Trần Lộc Xuyên đi hỏi giá phòng của mấy ngôi nhà ven hồ, xét theo mức lương hiện tại của anh, chỉ sợ đi làm vài ba năm nữa mới bằng được giá lúc đầu.

Tính ra, giá nhà đất ở thành phố Giang so với những nơi khác còn đỡ, bạn học cũ của Trần Lộc Xuyên sống tại Bắc Kinh, làm quần quật cả ngày mà đến ngay cả căn phòng vừa bằng gót chân cũng không mua nổi.
Chuyện nhà cửa này không hiểu sao mà Cảnh Hạo Nhiên lại biết, anh ta nói Phùng Giai anh họ mình có một căn biệt thự hai tầng, mấy năm nay để trống, vẫn còn mới tinh.
Trần Lộc Xuyên tất nhiên là từ chối, nhưng Cảnh Hạo Nhiên vẫn kiên trì kéo anh đi xem.

Mua nhà dù sao cũng là chuyện lớn, không thành cũng không sao, coi như là cho người ta mặt mũi.

Trần Lộc Xuyên từ chối không được, cuối cùng vẫn phải đi một chuyến.
Ngôi nhà thực ra khá tốt, được xây theo kiểu kiến trúc châu Âu, từ vị trí cho đến khu vực xung quanh đều rất được.
Cảnh Hạo Nhiên thấy anh có vẻ hứng thú liền mở cửa mời vào xem, dọc đường kể chuyện năm đó căn biệt thự này thiết kế trang hoàng tốn bao nhiêu, mời những nhà thiết kế tốt nhất trong nước, nguyên vật liệu cũng toàn là nhập khẩu từ nước ngoài, anh họ anh ta vào lúc khó khăn nhất cũng không đành lòng bán đi.
Trần Lộc Xuyên liền hỏi, “Vậy tại sao bây giờ lại vội vã rao bán thế?”
Cảnh Hạo Nhiên ngượng ngùng cười nói, “Lão Trần, hai ta đều là bạn học cũ, tớ cũng không gạt cậu.

Anh họ tớ nóng ruột muốn bán một phần vì cần tiền vực lại kinh doanh, phần vì chỗ này trước kia từng để cho nhân tình của anh ấy ở.”
Trần Lộc Xuyên hơi nhíu mày.
Cảnh Hạo Nhiên vẫn không phát hiện ra, “Dạo trước, chị dâu họ phát hiện, la hét đòi anh họ tớ bán.

Gần đây…” Anh ta dừng lại, nuốt xuống lời vừa định nói, “Tóm lại, anh họ tớ chặt đứt cùng người phụ nữ kia, phòng này sau khi bán đi anh ấy cũng dự định lấy một phần bồi thường cho người ta.”
Nếu như căn nhà này đơn thuần chỉ là vì Phùng Giai muốn đầu tư, vị trí điều kiện thích hợp, Trần Lộc Xuyên có thể tìm bố mượn trước một khoản tiền, cũng coi như bán nhân tình cho Cảnh Hạo Nhiên, nhưng chuyện lại liên quan đến nhiều quan hệ rắc rối như vậy, anh chẳng còn chút hứng thú nào.
Trần Lộc Xuyên hỏi giá cả, nghe Cảnh Hạo Nhiên nói ra số tiền, anh liền bảo, “Vậy chỉ sợ tớ có lòng nhưng không có sức.”
Cảnh Hạo Nhiên tươi cười, “Nhà ở là cậu định mua để kết hôn đúng không? Trong nhà cậu chắc cũng có trợ cấp chứ?”
Trần Lộc Xuyên vẻ mặt thản nhiên, “Nếu như có thể tự lực thì tốt nhất không phiền đến cha mẹ.”
Cảnh Hạo Nhiên có chút mất hứng, lần trước anh ta cất công mời hai bố con nhà họ Trần ăn cơm, vốn tưởng đã nắm chắc, kết quả Trần Tổ Thực không chút lưu tình từ chối.

Trước hợp tác làm ăn không thành, bây giờ việc mua nhà Trần Lộc Xuyên cũng từ chối, không khỏi khiến anh ta khó chịu.

Anh ta cười cười, không mặn không nhạt nói một câu, “Trước kia tớ nhiều khi ăn nói không suy nghĩ, nói ra nhiều câu không hay.

Lão Trần, cậu đừng chấp nhặt.”
Trần Lộc Xuyên nhíu mày, “Chuyện nào ra chuyện đấy.

Tớ cũng muốn giúp cậu, nhưng quả thực với mức lương hiện nay của tớ thì có lòng mà không có sức.

Cậu cũng biết tính tớ trước nay không thích cậy mạnh tỏ vẻ.”
Nói đến nước này, Cảnh Hạo Nhiên cũng không còn cách nào khác.

Trần Lộc Xuyên mời anh ta ăn trưa, anh ta từ chối, cười nói, “Kết hôn nhớ gửi thiệp mời, tớ đến chia vui.”
Trần Lộc Xuyên đáp ứng, “Nhất định rồi.”
Anh và Cảnh Hạo Nhiên sau này cũng chẳng còn nhiều quan hệ gì với nhau nữa.

Tuy Trần Lộc Xuyên tự nhận mình là một người rộng rãi, song cũng không thích bị người khác lợi dụng, nhất là những người đã từng là anh em.

Cảm tình có sâu sắc đến đâu cũng sẽ không chống chọi nổi tâm cơ tính toán.
Mua nhà không phải việc nhỏ, Trần Lộc Xuyên cũng không trông cậy vào một sớm một chiều có thể quyết định.

Nhân dịp cuối tuần, anh lại đi xem mấy nơi nữa song vẫn chưa tìm thấy nơi hợp ý.

Tranh thủ thời gian, anh trở về nhà mang con rùa đến nhà Lâm Duyệt, “Em giúp anh giữ mấy ngày, bao giờ bố mẹ anh về anh sẽ đón nó lại.”
Lâm Duyệt đột ngột bị nhét hộp giấy vào tay, lại nghe thấy âm thanh kì lạ phát ra từ trong hộp nên cũng không khỏi giật mình.

Cô hoảng sợ, thiếu chút nữa buông tay, “Cái gì vậy?”
Trần Lộc Xuyên mở nắp hộp ra, “Con rùa, em đừng sợ.”

Lâm Duyệt nhìn vào trong, “Nó không cắn người chứ?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Nếu em không cho tay vào miệng nó thì nó không cắn đâu.

Nếu nó mà bắt nạt em, cứ lật ngửa người nó là được.”
Lâm Duyệt bật cười, lấy một cái chậu nhựa từ trong phòng tắm ra, cẩn thận thả vào, “Để ở đây nó không chạy ra được chứ?”
Trần Lộc Xuyên chọc chọc vài cái lên mai rùa, “Còn nhỏ, chưa đi được.”
“Nó bình thường ăn cái gì?”
“Thịt, cá nhỏ, cho chút rau cũng được.”
Lâm Duyệt vẫn hơi lo lắng, “Trước kia em chỉ nuôi chó, những loài vật khác không có kinh nghiệm.”
“Không sao, nuôi chết anh chịu trách nhiệm.”
Lâm Duyệt cười nói, “Anh đừng trù ẻo nó chứ.

Con rùa này đặt tên chưa?”
Trần Lộc Xuyên một chút, “Chưa có, em đặt tên cho nó đi.”
Lâm Duyệt ngẫm nghĩ một hồi, “Thừa tướng rùa.”
Ít ra văn minh hơn cái tên “con trai rùa”, Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Được.”
Lâm Duyệt ngồi xổm xuống quơ quơ ngón tay trước mặt chú rùa.

“Thừa tướng rùa, phải tôn trọng Định hải thần châm của Long cung đấy nhé.[1]”
[1] Định hải thần châm là tên gọi khác của cây gậy Như Ý, bảo bối Tôn Ngộ Không lấy từ Long Vương.

Ở đây Lâm Duyệt ví ngón tay mình như gậy Như Ý, bé rùa chớ có cắn.

???? Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Em mà coi là có Định hải thần châm á, anh có mới đúng.”
Lâm Duyệt ngẩng đầu, “Đâu?”
Trần Lộc Xuyên cười nhìn cô, không nói gì.
“Lưu manh!” Lâm Duyệt mặt đỏ bừng, nhấc cái chậu lên chạy nhanh như chớp.
Trần Lộc Xuyên ra vẻ vô tội, “Anh chưa nói gì mà!”
***
Vài ngày sau, Sài Vi trở về sau tuần trăng mật.

Buổi tối, Lâm Duyệt ăn cơm cùng bạn, tiện thể nói qua tình hình mấy ngày gần đây.

Sài Vi thoạt nghe không đưa ra ý kiến gì, chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc vòng đeo tay ra, nói là đặc biệt mang từ Madagascar về, có thể tăng vận đào hoa.
Lâm Duyệt nói, “Tớ bây giờ còn cần hoa đào gì nữa?”
“Trần Lộc Xuyên cũng tính mà.

Cậu cứ đeo đi, phù hộ cậu gặp mẹ chồng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
Lâm Duyệt cười nói, “Còn có cả tác dụng này nữa á?”
“Có tin có lành thôi, sao cậu cứ thích phá phong cảnh thế nhỉ?”
Lâm Duyệt dở khóc dở cười, “Rồi rồi rồi, cậu nói được là được.” Nói đoạn, cô lại hỏi tình hình em bé trong bụng.
Sài Vi đáp, “Sắp tới cũng phải đi khám lại.

Đơn từ chức tớ viết xong rồi, khoảng hai ngày nữa sẽ nộp.”
Lâm Duyệt ngẩn ra, “Nhanh như vậy?”
“Cũng không nhanh đâu, bàn giao xong cũng phải hai tuần.” Thấy Lâm Duyệt có vẻ hơi rầu rĩ, Sài Vi an ủi, “Không sao đâu, tớ nghỉ việc thời gian càng nhiều, cậu muốn đến chơi cứ tùy ý.”
Lâm Duyệt cười cười.
“Cậu có dự định gì không?”
“Tớ à… Tớ cũng có phần muốn nghỉ việc.”
“Nghỉ việc xong cậu đã có sắp xếp gì chưa?”
Lâm Duyệt ngẫm nghĩ một thoáng, lắc đầu, cười nói, “Trước mắt vẫn chỉ là ý tưởng, vẫn chưa thực sự thôi việc.”
“Thực ra cậu khá thích hợp với công việc văn phòng, tương đối quy luật.”
Nhưng mà quy luật cũng có nghĩa là không thay đổi.

Lâm Duyệt cảm thán, “Thật hâm mộ tính cách của cậu.”
Sài Vi cười xua tay, “Hâm mộ gì chứ.

Lúc cãi nhau với chồng, tớ thoáng cái đã tức điên, lão ta vẫn chẳng hề hấn gì.

Tính cách như cậu thật tốt, gặp chuyện gì cũng có thể giữ thái độ hòa nhã.”
Lâm Duyệt cười, “Một sự nhịn chín sự lành.”
***
Bên này Sài Vi vội vàng bàn giao rời cương vị công tác, bên kia Trần Tổ Thực và Phùng Dung cũng đã trở lại.

Trần Lộc Xuyên báo tin cho bố, Trần Tổ Thực nói trước hết mời Lâm Duyệt ăn bữa cơm.

Lâm Duyệt biết tin cũng phát hoảng.

Lần trước nghe Trần Lộc Xuyên đề cập đến chuyện này, cô sợ Trần Tổ Thực chỉ là thuận miệng khách khí, liền nói, “Em vẫn chưa chuẩn bị gì.”
“Không cần chuẩn bị, bố anh rất dễ tính.”
Điều này cũng đúng.

Tuy rằng hai bà mẹ nước lửa xung khắc, các đức ông chồng thực ra không hề bị ảnh hưởng.

Khi vẫn còn là hàng xóm, thi thoảng Lâm Duyệt ra ngoài gặp Trần Tổ Thực, nếu ông có hoa quả hay đồ ăn vặt đều đưa một ít cho cô.

Lâm Duyệt lúc đầu không nhận, sau đó nhiều lần như vậy, thịnh tình khó chối.

Có lần Trần Lộc Xuyên thấy được, hét toáng lên, “Con về nhà mách mẹ!” hại Lâm Duyệt lo lắng Phùng Dung lại xuống cãi nhau với Hà San.

Kết quả đợi mãi vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Hôm sau gặp Trần Tổ Thực, cô không nhịn được hỏi chuyện, Trần Tổ Thực cười, “Thằng nhóc kia nếu dám bép xép, chú đánh nó.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện