Khác với cuộc thi năm ngoái được tổ chức ở hồ, trận tranh chức vô địch năm nay lại quay trở lại trên biển. Ngay khi Du Vũ xuống máy bay, cậu đã bị lóa mắt bởi mặt trời phía nam của tổ quốc.
Nắng quá nắng.
Diêm Chính cười cười, nói bây giờ mới tháng sáu thôi đã thế này, đến tháng tám thì nhiệt độ nước không còn thích hợp bơi cự li dài nữa.
Các thành viên trong đội tuyển tỉnh Diêm chủ động đến sớm hơn một ngày để làm quen với trường đấu. Đường đua lần này không phải 2500m*4 như trước đây, mà là 2000m*5. Tuy ngắn hơn nhưng nhiều lượt hơn. Ánh nắng mặt trời khiến Du Vũ, một người xứ biển cũng có chút không chịu nổi, hiếm khi cậu chủ động nghĩ ngoài Vaseline ra còn phải bôi thêm kem chống nắng.
Nhưng khi cầm kem chống nắng của đội tuyển trên tay, cậu nhíu mày: "Sao lại đổi nhãn hiệu rồi?"
Diêm Chính khó hiểu "à" một tiếng, cầm lọ kem chống nắng lên nhìn: "Không thấm nước, chỉ số chống nắng SPF đủ dùng, sao vậy?"
"Năm ngoái không phải nhãn hiệu này."
Diêm Chính không quá để tâm đến chuyện đổi nhãn hiệu, có lẽ có đợt giảm giá mạnh mua một tặng một nên trong đội mới mua. Ông khó hiểu trừng mắt nhìn Du Vũ: "Có phải con gái trang điểm đâu mà phải xem nhãn hiệu!"
Du Vũ giơ bảng thành phần trước mặt Diêm Chính, chỉ vào dòng đầu tiên: "Loại này có chứa chất này —— "
Diêm Chính nheo mắt lại, nhìn chằm chằm "octyl methoxycinnamate" một hồi, có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy? Em dị ứng với thành phần này sao?"
"Không phải em dị ứng!" Du Vũ tức giận nhìn Diêm Chính, "Kem chống nắng chứa những chất như vậy có thể khiến san hô bị hóa trắng. San hô là nơi sinh sống của rất nhiều loài động vật nhỏ. Khi san hô chết, các loài động vật nhỏ cũng chết theo!"
Diêm Chính dường như hơi nghẹn họng: "...Biển lớn như vậy, có thể bôi được bao nhiêu trên người?"
"Một mình em dùng tất nhiên không nhiều, nhưng trên thế giới biết bao nhiêu người đi biển, nếu ai cũng dùng những loại này có khác nào đổ từng lọ kem chống nắng xuống biển đâu!" Du Vũ đặt lọ kem chống nắng trong tay xuống, quyết định đến đội bên cạnh hỏi xem có loại kem chống nắng nào có thành phần chính là kẽm oxit không.
Giải vô địch toàn quốc năm nay có tổng cộng 22 đội trong cả nước tham gia, được ban tổ chức bố trí ăn ở tập trung. Du Vũ hỏi liên tiếp mấy đội tuyển, cuối cùng cũng mượn được loại kem chống nắng mà cậu hài lòng từ đội tuyển 18. Đào Trạch Ba cũng kông chịu nổi câu nói "sinh vật nhỏ chết theo san hô" của Du Vũ nên đã dẫn đầu chuyển sang mô hình thân thiện với san hô. Kết quả là cả đội tuyển tỉnh Diêm đều kéo nhau chạy đến đội 18 mượn kem chống nắng, thậm chí còn quét sạch hết số lượng dự trữ của họ.
Đội 18: "Ăn cắp à?"
Chẳng mấy chốc, câu chuyện "một thằng nhóc đến từ tỉnh Diêm dẫn đội đi mượn kem chống nắng trước trận đấu" đã lan truyền rộng rãi đến tai Lý Đại Dũng, người đứng sau giải đấu cự li dài cấp quốc gia.
"Tỉnh Diêm? Du Vũ?" Lý Đại Dũng cảm thấy cái tên này rất quen tai, "Có phải đứa nhỏ nộp đơn rồi lại xin rút năm ngoái không?"
Là huấn luyện viên chỉ đạo chính của bơi cự li dài tỉnh Diêm, Diêm Chính rất nhiệt tình cúi đầu khom lưng với lãnh đạo: "Đúng đúng, chính là thằng nhóc ấy, lại gây rắc rối cho giám đốc Lý rồi."
Lý Đại Dũng bật cười, kinh phí bơi lội của tỉnh Diêm các cậu năm nào cũng cao nhất, vậy mà ngay cả kem chống nắng cũng không mua nổi sao.
Diêm Chính không còn cách nào khác ngoài kiên trì giải thích cặn kẽ.
Người đàn ông trung niên có chút phát tướng hình như có suy nghĩ riêng, phun ra hai chữ: "Thú vị."
"Người trẻ tuổi thật tốt." Sau đó ông lắc đầu cười, "Máu mới, tầm nhìn mới —— không sợ cậu ấy có suy nghĩ, chỉ sợ cậu ấy không suy nghĩ gì. Rất tốt."
Thời điểm ấy, Lý Đại Dũng mơ hồ cảm thấy có lẽ cậu nhóc ấy sẽ là một đứa trẻ đáng giá.
Ông bắt đầu mong đợi, đứa nhỏ thú vị ấy sẽ mang theo thành tích đến trước mặt ông.
Hãy cho tôi thấy đi!
Nơi này là vùng biển cực Nam của Tổ quốc, mới 6 giờ sáng nhiệt độ nước đã lên tới 28,7 độ C. Đến khi mặt trời mọc, nhiệt độ nước sẽ ngày càng tăng cao hơn trong suốt chặng đua. Nhiệt độ nước tối đa cho bơi cự li dài là 31 độ C. Để tránh nước quá nóng, nội dung thi đấu của nam vào buổi sáng đã được dời lên sớm hơn một tiếng.
Thời tiết rất thích trêu người. Năm ngoái, Du Vũ chỉ hi vọng trời sẽ sáng sủa hơn, nhưng sương mù trong hồ vẫn dày đặc khiến cậu không thể nhìn rõ những chiếc phao ở khúc cua. Nhưng lúc này khí hậu lại nắng gắt, bầu trời trong vắt dưới ánh mặt trời thiêu đốt đến mức không thể nhìn thấy nửa đám mây.
Trước khi thi đấu phải chuẩn bị "nhất hồi sinh, nhị hồi thục" (Một lần thì lạ, hai lần là quen), Du Vũ rất thành thạo trong suốt quá trình. Khi Diêm Chính giúp cậu đánh số lên người, lại chú ý đến chữ "champion" đã sắp phai trên ngón trỏ của cậu, không nhịn được hỏi: "Sao lần nào cũng lén lút viết chữ lên tay thế?"
Lần này Du Vũ không né tránh, thoải mái để Diêm Chính xem nét bút của Tô Liệu: "Champion có nghĩa là nhà vô địch."
Diêm Chính khẽ vỗ lên lưng cậu, cười mắng: "Bớt xạo lại, chốc nữa xuống biển nhớ giữ thể diện cho thầy!"
Du Vũ cười toe toét, cúi xuống và bôi thêm một ít Vaseline trên mắt cá chân của mình. Khi cậu bước chân trần lên cầu phao xuất phát, nhiệt độ nóng hầm hập dưới lòng bàn chân không khỏi khiến cậu "xuýt xoa".
Hết thảy các vận động viên đều mắng thời tiết, nhiệt độ nước, ánh mặt trời —— tất nhiên, có một số ít tuyển thủ đã quen với hoàn cảnh ở ao hồ nước ngọt, nhưng đối với Du Vũ, những điều này thực sự không thành vấn đề.
Cậu chậm rãi bước về vị trí xuất phát, hít một hơi thật sâu và nhìn mặt biển chói lọi dưới cặp kính bơi, đó là màu xanh sapphire yêu thích của cậu.
Du Vũ đột nhiên nhớ tới khi còn rất nhỏ, cậu cũng từng bước trên bãi cát nóng hầm hập, sải bước về phía biển cả ấm áp dưới cái nắng gắt chói chang. Khi đó cậu chỉ mặc độc nhất một chiếc quần bơi, không đeo kính bơi, thậm chí còn không biết kem chống nắng là gì nhưng cái nắng như thiêu như đốt cũng không thể làm cậu bớt phấn khích.
Hiện tại cũng cũng rất hào hứng.
Khi thi cử ở trường học, Du Vũ thường cảm thấy rằng mình chỉ đang cố gắng lấp đầy những khoảng trống. Nhưng giờ phút này, khi cậu đối mặt với biển cả mênh mông, đối đầu với những vận động viên chuyên nghiệp còn lớn hơn cậu vài tuổi xung quanh, thậm chí là cả những vận động viên còn ở tuổi thiếu niên, trong lồng ngực của cậu có một cỗ nhiệt huyết không biết nên dùng từ ngữ nào diễn tả ——
Đây mới là kì thi cuối kì của cậu!
Một năm qua, cậu trải qua hai đợt huấn luyện có hệ thống,mỗi tuần trung bình bơi 70000m, quãng đường cả năm đủ để vượt qua một phần tư Thái Bình Dương. Năm nay, cậu còn cao thêm 3cm, cơ bắp trên người cũng cũng săn chắc hơn trông thấy.
Đến đây đi, xem cậu đã tiến bộ cỡ nào!
Hiệu lệnh xuất phát vang lên, Du Vũ nhảy ào vào trong nước. Cậu nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu của chính mình ngoài khơi, và khi những đầu ngón tay của cậu lướt trên mặt nước, cậu bước vào trạng thái tập trung chưa từng có.
Trên thế giới này có rất nhiều nỗ lực mà quá trình luôn thay đổi thất thường, dù về sau không có nhiều tiến triển, nhưng sau một thời gian dài sẽ phát sinh biến hóa kinh người. Trải qua hơn hai tháng luyện tập thăng bằng tưởng chừng "vô dụng" và khốn khổ ấy, cơn đau thỉnh thoảng ở vai trái và lưng của Du Vũ dần biến mất, trong một chặng đấu đường dài, rốt cuộc cậu cũng có năng lực quản lý thân thể mình.
Không biết là do Du Vũ có thiên phú trong môi trường biển hay do thể chất tốt mà cậu đã thể hiện rất ổn định trong ba lượt đầu tiên, về cơ bản đã chạm đến trạng thái đỉnh cao hiện tại. Sau khi được ba phần năm cuộc đua, cậu đã đuổi kịp hạng một, vẫn còn đủ sức để chạy nước rút, quan trọng hơn là Du Vũ đã cố ý tăng tần suất bù nước cho mình.
Phần lớn vận động viên đều giảm số lần bù nước vì ham muốn giữ vững tốc độ. Du Vũ cũng không ngoại lệ, thông thường cậu sẽ chỉ tiếp sức một lần trước chặng nước rút cuối cùng. Nhưng lần này, Du Vũ bắt đầu bù nước ngay từ lần đầu tiên bơi qua trạm tiếp tế.
Diêm Chính nhiều lần nhấn mạnh —— bơi ngoài trời là một hạng mục bơi lội đặc biệt, nó hiếm có kĩ xảo liều mạng, nhưng trong đấu trường thì biến hóa khó lường, phải giữ được tâm trí vững vàng, chọn một chiến lược tốt.
Du Vũ biết rõ nhiệt độ nước thế nào. Ngay cả khi cuộc thi đã dời lên một tiếng, nhiệt độ nước vẫn sẽ đạt mốc 30 độ sau nửa chặng nữa. Hơn nữa, sau khi hiếu khí một thời gian, cơ thể sẽ ngày càng nóng hơn. Vì thế vào thời điểm một người nhận ra mình cần phải bù nước thì cơ thể đã không còn ở trạng thái tối ưu nữa. Do đó, Du Vũ thà "lãng phí" một chút thời gian trong giai đoạn đầu để đảm bảo tuần hoàn nước trong cơ thể, cũng như "sức mạnh liên tục" của cơ thể.
Sự thực chứng minh, kinh nghiệm của Du Vũ là chính xác.
Tiến vào vòng lượt thứ tư, mặt trời và nhiệt độ nước bắt đầu trở nên khó chịu hơn, các vận động viên không uống đủ nước ngay từ đầu điên cuồng bổ sung nước. Tuy nhiên, thể trạng sa sút không thể phục hồi ngay sau khi bổ sung điện giải. Du Vũ có thể cảm nhận được trạng thái của cậu không bị nhiệt độ cao ảnh hưởng quá nhiều.
Giải vô địch cự li dài toàn quốc lần này cũng là ngưỡng đầu của Giải vô địch thế giới, nhà vô địch và á quân sẽ giành được hạn ngạch 10000m nước mở của Giải World Cup vào tháng 8 năm nay. Dù đã cố gắng hết sức vào năm ngoái nhưng Du Vũ chỉ dừng chân ở vị trí thứ 17 trong nước. Thành thật mà nói, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành nhà vô địch và á quân năm nay. Nhưng ngay lúc này, Du Vũ đột nhiên cảm thấy quán quân và á quân dường như cũng không phải là không thể.
Ý nghĩ đó khiến Du Vũ sung sức hẳn lên.
Thấy cuộc đua đã bước vào lượt cuối cùng, chặng nước rút lần lượt bắt đầu. Mã lực của Du Vũ đang sung mãn, cậu khẩn trương tranh giành vị trí thuận lợi ở góc cua với những vận động viên hàng top xung quanh, nhưng đúng lúc đó, lông mày bên trái của cậu bị cánh tay của ai đó đập mạnh vào.
Trọng tài ngồi trên thuyền lập tức thổi còi, vận động viên ấy bị nhận thẻ vàng.
Nhưng phần khuỷu tay đó đập vào kính bơi trên xương trán bên trái của Du Vũ, khung kính và sống mũi va mạnh vào nhau, Du Vũ chỉ còn cảm thấy trong đầu "bùm" một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, vô tình bị sặc nước, cả khoang mũi đau như bị điện giật.
Cậu không thể không chuyển từ bơi tự do sang bơi ngửa.
Kính bơi của cậu bị gãy.
Có lẽ là do nhựa dùng lâu ngày nên lão hóa, hoặc có thể do cùi chỏ của vị đại ca kia cmn quá thô bạo. Du Vũ không có thời gian suy nghĩ tại sao, vì thế cậu đã ném kính bơi đi. Dù không mang kính bơi trong hồ bơi sẽ khiến cậu không thoải mái, nhưng nhờ những thói quen xấu khi còn nhỏ của mình, cậu không cảm thấy quá khó chịu khi mở mắt dưới biển.
Vài người lướt qua bên cạnh Du Vũ, cậu lo lắng, ngay khi hơi thở chậm lại, cậu lập tức chuyển sang bơi tự do, nhưng ngay khi chạm trực tiếp vào nước biển, cậu chỉ cảm thấy cơn đau dữ dội như muốn xé rách mắt trái.
Du Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển sang bơi ngửa một lần nữa, trong khi cố gắng cho vết thương có cơ hội lành lại, cậu tiếp tục quạt nước mạnh mẽ.
Ngay sau đó, Du Vũ nghe thấy ai đó hét ID của mình bằng loa. Cậu liếc nhìn xung quanh bằng mắt phải, cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh. Cách đó không xa, một chiếc thuyền cắm cờ tung bay dữ dội, trên đó viết ba chữ lớn màu đỏ "tàu cứu nạn".
Tầm nhìn mắt trái của Du Vũ vẫn mơ hồ như cũ. Toàn bộ khu vực ấy khi tiếp xúc với nước biển đã ê ẩm sưng lên như muốn nứt ra. Cậu mơ màng nghĩ, có lẽ phần kính gãy đã làm xước da, vết thương khi gặp phải nước biển có hàm lượng muối ắt sẽ rất đau. Cậu đã bơi gần hai tiếng rồi, cơ thể và tinh thần căng thẳng đến mức cậu thực sự không thể phân biệt được mình bị thương cụ thể ở đâu.
Cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy trong một cuộc đấu nào.
Nhưng lên thuyền cứu hộ đồng nghĩa với việc từ bỏ.
Chỉ một chút nữa thôi, làm sao cậu có thể cam tâm bỏ cuộc? Du Vũ đơn độc nhắm lại mắt trái, giơ tay ra hiệu với thuyền cứu hộ "OK" để biểu thị rằng mình không sao, sau đó quay người lại và bắt đầu bơi tự do một cách khó khăn. Không còn kính bơi, mắt trái buộc phải nhắm lại, cả cơ thể cậu chập trùng với nước biển. Trạng thái này khiến Du Vũ cảm thấy hơi xa lạ, trong lòng không khỏi có chút mờ mịt —— nhưng cơ thể được huấn luyện bài bản của cậu rất quen thuộc với nhiệm vụ mà cậu sắp hoàn thành.
Bắt đầu chạy nước rút.
Ngoài đau đớn, hơi thở của cậu dần trở nên gấp gáp, nhịp tim tăng vọt, tứ chi mệt lả đến mức cậu có cảm giác như sắp mất đi sức lực. Du Vũ cảm thấy mình đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát mà trước nay chưa từng có trên biển.
Mà sự mất kiểm soát ấy khiến cậu hoảng sợ.
Du Vũ đột nhiên nghĩ đến —— lượt cuối cùng trong trận tiếp sức Challenge Cup, Tô Liệu đã dùng trạng thái nào, tâm trạng ra sao để mà lao thẳng đến giây cuối cùng?
Cậu không thể nào biết được.
Cậu chỉ biết rằng Tô Liệu đã kiên trì đến giây cuối cùng vì đồng đội của mình.
Suy nghĩ ấy tiếp thêm sức mạnh vô tận cho Du Vũ.
Cánh tay của cậu cắt đôi những con sóng, rẽ nước lao đến vạch đích. Ở 500m cuối cùng, Du Vũ không dừng lại. Một nửa tầm nhìn trong mắt cậu ngày càng rộng mở.
Nắng quá nắng.
Diêm Chính cười cười, nói bây giờ mới tháng sáu thôi đã thế này, đến tháng tám thì nhiệt độ nước không còn thích hợp bơi cự li dài nữa.
Các thành viên trong đội tuyển tỉnh Diêm chủ động đến sớm hơn một ngày để làm quen với trường đấu. Đường đua lần này không phải 2500m*4 như trước đây, mà là 2000m*5. Tuy ngắn hơn nhưng nhiều lượt hơn. Ánh nắng mặt trời khiến Du Vũ, một người xứ biển cũng có chút không chịu nổi, hiếm khi cậu chủ động nghĩ ngoài Vaseline ra còn phải bôi thêm kem chống nắng.
Nhưng khi cầm kem chống nắng của đội tuyển trên tay, cậu nhíu mày: "Sao lại đổi nhãn hiệu rồi?"
Diêm Chính khó hiểu "à" một tiếng, cầm lọ kem chống nắng lên nhìn: "Không thấm nước, chỉ số chống nắng SPF đủ dùng, sao vậy?"
"Năm ngoái không phải nhãn hiệu này."
Diêm Chính không quá để tâm đến chuyện đổi nhãn hiệu, có lẽ có đợt giảm giá mạnh mua một tặng một nên trong đội mới mua. Ông khó hiểu trừng mắt nhìn Du Vũ: "Có phải con gái trang điểm đâu mà phải xem nhãn hiệu!"
Du Vũ giơ bảng thành phần trước mặt Diêm Chính, chỉ vào dòng đầu tiên: "Loại này có chứa chất này —— "
Diêm Chính nheo mắt lại, nhìn chằm chằm "octyl methoxycinnamate" một hồi, có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy? Em dị ứng với thành phần này sao?"
"Không phải em dị ứng!" Du Vũ tức giận nhìn Diêm Chính, "Kem chống nắng chứa những chất như vậy có thể khiến san hô bị hóa trắng. San hô là nơi sinh sống của rất nhiều loài động vật nhỏ. Khi san hô chết, các loài động vật nhỏ cũng chết theo!"
Diêm Chính dường như hơi nghẹn họng: "...Biển lớn như vậy, có thể bôi được bao nhiêu trên người?"
"Một mình em dùng tất nhiên không nhiều, nhưng trên thế giới biết bao nhiêu người đi biển, nếu ai cũng dùng những loại này có khác nào đổ từng lọ kem chống nắng xuống biển đâu!" Du Vũ đặt lọ kem chống nắng trong tay xuống, quyết định đến đội bên cạnh hỏi xem có loại kem chống nắng nào có thành phần chính là kẽm oxit không.
Giải vô địch toàn quốc năm nay có tổng cộng 22 đội trong cả nước tham gia, được ban tổ chức bố trí ăn ở tập trung. Du Vũ hỏi liên tiếp mấy đội tuyển, cuối cùng cũng mượn được loại kem chống nắng mà cậu hài lòng từ đội tuyển 18. Đào Trạch Ba cũng kông chịu nổi câu nói "sinh vật nhỏ chết theo san hô" của Du Vũ nên đã dẫn đầu chuyển sang mô hình thân thiện với san hô. Kết quả là cả đội tuyển tỉnh Diêm đều kéo nhau chạy đến đội 18 mượn kem chống nắng, thậm chí còn quét sạch hết số lượng dự trữ của họ.
Đội 18: "Ăn cắp à?"
Chẳng mấy chốc, câu chuyện "một thằng nhóc đến từ tỉnh Diêm dẫn đội đi mượn kem chống nắng trước trận đấu" đã lan truyền rộng rãi đến tai Lý Đại Dũng, người đứng sau giải đấu cự li dài cấp quốc gia.
"Tỉnh Diêm? Du Vũ?" Lý Đại Dũng cảm thấy cái tên này rất quen tai, "Có phải đứa nhỏ nộp đơn rồi lại xin rút năm ngoái không?"
Là huấn luyện viên chỉ đạo chính của bơi cự li dài tỉnh Diêm, Diêm Chính rất nhiệt tình cúi đầu khom lưng với lãnh đạo: "Đúng đúng, chính là thằng nhóc ấy, lại gây rắc rối cho giám đốc Lý rồi."
Lý Đại Dũng bật cười, kinh phí bơi lội của tỉnh Diêm các cậu năm nào cũng cao nhất, vậy mà ngay cả kem chống nắng cũng không mua nổi sao.
Diêm Chính không còn cách nào khác ngoài kiên trì giải thích cặn kẽ.
Người đàn ông trung niên có chút phát tướng hình như có suy nghĩ riêng, phun ra hai chữ: "Thú vị."
"Người trẻ tuổi thật tốt." Sau đó ông lắc đầu cười, "Máu mới, tầm nhìn mới —— không sợ cậu ấy có suy nghĩ, chỉ sợ cậu ấy không suy nghĩ gì. Rất tốt."
Thời điểm ấy, Lý Đại Dũng mơ hồ cảm thấy có lẽ cậu nhóc ấy sẽ là một đứa trẻ đáng giá.
Ông bắt đầu mong đợi, đứa nhỏ thú vị ấy sẽ mang theo thành tích đến trước mặt ông.
Hãy cho tôi thấy đi!
Nơi này là vùng biển cực Nam của Tổ quốc, mới 6 giờ sáng nhiệt độ nước đã lên tới 28,7 độ C. Đến khi mặt trời mọc, nhiệt độ nước sẽ ngày càng tăng cao hơn trong suốt chặng đua. Nhiệt độ nước tối đa cho bơi cự li dài là 31 độ C. Để tránh nước quá nóng, nội dung thi đấu của nam vào buổi sáng đã được dời lên sớm hơn một tiếng.
Thời tiết rất thích trêu người. Năm ngoái, Du Vũ chỉ hi vọng trời sẽ sáng sủa hơn, nhưng sương mù trong hồ vẫn dày đặc khiến cậu không thể nhìn rõ những chiếc phao ở khúc cua. Nhưng lúc này khí hậu lại nắng gắt, bầu trời trong vắt dưới ánh mặt trời thiêu đốt đến mức không thể nhìn thấy nửa đám mây.
Trước khi thi đấu phải chuẩn bị "nhất hồi sinh, nhị hồi thục" (Một lần thì lạ, hai lần là quen), Du Vũ rất thành thạo trong suốt quá trình. Khi Diêm Chính giúp cậu đánh số lên người, lại chú ý đến chữ "champion" đã sắp phai trên ngón trỏ của cậu, không nhịn được hỏi: "Sao lần nào cũng lén lút viết chữ lên tay thế?"
Lần này Du Vũ không né tránh, thoải mái để Diêm Chính xem nét bút của Tô Liệu: "Champion có nghĩa là nhà vô địch."
Diêm Chính khẽ vỗ lên lưng cậu, cười mắng: "Bớt xạo lại, chốc nữa xuống biển nhớ giữ thể diện cho thầy!"
Du Vũ cười toe toét, cúi xuống và bôi thêm một ít Vaseline trên mắt cá chân của mình. Khi cậu bước chân trần lên cầu phao xuất phát, nhiệt độ nóng hầm hập dưới lòng bàn chân không khỏi khiến cậu "xuýt xoa".
Hết thảy các vận động viên đều mắng thời tiết, nhiệt độ nước, ánh mặt trời —— tất nhiên, có một số ít tuyển thủ đã quen với hoàn cảnh ở ao hồ nước ngọt, nhưng đối với Du Vũ, những điều này thực sự không thành vấn đề.
Cậu chậm rãi bước về vị trí xuất phát, hít một hơi thật sâu và nhìn mặt biển chói lọi dưới cặp kính bơi, đó là màu xanh sapphire yêu thích của cậu.
Du Vũ đột nhiên nhớ tới khi còn rất nhỏ, cậu cũng từng bước trên bãi cát nóng hầm hập, sải bước về phía biển cả ấm áp dưới cái nắng gắt chói chang. Khi đó cậu chỉ mặc độc nhất một chiếc quần bơi, không đeo kính bơi, thậm chí còn không biết kem chống nắng là gì nhưng cái nắng như thiêu như đốt cũng không thể làm cậu bớt phấn khích.
Hiện tại cũng cũng rất hào hứng.
Khi thi cử ở trường học, Du Vũ thường cảm thấy rằng mình chỉ đang cố gắng lấp đầy những khoảng trống. Nhưng giờ phút này, khi cậu đối mặt với biển cả mênh mông, đối đầu với những vận động viên chuyên nghiệp còn lớn hơn cậu vài tuổi xung quanh, thậm chí là cả những vận động viên còn ở tuổi thiếu niên, trong lồng ngực của cậu có một cỗ nhiệt huyết không biết nên dùng từ ngữ nào diễn tả ——
Đây mới là kì thi cuối kì của cậu!
Một năm qua, cậu trải qua hai đợt huấn luyện có hệ thống,mỗi tuần trung bình bơi 70000m, quãng đường cả năm đủ để vượt qua một phần tư Thái Bình Dương. Năm nay, cậu còn cao thêm 3cm, cơ bắp trên người cũng cũng săn chắc hơn trông thấy.
Đến đây đi, xem cậu đã tiến bộ cỡ nào!
Hiệu lệnh xuất phát vang lên, Du Vũ nhảy ào vào trong nước. Cậu nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu của chính mình ngoài khơi, và khi những đầu ngón tay của cậu lướt trên mặt nước, cậu bước vào trạng thái tập trung chưa từng có.
Trên thế giới này có rất nhiều nỗ lực mà quá trình luôn thay đổi thất thường, dù về sau không có nhiều tiến triển, nhưng sau một thời gian dài sẽ phát sinh biến hóa kinh người. Trải qua hơn hai tháng luyện tập thăng bằng tưởng chừng "vô dụng" và khốn khổ ấy, cơn đau thỉnh thoảng ở vai trái và lưng của Du Vũ dần biến mất, trong một chặng đấu đường dài, rốt cuộc cậu cũng có năng lực quản lý thân thể mình.
Không biết là do Du Vũ có thiên phú trong môi trường biển hay do thể chất tốt mà cậu đã thể hiện rất ổn định trong ba lượt đầu tiên, về cơ bản đã chạm đến trạng thái đỉnh cao hiện tại. Sau khi được ba phần năm cuộc đua, cậu đã đuổi kịp hạng một, vẫn còn đủ sức để chạy nước rút, quan trọng hơn là Du Vũ đã cố ý tăng tần suất bù nước cho mình.
Phần lớn vận động viên đều giảm số lần bù nước vì ham muốn giữ vững tốc độ. Du Vũ cũng không ngoại lệ, thông thường cậu sẽ chỉ tiếp sức một lần trước chặng nước rút cuối cùng. Nhưng lần này, Du Vũ bắt đầu bù nước ngay từ lần đầu tiên bơi qua trạm tiếp tế.
Diêm Chính nhiều lần nhấn mạnh —— bơi ngoài trời là một hạng mục bơi lội đặc biệt, nó hiếm có kĩ xảo liều mạng, nhưng trong đấu trường thì biến hóa khó lường, phải giữ được tâm trí vững vàng, chọn một chiến lược tốt.
Du Vũ biết rõ nhiệt độ nước thế nào. Ngay cả khi cuộc thi đã dời lên một tiếng, nhiệt độ nước vẫn sẽ đạt mốc 30 độ sau nửa chặng nữa. Hơn nữa, sau khi hiếu khí một thời gian, cơ thể sẽ ngày càng nóng hơn. Vì thế vào thời điểm một người nhận ra mình cần phải bù nước thì cơ thể đã không còn ở trạng thái tối ưu nữa. Do đó, Du Vũ thà "lãng phí" một chút thời gian trong giai đoạn đầu để đảm bảo tuần hoàn nước trong cơ thể, cũng như "sức mạnh liên tục" của cơ thể.
Sự thực chứng minh, kinh nghiệm của Du Vũ là chính xác.
Tiến vào vòng lượt thứ tư, mặt trời và nhiệt độ nước bắt đầu trở nên khó chịu hơn, các vận động viên không uống đủ nước ngay từ đầu điên cuồng bổ sung nước. Tuy nhiên, thể trạng sa sút không thể phục hồi ngay sau khi bổ sung điện giải. Du Vũ có thể cảm nhận được trạng thái của cậu không bị nhiệt độ cao ảnh hưởng quá nhiều.
Giải vô địch cự li dài toàn quốc lần này cũng là ngưỡng đầu của Giải vô địch thế giới, nhà vô địch và á quân sẽ giành được hạn ngạch 10000m nước mở của Giải World Cup vào tháng 8 năm nay. Dù đã cố gắng hết sức vào năm ngoái nhưng Du Vũ chỉ dừng chân ở vị trí thứ 17 trong nước. Thành thật mà nói, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành nhà vô địch và á quân năm nay. Nhưng ngay lúc này, Du Vũ đột nhiên cảm thấy quán quân và á quân dường như cũng không phải là không thể.
Ý nghĩ đó khiến Du Vũ sung sức hẳn lên.
Thấy cuộc đua đã bước vào lượt cuối cùng, chặng nước rút lần lượt bắt đầu. Mã lực của Du Vũ đang sung mãn, cậu khẩn trương tranh giành vị trí thuận lợi ở góc cua với những vận động viên hàng top xung quanh, nhưng đúng lúc đó, lông mày bên trái của cậu bị cánh tay của ai đó đập mạnh vào.
Trọng tài ngồi trên thuyền lập tức thổi còi, vận động viên ấy bị nhận thẻ vàng.
Nhưng phần khuỷu tay đó đập vào kính bơi trên xương trán bên trái của Du Vũ, khung kính và sống mũi va mạnh vào nhau, Du Vũ chỉ còn cảm thấy trong đầu "bùm" một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, vô tình bị sặc nước, cả khoang mũi đau như bị điện giật.
Cậu không thể không chuyển từ bơi tự do sang bơi ngửa.
Kính bơi của cậu bị gãy.
Có lẽ là do nhựa dùng lâu ngày nên lão hóa, hoặc có thể do cùi chỏ của vị đại ca kia cmn quá thô bạo. Du Vũ không có thời gian suy nghĩ tại sao, vì thế cậu đã ném kính bơi đi. Dù không mang kính bơi trong hồ bơi sẽ khiến cậu không thoải mái, nhưng nhờ những thói quen xấu khi còn nhỏ của mình, cậu không cảm thấy quá khó chịu khi mở mắt dưới biển.
Vài người lướt qua bên cạnh Du Vũ, cậu lo lắng, ngay khi hơi thở chậm lại, cậu lập tức chuyển sang bơi tự do, nhưng ngay khi chạm trực tiếp vào nước biển, cậu chỉ cảm thấy cơn đau dữ dội như muốn xé rách mắt trái.
Du Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển sang bơi ngửa một lần nữa, trong khi cố gắng cho vết thương có cơ hội lành lại, cậu tiếp tục quạt nước mạnh mẽ.
Ngay sau đó, Du Vũ nghe thấy ai đó hét ID của mình bằng loa. Cậu liếc nhìn xung quanh bằng mắt phải, cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh. Cách đó không xa, một chiếc thuyền cắm cờ tung bay dữ dội, trên đó viết ba chữ lớn màu đỏ "tàu cứu nạn".
Tầm nhìn mắt trái của Du Vũ vẫn mơ hồ như cũ. Toàn bộ khu vực ấy khi tiếp xúc với nước biển đã ê ẩm sưng lên như muốn nứt ra. Cậu mơ màng nghĩ, có lẽ phần kính gãy đã làm xước da, vết thương khi gặp phải nước biển có hàm lượng muối ắt sẽ rất đau. Cậu đã bơi gần hai tiếng rồi, cơ thể và tinh thần căng thẳng đến mức cậu thực sự không thể phân biệt được mình bị thương cụ thể ở đâu.
Cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy trong một cuộc đấu nào.
Nhưng lên thuyền cứu hộ đồng nghĩa với việc từ bỏ.
Chỉ một chút nữa thôi, làm sao cậu có thể cam tâm bỏ cuộc? Du Vũ đơn độc nhắm lại mắt trái, giơ tay ra hiệu với thuyền cứu hộ "OK" để biểu thị rằng mình không sao, sau đó quay người lại và bắt đầu bơi tự do một cách khó khăn. Không còn kính bơi, mắt trái buộc phải nhắm lại, cả cơ thể cậu chập trùng với nước biển. Trạng thái này khiến Du Vũ cảm thấy hơi xa lạ, trong lòng không khỏi có chút mờ mịt —— nhưng cơ thể được huấn luyện bài bản của cậu rất quen thuộc với nhiệm vụ mà cậu sắp hoàn thành.
Bắt đầu chạy nước rút.
Ngoài đau đớn, hơi thở của cậu dần trở nên gấp gáp, nhịp tim tăng vọt, tứ chi mệt lả đến mức cậu có cảm giác như sắp mất đi sức lực. Du Vũ cảm thấy mình đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát mà trước nay chưa từng có trên biển.
Mà sự mất kiểm soát ấy khiến cậu hoảng sợ.
Du Vũ đột nhiên nghĩ đến —— lượt cuối cùng trong trận tiếp sức Challenge Cup, Tô Liệu đã dùng trạng thái nào, tâm trạng ra sao để mà lao thẳng đến giây cuối cùng?
Cậu không thể nào biết được.
Cậu chỉ biết rằng Tô Liệu đã kiên trì đến giây cuối cùng vì đồng đội của mình.
Suy nghĩ ấy tiếp thêm sức mạnh vô tận cho Du Vũ.
Cánh tay của cậu cắt đôi những con sóng, rẽ nước lao đến vạch đích. Ở 500m cuối cùng, Du Vũ không dừng lại. Một nửa tầm nhìn trong mắt cậu ngày càng rộng mở.
Danh sách chương