta trong lúc hai chân con không đi được vẫn động lòng với con, không rời bỏ thì tấm chân tình này cũng không thua kém gì so với mẫu thân con năm đó rồi, cho nên con tuyệt đối không được xử tệ với nàng ta."

Tiêu Sơ hơi khép mi, khẽ lẩm bẩm: “Đích thực không thua kém gì, sợ rằng còn hơn ấy chứ".

Tiêu Mạc Dự không nghe rõ, nhưng cũng chẳng để tâm lắm, tự mình nói tiếp: "Có điều con cũng không thể chỉ lo bận bịu với công việc của mình, bằng không khó tránh khỏi nàng ta sẽ suy lung tung rồi đau lòng buồn bã. Nữ nhân mà, họ đều rất yếu đuối, phải tốn thời gian tốn công sức để dỗ dành".

"Hạ Hạ không giống vậy, muội ấy rất kiên cường."

"Tiểu tử ngốc này...", Tiêu Mạc Dự ấn lên vai Tiêu Sơ để đứng lên: "Một nữ nhân hạnh phúc không cần phải kiên cường, bởi vì đã có người nâng niu trong lòng bàn tay, có người bảo vệ, giúp nàng ta che chắn gió mưa. Mà một nữ nhân kiên cường lại bắt buộc phải kiên cường, bởi vì nàng ta phải dựa vào chính bản thân mình mà đổi đầu với tất cả thương tổn. Nếu nữ nhân của con thật sự kiên cường như vậy thì sợ rằng con phải đi nói tiếng xin lỗi với nàng ta rồi".

Tiêu Sơ cúi đầu suy nghĩ chốc lát mới đứng dậy theo: "Hài nhi bảo đảm, nhất định sẽ khiến con dâu của người trở thành một nữ nhân hạnh phúc".

Tiêu Mạc Dự nhìn thấy cuối cùng trên khuôn mặt con trai cũng hiện lên thần sắc rạng ngời và kiên định thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm và yên lòng hơn, ông cười sảng khoái: "Ta cũng hơi mệt rồi, giờ đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát đã, còn lời gì chưa nói hết, để đến tối cánh nam nhi chúng ta cùng uống rượu trò chuyện".

"Hài nhi giúp người kỳ lưng."

"Đi thôi!"

Bởi vì Hoa Thái Du chiếm mất phòng khách nên nước nóng được đưa tới phòng ngủ của Tiêu Sơ.

Tiêu Mạc Dự cởi áo bào rồi cởi luôn áo lót trong, chỉ còn mặc mỗi một chiếc quần lụa mỏng, ông đi ra sau bình phong định bước vào bồn tắm. 

Tiêu Sơ ngồi ở bên kia của tấm bình phong, chuẩn bị đồ dùng khi tắm rửa.

Đúng vào lúc này, bỗng nghe thấy một tiếng "rầm" cực to ở ngoài cửa, cánh cửa đã bị người đạp mở từ bên ngoài.

Tiêu Mạc Dự giật mình, vừa xoay người lại đã đối diện với một gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cùng mùi rượu xộc thẳng vào mũi. Ông còn chưa phản ứng gì thì đã bị người nọ bổ nhào tới, ông bước lùi ra đằng sau một bước, cả hai cùng ngã vào trong nước.

Bọt nước văng tứ tung, một tràng tiếng đạp nước vang lên, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, tiếng động phát ra rất lớn...

Khó khăn lắm mới hơi bình ổn lại được, người nọ ngồi trong bồn tắm, cả người ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nước ròng ròng, còn nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Dự vẫn còn chưa hoàn hồn nổi một lúc lâu, sau đó người đó mới tỏ ra khó hiểu nói: "Tranh Ngôn, sao chỉ mới không gặp mấy ngày mà râu của huynh lại dài thế này? Hơn nữa, huynh còn già đi bao nhiêu...".

Già rồi, lại còn già đi bao nhiêu nữa...

Khóe môi Tiêu Mạc Dự giật giật, rồi ông lặng lẽ trầm sâu xuống nước.

Tiêu Sơ nhìn mà sững người, trên khuôn mặt vừa hiện lên nét vui mừng vừa xen lẫn nỗi kinh sợ dở khóc dở cười. Vừa định thần lại y đã vội vàng vươn tay kéo Bạch Hạ từ trong nước ra, nàng còn đang say bí tỉ, tạm thời vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, y thở dài bất đắc dĩ: "Hạ Hạ, bởi vậy cho nên ta mới không muốn để cho muội uống rượu mà...".

"Ý? Sao tự dưng lại có thêm một Tranh Ngôn nữa thế này?" Bạch Hạ nhìn người ở trước mặt, rồi lại nhìn người ở trong nước, đột nhiên giật mình giống như bị sét đánh, tỉnh táo lại hơn nhiều, còn ôm một phần vạn hy vọng, nàng run run lắp bắp hỏi: "Đây... đây là…"

Tiêu Sơ lau mặt cho nàng, sau đó vừa bình tĩnh vừa trịnh trọng giới thiệu: "Gia phụ".

Hy vọng tan vỡ, Bạch Hạ khóc không ra nước mắt.

"Bá... ra mắt bá phụ", Bạch Hạ lúng ta lúng túng, ngoan ngoãn cúi gằm mặt đứng thẳng người, lắp ba lắp bắp muốn tìm một câu nói sao cho khéo léo một chút, vốn định xuất phát từ góc nhìn của gia tộc thần y mà khen ngợi thân thể ông rất tốt, rất khỏe khoắn, nào ngờ vì quá lo lắng nên nàng nói nhanh hơn suy nghĩ: "Dáng người bá phụ quả thật không tồi", lời nói ra như bát nước đổ đi, đành phải cố gắng vớt vát lại: "Đúng là... càng già càng dẻo dai!".

Lại già, rốt cuộc già đến mức nào chứ...

Khuôn mặt Tiêu Mạc Dự đã nhăn nhó đến mức không thể nào nhăn hơn được nữa, chỉ hận không thể dìm chết mình luôn cho xong.

Bởi vì Bạch Hạ "ướt hết cả người" nên Hoa Thái Du mới nhiệt tình thân thiết kéo nàng đi thay y phục khác, Tiêu Sơ thì tiếp tục chà lưng cho Tiêu Mạc Dự, làm một đứa con hiếu thảo.

Sau khi xong việc y chạy tới phòng dành cho khách liền nhìn thấy Bạch Hạ đã đổi sang y phục khác, nàng đang cúi đầu ngồi trước bàn gương, không biết có phải rượu vẫn chưa giã hết hay không mà gương mặt nhỏ nhắn lại vẫn đỏ bừng, hơn nữa hình như còn đỏ hơn ban nãy nữa thì phải...

Trong lòng Tiêu Sơ đột nhiên có một dự cảm không lành, dè dặt hỏi: "Hạ Hạ, mẫu thân ta đâu?"

Bạch Hạ vẫn không ngẩng đầu lên, trả lời một cách nhẹ nhàng thậm chí có thể coi là thẹn thùng: "Bá mẫu nói, phải đi an ủi bá phụ, khiến cho ngưòi hiểu rằng mình chẳng hề già chút nào, bảo đao xuất ra khỏi vỏ vẫn có thể công thành đoạt đất, đại sát tứ phương". 

“…”

Tiêu Sơ nghẹn lời một lúc mới nghiêng đầu ho vài tiếng: “Mẫu thân ta… còn nói gì với muội nữa không?".

"Không, chỉ là lúc thay y phục người có xác nhận lại xem muội có dễ sinh nở không, kết quả cũng xem như làm cho người khá hài lòng.”

Bạch Hạ vẫn mặc một thân áo váy màu xanh lục nhạt, chất vải tơ lụa làm nền cho phần gáy cong cong, tôn lên làn da mịn màng, thân thể cân đối, mái tóc đã hơi khô vẫn chưa tết lại mà tùy ý để xõa trước ngực, hình thành nên đường cong rất tự nhiên tại một chỗ nào đó.

Tiêu Sơ bỗng nghĩ tới, ban nãy khi nàng vừa bước ra từ trong bồn tắm, y phục dán sát vào cơ thể, phác họa nên đường cong của chỗ kia, trông thì quả thật cũng rất có dáng dễ sinh nở...

Thế là khuôn mặt Tiêu Sơ cũng đỏ bừng lên: "Ta... ta đi xem xem chỗ của cha mẹ và muội có cần phải mua thêm thứ gì không?". Giọng nói y hơi khàn khàn, như thể cần phải uống thêm chút nước.

Bạch Hạ len lén nhìn bóng lưng vội vàng bỏ đi của y, lấy một tập "Xuân cung đồ" có đầy đủ hình vẽ kèm theo lời văn giải thích từ trong ngăn kéo của bàn phấn ra. Quà gặp mặt của mẹ chồng tương lai, quả nhiên là mang theo bản sắc nghề nghiệp mà…

Sau khi dùng bữa tối, Bạch Hạ hăng hái mà thành khẩn thỉnh giáo Hoa Thái Du về tất cả những chuyện có liên quan tới Tiêu Sơ, Hoa Thái Du vừa cảm động vừa cảm thấy vui vẻ vì phần tình ý quan tâm này của nàng.

Qua những lời kể về quá khứ huy hoàng của y, bà có nhắc tới mấy điều sau...

Tiêu Sơ rất sợ rùa, bởi vì lúc y ba tuổi từng bị một đàn rùa do một hạ nhân trong Tiêu Kim Quật đuổi theo đến nỗi phải bò khắp phòng, cuối cùng còn bị cắn cho mấy miếng.

Tiêu Sơ có bóng ma tâm lý đối với nữ nhân làm ở trướng phòng, bởi vì họ gợi cho y nhớ tới quá khứ bi thảm lúc còn nhỏ bị nhốt ở trong căn phòng lạnh lẽo chất đầy sổ sách, còn bị Tiền tỷ làm ở đó bắt phải gảy bàn tính, đã thế lúc nào cũng phải bày tỏ tình yêu vô bờ bến và sự sùng bái điên cuồng với tiền.

Tiêu Sơ là con dê thế mạng cho muội muội, bởi vì từ khi còn ở trong bụng mẹ, Tiêu Di đã dùng mọi thủ đoạn để giúp y xây dựng một tôn chỉ không thể bị phá vỡ là "muội muội luôn luôn đúng, nếu như muội muội sai thì có nghĩa là ca ca không đúng"...

Nói xong, Hoa Thái Du trầm mặc một lát rồi mới bùi ngùi nói: "Tranh Ngôn nhà chúng ta có thể sống khỏe mạnh cho đến bây giờ, thật sự là không dễ dàng chút nào...".

Bạch Hạ chỉ biết cười khan, vì để an ủi vị mẫu thân dường như giác ngộ quá muộn màng này, nàng bèn nói lảng sang chuyện khác: "Bá mẫu, Tranh Ngôn thích nhất là thứ gì?".

Hoa Thái Du ngẫm nghĩ kỹ một lát rồi mới nghiêm túc trả lời: "Nó thích ăn món do ta làm".

Nhớ tới mùi vị kinh khủng của món điểm tâm do "Đệ nhất gia đình của Đại Sở" làm ra, Bạch Hạ im lặng không nói.

Chắc bản thân bà cũng cảm thấy mình nói không đáng tin cho lắm, Hoa Thái Du bèn kéo Bạch Hạ đi tìm Tiêu Mạc Dự.

Tiêu Mạc Dự đứng chắp tay sau lưng đón gió, cả người nhẹ nhàng mang phong thái tựa như thần tiên giáng trần, ông ngẩng đầu ngắm trăng sáng hồi lâu rồi mới chầm chậm nói ra bốn chữ. "Thiên hạ thái bình".

Hoa Thái Du và Bạch Hạ: “…”

Xét thấy hai đáp án này khi thực hiện đều có một độ khó nhất định, Bạch Hạ quyết định vẫn cứ nên đi hỏi thẳng y thì đáng tìn hơn.

Lúc này, Tiêu Sơ đang định lấy sợi dây bảy sắc treo trên cành trúc xuống. Bởi vì y buộc lên đây khá lâu rồi, ánh sáng cũng không tỏ nên muốn tháo xuống cũng hơi khó khăn. Khi Bạch Hạ chạy tới, vừa đúng lúc y đang nhón chân, chăm chú gỡ sợi dây bị cuốn vào lá trúc ra.

“Tranh Ngôn…”

“Hả?”

“Muội có một chuyện muốn hỏi huynh.”

"Ừ."

"Huynh thích gì nhất?"

"Muội đó."

Bạch Hạ thẹn thùng, còn Tiêu Sơ buột miệng nói ra xong mới phản ứng lại được mình vừa nói gì thế là cũng rơi vào trạng thái thẹn thùng luôn, sau đó Hoa Thái Du mới cười to kéo Bạch Hạ đi mất...

Tiêu Mạc Dự vuốt râu lắc đầu ca thán: "Quả thật là hậu sinh khả úy, nếu vi phụ năm đó có được công lực như con bây giờ thì cây hoa cải dầu như mẫu thân con sớm đã bị ta hái xuống từ lâu rồi!". Ông ngừng một lát rồi mới nói một câu mang đầy thâm ý: "Có điều, bất cứ lý luận nào cũng phải dựa vào kiểm nghiệm thực tiễn rồi mới có thể biển thành chân lý được, cho nên "làm" bao giờ cũng mạnh hơn là"nói"!".

Ông từ tốn đi tới trước mặt con trai, trong cốt cách nho nhã điềm đạm toát ra sự kỳ vọng mong chờ tha thiết: "Cùng cố gắng nhé con trai!".

Tiêu Sơ: “…”

Đến khi bình minh ló dạng thì Bạch Hạ mới trở về, Tiêu Sơ vẫn luôn ngồi chờ nàng ở nơi dành cho khách.

"Hạ Hạ, muội với mẫu thân đi đâu đấy?"

"Tiêu Kim Quật."

"... Tới đó làm gì?"

Bạch Hạ ném một bao đồ nhỏ lên trên bàn, lộ ra la liệt đủ loại những dụng cụ "trong nghề": "Bá mẫu nói không thể chỉ chú ý đến phần sau, suy cho cùng việc nối dõi tông đường phải dựa vào phần trước, cho nên người đã thay muội lựa ra mấy thứ này, còn nữa…”.

"... Còn nữa?!"

"Bá mẫu còn để cho muội xem kỹ mấy loại xuân dược đang thịnh hành hiện giờ, sau đó dựa trên góc độ y học để đưa ra mấy ý kiến cải tiến thêm."

Tiêu Sơ quẫn bách.

Trông thấy Bạch Hạ chau mày, dụi dụi mắt, tỏ vẻ khó chịu, Tiêu Sơ liền dẹp bỏ ngay tâm tình muốn đập đầu chết ngay tại chỗ của mình, vội vàng đi qua dịu dàng hỏi: "Muội mệt lắm sao?".

Giọng nói vốn trong trẻo của Bạch Hạ giờ lại nghe mềm mại hơn hẳn: "Vừa nhìn vừa ngửi nhiều xuân dược như vậy cũng khó tránh khỏi bị dính một ít".

Tiêu Sơ sững người. Quả nhiên y cảm nhận được độ nóng rất đỗi lạ thường từ cánh tay nàng truyền đến, ngay cả nhiệt độ cơ thể y cũng đột nhiên theo đó mà tăng cao lên.

Bạch Hạ yếu ớt tựa vào người y, bỗng nhiên thở dài thườn thượt, lẩm bẩm như thể tự nói một mình: "Chắc bá mẫu cũng bị dính không ít đâu, chẳng trách vừa về nhà đã gấp rút xông ngay vào phòng rồi. Thì ra là đi tìm bá phụ dập lửa...".

“…”

Cho đến lúc này, Tiêu Sơ mới nương theo ánh đèn nhìn rõ Bạch Hạ.

Gương mặt nàng đỏ ửng, lan dần xuống làn da ở cổ, khiến nơi đó cũng ửng lên màu hồng nhạt, trán nàng hơi túa ra mồ hôi, ánh mắt nàng không còn trong veo như thường ngày nữa, mà như được phủ lên tầng tầng lớp lớp sương mờ, mơ màng mộng mị.

Tiêu Sơ cảm thấy, nhiệt độ cơ thể bỗng dưng tăng cao, cái nóng đã lan thẳng lên đầu, huyết quản đang sôi suc, trong người y bùng lên cơn khát vọng chưa từng có…

Chẳng lẽ, y cũng bị dính xuân dược hay sao? Y lắc đầu cười khẽ, nếu có bị dính thì đã sao nào? Làm sao có thể nảy sinh ra ảnh hưởng gì với y cơ chứ? Từ bé y đã được tôi luyện kỹ càng, y đã "bách xuân bất xâm" từ lâu rồi...

Chắc hẳn, gương mặt y lúc này cũng giống nàng, đỏ tựa như tấm hỉ trướng trong tân phòng ngày thành thân...

Hỉ trướng cơ đấy...

Sau cuộc trò chuyện với phụ thân, y đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng có thể vứt bỏ hết tất cả băn khoăn lo lắng, thế nên chẳng còn bất cứ thứ gì to tát nữa. Chỉ cần hai người ở bên nhau thì hà tất phải bị bó buộc bởi mấy lễ tiết rườm rà bỏ đi đó chứ?

Nàng đã quay lại, y muốn có nàng, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Một tay y ôm lấy eo nàng, tay kia nâng cằm nàng lên, Tiêu Sơ cúi đầu xuống, hôn lấy đôi môi ngọt ngào của nàng.

Thân thể Bạch Hạ sớm đã mềm nhũn cả ra, nàng hoàn toàn không hề kháng cự, để cho y chiếm lấy môi mình.

Nhịp thở của hai người càng lúc càng dồn dập, đai lưng của mỗi người không biết từ khi nào đã nằm trong tay đối phương, hai thân thể áp sát đến mức dường như không còn bất kỳ kẽ hở nào.

Phía đông tờ mờ sáng, trong phòng gần như đã tiến bước đầu tiên...

Ngay đúng vào lúc này, tiếng gà gáy từ xa truyền đến, đánh thức thần trí đang đắm đuối của Bạch Hạ, nàng bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên, thình lình vùng lên, đẩy Tiêu Sơ còn đang không thể kiềm chế nổi bản thân mình ra, sau đó không để cho y kịp nói năng gì mà đẩy luôn y ra khỏi cửa, rồi lạnh lùng đóng cửa lại.

Tất cả xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay, đến khi bình tĩnh lại thì Tiêu Sơ đã một mình đứng trong một khoảng sân vắng vẻ, hoang mang nhìn xung quanh, thất hồn lạc phách.

Cơn gió lạnh lẽo vào sáng sớm thổi luồn vào y bào đang mở rộng của y, chỉ trong thoáng chốc đã làm dịu đi dòng máu nóng bừng trong cơ thể.

Tại sao lúc y muốn có nàng thì nàng lại không muốn y nữa chứ?

Lẽ nào thật sự do y đã hiểu nhầm ý nghĩa của việc nàng quay trở lại sao…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện