Editor: Qin Zồ

Khi Trình Lục Dương quay trở lại văn phòng, Phương Khải cầm túi hồ sơ màu đỏ đã được Triệu tổng thẩm duyệt qua đi vào, truyền đạt lại ý kiến của Triệu tổng, rồi chuẩn bị đi ra cửa thì kết quả bị tổng giám đại nhân gọi lại.

Trình Lục Dương vừa cởi áo khoác treo lên, vừa không để tâm dặn dò anh: “Lát nữa gọi điện cho Tần tiểu thư.”

Hắn rất ít sai Phương Khải gọi điện cho cô nàng nào đó ngoại trừ mấy người phụ nữ hợp tác cùng với bạn gái cũ, thế nên đương nhiên Phương Khải ngẩn người ra. 

Trình Lục Dương năm nay ba mươi tuổi, không nói về bề ngoài, chỉ nhìn thân phận với điều kiện của hắn, phụ nữ muốn có hắn cũng từ vị thành niên thếu nữ cho đến những bà cô đã ly dị.

Lúc mới bắt đầu hắn chỉ nói thà ít mà tốt, càng về sau khi sắp chạy về đích ba mươi, thì hắn cũng ngầm đồng ý các trưởng bổi thu xếp đối tượng thay hắn.

Trước sau phải nói đến ba lượt bạn bè, sở dĩ nói là nói chuyện bạn bè không nói chuyện yêu đương, đó cũng là do trong quá trình ở bên nhau thật sự chỉ giống như bạn bè bình thường kết giao, chỉ trừ việc hình thức bên ngoài thì giống như một đôi trai gái.

Tặng hoa, xem phim, ăn cơm, lái xe đưa đối phương về nhà, mà không hề nói chuyện yêu đương, từ đầu đến cuối đều một điệu giống nhau, hắn giống như một diễn viên thiếu cảm xúc dao động, hành động rất xuất sắc, nhưng lại như không có linh hồn…

Ai mà nghĩ đến trong chuyện này một Trình Lục Dương điên cuồng khốc liệt lại có thể cũ rích một cách đáng sợ như thế, đến cuối đều là đối phương không chịu nổi hắn, dường như lần nào ai cũng đều giống như bà chủ mỹ nữ ở quán cà phê dưới lầu cãi nhau với hắn một trận rồi chất vấn hắn: “Rốt cuộc anh có xem em là bạn gái không hả?”

Sau đó đổi lấy một câu của hắn: “Vậy cô muốn thế nào?”

Đối phương im miệng, đúng thế, toàn bộ quá trình hẹn hò hắn làm rất tốt, có phong độ, chi tiền hào phóng, cô ấy muốn cái gì hắn cũng đều mua, mà mỗi lần hẹn lại còn có mấy bó hoa đắt tiền… nhưng rốt cuộc là cô ấy muốn thế nào? Sự thật chính là, Trình Lục Dương gần như là hoàn thành hết nghĩa vụ của một người bạn trai, trừ lần đó ra, ngay cả một chút cảm xúc rung động hắn cũng không có.

Đến cuối cùng cũng chẳng thành, nếu sớm biết yêu đương mà lãng phí thời gian với phiền toái như thế, thì từ đầu hắn đã không chịu gánh của nợ này rồi.

“… Tần tiểu thư?” Phương Khải bắt đầu vắt óc nhớ lại những cuộc đại hẹn hò lần trước, tổng giám quen vị tiểu thư họ Tần đó, chẳng lẽ tổng giám lại muốn hãm hại con gái nhà lành sao?

“Lúc tôi đang nói chuyện với cậu, thì tốt nhất là nên tự giác bỏ hết mấy suy nghĩ dư thừa đó đi, đừng có để cho óc tưởng tượng của cậu cùng với tế bào não thiếu hụt phiêu du trong không gian ba chiều.” Trình Lục Dương nhìn anh ta một cái, không khó để nhận ra là anh ta đang xoắn xuýt điều gì, “Tôi là đang nói Tần tiểu thư tông vào đuôi xe kia.”

Phương Khải bỗng giật mình, hiếm thấy không phải là vị tiểu thư kia bám đuôi tổng giám nhà anh, mà là tổng giám nhà anh theo đuổi cô ấy? Trong chớp mắt, anh cảm thấy vô cùng kính nể tổng giám, đây mới là một người báo thù kiểu mau, phải biết rằng đền tiền chỉ là việc nhỏ, mất khí tiết mới là chuyện lớn, nhưng chuyện đáng sợ hơn hai chuyện này chính là – làm người phụ nữ của tổng giám nhà anh.

Trình Lục Dương thấy một lúc lâu mà Phương Khải không phản ứng gì, ngẩng đầu lên liền trông thấy thứ tình cảm sùng bái kính yêu nồng đậm trong mắt anh, nhất thời trên mặt tối sầm, “Tôi chưa nói với cậu là khóa lại cái chốt đại não dinh dưỡng dư thừa kia của cậu sao?”



Tần Chân nhìn con số hiển thị trên màn hình máy rút tiền, bỗng cả người không được thoải mái.

2502.50* – mẹ kiếp mày chửi ai là đồ ngốc hả?

(*250 là để chửi người ta là đồ ngốc)

Cô chần chừ một lát, mới vòng vo rút lấy hai ngàn trong tài khoản, nghĩ đến trong tin nhắn của Tần Thiên cầu khẩn cô mua đôi giày đá bóng mới, lại cắn chặt răng, ba trăm nữa bay luôn.

Không thể nhiều hơn được nữa, cho dù ba trăm không có khả năng giải quyết đôi giày đá bóng Nike kia đi chăng nữa thì cũng chịu, đây đã là giới hạn của cô rồi.

Tháng này vừa qua có ba ngày, cách ngày 15 phát lương còn mười hai ngày nữa, cô lại chỉ còn lại hai trăm đồng tiền phí sinh hoạt… Riêng mỗi ngày đi tàu điện ngầm thôi cũng mất ít nhất bảy tám đồng, chỉ nghĩ cũng biết những ngày về sau sẽ phải căng thẳng thế nào rồi.

Sau khi về công ty, cô do dự chốc lát, rồi đi vào văn phòng Lưu Trân Châu.

Thấy cô đến, cơn tức giận của Lưu Trân Châu vẫn còn chưa tiêu, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến cô, tiếp tục gõ lạch cạch trên máy tính.

Tần Chân chỉ có thể cười lành đi đến trước bàn cúi người, “Chủ nhiệm Lưu, thật sự rất xin lỗi, mang thêm phiền toái đến cho chị rồi…”

“Ôi ôi, chớ đừng làm đau chiếc eo quý giá của cô, mau đứng lên nhanh nhanh!” Lưu Trân Châu giễu cợt cô, thịt ở quai hàm đều giận đến run lên, “Cô nói xem trong vòng tháng này đã gây cho tôi bao nhiêu chuyện rồi hả? Hiệu suất kém, lại còn xảy ra sự cố, nhà không bán được căn nào, khách hàng lại tức giận bỏ đi không ít, tôi nói này Tần Chân, có phải cô cảm thấy tôi tốt bụng lương thiện phẩm chất tốt nên sẽ không đuổi cô ra khỏi công ty?”

Tần Chân: …”

Tốt bụng lương thiện phẩm chất tốt? Cô sắp bị quý bà Lưu Trân Châu không biết tự tin lấy đâu ra dọa cho phát khóc lên rồi đây.

Nhưng cái kẻ Tần Chân này cái nào không biết, chỉ biết giỏi nhất là nhận lỗi, chỉ cần không nhắc đến điểm quan trọng thì cô đều có thể nén giận mà nuốt vào hết, sau đó thành khẩn xin lỗi, cho đến lúc bạn phát hiện ra cô nàng thật sự có ý định hối cải thay đổi triệt để, làm con người mới, mang trong mình quyết tâm lý tưởng cứu vớt thế giới.

Sau một hồi độc thoại nội tâm kinh thiên địa quỷ thần sầu, rốt cuộc Lưu Trân Châu lại một lần nữa thỏa hiệp, trừng mắt liếc Tần Chân một cái, “Không! Có! Lần! Sau! Đâu! Nếu không thì cút luôn đi cho tôi nhờ!”

Những lời này lần nào cô cũng nói, kết quả là đến bây giờ Tần Chân vẫn chưa cút đi, bình thường đều chỉ cút ra khỏi phòng làm việc của cô mà thôi, nhưng hôm nay Tần Chân không chuồn lẹ, mà ngược lại còn ấp a ấp úng, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Lưu Trân Châu tức giận hỏi cô: “Còn chuyện gì nữa?”

“Em muốn hỏi chị… hỏi chị hiện nay còn dư tiền không.”

“Nói giỡn chắc? Tôi chẳng biết từ khi nào tiền còn có thể dư được đấy, còn có người chê mình nhiều tiền à?” Lưu Trân Châu trừng mắt.

Tần Chân ủ rủ đem sự cố tông xe nói ra, Lưu Trân Châu nghe mà trên đầu xuất hiện đầy vạch đen, vị chủ nhiệm này tuy miệng mồm thất đức, nhưng quả thật rất dễ mềm lòng, tuy bình thường tuy hay mắng nhiếc cô, nhưng không phải là không giúp gì cô.

“Muốn bao nhiêu?” Lưu Trân Châu chỉ tiếc rèn sắn không thành thép.

“Ba mươi nghìn một trăm ba mươi hai đồng!” tần Chân đọc một mạch dãy số trên.

Lưu Trân Châu há miệng thở dốc, cuối cùng buông một câu: “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, vị tráng sĩ, chúng ta tạm biệt giang hồ!”

Tần Chân sụp một tiếng quỳ rạp xuống sàn nhà, ôm lấy cặp đùi thừa mỡ của cô mà bắt đầu khóc lóc: “Đại hiệp! Thiên thần! Hoàng hậu nương nương! Van xin người rộng lòng giúp đỡ cứu lấy tiểu nữ đi, kiếp sau làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa, tiểu nhân cũng không quên đại ân đại đức của người! Người chính là đám mây động lòng người nơi chân trời, khiến em chỉ muốn ở bên cạnh chị!”

Lưu Trân Châu nước mắt vòng quanh vỗ vai cô, “Tần Chân, tốt nhất là cô biến đi cho chị, càng nhanh càng tốt!”

***

Lúc nhận được điện thoại của Phương Khải thì Tần Chân ngỡ là anh giục trả nợ, thế nên lúc đối phương chỉ mới nói một câu “Tần tiểu thư” thì cô đã vô cùng tự giác bắt đầu thẳng thắn: “Là trợ lý Phương sao? Cái đó, tuy hiện nay tôi không còn tiền, nhưng vừa rồi xoay sở mãi nói cho hết lời mới mượn được chút ít từ chủ nhiệm, lập tức xuống dưới ngân hàng chuyển khoản cho anh ngay đây, anh thấy có được không?”

“Thật ra thì là tổng giám của chúng tôi — “

“Tôi biết tôi biết, anh ta không cho tôi trả góp, tôi sẽ lập tức gom đủ trả anh liền. Đợi sau khi anh kiểm tra xong, tôi cam đoan chuyện này sẽ dừng lại ở đây!” Cô rất biết lắng nghe.

Phương Khải cười rộ lên, “Không không không, cô hiểu lầm ý tôi rồi, thật ra tôi gọi điện đến là để nói cho cô biết, tuy số tiền này là do cô quản, nhưng thật ra không cần phải tự mình chi ra. Căn cứ vào hợp đồng trường học lái, hễ trong lúc học lái mà người điều khiển xe tập lái gây ra sự cố giao thông nào, thì chi phí tổn thất đều do trường bồi thường.”

“…” Tần Chân sợ đến ngây người.

Phương Khải nói tiếp: “Lúc trước bắt cô đền, là do cân nhắc việc cô là đương sự, liên hệ với người phụ trách của cô bên trường. Nhưng mà bây giờ xem ra, hình như cô còn không biết việc này, cho nên tôi gọi đến để nhắc cô, đỡ tránh bên phía trường lái xe lừa bịp, khiến cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây đồng hồ, Phương Khải ngừng thở, đang buồn bực không biết phải phản ứng thế nào thì bỗng bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết cao vui thê lương, dọa anh sợ đến mức tay run lên, suýt nữa làm rớt ống nghe.

Tần Chân cũng chỉ thiếc nước ức nước mắt khóc vì quá mừng, ôm di động hỏi dồn: “Thật sao thật sao? Anh nói thật chứ? Tiền này không phải tôi trả, mà do trường lái xe chi sao? Anh thật sự không lừa tôi chứ? Nguy rồi làm sao bây giờ? Lúc này tôi thật sự kích động quá rồi, quả thật còn kích động hơn trúng năm triệu! làm sao bây giờ làm sao bây giờ?’

“…” Phương Khải nghe thấy âm thanh khiển trách ở đầu bên kia, lại cảm thấy nếu trực tiếp hẹn gặp thì không hay lắm, thế là nghẹn cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Hay là, ra ngoài ăn một bữa cơm chúc mừng nhé?”

Tiếng nói ở đầu bên kia lập tức im bặt, Tần Chân suy nghĩ một hồi rồi sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, anh muốn đi ăn ở đâu?”

“?” Phương Khải giật mình, không phải là anh bảo tự cô ra ngoài ăn một bữa chúc mừng sao? Tại sao lại kéo anh vào?

Tần Chân nhanh chóng nghĩ đến tên một quán lẩu trên báo, vô cùng phấn khích hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”

Phương Khải chần chừ đáp: “Tốt thì tốt…”

“Vậy thì cứ thế đi, sáu giờ tôi tan làm, sẽ đứng dưới lầu chờ anh! A, anh có biết chỗ tôi làm không?” Tần Chân lại bắt đầu đọc địa chỉ, sức mạnh hưng phấn khi tìm được đường sống trong chỗ chết vẫn chưa qua hết.

Phương Khải đang muốn giải thích thì Tần Chân lại trực tiếp tắt điện thoại! Tắt?!

Tốt thì tốt, nhưng vấn đề là bọn họ không quen nhau, vậy mà mặt đối mặt ăn lẩu thật sự không xấu hổ sao?

Phương Khải: tiểu thư cô sao lại phóng khoáng thế chứ? Tôi đây xấu hổ lắm đó nhá!!! QAQ

***

Lúc tan làm, Phương Khải xin phép Trình Lục Dương, nói là hôm nay không thể lái xe đưa hắn về nhà được.

Trình Lục Dương thản nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi anh: “Ý của cậu là, bảo tôi tự đẩy xe về?”

Tổng giám anh không biết lái xe đâu phải lỗi của em!

Phương Khải oan ức nói: “Em đã nói với Lý Mật ở phòng bên rồi, hôm nay cô ấy sẽ đưa anh về.”

Vì thế mà anh còn được tặng vé xem buổi hòa nhạc nữa đấy.

Trình Lục Dương lục tìm cái tên Lý Mật ở trong đầu, “Cậu đang nói, là cái cô Lý Mật phụ trách hiệu chỉnh ở phòng bên? Là cái cô Lý Mật mỗi khi nhìn thấy tôi đều hận không thể đem con mắt dán trên ngực với trên mông tôi?”

“…” Phương Khải im lặng thầm khen… à không, là gật đầu.

“Không được, tôi không muốn.” Trình Lục Dương từ chối như đinh đóng cột, “Ánh mắt cô ta nhìn tôi rất dê, giống như muốn đem tôi lột sạch vật, tôi sợ cô ta sẽ trực tiếp lái xe đến chỗ hiu quạnh, hủy hoại sự thuần khiết của tôi, tiên – gian – hậu – sát*.”

(* Tiên gian hậu sát, cưỡng gian trước rồi giết sau)

Hơn nữa bộ ngực của cô ta dường như chỉ là cup A, Trình Lục Dương tỏ vẻ bị người như vậy tiên – gian – hậu – sát thì thật sự là bực mình.

Phương Khải không còn cách nào, đành vừa đưa tổng giám đại nhân đi về phía bãi đổ xe, vừa gọi điện cho Tần Chân, “Thật xin lỗi Tần tiểu thư, có thể tôi phải đến muộn nửa tiếng, cô xem hay là hôm khác đi cũng được… Nhưng mà như thế có phiền cô hay không? Tôi chỉ sợ cô đói bụng thôi… Tốt rồi tốt rồi, tôi nhất định sẽ đến sớm.”

Trình Lục Dương vô cùng nhạy bén bắt lấy ba chữ “Tần tiểu thư”, híp mắt nghĩ ngợi, “Tần tiểu thư này của cậu, không phải là vị Tần tiểu thư mà tôi nghĩ đến đấy chứ?”

Phương Khải đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Tổng giám anh nghe em nói đã, em đã y theo sắp xếp của anh nói với cô ấy phí sửa chữa xe không cần cô ấy trả, ai ngờ cô ấy bỗng mời em đi ăn cơm, em không tiện từ chối, cho nên liền…”

“Cậu giải thích với tôi làm gì? Còn làm ra cái vẻ mặt như bị bắt gian tại trận nữa.” Trình Lục Dương lạnh lùng liếc anh, “Cậu có sự tư do của cậu, ăn cơn hẹn hò với ai không cần phải báo với tôi.”

“…” Đây còn không phải là ông cụ nhà anh chủ động hỏi sao QAQ?

“Nhưng mà…” Trình Lục Dương cười một cách không dứt khoát, “Người phụ nữ kia từ lần đầu tiên đã bắt đầu nịnh nọt cậu, bởi vì cái gọi là vô sự mà ân cần, không phải phường gian xảo thì tức là đạo chích rồi.”

Mặc dù không có nói ra chuyện hôm bữa trong quán cà phê cô nàng luôn cho thấy mình là một người bần cùng quẫn bách trong sinh hoạt, nhưng hắn cảm thấy quả thật phải nhắc nhở Phương Khải một câu.

“Cái cô Tần Chân kia có thể đã nhắm trúng cậu, cậu cẩn thận chút, đừng bị người ta lợi dụng.”

Phương Khải thất kinh, “Lợi dụng? Em có gì đáng để lợi dụng sao?”

Trình Lục Dương dừng một chút, “Đúng thế, cậu có gì đáng để lợi dụng chứ? Tiền lương không cao, mặt mũi bình thường, chiều cao cũng giống như đang ngồi xe lăn, mua nhà thì ngoại trừ đường số Ba thì là thâm sơn cùng cốc, cô ta thấy gì ở cậu nhứ?” Hắn rất nhanh kết luận, “Xem ra là tôi lo lắng quá rồi.”

“…” Phương Khải khóc, tổng giám anh lúc công kích người ta thì đừng có nói trước mặt được không? Mà nói trược mặt em cũng không sao, ít nhất phải nói trước một câu để em chuẩn bị tâm lý đã chứ!

Đột nhiên anh cảm thấy, thật ra để Lý Mật kéo tổng giám đại nhân nhà anh đến vùng ngoại thành tiên – gian – hậu – sát quả thật là quá lời cho tổng giám rồi! Bởi vì trong toàn bộ quá trình cưỡng – gian, tổng giám đại nhân nhà anh nhất định sẽ không ngừng tiến hành đả kích thê thảm lên người Lý Mật, người bị hại chắc chắn không phải là hắn biết không? Biết không?!

*Qin: Dạo này t bận quá nên mãi chương 5 mới lên sàn đc 😥 Mà cái đoạn Trình đê tiện nhà chúng ta châm chọc Phương Khải làm bạn Qin lại nhớ đến cặp đôi ngốc nghếch Imai – Tanigawa:v Nhưng mà Trình đê tiện không có ngốc nghếch như Imai nên bạn Qin xin up cái ảnh của khỉ con Tanigawa lên vậy:v 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện