Đích trưởng tử Kỷ Triệu được phong làm Hoàng Thái Tử vào ngày thứ hai sau khi ra đời. Nhất thời hoàng cung thịnh thế, Tô gia cũng dần dần được trọng dụng trong triều, thậm chí còn vượt quá ba phần thời hoàng kim.
Tiểu thư Tô Chúc duy nhất của Tô gia, từ một nha đầu nông thôn trở thành quý tộc danh viện, được người khác săn đón đến nỗi những người đến cầu thân đạp vỡ cánh cửa.
Ai ngờ tính khí Tô Chúc cũng cao, không vừa mắt ai cả. Lan lão thái thái vừa hỏi thì ấp a ấp úng bắt đầu che đậy, nhưng ý tứ bộc lộ trong lời nói rất rõ ràng.
Sau khi Lan lão phu nhân hỏi đến hai ba lần thì trong lòng cực kỳ kinh ngạc, vội vàng kéo người vào phòng để hỏi rõ ràng.
Đang là mùa hè, trong phòng bắt đầu đặt chậu nước đá. Tô phủ bây giờ so với trước đây tốt hơn nhiều, ngay cả hương xông trong phòng lão thái thái cũng là đồ ngự ban, có thể thấy được địa vị ân sủng.
Lan lão phu nhân che chở sủng ái ấu nữ Tô gia như giống với Tô Viện năm đó. Lúc này mái tóc đã bạc phơ, nhưng sắc mặt âm trầm hiếm có. Mặc dù trong giọng nói vẫn mang theo ý cười nhưng không đạt tới đáy mắt, bà vẫy tay với Tô Chúc: "Con qua đây, tổ mẫu hỏi con một vài chuyện."
Tô Chúc phất khăn đứng trước mặt lão thái thái, trong lòng đại khái biết rõ, hôm nay nàng ta cũng hy vọng nói chuyện thẳng thắn với lão thái thái.
Đã từng gặp qua người đàn ông như Kỷ Hoán, lại còn thâm tình như vậy, làm sao trong mắt nàng ta có thể chứa được mấy kẻ ăn chơi trác táng ở kinh đô? Nàng ta đã suy nghĩ rất rõ ràng, cho dù vào cung sẽ bị đường tỷ chèn ép, nàng ta vẫn muốn thử xem sao. Huống chi người đó là thiên tử, hậu cung của thiên tử, làm sao chỉ có duy nhất một người được?
Đương nhiên nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, chờ lão thái thái nói chuyện với Trần Loan, Trần Loan sẽ tự nghĩ thông, vốn dĩ hai người là quan hệ tỷ muội, trong cung cũng có thể giúp đỡ nhau chèn ép kẻ xấu.
"Cuối cùng con nghĩ thế nào? Ba tháng trước đường tỷ của con đặc biệt sai người mang danh sách đến. Ta và tổ phụ của con đã gặp qua thiếu niên lang của ba bốn nhà đứng đầu danh sách, gia thế trong sạch, người cũng biết vươn lên. Bây giờ con đã đến tuổi kết hôn, kéo dài cũng không phải là chuyện tốt."
"Hôm nay con hãy cho tổ mẫu một lời khẳng định, con nhìn trúng nhi tử nhà nào? Nếu thật sự không tệ, tổ mẫu cũng không giữ con lại."
Lan lão thái thái mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm sắc mặt của Tô Chúc, bất kỳ sự thay đổi nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của bà.
Con ngươi Tô Chúc thay đổi mấy lần, sau đó cắn chặt môi dưới, mắt ngấn lệ nhìn Lan lão phu nhân. Ánh mắt kia khiến cho người nhìn vào giật thót, thầm nghĩ không tốt.
Quả nhiên nàng ta nói: "Tổ mẫu, tôn nữ muốn tiến cung."
Lời nói này như tiếng sấm sét giáng xuống mặt đất, sắc mặt Lan lão phu nhân đông cứng lại, gần như không kìm nén được lửa giận. Bà chống quải trượng từ từ đứng dậy, hỏi: "Tại sao con lại có suy nghĩ này?"
Tô Chúc im lặng một lúc, rồi đáp: "Tôn nữ đã từng nhìn thấy Hoàng Thượng mấy lần, chỉ vừa nhìn một cái đã mặt đỏ tim đập, nhưng nhìn những nam tử khác ở kinh đô thì không có nửa phần động tâm."
Nàng ta nghiêng đầu, lạy Lan lão phu nhân một lạy, nước mắt rơi xuống mu bàn tay trắng nõn, giọng nói nghẹn ngào, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương nói: “Tôn nữ lớn đến nhường này chưa bao giờ cầu xin tổ mẫu điều gì, hôm nay chỉ có một chuyện, mong tổ mẫu thành toàn."
"Sau khi tôn nữ vào cung, nhất định sẽ tận tâm làm việc cho nương nương, tận lực giúp đỡ nương nương, nhất định sẽ không cản trở đường đi của nương nương và Thái Tử."
Quải trường nạm vàng khảm ngọc của Lan lão phu nhân nặng nề gõ xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề, bà khẽ quát một tiếng, dù sao cũng không nỡ nặng lời với Tô Chúc, chỉ cố hết sức thuyết phục nàng ta từ bỏ ý định này.
"Con nói thật dễ nghe, đường tỷ của con mất mẫu thân từ nhỏ, không có người thương yêu. Hiện tại khó khăn lắm mới được như hôm nay. Ta lại đưa con tiến cung, vậy thì có khác gì phủ Trấn Quốc Công? Nhà chúng ta là núi dựa cho đường tỷ con, không phải là vật cản đường!"
"Tốt hơn hết con nên từ bỏ ý định này càng sớm càng tốt. Nếu để cho tổ phụ của con biết, ông ấy sẽ đánh gãy chân con, ta có muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được."
Tô Chúc không hiểu, kinh ngạc ngước mắt lên, ngang bướng trả lời: "Tại sao con và đường tỷ khác nhau? Rõ ràng tôn nữ mới là tiểu thư Tô gia. Mặc dù nói đường tỷ thân thiết với tổ phụ tổ mẫu, nhưng thân sơ xa gần, dù sao tỷ ấy vẫn là mang họ Trần."
Theo lý thuyết, Tô Chúc được người từ Tô gia nuôi dưỡng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi người đều yêu thương nàng ta có thừa. Mãi cho đến khi gặp Trần Loan, lần đầu gặp mặt đã là Hoàng Hậu đứng ở trên cao rồi.
Mà Hoàng Đế anh tuấn tài giỏi vì Trần Loan là buông bỏ tư thái, cùng Trần Loan hành nửa lễ với Tô Kỳ và Lan lão phu nhân, gọi một tiếng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.
Người đàn ông như vậy, nữ tử nào không động tâm?
Với thân phận hiện tại của nàng ta, nàng ta không hề thua kém Trần Loan trước đây, nàng ta cũng không mưu cầu ngôi vị Hoàng Hậu, nàng ta chỉ muốn làm một đóa hoa hải đường dịu dàng, lúc người đó giải quyết chính sự mệt mỏi, sẽ nhỏ nhẹ an ủi mấy câu.
Lan lão thái thái lắc đầu, khá thất vọng: "Sao mà nói mãi con vẫn không chịu hiểu vậy? Tô gia có thể hồi sinh một lần nữa chính là bởi vì Hoàng Thượng xem trọng địa vị của Hoàng Hậu và Thái Tử. Nếu không lần này con cũng chỉ có thể tìm một học sĩ hàn môn ở huyện Nguyên mà gả đi thôi."
Bà dừng một chút, nói tiếp: "Con cũng đừng nói lời gì mà thân sơ khác biệt. Đường tỷ của con không có cô cô của con chăm sóc, Tô phủ chúng ta không quan tâm con bé bao nhiêu năm? Lúc nhỏ con được chúng ta chăm sóc nuôi lớn, lại chịu uất ức bao nhiêu?"
"Lời ta nói hôm nay, con nên tự mình suy nghĩ, đừng để mọi người thất vọng mới đúng."
Đây vốn là một cuộc nói chuyện vô cùng bí mật nhưng không hiểu sao lại đến được tai Trần Loan. Nàng nghe hai ba câu mập mờ nước đôi cũng không để tâm, ngược lại bảo Lưu Nguyệt đến Ngự Thư Phòng một chuyến, nói chuyện này cho người đàn ông kia nghe.
Đêm đó bị trừng trị có chút thảm.
Một người đàn ông đã làm cha nhìn thành thục chững chạc, có đôi khi Trần Loan nhìn lại, cảm thấy năm tháng đối xử tử tế, giống như không hề lưu lại bất gì dấu vết nào trên người hắn. Mà nàng thì ngược lại, sau khi sinh hài tử, thời gian một hai tháng đã tiều tụy không tưởng tượng nổi.
Sau khi mưa tạnh gió ngừng, giọng nói Kỷ Hoán khàn khàn ý vị thâm trường nói vào tai nàng: "Tại sao ban ngày lại sai người đến truyền những lời như vậy? Chê ta yêu thương nàng chưa đủ?"
Trần Luân lau mồ hôi trên thái dương, cười cười phớt lờ, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh thon dài vỗ vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, nói: "Vậy cũng không phải, chỉ là ngoại tổ phụ đối xử với thiếp không tệ. Nếu Tô Chúc muốn tiến cung, thiếp nhất định không đồng ý, chỉ sợ đến lúc đó để cho người hai mặt làm khó, ngược lại tổn thương hòa khí."
Kỷ Hoán nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang châm dầu vào lửa, nhướng mắt, lập tức không đứng đắn, ngậm ý cười nói: "Không tệ, sinh hài tử rồi có khác, thái độ cứng rắn hơn rất nhiều."
Trần Loan phớt lờ lời chế giễu của hắn, xoa ấn đường, nói: "Chờ yến tiệc trăm ngày của Loan Loan, thiếp lại nói chuyện với cô nương kia."
“Người ta cũng không nhỏ hơn nàng mấy tuổi, không cần phải cho họ nhiều thể diện, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài mới là chuyện đúng đắn.” Người đàn ông có mỹ nhân trong tay, tâm trí đương nhiên sẽ không dừng lại ở những vấn đề tầm thường như vậy quá lâu, ngay cả trong giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn.
“Hoàng Thượng là chiếc bánh thơm, ai cũng muốn gặm một miếng. Đây là chuyện bình thường.” Trần Loan cười nói.
Kỷ Hoán nắm lấy chiếc cằm của nàng lười biếng cong môi, khẽ hừ hỏi: "Vậy sao Hoàng Hậu nương nương lại không chút động lòng, sao không muốn tiến lên gặm một miếng?"
Sau khi nàng sinh hài tử, người đàn ông càng nuông chiều nàng vô bờ bến, gần như là ngoan ngoãn phục tùng. Ngược lại thì không hề quan tâm đến hài tử, hoàn toàn giao đứa nhỏ cho bà vú, lúc Trần Loan đến nhìn, đứa nhỏ mím môi khóc như con chó nhỏ.
Nói chuyện một lúc, chủ đề câu chuyện lại kéo đến trên người Kỷ Triệu. Kỷ Hóa nhíu mày, đặc biệt không hài lòng với tiểu tử này. Nguyên nhân là do khi sinh ra thằng bé quá giày vò người, khiến cho cha là hắn bị dọa sợ.
"Đàn ông phải nghiêm khắc dạy dỗ từ khi còn nhỏ, cả ngày dính lấy phụ mẫu còn ra thể thống gì nữa?"
Trần Loan yếu ớt phản bác lại: "Loan Loan mới có hai tháng tuổi, làm gì kiêng kỵ như vậy?"
Người đàn ông chỉ coi như gió thoảng bên tai, nghe xong thì quên ngay.
Trần Loan cảm thấy trong lòng ấm áp. Tất nhiên nàng biết ngoài miệng người đàn ông này nói chán ghét như thế, nhưng trong lòng rất quan tâm đến Kỷ Triệu. Chỉ là ngoài mặt cậy mạnh, nếu không cũng sẽ không nửa đêm nhẹ tay nhẹ chân đi đến thiên điện hỏi thăm.
Ngày tháng trôi qua chớp nhoáng, chẳng mấy chốc đã đến tròn một trăm ngày của Hoàng Thái Tử Kỷ Triệu, đế hậu thiết yến ở điện Thần Tiên, chiêu đãi quần thần.
Tô gia nghiễm nhiêm nằm trong số danh sách được mời tham dự. Vừa sáng sớm Trần Loan đã căn dặn Bồ Đào, lúc kết thúc bữa tiệc thì mời Tô Chúc đến Vãn Đình một chuyến.
Tiểu thư Tô Chúc duy nhất của Tô gia, từ một nha đầu nông thôn trở thành quý tộc danh viện, được người khác săn đón đến nỗi những người đến cầu thân đạp vỡ cánh cửa.
Ai ngờ tính khí Tô Chúc cũng cao, không vừa mắt ai cả. Lan lão thái thái vừa hỏi thì ấp a ấp úng bắt đầu che đậy, nhưng ý tứ bộc lộ trong lời nói rất rõ ràng.
Sau khi Lan lão phu nhân hỏi đến hai ba lần thì trong lòng cực kỳ kinh ngạc, vội vàng kéo người vào phòng để hỏi rõ ràng.
Đang là mùa hè, trong phòng bắt đầu đặt chậu nước đá. Tô phủ bây giờ so với trước đây tốt hơn nhiều, ngay cả hương xông trong phòng lão thái thái cũng là đồ ngự ban, có thể thấy được địa vị ân sủng.
Lan lão phu nhân che chở sủng ái ấu nữ Tô gia như giống với Tô Viện năm đó. Lúc này mái tóc đã bạc phơ, nhưng sắc mặt âm trầm hiếm có. Mặc dù trong giọng nói vẫn mang theo ý cười nhưng không đạt tới đáy mắt, bà vẫy tay với Tô Chúc: "Con qua đây, tổ mẫu hỏi con một vài chuyện."
Tô Chúc phất khăn đứng trước mặt lão thái thái, trong lòng đại khái biết rõ, hôm nay nàng ta cũng hy vọng nói chuyện thẳng thắn với lão thái thái.
Đã từng gặp qua người đàn ông như Kỷ Hoán, lại còn thâm tình như vậy, làm sao trong mắt nàng ta có thể chứa được mấy kẻ ăn chơi trác táng ở kinh đô? Nàng ta đã suy nghĩ rất rõ ràng, cho dù vào cung sẽ bị đường tỷ chèn ép, nàng ta vẫn muốn thử xem sao. Huống chi người đó là thiên tử, hậu cung của thiên tử, làm sao chỉ có duy nhất một người được?
Đương nhiên nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, chờ lão thái thái nói chuyện với Trần Loan, Trần Loan sẽ tự nghĩ thông, vốn dĩ hai người là quan hệ tỷ muội, trong cung cũng có thể giúp đỡ nhau chèn ép kẻ xấu.
"Cuối cùng con nghĩ thế nào? Ba tháng trước đường tỷ của con đặc biệt sai người mang danh sách đến. Ta và tổ phụ của con đã gặp qua thiếu niên lang của ba bốn nhà đứng đầu danh sách, gia thế trong sạch, người cũng biết vươn lên. Bây giờ con đã đến tuổi kết hôn, kéo dài cũng không phải là chuyện tốt."
"Hôm nay con hãy cho tổ mẫu một lời khẳng định, con nhìn trúng nhi tử nhà nào? Nếu thật sự không tệ, tổ mẫu cũng không giữ con lại."
Lan lão thái thái mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm sắc mặt của Tô Chúc, bất kỳ sự thay đổi nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của bà.
Con ngươi Tô Chúc thay đổi mấy lần, sau đó cắn chặt môi dưới, mắt ngấn lệ nhìn Lan lão phu nhân. Ánh mắt kia khiến cho người nhìn vào giật thót, thầm nghĩ không tốt.
Quả nhiên nàng ta nói: "Tổ mẫu, tôn nữ muốn tiến cung."
Lời nói này như tiếng sấm sét giáng xuống mặt đất, sắc mặt Lan lão phu nhân đông cứng lại, gần như không kìm nén được lửa giận. Bà chống quải trượng từ từ đứng dậy, hỏi: "Tại sao con lại có suy nghĩ này?"
Tô Chúc im lặng một lúc, rồi đáp: "Tôn nữ đã từng nhìn thấy Hoàng Thượng mấy lần, chỉ vừa nhìn một cái đã mặt đỏ tim đập, nhưng nhìn những nam tử khác ở kinh đô thì không có nửa phần động tâm."
Nàng ta nghiêng đầu, lạy Lan lão phu nhân một lạy, nước mắt rơi xuống mu bàn tay trắng nõn, giọng nói nghẹn ngào, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương nói: “Tôn nữ lớn đến nhường này chưa bao giờ cầu xin tổ mẫu điều gì, hôm nay chỉ có một chuyện, mong tổ mẫu thành toàn."
"Sau khi tôn nữ vào cung, nhất định sẽ tận tâm làm việc cho nương nương, tận lực giúp đỡ nương nương, nhất định sẽ không cản trở đường đi của nương nương và Thái Tử."
Quải trường nạm vàng khảm ngọc của Lan lão phu nhân nặng nề gõ xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề, bà khẽ quát một tiếng, dù sao cũng không nỡ nặng lời với Tô Chúc, chỉ cố hết sức thuyết phục nàng ta từ bỏ ý định này.
"Con nói thật dễ nghe, đường tỷ của con mất mẫu thân từ nhỏ, không có người thương yêu. Hiện tại khó khăn lắm mới được như hôm nay. Ta lại đưa con tiến cung, vậy thì có khác gì phủ Trấn Quốc Công? Nhà chúng ta là núi dựa cho đường tỷ con, không phải là vật cản đường!"
"Tốt hơn hết con nên từ bỏ ý định này càng sớm càng tốt. Nếu để cho tổ phụ của con biết, ông ấy sẽ đánh gãy chân con, ta có muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được."
Tô Chúc không hiểu, kinh ngạc ngước mắt lên, ngang bướng trả lời: "Tại sao con và đường tỷ khác nhau? Rõ ràng tôn nữ mới là tiểu thư Tô gia. Mặc dù nói đường tỷ thân thiết với tổ phụ tổ mẫu, nhưng thân sơ xa gần, dù sao tỷ ấy vẫn là mang họ Trần."
Theo lý thuyết, Tô Chúc được người từ Tô gia nuôi dưỡng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi người đều yêu thương nàng ta có thừa. Mãi cho đến khi gặp Trần Loan, lần đầu gặp mặt đã là Hoàng Hậu đứng ở trên cao rồi.
Mà Hoàng Đế anh tuấn tài giỏi vì Trần Loan là buông bỏ tư thái, cùng Trần Loan hành nửa lễ với Tô Kỳ và Lan lão phu nhân, gọi một tiếng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.
Người đàn ông như vậy, nữ tử nào không động tâm?
Với thân phận hiện tại của nàng ta, nàng ta không hề thua kém Trần Loan trước đây, nàng ta cũng không mưu cầu ngôi vị Hoàng Hậu, nàng ta chỉ muốn làm một đóa hoa hải đường dịu dàng, lúc người đó giải quyết chính sự mệt mỏi, sẽ nhỏ nhẹ an ủi mấy câu.
Lan lão thái thái lắc đầu, khá thất vọng: "Sao mà nói mãi con vẫn không chịu hiểu vậy? Tô gia có thể hồi sinh một lần nữa chính là bởi vì Hoàng Thượng xem trọng địa vị của Hoàng Hậu và Thái Tử. Nếu không lần này con cũng chỉ có thể tìm một học sĩ hàn môn ở huyện Nguyên mà gả đi thôi."
Bà dừng một chút, nói tiếp: "Con cũng đừng nói lời gì mà thân sơ khác biệt. Đường tỷ của con không có cô cô của con chăm sóc, Tô phủ chúng ta không quan tâm con bé bao nhiêu năm? Lúc nhỏ con được chúng ta chăm sóc nuôi lớn, lại chịu uất ức bao nhiêu?"
"Lời ta nói hôm nay, con nên tự mình suy nghĩ, đừng để mọi người thất vọng mới đúng."
Đây vốn là một cuộc nói chuyện vô cùng bí mật nhưng không hiểu sao lại đến được tai Trần Loan. Nàng nghe hai ba câu mập mờ nước đôi cũng không để tâm, ngược lại bảo Lưu Nguyệt đến Ngự Thư Phòng một chuyến, nói chuyện này cho người đàn ông kia nghe.
Đêm đó bị trừng trị có chút thảm.
Một người đàn ông đã làm cha nhìn thành thục chững chạc, có đôi khi Trần Loan nhìn lại, cảm thấy năm tháng đối xử tử tế, giống như không hề lưu lại bất gì dấu vết nào trên người hắn. Mà nàng thì ngược lại, sau khi sinh hài tử, thời gian một hai tháng đã tiều tụy không tưởng tượng nổi.
Sau khi mưa tạnh gió ngừng, giọng nói Kỷ Hoán khàn khàn ý vị thâm trường nói vào tai nàng: "Tại sao ban ngày lại sai người đến truyền những lời như vậy? Chê ta yêu thương nàng chưa đủ?"
Trần Luân lau mồ hôi trên thái dương, cười cười phớt lờ, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh thon dài vỗ vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, nói: "Vậy cũng không phải, chỉ là ngoại tổ phụ đối xử với thiếp không tệ. Nếu Tô Chúc muốn tiến cung, thiếp nhất định không đồng ý, chỉ sợ đến lúc đó để cho người hai mặt làm khó, ngược lại tổn thương hòa khí."
Kỷ Hoán nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang châm dầu vào lửa, nhướng mắt, lập tức không đứng đắn, ngậm ý cười nói: "Không tệ, sinh hài tử rồi có khác, thái độ cứng rắn hơn rất nhiều."
Trần Loan phớt lờ lời chế giễu của hắn, xoa ấn đường, nói: "Chờ yến tiệc trăm ngày của Loan Loan, thiếp lại nói chuyện với cô nương kia."
“Người ta cũng không nhỏ hơn nàng mấy tuổi, không cần phải cho họ nhiều thể diện, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài mới là chuyện đúng đắn.” Người đàn ông có mỹ nhân trong tay, tâm trí đương nhiên sẽ không dừng lại ở những vấn đề tầm thường như vậy quá lâu, ngay cả trong giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn.
“Hoàng Thượng là chiếc bánh thơm, ai cũng muốn gặm một miếng. Đây là chuyện bình thường.” Trần Loan cười nói.
Kỷ Hoán nắm lấy chiếc cằm của nàng lười biếng cong môi, khẽ hừ hỏi: "Vậy sao Hoàng Hậu nương nương lại không chút động lòng, sao không muốn tiến lên gặm một miếng?"
Sau khi nàng sinh hài tử, người đàn ông càng nuông chiều nàng vô bờ bến, gần như là ngoan ngoãn phục tùng. Ngược lại thì không hề quan tâm đến hài tử, hoàn toàn giao đứa nhỏ cho bà vú, lúc Trần Loan đến nhìn, đứa nhỏ mím môi khóc như con chó nhỏ.
Nói chuyện một lúc, chủ đề câu chuyện lại kéo đến trên người Kỷ Triệu. Kỷ Hóa nhíu mày, đặc biệt không hài lòng với tiểu tử này. Nguyên nhân là do khi sinh ra thằng bé quá giày vò người, khiến cho cha là hắn bị dọa sợ.
"Đàn ông phải nghiêm khắc dạy dỗ từ khi còn nhỏ, cả ngày dính lấy phụ mẫu còn ra thể thống gì nữa?"
Trần Loan yếu ớt phản bác lại: "Loan Loan mới có hai tháng tuổi, làm gì kiêng kỵ như vậy?"
Người đàn ông chỉ coi như gió thoảng bên tai, nghe xong thì quên ngay.
Trần Loan cảm thấy trong lòng ấm áp. Tất nhiên nàng biết ngoài miệng người đàn ông này nói chán ghét như thế, nhưng trong lòng rất quan tâm đến Kỷ Triệu. Chỉ là ngoài mặt cậy mạnh, nếu không cũng sẽ không nửa đêm nhẹ tay nhẹ chân đi đến thiên điện hỏi thăm.
Ngày tháng trôi qua chớp nhoáng, chẳng mấy chốc đã đến tròn một trăm ngày của Hoàng Thái Tử Kỷ Triệu, đế hậu thiết yến ở điện Thần Tiên, chiêu đãi quần thần.
Tô gia nghiễm nhiêm nằm trong số danh sách được mời tham dự. Vừa sáng sớm Trần Loan đã căn dặn Bồ Đào, lúc kết thúc bữa tiệc thì mời Tô Chúc đến Vãn Đình một chuyến.
Danh sách chương