Edit: Gà
Beta: Vi Vi
Trình Lục Dương khiêng Tần Chân đi thẳng vào trong thang máy, sau đó lại khiêng vào tận nhà.
Anh quăng cô lên sô pha giống như quăng một cái bao tải, sau đó nói một cách giận dữ: “Nếu bây giờ mà cô lại chạy nữa, xem tôi có đánh gãy chân cô không!”
Tần Chân toàn thân đau nhức, nhưng khí thế lại không giảm xuống chút nào, lập tức nhảy dựng lên, cười lạnh hai tiếng rồi đi về phía cửa.
Trình Lục Dương bị chọc giận, nhanh chóng đuổi theo lại khiêng cô trở về quăng lên trên sô pha, Tần Chân lại chạy, anh lại khiêng…… Màn bắt người ngốc nghếch này cứ lặp đi lặp lại mấy lần, Tần Chân rốt cuộc nổi giận.
Cô để nguyên giày nhảy lên chiếc ghế sô pha bọc vải kẻ caro trắng của Trình Lục Dương, trên sô pha lập tức hiện lên mấy dấu giày bẩn thỉu. Sau đó, cô chỉ vào mũi Trình Lục Dương, mắng: “Tôi hỏi anh, anh vẫn không chịu nói lý sao?”
Trình Lục Dương nhìn mấy dấu giày kia, xót ruột lắm, cũng nghiến răng nghiến lợi hét lên với cô: “Tôi cũng muốn hỏi cô câu này đấy! Trời mưa to như vậy, cô không mang theo ô cứ thế xông ra ngoài, thân thể của mình mà không biết lo, ngược lại bắt người khác đi lo hộ mình, rốt cuộc là người nào không chịu nói lý ở đây?”
Anh tức giận túm lấy tay cô lôi về phía toilet, đẩy cô đi vào, sau đó giật chiếc khăn tắm treo ở trên giá xuống, trùm lên đầu cô, “Cô trông cô đi! Có giống một người đang bị dì cả ghé thăm không? Hả?”
Thấy cô giật cái khăn từ trên đầu xuống, ném vào ngực anh, anh lại bắt đầu hung dữ xắn tay áo. Tần Chân tưởng anh muốn đánh cô hoặc trùm kín khăn tắm cho cô tắc thở nên lập tức máu dồn lên não, mím chặt môi trừng anh, tức giận đến run rẩy cả người.
Cô nghĩ kĩ rồi, nếu Trình Lục Dương thật sự dám ra tay với cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!
Yêu đương cái chó má gì chứ! Cô đúng là mắt mù mới có thể thấy anh là người tốt, bị mỡ heo làm mờ mắt mới có thể rung động trước anh!
Cô vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Trình Lục Dương đã bất ngờ vươn tay về phía cô thật, nhưng không phải là đánh cô, mà là cầm lấy khăn tắm lau tóc giúp cô, một tay cầm khăn tắm chà chà tóc cô, một tay nắm chặt lấy tay cô.
Động tác của anh không chút dịu dàng, vẻ mặt cau có giống như là đang nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng, anh chính là dùng khuôn mặt sa sầm như vậy mà im lặng lau tóc giúp cô.
Tần Chân sợ ngây người, quên cả mắng chửi, cũng quên cả giãy giụa.
Khăn tắm màu trắng che khuất tầm mắt cô, Trình Lục Dương lau mái tóc ướt sũng của cô từng chút từng chút một, mà cô chỉ có thể nhìn xuống đôi chân đi dép màu lam của anh dưới lớp khăn tắm.
Quần âu màu đen của anh cũng bị ướt rất nhiều, dán vào chân, nhìn mà thấy khó chịu.
Cô mất tự nhiên nhúc nhích người, lại bị anh quát: “Đừng lộn xộn!”
Anh vừa quát thế lại khiến cho cô nổi tính ương bướng. Dựa vào cái gì chứ? Người làm sai có phải là cô đâu, anh dựa vào cái gì mà luôn quát mắng cô như vậy? Cô một lần nữa giật khăn tắm ra, nhét vào lòng anh, “Trình Lục Dương, anh bớt ở trong đây làm người tốt đi! Nếu anh đã khước từ sự quan tâm của người khác, thì làm gì có tư cách mà ra vẻ quan tâm người khác? Tất cả chúng ta sinh ra trên thế giới này đều bình đẳng. Cho dù nhà anh có lắm tiền nhiều của, có quyền có thế, thì ở lòng người, vẫn không có chút đặc quyền nào! Tôi là người, không phải thú cưng của anh, để cho anh khi vui vẻ là có thể xưng bạn gọi bè, xoa đầu hai ba cái, đến khi không vui là có thể đá sang một bên, bắt tôi phải lăn đi thật xa!”
Cô nhắm mắt lại, lau đi giọt nước vừa lăn từ trên tóc xuống mi mắt, sau đó lại trợn mắt nhìn anh, “Không phải trong lúc nóng giận thì anh muốn nói cái gì thì nói, đến khi hối hận thì có thể rút lại được. Lòng người là làm từ thịt, không thể sửa đi sửa lại theo ý mình như những bản thiết kế của anh.”
Tần Chân đi sát qua người anh, không nói không rằng đi ra ngoài.
Cô cảm thấy đã nói đến mức này rồi, mối quan hệ có thể gọi là tình bạn của hai người xem chừng đã đi đến ngõ cụt. Rốt cuộc không phải là người thuộc cùng một thế giới, cô không ăn lương của anh, không có khả năng kiềm chế tốt như Phương Khải, không thể chấp nhận được tính tình thiếu gia của anh.
Chỉ là, lòng vẫn cảm thấy chua xót, vì niềm xao xuyến cô từng có mà có lẽ không chỉ một lần, cũng vì hành động thất thường lặp đi lặp lại của anh đối với cô.
Mà khi Tần Chân đi tới cửa, cổ tay lại bị túm lấy, đang định bảo buông ra, lại bỗng nhiên nghe thấy người phía sau khó khăn nói một câu: “Xin lỗi.”
Cô phải dừng bước.
Trình Lục Dương nắm chặt lấy cổ tay cô, giống như một đứa bé đang lo lắng không yên, hít sâu một hơi, “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, như vậy được chưa?”
*
Cửa thang máy mở ra, đúng lúc đó Trình Húc Đông nhìn thấy Tần Chân đi ra từ nhà Trình Lục Dương, cánh cửa phía sau cô chậm rãi khép lại, che khuất vẻ mặt có thể nói là khổ sở của Trình Lục Dương.
Anh đứng lại, chăm chú nhìn người phụ nữ có vẻ chật vật kia, nhận ra cô chính là người mà buổi tối hôm đó Trình Lục Dương vội vội vàng vàng chạy tới đồn công an đón đi, vì thế vô cùng kinh ngạc nhướn mày, gọi một tiếng: “Cô Tần?”
Tần Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt có ba phần tương tự với Trình Lục Dương kia, không khỏi khựng lại, tâm trạng phức tạp cũng tan đi rất nhiều.
*
Khi nhận được lời mời đi uống cà phê của Trình Húc Đông, Tần Chân xấu hổ nhìn quần áo của mình, khéo léo từ chối.
Trình Húc Đông tỏ ý hiểu được, chỉ làm như vô tình hỏi một câu: “Cãi nhau à?”
Tần Chân vội giải thích: “Quan hệ giữa chúng tôi không phải như anh nghĩ đâu!”
Thấy cô nóng vội như vậy, Trình Húc Đông ngược lại bật cười, hứng thú hỏi vặn lại: “Quan hệ mà tôi nghĩ là quan hệ gì?”
“…” Tần Chân im bặt, phát hiện cô đã tự làm khó chính mình.
Trình Húc Đông chỉ cười, “Tôi có lái xe đến, để tôi chở cô một đoạn.”
“Không cần……” Tần Chân đang muốn nói từ chối, người trong thang máy đã đi ra ngoài, không cho cô có cơ hội từ chối.
Từ trung tâm thành phố đến tiểu khu cô ở phải mất nửa tiếng đi xe, đối mặt với thành phần tinh anh trong giới thương mại như Trình Húc Đông, Tần Chân cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Trình Húc Đông lại nói: “Cô đã là bạn của Lục Dương, thì cứ xem tôi như là anh trai đi.”
Tần Chân nào dám chứ, xưng anh xưng em với boss tương lai của tập đoàn Viễn Hàng, cô tự nhận bản thân không có bản lĩnh này. Hơn nữa… nghĩ đến sau này cô với Trình Lục Dương chắc sẽ trở thành người xa lạ rồi, cô ủ rũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì.
Trình Húc Đông dễ dàng nhận ra cảm xúc của cô xao động, chỉ mỉm cười, “Tính tình Lục Dương chắc rất xấu phải không?”
“Bình thường.” Ha ha, rất xấu? Rõ ràng là xấu đến mức trước nay chưa từng có, mà sau này cũng sẽ không có ai bằng!
“Thật ra em trai tôi chỉ thích nói độc địa thế thôi chứ trong lòng không có ác ý gì đâu.” Trình Húc Đông nói đỡ cho em trai.
Ngay cả nói cho qua Tần Chân cũng lười nói, chỉ phản bác trong lòng, nếu người người trên thế giới này đều dùng phương thức mỉa mai châm biếm để cư xử với người khác như anh, sau đó lại dùng mấy từ như không có ác ý để giải thích cho hành vi của mình, thì thế giới này sẽ loạn mất.
Không nghe thấy cô đáp lại, Trình Húc Đông dừng một chút, mới hỏi: “Lục Dương có kể cho cô nghe chuyện trước kia của nó không?”
Tần Chân quả nhiên khựng lại giây lát, sau đó quay đầu sang nhìn anh, “Chưa kể.”
Rõ ràng là rất tò mò.
Mục đích Trình Húc Đông đã đạt được, lúc này có đi uống cà phê hay không đã không quan trọng nữa. Anh dùng giọng điệu đều đều kể cho Tần Chân nghe một câu chuyện xưa.
Có một đôi vợ chồng trẻ kết hôn theo kiểu ‘lõa hôn’ (*), khi kết hôn hoàn cảnh gia đình rất bình thường, nhưng hai vợ chồng đều có khát vọng có lý tưởng, mang theo túi hành lí trên vai, đi từ thị trấn nhỏ lên thành phố lớn, muốn tự mình lập nghiệp, dùng chút vốn tích cóp trong nhà không ngừng cố gắng làm ăn.
[(*) lõa hôn: là một trào lưu kết hôn mới ở Trung Quốc, trong đó cô dâu và chú rể về sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn, không tổ chức hôn lễ linh đình, mà phía nhà gái không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe, mua nhẫn cưới.]
Lập nghiệp năm thứ hai, bọn họ vẫn còn kinh doanh nhỏ, nhưng đồng thời cũng có một đứa con trai, điều kiện gia đình đã được cải thiện hơn, vừa chăm con, vừa cố gắng thức khuya dậy sớm làm việc hơn.
Hai vợ chồng đều chịu thương chịu khó, chồng thì chăm chỉ làm ăn, còn vợ thì phụ trách việc giao thiệp với bên ngoài, dần dần, nhờ may mắn cùng sự giúp đỡ của người ngoài, việc làm ăn của bọn họ càng lúc càng lớn, thậm chí còn mở được công ty riêng, chuyên về nhà đất, dần dần có chút danh tiếng ở trong vùng.
Cũng đúng lúc này, bọn họ có thêm đứa con trai thứ hai. Với tình hình hiện tại của hai vợ chồng, việc tạo cho hai con một môi trường trưởng thành tốt là điều hoàn toàn có thể. Nhưng công ty đang ở giai đoạn mới thành lập, nhân lực không đủ, nghiệp vụ lại nhiều, rất nhiều chuyện phải do hai vợ chồng tự mình làm. Mà con trai lớn chỉ mới được tám tuổi, cũng hiểu chuyện sớm, chỉ có thể tự chăm sóc được bản thân với phụ giúp bố mẹ nấu cơm mà thôi. Trong hoàn cảnh như vậy, con trai nhỏ suốt ngày khóc lóc, cần người chăm sóc liền trở thành gánh nặng.
Mới đầu, người vợ còn cố gắng chạy qua chạy lại giữa nhà và công ty, nhưng sau một lần đổ bệnh bởi vì quá mệt mỏi, thì thật sự lực bất tòng tâm. Công ty đang trên đà khuếch trương nên không thể thiếu người được. Mà con nhỏ mới chưa đầy một tuổi, còn bởi vì người vợ quá mệt nhọc trong lúc mang thai nên đứa trẻ sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, cần phải có người chăm sóc cẩn thận. Hai vợ chồng không phải là chưa từng mời bảo mẫu, nhưng mấy bảo mẫu đều không tận tâm chăm sóc đứa bé, thậm chí đứa bé bị bệnh cũng không biết, mấy lần bị sốt tới sắc mặt không bình thường mới cuống cuồng đưa tới bệnh viện.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, hai vợ chồng đành gửi đứa con trai nhỏ về nhà ông ngoại ở thị trấn, mỗi tháng đều gửi rất nhiều tiền về. Còn con trai lớn có thể tự chăm sóc bản thân thì được bố mẹ mang theo bên người.
Cứ thế, đứa con trai nhỏ chưa đầy một tuổi đã phải rời xa cha mẹ, cô đơn sống cùng ông ngoại suốt mười một năm, cho đến tận khi ông ngoại qua đời.
Mà từ lúc cậu hiểu chuyện tới nay, ấn tượng duy nhất đối với bố mẹ chính là chỉ gặp mặt vài lần trên đầu ngón tay trong suốt mười một năm. Tết năm nào cậu cũng gọi điện cho bố mẹ, hết lần này tới lần khác nghe bố mẹ dỗ dành: “Sang năm bố mẹ sẽ về đón con, đến lúc đấy con với anh con đều ở bên cạnh bố mẹ, được không?”
Cậu bé nho nhỏ vừa khóc vừa ngoan ngoãn gật đầu với người ở bên kia điện thoại, “Vâng ạ!” Sau đó chậm rãi trưởng thành trong sự chờ đợi từ năm này qua năm khác.
Trong mười một năm, có hai lần nghỉ hè cậu được bố mẹ đón lên thành phố. Nhưng bởi vì việc làm ăn càng lúc càng lớn, trong suốt kỳ nghỉ hè cậu với bố mẹ cậu chẳng gặp mặt mấy lần, ngược lại chỉ có một mình anh trai cậu với cậu. Sau đó, lúc đưa cậu về thị trấn, mẹ cậu sợ cậu mới tám tuổi, vẫn còn dính người sẽ không cho bà đi, nên bảo cậu đứng đợi mình ở trong cửa hàng kem, cho tới tận khi lên xe buýt rồi mới gọi điện cho ông ngoại cậu.
Trong mười một năm này, từ mới đầu còn háo hức chờ đợi cho đến cuối cùng ý thức được bố mẹ nói dối, chỉ nói cho có lệ, cậu hoàn toàn không còn ôm hy vọng gì với bố mẹ nữa, cậu để mặc tính khí mình trở nên quái gở mà ngạo mạn, giống như hạt giống tự do sinh trưởng tươi tốt trên vách núi cao.
Việc làm ăn của bố mẹ càng lúc càng lớn, điều kiện vật chất của cậu cũng theo đó càng ngày càng tốt, nhưng niềm khát vọng cùng sự thiếu thốn tình thân trong lòng vẫn chỉ dừng ở mức ban đầu.
……
Trình Húc Đông kể xong chuyện xưa, xe đã đi được một đoạn rất xa.
Tần Chân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm con đường phía trước, không khó đoán ra nhân vật chính trong câu truyện là ai – người ngồi bên cạnh cô chính là cậu con trai lớn trong câu chuyện kia, còn tên đáng ghét vừa khiến cô tức giận đến vung tay bỏ đi, chính là cậu con trai nhỏ.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Anh không biết là câu chuyện xưa này có thể viết thành kịch bản phim dài tập chiếu trên giờ vàng của CCTV (*) sao?”
[(*)CCTV: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc]
Lần này một người vốn hay tươi cười như Trình Húc Đông lại không cười được, chỉ chậm rãi dừng xe ở ven đường, quay đầu lại nói với cô: “Đã chuẩn bị xong chưa? Vẫn chưa tới phần gay cấn nhất đâu, sau khi nghe xong, có thể cô sẽ hiểu được vì sao tính tình Trình Lục Dương lại trở nên sắc bén gay gắt giống như hiện tại.”
Lời tác giả:
Những gì mà Đại tiện đã trải qua không phải hư cấu. Một người bạn tốt của tôi cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như vậy, tuy ở trong câu chuyện xưa đã có thay đổi ít nhiều, nhưng về cơ bản thì vẫn giống nhau.
Nhiều khi, bố mẹ sẽ vì công việc hoặc các nguyên nhân khách quan khác mà lơ là con cái của mình, đặc biệt là trong kiểu gia đình không chỉ có một người con như vậy.
Người bạn của tôi cũng giống như Đại tiện, có một người chị gái ưu tú hiện tại đang học ở Canada. Từ khi bắt đầu vào tiểu học, bố mẹ vì quá bận rộn nên đã gửi cô ấy tới nhà ông bà ngoại, chỉ để người chị ưu tú kia ở bên người thôi. Mà cô bạn của tôi từ khi lên cấp hai đã bắt đầu học nội trú, đến bây giờ quan hệ với bố mẹ vẫn không được tốt lắm.
Tính cách cô ấy cũng thuộc loại thoạt nhìn thì có vẻ rất khoe khoang, rất kiêu ngạo, nhưng tự kiêu quá mức như vậy, chẳng phải là do trong lòng quá đỗi tự ti hay sao?
Nhưng dù có nói thế nào, tôi vẫn cho rằng bố mẹ chỉ là những người bình thường, cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, trên phương diện giáo dục cũng xuất hiện rất nhiều ngã rẽ.
Nhưng cuộc đời chúng ta là nằm trong tay chúng ta, chúng ta không thể bởi vì bao điều không theo ý mình nảy sinh trong quá trình trưởng thành mà để cuộc sống của mình trở nên tồi tệ. Tương lai của chúng ta phải do chính chúng ta tạo nên.
Cho nên, bất kể các bạn có được sống một tuổi thơ hạnh phúc, hay là khó tránh khỏi gặp phải trắc trở lớn nhỏ gì, thì tôi vẫn hy vọng các bạn có thể dũng cảm mà sống hạnh phúc.
Beta: Vi Vi
Trình Lục Dương khiêng Tần Chân đi thẳng vào trong thang máy, sau đó lại khiêng vào tận nhà.
Anh quăng cô lên sô pha giống như quăng một cái bao tải, sau đó nói một cách giận dữ: “Nếu bây giờ mà cô lại chạy nữa, xem tôi có đánh gãy chân cô không!”
Tần Chân toàn thân đau nhức, nhưng khí thế lại không giảm xuống chút nào, lập tức nhảy dựng lên, cười lạnh hai tiếng rồi đi về phía cửa.
Trình Lục Dương bị chọc giận, nhanh chóng đuổi theo lại khiêng cô trở về quăng lên trên sô pha, Tần Chân lại chạy, anh lại khiêng…… Màn bắt người ngốc nghếch này cứ lặp đi lặp lại mấy lần, Tần Chân rốt cuộc nổi giận.
Cô để nguyên giày nhảy lên chiếc ghế sô pha bọc vải kẻ caro trắng của Trình Lục Dương, trên sô pha lập tức hiện lên mấy dấu giày bẩn thỉu. Sau đó, cô chỉ vào mũi Trình Lục Dương, mắng: “Tôi hỏi anh, anh vẫn không chịu nói lý sao?”
Trình Lục Dương nhìn mấy dấu giày kia, xót ruột lắm, cũng nghiến răng nghiến lợi hét lên với cô: “Tôi cũng muốn hỏi cô câu này đấy! Trời mưa to như vậy, cô không mang theo ô cứ thế xông ra ngoài, thân thể của mình mà không biết lo, ngược lại bắt người khác đi lo hộ mình, rốt cuộc là người nào không chịu nói lý ở đây?”
Anh tức giận túm lấy tay cô lôi về phía toilet, đẩy cô đi vào, sau đó giật chiếc khăn tắm treo ở trên giá xuống, trùm lên đầu cô, “Cô trông cô đi! Có giống một người đang bị dì cả ghé thăm không? Hả?”
Thấy cô giật cái khăn từ trên đầu xuống, ném vào ngực anh, anh lại bắt đầu hung dữ xắn tay áo. Tần Chân tưởng anh muốn đánh cô hoặc trùm kín khăn tắm cho cô tắc thở nên lập tức máu dồn lên não, mím chặt môi trừng anh, tức giận đến run rẩy cả người.
Cô nghĩ kĩ rồi, nếu Trình Lục Dương thật sự dám ra tay với cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!
Yêu đương cái chó má gì chứ! Cô đúng là mắt mù mới có thể thấy anh là người tốt, bị mỡ heo làm mờ mắt mới có thể rung động trước anh!
Cô vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Trình Lục Dương đã bất ngờ vươn tay về phía cô thật, nhưng không phải là đánh cô, mà là cầm lấy khăn tắm lau tóc giúp cô, một tay cầm khăn tắm chà chà tóc cô, một tay nắm chặt lấy tay cô.
Động tác của anh không chút dịu dàng, vẻ mặt cau có giống như là đang nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng, anh chính là dùng khuôn mặt sa sầm như vậy mà im lặng lau tóc giúp cô.
Tần Chân sợ ngây người, quên cả mắng chửi, cũng quên cả giãy giụa.
Khăn tắm màu trắng che khuất tầm mắt cô, Trình Lục Dương lau mái tóc ướt sũng của cô từng chút từng chút một, mà cô chỉ có thể nhìn xuống đôi chân đi dép màu lam của anh dưới lớp khăn tắm.
Quần âu màu đen của anh cũng bị ướt rất nhiều, dán vào chân, nhìn mà thấy khó chịu.
Cô mất tự nhiên nhúc nhích người, lại bị anh quát: “Đừng lộn xộn!”
Anh vừa quát thế lại khiến cho cô nổi tính ương bướng. Dựa vào cái gì chứ? Người làm sai có phải là cô đâu, anh dựa vào cái gì mà luôn quát mắng cô như vậy? Cô một lần nữa giật khăn tắm ra, nhét vào lòng anh, “Trình Lục Dương, anh bớt ở trong đây làm người tốt đi! Nếu anh đã khước từ sự quan tâm của người khác, thì làm gì có tư cách mà ra vẻ quan tâm người khác? Tất cả chúng ta sinh ra trên thế giới này đều bình đẳng. Cho dù nhà anh có lắm tiền nhiều của, có quyền có thế, thì ở lòng người, vẫn không có chút đặc quyền nào! Tôi là người, không phải thú cưng của anh, để cho anh khi vui vẻ là có thể xưng bạn gọi bè, xoa đầu hai ba cái, đến khi không vui là có thể đá sang một bên, bắt tôi phải lăn đi thật xa!”
Cô nhắm mắt lại, lau đi giọt nước vừa lăn từ trên tóc xuống mi mắt, sau đó lại trợn mắt nhìn anh, “Không phải trong lúc nóng giận thì anh muốn nói cái gì thì nói, đến khi hối hận thì có thể rút lại được. Lòng người là làm từ thịt, không thể sửa đi sửa lại theo ý mình như những bản thiết kế của anh.”
Tần Chân đi sát qua người anh, không nói không rằng đi ra ngoài.
Cô cảm thấy đã nói đến mức này rồi, mối quan hệ có thể gọi là tình bạn của hai người xem chừng đã đi đến ngõ cụt. Rốt cuộc không phải là người thuộc cùng một thế giới, cô không ăn lương của anh, không có khả năng kiềm chế tốt như Phương Khải, không thể chấp nhận được tính tình thiếu gia của anh.
Chỉ là, lòng vẫn cảm thấy chua xót, vì niềm xao xuyến cô từng có mà có lẽ không chỉ một lần, cũng vì hành động thất thường lặp đi lặp lại của anh đối với cô.
Mà khi Tần Chân đi tới cửa, cổ tay lại bị túm lấy, đang định bảo buông ra, lại bỗng nhiên nghe thấy người phía sau khó khăn nói một câu: “Xin lỗi.”
Cô phải dừng bước.
Trình Lục Dương nắm chặt lấy cổ tay cô, giống như một đứa bé đang lo lắng không yên, hít sâu một hơi, “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, như vậy được chưa?”
*
Cửa thang máy mở ra, đúng lúc đó Trình Húc Đông nhìn thấy Tần Chân đi ra từ nhà Trình Lục Dương, cánh cửa phía sau cô chậm rãi khép lại, che khuất vẻ mặt có thể nói là khổ sở của Trình Lục Dương.
Anh đứng lại, chăm chú nhìn người phụ nữ có vẻ chật vật kia, nhận ra cô chính là người mà buổi tối hôm đó Trình Lục Dương vội vội vàng vàng chạy tới đồn công an đón đi, vì thế vô cùng kinh ngạc nhướn mày, gọi một tiếng: “Cô Tần?”
Tần Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt có ba phần tương tự với Trình Lục Dương kia, không khỏi khựng lại, tâm trạng phức tạp cũng tan đi rất nhiều.
*
Khi nhận được lời mời đi uống cà phê của Trình Húc Đông, Tần Chân xấu hổ nhìn quần áo của mình, khéo léo từ chối.
Trình Húc Đông tỏ ý hiểu được, chỉ làm như vô tình hỏi một câu: “Cãi nhau à?”
Tần Chân vội giải thích: “Quan hệ giữa chúng tôi không phải như anh nghĩ đâu!”
Thấy cô nóng vội như vậy, Trình Húc Đông ngược lại bật cười, hứng thú hỏi vặn lại: “Quan hệ mà tôi nghĩ là quan hệ gì?”
“…” Tần Chân im bặt, phát hiện cô đã tự làm khó chính mình.
Trình Húc Đông chỉ cười, “Tôi có lái xe đến, để tôi chở cô một đoạn.”
“Không cần……” Tần Chân đang muốn nói từ chối, người trong thang máy đã đi ra ngoài, không cho cô có cơ hội từ chối.
Từ trung tâm thành phố đến tiểu khu cô ở phải mất nửa tiếng đi xe, đối mặt với thành phần tinh anh trong giới thương mại như Trình Húc Đông, Tần Chân cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Trình Húc Đông lại nói: “Cô đã là bạn của Lục Dương, thì cứ xem tôi như là anh trai đi.”
Tần Chân nào dám chứ, xưng anh xưng em với boss tương lai của tập đoàn Viễn Hàng, cô tự nhận bản thân không có bản lĩnh này. Hơn nữa… nghĩ đến sau này cô với Trình Lục Dương chắc sẽ trở thành người xa lạ rồi, cô ủ rũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì.
Trình Húc Đông dễ dàng nhận ra cảm xúc của cô xao động, chỉ mỉm cười, “Tính tình Lục Dương chắc rất xấu phải không?”
“Bình thường.” Ha ha, rất xấu? Rõ ràng là xấu đến mức trước nay chưa từng có, mà sau này cũng sẽ không có ai bằng!
“Thật ra em trai tôi chỉ thích nói độc địa thế thôi chứ trong lòng không có ác ý gì đâu.” Trình Húc Đông nói đỡ cho em trai.
Ngay cả nói cho qua Tần Chân cũng lười nói, chỉ phản bác trong lòng, nếu người người trên thế giới này đều dùng phương thức mỉa mai châm biếm để cư xử với người khác như anh, sau đó lại dùng mấy từ như không có ác ý để giải thích cho hành vi của mình, thì thế giới này sẽ loạn mất.
Không nghe thấy cô đáp lại, Trình Húc Đông dừng một chút, mới hỏi: “Lục Dương có kể cho cô nghe chuyện trước kia của nó không?”
Tần Chân quả nhiên khựng lại giây lát, sau đó quay đầu sang nhìn anh, “Chưa kể.”
Rõ ràng là rất tò mò.
Mục đích Trình Húc Đông đã đạt được, lúc này có đi uống cà phê hay không đã không quan trọng nữa. Anh dùng giọng điệu đều đều kể cho Tần Chân nghe một câu chuyện xưa.
Có một đôi vợ chồng trẻ kết hôn theo kiểu ‘lõa hôn’ (*), khi kết hôn hoàn cảnh gia đình rất bình thường, nhưng hai vợ chồng đều có khát vọng có lý tưởng, mang theo túi hành lí trên vai, đi từ thị trấn nhỏ lên thành phố lớn, muốn tự mình lập nghiệp, dùng chút vốn tích cóp trong nhà không ngừng cố gắng làm ăn.
[(*) lõa hôn: là một trào lưu kết hôn mới ở Trung Quốc, trong đó cô dâu và chú rể về sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn, không tổ chức hôn lễ linh đình, mà phía nhà gái không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe, mua nhẫn cưới.]
Lập nghiệp năm thứ hai, bọn họ vẫn còn kinh doanh nhỏ, nhưng đồng thời cũng có một đứa con trai, điều kiện gia đình đã được cải thiện hơn, vừa chăm con, vừa cố gắng thức khuya dậy sớm làm việc hơn.
Hai vợ chồng đều chịu thương chịu khó, chồng thì chăm chỉ làm ăn, còn vợ thì phụ trách việc giao thiệp với bên ngoài, dần dần, nhờ may mắn cùng sự giúp đỡ của người ngoài, việc làm ăn của bọn họ càng lúc càng lớn, thậm chí còn mở được công ty riêng, chuyên về nhà đất, dần dần có chút danh tiếng ở trong vùng.
Cũng đúng lúc này, bọn họ có thêm đứa con trai thứ hai. Với tình hình hiện tại của hai vợ chồng, việc tạo cho hai con một môi trường trưởng thành tốt là điều hoàn toàn có thể. Nhưng công ty đang ở giai đoạn mới thành lập, nhân lực không đủ, nghiệp vụ lại nhiều, rất nhiều chuyện phải do hai vợ chồng tự mình làm. Mà con trai lớn chỉ mới được tám tuổi, cũng hiểu chuyện sớm, chỉ có thể tự chăm sóc được bản thân với phụ giúp bố mẹ nấu cơm mà thôi. Trong hoàn cảnh như vậy, con trai nhỏ suốt ngày khóc lóc, cần người chăm sóc liền trở thành gánh nặng.
Mới đầu, người vợ còn cố gắng chạy qua chạy lại giữa nhà và công ty, nhưng sau một lần đổ bệnh bởi vì quá mệt mỏi, thì thật sự lực bất tòng tâm. Công ty đang trên đà khuếch trương nên không thể thiếu người được. Mà con nhỏ mới chưa đầy một tuổi, còn bởi vì người vợ quá mệt nhọc trong lúc mang thai nên đứa trẻ sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, cần phải có người chăm sóc cẩn thận. Hai vợ chồng không phải là chưa từng mời bảo mẫu, nhưng mấy bảo mẫu đều không tận tâm chăm sóc đứa bé, thậm chí đứa bé bị bệnh cũng không biết, mấy lần bị sốt tới sắc mặt không bình thường mới cuống cuồng đưa tới bệnh viện.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, hai vợ chồng đành gửi đứa con trai nhỏ về nhà ông ngoại ở thị trấn, mỗi tháng đều gửi rất nhiều tiền về. Còn con trai lớn có thể tự chăm sóc bản thân thì được bố mẹ mang theo bên người.
Cứ thế, đứa con trai nhỏ chưa đầy một tuổi đã phải rời xa cha mẹ, cô đơn sống cùng ông ngoại suốt mười một năm, cho đến tận khi ông ngoại qua đời.
Mà từ lúc cậu hiểu chuyện tới nay, ấn tượng duy nhất đối với bố mẹ chính là chỉ gặp mặt vài lần trên đầu ngón tay trong suốt mười một năm. Tết năm nào cậu cũng gọi điện cho bố mẹ, hết lần này tới lần khác nghe bố mẹ dỗ dành: “Sang năm bố mẹ sẽ về đón con, đến lúc đấy con với anh con đều ở bên cạnh bố mẹ, được không?”
Cậu bé nho nhỏ vừa khóc vừa ngoan ngoãn gật đầu với người ở bên kia điện thoại, “Vâng ạ!” Sau đó chậm rãi trưởng thành trong sự chờ đợi từ năm này qua năm khác.
Trong mười một năm, có hai lần nghỉ hè cậu được bố mẹ đón lên thành phố. Nhưng bởi vì việc làm ăn càng lúc càng lớn, trong suốt kỳ nghỉ hè cậu với bố mẹ cậu chẳng gặp mặt mấy lần, ngược lại chỉ có một mình anh trai cậu với cậu. Sau đó, lúc đưa cậu về thị trấn, mẹ cậu sợ cậu mới tám tuổi, vẫn còn dính người sẽ không cho bà đi, nên bảo cậu đứng đợi mình ở trong cửa hàng kem, cho tới tận khi lên xe buýt rồi mới gọi điện cho ông ngoại cậu.
Trong mười một năm này, từ mới đầu còn háo hức chờ đợi cho đến cuối cùng ý thức được bố mẹ nói dối, chỉ nói cho có lệ, cậu hoàn toàn không còn ôm hy vọng gì với bố mẹ nữa, cậu để mặc tính khí mình trở nên quái gở mà ngạo mạn, giống như hạt giống tự do sinh trưởng tươi tốt trên vách núi cao.
Việc làm ăn của bố mẹ càng lúc càng lớn, điều kiện vật chất của cậu cũng theo đó càng ngày càng tốt, nhưng niềm khát vọng cùng sự thiếu thốn tình thân trong lòng vẫn chỉ dừng ở mức ban đầu.
……
Trình Húc Đông kể xong chuyện xưa, xe đã đi được một đoạn rất xa.
Tần Chân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm con đường phía trước, không khó đoán ra nhân vật chính trong câu truyện là ai – người ngồi bên cạnh cô chính là cậu con trai lớn trong câu chuyện kia, còn tên đáng ghét vừa khiến cô tức giận đến vung tay bỏ đi, chính là cậu con trai nhỏ.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Anh không biết là câu chuyện xưa này có thể viết thành kịch bản phim dài tập chiếu trên giờ vàng của CCTV (*) sao?”
[(*)CCTV: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc]
Lần này một người vốn hay tươi cười như Trình Húc Đông lại không cười được, chỉ chậm rãi dừng xe ở ven đường, quay đầu lại nói với cô: “Đã chuẩn bị xong chưa? Vẫn chưa tới phần gay cấn nhất đâu, sau khi nghe xong, có thể cô sẽ hiểu được vì sao tính tình Trình Lục Dương lại trở nên sắc bén gay gắt giống như hiện tại.”
Lời tác giả:
Những gì mà Đại tiện đã trải qua không phải hư cấu. Một người bạn tốt của tôi cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như vậy, tuy ở trong câu chuyện xưa đã có thay đổi ít nhiều, nhưng về cơ bản thì vẫn giống nhau.
Nhiều khi, bố mẹ sẽ vì công việc hoặc các nguyên nhân khách quan khác mà lơ là con cái của mình, đặc biệt là trong kiểu gia đình không chỉ có một người con như vậy.
Người bạn của tôi cũng giống như Đại tiện, có một người chị gái ưu tú hiện tại đang học ở Canada. Từ khi bắt đầu vào tiểu học, bố mẹ vì quá bận rộn nên đã gửi cô ấy tới nhà ông bà ngoại, chỉ để người chị ưu tú kia ở bên người thôi. Mà cô bạn của tôi từ khi lên cấp hai đã bắt đầu học nội trú, đến bây giờ quan hệ với bố mẹ vẫn không được tốt lắm.
Tính cách cô ấy cũng thuộc loại thoạt nhìn thì có vẻ rất khoe khoang, rất kiêu ngạo, nhưng tự kiêu quá mức như vậy, chẳng phải là do trong lòng quá đỗi tự ti hay sao?
Nhưng dù có nói thế nào, tôi vẫn cho rằng bố mẹ chỉ là những người bình thường, cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, trên phương diện giáo dục cũng xuất hiện rất nhiều ngã rẽ.
Nhưng cuộc đời chúng ta là nằm trong tay chúng ta, chúng ta không thể bởi vì bao điều không theo ý mình nảy sinh trong quá trình trưởng thành mà để cuộc sống của mình trở nên tồi tệ. Tương lai của chúng ta phải do chính chúng ta tạo nên.
Cho nên, bất kể các bạn có được sống một tuổi thơ hạnh phúc, hay là khó tránh khỏi gặp phải trắc trở lớn nhỏ gì, thì tôi vẫn hy vọng các bạn có thể dũng cảm mà sống hạnh phúc.
Danh sách chương