Vừa dứt lời, NguyênLân từ trong biểu cảm của Bạch Tiểu Đường đọc ra câu nói không nên lời của cô: Cậu bịđiên rồi à?
Nguyên Lân nhún vai, vẻ mặt trở nên vô tội “Là cậu quyếnrũ tôi mà” Bạch Tiểu Đường: ????
“Cậu đừng có điên nữa, đang là ban ngày đấy!” Bạch Tiểu Đường không dám to tiếng, chỉ có thể tiến lạigần nhìn chằm chằm anh: “Hơn nữa bà nội tớ còn ở bên ngoài, ở trong phòng bếpđấy!”
Nhà Bạch Tiểu Đườngkhông lớn, diện tích thực tế từ 40 đến 50 mét vuông, vẫn là bố cục hai phònglớn một phòng nhỏ, một phòng bếp và một phòng tắm, tuy rằng phòng bếp cùng phòngvệ sinh đã nhỏ đến cựchạn, nhưng phòng khách cũng vẫn rất nhỏ đến mức có thể tưởng tượng được.
Trong môi trườngchật chội như vậy, Bạch Tiểu Đường đóng cửa cũng có thể loáng thoángnghe thấy tiếngbà nội ở phòng bếp cắt rau, đừng nói làgiúp Nguyên Lân thủ d*m, cho dù là lời quá phận cũng khôngdám nói một câu.
Nhưng Nguyên Lânlại cảm thấy đây cũng không phải là vấn đề lớn: “Tôi cũng sẽ không giống như cậu đụng vào tí là kêu lên, yên tâm đi, tôisẽ không phát ra âm thanh đâu.”
“…”
Bạch Tiểu Đường tức giận đến mức hai má phồnglên: “Vậy lỡ bà nội tớmuốn đẩy cửa vào thì làm sao bây giờ?”
Có vẻ hình như đócũng là một vấn đề lớn.
Nguyên Lân suy nghĩ một chút đứng lên, Bạch Tiểu Đường nhìn anh đẩy cửa phòng đi ra, sau đó cầm đĩa dưahấu trên bàn trà, đi tới cửa phòng
bếp hai bước: “Bà nội ơi, cháu có mấy đề còn khônghiểu lắm, muốn đểcho bạn học Bạch Tiểu Đường dạy cháu một chút ạ.”
Bà cụ đương nhiênlà nhiệt tình bày tỏ nhất định phải để cho Bạch Tiểu Đường dạy đến khi anh biết làm đến thôi, sau đó Bạch Tiểu Đường nhìnthấy Nguyên Lân đắc ý vẫy đuôi lớn trở lại trước mặt cô, trên tay còn có thêm đĩa dưa hấu.
“Bây giờ bà ấy sẽ không vào nữa.”“…”
Người này thật sự biết giả vờ! Đúng là một con sói đuôilớn mà!
Bạch Tiểu Đường bất đắc dĩ, đành phải xoay người đóng cửa phòng lại: “Nhưng tớ sẽ không…”
“Đến đây, tôi dạy cậu.”
Nguyên Lân lúc này lấy lại tinh thần,anh đặt quả dưa hấu sang một bên,cởi quần trước mặt Bạch Tiểu Đường, sau đó còn không quên cười nhạocô một câu: “Sao thế, đợi lát nữa còn phải nắm lấy đấy, bây giờ cậu che mắt cóý nghĩa sao?”
Bạch Tiểu Đườngdo dự buông tay xuống,trên mặt đỏ như cà chua nhỏ, ánh mắt không ngừng liếc qua liếclại nhìn trái nhìn phải, nhưng không dám nhìn thẳng vào giữa một cái: “Nhưng,nhưng mà…”
Anh cũng không cùng cô ở đây mà đến mà đi lui, trực tiếp nắm lấy cổtay cô hướng trước người mình, sau đó thuận thế ngồi lên giường cô, cầm tay côgái nhỏ ấn vào giữa háng anh.
“Cầm lấy.”
Bạch Tiểu Đường vẫn không dám nhìn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằmdưa hấu bên cạnh, chỉ có tay run rẩy cầm lấy thứ to lớn của anh.
Lòng bàn tay cô kề sát vào anh, xúc giác rất thành thật, tất cả cảm nhậnđược phản hồi đến đại não của cô, Bạch Tiểu Đường có thể cảm giác được dương v*t của anh nóng rực đến mức nào, vừa cứng vừa to, trongđầu bất giác căn cứ vào xúc giác trên tay tưởng tượng ra một con quái vật khổnglồ hình trụ.
Xung quanh con vật khổnglồ cũng có nhiều mạch máu nổi lên, cũng không bằng phẳng, rất không có quytắc.
“Cậu định cứ nhưvậy nắm đến khi mặt trời lặn sao?” Nguyên Lân tiện tay cầm lấy một miếng dưa hấu ăn hai miếng,thấy Bạch Tiểu Đường còn
chưacó ý muốn động anh dùng lòng bàn tay to của mình che mu bàn tay của cô và dẫn dắt cô lên xuống thoáng chốc sau khi vuốt ve hai lần: “Thếnày nè, cứ làm như thế, đơn giản mà đúng không?”
Động tác như vậy cũng rất đơn giản, nhưng muốn Bạch Tiểu Đườngvượt qua cảm giác xấu hổ lại rất khó.
Cô cắn môi dưới,không muốn thừa nhận rằng từ khóe mắt cô đã thực sựnhìn thấy màu đỏ tươi trên q.uy đ/ầu chàng trai và khóe miệng co giật, cuốicùng dứt khoát nhắm mắt lại, học theo dáng vẻ Nguyên Lân nắm lấy thứ giữa hánganh chậm rãi vuốt lên vuốt xuống.
“Vậy, là như thế này sao?”
Cô gái quay mặt đi, hai mắt nhắm chặt, lông mi giốngnhư cánh bướm giãy dụa không ngừng run rẩy.
“Ừm.”
Khoái cảm trên thân thân cây cũng không mãnh liệt, mắt thấy Bạch Tiểu Đường đã nắm giữ bước đầu tiên,Nguyên Lân cầm vỏ dưa đặt trở lại trên đĩa, tay còn lại cầm tay Bạch TiểuĐường.
“Tiếp…”
Tay kia của anh vừa vặn nắm cằm của Bạch Tiểu Đường. “Mở mắt ra.”
Bạch Tiểu Đường dưới sự ép buộc của anh mở mắt ra, q.uyđ/ầu tròn trịa của chàng trai thoáng cái nhảy vào tầm mắt của cô.
Trên mặt cô đỏ bừng lập tứctruyền đến tận gốc tai: “Cậu,cậu…”
“Tôi, thì sao?” NguyênLân cười rất xấu xa: “Thằng em của tôi có phải đẹp trai như bản thân tôi đúngkhông?”
Đẹp trai cái quần què.
Thứ này vừa dữ tợn vừa xấu xí, còn tản ra mùi tanh nồng nóng, nói trắngra, vừa nhìn đã không phải thứ tốt đẹp gì
“Cho nên cậu muốntớ mở mắt ra… Để làm gì?”
Nguyên Lân thấycô không tiếp nhận là trong lòng cảm thấy không dễ nhìn. Anh không thèm để ý màbĩu môi, cầm lấy tay cô hướng lên trên, còn đặc biệt bẻ ngón tay cái của cô hướng đến q.uyđ/ầu nối liền với thân gậy.
Bàn tay Của BạchTiểu Đường tuy rằng bởi vì làm việc nhà cũng không non mịn, nhưng lại mềm mại như khôngcó xương, khoáicảm này so vớitay mình nhanh hơn nhiều, Nguyên Lân gần như toàn bộ thần kinh khoáicảm ở thắt lưng đều bị liên lụy đánh thức, càng khó nhịn nắm chặt tay cô.
“Nhớ kỹ làm như thế này, tôi chỉ dạy cậu làm một lần.”
Giọng điệu của anh đều bắt đầu khàn đặc, nặng nề giống như sấm chớp cuồn cuộn trong mây mưa nổ vang lênbên tai Bạch Tiểu Đường.
Bạch Tiểu Đường bị dọa đến mức rùng mình một chút, ngón cái vừa lúcnghiêng nghiêng xoay lên một chỗ bóng đen nào đó dưới góc kia, kích thích đỉnh q.uyđ/ầu khẽ nhảy dựng lên, Nguyên Lân nắm tay cô cũng mạnh mẽ siết chặt.
Đm, thật sướng mà!