Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 28: Gây rối
Dịch giả: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Hắn giỏi thật! Hai tên Võ giả cao cấp và một tên cấp sáu lại chết mà chẳng có sức phản kháng!"
Một người nấp trong bóng tối âm thầm thán phục khi nhìn thấy mọi chuyện vừa diễn ra tại di tích Cổ Võ giả, sơn trang Hạo Nhiên qua ống nhòm hồng ngoại.
"Thực lực của Phúc Vương trong đám Võ giả cấp bảy khá mạnh, thế mà chưa kịp phát huy hết khả năng đã bị hắn giết! Quá đáng sợ! Nhưng hẳn là tu vi của hắn không cao lắm, có lẽ còn chưa đến cao cấp."
"Hắn mới thế thôi đã đáng sợ lắm rồi, nếu đến Võ giả cao cấp thì còn khủng bố đến cỡ nào nữa?!"
"Khi nãy hình như hắn nhìn lướt qua chỗ này, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chúng ta rồi?"
"Không thể nào! Thuật trinh sát, ngụy trang của ta đã đến cao cấp rồi; chưa nói đến chuyện có thể ẩn nấp dễ dàng trong rừng như hiện tại mà ngay cả ở những nơi trống trải, ta cũng có thể khiến đối phương không phân biệt được thật giả đấy!"
"Nói cũng đúng! Nhưng tiếp theo chúng ta ph ải làm sao đây? Tiếp tục theo dõi hay là... lui?"
"Theo dõi tiếp đi! Tuy đoàn săn ma Dạ Ưng chúng ta không có thực lực để chống lại đoàn săn ma Thần Hữu bọn họ nhưng chú mày nên nhớ đây là rừng Dạ Huyết, nơi đầy rẫy nguy hiểm. Ai biết được bọn họ có gặp phải chuyện gì không khi mang chiến kỹ Tiên thiên đó về chứ!"
"Đoàn trường nói đúng!"
Ba người khác gật đầu!
Đoàn săn ma Thần Hữu gồm có hai mươi sáu người, trừ đoàn trưởng là Võ giả cấp tám ra thì tất cả những người còn lại đều là Võ giả cấp bảy. Tuy rằng bọn họ chiếm giữ toàn bộ sơn trang Hạo Nhiên nhưng cũng không thể nào kiểm soát hết mọi thứ ở một nơi rộng lớn như rừng Dạ Huyết được. Ở đâu đó quanh đây vẫn có những đoàn săn ma khác ẩn nấp quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, không ngại bỏ đá xuống giếng đục nước béo cò!
"Ồ! Thằng nhóc đó định làm gì thế? Không bỏ chạy mà lại... đi về phía sơn trang Hạo Nhiên là sao?"
"Hướng đó chẳng phải là nơi đóng quân của đội quân số một đoàn săn ma Thần Hữu sao... lẽ nào hắn lại..."
Quan sát thấy Vân Hi không những không lui mà còn bí mật đi về phía sơn trang Hạo Nhiên, vẻ mặt cả bốn thành viên của đoàn săn ma Dạ Ưng ngạc nhiên khôn tả.
Trong đó lại có một chàng trai trẻ không nhịn được đứng lên nói: "Hắn muốn làm gì? Những tên lính trinh sát phân bố rải rác ở bên ngoài bị hắn giết từng tên không thể so với đội quân số một được. Chín người của đội quân số một đều là những võ giả với kinh nghiệm đầy mình, hơn nữa trông đó còn có bốn người là Võ giả cao cấp. Chẳng lẽ... hắn định gạt đoàn săn ma Thiên Hữu sang một bên để chiếm bảo tàng trong sơn trang Hạo Nhiên một mình?"
"Điên rồi! Hắn tưởng hắn là ai chứ! Cao thủ cấp chín chắc? Đoàn săn ma Thiên Hữu số một thành Thánh Đường đấy!"
"Vãi thật! Không ngờ lại đánh nhau thật kìa! Đó là Hải Vương, một trong bốn đại đội trưởng của đoàn săn ma Thần Hữu, cao thủ cùng cấp như Phúc Vương! Chết rồi, sao có thể..."
"Thiên Thiết cũng chết luôn! Hai mươi bốn người của đoàn săn ma Thần Hữu vậy mà bị giết hết gần một nửa rồi! Thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì?"
...
Dưới vẻ mặt mang chút điên rồ của những người đang quan sát bí mật này, Vân Hi với tu vi Võ giả cấp năm xông thẳng vào đoàn săn ma Thần Hữu đại khai sát giới!
Đại khai sát giới!
Đúng là đại khai sát giới!
Cho dù Vân Hi mới chỉ là Võ giả cấp năm nhưng đó chỉ dựa theo tiêu chuẩn về cường độ chân khí có trong cơ thể hắn mà thôi. Võ giả Hậu thiên khác với Tiên thiên, khi chiến đấu thì trừ chân khí ra bọn họ còn quan tâm rất nhiều đến chiến kỹ, tinh thần chiến đấu cũng như phản xạ.
Những điều này vốn chỉ xuất hiện ở Võ giả cấp chín hoặc cao thủ cấp Tiên thiên nay lại xuất hiện trên người Vân Hi, những Võ giả cấp sáu cấp bảy kia sao có khả năng chiến thắng hắn được.
Vả lại, hắn cũng không chiến đấu trực tiếp với những Võ giả cấp bảy mà nhờ vào tinh thần lực mạnh mẽ của bản thân, nấp trong bóng tối tập kích đánh giết liên tục.
"Thông báo cho đoàn trưởng! Mau thông báo cho đoàn trưởng! Khát Máu! Ngưu Ma! Hai đứa mày theo tao lên vây thằng khốn đó lại, nhất quyết không được để hắn trốn đi đánh lén!"
Trong năm người còn lại, Võ giả cao cấp cầm đầu nhóm hét lớn lên một tiếng rồi vọt nhanh về phía Vân Hi.
Tuy hắn xông đến rất nhanh nhưng Vân Hi còn lui nhanh hơn.
Nhờ có vách tường nổ nát che khuất nên hắn chỉ lắc mình một cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của năm người bọn họ.
"Không ổn! Nhanh! Chúng mày nhanh tập trung lại chỗ tao, tựa lưng vào nhau! Không được để hắn có cơ hội đánh lén!"
"A.."
Vân Hi mới vừa biến mất trước mặt bọn họ lại xuất hiện ngay ở đằng sau, ám sát thành công một Võ giả cấp sáu.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc thằng khốn này nấp chỗ nào, sao thủ đoạn lại kinh khủng đến thế!"
"Đội trưởng... hiện tại, chín người chúng ta đã chết mất năm rồi, còn..."
"Lui! Tranh thủ thời gian rút lui đến chỗ đoàn trưởng! Ở chỗ đoàn trưởng còn có bảy người. Hơn nữa, đoàn trưởng đã là Võ giả cấp tám, đã có thể phát ra kiếm quang ly thể nên có ưu thế rất lớn khi đối đầu với thằng nhãi khốn chỉ biết đánh lén này!"
...
Khi thấy những thành viên của đoàn săn ma Thần Hữu phải lui lại khi không thể chống nổi những lần đánh lén của Vân Hi, đoàn trưởng đoàn săn ma Dạ Ưng không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Hắn nhanh chóng đứng dậy nói: "Cơ hội! Cơ hội! Nhân lúc thằng nhóc này dây dưa với đoàn săn ma Thần Hữu, chúng ta xông lên thôi!"
"Xông lên?"
"Đúng! Cứ nương theo uy thế của thằng nhóc này, chúng ta xông tới kiếm chén canh! Nếu cứ chần chờ mãi thì sẽ chẳng kiếm được chút gì tốt đâu!"
"Vâng! Đoàn trưởng!"
Trong lúc nhất thời, ba thành viên kia cũng đứng cả lên. Trong ba người này, có hai người là Võ giả cấp sáu mang theo vũ khí nóng, người còn lại là Võ giả cấp bảy và đoàn trưởng thì mang đao kiếm. Bốn người thu xếp hành trang lại rồi liều chết xông thẳng về phía sơn trang Hạo Nhiên.
Cùng lúc đó, hai tiểu đội săn ma khác nấp bên ngoài sơn trang Hạo Nhiên cũng có hành động tương tự như đoàn săn ma Dạ Ưng.
Số người ở hai tiểu đội săn ma này cũng xấp xỉ với đoàn săn ma Dạ Ưng, mỗi tiểu đội có năm đội viên. Trong đó, hai Võ giả cấp bảy vừa hiện thân liền triển khai đánh về phía bốn người của đoàn săn ma Thần Hữu đang đề phòng Vân Hi.
"Có quân mai phục! Có quân mai phục!"
Ba đoàn săn ma vừa xuất hện liền bị một Võ giả cấp bảy có đang trinh sát gần đó quát lên báo động.
Tuy nhên, vì quát lên báo động nên hắn đã để lộ nơi ẩn nấp. Ba tên thợ săn của ba đoàn săn ma hầu như cùng lúc nhắm bắn về phía hắn. Dù dựa vào thực lực Võ giả cấp bảy của bản thân thì hắn cũng chỉ có thể né được phát súng của người thứ nhất và người thứ hai, đến phát súng của người thì ba thì gục xuống.
"Khốn nạn! Lại dám đối đầu với đoàn săn ma Thần Hữu chúng ta sao! Chết, các ngươi phải chết hết!"
Một tiếng gầm lớn từ trong sơn trang Hạo Nhiên vọng ra, ngay sau đó, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xông mạnh ra ngoài.
Người này không phải ai khác mà chính là Thiên Hữu Vương, đoàn trưởng đoàn săn ma Thần Hữu!
"Rốt cuộc cũng ra rồi sao?"
Vân Hi nhìn thoáng qua ba đoàn săn ma và Võ giả bát giai Thiên Hữu Vương, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
"Bốn trăm năm trước, vì ta mà hai người cửa nát nhà tan, người thân trong nhà hầu như cũng chẳng còn ai. Bây giờ lại có những kẻ không tham lam không biết sống chết muốn quấy rầy hai người an nghỉ... Ta đã có lỗi với hai người một lần, dẫu thế nào cũng không thể có lần thứ hai. Có ta ở đây, dù là ai đi nữa cũng không thể quấy rầy nơi an nghỉ của hai người và người nhà đâu. Kẻ nào làm loạn, ta sẽ để kẻ đó ở lại đây vĩnh viễn với hai người!"
Vừa nghĩ đến đây, Vân Hi nhanh chóng lui lại phía sau, trong nháy mắt đã biến mất khỏi khu phế tích này.
Thực lực của hắn, nếu một chọi một thì cùng lắm chỉ có thể chống lại Võ giả cấp bảy mà thôi. Còn với Võ giả cấp tám thì rất khó, biện pháp tốt nhất là đánh lén.
Năm xưa, hắn ở lại sơn trang Hạo Nhiên suốt ba tháng nên có thể nói hắn hiểu rất rõ nơi này. Tuy hiện tại đã qua bốn răm năm, nhiều tòa nhà trong sơn trang đã đổ nát, biến dạng nhưng hình dáng đại khái cũng không thay đổi mấy. Chiến đấu với đoàn săn ma Thần Hữu ở chỗ này, hắn thật sự chiếm ưu thế rất lớn.
Nhưng lúc này đây...
Nhân vật chính trên chiến trường tại sơn trang Hạo Nhiên không phải hắn mà là đoàn săn ma Thần Hữu và ba đoàn săn ma khác.
"Không ổn, trúng kế!"
Khi đoàn trưởng đoàn săn ma Dạ Ưng thấy Vân Hi biến mấy thì y đã hiểu ý đồ của hắn.
Nhưng lúc này, mọi người đã rời khỏi nơi ẩn nấp nên hoàn toàn hiện thân trước mặt đoàn săn ma Thần Hữu. Hơn nữa, hai bên đều đã đánh sơ qua rồi cho nên không thể không quyết sống chết với nhau được.
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 28: Gây rối
Dịch giả: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Hắn giỏi thật! Hai tên Võ giả cao cấp và một tên cấp sáu lại chết mà chẳng có sức phản kháng!"
Một người nấp trong bóng tối âm thầm thán phục khi nhìn thấy mọi chuyện vừa diễn ra tại di tích Cổ Võ giả, sơn trang Hạo Nhiên qua ống nhòm hồng ngoại.
"Thực lực của Phúc Vương trong đám Võ giả cấp bảy khá mạnh, thế mà chưa kịp phát huy hết khả năng đã bị hắn giết! Quá đáng sợ! Nhưng hẳn là tu vi của hắn không cao lắm, có lẽ còn chưa đến cao cấp."
"Hắn mới thế thôi đã đáng sợ lắm rồi, nếu đến Võ giả cao cấp thì còn khủng bố đến cỡ nào nữa?!"
"Khi nãy hình như hắn nhìn lướt qua chỗ này, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chúng ta rồi?"
"Không thể nào! Thuật trinh sát, ngụy trang của ta đã đến cao cấp rồi; chưa nói đến chuyện có thể ẩn nấp dễ dàng trong rừng như hiện tại mà ngay cả ở những nơi trống trải, ta cũng có thể khiến đối phương không phân biệt được thật giả đấy!"
"Nói cũng đúng! Nhưng tiếp theo chúng ta ph ải làm sao đây? Tiếp tục theo dõi hay là... lui?"
"Theo dõi tiếp đi! Tuy đoàn săn ma Dạ Ưng chúng ta không có thực lực để chống lại đoàn săn ma Thần Hữu bọn họ nhưng chú mày nên nhớ đây là rừng Dạ Huyết, nơi đầy rẫy nguy hiểm. Ai biết được bọn họ có gặp phải chuyện gì không khi mang chiến kỹ Tiên thiên đó về chứ!"
"Đoàn trường nói đúng!"
Ba người khác gật đầu!
Đoàn săn ma Thần Hữu gồm có hai mươi sáu người, trừ đoàn trưởng là Võ giả cấp tám ra thì tất cả những người còn lại đều là Võ giả cấp bảy. Tuy rằng bọn họ chiếm giữ toàn bộ sơn trang Hạo Nhiên nhưng cũng không thể nào kiểm soát hết mọi thứ ở một nơi rộng lớn như rừng Dạ Huyết được. Ở đâu đó quanh đây vẫn có những đoàn săn ma khác ẩn nấp quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, không ngại bỏ đá xuống giếng đục nước béo cò!
"Ồ! Thằng nhóc đó định làm gì thế? Không bỏ chạy mà lại... đi về phía sơn trang Hạo Nhiên là sao?"
"Hướng đó chẳng phải là nơi đóng quân của đội quân số một đoàn săn ma Thần Hữu sao... lẽ nào hắn lại..."
Quan sát thấy Vân Hi không những không lui mà còn bí mật đi về phía sơn trang Hạo Nhiên, vẻ mặt cả bốn thành viên của đoàn săn ma Dạ Ưng ngạc nhiên khôn tả.
Trong đó lại có một chàng trai trẻ không nhịn được đứng lên nói: "Hắn muốn làm gì? Những tên lính trinh sát phân bố rải rác ở bên ngoài bị hắn giết từng tên không thể so với đội quân số một được. Chín người của đội quân số một đều là những võ giả với kinh nghiệm đầy mình, hơn nữa trông đó còn có bốn người là Võ giả cao cấp. Chẳng lẽ... hắn định gạt đoàn săn ma Thiên Hữu sang một bên để chiếm bảo tàng trong sơn trang Hạo Nhiên một mình?"
"Điên rồi! Hắn tưởng hắn là ai chứ! Cao thủ cấp chín chắc? Đoàn săn ma Thiên Hữu số một thành Thánh Đường đấy!"
"Vãi thật! Không ngờ lại đánh nhau thật kìa! Đó là Hải Vương, một trong bốn đại đội trưởng của đoàn săn ma Thần Hữu, cao thủ cùng cấp như Phúc Vương! Chết rồi, sao có thể..."
"Thiên Thiết cũng chết luôn! Hai mươi bốn người của đoàn săn ma Thần Hữu vậy mà bị giết hết gần một nửa rồi! Thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì?"
...
Dưới vẻ mặt mang chút điên rồ của những người đang quan sát bí mật này, Vân Hi với tu vi Võ giả cấp năm xông thẳng vào đoàn săn ma Thần Hữu đại khai sát giới!
Đại khai sát giới!
Đúng là đại khai sát giới!
Cho dù Vân Hi mới chỉ là Võ giả cấp năm nhưng đó chỉ dựa theo tiêu chuẩn về cường độ chân khí có trong cơ thể hắn mà thôi. Võ giả Hậu thiên khác với Tiên thiên, khi chiến đấu thì trừ chân khí ra bọn họ còn quan tâm rất nhiều đến chiến kỹ, tinh thần chiến đấu cũng như phản xạ.
Những điều này vốn chỉ xuất hiện ở Võ giả cấp chín hoặc cao thủ cấp Tiên thiên nay lại xuất hiện trên người Vân Hi, những Võ giả cấp sáu cấp bảy kia sao có khả năng chiến thắng hắn được.
Vả lại, hắn cũng không chiến đấu trực tiếp với những Võ giả cấp bảy mà nhờ vào tinh thần lực mạnh mẽ của bản thân, nấp trong bóng tối tập kích đánh giết liên tục.
"Thông báo cho đoàn trưởng! Mau thông báo cho đoàn trưởng! Khát Máu! Ngưu Ma! Hai đứa mày theo tao lên vây thằng khốn đó lại, nhất quyết không được để hắn trốn đi đánh lén!"
Trong năm người còn lại, Võ giả cao cấp cầm đầu nhóm hét lớn lên một tiếng rồi vọt nhanh về phía Vân Hi.
Tuy hắn xông đến rất nhanh nhưng Vân Hi còn lui nhanh hơn.
Nhờ có vách tường nổ nát che khuất nên hắn chỉ lắc mình một cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của năm người bọn họ.
"Không ổn! Nhanh! Chúng mày nhanh tập trung lại chỗ tao, tựa lưng vào nhau! Không được để hắn có cơ hội đánh lén!"
"A.."
Vân Hi mới vừa biến mất trước mặt bọn họ lại xuất hiện ngay ở đằng sau, ám sát thành công một Võ giả cấp sáu.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc thằng khốn này nấp chỗ nào, sao thủ đoạn lại kinh khủng đến thế!"
"Đội trưởng... hiện tại, chín người chúng ta đã chết mất năm rồi, còn..."
"Lui! Tranh thủ thời gian rút lui đến chỗ đoàn trưởng! Ở chỗ đoàn trưởng còn có bảy người. Hơn nữa, đoàn trưởng đã là Võ giả cấp tám, đã có thể phát ra kiếm quang ly thể nên có ưu thế rất lớn khi đối đầu với thằng nhãi khốn chỉ biết đánh lén này!"
...
Khi thấy những thành viên của đoàn săn ma Thần Hữu phải lui lại khi không thể chống nổi những lần đánh lén của Vân Hi, đoàn trưởng đoàn săn ma Dạ Ưng không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Hắn nhanh chóng đứng dậy nói: "Cơ hội! Cơ hội! Nhân lúc thằng nhóc này dây dưa với đoàn săn ma Thần Hữu, chúng ta xông lên thôi!"
"Xông lên?"
"Đúng! Cứ nương theo uy thế của thằng nhóc này, chúng ta xông tới kiếm chén canh! Nếu cứ chần chờ mãi thì sẽ chẳng kiếm được chút gì tốt đâu!"
"Vâng! Đoàn trưởng!"
Trong lúc nhất thời, ba thành viên kia cũng đứng cả lên. Trong ba người này, có hai người là Võ giả cấp sáu mang theo vũ khí nóng, người còn lại là Võ giả cấp bảy và đoàn trưởng thì mang đao kiếm. Bốn người thu xếp hành trang lại rồi liều chết xông thẳng về phía sơn trang Hạo Nhiên.
Cùng lúc đó, hai tiểu đội săn ma khác nấp bên ngoài sơn trang Hạo Nhiên cũng có hành động tương tự như đoàn săn ma Dạ Ưng.
Số người ở hai tiểu đội săn ma này cũng xấp xỉ với đoàn săn ma Dạ Ưng, mỗi tiểu đội có năm đội viên. Trong đó, hai Võ giả cấp bảy vừa hiện thân liền triển khai đánh về phía bốn người của đoàn săn ma Thần Hữu đang đề phòng Vân Hi.
"Có quân mai phục! Có quân mai phục!"
Ba đoàn săn ma vừa xuất hện liền bị một Võ giả cấp bảy có đang trinh sát gần đó quát lên báo động.
Tuy nhên, vì quát lên báo động nên hắn đã để lộ nơi ẩn nấp. Ba tên thợ săn của ba đoàn săn ma hầu như cùng lúc nhắm bắn về phía hắn. Dù dựa vào thực lực Võ giả cấp bảy của bản thân thì hắn cũng chỉ có thể né được phát súng của người thứ nhất và người thứ hai, đến phát súng của người thì ba thì gục xuống.
"Khốn nạn! Lại dám đối đầu với đoàn săn ma Thần Hữu chúng ta sao! Chết, các ngươi phải chết hết!"
Một tiếng gầm lớn từ trong sơn trang Hạo Nhiên vọng ra, ngay sau đó, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xông mạnh ra ngoài.
Người này không phải ai khác mà chính là Thiên Hữu Vương, đoàn trưởng đoàn săn ma Thần Hữu!
"Rốt cuộc cũng ra rồi sao?"
Vân Hi nhìn thoáng qua ba đoàn săn ma và Võ giả bát giai Thiên Hữu Vương, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
"Bốn trăm năm trước, vì ta mà hai người cửa nát nhà tan, người thân trong nhà hầu như cũng chẳng còn ai. Bây giờ lại có những kẻ không tham lam không biết sống chết muốn quấy rầy hai người an nghỉ... Ta đã có lỗi với hai người một lần, dẫu thế nào cũng không thể có lần thứ hai. Có ta ở đây, dù là ai đi nữa cũng không thể quấy rầy nơi an nghỉ của hai người và người nhà đâu. Kẻ nào làm loạn, ta sẽ để kẻ đó ở lại đây vĩnh viễn với hai người!"
Vừa nghĩ đến đây, Vân Hi nhanh chóng lui lại phía sau, trong nháy mắt đã biến mất khỏi khu phế tích này.
Thực lực của hắn, nếu một chọi một thì cùng lắm chỉ có thể chống lại Võ giả cấp bảy mà thôi. Còn với Võ giả cấp tám thì rất khó, biện pháp tốt nhất là đánh lén.
Năm xưa, hắn ở lại sơn trang Hạo Nhiên suốt ba tháng nên có thể nói hắn hiểu rất rõ nơi này. Tuy hiện tại đã qua bốn răm năm, nhiều tòa nhà trong sơn trang đã đổ nát, biến dạng nhưng hình dáng đại khái cũng không thay đổi mấy. Chiến đấu với đoàn săn ma Thần Hữu ở chỗ này, hắn thật sự chiếm ưu thế rất lớn.
Nhưng lúc này đây...
Nhân vật chính trên chiến trường tại sơn trang Hạo Nhiên không phải hắn mà là đoàn săn ma Thần Hữu và ba đoàn săn ma khác.
"Không ổn, trúng kế!"
Khi đoàn trưởng đoàn săn ma Dạ Ưng thấy Vân Hi biến mấy thì y đã hiểu ý đồ của hắn.
Nhưng lúc này, mọi người đã rời khỏi nơi ẩn nấp nên hoàn toàn hiện thân trước mặt đoàn săn ma Thần Hữu. Hơn nữa, hai bên đều đã đánh sơ qua rồi cho nên không thể không quyết sống chết với nhau được.
Danh sách chương