Khi Tần Chân và Trình Lục Dương sắp kết hôn, Bạch Lộ tới nhà Tần Chân ăn cơm, thuận tiện đứng ở lập trường bạn thân mà dọa dẫm Trình Lục Dương. Dù sao thằng nhóc này thúi mồm như thế, trước đây đã bắt nạt Tần Chân nhà cô không ít, Bạch Lộ đương nhiên muốn đảm bảo bạn thân đi lấy chồng sẽ không thiệt thòi.
Vì thế khi Tần Chân đang bận lên bận xuống ở phòng bếp, Bạch Lộ và Trình Lục Dương ngồi trên sofa mở một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Kết quả chưa nói được vài câu thì Tần Chân ở phòng bếp hỏi Trình Lục Dương: “Sườn xào chua ngọt có thêm rượu không?”
“Em chờ tí.” Trình Lục Dương nói với Bạch Lộ, sau đó nhanh chóng chạy vào bếp, chỉ bảo cho Tần Chân một tay rồi tiếp tục đi ra: “Được rồi, tiếp tục, vừa nói đến đâu rồi?”
Chưa nói được vài câu, Tần Chân lại sợ hãi kêu lên: “Trình Lục Dương, trong quả mướp đắng này có sâu, cả đống ở trong, em vừa thái ra thì nhảy ra hết!”
Trình Lục Dương tức khắc đứng dậy, nói với Bạch Lộ: “Em chờ một lát.” Sau đó lại chạy lộc cộc vào trong bếp.
Kết quả cuộc nói chuyện nghiêm túc này căn bản không duy trì được bao lâu, nguyên nhân là Trình tiên sinh vô cùng lo cho Trình phu nhân, quanh đi quẩn lại chỉ một tí tiếng động cũng chạy vào bếp.
Đến khi Trình Lục Dương trở về lần thứ n, Bạch Lộ xua tay: “Thôi thôi thôi, tốt nhất là anh quay về phòng bếp đi, hai người bây giờ cứ như trẻ sinh đôi kết hợp ấy, khó chia khó lìa.”
Qua cửa bạn thân của vợ, Trình Lục Dương đắc ý dào dạt đứng dậy vỗ vỗ quần áo, cuối cùng còn không quên bổ sung: “Trẻ sinh đôi kết hợp cái quái gì! Trẻ sinh đôi kết hợp làm sao lên giường được? Em đã thấy trẻ sinh đôi sống cuộc sống hạnh phúc hài hòa trên giường bao giờ chưa?”
Bạch Lộ trong nháy mắt đen mặt.
Về sau cô tựa vào cửa phòng bếp, nhìn đôi vợ chồng tương lai ngọt ngọt ngào ngào vừa làm cơm vừa huyên thuyên, bỗng nhiên hơi buồn bực – rốt cuộc hôn nhân là chuyện thế nào? Rất nhiều nhà văn miêu tả hôn nhân thành quá trình mất đi tình yêu bi tráng, từ tình cảm mãnh liệt đến bình thản, từ tình yêu đến hôn nhân. Bạch Lộ nhớ tới cha mẹ mình đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, mỗi người có gia đình riêng, mà cô kẹp ở giữa, trở thành một đứa trẻ lẻ loi.
Thỉnh thoảng đi tới nhà của từng người, mà luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Cô thường xuyên nghĩ, khi xưa phải là sức hấp dẫn lớn cỡ nào mới có thể khiến hai người với tính cách khác xa nhau đến với nhau đây? Cặp đôi trẻ trung cho rằng tình yêu ngắn ngủi chính là vĩnh hằng, vì thế liều lĩnh mà kết hôn, thế nhưng về sau lại thoải mái chia tay trong sự tôi rèn của hôn nhân.
Bạch Lộ đi một mình tới sườn núi hai mươi sáu tuổi, có lần cho rằng hôn nhân cách bản thân mình rất xa, thật giống như thiếu nữ mười tám tuổi tự nói với bản thân: “Kết hôn? Có liên quan gì tới tôi?”
Nhưng bất tri bất giác, cô đã không còn là thiếu nữ mười tám tuổi kia nữa rồi, bạn thấy đấy, ngay cả cô bạn thân chơi cùng cô từ nhỏ tới lớn cũng sắp lập gia đình rồi.
Cô bỗng thấy mờ mịt.
Buổi tối về nhà, Ninh Hạo Thần còn đang làm thêm ở công ty, cô ngồi trên sofa, nhìn gian nhà lạnh lẽo, bỗng cảm thấy không thích ứng nữa rồi.
Sau khi tăng ca xong chắc anh không đến nữa rồi, dù sao bình thường đều là vì đón cô tan tầm, lười về.
Lúc xem phim truyền hình, Bạch Lộ nhận hai cuộc điện thoại, một là chồng hiện tại của mẹ giấu mẹ gọi tới, nói rằng hôm nay lúc đi chợ mua thức ăn, mẹ cô gặp bạn học cấp ba của cô, người ta chửa to, nghe nói qua hai tháng nữa là sinh.
Dượng Lý nói nhỏ: “bây giờ bà ấy ra ngoài nhảy tự do (*) rồi, lát nữa về thể nào cũng gọi điện thoại mắng con, con cứ nghe lời tí, chớ chọc bà ấy, bà ấy đang nổi nóng đấy!”
[(*) Nhảy tự do: một loại vũ đạo tập thể mang tính giải trí nhằm rèn luyện sức khỏe của dân chúng, sân bãi thường được chọn là quảng trường hoặc nơi trống trải.]
Bạch Lộ lễ phép nói lời cảm ơn, buồn bã ỉu xìu mà cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, mẹ cô gọi điện tới, quả nhiên bám diết lấy việc cô gái độc thân nhiều tuổi như cô chẳng hề tích cực chuyện chồng con gì cả, trách mắng cô không nghĩ cho cha mẹ, không nghĩ cho tương lai của mình.
Nói đi nói lại, lại bắt đầu chê cô làm mất mặt mình.
Bạch Lộ nghe xong hai mươi phút, mãi đến khi mẹ cô nói mệt rồi mới có thể nghỉ ngơi.
Cô cuộn mình trên sofa, cảm nhận gió mát hiu hiu của mùa thu, lúc này mới ý thức được mùa hè đã qua.
Tivi đang phát bộ phim tâm lý gia đình được yêu thích nhất trên đài CCTV, quan hệ mẹ chồng con dâu, cuộc sống sau khi cưới vĩnh viễn là đề tài mà các nhà biên kịch thích nhất.
Bạch Lộ khó chịu mà nhắm mắt tựa vào sofa, chậm rãi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Khi Ninh Hạo Thần mở cửa đã hơn mười một giờ đêm, sau khi anh đưa chìa khóa nhà mình cho Bạch Lộ, Bạch Lộ cũng thuận thế mà đưa chìa khóa nhà mình cho anh.
Cô chẳng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có qua có lại, cô thấy mình đã có chìa khóa nhà anh thì đương nhiên cũng nên đưa cho anh chìa khóa nhà mình.
Trong nhà chỉ có màn hình tivi còn sáng, Ninh Hạo Thần đi vào phòng khách, thấy Bạch Lộ cuộn mình lại, làm tổ trên sofa mà ngủ.
Anh đi tới trước sofa thì thấy Bạch Lộ nhíu mày lại kể cả khi đang ngủ, không biết gặp phải chuyện buồn phiền gì. Dừng một chút, anh mới cúi xuống gọi cô: “Bạch Lộ?”
Bạch Lộ chưa tỉnh lại.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa từ trong tay cô, tắt tivi đi, sau đó cúi người ôm lấy cô, vững vàng đi vào phòng ngủ trong bóng tối.
Ở chung hơn ba tháng, anh đã quen thuộc với ngôi nhà này. Từ sofa đến phòng ngủ cần mười ba bước, từ cửa phòng ngủ đến giường cần ba bước rưỡi.
Anh đắp chăn mỏng cho cô, lại gạt sợi tóc mai hỗn loạn trên gò má cô, sau đó định đứng dậy đi tắm.
Vốn có thể không đến, nhưng vừa nghĩ rằng dù thế nào về nhà cũng là gian nhà trống trải, không bằng chen chúc vào chiếc giường nhỏ nhắn nhưng đặc biệt ấm áp này của cô.
Nhưng anh còn chưa đứng thẳng người thì đột nhiên có đôi tay trên cổ anh.
Bạch Lộ đã mở mắt từ bao giờ, vòng hai tay lên cổ anh, lười biếng hỏi: “Sao không về nhà?”
Ninh Hạo Thần cũng duy trì tư thế cúi người: “Sao, không hy vọng anh tới?”
Nếu là ngày xưa, Bạch Lộ nhất định sẽ nói không hề khách sáo rằng: “đúng thế, anh tới làm gì? Một mình em ngủ thoải mái bao nhiêu!”
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô nở nụ cười, trả lời thành thật: “Hy vọng.”
Ninh Hạo Thần vô cùng kinh ngạc, mượn ánh đèn chiếu từ ngoài cửa sổ vào, mơ hồ trông thấy Bạch Lộ hơi cô đơn, anh dứt khoát ngồi cạnh cô: “Sao thế?”
Bạch Lộ không nói chuyện.
Biểu cảm của Ninh Hạo Thần từ từ lạnh lẽo, sau đó anh dùng giọng thấp mấy độ hỏi cô: “có phải tên họ Trương kia lại quấy rầy em không?”
“Không phải –”
“Ngày mai anh phải đi tìm hắn ta.” Ninh Hạo Thần lạnh lùng nói, ra chiều tuyệt đối không nhân nhượng người khác ngấp nghé người phụ nữ của mình.
Bạch Lộ dở khóc dở cười, túm tay anh ngồi dậy, trong lòng ấm áp.
Cô hỏi: “Ninh Hạo Thần, có phải anh thật sự yêu em rồi không? Ham muốn chiếm hữu mạnh như thế, cứ canh cánh trong lòng A Tiện tiên sinh suốt thôi.”
Ninh Hạo Thần lườm cô: “Không, anh yêu anh ta rồi, nếu không đã không nhớ anh ta mãi thế.”
“…”
Thấy Bạch Lộ có tinh thần rồi, anh chọc chọc trán cô: “Được rồi, anh đi tắm rồi nói chuyện với em.”
Nhưng đến khi anh tắm xong thì Bạch Lộ đã nhắm mắt ngủ rồi.
Anh rút di động đang chơi nửa chừng thì bị chủ nhân vứt bỏ ra khỏi tay cô, vốn muốn đặt ở trên tủ đầu giường, không biết vì sao lại bỗng dừng lại, sau đó ấn màn hình sáng, suy nghĩ một lát rồi lật lại lịch sử cuộc gọi.
Hai cuộc mới nhất, một là từ “dượng Lý”, một là từ “mẹ”.
Anh nghiêng đầu sang nhìn Bạch Lộ vẫn đang nhíu mi, nhớ tới cảnh uống say ở công viên tối hôm đó, cô nói cha mẹ cô đã ly hôn từ khi cô học tiểu học, vẫn chẳng quan tâm cô lắm, kết quả đến giờ lại bắt đầu chê cô không lấy được chồng.
Đại khái có thể đoán được nguyên nhân cô không vui.
Ninh Hạo Thần tắt màn hình di động, lẳng lặng để nó ở trên tủ đầu giường, sau đó nghiêng người lẳng lặng nhìn Bạch Lộ.
Cô sở hữu gương mặt trẻ con, không rõ tuổi, không tính là rất đẹp nhưng rất ưa nhìn.
Có lẽ nói, anh thích vẻ vừa phải này của cô.
Ninh Hạo Thần vươn cánh tay dài rồi ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, sau đó kéo chăn đắp kỹ cho cô, trong lòng chậm rãi tính toán.
Nếu đã là người phụ nữ của anh rồi thì sẽ không để mặc cho người ta ức hiếp – cha mẹ cũng không được, hừ.
***
Hôm sau là thứ bảy, Ninh Hạo Thần không đi làm.
Bạch Lộ tỉnh lại trước, sờ sờ tóc mình, thấy hơi dầu nên cau mày đi vào phòng tắm, dự định tắm rửa.
Đang gội đầu dở thì cửa phòng tắm có động, cô giật mình, nhắm mắt lại hô lên: “Ninh Hạo Thần?”
“Ừ.” Giọng không lạnh không nhạt, người vào chính là Ninh tiên sinh.
Bạch Lộ vô cùng xấu hổ: “Em đang tắm, anh vào làm gì?”
Ninh Hạo Thần bình tĩnh trả lời: “Đi vệ sinh.” Sau đó rất tự nhiên mà nhìn người đẹp tắm dưới vòi hoa sen.
Bạch Lộ vội vã quay lưng về phía anh, vò tóc qua quýt, sau đó nghĩ tới cái gì lại hỏi: “Đại tiện hay tiểu tiện?”
“Đại Tiện.” Giọng Ninh Hạo Thần vẫn bình tĩnh như thế, anh thấy bóng lưng Bạch Lộ cứng ngắc thì mới bật cười: “Sáng tinh mơ, thật sự muốn ép anh đùa khẩu vị nặng thế sao?”
Bạch Lộ thở phào nhưng toàn thân vẫn cứng ngắc như trước, người đàn ông này lại chạy vào lúc cô đang tắm!!! Quả thật không thể nhịn nữa!!!
Nào ngờ còn chưa xả tóc, có hai tay bỗng ôm lấy eo cô… cô cứng đờ cả người, hung dữ quát lên: “Ninh Hạo Thần!”
“Anh đây.” Giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên phía sau cô, mà đôi tay bắt đầu chạy trên người cô một cách xấu xa.
Bạch Lộ hận không thể tức khắc xả sạch đầu, sau đó cho anh hai cái tát tai! Kết quả cô vừa mới hất tóc ra đằng sau, còn chưa kịp lau mắt thì người đàn ông phía sau đã túm lấy cô, lưng cô và thân thể anh hoàn toàn ăn khớp, bộ phận nóng rực nào đó cũng vững vàng cọ vào… của cô.
“Ninh, Ninh Hạo Thần!” Cô nói lắp bắp: “Em đang tắm…”
“Ừ, em cứ tắm tiếp.” Giọng anh dịu dàng khàn khàn, hai tay lại chậm rãi phủ lên ngực cô.
Bạch Lộ lau qua mắt rồi mở mắt ra, nước ấm từ vòi hoa sen chảy ào ào vào hai người. Cô suy yếu vô lực mà gọi anh: “Ninh Hạo Thần…”
Anh dường như hơi bất đắc dĩ: “Được rồi.”
“Được, được cái gì?”
“Trông em không có sức thế này, thôi thì anh cố mà tắm giúp em đi.” Người nào đó nói mà không biết xấu hổ.
Sau đó là cuộc chiến giữa bộ phận dưới cái cổ không thể miêu tả và bộ phận dưới cái cổ không thể miêu tả.
Ngay lúc Bạch Lộ thở hổn hển bị anh giơ một chân lên, sau đó bị ép đón nhận thêm đợt công kích nữa trong dòng nước ấm thì qua lớp hơi nước dày đặc, cô nhìn thấy vẻ rung động lòng người và ánh mắt vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng của Ninh Hạo Thần.
Cô cắn môi để không phát ra tiếng thì nghe thấy anh nói với cô bằng giọng khàn khàn: “Bạch Lộ, kết hôn với anh đi?”
Thể loại gì đó!!!
Bạch Lộ mở to mắt, nhìn anh mà không biết làm sao.
Thì nghe thấy Ninh tiên sinh lặp lại lần nữa: “Anh đang cầu hôn em.”
Bạch Lộ nứt ra rồi.
Cho nên sáng sớm tinh mơ, anh vội vàng hò hét muốn tắm uyên ương, chính là để cầu hôn cô!
Trời xanh ơi!!! Có ai cầu hôn như thế không?
Vì thế khi Tần Chân đang bận lên bận xuống ở phòng bếp, Bạch Lộ và Trình Lục Dương ngồi trên sofa mở một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Kết quả chưa nói được vài câu thì Tần Chân ở phòng bếp hỏi Trình Lục Dương: “Sườn xào chua ngọt có thêm rượu không?”
“Em chờ tí.” Trình Lục Dương nói với Bạch Lộ, sau đó nhanh chóng chạy vào bếp, chỉ bảo cho Tần Chân một tay rồi tiếp tục đi ra: “Được rồi, tiếp tục, vừa nói đến đâu rồi?”
Chưa nói được vài câu, Tần Chân lại sợ hãi kêu lên: “Trình Lục Dương, trong quả mướp đắng này có sâu, cả đống ở trong, em vừa thái ra thì nhảy ra hết!”
Trình Lục Dương tức khắc đứng dậy, nói với Bạch Lộ: “Em chờ một lát.” Sau đó lại chạy lộc cộc vào trong bếp.
Kết quả cuộc nói chuyện nghiêm túc này căn bản không duy trì được bao lâu, nguyên nhân là Trình tiên sinh vô cùng lo cho Trình phu nhân, quanh đi quẩn lại chỉ một tí tiếng động cũng chạy vào bếp.
Đến khi Trình Lục Dương trở về lần thứ n, Bạch Lộ xua tay: “Thôi thôi thôi, tốt nhất là anh quay về phòng bếp đi, hai người bây giờ cứ như trẻ sinh đôi kết hợp ấy, khó chia khó lìa.”
Qua cửa bạn thân của vợ, Trình Lục Dương đắc ý dào dạt đứng dậy vỗ vỗ quần áo, cuối cùng còn không quên bổ sung: “Trẻ sinh đôi kết hợp cái quái gì! Trẻ sinh đôi kết hợp làm sao lên giường được? Em đã thấy trẻ sinh đôi sống cuộc sống hạnh phúc hài hòa trên giường bao giờ chưa?”
Bạch Lộ trong nháy mắt đen mặt.
Về sau cô tựa vào cửa phòng bếp, nhìn đôi vợ chồng tương lai ngọt ngọt ngào ngào vừa làm cơm vừa huyên thuyên, bỗng nhiên hơi buồn bực – rốt cuộc hôn nhân là chuyện thế nào? Rất nhiều nhà văn miêu tả hôn nhân thành quá trình mất đi tình yêu bi tráng, từ tình cảm mãnh liệt đến bình thản, từ tình yêu đến hôn nhân. Bạch Lộ nhớ tới cha mẹ mình đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, mỗi người có gia đình riêng, mà cô kẹp ở giữa, trở thành một đứa trẻ lẻ loi.
Thỉnh thoảng đi tới nhà của từng người, mà luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Cô thường xuyên nghĩ, khi xưa phải là sức hấp dẫn lớn cỡ nào mới có thể khiến hai người với tính cách khác xa nhau đến với nhau đây? Cặp đôi trẻ trung cho rằng tình yêu ngắn ngủi chính là vĩnh hằng, vì thế liều lĩnh mà kết hôn, thế nhưng về sau lại thoải mái chia tay trong sự tôi rèn của hôn nhân.
Bạch Lộ đi một mình tới sườn núi hai mươi sáu tuổi, có lần cho rằng hôn nhân cách bản thân mình rất xa, thật giống như thiếu nữ mười tám tuổi tự nói với bản thân: “Kết hôn? Có liên quan gì tới tôi?”
Nhưng bất tri bất giác, cô đã không còn là thiếu nữ mười tám tuổi kia nữa rồi, bạn thấy đấy, ngay cả cô bạn thân chơi cùng cô từ nhỏ tới lớn cũng sắp lập gia đình rồi.
Cô bỗng thấy mờ mịt.
Buổi tối về nhà, Ninh Hạo Thần còn đang làm thêm ở công ty, cô ngồi trên sofa, nhìn gian nhà lạnh lẽo, bỗng cảm thấy không thích ứng nữa rồi.
Sau khi tăng ca xong chắc anh không đến nữa rồi, dù sao bình thường đều là vì đón cô tan tầm, lười về.
Lúc xem phim truyền hình, Bạch Lộ nhận hai cuộc điện thoại, một là chồng hiện tại của mẹ giấu mẹ gọi tới, nói rằng hôm nay lúc đi chợ mua thức ăn, mẹ cô gặp bạn học cấp ba của cô, người ta chửa to, nghe nói qua hai tháng nữa là sinh.
Dượng Lý nói nhỏ: “bây giờ bà ấy ra ngoài nhảy tự do (*) rồi, lát nữa về thể nào cũng gọi điện thoại mắng con, con cứ nghe lời tí, chớ chọc bà ấy, bà ấy đang nổi nóng đấy!”
[(*) Nhảy tự do: một loại vũ đạo tập thể mang tính giải trí nhằm rèn luyện sức khỏe của dân chúng, sân bãi thường được chọn là quảng trường hoặc nơi trống trải.]
Bạch Lộ lễ phép nói lời cảm ơn, buồn bã ỉu xìu mà cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, mẹ cô gọi điện tới, quả nhiên bám diết lấy việc cô gái độc thân nhiều tuổi như cô chẳng hề tích cực chuyện chồng con gì cả, trách mắng cô không nghĩ cho cha mẹ, không nghĩ cho tương lai của mình.
Nói đi nói lại, lại bắt đầu chê cô làm mất mặt mình.
Bạch Lộ nghe xong hai mươi phút, mãi đến khi mẹ cô nói mệt rồi mới có thể nghỉ ngơi.
Cô cuộn mình trên sofa, cảm nhận gió mát hiu hiu của mùa thu, lúc này mới ý thức được mùa hè đã qua.
Tivi đang phát bộ phim tâm lý gia đình được yêu thích nhất trên đài CCTV, quan hệ mẹ chồng con dâu, cuộc sống sau khi cưới vĩnh viễn là đề tài mà các nhà biên kịch thích nhất.
Bạch Lộ khó chịu mà nhắm mắt tựa vào sofa, chậm rãi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Khi Ninh Hạo Thần mở cửa đã hơn mười một giờ đêm, sau khi anh đưa chìa khóa nhà mình cho Bạch Lộ, Bạch Lộ cũng thuận thế mà đưa chìa khóa nhà mình cho anh.
Cô chẳng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có qua có lại, cô thấy mình đã có chìa khóa nhà anh thì đương nhiên cũng nên đưa cho anh chìa khóa nhà mình.
Trong nhà chỉ có màn hình tivi còn sáng, Ninh Hạo Thần đi vào phòng khách, thấy Bạch Lộ cuộn mình lại, làm tổ trên sofa mà ngủ.
Anh đi tới trước sofa thì thấy Bạch Lộ nhíu mày lại kể cả khi đang ngủ, không biết gặp phải chuyện buồn phiền gì. Dừng một chút, anh mới cúi xuống gọi cô: “Bạch Lộ?”
Bạch Lộ chưa tỉnh lại.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa từ trong tay cô, tắt tivi đi, sau đó cúi người ôm lấy cô, vững vàng đi vào phòng ngủ trong bóng tối.
Ở chung hơn ba tháng, anh đã quen thuộc với ngôi nhà này. Từ sofa đến phòng ngủ cần mười ba bước, từ cửa phòng ngủ đến giường cần ba bước rưỡi.
Anh đắp chăn mỏng cho cô, lại gạt sợi tóc mai hỗn loạn trên gò má cô, sau đó định đứng dậy đi tắm.
Vốn có thể không đến, nhưng vừa nghĩ rằng dù thế nào về nhà cũng là gian nhà trống trải, không bằng chen chúc vào chiếc giường nhỏ nhắn nhưng đặc biệt ấm áp này của cô.
Nhưng anh còn chưa đứng thẳng người thì đột nhiên có đôi tay trên cổ anh.
Bạch Lộ đã mở mắt từ bao giờ, vòng hai tay lên cổ anh, lười biếng hỏi: “Sao không về nhà?”
Ninh Hạo Thần cũng duy trì tư thế cúi người: “Sao, không hy vọng anh tới?”
Nếu là ngày xưa, Bạch Lộ nhất định sẽ nói không hề khách sáo rằng: “đúng thế, anh tới làm gì? Một mình em ngủ thoải mái bao nhiêu!”
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô nở nụ cười, trả lời thành thật: “Hy vọng.”
Ninh Hạo Thần vô cùng kinh ngạc, mượn ánh đèn chiếu từ ngoài cửa sổ vào, mơ hồ trông thấy Bạch Lộ hơi cô đơn, anh dứt khoát ngồi cạnh cô: “Sao thế?”
Bạch Lộ không nói chuyện.
Biểu cảm của Ninh Hạo Thần từ từ lạnh lẽo, sau đó anh dùng giọng thấp mấy độ hỏi cô: “có phải tên họ Trương kia lại quấy rầy em không?”
“Không phải –”
“Ngày mai anh phải đi tìm hắn ta.” Ninh Hạo Thần lạnh lùng nói, ra chiều tuyệt đối không nhân nhượng người khác ngấp nghé người phụ nữ của mình.
Bạch Lộ dở khóc dở cười, túm tay anh ngồi dậy, trong lòng ấm áp.
Cô hỏi: “Ninh Hạo Thần, có phải anh thật sự yêu em rồi không? Ham muốn chiếm hữu mạnh như thế, cứ canh cánh trong lòng A Tiện tiên sinh suốt thôi.”
Ninh Hạo Thần lườm cô: “Không, anh yêu anh ta rồi, nếu không đã không nhớ anh ta mãi thế.”
“…”
Thấy Bạch Lộ có tinh thần rồi, anh chọc chọc trán cô: “Được rồi, anh đi tắm rồi nói chuyện với em.”
Nhưng đến khi anh tắm xong thì Bạch Lộ đã nhắm mắt ngủ rồi.
Anh rút di động đang chơi nửa chừng thì bị chủ nhân vứt bỏ ra khỏi tay cô, vốn muốn đặt ở trên tủ đầu giường, không biết vì sao lại bỗng dừng lại, sau đó ấn màn hình sáng, suy nghĩ một lát rồi lật lại lịch sử cuộc gọi.
Hai cuộc mới nhất, một là từ “dượng Lý”, một là từ “mẹ”.
Anh nghiêng đầu sang nhìn Bạch Lộ vẫn đang nhíu mi, nhớ tới cảnh uống say ở công viên tối hôm đó, cô nói cha mẹ cô đã ly hôn từ khi cô học tiểu học, vẫn chẳng quan tâm cô lắm, kết quả đến giờ lại bắt đầu chê cô không lấy được chồng.
Đại khái có thể đoán được nguyên nhân cô không vui.
Ninh Hạo Thần tắt màn hình di động, lẳng lặng để nó ở trên tủ đầu giường, sau đó nghiêng người lẳng lặng nhìn Bạch Lộ.
Cô sở hữu gương mặt trẻ con, không rõ tuổi, không tính là rất đẹp nhưng rất ưa nhìn.
Có lẽ nói, anh thích vẻ vừa phải này của cô.
Ninh Hạo Thần vươn cánh tay dài rồi ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, sau đó kéo chăn đắp kỹ cho cô, trong lòng chậm rãi tính toán.
Nếu đã là người phụ nữ của anh rồi thì sẽ không để mặc cho người ta ức hiếp – cha mẹ cũng không được, hừ.
***
Hôm sau là thứ bảy, Ninh Hạo Thần không đi làm.
Bạch Lộ tỉnh lại trước, sờ sờ tóc mình, thấy hơi dầu nên cau mày đi vào phòng tắm, dự định tắm rửa.
Đang gội đầu dở thì cửa phòng tắm có động, cô giật mình, nhắm mắt lại hô lên: “Ninh Hạo Thần?”
“Ừ.” Giọng không lạnh không nhạt, người vào chính là Ninh tiên sinh.
Bạch Lộ vô cùng xấu hổ: “Em đang tắm, anh vào làm gì?”
Ninh Hạo Thần bình tĩnh trả lời: “Đi vệ sinh.” Sau đó rất tự nhiên mà nhìn người đẹp tắm dưới vòi hoa sen.
Bạch Lộ vội vã quay lưng về phía anh, vò tóc qua quýt, sau đó nghĩ tới cái gì lại hỏi: “Đại tiện hay tiểu tiện?”
“Đại Tiện.” Giọng Ninh Hạo Thần vẫn bình tĩnh như thế, anh thấy bóng lưng Bạch Lộ cứng ngắc thì mới bật cười: “Sáng tinh mơ, thật sự muốn ép anh đùa khẩu vị nặng thế sao?”
Bạch Lộ thở phào nhưng toàn thân vẫn cứng ngắc như trước, người đàn ông này lại chạy vào lúc cô đang tắm!!! Quả thật không thể nhịn nữa!!!
Nào ngờ còn chưa xả tóc, có hai tay bỗng ôm lấy eo cô… cô cứng đờ cả người, hung dữ quát lên: “Ninh Hạo Thần!”
“Anh đây.” Giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên phía sau cô, mà đôi tay bắt đầu chạy trên người cô một cách xấu xa.
Bạch Lộ hận không thể tức khắc xả sạch đầu, sau đó cho anh hai cái tát tai! Kết quả cô vừa mới hất tóc ra đằng sau, còn chưa kịp lau mắt thì người đàn ông phía sau đã túm lấy cô, lưng cô và thân thể anh hoàn toàn ăn khớp, bộ phận nóng rực nào đó cũng vững vàng cọ vào… của cô.
“Ninh, Ninh Hạo Thần!” Cô nói lắp bắp: “Em đang tắm…”
“Ừ, em cứ tắm tiếp.” Giọng anh dịu dàng khàn khàn, hai tay lại chậm rãi phủ lên ngực cô.
Bạch Lộ lau qua mắt rồi mở mắt ra, nước ấm từ vòi hoa sen chảy ào ào vào hai người. Cô suy yếu vô lực mà gọi anh: “Ninh Hạo Thần…”
Anh dường như hơi bất đắc dĩ: “Được rồi.”
“Được, được cái gì?”
“Trông em không có sức thế này, thôi thì anh cố mà tắm giúp em đi.” Người nào đó nói mà không biết xấu hổ.
Sau đó là cuộc chiến giữa bộ phận dưới cái cổ không thể miêu tả và bộ phận dưới cái cổ không thể miêu tả.
Ngay lúc Bạch Lộ thở hổn hển bị anh giơ một chân lên, sau đó bị ép đón nhận thêm đợt công kích nữa trong dòng nước ấm thì qua lớp hơi nước dày đặc, cô nhìn thấy vẻ rung động lòng người và ánh mắt vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng của Ninh Hạo Thần.
Cô cắn môi để không phát ra tiếng thì nghe thấy anh nói với cô bằng giọng khàn khàn: “Bạch Lộ, kết hôn với anh đi?”
Thể loại gì đó!!!
Bạch Lộ mở to mắt, nhìn anh mà không biết làm sao.
Thì nghe thấy Ninh tiên sinh lặp lại lần nữa: “Anh đang cầu hôn em.”
Bạch Lộ nứt ra rồi.
Cho nên sáng sớm tinh mơ, anh vội vàng hò hét muốn tắm uyên ương, chính là để cầu hôn cô!
Trời xanh ơi!!! Có ai cầu hôn như thế không?
Danh sách chương