Editor: Thiếp | Beta: Qin Zồ
Hai cha con Trình Lục Dương Trình Viễn Hàng lại cãi nhau ầm ĩ.
Nguyên nhân là lúc về nhà ăn cơm, Trình Viễn Hàng vô cùng mất hứng chỉ trích Trình Lục Dương không hiểu tình hình, “Con gái người ta chủ động tiếp cận mày, mày lại chẳng chịu chừa mặt mũi, lại còn sĩ diện với người ta, tính khí thiếu gia làm xằng làm bật, cũng phải ngẫm nghĩ người ta cũng là người có uy tính danh dự, sao mày lại có thể bày ra mặt lạnh như thế được hả?”
Trình Lục Dương đặt đũa xuống, không chút để ý nói: “Con sĩ diện? Cô ta đến công ty tổng cộng bốn lần, lần đầu thì nói bề ngang tay vịn cầu thang tầng một lên tầng hai không chính xác, không hợp với độ dài tay cô ta; lần thứ hai thì nói vị trí bồn cầu trong WC không đúng, không đủ ánh sáng để đọc sách; lần thứ ba nói độ cao cầu thang không bình thường, con không cân nhắc về chiều cao của cô ta, lúc bước lên mất nhiều sức lực; lần thứ tư nói là phải thiết kế chỗ bàn ăn trong nhà ăn, cô ta muốn đặt bàn dài kiểu Pháp dành cho mười hai người … Rốt cuộc là ai sĩ diện?”
Trình Viễn Hàng bị nghẹt thở, trên gương mặt không nén được nhận, sau một lát sắc mặt khó coi nói: “Dù thế thì con cũng không thể bảo người ta hoặc nhịn hoặc thay người được! Ba nói con đấy, cái tôi lớn như thế, cũng không phải không biết trên thương trường khó tránh khỏi việc xã giao, con gái bảo bối của Chu Tòng Vĩ coi trọng con, con cũng phải cho người ta chút mặt mũi, đến gần với con bé hơn, ba thấy nó cũng khá xinh, tuổi cũng thích hợp với con… Nếu mà thật sự không thích, thì qua một thời gian sau lơ đi là được, như vậ không tích cực hơn sao? Huống ba cũng đã đồng ý bác Chu con rồi, con không nể mặt con bé, thì ba phải xuống đài thế nào đây?”
Trình Lục Dương lập tức nghĩ đến anh trai Trình Húc Đông của hắn, dù không phải là chân truyền của Trình Viễn Hàng, thì dựa sự khéo léo tinh tế đối đãi với người ngoài, hẳn là cũng có thể mở rộng mạng lưới nhân tế cho tập đoàn Viễn Hàng? Từ nhỏ đến lớn, điều hắn không muốn nhất là trở thành hình bóng của Trình Húc Đông, thế là miễn cưỡng cười: “Nếu ba đã đồng ý với bác Chu, thì ba đi mà hẹn với con gái ông ta, người đồng ý với ông ta không phải con, nếu ba thấy hứng thú thì tự mà đi.”
“Mày — ” Trình Viễn Hàng tức giận đập bàn, lại bị Trình Húc Đông ngăn lại.
Người anh nhanh chóng bảo em trai im miệng, sau đó thấp giọng khuyên Trình Viễn Hàng: “Ba à, Lục Dương cũng đã ba mươi tuổi rồi, có suy nghĩ riêng của mình, chú ấy làm thế cũng là vì không muốn làm lỡ thời gian của con gái người ta, còn tốt hơn là cho hi vọng rồi cuối cùng không thành.”
Trình Viễn Hàng tức giận vô cùng, chỉ vào mũi Trình Lục Dương mà nói: “Mày cũng là người Trình gia, đừng có suốt ngày làm cao coi sự tình không liên quan đến mày! Quan hệ kết giao mày không hiểu? Người ba mươi tuổi, đến điều đó còn không hiểu thì làm ăn được gì? Không phải tao nói, nếu không phải tao với anh mày chống đỡ giùm mày, mày tưởng cái công ty rách nát kia có thể làm ăn được thế ư? Không có quảng cáo, kinh doanh giải trí mày không đến, nếu mày không phải con trai Trình Viễn Hàng tao, mày nghĩ người ta dựa vào cái gì mà nể mặt mày hả, còn làm cao không tìm đến mấy công ty thiết kế khác, mày tưởng mày ở trên trời cao hả?”
Một giây trước Trình Lục Dương còn phất phơ vớ vẩn, vừa nghe thế mặt lập tức dài ra, nheo mắt nhìn ông bố, “Ý ba là con chẳng được tích sự gì, chẳng qua là đem tập đoàn Viễn Hàng của ba làm chỗ dựa vững chắc?”
“Nếu không thì mày cho mày dựa vào cái gì mà nhận được danh sách đơn hàng? Trình Lục Dương, mày đừng có suốt ngày coi khinh tao với anh trai mày, trừ khi mày sửa họ, bằng không mày vẫn chỉ dựa vào tên tuổi Trình gia chúng ta…”
“Trình Viễn Hàng!” Lục Thư Nguyệt ném đũa đi, quát lên với ông chồng một tiếng, sau đó bỗng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào cậu con trai, trong đôi mắt mang theo vẻ khẩn cầu.
Trình Viễn Hàng tự biết lỡ lời, nhưng vì thể diện mà khó xuống nước được, chỉ đành nghênh mặt không chịu thua.
Trong căn phòng rơi vào im lặng một khoảng thời gian ngắn.
Trình Lục Dương cầm lấy khăn tay chậm rãi lau miệng, ngẩng đầu nhìn ông bố sắc mặt khó coi, “Ba đã nói thế thì con cũng không có gì để phủ nhận. Tuy từ sớm con cũng chẳng yêu thích cái họ này tí nào, nhưng sự thật là con họ Trình thì vẫn không thể nào thay đổi được.”
Hắn hiểu ý của Trình Viễn Hàng, tập đoàn Viễn Hàng là công ty phát triển bất động sản lớn nhất thành phố B, nhiều tập đoàn khác hợp tác với Viễn Hàng cũng đều vì thể diện Trình Viễn Hàng mà lập tức chạy đến La Lune tìm cậu ấm Trình gia để thiết kế nội thất, xem như là ủng hộ toàn lực với Trình gia.
Ngay trước mặt ba người họ, Trình Lục Dương gọi điện cho Phương Khải, gằn từng chữ một: “Thay tôi thông báo xuống bên dưới, sau này hễ công ty nào hợp tác cùng tập đoàn Viễn Hàng, chúng ta đều không tiếp đón.”
***
Nhất thời thốt ra lời xấu, ai mà chẳng đã từng?
Nhưng mà khi hết tức giận rồi thì mọi phiền toái cũng rước đến.
Phương Khải lái xe chở Trình Lục Dương đi khắp nơi, vừa lái xe vừa tận tình khuyên bảo hắn: “Tổng giám anh cần gì phải gây khó dễ với mình thế kia? Tập đoàn Viễn Hàng luôn là nguồn “cung cấp” khách hàng lớn cho chúng ta, sao anh phải tranh cãi, từ chối không nhận đơn làm ăn của bọn họ cứ. Phải biết là trong thành phố ta ngoại trừ tập đoàn Viễn Hàng thì quy mô những công ty phát triển bất động sản khác cũng không lớn, đánh mất mối bên kia, anh phải tìm bao nhiêu công ty nhỏ hợp tác mới bù lại được tổn thất của chúng ta đây?”
Trình Lục Dương nhắm mắt dưỡng thần, lạnh lùng nói: “Im mồm!”
Phương Khải: “…”
Lại một lúc sâu, người ngồi phía sau bỗng mở to mắt, sắc mặt lạnh lùng hạ cửa xe xuống, âm thầm chửi vài câu.
Lần này ông già kia thật sự phát hỏa rồi, sau khi nghe thấy hắn gọi cuộc điện thoại kia, cũng không nói hai lời bấm số điện thoại phòng nhân sự ở công ty, bảo đối phương thông báo xuống dưới, sau này tập đoàn Viễn Hàng không được giúp đỡ La Lune nửa nguồn vốn khách hàng nào cả. Dù Lục Thư Nguyệt khuyên can thế nào cũng không được, ông già nói xong liền đi vào thư phòng, khóa chặt cửa không cho ai vào.
Lập tức Trình Lục bước ra khỏi cửa, ngày hôm sau bắt đầu chạy đôn chạy đáo với Phương Khải đến mấy công ty bất động sản, hắn không thừa nhận khi rời khỏi Trình Viễn Hàng thì hắn không làm được gì, nhưng lại không thể không thừa nhận, trước đây quả thật hắn đã sống dưới ánh hào quang của tập đoàn Viễn Hàng, làm một ông chủ thoải mái nhàn nhã muốn gì cũng có.
Nhưng mà tài năng là của hắn, toàn bộ ý tưởng thiết kế cũng là của hắn, cho dù là khách hàng đến ít hơn, hắn vẫn tin rằng La Lune sẽ không trở thành như trong lời lão già kia nói, trở thành một cái vỏ cứng không có gì.
Hừ, ông già muốn chế giễu phải không?
Vậy thì để cho ông ta xem, chẳng qua diễn viên phim hài này tuyệt đối không phải là Trình Lục Dương hắn.
***
Có Trình Lục Dương đích thân ra trận, mấy ngày qua chạy khắp nơi, cũng có mấy công ty nhỏ thuận lợi hợp tác, nghe nói là La Lune tên tuổi lẫy lừng, đối phương đều khách khí mà thêm, rất nhanh đã đi đến thỏa thuận, một khi bên này bán được nhà, lập tức sẽ giới thiệu khách hàng đến bên Trình Lục Dương tiến hành thiết kế trang hoàng.
Bình thường mà nói, thỏa thuận hợp tác này không chỉ có lợi cho cả hai bên, mà cũng rất tiện lợi với khách hàng mua nhà, hơn nữa với hiệu ứng mắt xích này cũng có thể giảm giá, nên đa số khách hàng đều đồng ý.
Nhưng chỉ vài ngày sau, kế hoạch của Trình Lục Dương bắt đầu xảy ra sự cố, nguyên nhân là do tập đoàn đã thông báo rõ ràng như thế này: Sau này chính thức thoái vốn những sản phẩm do La Lune thiết kế, hơn nữa đã bắt đầu tìm kiếm thương hiệu có thể cung cấp thiết kế nội thất khác.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong thành phố B, Trình Lục Dương cũng bắt đầu bị từ chối hết, đừng nói là mấy công ty phát triển bất động sản bình thường, cho dù là công ty nhỏ cũng không đồng ý hợp tác với hắn.
Quả thật địa vị của tập đoàn Viễn Hàng ở thành phố B thuộc đẳng cấp đầu rồng rồi, ai dám rảnh rỗi đi trêu chọc cơ chứ? Trình Viễn Hàng đã không muốn giúp con mình, còn ai dám ăn no rửng mỡ đi giúp Trình Lục Dương một tay đây?
Trình Lục Dương tức giận chẳng biết trút vào đâu, trong lòng lại càng quyết định phải tự lực cánh sinh.
Ông già xem thường hắn, thế thì hắn sẽ cho ông già xem xem! Nhiều năm qua Trình Lục Dương hắn chưa từng dựa vào ông ta, vậy mà vẫn sống được đến tuổi này sao? Nực cười! Đầu óc là phát triển trên người hắn, có được việc hay không đến lượt người khác nói sao?
Lập tức Trình Lục Dương bảo Phương Khải sửa sang lại hồ sơ,trong đấy toàn là những công ty phát triển bất động sản quy mô nhỏ, bỗng trong mắt xuất hiện hai chữ Âu Đình, đôi mắt nheo lại, không hề che dấu ý cười.
Ồ, xem ra phải gặp lại cô nàng miệng lưỡi sắc bén kia rồi?
Thật tốt, thời gian này áp lực quá lớn, cơn tức giận nín đầy một bụng đã bị nghẹn đến cổ rồi, cuối cùng lần này cũng tìm được mục tiêu sống lại.
***
Lúc Bạch Lộ gọi điện cho Tần Chân thì cô phấn khích nói rằng ở cửa hàng trung tâm thành phố đang giảm giá, có lẽ cuối tuần cô nàng sẽ đổ máu một phen, kết quả là nói xong liền vỗ đầu một cái, nhớ đến chuyện còn quan trọng hơn.
“Đúng rồi, mày có biết hôm qua tao thấy ai trên xe buýt không?”
Quái, sao Bạch Lộ đột nhiên đổi chủ đề nhanh thế chứ, Tần Chân vừa di chuột xem kết quả tháng này, vừa hờ hững hỏi một câu: “Không phải là giáo sư Đô nhà mày à?”
“Không phải là giáo sư Đô nhà tao, mà là giáo sư Mạnh nhà mày đấy!” Bạch Lộ nói với vẻ vui sướng khi người ta gặp họa.
Bàn tay giữ chuột của Tần Chân lập tức dừng lại, cả người cứng đờ ra.
“Alo? Đâu rồi?” Không nghe thấy cô trả lời, Bạch Lộ nhìn vào màn hình điện thoại, có cúp máy đâu, thế là đưa lại lên tai nói, “Tần Chân, mày chết chỗ nào rồi thế kia?”
Lúc này Tần Chân mới tỉnh lại, cầm lấy điện thoại đang kẹp giữa cổ với bả vai lên, “… Đây.”
“…” Bạch Lộ chán nản, “Mày đúng là hết thuốc chữa, cung phản xạ lại có thể đi vòng một vòng Trái Đất, mau đến bệnh viện điều trị đi!”
Tần Chân không đáp, lúc này Bạch Lộ mới chần chừ hỏi: “Mày sao thế? Có phải nghe nói Mạnh Đường quay về, nên trong lòng thấy khó chịu không?”
Hơn cả khó chịu nữa, chỉ mới nghe tên thôi đã cảm thấy trong lòng hoảng hốt.
“Dù sao thì tao với anh ấy cũng từng qua lại.” Tần Chân khịt mũi, “Được rồi, không có gì thì tao gác máy đây, nếu không lát nữa phu nhân Lưu Trân Châu thấy tao phí phạm tiền phí của công ty lại bắt tao đứng vào góc tường mất.”
“Nhổ vào, vậy mày đi lấy điện thoại của mày gọi cho tao đi, đừng có suốt ngày mà… Alo! Alo?” Bạch Lộ tức giận đến nỗi hộc máu ra, không thể ngờ bị cô cúp điện thoại trước một bước?
Tần Chân ngồi trước máy tính, trong đầu óc trống rỗng, dường như bị rút sạch không khí, sạch sẽ đến nỗi không có chút tạp niệm nào.
Sau đó lại từ từ, có một hình bóng mơ hồ từ tận sâu trong trí nhớ chạy ra, giống như chụp bằng máy ảnh polaroid*, từng chút từng chút trở nên rõ ràng.
(* Máy chụp ảnh in liền lấy ngay)
Bóng dáng người kia vẫn như thời học sinh, ngũ quan sáng sủa lịch sự tao nhã, nụ cười trong suốt, lúc cười còn xuất hiện lúm đồng tiền mờ mờ, người không biết chuyện sẽ đều cho là anh dịu dàng lại bình dị gần gũi.
Mạnh Đường.
Cô há miệng thở dốc, lại phát hiện ra đến tên của anh bản thân không thốt ra nổi, giống như thiếu oxi, môi khẽ cử động vẫn cảm thấy khó thở.
Không biết đã ngẩn ngơ bao lâu, đột nhiên có người đặt tay lên vai Tần Chân, cô sợ đến mức ưỡn thẳng lưng, kêu “a” một tiếng.
Đập cô là Hoàng Y cùng văn phòng, thấy cô phản ứng ghê như thế thì Hoàng Y cũng giật mình, “Cô làm sao thế? Gọi cô cả nửa ngày không thấy trả lời, nghĩ gì mà mất hồn đến thế?”
Tần Chân xấu hổ cười, “Không có, chỉ là mệt nên buồn ngủ chút thôi.”
“Vừa hay, chủ nhiệm Lưu tìm cô trong văn phòng kìa, ha ha, như thế đã lên tinh thần chưa?” Hoàng Y cười hì hì vỗ lưng cô, thần bí nói, “Đừng lo, lần này không phải dạy bảo cô đâu, nghe nói là khách quý của công ty đến, chỉ tên điểm họ muốn một đơn hàng lớn ở cô đấy!”
*Nam phụ lên sàn, nam chính tìm đến cửa, chị nhà có vẻ còn nặng tình cũ =))))
Hai cha con Trình Lục Dương Trình Viễn Hàng lại cãi nhau ầm ĩ.
Nguyên nhân là lúc về nhà ăn cơm, Trình Viễn Hàng vô cùng mất hứng chỉ trích Trình Lục Dương không hiểu tình hình, “Con gái người ta chủ động tiếp cận mày, mày lại chẳng chịu chừa mặt mũi, lại còn sĩ diện với người ta, tính khí thiếu gia làm xằng làm bật, cũng phải ngẫm nghĩ người ta cũng là người có uy tính danh dự, sao mày lại có thể bày ra mặt lạnh như thế được hả?”
Trình Lục Dương đặt đũa xuống, không chút để ý nói: “Con sĩ diện? Cô ta đến công ty tổng cộng bốn lần, lần đầu thì nói bề ngang tay vịn cầu thang tầng một lên tầng hai không chính xác, không hợp với độ dài tay cô ta; lần thứ hai thì nói vị trí bồn cầu trong WC không đúng, không đủ ánh sáng để đọc sách; lần thứ ba nói độ cao cầu thang không bình thường, con không cân nhắc về chiều cao của cô ta, lúc bước lên mất nhiều sức lực; lần thứ tư nói là phải thiết kế chỗ bàn ăn trong nhà ăn, cô ta muốn đặt bàn dài kiểu Pháp dành cho mười hai người … Rốt cuộc là ai sĩ diện?”
Trình Viễn Hàng bị nghẹt thở, trên gương mặt không nén được nhận, sau một lát sắc mặt khó coi nói: “Dù thế thì con cũng không thể bảo người ta hoặc nhịn hoặc thay người được! Ba nói con đấy, cái tôi lớn như thế, cũng không phải không biết trên thương trường khó tránh khỏi việc xã giao, con gái bảo bối của Chu Tòng Vĩ coi trọng con, con cũng phải cho người ta chút mặt mũi, đến gần với con bé hơn, ba thấy nó cũng khá xinh, tuổi cũng thích hợp với con… Nếu mà thật sự không thích, thì qua một thời gian sau lơ đi là được, như vậ không tích cực hơn sao? Huống ba cũng đã đồng ý bác Chu con rồi, con không nể mặt con bé, thì ba phải xuống đài thế nào đây?”
Trình Lục Dương lập tức nghĩ đến anh trai Trình Húc Đông của hắn, dù không phải là chân truyền của Trình Viễn Hàng, thì dựa sự khéo léo tinh tế đối đãi với người ngoài, hẳn là cũng có thể mở rộng mạng lưới nhân tế cho tập đoàn Viễn Hàng? Từ nhỏ đến lớn, điều hắn không muốn nhất là trở thành hình bóng của Trình Húc Đông, thế là miễn cưỡng cười: “Nếu ba đã đồng ý với bác Chu, thì ba đi mà hẹn với con gái ông ta, người đồng ý với ông ta không phải con, nếu ba thấy hứng thú thì tự mà đi.”
“Mày — ” Trình Viễn Hàng tức giận đập bàn, lại bị Trình Húc Đông ngăn lại.
Người anh nhanh chóng bảo em trai im miệng, sau đó thấp giọng khuyên Trình Viễn Hàng: “Ba à, Lục Dương cũng đã ba mươi tuổi rồi, có suy nghĩ riêng của mình, chú ấy làm thế cũng là vì không muốn làm lỡ thời gian của con gái người ta, còn tốt hơn là cho hi vọng rồi cuối cùng không thành.”
Trình Viễn Hàng tức giận vô cùng, chỉ vào mũi Trình Lục Dương mà nói: “Mày cũng là người Trình gia, đừng có suốt ngày làm cao coi sự tình không liên quan đến mày! Quan hệ kết giao mày không hiểu? Người ba mươi tuổi, đến điều đó còn không hiểu thì làm ăn được gì? Không phải tao nói, nếu không phải tao với anh mày chống đỡ giùm mày, mày tưởng cái công ty rách nát kia có thể làm ăn được thế ư? Không có quảng cáo, kinh doanh giải trí mày không đến, nếu mày không phải con trai Trình Viễn Hàng tao, mày nghĩ người ta dựa vào cái gì mà nể mặt mày hả, còn làm cao không tìm đến mấy công ty thiết kế khác, mày tưởng mày ở trên trời cao hả?”
Một giây trước Trình Lục Dương còn phất phơ vớ vẩn, vừa nghe thế mặt lập tức dài ra, nheo mắt nhìn ông bố, “Ý ba là con chẳng được tích sự gì, chẳng qua là đem tập đoàn Viễn Hàng của ba làm chỗ dựa vững chắc?”
“Nếu không thì mày cho mày dựa vào cái gì mà nhận được danh sách đơn hàng? Trình Lục Dương, mày đừng có suốt ngày coi khinh tao với anh trai mày, trừ khi mày sửa họ, bằng không mày vẫn chỉ dựa vào tên tuổi Trình gia chúng ta…”
“Trình Viễn Hàng!” Lục Thư Nguyệt ném đũa đi, quát lên với ông chồng một tiếng, sau đó bỗng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào cậu con trai, trong đôi mắt mang theo vẻ khẩn cầu.
Trình Viễn Hàng tự biết lỡ lời, nhưng vì thể diện mà khó xuống nước được, chỉ đành nghênh mặt không chịu thua.
Trong căn phòng rơi vào im lặng một khoảng thời gian ngắn.
Trình Lục Dương cầm lấy khăn tay chậm rãi lau miệng, ngẩng đầu nhìn ông bố sắc mặt khó coi, “Ba đã nói thế thì con cũng không có gì để phủ nhận. Tuy từ sớm con cũng chẳng yêu thích cái họ này tí nào, nhưng sự thật là con họ Trình thì vẫn không thể nào thay đổi được.”
Hắn hiểu ý của Trình Viễn Hàng, tập đoàn Viễn Hàng là công ty phát triển bất động sản lớn nhất thành phố B, nhiều tập đoàn khác hợp tác với Viễn Hàng cũng đều vì thể diện Trình Viễn Hàng mà lập tức chạy đến La Lune tìm cậu ấm Trình gia để thiết kế nội thất, xem như là ủng hộ toàn lực với Trình gia.
Ngay trước mặt ba người họ, Trình Lục Dương gọi điện cho Phương Khải, gằn từng chữ một: “Thay tôi thông báo xuống bên dưới, sau này hễ công ty nào hợp tác cùng tập đoàn Viễn Hàng, chúng ta đều không tiếp đón.”
***
Nhất thời thốt ra lời xấu, ai mà chẳng đã từng?
Nhưng mà khi hết tức giận rồi thì mọi phiền toái cũng rước đến.
Phương Khải lái xe chở Trình Lục Dương đi khắp nơi, vừa lái xe vừa tận tình khuyên bảo hắn: “Tổng giám anh cần gì phải gây khó dễ với mình thế kia? Tập đoàn Viễn Hàng luôn là nguồn “cung cấp” khách hàng lớn cho chúng ta, sao anh phải tranh cãi, từ chối không nhận đơn làm ăn của bọn họ cứ. Phải biết là trong thành phố ta ngoại trừ tập đoàn Viễn Hàng thì quy mô những công ty phát triển bất động sản khác cũng không lớn, đánh mất mối bên kia, anh phải tìm bao nhiêu công ty nhỏ hợp tác mới bù lại được tổn thất của chúng ta đây?”
Trình Lục Dương nhắm mắt dưỡng thần, lạnh lùng nói: “Im mồm!”
Phương Khải: “…”
Lại một lúc sâu, người ngồi phía sau bỗng mở to mắt, sắc mặt lạnh lùng hạ cửa xe xuống, âm thầm chửi vài câu.
Lần này ông già kia thật sự phát hỏa rồi, sau khi nghe thấy hắn gọi cuộc điện thoại kia, cũng không nói hai lời bấm số điện thoại phòng nhân sự ở công ty, bảo đối phương thông báo xuống dưới, sau này tập đoàn Viễn Hàng không được giúp đỡ La Lune nửa nguồn vốn khách hàng nào cả. Dù Lục Thư Nguyệt khuyên can thế nào cũng không được, ông già nói xong liền đi vào thư phòng, khóa chặt cửa không cho ai vào.
Lập tức Trình Lục bước ra khỏi cửa, ngày hôm sau bắt đầu chạy đôn chạy đáo với Phương Khải đến mấy công ty bất động sản, hắn không thừa nhận khi rời khỏi Trình Viễn Hàng thì hắn không làm được gì, nhưng lại không thể không thừa nhận, trước đây quả thật hắn đã sống dưới ánh hào quang của tập đoàn Viễn Hàng, làm một ông chủ thoải mái nhàn nhã muốn gì cũng có.
Nhưng mà tài năng là của hắn, toàn bộ ý tưởng thiết kế cũng là của hắn, cho dù là khách hàng đến ít hơn, hắn vẫn tin rằng La Lune sẽ không trở thành như trong lời lão già kia nói, trở thành một cái vỏ cứng không có gì.
Hừ, ông già muốn chế giễu phải không?
Vậy thì để cho ông ta xem, chẳng qua diễn viên phim hài này tuyệt đối không phải là Trình Lục Dương hắn.
***
Có Trình Lục Dương đích thân ra trận, mấy ngày qua chạy khắp nơi, cũng có mấy công ty nhỏ thuận lợi hợp tác, nghe nói là La Lune tên tuổi lẫy lừng, đối phương đều khách khí mà thêm, rất nhanh đã đi đến thỏa thuận, một khi bên này bán được nhà, lập tức sẽ giới thiệu khách hàng đến bên Trình Lục Dương tiến hành thiết kế trang hoàng.
Bình thường mà nói, thỏa thuận hợp tác này không chỉ có lợi cho cả hai bên, mà cũng rất tiện lợi với khách hàng mua nhà, hơn nữa với hiệu ứng mắt xích này cũng có thể giảm giá, nên đa số khách hàng đều đồng ý.
Nhưng chỉ vài ngày sau, kế hoạch của Trình Lục Dương bắt đầu xảy ra sự cố, nguyên nhân là do tập đoàn đã thông báo rõ ràng như thế này: Sau này chính thức thoái vốn những sản phẩm do La Lune thiết kế, hơn nữa đã bắt đầu tìm kiếm thương hiệu có thể cung cấp thiết kế nội thất khác.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong thành phố B, Trình Lục Dương cũng bắt đầu bị từ chối hết, đừng nói là mấy công ty phát triển bất động sản bình thường, cho dù là công ty nhỏ cũng không đồng ý hợp tác với hắn.
Quả thật địa vị của tập đoàn Viễn Hàng ở thành phố B thuộc đẳng cấp đầu rồng rồi, ai dám rảnh rỗi đi trêu chọc cơ chứ? Trình Viễn Hàng đã không muốn giúp con mình, còn ai dám ăn no rửng mỡ đi giúp Trình Lục Dương một tay đây?
Trình Lục Dương tức giận chẳng biết trút vào đâu, trong lòng lại càng quyết định phải tự lực cánh sinh.
Ông già xem thường hắn, thế thì hắn sẽ cho ông già xem xem! Nhiều năm qua Trình Lục Dương hắn chưa từng dựa vào ông ta, vậy mà vẫn sống được đến tuổi này sao? Nực cười! Đầu óc là phát triển trên người hắn, có được việc hay không đến lượt người khác nói sao?
Lập tức Trình Lục Dương bảo Phương Khải sửa sang lại hồ sơ,trong đấy toàn là những công ty phát triển bất động sản quy mô nhỏ, bỗng trong mắt xuất hiện hai chữ Âu Đình, đôi mắt nheo lại, không hề che dấu ý cười.
Ồ, xem ra phải gặp lại cô nàng miệng lưỡi sắc bén kia rồi?
Thật tốt, thời gian này áp lực quá lớn, cơn tức giận nín đầy một bụng đã bị nghẹn đến cổ rồi, cuối cùng lần này cũng tìm được mục tiêu sống lại.
***
Lúc Bạch Lộ gọi điện cho Tần Chân thì cô phấn khích nói rằng ở cửa hàng trung tâm thành phố đang giảm giá, có lẽ cuối tuần cô nàng sẽ đổ máu một phen, kết quả là nói xong liền vỗ đầu một cái, nhớ đến chuyện còn quan trọng hơn.
“Đúng rồi, mày có biết hôm qua tao thấy ai trên xe buýt không?”
Quái, sao Bạch Lộ đột nhiên đổi chủ đề nhanh thế chứ, Tần Chân vừa di chuột xem kết quả tháng này, vừa hờ hững hỏi một câu: “Không phải là giáo sư Đô nhà mày à?”
“Không phải là giáo sư Đô nhà tao, mà là giáo sư Mạnh nhà mày đấy!” Bạch Lộ nói với vẻ vui sướng khi người ta gặp họa.
Bàn tay giữ chuột của Tần Chân lập tức dừng lại, cả người cứng đờ ra.
“Alo? Đâu rồi?” Không nghe thấy cô trả lời, Bạch Lộ nhìn vào màn hình điện thoại, có cúp máy đâu, thế là đưa lại lên tai nói, “Tần Chân, mày chết chỗ nào rồi thế kia?”
Lúc này Tần Chân mới tỉnh lại, cầm lấy điện thoại đang kẹp giữa cổ với bả vai lên, “… Đây.”
“…” Bạch Lộ chán nản, “Mày đúng là hết thuốc chữa, cung phản xạ lại có thể đi vòng một vòng Trái Đất, mau đến bệnh viện điều trị đi!”
Tần Chân không đáp, lúc này Bạch Lộ mới chần chừ hỏi: “Mày sao thế? Có phải nghe nói Mạnh Đường quay về, nên trong lòng thấy khó chịu không?”
Hơn cả khó chịu nữa, chỉ mới nghe tên thôi đã cảm thấy trong lòng hoảng hốt.
“Dù sao thì tao với anh ấy cũng từng qua lại.” Tần Chân khịt mũi, “Được rồi, không có gì thì tao gác máy đây, nếu không lát nữa phu nhân Lưu Trân Châu thấy tao phí phạm tiền phí của công ty lại bắt tao đứng vào góc tường mất.”
“Nhổ vào, vậy mày đi lấy điện thoại của mày gọi cho tao đi, đừng có suốt ngày mà… Alo! Alo?” Bạch Lộ tức giận đến nỗi hộc máu ra, không thể ngờ bị cô cúp điện thoại trước một bước?
Tần Chân ngồi trước máy tính, trong đầu óc trống rỗng, dường như bị rút sạch không khí, sạch sẽ đến nỗi không có chút tạp niệm nào.
Sau đó lại từ từ, có một hình bóng mơ hồ từ tận sâu trong trí nhớ chạy ra, giống như chụp bằng máy ảnh polaroid*, từng chút từng chút trở nên rõ ràng.
(* Máy chụp ảnh in liền lấy ngay)
Bóng dáng người kia vẫn như thời học sinh, ngũ quan sáng sủa lịch sự tao nhã, nụ cười trong suốt, lúc cười còn xuất hiện lúm đồng tiền mờ mờ, người không biết chuyện sẽ đều cho là anh dịu dàng lại bình dị gần gũi.
Mạnh Đường.
Cô há miệng thở dốc, lại phát hiện ra đến tên của anh bản thân không thốt ra nổi, giống như thiếu oxi, môi khẽ cử động vẫn cảm thấy khó thở.
Không biết đã ngẩn ngơ bao lâu, đột nhiên có người đặt tay lên vai Tần Chân, cô sợ đến mức ưỡn thẳng lưng, kêu “a” một tiếng.
Đập cô là Hoàng Y cùng văn phòng, thấy cô phản ứng ghê như thế thì Hoàng Y cũng giật mình, “Cô làm sao thế? Gọi cô cả nửa ngày không thấy trả lời, nghĩ gì mà mất hồn đến thế?”
Tần Chân xấu hổ cười, “Không có, chỉ là mệt nên buồn ngủ chút thôi.”
“Vừa hay, chủ nhiệm Lưu tìm cô trong văn phòng kìa, ha ha, như thế đã lên tinh thần chưa?” Hoàng Y cười hì hì vỗ lưng cô, thần bí nói, “Đừng lo, lần này không phải dạy bảo cô đâu, nghe nói là khách quý của công ty đến, chỉ tên điểm họ muốn một đơn hàng lớn ở cô đấy!”
*Nam phụ lên sàn, nam chính tìm đến cửa, chị nhà có vẻ còn nặng tình cũ =))))
Danh sách chương