QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 52: Luật pháp
Dịch giả: vesaukeu

"Đông Phương, cậu đã bị bao vây! Mau buông kiếm xuống rồi giơ hai tay ra sau đầu! Đừng hòng nghĩ đến chuyện phản kháng, vô ích thôi!"
Loạt mệnh lệnh được phát ra từ loa phóng thanh vang vọng khắp con phố!
Dưới tình huống đang bị truy nã mà Vân Hi còn có thể xông vào cục cảnh sát khu thành đông giết phó cục trưởng rồi ngang nhiên rời đi. Chuyện này đã gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Có thể nói, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra tại thành Tinh Diệu. Khi hay tin này, cục trưởng cục cảnh sát khu thành đông là Trần Chấn Vĩ cùng hai vị phó cục trưởng khác là Lưu Đông Minh và Ngụy Huyền Sinh đang bàn bạc với nhau về đợt thú triều bộc phát ở rừng Dạ Huyết phải dừng lại, triệu tập cảnh sát chạy đến nơi này.

Chuyện xảy ra lần này khiến cho uy danh của cục cảnh sát thành Tinh Diệu bị suy giảm đáng kể. Nếu không nghiêm trị hung thủ thì uy danh của cục cảnh sát sẽ bị lay động, còn ai coi trọng bọn họ nữa?! Rồi đây, những tháng ngày tươi đẹp của họ sẽ kết thúc.
Khi thấy Vân Hi đã bị vây vào giữa, người chỉ huy cuộc vây bắt lần này là Trần Chấn Vĩ bèn quát lớn: "Đông Phương, cậu hãy đầu hàng ngay! Theo chúng tôi về cục cảnh sát chịu những quy định của luật pháp. Nếu như cậu thật sự không có tội thì chúng tôi sẽ giải quyết bồi thường. Còn nếu chống lại thì tôi sẽ ra lệnh cường ép thi hành, cả trăm khẩu súng đều bắn cùng một lúc thì dù cậu có là Võ giả cao cấp đi nữa cũng sẽ chỉ có một kết cục là chết mà thôi!"
"Ông là ai?"
"Cục trưởng cục cảnh sát khu thành đông, Trần Chấn Vĩ!"
Vân Hi trầm mặc trong giây lát rồi hỏi: "Hẳn ông cũng đã biết nguyên nhân xảy ra những chuyện này rồi chứ!"
"Nguyên nhân xảy ra những chuyện này à?"
Tuy chuyện này xảy ra hơi bất ngờ nhưng sau khi mọi việc trở nên ầm ĩ thì Trần Chấn Vĩ cũng có điều tra qua. Ông ta biết rõ mọi chuyện đều bắt đầu từ việc con cháu Chu gia và Lỗ gia bị Đông Phương "dạy bảo", vì tức giận muốn trả thù mà báo lên phó cục trưởng khu thành công là Lỗ Phong. Người này sau khi hay tin thì lệnh cho đội trưởng Vương cùng vài tay cảnh sát khác đến học viện Tinh Diệu bắt Đông Phương. Thế nhưng không những không bắt được mà đám người này còn bị hắn đánh lại, chết mất mấy cảnh sát...
Nhưng chuyện này ông ta không thể nói ra được.
"Hừ! Chỉ vì chút mâu thuẫn, xô xát nhỏ mà cậu lại đánh gãy tay Chu Minh, con trai trưởng của Chu gia, phế đi một thân tu vi võ công của người ta. Đã thế, cậu còn khiến cho Chu Nguyệt bị thương nặng, đến giờ cô bé vẫn hôn mê chưa tỉnh. Phó cục trưởng Lỗ khi nhận được báo án đã lệnh cho đội cảnh sát trong cục đến bắt cậu về. Thế mà cậu lại kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào tu vi võ công của mình đánh trả, thậm chí còn giết chết mấy người bọn họ. Ngay cả phó cục trưởng Lỗ mà cậu cũng không bỏ qua. Nhân lúc nhân viên trong phân cục lơ là, cậu lẽn vào giết chết ông ta. Mọi chuyện cậu làm đều là những hành vi man rợ giết người không ghê tay, khinh thường luật pháp, mọi người đều căm phẫn. Cậu..."
"Tôi mặc kệ ông không biết thật hay vờ như không biết!"
Vân Hi giơ cuộn băng ghi hình vừa lấy được từ tiệm bán quần áo Nhã Các ra và nói: "Trong cuộn băng này có ghi lại toàn cảnh những gì đã xảy ra trưa hôm nay! Đây là chứng cứ chứng minh tôi vô tội! Còn chuyện phó cục trưởng khu thành đông Lỗ Nghiêm, ông ta nhận được tin báo án nhưng lại không có đủ bằng chứng chính xác lại tùy tiện ra lệnh bắt giam, lại gán cho tôi tội danh giết người. Nếu như đây là tác phong làm việc của cục cảnh sát các người thì tôi cũng..."
Nói đến đây, giọng nói của Vân Hi bỗng dưng thay đổi, khẩu khí băng lãnh: "Tôi thấy một giết một!"

"Láo! Láo xược! Lý nào lại thế! Thực không thể chấp nhận được! Rõ ràng phó cục trưởng Lỗ hạ lệnh cho nhân viên của mình đến học viện mời ngươi về cục phối hợp điều tra hòng trả lại sự cho ngươi, vậy mà ngươi lại nổi điên giết người cho hả cơn giận. Nếu không nghiêm trị hành vì này của ngươi thì còn đâu thiên lý nữa, luật pháp để làm gì! Tội phạm Đông Phương, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức buông vũ khí xuống, theo ta về cục chờ xử lý! Nếu không đừng trách ta hạ lệnh vô tình!"
"Đây là lời kết án sau cùng của ông à... Ngay cả chứng cứ cũng không thèm xem qua đã vội ra quyết định này rồi?!"
"Ngươi đã giết chết mấy anh em nhân viên cảnh sát trong cục, ngay cả phó cục trưởng cũng không bỏ qua. Những chuyện này đều là sự thật chắc chắn một trăm phần trăm! Ngươi còn gì để giảo biện nữa đây! Mau bỏ vũ khí xuống! Ta đếm tới ba, nếu ngươi không bỏ vũ khí xuống thì ta sẽ xem như ngươi phản kháng, hạ lệnh bắn chết không cần hỏi! Một..."
Ánh mắt Vân Hi lướt qua từng nhân viên cảnh sát có mặt ở đây, kể cả hai vị phó cục trưởng, sau đó nói: "Chẳng lẽ mọi người ở đây không có một ai có ý kiến gì khác sao?"
Dưới cái nhìn của Vân Hi, vẻ mặt của một vài nhân viên cảnh sát khẽ do dự. Thế nhưng trong tình huống này, bọn họ lại không dám nói ra gì cả. Vì nếu vậy, khi trở về họ sẽ bị cách chức ngay, thậm chí hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Cho nên họ chỉ có thể im lặng. Đây là lựa chọn tốt nhất.
"Hóa ra... luật pháp mà ông nói chỉ cho phép quan chức phòng cháy chứ không cho người dân đốt lửa sao!"
"Hoang đường! Nói năng lung tung! Xem ra người đã quyết tâm vi phạm luật pháp thành Tinh Diệu rồi... A, nổ súng! Bắn! Bắn đi!"
Vị cục trưởng Trần này còn định nói thêm những lời hiên ngang lẫm liệt nữa nhưng bỗng thấy Vân Hi di chuyển, xông nhanh tới giết mình nên hoảng sợ, vội vàng hạ lệnh nổ súng!
"Pằng! Pằng! Pằng!"
Mệnh lệnh vừa đưa ra, hơn trăm khẩu súng đang chĩa về phía Vân Hi của những nhân viên cảnh sát đang vây quanh tiệm bắn ra cùng lúc, tạo thành lưới đạn dày đặc bay ngùn ngụt về phía hắn.
Thế nhưng cuối cùng Vân Hi vẫn là người tấn công trước tiên. Khoảng thời gian từ lúc hắn lao tới cho đến khi Trần Chấn Vĩ hạ lệnh xong chỉ khoảng hai giây. Hai giây này đối với người thường mà nói chỉ như cái nháy mắt thôi! Nhưng đối với một vị Võ giả cao cấp như hắn thì chừng đó cũng đủ để hắn lùi lại hai ba mươi mét rồi!
Mà khoảng cách những chiếc xe cảnh sát vây quanh chỗ Vân Hi chỉ chừng bốn mươi mét!

Bốn mươi mét!
Trừ đi khoảng hai ba mươi mét đó ra thì người có thể tạo thành uy hiếp với hắn chỉ có mười tên cảnh sát được đứng ở phía đối diện mà thôi!
Mà mười người này lại chẳng phải là những thợ săn ma quanh năm bôn tẩu chiến đấu với ma thú nên trình độ bắn súng của họ chỉ ở mức sơ cấp, thậm chí một số người còn chẳng có bằng xạ thủ sơ cấp nữa là. Chính vì vậy nên chẳng có mấy viên đạn có thể gây thương tổn đến Vân Hi! Ngoại trừ hai viên bay xượt qua người khiến da bị trầy xướt chảy máu một chút ra thì những viên còn lại nếu không phải là hắn tránh được thì cũng do kiếm Vọng Hi chém nát!
Loạt súng vừa kết thúc thì Vân Hi đã lao đến trước mặt cục trưởng Trần.
"To gan!"
Nhìn thấy Vân Hi không chọn ai khác mà cứ nhằm mình lao thẳng tới, Trần Chấn Vĩ giận tím mặt, đôi mắt trợn trừng dữ tợn khiến người ta phải sợ hãi!
Người có thể ngồi vào chiếc ghế cục trưởng của một khu há có thể có đẳng cấp đơn giản?!
Trong nhát mắt, cục trưởng Trần nhìn qua có chút mập mạp này vậy mà bộc phát ra khí thế mạnh mẽ vượt hơn cả cấp bảy đỉnh phong, đạt đến trình độ của Võ giả cấp tám, chân khí trong cơ thể chuyển động với tốc độ chóng mặt. Y giơ nắm đấm ra đánh thẳng tới người Vân Hi đang lao đến.
"Dám kinh thường bản cục trưởng! Đây sẽ là sai lầm cuối cùng ngươi phạm phải! Bây giờ, ta sẽ ra tay bắt tên giết người điên cuồng đang bị truy nã như ngươi về quy án! Chết đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện