Trời tháng tư thay đổi thất thường, tới giờ Mùi, quả nhiên trời đổ mưa, mới đầu chỉ có một hai giọt phô trương thanh thế, nhưng sau một nén nhang, mưa to bắt đầu trút xuống, tạo thành một bức màn mưa, như châu như ngọc, làm mịn bụi bặm, vạn vật trơn bóng.
Thanh Phong Các, nước chảy nhỏ giọt dưới mái hiên, tụ lại trong các khe hở của phiến đá xanh, tạo thành một chỗ trũng nhỏ, mang theo mùi hoa cỏ nhàn nhạt.
Cửa sổ mở một nửa, nước mưa bị gió thổi thành sợi, chỉ có số ít bay vào, tay ngọc của Trần Loan chống cằm, dựa nghiêng trước cửa sổ, thân thể yểu điệu đường cong quyến rũ. Lưu Nguyệt bưng một bát canh gừng và trà long nhãn mới nấu xong đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Cô nương đừng đứng ở đầu gió nữa, uống vài ngụm trà xua đi khí lạnh.”
Mỗi ngày mưa ở kinh thành đều hơi ẩm ướt lạnh lẽo, Trần Loan thể hàn sợ lạnh, cho nên trong phòng luôn ấm áp. Trong chiếc lò vàng chạm trổ long phượng được ngự ban, đốt loại nhựa thông tốt nhất lão thái thái đưa tới lần trước, khói bay lượn lờ, phân tán ngay khi chạm vào, hương thơm lưu lại trên tay.
Trần Loan uống mấy ngụm trà gừng, dòng nước ấm lan tràn trên đầu lưỡi, sưởi ấm từng bộ phận trên cơ thể, những ồn ào ngày hôm nay, tốt xấu gì cũng giúp nàng trút bỏ được một hòn đá trong lòng.
Cuối cùng cũng tách khỏi vận mệnh kiếp trước.
Trần Diên bị đưa về phủ Trấn Quốc Công, hiện giờ vẫn đang nằm hôn mê ở Lê Hoa Hiên. Lão thái thái nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.
Trần Loan tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, nhắm mắt xoa cổ tay trắng như tuyết, hỏi: “Bên phía Lê Hoa Hiên sao rồi?”
Bồ Đào giúp nàng xoa mi tâm, khẽ đáp: “Đúng như cô nương dự đoán, bên kia ồn ào xoắn xuýt. Lão thái thái mời đại phu khám và điều trị cho nhị tiểu thư, nghe nói Khang di nương đã khóc tới mức ngất xỉu hai lần.”
Đúng là nóng vội.
Hàng mi thanh mảnh của Trần Loan khẽ chớp, nàng cong khóe miệng, nói: “Nhìn xem, lão thái thái sẽ lập tức sai người tới đây.”
“Không phải Khang di nương muốn ta đưa ra lời giải thích sao? Ta rất muốn nhìn xem, bọn họ có thể lấy ra lý do gì để giải thích với Tam công chúa.” Giọng nói của Trần Loan trong trẻo như dòng nước lạnh chảy trong khe suối, mang theo bảy phần hờ hững cùng phản bác.
“Chuyện ngày hôm nay sao có thể trách lên đầu ngài? Rõ ràng là nhị tiểu thư đột nhiên biến mất, ngài đi tìm lâu như vậy, còn khiến bản thân bị chóng mặt.”
Huống chi nhị cô nương trêu chọc ai cũng được, lại trêu chọc tới trên đầu Tam công chúa.
Cô nương nhà nàng cũng không có bản lĩnh lật trời, sao có thể làm chủ cho nàng ta? Trần Loan hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, nhìn ra ngoài cửa sổ, thu hết màn mưa mờ ảo vào trong mắt, có ma ma cầm ô vội vã vòng qua hành lang dài, tiến về phía Thanh Phong Các.
“Nhìn xem, đã tìm tới cửa rồi.” Lời nói nhẹ nhàng của Trần Loan mang theo chút châm chọc. Sau đó nàng đứng dậy, gương mặt nhỏ sáng chói như hoa sen dưới nước, dù ở trong bóng tối vẫn khiến người ta không thể dời mắt.
Người tới là hạ nhân bên cạnh lão thái thái, giọng điệu cung kính, mời đại cô nương đến Lê Hoa Hiên một chuyến.
Trần Loan cúi đầu ho khan vài tiếng, trên gò má nõn nà hiện lên hai vệt ửng hồng ốm yếu. Lưu Nguyệt ôi chao một tiếng, đầy vẻ lo lắng nói: “Thân thể cô nương vốn yếu ớt, hôm nay vì đi tìm nhị tiểu thư còn bị dày vò một phen, cứ như thế thì sao chịu nổi?”
Ma ma tới đây cũng coi như nhìn Trần Loan lớn lên, nghe xong lời Lưu Nguyệt nói, lại nhìn sắc mặt Trần Loan, cũng nhíu mày lại, đau lòng nói: “Cô nương đừng vội, lão thái thái chỉ muốn hỏi cô nương vài câu, hỏi xong cô nương có thể trở về nghỉ ngơi.”
Trần Loan cười gật đầu, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Tật xấu từ nhỏ, ta không ngại.”
Lúc này ngoài trời đã ngớt mưa, nhưng gió thổi nghiêng ngả, tựa như mưa xuân quấn lấy cây kim, như giòi bọ trong xương, Trần Loan bước từng bước, làn váy ướt đẫm nước mưa, khi tới Lê Hoa Hiên, đôi môi đã nhợt nhạt yếu ớt.
Khang di nương và lão thái thái đều ở đây.
Một người khóc như hoa lê dính hạt mưa, khoé mắt sưng đỏ, một người sắc mặt nghiêm túc, đầy vẻ lo lắng.
Trần Diên vẫn nằm trên giường chưa tỉnh lại, Lưu Nguyệt cụp ô, đỡ nàng đi vào buồng trong.
Cách tầng tầng lớp lớp màn giường, Trần Loan chỉ thoáng liếc mắt vào trong, sau đó im lặng chuyển tầm mắt, hành lễ với lão thái thái, cung kính nói: “Loan Nhi thỉnh an tổ mẫu.”
Khang di nương vẫn đứng bên cạnh quan sát, giọng điệu của lão thái thái không mấy ôn hòa, cho dù nhìn thấy gấu váy Trần Loan còn nhỏ nước, cũng chỉ nâng mí mắt.
“Tổ mẫu hỏi con, rốt cuộc là có chuyện gì với nhị muội của con? Buổi sáng khi ra ngoài vẫn tốt, tại sao trở về lại biến thành như vậy?”
Trần Loan cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì, sau một lúc lâu vẫn không mở miệng trả lời.
Lão thái thái gõ gõ quải trượng, tiếng bộp bộp vang vọng trong phòng, trên mặt bà hiện ra những cơn tức giận dày đặc: “Nha hoàn Thanh Loan bên người nhị muội con, vốn từ viện của ta ra ngoài, rốt cuộc đã phạm phải tội gì, khiến con không bận tâm cả mặt mũi của ta, vội vã hạ độc câm cho nàng ta?”
Bà được ma ma đỡ dậy, đi tới trước mặt Trần Loan, trầm giọng nói: “Loan nha đầu, con khiến ta quá thất vọng rồi.”
Trần Loan kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ kinh ngạc, nàng nhíu mày thật chặt, hỏi: “Thanh Loan bị câm?”
Khi ở phủ Nam Dương vẫn còn tốt, vì sao đột nhiên lại bị câm?
Khó trách lão thái thái giận dữ như vậy.
Trên mặt Khang di nương vẫn còn uốn lượn vài vệt nước mắt, phấn trang điểm tan đi, giọng nói nghẹn ngào: “Đại tiểu thư, khi phủ Nam Dương Vương đưa Diên Nhi trở về, chỉ nói do bị rơi xuống nước, còn vấn đề này thì ngậm miệng không nói. Nhưng Diên Nhi luôn sợ nước, thấy ao là trốn, đang êm đẹp, vì sao lại… lại đột nhiên rơi xuống nước?”
Không đợi Trần Loan trả lời, bà ta lại khóc với lão thái thái, suýt nữa ngất xỉu: “Lão thái thái, thiếp thân ti tiện, nhưng cho dù Diên Nhi là thứ nữ, thì con bé cũng là cháu gái của ngài!”
“Cầu xin lão thái thái làm chủ!”
Ánh mắt Trần Loan lạnh lùng, giọng nói cứng ngắc đầy vẻ tức giận: “Nghe ý của di nương, chẳng lẽ ngài nghi ngờ ta đẩy nhị muội xuống nước?”
Quả nhiên người tốt thường bị bắt nạt, ngay cả một di nương cũng có thể tùy tiện nghi ngờ đích nữ duy nhất trong phủ, truyền ra ngoài, nàng còn chút dáng vẻ nghiêm túc nào của chủ tử trong phủ không?
Khang di nương khẽ cắn môi, lảng tránh vấn đề này không đáp, ngược lại quỳ gối trước mặt lão thái thái, hung hăng dập đầu vài cái vang dội, nói: “Cầu xin lão thái thái làm chủ cho Diên Nhi. Cho dù nội tình thế nào, cũng nên điều tra rõ từ đầu đến cuối sự việc, đưa thủ phạm phía sau màn ra trước công lý!”
Bốn chữ cuối cùng kia, Khang di nương cắn rất mạnh, rõ ràng có điều ám chỉ.
Bà ta đã nhận định Trần Loan làm ra chuyện này, dù sao hiện tại cũng không có ai chứng minh được sự trong sạch của Trần Loan. Tội danh này, dù thế nào cũng không thể để nữ nhi của mình đau đớn vô ích!
Ai quan tâm có phải Trần Loan làm hay không, chỉ cần lão thái thái cho là như vậy, thì đó chính là sự thật!
Trần Loan suýt chút nữa tức đến bật cười, móng tay trong suốt cắm vào lòng bàn tay với da thịt non mịn. Nàng nhớ tới kiếp trước và kiếp này, bị hai người họ tìm đủ mọi cách tính kế hãm hại, cuối cùng hai bàn tay trắng, ngay cả mạng cũng không giữ nổi.
Sao lúc hại người, bà ta không nghĩ tới bốn chữ này?
Cảm giác đau đớn bén nhọn kéo lý trí trở về, mi tâm Trần Loan lạnh lẽo, nàng nhìn về phía lão thái thái.
Lão thái thái là người trải qua sóng to gió lớn, tất nhiên không thể vì lời nói một phía của Khang di nương mà định tội cháu gái, nhưng dù sao cũng bất mãn.
Nếu không phải trong lòng có quỷ, vì sao phải vội vã hạ độc câm người khác?
“Loan nha đầu, tổ mẫu hỏi con, con phải trả lời đúng sự thật, chuyện Diên Nhi rơi xuống nước, có liên quan gì đến con hay không?”
Lão thái thái dừng một chút, sau đó hạ giọng nói: “Ngày khác ta sẽ tới phủ Nam Dương Vương một chuyến. Nếu không phải con làm, hôm nay không ai có thể hắt một giọt nước bẩn nào lên người con!”
Nói cách khác, nếu chuyện này do nàng làm, dù nói dối cũng không chạy thoát.
Trần Loan khẽ nhúc nhích mười ngón tay, sau đó vén váy quỳ xuống, lời nói chắc nịch: “Tổ mẫu, chuyện nhị muội rơi xuống nước, không liên quan gì tới Loan Nhi.”
Đôi mắt già nua vẩn đục của lão thái thái như chim ưng, có thể hiểu rõ tâm tư của mọi người. Bà nhìn Trần Loan thật sâu một lúc lâu, sau đó mệt mỏi xua tay: “Thôi.”
Một tiếng này của lão thái thái vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Khang di nương lập tức thay đổi. Bà ta quỳ gối dịch vài bước đến trước mặt lão thái thái, nắm lấy bàn tay đang lăn Phật châu của lão thái thái, rưng rưng nước mắt nói: “Lão thái thái, ngài nhìn dáng vẻ hôn mê bất tỉnh hiện tại của Diên Nhi. Chẳng lẽ ngài không đau lòng một chút nào sao?”
“Đại tiểu thư là cháu gái của ngài, Diên Nhi cũng vậy!”
Lão thái thái bị bà ta ầm ĩ cả buổi trưa, người già sức khoẻ vốn không tốt, lúc này cơn giận nổi lên, hất tay bà ta ra, tức giận nói: “Lão bà tử ta có nói sẽ mặc kệ không?”
“Ngược lại ngươi nói thử xem, việc này nên giải quyết thế nào?”
Khang di nương ngẩn người, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, giọng nói lại truyền vào tai tất cả mọi người ở đây không sót một chữ nào: “Nếu thật sự không liên quan đến đại cô nương, vì sao nhân chứng duy nhất là Thanh Loan lại bị độc câm, không nói được nửa lời?”
“Đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, đối xử với ngài vô cùng hiếu thuận, nhưng lúc này, biết rõ Thanh Loan từng là người hầu hạ bên cạnh ngài, vẫn không chút do dự hạ độc nha hoàn kia, huỷ hoại toàn bộ nhân chứng vật chứng!”
Trong nháy mắt, Lê Hoa Viên yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngoài trời mưa vẫn đang tí tách, giấu kín suy nghĩ của mọi người trong phòng.
Trần Loan vốn đang quỳ, lúc này lại chậm rãi đứng dậy, gương mặt phù dung trắng như bạch ngọc đỏ bừng vì tức giận, bàn tay giấu dưới ống tay áo to rộng thêu hoa hải đường hết buông lỏng lại siết chặt, suýt chút nữa cắn vỡ răng bạc.
“Hôm nay cuối cùng ta cũng được chứng kiến bản lĩnh ngậm máu phun người của di nương.”
Nàng quay mặt về phía lão thái thái, một giọt nước mắt đọng trên hàng mi mảnh dài, muốn rơi nhưng lại không rơi, nhìn thấy mà thương, trong giọng nói mang theo sự run rẩy dữ dội: “Di nương đòi ta một lời giải thích, ngược lại, ta muốn hỏi di nương một chút. Ngươi định giải thích thế nào với Tam công chúa!”
Thanh Phong Các, nước chảy nhỏ giọt dưới mái hiên, tụ lại trong các khe hở của phiến đá xanh, tạo thành một chỗ trũng nhỏ, mang theo mùi hoa cỏ nhàn nhạt.
Cửa sổ mở một nửa, nước mưa bị gió thổi thành sợi, chỉ có số ít bay vào, tay ngọc của Trần Loan chống cằm, dựa nghiêng trước cửa sổ, thân thể yểu điệu đường cong quyến rũ. Lưu Nguyệt bưng một bát canh gừng và trà long nhãn mới nấu xong đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Cô nương đừng đứng ở đầu gió nữa, uống vài ngụm trà xua đi khí lạnh.”
Mỗi ngày mưa ở kinh thành đều hơi ẩm ướt lạnh lẽo, Trần Loan thể hàn sợ lạnh, cho nên trong phòng luôn ấm áp. Trong chiếc lò vàng chạm trổ long phượng được ngự ban, đốt loại nhựa thông tốt nhất lão thái thái đưa tới lần trước, khói bay lượn lờ, phân tán ngay khi chạm vào, hương thơm lưu lại trên tay.
Trần Loan uống mấy ngụm trà gừng, dòng nước ấm lan tràn trên đầu lưỡi, sưởi ấm từng bộ phận trên cơ thể, những ồn ào ngày hôm nay, tốt xấu gì cũng giúp nàng trút bỏ được một hòn đá trong lòng.
Cuối cùng cũng tách khỏi vận mệnh kiếp trước.
Trần Diên bị đưa về phủ Trấn Quốc Công, hiện giờ vẫn đang nằm hôn mê ở Lê Hoa Hiên. Lão thái thái nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.
Trần Loan tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, nhắm mắt xoa cổ tay trắng như tuyết, hỏi: “Bên phía Lê Hoa Hiên sao rồi?”
Bồ Đào giúp nàng xoa mi tâm, khẽ đáp: “Đúng như cô nương dự đoán, bên kia ồn ào xoắn xuýt. Lão thái thái mời đại phu khám và điều trị cho nhị tiểu thư, nghe nói Khang di nương đã khóc tới mức ngất xỉu hai lần.”
Đúng là nóng vội.
Hàng mi thanh mảnh của Trần Loan khẽ chớp, nàng cong khóe miệng, nói: “Nhìn xem, lão thái thái sẽ lập tức sai người tới đây.”
“Không phải Khang di nương muốn ta đưa ra lời giải thích sao? Ta rất muốn nhìn xem, bọn họ có thể lấy ra lý do gì để giải thích với Tam công chúa.” Giọng nói của Trần Loan trong trẻo như dòng nước lạnh chảy trong khe suối, mang theo bảy phần hờ hững cùng phản bác.
“Chuyện ngày hôm nay sao có thể trách lên đầu ngài? Rõ ràng là nhị tiểu thư đột nhiên biến mất, ngài đi tìm lâu như vậy, còn khiến bản thân bị chóng mặt.”
Huống chi nhị cô nương trêu chọc ai cũng được, lại trêu chọc tới trên đầu Tam công chúa.
Cô nương nhà nàng cũng không có bản lĩnh lật trời, sao có thể làm chủ cho nàng ta? Trần Loan hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, nhìn ra ngoài cửa sổ, thu hết màn mưa mờ ảo vào trong mắt, có ma ma cầm ô vội vã vòng qua hành lang dài, tiến về phía Thanh Phong Các.
“Nhìn xem, đã tìm tới cửa rồi.” Lời nói nhẹ nhàng của Trần Loan mang theo chút châm chọc. Sau đó nàng đứng dậy, gương mặt nhỏ sáng chói như hoa sen dưới nước, dù ở trong bóng tối vẫn khiến người ta không thể dời mắt.
Người tới là hạ nhân bên cạnh lão thái thái, giọng điệu cung kính, mời đại cô nương đến Lê Hoa Hiên một chuyến.
Trần Loan cúi đầu ho khan vài tiếng, trên gò má nõn nà hiện lên hai vệt ửng hồng ốm yếu. Lưu Nguyệt ôi chao một tiếng, đầy vẻ lo lắng nói: “Thân thể cô nương vốn yếu ớt, hôm nay vì đi tìm nhị tiểu thư còn bị dày vò một phen, cứ như thế thì sao chịu nổi?”
Ma ma tới đây cũng coi như nhìn Trần Loan lớn lên, nghe xong lời Lưu Nguyệt nói, lại nhìn sắc mặt Trần Loan, cũng nhíu mày lại, đau lòng nói: “Cô nương đừng vội, lão thái thái chỉ muốn hỏi cô nương vài câu, hỏi xong cô nương có thể trở về nghỉ ngơi.”
Trần Loan cười gật đầu, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Tật xấu từ nhỏ, ta không ngại.”
Lúc này ngoài trời đã ngớt mưa, nhưng gió thổi nghiêng ngả, tựa như mưa xuân quấn lấy cây kim, như giòi bọ trong xương, Trần Loan bước từng bước, làn váy ướt đẫm nước mưa, khi tới Lê Hoa Hiên, đôi môi đã nhợt nhạt yếu ớt.
Khang di nương và lão thái thái đều ở đây.
Một người khóc như hoa lê dính hạt mưa, khoé mắt sưng đỏ, một người sắc mặt nghiêm túc, đầy vẻ lo lắng.
Trần Diên vẫn nằm trên giường chưa tỉnh lại, Lưu Nguyệt cụp ô, đỡ nàng đi vào buồng trong.
Cách tầng tầng lớp lớp màn giường, Trần Loan chỉ thoáng liếc mắt vào trong, sau đó im lặng chuyển tầm mắt, hành lễ với lão thái thái, cung kính nói: “Loan Nhi thỉnh an tổ mẫu.”
Khang di nương vẫn đứng bên cạnh quan sát, giọng điệu của lão thái thái không mấy ôn hòa, cho dù nhìn thấy gấu váy Trần Loan còn nhỏ nước, cũng chỉ nâng mí mắt.
“Tổ mẫu hỏi con, rốt cuộc là có chuyện gì với nhị muội của con? Buổi sáng khi ra ngoài vẫn tốt, tại sao trở về lại biến thành như vậy?”
Trần Loan cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì, sau một lúc lâu vẫn không mở miệng trả lời.
Lão thái thái gõ gõ quải trượng, tiếng bộp bộp vang vọng trong phòng, trên mặt bà hiện ra những cơn tức giận dày đặc: “Nha hoàn Thanh Loan bên người nhị muội con, vốn từ viện của ta ra ngoài, rốt cuộc đã phạm phải tội gì, khiến con không bận tâm cả mặt mũi của ta, vội vã hạ độc câm cho nàng ta?”
Bà được ma ma đỡ dậy, đi tới trước mặt Trần Loan, trầm giọng nói: “Loan nha đầu, con khiến ta quá thất vọng rồi.”
Trần Loan kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ kinh ngạc, nàng nhíu mày thật chặt, hỏi: “Thanh Loan bị câm?”
Khi ở phủ Nam Dương vẫn còn tốt, vì sao đột nhiên lại bị câm?
Khó trách lão thái thái giận dữ như vậy.
Trên mặt Khang di nương vẫn còn uốn lượn vài vệt nước mắt, phấn trang điểm tan đi, giọng nói nghẹn ngào: “Đại tiểu thư, khi phủ Nam Dương Vương đưa Diên Nhi trở về, chỉ nói do bị rơi xuống nước, còn vấn đề này thì ngậm miệng không nói. Nhưng Diên Nhi luôn sợ nước, thấy ao là trốn, đang êm đẹp, vì sao lại… lại đột nhiên rơi xuống nước?”
Không đợi Trần Loan trả lời, bà ta lại khóc với lão thái thái, suýt nữa ngất xỉu: “Lão thái thái, thiếp thân ti tiện, nhưng cho dù Diên Nhi là thứ nữ, thì con bé cũng là cháu gái của ngài!”
“Cầu xin lão thái thái làm chủ!”
Ánh mắt Trần Loan lạnh lùng, giọng nói cứng ngắc đầy vẻ tức giận: “Nghe ý của di nương, chẳng lẽ ngài nghi ngờ ta đẩy nhị muội xuống nước?”
Quả nhiên người tốt thường bị bắt nạt, ngay cả một di nương cũng có thể tùy tiện nghi ngờ đích nữ duy nhất trong phủ, truyền ra ngoài, nàng còn chút dáng vẻ nghiêm túc nào của chủ tử trong phủ không?
Khang di nương khẽ cắn môi, lảng tránh vấn đề này không đáp, ngược lại quỳ gối trước mặt lão thái thái, hung hăng dập đầu vài cái vang dội, nói: “Cầu xin lão thái thái làm chủ cho Diên Nhi. Cho dù nội tình thế nào, cũng nên điều tra rõ từ đầu đến cuối sự việc, đưa thủ phạm phía sau màn ra trước công lý!”
Bốn chữ cuối cùng kia, Khang di nương cắn rất mạnh, rõ ràng có điều ám chỉ.
Bà ta đã nhận định Trần Loan làm ra chuyện này, dù sao hiện tại cũng không có ai chứng minh được sự trong sạch của Trần Loan. Tội danh này, dù thế nào cũng không thể để nữ nhi của mình đau đớn vô ích!
Ai quan tâm có phải Trần Loan làm hay không, chỉ cần lão thái thái cho là như vậy, thì đó chính là sự thật!
Trần Loan suýt chút nữa tức đến bật cười, móng tay trong suốt cắm vào lòng bàn tay với da thịt non mịn. Nàng nhớ tới kiếp trước và kiếp này, bị hai người họ tìm đủ mọi cách tính kế hãm hại, cuối cùng hai bàn tay trắng, ngay cả mạng cũng không giữ nổi.
Sao lúc hại người, bà ta không nghĩ tới bốn chữ này?
Cảm giác đau đớn bén nhọn kéo lý trí trở về, mi tâm Trần Loan lạnh lẽo, nàng nhìn về phía lão thái thái.
Lão thái thái là người trải qua sóng to gió lớn, tất nhiên không thể vì lời nói một phía của Khang di nương mà định tội cháu gái, nhưng dù sao cũng bất mãn.
Nếu không phải trong lòng có quỷ, vì sao phải vội vã hạ độc câm người khác?
“Loan nha đầu, tổ mẫu hỏi con, con phải trả lời đúng sự thật, chuyện Diên Nhi rơi xuống nước, có liên quan gì đến con hay không?”
Lão thái thái dừng một chút, sau đó hạ giọng nói: “Ngày khác ta sẽ tới phủ Nam Dương Vương một chuyến. Nếu không phải con làm, hôm nay không ai có thể hắt một giọt nước bẩn nào lên người con!”
Nói cách khác, nếu chuyện này do nàng làm, dù nói dối cũng không chạy thoát.
Trần Loan khẽ nhúc nhích mười ngón tay, sau đó vén váy quỳ xuống, lời nói chắc nịch: “Tổ mẫu, chuyện nhị muội rơi xuống nước, không liên quan gì tới Loan Nhi.”
Đôi mắt già nua vẩn đục của lão thái thái như chim ưng, có thể hiểu rõ tâm tư của mọi người. Bà nhìn Trần Loan thật sâu một lúc lâu, sau đó mệt mỏi xua tay: “Thôi.”
Một tiếng này của lão thái thái vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Khang di nương lập tức thay đổi. Bà ta quỳ gối dịch vài bước đến trước mặt lão thái thái, nắm lấy bàn tay đang lăn Phật châu của lão thái thái, rưng rưng nước mắt nói: “Lão thái thái, ngài nhìn dáng vẻ hôn mê bất tỉnh hiện tại của Diên Nhi. Chẳng lẽ ngài không đau lòng một chút nào sao?”
“Đại tiểu thư là cháu gái của ngài, Diên Nhi cũng vậy!”
Lão thái thái bị bà ta ầm ĩ cả buổi trưa, người già sức khoẻ vốn không tốt, lúc này cơn giận nổi lên, hất tay bà ta ra, tức giận nói: “Lão bà tử ta có nói sẽ mặc kệ không?”
“Ngược lại ngươi nói thử xem, việc này nên giải quyết thế nào?”
Khang di nương ngẩn người, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, giọng nói lại truyền vào tai tất cả mọi người ở đây không sót một chữ nào: “Nếu thật sự không liên quan đến đại cô nương, vì sao nhân chứng duy nhất là Thanh Loan lại bị độc câm, không nói được nửa lời?”
“Đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, đối xử với ngài vô cùng hiếu thuận, nhưng lúc này, biết rõ Thanh Loan từng là người hầu hạ bên cạnh ngài, vẫn không chút do dự hạ độc nha hoàn kia, huỷ hoại toàn bộ nhân chứng vật chứng!”
Trong nháy mắt, Lê Hoa Viên yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngoài trời mưa vẫn đang tí tách, giấu kín suy nghĩ của mọi người trong phòng.
Trần Loan vốn đang quỳ, lúc này lại chậm rãi đứng dậy, gương mặt phù dung trắng như bạch ngọc đỏ bừng vì tức giận, bàn tay giấu dưới ống tay áo to rộng thêu hoa hải đường hết buông lỏng lại siết chặt, suýt chút nữa cắn vỡ răng bạc.
“Hôm nay cuối cùng ta cũng được chứng kiến bản lĩnh ngậm máu phun người của di nương.”
Nàng quay mặt về phía lão thái thái, một giọt nước mắt đọng trên hàng mi mảnh dài, muốn rơi nhưng lại không rơi, nhìn thấy mà thương, trong giọng nói mang theo sự run rẩy dữ dội: “Di nương đòi ta một lời giải thích, ngược lại, ta muốn hỏi di nương một chút. Ngươi định giải thích thế nào với Tam công chúa!”
Danh sách chương